VÔ CỰC GIẢ – Update Chương 78

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: VÔ CỰC GIẢ – Update Chương 78

Tác Giả:

Lượt Xem: 2021 Lượt Xem

Chương 51: Rừng Nguyên Sinh (4)

Rừng Nguyên Sinh là một trong những nơi có hệ sinh thái đa dạng nhất Việt Nam. Trong Rừng Nguyên Sinh là tầng tầng lớp lớp quái vật ở mọi chủng loài, khiến nơi đây trở thành địa điểm thu hút thợ săn.

“Ê nhắm vào chân nó!”

Cầm trong tay cây súng nhắm, xạ thủ trẻ tuổi căn chuẩn hồng tâm, bóp cò một phát liền phóng ra một viên đạn.

Nhưng cú bắn này trật lất, con nai cũng vì thế mà kinh động, vội vàng bỏ chạy.

“Mày ngu!”

Một thằng đằng sau tán đầu tên cầm súng.

“Trình độ vầy mà đòi làm người kế thừa của Thợ Săn?”

Thợ Săn mà tên kia vừa nói không phải nghề nghiệp mà là biệt danh của một người.

“Haizz… con nai chạy mất rồi!” Chàng trai cầm súng tiếc hùi hụi. Khu vực mà họ hay đi săn đã bị hội Hiệp Sĩ phong tỏa để tổ chức buổi tập huấn cho học viện Biên Hòa, khiến họ phải lục sùng chỗ khác để săn. Khó khăn lắm mới tìm thấy một con mồi, ai dè lại để nó chạy thoát, không biết bao giờ mới tìm lại được.

“Ủa? Là nó kìa!”

Chàng trai phía sau reo lên, vẫn cẩn thận không để giọng nói của mình kinh động con nai.

Chàng trai cầm súng thì chĩa về phía con nai, muốn một lần nữa bắn hạ nó.

Nhưng trong ống ngắm, hắn thấy con nai có gì đó khác thường.

“Ánh mắt nó đỏ ngầu…”

Chưa dừng lại ở đó.

Cả khu rừng bỗng chấn động, từ khắp nơi, rất nhiều loài quái vật ồ ạt chạy. Không biết tại sao chúng lại di chuyển một cách điên cuồng như vậy.

Nhưng tất cả đều hướng về một nơi.

Khu vực tập huấn!

***

“Mẹ… đừng đùa nữa!” Sinh lên tiếng khiến gương mặt Hương dần giãn ra, cô ta cười một cái thật sảng khoái: “Haha… xem ra kỹ năng diễn của mẹ vẫn chưa đạt.”

Sinh trước tính tình quái gở của mẹ cũng không có ý kiến gì, lặng lẽ húp một ngụm trà.

“Con cũng sáng suốt đấy! Nếu chọn nhắm vào thằng Quân dịp này, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến con cũng như hội Hiệp Sĩ.”

“Con hiểu chứ! Con sẽ không làm những chuyện lộ liễu như vậy đâu!” Sinh cười, lòng lại nghĩ: “Hóa ra mẹ đến để cảnh báo mình không nên đụng vào thằng Quân. Mẹ lo thừa rồi!”

“Ừm… thôi được rồi! Mẹ về đây, à, con cũng nhớ cẩn thận bọn Hắc Long đấy nhé! Rất có thể chúng sẽ phá bĩnh con đấy.”

Nhìn theo bóng lưng mẹ, lòng Sinh chợt dậy sóng.

Hắn đảo mắt, cuối cùng gọi cho bộ phận chuẩn bị buổi tập huấn.

“Sử dụng máy dò kiểm tra toàn bộ khu vực tập huấn! Không để sót bất cứ thứ gì khả nghi.”

Để chuẩn bị cho buổi tập huấn lần này, hội Hiệp Sĩ cùng học viện Biên Hòa đã liên hệ Lục Giác, bày ra một kết giới vững chắc. Trước khi bày ra kết giới, hội Hiệp Sĩ đã xua đuổi tất cả quái vật trong khu vực được chỉ định nhằm tránh xuất hiện yếu tố thứ ba ảnh hưởng đến tập huấn của các học sinh.

Quá trình này vốn đã được rà soát rất kỹ càng rồi. Nhưng Sinh vẫn chưa đủ an tâm.

Lần thứ 2 rà soát, kết quả vẫn không phát hiện điều gì bất thường.

Nhưng như vậy vẫn chưa đủ an tâm, Sinh điều động rất nhiều thành viên trong hội giám sát khu vực quanh kết giới nhằm đề phòng có người xâm nhập. Việc này không được công khai vì sợ sẽ khiến Lục Giác bất mãn, cho rằng hội Hiệp Sĩ không tin tưởng kết giới của họ bày ra.

Sinh rốt cuộc cũng tạm an tâm.

Cho đến lúc này, khi thấy gương mặt của Quân bị rách.

Màn hình bỗng dưng tắt ngủm.

Sinh chấn động trong một khoảnh khắc.

Hắn vội vàng đứng dậy hỏi hai vị Trận Sư.

“Đã có chuyện gì?”

Hai vị trận sư lúc này cũng há hốc, vội đáp: “Kết giới… kết giới bị phá rồi!”

“Cái gì? Có thể sửa ngay không?”

“Không… chỉ có thể tạo ra cái mới… không thể sửa được!”

Hai vị trận sư lắc đầu.

“Hội trưởng Sinh, chuyện gì đang xảy ra?” Hai thầy giáo môn thực chiến lập tức hỏi.

“Kết giới đã có trục trặc. E rằng phải hủy buổi tập huấn này.”

Sinh bất đắc dĩ nói.

“Kết giới bị hủy, vậy không có cách nào để liên lạc các học sinh?”

Thầy Đô hỏi hai vị trận sư và nhận lại cái lắc đầu.

“Tôi đã bố trí sẵn người canh chừng bên ngoài kết giới để đề phòng bất trắc, họ sẽ tìm và đảm bảo an toàn cho các học sinh.” Sinh lên tiếng trấn an, sau đó gọi trợ lý của mình ra: “Mau tập trung thêm lực lượng, sử dụng radar để dò tìm kết hợp trực thăng nhanh chóng đưa các em học sinh ra ngoài.”

“Ngài hội trưởng… có chuyện này…”

Trợ lý ghé vào tai nói nhỏ: “Lũ quái vật bỗng nhiên nổi điên, chúng đang xông về phía khu vực tập huấn!”

Ánh mắt Sinh vẫn rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại nổi lên một hồi phong ba bão tố.

***

Rầm rầm rầm!

Rất nhiều quái vật đổ xô về phía khu vực tập huấn.

Đã có không ít thám hiểm gia, thợ săn chết dưới chân đám quái vật này.

“Chạy!!! Tụi này bị cái gì mà nổi khùng lên vậy?”

“Chưa đến mùa sinh sản mà?”

Đứng trước một lực lượng quái vật hùng hậu thế này, chẳng ai có thể nghĩ gì khác ngoài chữ chạy cả.

Tuy nhiên, có một nhóm người lại đi ngược lại với đám đông. Họ là thành viên của hội Hiệp Sĩ.

“Lũ khốn!!!”

Một người đàn ông với thân hình đồ sộ, khoác trên người bộ trọng giáp nặng nề xuất hiện trước đám quái vật. Ông ta gầm lên một tiếng thật to, trong âm thanh vang vọng ấy có ẩn chứa thuật khiêu khích. Mục đích của người đàn ông là thu hút càng nhiều quái vật nhắm đến mình càng tốt.

Nhưng không một con quái nào bị ảnh hưởng.

Chúng vẫn cứ chạy về phía trước.

Nếu có ai cản đường, sẽ lập tức giẫm đạp dưới chân.

“Không… không tác dụng…”

Biết thuật khiêu khích vô dụng, người đàn ông lấy ra tấm khiên phía sau, xông pha cản bước quái vật.

Các đồng đội ở phía sau cũng tung hết kỹ năng ra để ngăn cản. Tại các khu vực khác cũng có một đội ba người làm nhiệm vụ tương tự, cản bước càng nhiều quái vật càng tốt.

Những quái vật này cấp độ không cao, dao động từ 3 sao đến 4 sao. Nhưng số lượng chúng quá khủng khiếp, khó lòng kiểm soát được. Hội Hiệp Sĩ đã rất cố gắng nhưng vẫn để quái vật lọt lưới, chạy về phía khu vực tập huấn.

Cùng lúc này, một cơn chấn động phát ra, tựa như mặt đất đang lay chuyển.

“Động đất?”

“Không phải… không phải… có một con quái vật đang di chuyển bên dưới… nó… nó 6 sao!”

***

Lực lượng hội Hiệp Sĩ được Sinh bố trí sẵn đã linh động chia làm 2. Một bên chặn bước tiến quái vật, một bên tìm kiếm các học sinh, tập kết tại một chỗ để dễ bảo vệ, tránh xảy ra thương vong ngoài ý muốn.

Tuy nhiên, vì chia làm 2 nên nhân lực đi tìm kiếm khá ít ỏi.

“Ê mày… có con gì kìa?”

Thằng Cường chỉ tay về phía trước.

“Đâu? À, con hổ đó… trông dễ thương ghê… ủa mà khoan, chỗ này nghe nói đã dọn sạch quái vật rồi mà?” Thằng Lợi gãi đầu.

“Hai thằng ngu, mau chạy đi! Nó tới kìa!” Vinh có vẻ là người tỉnh táo nhất, hắn kéo hai tên đồng bọn bỏ chạy.

Con hổ mà cả bọn nói là loài Hổ Răng Cưa, với hai răng nanh bén, có hình dáng hệt cái cưa, chuyên dùng để cứa cổ con mồi.

Nhìn thấy ba thằng, con Hổ Răng Cưa phóng một cái đã áp sát. Con quái này cảnh giới 4 sao, hơn 3 thằng này một bậc, nó dễ dàng làm thịt 3 thằng chỉ trong giây lát.

Roẹt!

Đúng lúc con hổ định vồ tới, một cây thương dài đâm xuyên qua người nó.

“Các em không sao chứ?”

Đứng chắn trước mặt cả ba là một người phụ nữ đâu đó 40 tuổi. Gương mặt không quá nổi bật nhưng vẫn có nét cuốn hút của cái tuổi tứ tuần, ánh mắt cùng cái miệng luôn mấp máy sự tự tin và quyến rũ. Cơ thể người này tương đối uốn lượn, bầu vú to tròn nấp sau chiếc áo bó, nổi bật với huy hiệu hội hiệp sĩ gắn ngay bên trên, bờ mông lại đầy đặn cuốn hút, khiến người ta nghĩ ngay đến câu: “mông này doggy chắc sướng lắm!”

“Wow… đẹp quá!”

Cả ba thằng ngơ ngác.

“Cảm ơn đã cứu mạng bọn em! Bọn em xin lấy thân báo đáp!” Ba thằng đồng thanh nói.

Người phụ nữ nghe vậy, gương mặt có chút cứng đờ, nhưng sau đó lại mỉm cười khó hiểu.

“Trước hết phải còn sống cái đã!”

***

“Mau! Tất cả mau tập trung lại đây!” Một thành viên hội Hiệp Sĩ dẫn theo một nhóm khoảng 6-7 học sinh chạy đến một cái hang nọ.

Ở đây đã có sẵn một thành viên của hội Hiệp Sĩ làm nhiệm vụ đảm bảo an toàn cho học sinh.

“Có chuyện gì vậy anh?” Uyên với gương mặt lấm lem hỏi, trong giọng có phần lo lắng.

“À, chỉ là chút trục trặc thôi!” Chàng trai hội Hiệp Sĩ ra sức trấn an.

Nhưng Uyên biết đây chỉ là lời nói dối.

Nàng vô thức sờ lên sợi dây chuyền mà Quân tặng.

“Quân…”

***

Rung chấn khiến Quân xém tí đứng không vững.

“Chuyện gì vậy? Tại sao giáp ảo không có tác dụng? Tại sao lại có rung chấn?” Một loạt câu hỏi nổ ra trong đầu. Với trực giác của mình, Quân cảm nhận được có điều gì đó cực kì bất ổn đang diễn ra.

“Có lẽ kết giới có vấn đề!”

Ngọc suy đoán.

Quân nghe vậy liền mở bản đồ ra.

“Không… không có tín hiệu?”

Bản đồ được liên kết với kết giới, nếu bản đồ không hoạt động, chứng tỏ lời của Ngọc có cơ sở.

“Mau bóp nát huy hiệu!” Nhớ tới lời thầy Đô, Quân vội hét lên. Hắn lấy tư cách là người lớn, muốn đảm bảo an toàn cho các bạn nhỏ cùng lớp này nên trong giọng điệu nồng nặc mùi ra lệnh.

Nhưng lúc này chả ai quan tâm đến chi tiết nhỏ kia, những người còn lại cũng ý thức được có gì đó bất ổn, vội đưa tay bóp nát huy hiệu để rời khỏi.

Nhưng cũng giống như bản đồ, huy hiệu có liên kết với kết giới. Kết giới đã mất, huy hiệu cũng chả khác gì một đồ vật trang trí bình thường.

“…” Mọi người rơi vào trầm mặc khi huy hiệu đã bóp nát mà bản thân vẫn chưa ra khỏi bí cảnh.

Đúng lúc này, mặt đất ngừng rung chuyển, khiến 6 người tại đây bớt hoảng. Nhưng một giây sau, ngay dưới mặt đất, tại vị trí Duyên đứng, một thân hình khổng lồ trồi lên.

Duyên nào kịp phản ứng, nhưng may cho nàng, Phương đã nhanh chân hơn thân hình khổng lồ kia một nhịp, cứu nàng ra khỏi cái miệng đầy răng nhọn.

Lúc này đây, cả bọn không ai giữ vững được tinh thần. Bởi họ, những học sinh chưa bao giờ trải đời đang đối mặt với một mối nguy hiểm khủng bố.

Thứ khổng lồ ấy không có chi.

Chỉ một cái thân dài không xương.

Cái đầu dữ tợn, được bao phủ bởi lớp vảy gai góc.

Hàm răng sắc nhọn tựa như có thể cắn nát một chiếc xe tăng.

“Rắn… Titan?”

Ngọc cũng hoảng hốt không kém, nếu hiện thân ra ngoài, có thể sẽ thấy được con quạ ấy há hốc cái mỏ, đôi mắt thì mở to hết cỡ.

“Rắn Titan… sao lại có mặt ở đây?”

Quân từng đọc qua cuốn Bách Khoa Toàn Thư Quái Vật, bên trong là ghi chép về vô số các quái vật tồn tại trên thế giới, bao gồm cả Rắn Titan. Đây là loài vật trời sinh có kích thước khổng lồ, một con rắn titan trưởng thành có thể to bằng một toà nhà 12 tầng. Có thể thấy chữ ‘titan’ trong tên không phải để cho vui. Loài quái này khá là háu ăn, chúng sẵn sàng bỏ vào miệng bất cứ thứ gì. Nếu mềm, chúng sẽ nuốt chửng, nếu cứng, không cần lo, hàm răng của Rắn Titan sẽ biến cứng thành mềm.

Rắn Titan có năng lực đặc biệt là độn thổ. Chúng thường tạo ra một hang động nằm sâu dưới lòng đất. Hang động này có vô số địa đạo kết nối đến để Rắn Titan có thể di chuyển khắp nơi.

Nếu vào rừng và gặp phải Rắn Titan, chỉ có thể trách bạn quá xui xẻo.

Nhưng nếu gặp nó vào thời điểm này, hai chữ xui xẻo chưa đủ diễn tả đâu, phải nói là cực kì xui xẻo.

Bởi vì sao?

Rắn Titan có tập tính ngủ ngày, chúng chỉ săn vào ban đêm thôi.

Giấc ngủ đối với Rắn Titan cực kì quan trọng, nếu bỗng nhiên nó xuất hiện vào buổi sáng, chứng tỏ có thứ gì đó đã phá bĩnh giấc ngủ của nó và nó sẽ biểu hiện thái độ phẫn nộ.

Dĩ nhiên không phải do Quân hay 5 người còn lại.

Nhưng họ trở thành đối tượng cho Rắn Titan trút giận.

“Xiiiii!”

Rắn Titan trừng mắt nhìn cả bọn như nhìn những con vật thấp bé.

Huyền trơ mắt nhìn Rắn Titan, hai chân run rẩy không ngừng.

Thái thở gấp, dường như tim hắn đang hoạt động hết công suất.

Thế Hải bình tĩnh hơn, nhưng nét mặt vẫn phô bày một sự kinh hãi tột cùng.

Phương cắn răng, ánh mắt nhíu lại, tay phải giữ chặt tay trái tránh để nó run lên.

Duyên xém tí bị Rắn Titan nuốt vào, cảm xúc hỗn loạn đến mức khiến nàng chết lặng.

Quân không khá hơn cả bọn là bao, hắn cũng sợ lắm, nhưng trải qua mấy lần đối diện tử thần, Quân nhanh chóng kiềm hãm nhịp tim, điều chỉnh hơi thở gấp gáp của mình.

“Chạy đi! Ẩn Thân có thể giúp mày trốn thoát! Nó 4 sao, không đánh lại được đâu!” Ngọc nói như hét.

Phải rồi, Ẩn Thân là cửa thoát hiểm vô cùng đáng tin, có thể giúp Quân chạy khỏi con quái khổng lồ này.

Nhưng…

Những người còn lại thì sao?

“Chết tiệt! Làm sao mình có thể mang họ ra khỏi đây chứ?” Não bộ Quân đau đớn kịch liệt, bởi nó đang vận dụng tất cả những gì có thể để đưa ra phương án thích hợp, tựa như một chiếc máy tính đang chạy một chương trình vậy. Kết quả cuối cùng là một màn hình đỏ lòm vì chẳng có cách nào.

Suy cho cùng, Quân vẫn quá nhỏ bé.

“Khoan… kết giới biến mất… chắc chắn các thầy sẽ biết… họ sẽ mau cho người vào cứu viện! Nếu mình có thể câu đủ thời gian…”

Nghĩ xong, Quân rút ra thanh kiếm từ balo.

“Thằng ngu! Mày muốn làm gì?”

Ngọc kịch liệt phản đối.

“Tao chợt nhớ ra một chuyện…”

Quân thầm đáp, sau đó tuốt Quyên Kiếm ra khỏi vỏ. Lưỡi kiếm màu xanh lam vừa hiện diện liền khiến mọi người thoát khỏi kinh hãi, sau đó lại kinh hãi một cách khủng bố hơn.

“Nó định làm gì?” Thế Hải rùng mình.

“Quân?” Thái và Huyền ngơ ngác.

“…” Duyên đang chết lặng nhưng hình ảnh Quân rút kiếm chẳng khác nào một cái máy sốc tim đè lên ngực nàng, kéo nàng lý trí của nàng trở về thân xác.

Phương đứng ngay cạnh, đôi mắt trợn tròn, trong lòng lại lóe lên một tia hi vọng nào đó.

Không hẳn là không có cơ sở.

Nàng đã gặp qua một kẻ đã từng cực kì yếu đuối nhưng bất ngờ đổi thay, trở nên mạnh mẽ vô song.

Hắn là Trần Nghĩa Hiệp.

Quân vốn là một kẻ không ra gì, tu vi kẹt ở cảnh giới 2 sao thời gian dài. Nhưng dạo gần đây hắn đã thay đổi theo chiều hướng tích cực, cảnh giới cũng vụt bay đến tận 3 sao cao cấp. Tuy so với Nghĩa Hiệp, tính kì tích không có nhiều, nhưng vẫn rất đáng lưu tâm.

Biết đâu Quân cũng mang trên người một bí mật nào đó, có thể giúp hắn đối chọi với con quái khổng lồ kia.

Phương bỗng chốc rùng mình, nàng thấy con Rắn Titan lại nhắm đến Duyên. Có vẻ cú vồ hụt vừa rồi khiến nó không vui, muốn làm lại một lần nữa.

Con rắn rướn một phát đã tiếp cận được chỗ Duyên và Phương. Nhưng Phương vẫn rất nhanh, tung hết tốc lực kéo Duyên ra khỏi vùng nguy hiểm.

Con rắn vẫn chưa buông tha, truy đuổi cả hai đến cùng. Giờ thì Phương cũng trở thành con mồi vì nàng liên tục phá chuyện tốt của nó.

Bỗng, con rắn cảm giác được thân mình có gì đó rát rát. Nó quay cái đầu dị hợm lại, trừng đôi mắt về phía Quân, kẻ đang dùng kiếm chém vào thân nó.

Quân vốn không nghĩ thanh kiếm 4 sao của mình có thể gây ra sát thương lớn cho Rắn Titan, cùng lắm chỉ trầy nhẹ thôi.

Mục đích của Quân là thu hút sự chú ý của nó.

Rắn Titan tức giận vẫy đuôi, may là Quân đã kịp tính toán, nhảy khỏi cái đuôi của nó. Cái đuôi như một sợi roi khổng lồ quật đổ cây cối xung quanh.

“Kinh khủng quá!” Quân cố nén kinh hãi, vội nhảy qua các cành cây, hướng thẳng lên trên cao. Con rắn lúc này đã sắp xếp lại danh sách con mồi ưu tiên. Quân vốn đang đứng ở top cuối lại bất ngờ nhảy lên đầu tiên.

Cũng nhờ thế, Phương và Duyên có nhịp để thoát ra chỗ an toàn.

“Là cậu ấy… cứu mình sao…” Hơn ai hết, điều Duyên không muốn nhất là mắc nợ Quân. Nhưng cũng hơn ai hết, nàng lại cảm thấy nhẹ nhàng vì người nàng mắc nợ là Quân.

“Nó định thu hút để mọi người chạy trốn?!” Thế Hải cả kinh với hành động của Quân, nhưng sau đó lại mắng: “Ngu ngốc! Con rắn đó rất mạnh! Chủ động chọc vào chỉ chết nhanh hơn thôi!”

Phải, vấn đề chỉ là chết nhanh hay chậm thôi!

Dù bây giờ bỏ chạy, sau khi xử lý Quân xong, con rắn sẽ rất nhanh càn quét những người còn lại.

Thế Hải là một học giả cảnh giới Minh Mẫn, đầu óc hắn thông suốt hơn người khác, ít nhất là trong trường hợp này. Hắn tính toán đủ đường, vẫn không tìm ra cách để 6 người ở đây trốn thoát.

Cơ bản là 6 người tại đây không ai có khả năng đối chọi lại con rắn.

Trừ phi có người đến cứu.

Hoặc có ai đó có bài tẩy.

Nhưng hi vọng vào những vô cực giả 3 sao tung ra một lá bài tẩy có thể lật ngược tình thế lúc này thì thà hi vọng có người đến cứu còn hơn. Trên đời này không có ai nghịch thiên đến vậy đâu!

Quân đạp lên các cành cây, cố tìm một vị trí cao nhất, con rắn phóng đến với tốc độ nhanh nhất, nó đã áp sát được Quân.

Bằng Thiên Nhiên Tâm Hữu, Quân không cần quay đầu lại cũng biết nguy hiểm đang ở phía sau.

Nhưng cơ hội của hắn đang ở phía trước rồi.

Thuấn Thân!

Thoắt một cái, Quân vượt qua tầng lá xum xuê của Rừng Nguyên Sinh, vọt lên trên không trung.

Hắn lúc này hoàn toàn mất đi khả năng di chuyển tự do.

Còn con rắn thì có, bởi nó chỉ cần rướn người một cái đã lập tức đưa cái miệng đầy răng nhọn của mình đến vị trí mới của Quân.

Nhưng khoảnh khắc mà nó vượt qua tán cây, con rắn có phần gì đó ngưng trệ, tựa như bị rớt mạng.

Thế Hải bỗng dưng bừng tỉnh.

“Ánh sáng!”

Tại sao Rắn Titan lại phải săn mồi vào ban đêm?

Không chỉ đơn thuần là vì màn đêm dễ lẩn trốn, hạn chế tầm nhìn của con mồi các thứ các thứ…

Rắn Titan có một điểm yếu, đó là sợ ánh sáng.

Không đến mức như ma cà rồng, gặp ánh sáng liền bị thiêu cháy.

Rắn Titan sợ ánh sáng vì thị giác của nó vốn kém cỏi. Nếu tiếp xúc với ánh sáng sẽ dẫn đến bị mù tạm thời.

Nhưng nên nhớ chỉ là tạm thời, rất nhanh nó sẽ khôi phục.

Thế Hải cũng từng nghĩ đến điểm yếu trên, nhưng hắn không biết phải làm gì khi con rắn bị mù.

Điều đó làm ánh mắt hắn căng ra, dõi theo hành động cuả Quân.

Thân ảnh của Quân bị ánh mặt trời che khuất, chỉ thấy được bóng đen của hắn chĩa tay về phía con rắn.

Ngay sau đó, một luồng ánh sáng cô đặc bắn ra với tốc độ kinh thiên.

Như một mũi tên rời khỏi nỏ, nó xuyên phá vào con mắt của Rắn Titan.

Cả thân con rắn đều cứng chắc khó xuyên, chỉ có mắt là nơi mềm nhất.

Mũi tên ánh sáng xé toạc con ngươi của Rắn Titan, ánh sáng cuồn cuộn ập vào khiến cả bên mắt còn lại đã lóa càng thêm lóa.

Đau đớn ập đến khiến con rắn lập tức co mình.

Quân cũng vì thế thoát khỏi răng nanh của nó, hắn bất lực rơi xuống.

Lúc này, Quân nhớ lại câu nói dang dở của mình.

“Tao chợt nhớ ra một chuyện… con Rắn Titan này có điểm yếu ở mắt! Do sống trong lòng đất nên khi tiếp xúc với ánh sáng, nó sẽ bị loá. Nếu có thể khiến nó bị lóa, tao sẽ có cơ hội tung chiêu, không sợ nó né được! Nhắm vào mắt nó, sẽ khiến nó mất nhịp truy đuổi, tất cả có thể chạy thoát!”

Quân thật sự làm được. Mọi thứ tưởng chừng rất lâu nhưng chỉ trải qua 6 giây đồng hồ kể từ lúc Quân chém vào đuôi con rắn.

Lúc này, Quân hét lên một tiếng: “CHẠY!!!!!”

Năm người còn lại bừng tỉnh.

Con rắn bị thương rồi, đây là cơ hội của họ.

Quân vậy mà có thể tìm được cơ hội cho mọi người.

Không ai lãng phí thời gian, tất cả cùng nhau cắm đầu chạy.

Mặc kệ sau khi cơn đau qua đi, con rắn sẽ làm gì, mọi người chỉ quan tâm chạy càng xa nó càng tốt.

Quân cũng dự định sau khi đáp đất sẽ dùng Thuấn Thân chạy thật xa.

Nhưng mà…

Ở vị trí hắn đáp xuống, một cái đầu rắn khổng lồ nhô lên.

Miệng nó há to.

Một mảng màu đen.

“…”

Nếu vào rừng gặp Rắn Titan, bạn xui xẻo.

Nếu vào rừng gặp Rắn Titan vào ban ngày, bạn cực kì xui xẻo.

Nếu vào rừng gặp tận 2 con Rắn Titan vào ban ngày, bạn chết mẹ cho rồi!

***

Quân sực tỉnh. Hắn cảm nhận được một áp lực đến mức nghẹt thở.

Hắn không thấy rõ mình đang ở đâu nữa.

Điều chỉnh lại trí nhớ một chút, Quân nhớ ra mình bị Rắn Titan nuốt chửng, sau đó, một luồng khí kì dị xộc vào mũi khiến Quân bất tỉnh. Vậy lúc này hắn đang ở trong bụng Rắn Titan?

“Ngọc đâu?” Quân chợt cảm giác trong linh hồn mình trống rỗng.

“Ngọc… Ngọc…” Quân liên tục truyền ý niệm đến Ngọc.

“Gì?” Giọng của Ngọc vang lên đầy lạnh nhạt.

“Có cách nào thoát ra không?”

“Không!” Ngọc thẳng thừng nói.

“Mày sao vậy?”

“Im đi! Lúc nãy tao bảo mày ẩn thân chạy sao mày không chạy? Còn cố ở lại làm gì?”

Quân nghe vậy chỉ biết im lặng. Hắn quả thật có kế hoạch rõ ràng, hắn không ngu ngốc hi sinh thân mình đến mức như vậy. Nhưng con Rắn Titan thứ hai là một biến số không thể lường được.

“Mày đang ở bên ngoài sao?” Quân phóng thích giác quan nhưng ngặt nổi dòng chảy tự nhiên trong bụng con rắn cực kì mong manh, chỉ đành hỏi Ngọc.

“Ờ! Con rắn kéo mày vào hang rồi!”

Trước khi Quân bị con Rắn Titan nuốt, Ngọc đã kịp thoát ly khỏi người hắn. Nhờ vậy mà nó chứng kiến toàn bộ sự việc tiếp theo. Lúc con rắn này ngóc đầu lên, từ phía xa, vô số quái vật cũng ùa đến.

Những người bạn của Quân vì thế mà thoát được một kiếp nạn, con rắn không để ý đến họ, ra sức vơ vét mấy con quái chạy loạn này.

Tiếp sau đó, một số tinh anh của hội Hiệp Sĩ tìm đến. Họ ra sức bắn phá con rắn. Vì nó đã nó rồi nên không quan tâm, chui thẳng về hang. Ngọc vội bám theo, mọi chuyện sau đó nó không biết nữa. Nhưng lực lượng của hội Hiệp Sĩ đã tìm đến chắc đám bạn của Quân an toàn rồi.

Trong một cái hang nằm sâu trong lòng đất, con rắn đang cuộn tròn cơ thể, khép chặt hai mắt, chìm vào giấc ngủ. Nó không biết rằng trên đầu mình có một con quạ đang bay trên đầu.

Cũng phải thôi, những con quái vật này không thể nhận diện linh hồn.

“Sắp tới đợt tiêu hóa của nó rồi… mày không thoát được thì chết chắc…” Ngọc nói, giọng đã dịu lại.

“Nếu tao chết, mày cũng chết đúng không?” Quân hỏi.

“Tao đã chết rồi!” Ngọc trút một hơi đầy phiền muộn.

“Haiz, vậy trước khi chết lần nữa… mày có thể nói cho tao biết thân phận của mày không?”

“Đợi mày thành linh hồn rồi tao nói cho…” Ngọc đáp.

“Thôi vậy!” Quân cười nhạt.

Ngọc ngẫm nghĩ gì đó, cuối cùng đáp: “Thật ra tao là…”

Hết chương 51.