Chuyện đồng nghiệp (Chuyện thật của bản thân) – Update Phần 49

Phần 33 : Em sẽ là người đứng phía sau anh

Tôi mặc quần áo chỉnh tề bước từ phòng Thanh tra xuống, mẹ nàng đang lúi húi trong bếp sơ chế tảng thịt lợn to đoành mà có lẽ bà vừa kiếm được ở chợ. Bà ngẩng lên nhìn tôi, rồi lại cúi xuống chặt khúc xương sườn thành từng miếng nhỏ, bà cất giọng :

– Việt à, sang chơi sớm thế, Thanh tra nó dậy đi làm chưa ấy nhỉ ?

Tôi đáp :

– Cháu vừa lên gọi rồi cô ạ, hình như đang thay đồ.

– Ăn sáng chưa, cô nấu cho bát mỳ nhé, cô mới mua được miếng thịt ngon lắm, thấy bảo lợn nhà nuôi.

– Dạ thôi, tiện cháu sang rủ Thanh tra đi ăn sáng luôn cô ạ.

– Ừ thế thôi, cô đợi chú mày về thì nấu luôn thể.

Tôi nghĩ bụng, à, ra là hôm nay tại miếng thịt lợn ngon mà bố mẹ Thanh tra đi tập thể dục về sớm để tự nấu ăn sáng, vô tình phá hỏng hết giây phút mặn nồng của hai đứa, giá mà hôm nay cũng như mọi hôm, họ ăn sáng ở ngoài thì có lẽ tôi và Thanh tra nằm ôm nhau đến trưa mất.

Đợi khoảng 5 phút thì Thanh tra bước xuống phòng khách.

Nàng khoác lên mình bộ áo đồng phục ngành Thanh tra, chiếc áo sơ mi ngắn tay màu xanh da trời cùng cảnh hàm đeo trên cầu vai (mà tôi cũng chẳng biết sao và gạch trên đó phân chia cấp bậc như thế nào). Nàng mặc một chiếc quần vải đen bó sát cùng đôi giày cao gót, trông thật đẳng cấp và sang trọng. Không biết trong thiendia có anh em nào có vợ hay người yêu làm ngành Thanh tra hoặc Viện kiểm sát thì sẽ biết bộ đồng phục của ngành này, tôi thề rằng con gái mặc bộ đồng phục ấy trông còn hấp dẫn hơn nhiều so với gái ngân hàng mặc zip và áo sơ mi.

Tôi cất giọng hỏi :

– Hôm nay mày đi kiểm tra ở đâu à mà lại mặc bộ này – Tôi biết rõ đặc thù của ngành Thanh tra là khi có công việc đi cơ sở hoặc kiểm tra ở nơi nào đó thì mới mặc đồng phục, còn nếu thường ngày ở Sở thì Thanh tra chỉ mặc những bộ đồ công sở bình thường.

Thanh tra nghe tôi xưng mày – tao, nàng hơi lưỡng lự một chút. Sau khi dữ liệu của nàng vừa kịp load xong, thì nàng cũng phối hợp nhịp nhàng với tôi :

– Hôm nay có lịch Thanh tra một cụm KCN ở huyện X, từ giờ đến hết tuần cơ, nhanh lên không 8h kém 15 là tao phải có mặt ở Sở để đi cùng đoàn rồi.

– Thế thì đi thôi – Tôi nói.

– Đi xe tao nhé, tiện chiều đón tao luôn – Thanh tra đáp lời.

Tôi dắt chiếc xe của nàng ra cổng, vừa kịp đặt mông xuống yên xe thì đã thấy nàng trèo lên phía sau tôi và thì thầm :

– Nhanh lên anh, may thì kịp ăn sáng.

– Thế mày bám chặt vào, để tao đi nhanh – Tôi nói (vẫn xưng mày – tao để trêu nàng).

Nàng véo cho tôi một cái làm tôi đau điếng, nàng quát :

– Có đi không thì bảo.

………………………………………

Tôi đưa nàng đi ăn sáng, rồi đèo nàng đến công sở. Nàng tạm biệt tôi bằng một nụ cười rất tươi và bước đi. Tôi cảm nhận được nàng rất vui. Con gái mà, khi có tình yêu (và thậm chí là cả tình dục) thái độ sẽ thay đổi ngay lập tức. Đúng là trong nhân gian có 2 điều không thể giấu, một là khi say, hai là khi đã yêu ai rồi.

Đưa nàng đi làm, tôi chẳng biết làm gì tiếp theo cho đến tận chiều tối. Tôi gọi điện cho Thuế.

– Thằng chó, mày về sao không báo tao. Trưa đi uống bia đê…Tối đi hát không ? Mày nhớ vụ đi hát lần trước chứ ?

Thuế trách móc tôi và không quên nhắc đến vụ đi hát karaoke lần trước (Vụ mà tôi đã kể về em Thảo).

– Đang giờ hành chính, mày không đi làm à mà rủ tao đi uống bia buổi trưa thế – Tôi nói.

– Ôi giời, nhà nước giao cho mình 8 tiếng, còn sử dụng vào việc gì là việc của mình chứ – Thuế đáp.

Tôi thấy câu này quen quen, rõ ràng là thằng này học mót câu nói của Công Lý trong một tiểu phẩm Gặp nhau cuối tuần.

– Thì đi, mấy giờ ?

– 11 giờ tao ra. Quán Cây Bàng nhé (tên quán đã được đổi để phù hợp với tác phẩm).

– Có tao với mày thôi à ? – Tôi hỏi.

– Hay để tao gọi thêm mấy đứa em phòng tao đi cùng giao lưu, chỗ tao vừa có hai đứa mới vào biên chế, có một đứa con gái, nhưng uống rượu bia khá lắm – Thuế nói.

– Có tiện không đấy, toàn công chức, dmm – Tôi nói.

– Tiện chứ, lãnh đạo bên tao sáng nay đi họp bên Uỷ ban hết rồi, để tao điều phối. Nhớ đúng giờ đấy, bọn tao chỉ được ngồi đến tầm 2 giờ là phải vào rồi. Chiều là sếp về.

Điện thoại với Thuế xong, tôi ngồi nghĩ vẩn vơ. Thằng Thuế mà biết tôi với Thanh tra đang gian gian díu díu mập mờ với nhau thì nó sẽ nghĩ sao nhỉ. Thuế biết tôi yêu Vy, nó sẽ nghĩ sao nếu như biết tôi là thằng "hoa thơm đánh cả cụm" nhỉ ? Liệu nó có đồng tình với tôi hay là lại nhìn tôi như một thằng bạn đểu ?

Thôi mặc kệ, chuyện tới nước này, ra sao thì ra, trong đầu tôi cũng chưa có đối sách.

11 giờ trưa hôm ấy, tôi có mặt tại quán Cây bàng đúng lịch hẹn. Tôi đến một lúc thì nhìn thấy Thuế, một thằng cu và một con bé còn khá trẻ bước xuống từ một con Camry (con này của ông già Thuế). Thuế nhìn thấy xe của Thanh tra dựng trước cửa quán thì hỏi tôi :

– Ơ, mày rủ cái Thanh tra đi à ?

– À không, tao mượn xe của nó thôi.

Thuế ghé vào tai tôi và nói nhỏ :

– Lãnh đạo trẻ, nghiên cứu mua con xe ô tô đi cho nó xứng với đẳng cấp thôi.

– Cũng có thể, khi nào tao mua, mày tư vấn nhé – Tôi nói.

Thực ra không phải tôi không đủ điều kiện kinh tế để mua một con xe, tôi cũng rất thích ô tô. Nhưng do hoàn cảnh đi làm xa, trước thì lại ở Khu tập thể của Công ty, giờ thì ở trọ cách Công ty mấy bước chân, mua ô tô thì vứt xó hay sao ?

Sau màn giới thiệu và một vài tuần bia, bốn người chúng tôi đã bắt sóng với nhau và trò chuyện rôm rả. Đứa con trai ít hơn chúng tôi một tuổi, đã có gia đình, tuổi đời thì có vẻ lớn nhưng tuổi quân thì ít hơn Thuế do lận đận mãi thì hắn mới chạy được vào biên chế. Đứa con gái kém chúng tôi sáu tuổi, còn trẻ, thấy Thuế giới thiệu là con gái Giám đốc Đài truyền hình tỉnh thì thôi tôi không hỏi thêm nữa. Em gái này mặt xinh, da trắng, cười duyên và trông ăn mặc cũng toát lên vẻ tiểu thư con nhà có điều kiện (theo kiểu của Thanh tra). Tuy nhiên tôi và em gái này về sau cũng chỉ là bạn, em không xen vào mạch truyện của tôi nên tôi không đặt tên cho em trong truyện của tôi.

– Anh Việt đẹp trai thế, lại còn dân Bách khoa, anh chưa có vợ nhưng chắc là đầy bạn gái rồi ấy nhỉ – Em gái nói.

Tôi còn chưa kịp trả lời thì thằng Thuế chen vào :

– Thằng Việt gái xếp hàng từ đây ra đến ngã ba cách đây 5 km chưa hết, nhưng nó giống anh, quyết sống độc thân để tôn thờ mối tình đầu.

Cả bọn nghe thằng Thuế nói thì cười không ngậm được mồm.

– Vậy anh Việt có muốn làm em rể em không, em có đứa em gái năm nay mới vào Đại học – Con bé nói.

– Thế sao không phải là làm người yêu mày luôn nhở – Thằng con trai nói.

– Mày đéo biết gì, con …. nó có người yêu rồi, cái thằng đi con X5 hay đón nó ở cổng cơ quan thây – Thuế nói.

– Em không biết, đã gặp bao giờ đâu – Thằng con trai gãi đầu trả lời.

Ra vậy, con bé đã có người yêu, còn đi BMW X5 thì tôi tuổi gì mà đú. Sau khi uống thêm vài tuần bia nữa thì mới ra câu chuyện là thằng người yêu con này là thằng con trai ông X, Giám đốc Công ty xây dựng chuyên trúng các gói thầu thi công, xây lắp hạ tầng giao thông của tỉnh Nhà.

Giờ thì tôi mới hiểu, gió tầng nào gặp mây tầng ấy là câu nói đúng.

Mãi đến dạo mấy năm gần đây khi tôi chuyển nhà về Times City, tôi lại thấy câu nói này càng đúng hơn nữa. Và cũng nhờ chuyển nhà về Times, tôi có cơ hội được làm hàng xóm với một số "hạt giống đỏ", cũng rất thuận lợi cho quan hệ làm ăn của tôi sau này. Đây cũng là một kinh nghiệm cho anh em nhé, nếu có ý định mua nhà, nên chọn những khu dân cư tri thức và văn minh (tất nhiên giá nhà có thể cao), nhưng bù lại bạn sẽ có những mối quan hệ mà đôi khi có tiền bạn cũng không mua được đâu.

Ngồi nhậu lai rai thì đến 2 giờ kém 15 là cuộc vui kết thúc, Thuế và hai đứa đồng nghiệp phải trở lại công sở, mặc dù với số lượng bia uống thì tôi cũng không chắc là chúng nó chiều có thể tiếp tục làm việc được hay không.

Tôi thì có vẻ bị uống nhiều hơn vì ba đứa kia đồng loạt mời riêng tôi nhiều, nên khá là phê. Tôi mò về nhà nằm đánh một giấc ngon lành.

……………………………

Tiếng chuông điện thoại reo lên inh ỏi, tôi lờ mờ tỉnh giấc. Nhìn qua cửa sổ, ngoài trời đã tối om.

Chết tôi rồi.

Điện thoại là của Thanh tra.

– Alo…

– Anh đi đâu mà em gọi mãi không được, anh không đón em à ?

– Ôi, anh say quá ngủ quên mất, anh xin lỗi, giờ em ở đâu, anh chạy qua nhé.

– Thôi ông tướng ạ, 8 giờ tối rồi còn hỏi em đang ở đâu, không gọi được cho anh, em đi nhờ về nhà lâu rồi. Em sang hỏi thì mẹ anh bảo trưa anh đi nhậu say về ngủ như chó con rồi…haha.

– Chết, 8 giờ rồi kia à. Anh xin lỗi nhé.

– Thế tí anh có sang đưa em đi chơi không, ngày mai là anh trở lại Công ty rồi đấy – Thanh tra nói.

– Uhm, đợi anh tí, anh sang giờ.

Tôi tắt máy và vươn vai tỉnh giấc. Tôi nhìn điện thoại thì thấy một loạt tin nhắn của Vy. Vy nhắn cho tôi đại loại em nhắn tin gọi điện không được cho tôi, em rất lo lắng, biết tôi ở quê nên em gọi cho Thanh tra, Thanh tra nói tôi uống bia và đang ngủ, Vy nhắc tôi ít uống bia rượu và hút thuốc lá, giữ gìn sức khoẻ, Vy không ở bên chăm sóc cho tôi được, Vy nhắn khá dài cho tôi là mong muốn tôi sớm suy nghĩ việc về Hà Nội công tác để hai đứa được ở gần nhau.

Thấy Vy nhắn tin quan tâm tôi như vậy, tôi nhắn lại cho em yên lòng, mặc dù chắc em bận gì đó không online. Tôi tự nhiên thấy có lỗi với Vy khủng khiếp, tôi tự trách mình là thằng đàn ông tồi, nhu nhược và yếu lòng, bất kể cô gái nào có tình cảm với tôi, tôi cũng đều đáp lại mà không nghĩ đến hậu quả. Đứng trước một bông hoa đẹp, tôi thường không giữ được mình. Ôi, tôi tự nhiên thấy bản thân có bóng hình của Hàn Mặc Tử, một thi sĩ đa tình với nhiều cô gái đẹp, họ yêu Hàn Mặc Tử say đắm, cuồng si mặc dù biết Hàn Mặc Tử chỉ là một chàng thi nhân mắc bệnh phong. Tôi cũng vậy, tôi bây giờ đây chỉ là một chàng Kỹ thuật viên quèn, một Trưởng đơn vị bị cách chức, trong tay tôi có gì đâu. KCS, Vy, rồi bây giờ là Thanh tra, những cô gái đến bên tôi, họ đều hết lòng hết dạ vì tôi, cho dù tôi không mang lại được cho họ một chút nào cái gọi là « vinh hoa phú quý ».

Nhắn tin động viên Vy xong xuôi, tôi đi tắm. Làn nước nóng rửa trôi hết hơi men còn sót lại trong cơ thể khiến tôi cảm thấy sảng khoái vô cùng.

Tôi lựa chọn một bộ trang phục trông khá thể thao, xịt nước hoa và chải chuốt đầu tóc, nhìn mình trong gương, tôi thầm cảm ơn tạo hoá (thực ra là bố mẹ tôi) vì sinh ra tôi trông giao diện cũng khá bắt mắt.

Tôi sang nhà Thanh tra, gọi điện cho em xuống mở cửa vì ngại bấm chuông làm phiền đến bố mẹ em.

– Anh cứ đẩy cửa vào, em chưa khoá đâu.

Tôi nhè nhẹ đẩy cửa và bước vào nhà em.

– Hôm nay anh đẹp trai thế – Thanh tra đứng trên cầu thang nhìn tôi và cười tít mắt.

– Anh ngày nào chẳng đẹp trai, toàn khen thừa, mà bố mẹ không có ở nhà hay sao mà nói mạnh mồm thế.

– Mẹ em sang nhà bà nội ngủ trông bà, cả nhà bác em đi du lịch. Bố em chẳng biết chiều liên hoan câu lạc bộ bóng bàn thế nào về say ngoắc, vừa nôn, em phải dọn xong, bố ngủ say trên tầng 3 rồi.

Nghe em nói vậy, tôi như mở cờ trong bụng. Bước nhanh theo nàng về phòng.

Cánh cửa phòng khép lại, nàng chưa kịp phản ứng gì thì tôi ôm chầm lấy nàng, ngậm chặt đôi môi nàng mà hôn tới tấp. Trong người tôi vẫn còn hơi men, trông nàng đẹp quá khiến đầu óc tôi lúc này chỉ biết nghĩ đến chuyện tình dục với nàng mà thôi. Tôi luồn tay qua chiếc váy vuốt nhẹ quần lót nàng. Một làn hơi ấm nóng truyền đến lòng bàn tay tôi.

Tôi bế thốc nàng lên giường, kéo chiếc váy lên, lột quần lót của nàng xuống và rồi cúi xuống dùng chiếc lưỡi liếm vào cô bé của nàng. Nàng bất ngờ quá chưa kịp phản ứng lại, cho đến khi chiếc lưỡi của tôi thâm nhập bên trong cô bé thì nàng mới dùng tay đẩy đầu tôi ra và nói :

– Anh, đừng, không nên….

– Sao vậy em, nó thơm lắm, để anh liếm nó nhé – Tôi năn nỉ.

– Hông đâu, chỗ này, anh không nên làm thế ….- nàng thì thầm.

Con gái nói không là có. Tôi chẳng để nàng kịp nói thêm bất cứ điều gì nữa, tôi tiếp tục đưa lưỡi vào và liếm lồn nàng một cách đầy âu yếm. Mùi da thịt nàng thoang thoảng hương thơm của sữa tắm thơm nức mũi, nước nhờn bắt đầu ứa ra nơi cô bé của nàng thấm vào đầu lưỡi tôi, tôi bắt đầu cảm nhận được hương vị của những giọt nước đầu tiên. Vừa liếm, tôi vừa dùng tay vuốt ve hột le khiến nàng rên lên ú ớ không thành tiếng.

Cứ như vậy một lúc lâu sau đó, tôi ngước lên nhìn nàng đang chìm đắm trong cơn phê mà hỏi một câu hơi thừa thãi :

– Em có sướng không ?

Nàng không trả lời, chỉ khẽ gật đầu. Tôi tiếp tục liếm mép lồn nàng, chiếc lưỡi liên tục ngoáy phía bên trong. Mắt nàng nhắm nghiền, gương mặt dại đi, thi thoảng phát ra những tiếng rên đầy dâm dục, hai tay nàng nắm chặt lấy tóc tôi.

– Anh yêu em nhé…- Tôi nói.

Nàng gật đầu. Tôi bế nàng nằm xuống giường rồi từ từ trèo lên người nàng, vươn con cặc hùng dũng đã cương cứng từ bao giờ về trước giữa hai khe đùi nàng. Lồn nàng nãy giờ đã ướt nhẹp, mềm nhũn và ấm nóng. Tôi từ từ đưa cặc vào trong, thật trơn tru.

Nhấp một lúc thì dâm thuỷ của nàng ứa ra trắng thân dương vật tôi trông thật hấp dẫn. Càng kích thích, tôi càng nhấp nhanh hơn.

Dường như có hơi men khiến tôi quan hệ được lâu hơn, có lẽ phải hơn 30 phút hai đứa quằn quại bên nhau đủ các tư thế.

Cuối cùng, trở lại tư thế truyền thống, tôi dập thật mạnh những cú dập cuối cùng và rút nhanh dương vật ra ngoài bắn tinh lên ngực nàng. Nàng luống cuống đưa bàn tay với những ngón tay thon thả, trắng nõn nắm lấy thân dương vật của tôi và giữ nó để tinh trùng không bị bắn lên mặt nàng.

Nàng vuốt ve dương vật đến khi những giọt tinh trùng ướt át, đặc sệt cuối cùng rơi xuống nơi núm vú của nàng.

Tôi nằm xuống, đưa cánh tay săn chắc của mình ra để nàng gối đầu vào. Nàng định nằm nghiêng người rúc vào tôi nhưng chợt nhớ ra tinh trùng của tôi đang chảy đầy trên ngực nàng, nàng vội lấy tay đỡ lấy và ngồi dậy chạy vụt vào nhà vệ sinh.

Một lúc sau, nàng bước ra, leo lên giường và ôm chầm lấy tôi.

Hai đứa nằm ôm nhau, tận hưởng những dư vị của tình yêu chớm nở.

Nàng bất chợt hỏi tôi :

– Em và Vy, anh yêu ai nhiều hơn.

– Em hỏi khó trả lời thế ? – Tôi nghĩ một lúc rồi đáp.

– Tự nhiên em nghĩ, hay em cứ để cho anh cưới Vy, em không lấy chồng, em chỉ xin anh một đứa con thôi.

Thanh tra nói câu này, khiến tôi giật mình, từ bao giờ, em có suy nghĩ như vậy.

– Em điên à, sao như thế được. Em là một cô gái có học thức, có công việc được nhiều người mơ ước, gia đình có điều kiện, em lựa đâu chẳng được chồng, việc gì phải nghĩ tiêu cực như thế.

– Nhưng em yêu anh, em chỉ muốn anh làm chồng em thôi. Nhưng em không muốn vì em mà cản trở Vy và anh, em không muốn trong mắt em họ em, em là con giáp thứ mười ba, là tiểu tam tranh người yêu của nó.

– Nếu như anh cưới Vy, em vẫn có thể yêu người khác mà, phải không ? – Tôi nói câu này, biết là Thanh tra có thể giận, nhưng trong đầu tôi lúc này vẫn còn chút lương tri với Vy.

– Em ủng hộ anh cưới Vy mà, em là người giới thiệu Vy cho anh còn gì. Đấy là sai lầm của em, em không nghĩ là anh và Vy lại đến được với nhau. Nhưng dù gì, em thấy Vy cũng hợp với anh mà. Em sẽ mãi là người phía sau anh. Em không lấy chồng đâu, khi nào anh cần, anh đến với em.

Thanh tra, em điên mất rồi – Tôi nghĩ trong đầu. Tại sao em lại có thể có suy nghĩ như vậy được cơ chứ.

– Em không bắt anh phải lựa chọn đâu, Việt ạ. Khi nào anh nhớ đến em, cần em thì hãy đến với em. Nếu anh thực sự yêu và muốn cưới Vy, thì hãy về Hà Nội, về Hà Nội công tác theo nguyện vọng của nó, yêu xa chưa bao giờ là tốt, đặc biệt là khi cái Vy bắt đầu đi làm, môi trường công sở, môi trường bank, anh biết thừa nó nhiều cám dỗ như thế nào. Còn với em, anh đi đâu cũng được, dù anh có xác định công tác ở trên đó đến khi về hưu, em cũng sẽ đợi được anh, em đợi anh yêu em đã mười lăm, hai mươi năm rồi cơ mà, có gì mà em không chờ đợi thêm được.

Thanh tra nói xong câu này, em ôm chặt lấy tôi, tôi cảm nhận thấy những giọt nước mắt đang lăn trên gò má của em, chảy xuống ngực tôi.

Có lẽ, Thanh tra hiểu được, chịu được sự xa cách về địa lý trong tình yêu, chịu được sự chờ đợi có lẽ là thứ duy nhất Thanh tra có lợi thế hơn Vy.

Ở trong cuộc chơi này.