VÔ CỰC GIẢ – Update Chương 78
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: VÔ CỰC GIẢ – Update Chương 78
Tác Giả: I'm Hider
Danh Mục: Bạo Dâm, Gái Xinh, Lãng mạn, Truyện Sex Người Lớn, Tưởng Tượng
Thể Loại: huyền huyễn, sắc hiệp, xuyên không
Lượt Xem: 1816 Lượt Xem
“Cái gì? Hút năng lượng?” Quân hét lên trước lời cảnh báo của Giang. Hắn vùng vẫy muốn thoát ra nhưng…
Binh!
Cương Tử đấm vào bụng Quân một cái khiến người hắn như nát ra. Quân đau đớn đến mức không thở nổi. Cương Tử đã nhẹ tay rồi, nếu muốn, hắn hoàn toàn có thể đấm chết Quân.
“Bọn mày thật thú vị, đứa nào cũng có thủ đoạn! Sao một vô cực giả 2 sao như mày lại có thể vùng vẫy đến mức này? Tao tò mò quá!”
Cương Tử trừng mắt nhìn Quân. Quả thật sự cố gắng của Quân đã khiến Cương Tử khó chịu. Nhưng Quân cũng chỉ là con ruồi nhặng trong mắt Cương Tử thôi. Chênh lệch cả hai quá lớn, Quân chỉ có ưu thế về tốc độ về tốc độ, một khi bị bắt, Quân chắc chắn sẽ chết!
“Khốn kiếp… có ngon thì… thả tao ra… đánh tay đôi với tao! Có ngon thì đừng hút năng lượng của tao!”
Quân ngoan cường nói.
“Haha… mày nghĩ tao sợ chắc?” Cương Tử cười cay độc, bàn tay càng siết chặt hơn.
“Nhưng mà tao không có thời gian để chơi với lũ tụi mày! Năng lượng của mày tao sẽ sử dụng thích đáng!”
Nói là làm, Cương Tử sử dụng Tước Đoạt Năng Lượng.
“Haha! Thật sảng khoái! Mày tu luyện thuật gì mà có luồng năng lượng tươi mát như vậy?”
Tựa như ăn một cái bánh bình thường lại phát hiện vị ngon bất ngờ, Cương Tử tham lam muốn rút sạch mọi thứ của Quân. Hắn cảm giác cơ thể lâng lâng thoải mái, cứ như đang đắm mình trong một dòng nước mát.
Nhưng, thứ cảm giác ấy rất nhanh đã biến đổi.
Cương Tử trừng mắt khi thấy cánh tay của mình đang mọc những mầm cây.
“Cái gì…”
Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, những mầm cây ấy đã phát triển vượt bậc quấn lấy cơ thể Cương Tử. Không chỉ ở cánh tay, tình trạng mọc cây còn lan rộng khắp cơ thể Cương Tử.
Đúng lúc này, Cương Tử mới nhận ra điều khác thường. Thứ năng lượng mà bản thân hút từ Quân chính là tác nhân gây ra hiện tượng trên. Vì quá tham lam và không cảnh giác, Cương Tử đã hút một hơi rất nhiều năng lượng ấy, dẫn đến lúc này dù cố gắng dùng infinergy đẩy ra cũng không kịp. Chưa kể Tước Đoạt Năng Lượng vẫn đang được kích hoạt, nguồn năng lượng chết tiệt kia cứ như vô cùng vô tận, chảy thẳng vào cơ thể Cương Tử mãi không dứt.
“Thành công rồi!” Quân tuy đau đớn nhưng vẫn cố nở nụ cười. Hắn không phải một kẻ ngu ngốc chỉ biết đâm đầu chiến đấu mà không có kế sách gì. Lúc vừa tỉnh dậy sau khi bị chưởng, Quân đã thấy thủ đoạn hút năng lượng của Cương Tử. Một sáng kiến táo bạo nảy ra trong đầu hắn.
Còn nhớ cái hôm tu luyện Thiên Nhiên Tâm Hữu quá đà trong nhà kho, Quân đã để dòng chảy tự nhiên đi vào cơ thể và xém tí thành người thực vật. Vậy nếu thứ Cương Tử hút từ người Quân là dòng chảy tự nhiên thì sao?
Quân đã sử dụng lại chính kế sách của Cương Tử, giả vờ vùng vẫy để Cương Tử nghĩ rằng hắn chỉ có lợi thế về tốc độ và khả năng khống chế từ xa. Sau đó, Quân đưa mình vào bẫy của Cương Tử. Chấp nhận chịu đòn đau đớn, thậm chí còn cố tình khích tướng để Cương Tử sử dụng Tước Đoạt Năng Lượng.
Đúng như mong đợi, Cương Tử không nghi ngờ gì, trực tiếp hút lấy năng lượng từ trong Quân. Chỉ đợi có vậy, Quân thả lỏng cơ thể, ‘mở cửa’ đón nhận toàn bộ dòng chảy tự nhiên đang cuồn cuộn quanh mình.
Kết quả thì ai cũng thấy, dòng chảy tự nhiên đi vào cơ thể Quân sau đó tràn qua bên Cương Tử. Cương Tử nào ngờ cái bánh có vị ngon bất ngờ ấy lại chứa độc, nào ngờ tuyệt chiêu mà mình tự hào nhất lại trở thành thứ giết chính mình.
Rất nhanh, dòng chảy tự nhiên xâm lấn từng chút một, biến đổi da thịt Cương Tử thành thân cây tươi tốt. Tình trạng này đã kéo đến tận cổ của Cương Tử, hắn không còn cách nào khác, buộc phải hủy chiêu thức Tước Đoạt Năng Lượng, chấp nhận bị phản phệ nặng nề.
Nhưng Quân nào cho phép!
Hắn điên cuồng siết chặt cánh tay đang bóp cổ mình.
“Thằng chó!!!!”
Cương Tử tức điên lên phải dùng infinergy phá chính chiêu thức của mình. Phản phệ cũng vì thế mà nặng hơn, Cương Tử bật ra sau, phun một ngụm máu tươi, đôi mắt căng tràn tơ đỏ.
Quân thoát khỏi bàn tay của Cương Tử liền ho sặc sụa, hắn cố hít lấy hít để không khí, cảm giác cứ như vừa được sống lại.
Ánh mắt của Quân lúc này hướng về phía Cương Tử, sau đó lại nhìn sang thanh đao của Giang.
“Không…” Cương Tử kinh hãi, hắn cảm nhận được sát khí của Quân.
Quân rút thanh đao ra khỏi mặt đất. Sau đó lê bước chân tiến về phía Cương Tử.
Quân biết tình trạng ‘người thực vật’ này chỉ kéo dài vài phút bởi chỉ cần còn ý thức, Cương Tử sẽ nhanh chóng tống khứ được dòng chảy tự nhiên ra ngoài. Và khi đó, Quân vô pháp đấu lại!
Không còn cách nào khác, để bảo vệ mình cùng Giang, Quân quyết định hạ thủ.
Cương Tử vùng vẫy để chạy nhưng không được. Chân hắn lúc này đã mọc rễ và đâm xuống đất. Hai tay cũng đã hóa thành những cành cây xum xuê.
Quân bắt đầu chạy đến cùng với lưỡi đao sắt bén đang lăm le vung ra.
“Ahhhhhhhh!” Đứng trước làn ranh sống chết, Cương Tử bùng phát sức mạnh ở bàn tay, khiến một phần dòng chảy tự nhiên bị tống ra ngoài.
“Thằng chó! Tao sẽ trả thù!”
Một lá bùa hiện ra trên tay Cương Tử. Lá bùa này vốn được dán trong lòng bàn tay từ trước và được ẩn giấu. Tên của nó là bùa phá giới. Khi sử dụng sẽ đưa người dùng ra khỏi một vùng không gian bất kì, di chuyển đến địa điểm đã được định sẵn.
Lá bùa sáng lên bao phủ lấy cơ thể của Cương Tử. Quân lúc này cũng đã vung đao.
Lưỡi đao xé gió hướng đến cổ của kẻ địch.
Cương Tử trợn mắt nhìn cú chém của Quân, đây là lần đầu hắn rơi vào thảm cảnh bất lực như vậy.
Nhưng may cho hắn, lá bùa phá giới kích hoạt thành công, cơ thể Cương Tử biến mất ngay trước khi lưỡi đao chạm vào.
Mất đi mục tiêu, Quân chỉ có thể chém không khí. Hắn cắm thanh đao xuống, nhìn lên trời cao, thở một hơi rồi nói: “May là hắn chạy thoát! Không thì mình đã thật sự giết người rồi!”
Buông lỏng sát ý, Quân chạy sang Giang. Tuy Giang bị ngất nhưng nhìn chung không bị thương quá nặng, chỉ kiệt sức mà thôi.
Vì biến hóa thành thuồng luồng nên quần áo Giang bị rách tơi tả, Quân phải cởi áo của mình ra để mặc cho nàng.
“Gái miền Tây có khác, dáng đẹp thế!” Vẫn không quên tia một ít.
“Giờ thì…”
Quân nhìn về phía cồn cát.
Khi nãy, giọng nói bí ẩn đã lên tiếng cảnh báo Quân. Có vẻ nhân vật ở trong đó không hề có ý định xấu. Quân lại mở trạng thái Thiên Nhiên Tâm Hữu để nói chuyện với nhân vật bên trong.
“Ông biết lối ra không?” Quân hét lên.
“Xin hãy vào đây… bần tăng không còn nhiều thời gian nữa…”
Cuối cùng thì, Quân cũng phải tiến vào thôi! Hắn lội qua cái hồ, đặt chân lên cồn cát, rẽ đám cỏ um tùm.
Ánh mắt Quân chợt rung động, hắn cũng khá bình tĩnh nên không hét lên. Trước mặt hắn là một bộ hài cốt trắng phếu đang dần vụn vỡ. Điểm đặc biệt là bộ hài cốt này ở trong tư thế ngồi thiền.
“Hãy chạm vào…” Giọng nói kia ngày một suy yếu.
Quân làm theo, lấy tay chạm vào vai của bộ hài cốt.
Một phản ứng mãnh liệt xảy ra.
Quân đã từng trải qua cảm giác này, đó là khi hắn nhập vào Nguyễn Minh Quân. Một luồng kí ức không biết từ đâu truyền thẳng vào não, khiến Quân có hơi choáng váng.
Trong đầu Quân đang chiếu một thước phim với tốc độ 10x, kể sơ lược về lý do tại sao lại có bộ hài cốt ở đây.
***
Đại sư Thích Đại An, cựu trụ trì của Vạn Linh Tự, một vô cực giả 7 sao và cũng là người đứng ra tổ chức cuộc dẹp loạn Âm Linh Giáo. Khi mà cuộc chiến tưởng chừng đã ngã ngũ, Âm Linh Giáo lại giở thủ đoạn khó lường, triệu hồi một cuốn sách kì bí với sức mạnh vô biên gây thiệt hại không nhỏ cho các giáo phái tham gia cuộc dẹp loạn. Để tránh gây ra hậu họa lớn hơn nữa, Thích Đại An đã ôm lấy quyển sách và nhảy vào bí cảnh, tách biệt bản thân cùng quyển sách với thế giới bên ngoài.
Quyển sách cũng phát tiết dữ dội lên người đại sư Thích Đại An hòng thoát ra, nhưng bằng tuyệt kĩ Kim Cang Thể do bản thân sáng tạo, Thích Đại An đã chống cự được phần nào đó sức phá hoại của quyển sách.
Cứ thế, đại sư ngồi thiền ôm lấy quyển sách suốt trăm năm qua. Cả hai thi nhau triệt tiêu đối thủ, đại sư ngày càng yếu đi, còn quyển sách cũng mất dần năng lượng. Tưởng rằng bản thân mình sẽ mãi mãi chìm trong bí cảnh này cùng với quyển sách, nhưng Thích Đại An không ngờ, lại có kẻ tìm đến mình.
Đó là một ngày cách đây 5 năm, có một kẻ đã bí mật mở ra một lối vào bí cảnh mà chẳng gây chút động tĩnh nào.
Hắn tìm đến đại sư. Gương mặt hắn tựa như bị một màn đen che lấp, dù cố nhìn cũng không thấy được nhân dạng. Chỉ biết phong thái hắn vô cùng ung dung nhưng đủ khiến người khác phải run sợ.
“Thí chủ đến là vì quyển sách này?”
“Đúng!”
Sức cùng lực kiệt, Thích Đại An hoàn toàn bất lực trước kẻ thần bí. Kim Cang thể của ông không thể chống lại thủ đoạn kì dị của đối thủ. Quyển sách cũng bị kẻ đó lấy đi.
Thích Đại An bị trọng thương và mất ngay sau đó. Tuy nhiên, ông vẫn để lại một luồng ý niệm với hi vọng một ngày nào đó, sẽ có người đi vào bí cảnh. Luồng ý niệm này sẽ báo lại những gì đã diễn ra, giúp thế giới ngoài kia chuẩn bị cho một hiểm họa trong tương lai.
Khi mà luồng ý niệm kia gần như tan biến, lại đúng lúc Cương Tử phá phong ấn vào bí cảnh. Có vẻ điều này đã khiến bí cảnh bị chấn động, làm cho lối vào kẻ kia tạo ra cũng khai mở đưa Quân và Giang vào trong.
***
“Hóa ra là như vậy… Thiện tai!” Sư trụ trì có hàng lông mày phất phơ chắp tay nói.
Đứng đằng sau ông là một vài nhân vật chủ chốt của các giáo phái trên Thất Sơn. Nét mặt ai cũng trầm mặc khi biết chuyện quyển sách đã lọt vào tay người khác. Ác mộng về Âm Linh Giáo sẽ trở lại?! Hay một điều còn khủng khiếp hơn sẽ ập đến.
Quân ngồi trên giường bệnh khẽ nuốt một ngụm nước bọt sau khi kể lại toàn bộ những gì Thích Đại An truyền thụ. Vô tình lọt vào bí cảnh, hắn lại biết được một bí mật động trời. Nhìn những người ở đây, ai cũng là vô cực giả cấp cao, ấy vậy mà còn trưng bộ mặt lo lắng ra, Quân tự ý thức được độ nghiêm trọng của vấn đề này.
“Trụ trì giữ gìn sức khỏe nhé! Chúng tôi xin phép cáo lui!”
Các nhân vật đứng đầu của các giáo phái cũng lần lượt ra về. Trong phòng chỉ còn mỗi trụ trì Vạn Linh Tự và Quân.
“Thí chủ cảm thấy thế nào rồi?” Sư trụ trì quan tâm hỏi.
“Cơ thể đã ổn định hơn rồi, chắc chỉ cần dưỡng thương vài ngày là khỏe thôi ạ!”
“Lần này thật sự cảm ơn thí chủ. Nếu chẳng may để kẻ kia tìm thấy đại sư huynh trước thì không biết chừng nào mới biết được việc quyển sách đã bị lấy từ trước.”
Dường như mọi thứ đã có sắp xếp từ số phận, Cương Tử đột nhập vào bí cảnh lại mở ra lối vào cho Quân và Giang, những người chặn đứng kế hoạch của hắn. Hữu duyên, quả là hữu duyên.
“Tuy nhiên, thí chủ đã đắc tội với kẻ đó. Mặc dù bần tăng biết thế lực đứng phía sau thí chủ là ai. Nhưng hành tung của kẻ đó khó lường, khả năng cải trang thật sự không kẽ hở, e rằng nếu hắn muốn trả thù, thí chủ khó lòng kiểm soát! Vậy nên, Vạn Linh Tự xin tặng cho thí chủ một vật phòng thân.”
Quân nghe vậy trong lòng cũng mừng thầm, được tặng quà ai mà không thích chứ?
Một chiếc hộp được chạm trỗ tinh vi đưa đến trước mặt Quân. Hắn nhận lấy chiếc hộp, không quên cảm ơn, rồi mở nắp ra.
Bên trong hộp được lót một lớp vải và một ít bông đệm nhằm chống trầy cho vật đang ở giữa – một chiếc chuông. Chiếc chuông có kích cỡ vừa bằng bàn tay, bên trên có một cái chui để cầm. Nó được chạm trỗ bằng những hình thù đặc biệt hết sức tinh xảo, lại đi kèm với màu vàng óng ả khiến chiếc chuông toát ra một thứ thần khí khó có thể xem thường.
“Đây là Chuông Phước Lành, một vật phẩm 4 sao, có tác dụng xua đuổi tà ma, các loài quỷ vật, thanh tẩy mọi trạng thái bất lợi. Món đồ này rất có tác dụng khi đối đầu với thủ đoạn bùa chú và sai khiến ma quỷ của kẻ kia!” Sư trụ trì ôn tồn giải thích.
“Ôi trời, 4 sao ư?”
Vật phẩm thời đại này cũng được phân cấp độ như vô cực giả, từ 1 đến 10 sao. Giá trị cũng tỉ lệ thuận với cấp độ. Một món vật phẩm 4 sao có thể được bán với giá 80 triệu. Vậy mà sư trụ trì nói tặng là tặng, Vạn Linh Tự hào phóng quá!
Có vẻ hiểu cảm xúc của Quân, sư trụ trì cười bảo: “Bần tăng tin món đồ này hữu duyên với thí chủ! Xin hãy nhận lấy! Nếu sau này có rắc rối gì với kẻ kia, xin đừng ngại liên lạc, Vạn Linh Tự sẽ hỗ trợ thí chủ.”
“Là mình sống đa nghi quá rồi!” Quân cười trong lòng rồi chắp tay cảm ơn.
***
“Cái chuông này cũng nhỏ, hay mình đeo trước ngực nhỉ? Mà giống con bò quá!” Quân hí hửng với món hàng mới nhận. Rồi bỗng hắn nhận thấy điều gì đó.
“Sợi dây chuyền mình hay đeo… vỡ rồi?” Trải qua quá nhiều chuyện, Quân nào để ý đến sợi dây chuyền của mình. Theo ký ức thì sợi dây chuyền này là quà sinh nhật mà cha tặng hắn năm 4 tuổi.
Quân bồi hồi không biết vỡ lúc nào.
“Khoan đã… có thể là…” Quân bỗng nhớ lại khi bị Cương Tử đánh phủ đầu. Theo lý mà nói, một vô cực giả 5 sao ra tay chuẩn xác như vậy không thể nào Quân sống được, nhưng nhìn xem hắn chỉ bị choáng mà ngất thôi.
“Ra vậy!” Nắm lấy mảnh vỡ của mặt dây chuyền, Quân mỉm cười một cách ấm áp.
Ở trước cổng chùa, ông Minh cùng với Thành đang đứng đợi hắn. Nét mặt ông Minh bây giờ đã bình thản hơn, tựa như vừa tháo bỏ một gánh nặng. Lúc phong ấn vừa được tháo gỡ, sắc mặt ông Minh tràn ngập lo lắng, điều hiếm thấy của một vô cực giả 7 sao đã vượt biết bao thử thách trong đời.
Ông tức tốc xông vào bí cảnh, truy tìm dấu hiệu của Quân. Rất nhanh, ông đã tìm được đến cồn cát.
Khi thấy thằng con mình vẫn còn sống nhăn răng, ông mới thở phào nhẹ nhõm.
Trên chiếc xe ViThunder, Thành đóng vai trò tài xế. Ông Minh cùng Quân ngồi ghế sau. Ánh nắng buổi chiều rọi qua cửa kính, khiến mái đầu của ông Minh lộ ra những sợi bạc. Quân nhìn cảnh này, trong lòng lại nghĩ vẩn vơ gì đó.
“Chở em đến bệnh viện thăm Giang nha anh Thành!”
Quân nhìn vào gương chiếu hậu, giọng nhẹ nhàng nói.
“Vâng cậu chủ!” Thành tỏ vẻ bất ngờ, cậu chủ nay biết quan tâm người khác ư?
“Dù gì cũng là cháu gái của ân nhân, người giúp mày cai nghiện, đừng có làm hại con bé!” Ông Minh nghiêm mặt.
Quân nghe vậy xém sặc nước bọt. Thằng Quân trời đánh chắc đã khiến cha thất vọng nhiều lắm mới thành ra như vậy.
“Không đâu, con chỉ muốn thăm bệnh thôi cha!”
Lần này, người bất ngờ là ông Minh, không biết đã bao lâu rồi, Quân mới gọi ông là cha, thường thì hắn toàn gọi là ông già. Lẽ nào thằng này thật sự hồi tâm chuyển ý như lời Thành nói?
“Sau vụ này, mày còn dám đụng đến chất cấm nữa thì đừng trách tao. Tao đã sắp xếp cho mày đi du học rồi. Liệu hồn mà tu tâm dưỡng tính.”
Nghe hai chữ đi du học, Quân có chút hoảng hốt, hắn quay sang nói với cha: “Du học ở đâu ạ?”
“Ở Mỹ, cho mày vào hội Freedom để học hỏi.”
Hội Freedom là một trong những tổ chức hàng đầu của Mỹ. Nơi đây có chương trình đào tạo bài bản dành riêng cho từng vô cực giả. Không ít con ông cháu cha của Việt Nam qua đây học hỏi, khi về nước đều trở thành nhân tài. Ông Minh không hi vọng Quân sẽ trở thành nhân tài, chỉ mong hắn học cách kiên trì, nhẫn nại, biết đối nhân xử thế là đủ rồi.
Quân suy nghĩ gì đó, cứ như đang đắn đo, cuối cùng hắn chốt hạ: “Con không đi du học đâu!”
Lời nói này khiến gương mặt ông Minh khẽ nhăn lại. Hồi tâm chuyển ý ư? Chưa được bao lâu Quân lại lộ ra bản chất rồi!
Nhưng khi ông Minh định chất vấn thì Quân lại nói: “Con đã có hướng đi riêng cho mình!”
“Mày muốn làm gì?”
“Con muốn thi vào Đại Học Việt Thanh!”
Lời nói của Quân vừa dứt cũng là lúc chiếc xe dừng đèn đỏ. Không còn tiếng động cơ, không còn tiếng nói, mọi thứ rơi vào im lặng tuyệt đối.
***
Trong bệnh viện, Giang nhấp nháy đôi mắt rồi mở ra. Người đầu tiên nàng thấy là ông ngoại, có vẻ ông đang nói gì đó, chỉ là nàng chưa nghe được rõ.
“Giang! Con tỉnh rồi! Trời ơi cháu của ông!” Thầy Cường vẫn luôn như vậy, quan tâm Giang hết mình. Khi trở về nhà không thấy ai cả, thầy Cường hốt hoảng vô cùng, vội đi khắp nơi tìm kiếm. Cũng may Thành đã gọi và báo cho ông về tình trạng và bệnh viện mà Giang đang nằm, ông vội vàng chạy đến ngay.
Giang chỉ nhẹ lắc đầu. Nàng ngồi dậy rồi hỏi: “Con đã ngất đi bao lâu rồi?”
“Đã được 1 ngày rồi!”
Giang lấy tay xoa nhẹ lên trán, lại hỏi: “Quân sao rồi ông ngoại?”
Nhắc đến Quân, gương mặt ông Cường xám xịt lại.
“Cái thằng trời đánh đó không sao, chỉ bị thương nhẹ thôi! Tại nó, tất cả là tại nó! Dám dẫn cháu gái ông đi bậy bạ, mới thành ra nông nổi này! Mà lúc ở trong bí cảnh, thằng đó có làm gì con không?”
Thầy Cường lo lắng hỏi.
“Không có gì hết ông…”
“Mà sao con mặc áo nó vậy?”
Khi được thầy Cường hỏi, Giang mới chú ý đến chiếc áo mà mình mặc. Sau khi biến thành thuồng luồng, áo của Giang đã bị xé rách nên Quân đã dùng áo của hắn để mặc cho nàng.
“Khoan… cậu ta thấy hết rồi sao?” Giang vô thức che ngực lại.
Mà hành động này lọt vào mắt thầy Cường.
“Để ông đi xử nó!!! Thằng chó đó!” Thầy Cường tức xì khói.
“Thôi ông… không có gì đâu mà… mà cậu ta đang ở đâu?”
“Nó về rồi! Chiều hôm qua nó có ghé thăm con đó!”
Giang nhìn sang giỏ trái cây trên tủ, ánh mắt có chút lạc lõng.
“Lúc đó…”
Sau khi bị Cương Tử đánh bại, Giang gần như gục ngã, ký ức về trận chiến giữa Quân và Cương Tử khá mơ hồ. Nhưng nàng vẫn nhớ Quân đã thông minh lừa Cương Tử, khiến đối thủ bị hóa thành cây.
Rồi Quân cầm lấy thanh đao của Giang toan chém Cương Tử nhưng bất thành.
“Cậu ấy sử dụng được nó?”
***
Tại một bãi tha ma nọ…
Tiếng quạ kêu khi trời chập chờn tối khiến không gian trở nên đáng sợ hết mức. Dưới một gốc cây khô trơ trọi, không còn chút lá, Cương Tử đau đớn mở mắt.
Nhìn lại cơ thể không còn bị hóa thành cây, hắn thở phào nhẹ nhõm. Cương Tử nhìn xung quanh, sau khi chắc chắn không có ai, Cương Tử, đúng hơn là kẻ giả mạo cương tử lột lớp cải trang ra.
Một dung mạo tuấn tú nhưng có phần quỷ dị, đôi mắt hau háu như diều hâu hiện lên sự phẫn nộ điên cuồng.
“Quân! Hãy đợi đấy… tao sẽ cho mày nếm trải đau đớn tột cùng vì dám làm hỏng kế hoạch của tao… haha… khụ khụ…”
Dính phải phản phệ nặng nề, không biết đến ngày tháng năm nào, hắn mới có thể phục thù!
Hết chương 10.