Vẽ tranh – Truyện 18+ Kích Thích – Update Chap 52

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Vẽ tranh – Truyện 18+ Kích Thích – Update Chap 52

Tác Giả:

Lượt Xem: 1432 Lượt Xem

[Vẽ tranh #51]

… Cương chỉ biết phì cười cho có lệ, để che đi cảm xúc xì xào như muốn vượt rào của bản thân khi nghe cô Hiền vừa nhắm mắt, vừa nói. Ko biết cô muốn thử lòng hay là đang ra hiệu cho Cương chấn chỉnh lại sự ham hố, ko được làm quá.

Bấy lâu nhìn cô Hiền như một người “khó đụng” tới, kiểu như 1 người ở đâu đâu giống bà hoàng, mà giờ được tận tay, ko những chạm được vào từng sợi lông (lông tứ chi và mặt, chứ chưa có lờ lờ gì đâu), mà còn ấn ấn, miết miết vào làn da trắng mịn hồng kia. Có tuổi rồi, mà cứ như gái 2 mươi mấy bốn chục.

“Phù… Phù… Phù…!” – Cương thổi gió vô mặt cô HIền.

“Ưm..! Gì vậy..?” – cô chợt mở mắt và kêu lên, mắt nhìn mặt Cương phía trên ngó xuống.

“Cô thấy khói ko..? Con thổi cho nó bớt bay vô mũi á..!” – Cương.

Hành xử tự nhiên như thằng vô viên chắc làm cô Hiền thấy tức cười hơn ngại ngùng. Cô cười mỉm cái, rồi lại nhắm mắt cho Cương “tẩy lông” kèm dịch vụ sờ da. Nói chứ ổng cũng làm có tâm lắm chứ ko phải dồn hết vào chuyện đụng chạm da thịt.

“Rồi..! Xong rồi..! Chỗ nào hở là mất lông rồi đó cô. Giờ hối hận đã quá trễ..! Cô còn gì trăn trối với mấy cọng lông hông..?” – Cương diễu cợt.

Cô Hiền lại bật phì cười, cái mặt nhìn ngược của cô nhìn sướng mắt gì đâu..! Nhìn đôi môi hồng trước mặt của cô, Cương tưởng tưởng ko biết hương vị nó thế nào. Đã đầu dâm thì nhìn gái kiểu gì cũng lơ mơ, hoang tưởng.

“Thôi được rồi..! Làm phiền con quá..!” – cô Hiền.

Tưởng cô muốn triệt lông toàn thân, ai ngờ tới đây là dừng. Cương hơi hụt hẫng, nhưng “ép sữa… ai nỡ ép lông”. Cô Hiền bật liền dậy rồi nói tiếp:

“Ưm..! Con ơ…! Ra… cho cô ấy cái nha..!” – cô Hiền nói với giọng nhỏ nhẹ.

Bị đuổi bạo lực, Cương ấm ức nở nụ cười khoái chá. Ráng thòng thêm câu:

“Cô xài tiếp ko..? Con để máy lại..!”

“Thôi..! Cứ mang về đi..! Chừng nào cần… cô mượn..! Hm hm..!” – cô Hiền.

“Ầm..!” – đóng cửa khe khẽ.

Cương bước khỏi phòng cô Hiền. Vẫn cái não dâm hoang tưởng hình ảnh cô Hiền từ nãy giờ. Hai trái bưởi sóng sánh mỗi khi cô trở người. Cái mép dầm ngủ bọc lấy cặp trái cây mọng nước, nhìn muốn hái làm sao… nhưng nhát híc như Cương nào dám tiện tay bừa bãi. Từ nãy giờ, ông nội này mới nhớ lại và tự hỏi “tại sao bé Ý ko trực tiếp gọi anh qua, mà nhờ cô Hiền làm chi..?”. Vừa bước xuống lầu (kiểu vô nhà mà ko ai thèm chứa, nên về), Cương ngó quanh căn nhà trống trãi, dù có 2 nữ bên trong. Cương chợt nhớ tới mẹ mình thường xuyên ở nhà 1 mình. Trời thu sắp chuyển đông, gió lạnh ko biết làm sao. Tự dưng anh hứng chí lên, quyết định về nhà gốc của mình để thăm mẹ. Cương dắt xe ra khỏi động banh tưng, bấm khóa mặt trong cửa rồi tiến thẳng tới chỗ mẹ mình. Một thằng con bất hiếu..!

“Ủa về đó hả..? Nay nghỉ hả..?” – mẹ Cương từ nhà bước ra với vẻ mặt sáng rỡ.

Một thằng con mà cả tháng trời mới ghé thăm nhà 1 lần. Cương nhìn mẹ mình với nét mặt của một phụ nữ ngoài 60t, nếp nhăn ko tránh khỏi, nhưng sự hiền lành vẫn toát lên.

“Dạ..! Sao… Mấy nay ở nhà có gì hông..?” – Cương thăm hỏi.

“Ủa về rồi hả..?” – chị Cương từ trong nhà lú mặt ra hỏi.

“Ủa..! Hai về hồi nào vậy..?” – Cương hơi bất ngờ.

Rồi mẹ con chào hỏi, cười nói khi mấy ngàn tiếng ko được gặp nhau. Anh nhìn mẹ và chị, vừa coi tv, vừa ăn trái cây mình mua về mà cảm thấy bản thân may mắn. Nhà gần ko ở, cố xác đi thuê mướn để ở 1 thây cho vui, trong khi biết bao nhiêu người, ví dụ như chị em động banh, Thi, kể cả chị Trang còn phải mướn phòng vì xa nhà. Thôi thì quyết định ở nhà khoảng 2-3 ngày rồi trở lại nhà Lộc… hoặc đi đâu đó, dù chuyện làm video này kia còn dở dang chưa xong.

Một ngày xấu trời, mây âm u như xi măng còn ướt, Cương hỏi chị mình:

“Ủa hai..! Có bán mấy cái tinh dầu này nọ ko..? Hàng nhập á..!” – Cương.

“Trời..! Mấy đó thiếu gì..! Bộ mua tặng ai hả..? Nào giờ có thấy xài ba cái đó đâu..!” – chị Cương.

“Uhm… Tặng..! Có thì… lấy em 20 lọ bự bự..!” – Cương.

“Trời..! Mua chi dữ vậy..? Mà mắc lắm à nha..! Hàng nhập Châu Âu là có loại lẻ, loại 1 bộ mấy chai nhỏ á..! Muốn loại nào..?” – chị Cương.

Sàng qua sàng lại, cuối cùng 3 mẹ con xì xào, rộn ràng cho tới khi Cương đặt chị mình 20 lọ tinh dầu trong 4 bộ với đủ mùi hương. Chị với mẹ Cương tuy là người nhà, nhưng ko hề biết anh là Utube có lèo tèo mấy chục ngàn subs, và sắp lên thành trăm ngàn nay mai. Kênh dở, ai thèm ngía.

“Đâu ra tiền dư thừa mà rộng tay dữ bây..? Ở đâu ra..? Nói..!” – chị Cương.

Mẹ Cương thì ko quan trọng, miễn con mình ổn định được cuộc sống, ko dựa vô ai. Với lại mỗi tháng hoặc mỗi tuần, Cương cứ chuyển khoản cho mẹ 1 khoảng tiêu vặt bằng gần 1 tháng lương của 1 công nhân tăng ca hì hục. Mẹ anh ko phải kiểu ăn xài phun phí, mà ăn ko ăn, cứ dành dụm để sau này có đứa nào cần thì hỗ trợ. Nhất là ông Cương này tới giờ còn chưa có vợ con. Chắc mốt mẹ cho tiền hỗ trợ đi bơm ngực, cắt dừa.

“Thì làm công ăn lương, dành dụm ra vậy chứ gì đâu..!” – Cương xạo xạo.

Chị Cương cũng chả biết nói gì hơn ngoài cười cười và lắc đầu ngán ngẩm thằng em bóng lộn nhào.

Sau đó, Cương lại tạm biệt gia đình, quay lại nhà Lộc cách đó hơn chục km, tiếp tục âm mưu gì đó bằng chuyện làm video. Suốt mấy ngày trời mới xong. Tháng trước vì ham bưởi, banh tưng mà bỏ bê công việc… Giờ cắm đầu cắm đít để kiếm từng đồng từng cắc bạc (bạc bán có giá lắm à). Rồi thì người đầu tiên mà Cương ghé thăm, ko phải mấy chị em ở động banh, vì có quen biết gì ai đâu mà ghé… cũng ko phải chị Trang vì có ơn nghĩa, máu mủ gì đâu. Anh thăm một người dưng nước lã tên Thủy và mẹ ẻm. Vào một tối mà nhìn đâu cũng ko thấy mặt trời

“Ô..! Cương hả em..? Lâu quá ko thấy mặt mũi gì ha..!” – cô Vân.

“Hè hè..! Em bận làm kiếm tiền mà..! Giờ ghé nè. Có Thủy ở nhà ko cô..?” – Cương.

“Trời..! Hm hm..! Nó mà ở nhà buổi tối, là hơi bị hiếm đó. Ủa em ko nhắn nó hẹn trước hả..?” – cô Vân.

Và 2 cô trò nói chuyện huyên thuyên cho tới tận phòng khách. Cương ko quan trọng Thủy có nhà hay ko, chủ yếu lâu ko gặp, ghé cái chơi để hấp hôn… lộn… hấp tinh cho nóng để em nó biết mình có qua nhà tặng quà. Một hồi sau, 2 cô trò lại tạm biệt và Cương thì trở về nhà Lộc. Đó là tối thứ 7 đen thùi như khoai lùi trong củi đốt.

Đang nằm trên nệm, chuẩn bị ngủ sau 1 tuần mệt mỏi làm đồ thì…

“Alo..! Nhỏ nào lạ quắc gọi vậy..? Tin dắt lên khách sạn hông..?” – Cương.

“Hớ..! Giỏi dắt đi..! Ờ mà nhà có phòng nè… khách sạn chi dạ..?! Ghét..!” – nhỏ Tuyền tưng.

“Hứm..! Tối người ta chuẩn bị ngủ mà gọi gì ớ..? Muốn gì bé kia..?” – Cương.

“Hông có bé à nha..! Của người ta… pự lắm à..! He he hé..!” – Tuyền.

“Cái gì pự dạ..?” – Cương.

“Hớ..! Giỏi qua đi rồi cho thấy..!” – Tuyền.

“Mà có nước hông dạ..?” – Cương.

“Nước hả..? Ưm..! Phải chích vô kia… nước mới chảy ra ớ..! Hí hí hí..!” – Tuyền.

“Chích đâu..?” – Cương.

“Hoi… Nói nhìu quá à..! Mai có… qua chưi hem..?” – Tuyền dụ thằng ku trong quần vì nó nhỏ bé, dễ bảo.

“Qua chứ..! Nhưng mà gần trưa trưa mới qua. Sáng bận chuyện òi..!” – Cương.

“Nhớ đó..! Ko qua là… bắt nhốt bỏ tù luôn..! Hí hí..!” – Tuyền.

“Cái gì..? Bắt gì bỏ tù..?” – Cương.

“Hớ..! Ngủ ih..! Nói nhìu mất zui..!” – Tuyền.

Chưa kịp nói gì thêm, nhỏ tưng cúp luôn máy. Cương chưng hửng vì chưa kịp xong gì hết. Thôi thì kệ bà nó, ngủ trước đi, mai tính.

Sáng Chủ Nhật, Cương lè tè chạy xe qua hang ổ con bé tưng.

“Ủa..? Sao dậy súm zạ..?” – Cương nói với bé Ý đang mở cửa.

“Ơ ơ..!” – tội nghiệp con nhỏ ko nói được.

Nhưng nhìn mặt, Cương đoán chắc có gì vui lắm đây mà Ý cứ hí hửng cười. Ngoài trời lạnh lạnh, âm u, mà thấy gái là nóng ấm được phần nào bên trong TINH thần.

“Ui trời ơi..! Trốn bữa giờ đâu vậy cưng..? Hả hả hả..!” – Minh bả chọc.

“Trốn chị á..! Sợ bị lấy bưởi chọi chết..!” – Cương.

“Ố..! Nói gì… đâu vô đây nói lại coi..?” – Minh vẫy vẫy tay kêu Cương tới gần khi anh chưa vô tới trong nhà.

Huyền từ trong bếp đang lụi hụi làm gì đó, thì chồm qua bóp gáy Minh đang ngồi trên ghế kế bàn ăn.

“Dạ..! Chào cô..!” – Cương nói với cô Hiền đang ngồi cầm đthoại bấm ở ghế sofa mà cười nhẹ.

Ko cần có lửa, nhìn vô thân hình cô Hiền trong cái áo thun tay dài và quần dài đơn giản, Cương nhớ lại vụ hôm bữa cô nhờ anh “sờ lông” dùm là cũng đủ sôi cả máu. Đột nhiên:

“Wao..! Ai kiếm đâu ra cái bàn thấp lè tè này vậy..?” – Cương.

Cách cái bàn phòng khách chừng 1m, có một cái bàn rất thấp, giống như bàn cho con nít mẫu giáo ngồi, cao chừng nửa mét, ở giữa có nguyên cái tròn tròn như inox.

“Biết cái gì hông mà nhìn dữ vậy..?” – Huyền hỏi.

Chưa gì, bé Ý vèo vô chỗ đó, vén cái như khăn trải bàn, thọc 2 chân dưới cái bàn, rồi ngồi đó nhìn Cương cười cười. Cương vẫn ko hiểu cái vụ gì, thì Ngọc từ đâu trên lầu vừa đi xuống vừa:

“Nha..! Ko lo ngủ nha..! Dậy sớm tưởng gì… lo nhảy vô đó ngồi ha..!”

“Bàn gì ngộ vậy mấy chị..?” – Rồi anh quay qua nhìn cô Hiền.

“Cô..! Gì vậy..?” – Cương.

Cô Hiền mỉm cái, rồi:

“Có gì đâu..! Cái bàn sưởi ớ..! Hôm qua tự nhiên Tuyền nó hứng lên mua chứ gì đâu..!” – rồi cô lắc đầu thở dài.

“À..! Hiểu rồi..! Bộ có lò nướng hay gì mà con thấy có lỗ lỗ nè..!” – Cương sáp lại gần chỗ Ý, ngồi xuống.

“Trời..! Nhìn vậy còn hông biết á..! Dở..!” – Minh lườm lườm tỏ vẻ khinh địch.

Rồi thì mấy chị em lôi rau cải, thịt cá ra bày lên bàn và xung quanh đất chỗ gần đó. Gọi là ăn lẩu nướng ngồi bệt như Nhật. Ai chắc cũng thấy lạnh, nên vừa mặc đồ kín, vừa ngồi sát nhau như muốn dính da, ép thịt. Chợt:

“Chòng ui..! Xít qua em ngồi ih..!” – Tuyền tưng từ sau lưng kêu lên.

Cương quay lại thì thôi… nó mặc cái quần trắng rộng thùng thình, dài tới qua khỏi đầu gối… còn ở trên chơi nguyên cái áo thun 2 dây croptop, lòi cả khe ngực và gần hết phần bụng trắng nõn.

Cương đang đơ cơ tứ bề vì độ xấu trai dữ thần của con bé, thì Huyền:

“Con này..! Má..! Lạnh thấy mẹ mà coi nó kìa..!”

“Trời ơi..! Có gì đâu..! Có trai ngồi kế bên mà..! Lạnh gì nổi..! Há há há..!” – Minh giễu.

“Ảnh có phải ấy đâu mà sợ..!” – Ngọc thêm vô.

“Hơ..! Mấy chị nói nhìu quá à..! Nói nữa… cho vô toilet ngồi à..!” – Tuyền chống chế.

“Ơ..! Chưa ăn mà… vô trỏng chi..! Có kít gì đâu mà phọt..! Há há há..!” – Minh thô bỉ.

Cô Hiền ngồi kế bả, đối diện xéo Cương mà lắc đầu ngán ngẩm. Đội hình bây giờ, cô Hiền và Minh thì khỏi nói, cái bàn hình tròn chắc đủ 10 người, có bếp ở giữa, chức năng vừa nấu, vừa sưởi chân cho người ở dưới, và vẫn đủ khoảng sáng gầm cho mọi người duỗi chân, luồng ở dưới nó nhưng ko chạm vô bếp để rồi bị phỏng. Sương, Ngọc thì ngồi bên trái Cương. Huyền dâm công chúa bên phải, có chừa chỗ cho chị Dung LL lát xuống sau rồi ngồi kế Minh. Ý và Tuyền tưng lần lượt kè bên phải và trái Cương như cảnh vệ. Anh biết được là mấy chị em lần trước về quê, có đem đặc sản quê lên, tập trung lại tính nấu đồ bình thường, nhưng nhỏ tưng bày vẽ ra, mua thêm cái bàn này để mọi người xúm tụm phà hơi nóng cho nhau qua cái lạnh. COn bé này cũng màu mè kinh. Chưa ăn ớt, uống đồ gì nóng, mà Cương đã chảy mồ hôi như tắm. Chắc ko phải vì có âm khí lấn át, mà do cái lò đó thôi.

“Bự quá ha..!” – Minh với giọng qua Tuyền.

“Hửm..? Gì..!” – Tuyền nhướn mày hỏi.

Minh nhướn nhướn mắt ý chỉ bộ ngực ngồn ngộn kia. TUyền bặm môi, nhìn qua Minh.

“Nha..! Lo ăn đi nha..! Tui qua lột bưởi bà ra luôn à..!” – Tuyền gằng giọng.

“Xía..! Chưa kịp làm gì là có đứa lột cưng trước á..! Hửm hửm hửm..!” – Minh cười có ý đồ gì đó.

Tuyền như thấu hiểu Minh, ẻm liếc qua Cương như coi anh có đang địa hàng gì mình ko.

“Nhìn gì..! Cho anh vô toilet luôn giờ..! Hớ..!” – Tuyền.

Cương đớ người. Nãy giờ chỉ nhìn chứ làm gì đâu mà cũng bị chửi như thứ gì. Mấy chị em cười cười, rồi:

“Xuống rồi hả..? Vô ngồi luôn nè..!” – Huyền ngoảnh lên gọi thúc giục chị Dung LL đang đi xuống lầu.

Chị vẫn phong cách áo kín, quần dài thun mà từ tốn lướt lại chỗ mọi người. Ko hở hang, nhưng cái bức xạ nhiệt đạt độ hạt nhân của chị Dung là cả thằng ku cũng phải đổ mồ hôi, sôi con Tinh tinh. Nhiều khi còn nóng hơn cả cái lửa giữa bàn.

Cương ngía từng hành động của chị Dung, từ gương mặt ko trang điểm cũng cuốn mắt thằng đàn ông, tới cặp đùi chẹc qua lại cái chỗ u u ngay giữa háng. Rồi Dung ngồi xuống khoanh chân, 2 tay cũng khoanh lại, gác tì lên mặt bàn, xong ưỡn bộ bưởi da trơn nhờ lớp lót mà đè tụi nó lên cẳng tay chị.

“Trời..! Ấm quá ha..! Hm hm..!” – Dung trợn mắt nói và nhìn mặt mọi người với vẻ ngạc nhiên.

“Của em tó..! Hí hí..! Thích hôn… thích hôn..?” – nhỏ tưng hùa theo.

Bà Minh đúng vô duyên, ngồi chen giữa 2 cô cháu, kiêm boss của động banh. Muốn soán ngôi bưởi hay gì ko biết. Cơ thể người phụ nữ có biết bao cái để dòm, mà Cương suốt ngày lo nhìn mấy chỗ tròn tròn, đàn hồi tưng tưng ko. Tự dưng thấy con chuột ấm ấm, mềm mềm.

“Cái con này..! Làm trò gì đó..?” – Huyền gằng giọng la.

Tuyền tưng dùng trái cây mọng nước của ẻm mà kẹp tay Cương vô giữa, kèm vẻ mặt tinh ngịch giả điên. Cương hết hồn nhìn qua, tuy sướng thấy bà tổ, nhưng cũng phải xạo xạo:

“Mặc đồ cho hở vô, xong lạnh, rồi lợi dụng bức xạ đàn ông à ha..!”

Mọi người nhìn Cương mà tròn mắt, một hồi cười mỉm cái.

“Hơ..! Lịnh mà..! Người ta có cái áo nào úm đâu mà mực. Hông có lòng thương con gái người ta gì hết..!” – vừa nói, nhỏ tưng chu mỏ ra như tội nghiệp lắm.

“Nè… cưng..! Chui xuống bàn… nhanh..! Dưới ấm lắm..! Tha hồ..! Nhanh..!” – Minh kêu Tuyền.

Vừa nói cái là con bé hí hửng, vạch tấm khăn trải bàn dày như cái mền lên, cúi cúi giả bộ định chui xuống, kèm câu “Đâu đâu..?! Chui nè..! Còn chỗ hông..? Chui nè..!”

Minh cầm lấy đôi đũa, với qua gõ vô đầu nhỏ tưng mấy cái. Vô tình cái cổ áo thun rộng của chị rũ xuống, 2 trái đào lủng lẳng ngay trước mặt Cương dâm.

“Con điên..! Chui chui..! Khoái chui lắm hả..? Muốn làm gì ở dưới..? Hả..?” – Minh vừa đánh vừa nói mà ko để ý tầm mắt của thằng bên cạnh.

“Ah..! Tránh ra..! Tự nhiên đánh em..! Ah..! Hở kìa..!” – Tuyền giơ tay lên đỡ, kèm câu thông báo.

Huyền chợt vỗ bốp vô mông Minh cái.

“Bà này..! Ngồi đàng hoàng coi..!” – Huyền.

Mấy chị em còn lại mỉm mỉm, ko ngăn cản, mà như để coi cuộc chiến giữa mấy chùm cây ăn trái. Cương thì muốn Minh tiếp tục chồm qua vậy cho anh dòm đã mắt. Đột nhiên…

“Ui da..!” – Cương la lên.

Anh đâu điếng khi sau lưng như bị ai nhéo. Ngó qua nhỏ tưng thì nó bận 2 tay chống chế với Minh, nhìn qua Ý, mới thấy bé nó cười khoái chí, cánh tay của nó, kế anh thì như mới rút từ sau lưng Cương ra. Chắc Ý biết rồi, nên chọc anh vậy đó. Minh – Tuyền cứ cà rỡn nhau 1 hồi.

“Thôi ăn nè..! Chồm chồm tóc rớt vô lò, cháy ráng chịu nha..!” – Huyền nhắc nhở.

“Ủa này kêu lẩu nướng… vậy có món nước hả chị..?” – Sương hỏi.

“Có chứ..! Nè..! Ko thấy hả..?” – Huyền chỉ vô thành nồi.

Lẩu nướng thì chắc ai cũng biết, nhìn nồi nấu y như cái đồ vắt nước cam, nhưng phiên bản bự. Cái vòm nhô lên cao có nhiều lỗ cho việc nướng, còn vành trũng tròn quanh thành nồi chứa nước lẩu. Ăn uống cái nhai nuốt được đâu chưa thấy, mà nãy giờ CƯơng toàn thị thực (ăn bằng mắt) với banh bóng, hoa quả mọc trên người mấy cô nương ở đây.

“Cái này ăn khác đồ trên này đó nha..! Ngon hơn nhìu đó..!” – Minh lên tiếng.

“Ủa này ai mua dạ..?” – nhỏ Tưng hỏi mấy con hải sản, chứ không phải con sò dưới quần ẻm.

“Đây..! Chính nó..!” – Minh chỉ vô Dung.

Cương tự dưng ngưỡng mộ chị Dung hơn nữa, vì chị đã đem đến nguồn sống cho mọi người ở đây. Nhờ ơn chị mới có được thức ăn nuôi lấy con giòi trong quần anh, cùng toàn thể quý cô, quý bà đang có mặt tại hang động này. Vậy mà Dung chỉ khiêm tốn lắc lắc cái đầu, mặt bẽn lẽn như ngại ngùng. Môi bặm bặm mà mắt nhìn xuống bếp lửa. 2 trái bưởi trượt trượt trên cẳng tay chị, thấy cứ trồi lên bàn, rồi rớt xuống rung rinh khi chị lui người ra.

Bữa lẩu nướng bắt đầu đông đủ. Nhỏ tưng với bé Ý cứ ép dính Cương 1 chỗ như ko muốn cục thịt rời khỏi vòng kìm kẹp. Nóng trên, nóng dưới… nóng cả con người, nhất là đôi mắt nhìn đâu cũng thấy khối tròn sóng sánh. Chị em thi nhau tán dóc, hỏi thăm chuyện làng quê mấy đứa mới dưới đó lên. Trừ Ý hồn nhiên ăn lia lịa, thì còn lại mọi người ngỏng tai lên nhìu chuyện. Riêng Cương, bị chèn nãy giờ hơi mỏi, anh cục cựa người mới có xíu… tự dưng nhỏ tưng liếc nhìn mặt anh.

“Ngồi yên đó..! Ai cho nhúc nhích..! Hm hm hm..!” – Tuyền tưng.

“Cái gì..?” – Cương ngớ mặt.

“2 đứa kia..! Làm gì ép thằng nhỏ cứng ngắc vậy..?” – Minh đang làm gì đó, cũng để ý.

“Ơ..! Cứng gì..!” – nhỏ Tuyền chống chế với vẻ như ko biết. Một hồi ẻm nhìn Cương, rồi nhìn Minh.

“Ổng lúc nào hổng cứng..! Đừng đổ thừa em à..!” – Tuyền.

Cương ko biết nói gì hơn. Anh liền dùng tay nãy giờ được trùm bởi tấm mền trải bàn mà thò vô, kiếm đùi nhỏ tưng trong đó. Thấy mềm mềm, láng láng… anh nhéo nhẹ cái.

“Ah..! Đau..!” – nhỏ Tuyền chợt la lên.

Cả đám tập trung nhìn vào con bé, còn nó thì quay qua nhăn nhó, chu nhỏ dòm Cương như chỉ điểm, rồi cũng thọc tay vào xoa xoa, nhéo lại tay Cương cái.

“Hai đứa kia nha..! Ăn ko ăn…! Làm trò gì dưới đó há..?” – Minh lại bêu rếu với cặp mắt trừng trừng nhìn.

“Ổng nhéo em kờ..!” – Tuyền.

Cương sượng mặt vì bị con bé kể tội. Ngọc tự dưng dở trấm trùm bàn chỗ ẻm lên, nghiêng đầu xuống như muốn coi thử thấy được gì. Tiếc cái là nó tối om, đố ai ngía được vùng bí ấn đó, chứ đừng nói đòi soi chân cẳng ở trỏng.

“Thôi qua đây ngồi nè..! Hm hm..!” – Ngọc đột nhiên đề nghị.

“Hử..?” – Cương lại đớ ra.

Minh há miệng ra, ko biết trong đầu đang nghĩ gì, bả lại quay qua Cương lườm lườm:

“Chò oi..! Mấy đứa này nha..! Người ta độc thân một mình ở đây giữa rừng bưởi nha..! Làm cái gì mà giành giựt nhau thằng nhỏ vậy..?” – Minh.

“Bà phải bưởi hông mà tự tin dữ vậy..?” – Huyền lâu lâu lại phát ngôn.

Đúng là lâu rồi mới nghe lại kiểu bựa của chị Huyền. Cương đang cứng người ko biết nói gì, tự dưng lại nhìn chị đắm đuối, nhớ lại lần cuối mình với chị “Tạo sương khói mờ nhân ảnh” là từ hồi mấy ngàn giờ trước. Chị bữa nay chắc lạnh, nên ko hở miếng nào, nhưng cái áo thun rộng vẫn bị cặp dừa độn lên trước, tì vào cạnh bàn. Ko biết ép mạnh thêm, sẽ có tí sữa nào xịt ra ko nữa. Nứng quá ko biết làm gì, 1 tay Cương vẫn giả bộ cầm đũa ăn, còn tay kia giả bộ như gác lên đầu gối, nhưng thực chất là đang bóp bóp đùi nhỏ tưng kế bên. Nó đàn hồi, làm liên tưởng tới cặp dừa của Huyền lâu năm ko được húp. Đang bị trở thành tâm điểm, mà còn liều mạng làm trò ko trong sáng.

Tuyền ngoài mặt thì hóng chuyện thiên hạ, nhưng trong lồng như ngứa ngáy, lâu lâu cục cựa vì tay Cương làm ẻm nhột. Nhìn bên hông, Cương lại thấy 2 cái tô của Tuyền tì vào cạnh bàn. Chưa kịp định TINH thần, quay qua phía phải, nguyên con người bé Ý mặc đầm ngủ, ngồi kép chân, chỉa đầu gối qua phía kia, nhưng bàn chân bên này cố ý ép ngang đùi Cương, để lộ thấp thoáng mảng quần lót trăng trắng như mây. Hai con bé 18 trăng tròn, cái gì cũng tròn mà trắng, và ko biết đang muốn truyền nhiệt cho Cương, hay hút hơi nóng từ anh. Ngồi ăn nãy giờ gần nửa tiếng, nuốt ko nhiều, nghe ko lọt chữ nào từ câu chuyện của mấy chị em, nhưng thứ hoạt động mạnh nhất lại là con mắt và làn da thô ráp như con gái của anh. Đánh lạc hướng mọi người bằng cách giả bộ đảo đồ ăn trên vỉ, rót nước cho mấy cô gái. Đột nhiên:

“Ai vậy..?” – Cương thốt lên… trong đầu.

Chân anh một co, một duỗi dưới bàn, thì có bàn chân của bé nào nữa đụng trực diện vào cổ chân đang duỗi của Cương, rồi nhanh chóng rụt lại. Cương liền ngó lên 3 người ngồi đối diện, là cô Hiền, Minh và chị Dung LL. Theo cái định luật sinh lý, xếp hình học, thì cô Hiền và chị Dung LL ngồi im, chống cằm mà hóng chuyện bà Minh, và có mỗi mình bả đang cục cựa đổi thế khi miệng vẫn lau lảu ko ngừng.

“Ha..! Bữa trước bị tui đạp mái cho 1 chập, giờ đạp lại trả thù ha..! Chị ngon ha..!” – Cương thầm chửi.

Tự dưng Minh lại bắt gặp ánh mắt Cương đang nhìn trừng trừng vào chị, bả lườm cái, rồi quay mặt chỗ khác tự sự bản thân tiếp. Đáng lẽ lúc nãy Cương tính thọc 2 tay vô khăn bàn để mò cua bé Ý, bắt sò bé tưng… nhưng hành động của bà chị đáng ghét làm anh phải thay đổi định hướng não bộ. Cương vẫn bóp đùi bé tưng, nhưng bé nó cứ coi như ko có gì, còn chân Cương từ từ với lên trước, tính kiếm chân tay gì đó của Minh để đụng chạm trả thù. Cái bàn thì cỡ như ở nhà hàng tiệc cưới, có chân dài tới háng cũng khó mà chạm được đùi người đối diện. Cương chậm rãi nhích chân thẳng băng với hy vọng chạm được gì đó của Minh. Nhớ lại cảnh nãy bả dám “phơi ngực” trước mắt anh là muốn nóng mặt.

“Ui..! Há há..!” – anh lại khoái chí trong não.

“Có công mò bướm, có ngày nên TINH”. Cương chạm được vào, hình như là mu bàn chân của Minh. Có vẻ bả đang hơi co chân, nên nãy giờ mò muốn trẹo xương bánh chè. Lúc chân anh mới chạm vào, chân chị hơi quíu ngón và mém mém muốn rụt lại né. Nhưng Cương kịp thời quắp ngón chân lại để kìm kẹp, nên chân chị để nguyên luôn.

Không biết ai sao, chứ tại thời điểm này, có cảm giác tê sướng truyền từ chân kia qua chân Cương. Nó ấm còn hơn hơi nóng từ lò bếp ở trên. Anh bắt đầu dùng ngón để vuốt lấy mu chân chị, lâu lâu kẹp nhéo nhẹ vào mấy ngón kia. Chị ở trên vẫn tỉnh queo như ko có gì, ngồi kể chuyện say sưa, chả thèm ngó tới cái thằng đang sàm sỡ bộ phận di chuyển của mình. Nó mềm mịn, tuy ko bằng da mặt hay da bưởi, nhưng vẫn thích. THằng ku trong quần chắc được hấp hơi của 3 em, nên đổ mồ hôi ngay miệng, tính rướn cổ ra mà kẹt cái quần + cái khăn bàn nên tạm thời ko bị phát giác.

Cương thấy chân chị nãy giờ cứ đơ ra, kiểu như cố kìm nén để miệng ở trên hoạt động, đánh lạc hướng dư luận. Mà cũng đúng thôi..! Vì cả hội banh tưng đang chăm chú nhìn chị mà. Vậy càng làm Cương thêm thích thú, muốn chọc cho bà chị phát khùng lên mới được. Cương đổi thế, ko mò sò của bé tưng nữa, 2 tay chống ra sau lưng làm chỗ trụ, chân đang co thì duỗi ra và ôm chầm lấy bàn chân kia của chị Minh châu công chúa. Chị lúc này nhìn qua Cương, cô Hiền và Sương cũng vậy. Anh hơi sững người vì “có tật giật mình”, nhưng nghĩ lại chắc do mình động đậy gây chú ý thôi chứ gì đâu. Rồi mọi người trở lại với Minh, còn chị gắp miếng đồ ăn, vừa nhai vừa nói tiếp. Công nhận bà này giả điên ghê gớm. Bữa trước mới có “bạch bạch” với Minh qua thằng ku thôi, nên giờ còn thấy mới lạ. 2 chân Cương mân mê chân chị ko bỏ sót cm nào. Chà tới đâu, nóng tới đó. 1 hồi, khi Cương cố tình len ngón cái vào giữa ngón cái và ngón trỏ chân chị, muốn mô phỏng cái khe bị khúc thịt to bự chen vào… mấy ngón chân đó giờ lại quắp vào chân Cương.

“Chịu nhúc nhích rồi ha..!” – Cương thầm nghĩ.

Cảm giác âu yếm kiểu public, vừa hồi hộp, vừa sướng hơn bình thường. Miệng bà chị cứ nói tỉnh queo, còn chân thì khều khều, ấn ấn vào chân Cương. Nghĩ lại thấy cũng vui… lúc trước bả xỉa xói anh quá chừng, mỉa mai ko ra thứ gì trên đời, mà sau cái đợt “giúp nhau thay váy” đó, Cương chứng minh được thằng ku nhỏ bé bên trong kia chỉ có duy nhất 1 chức năng đi đái. Thật là hãnh diện cho cánh đàn ong suốt ngày đâm hoa – chích bông. Lo tập trung vào bàn chân nóng mịn dưới bàn, CƯơng chả biết hoạt động của mấy chị em đang làm gì. Giống kiểu ngồi thiền mà ko hề hay biết mọi thứ xung quanh.

“Hỉ hỉ hỉ..! Em cũng sắp về nhà luôn tó..! Hỉ hỉ hỉ..!” – giọng nhỏ Tuyền kế bên tự dưng nói lên, đầu ngả vào vai Cương.

“Xía..! Thấy mấy chị về cái bắt chước..! Con gái gì bất hiếu… ở chây mặt trên này, ko thèm về thăm ba má ở nhà..!” – Minh.

“Oi..! Về chi..! Giờ hứng thì về..!” – Tuyền hất cái mặt lên về phía Minh.

“Ừm..! Phải rồi..! Hồi đó có thằng nào theo đâu, giờ có đứa kế bên rồi..! Dắt về cho ba má chứ gì..! Há há há..!” – Minh ẻo ẻo cái giọng.

Xong rồi bả dồn sức chọc Cương với Tuyền mãnh liệt, người khác thì ngồi nghe, chứ chả ai nói lời nào. Kiểu bà Minh nhìu chiện nhất nhà nên cho bả vẽ trò ra vui nhà, mát cửa. Cương ở trên thì im im, chứ ở dưới thì ra sức kẹp mạnh 2 bàn chân vào chân chị, ý định răng đe cái tội khịa dai. Vậy chứ bả cũng vẫn lì lợm mà lôi 2 đứa ra chọc. 1 hồi sau:

“Còn ai ăn nữa ko..? Dọn đi nè..!” – Huyền chợt kêu lớn.

Huyền Minh Công Chúa lúc nào cũng là người cứu vớt Cương khỏi cảnh đọa đày, bí ỉa. Mới nghe vậy thôi, Minh rụt nhanh chân lại làm Cương bất ngờ hụt hẫng. Thằng ku chảy dãi nãy giờ cũng bơ mặt ra ú ớ, ko biết xịt thêm lời nào. Bỗng Ngọc:

“Ờ quên..! Dọn nhanh đi..! Lát cho mấy chị coi này..! Hí hí..!” – mặt ẻm cười hớn hở như tính khoe gì đó cho mọi người.

Cương cũng tò mò muốn coi Ngọc định làm gì. Anh thần tốc gom chén bát, đũa muỗng dơ đi rửa mà bất chấp sự giành giật của phận nữ nhi trong động.

“Ui trời..! Thằng này nó khoái nội trợ hay sao ta..! Ham nhào vô bếp..!” – Minh mỉa mai.

“Người ta nữ tính đảm đang mà chị cứ này kia à..!” – Ngọc thêm vô.

Cương quay qua nhìn Ngọc, bặm môi hăm dọa ẻm. Ngọc che miệng cười khoái chí. Con nhỏ Tưng chưa gì đã:

“Đâu..? Chị tính cho coi gì..! Đưa em trước ih..! Ổng dọn rồi, thì chị em mình lên nhà… chơi..! Hí hí hí..!” – ẻm xách nách Ngọc lôi lên phòng khách.

Huyền với cô Hiền thì đang xếp lại cái bàn sưởi, Sương, Dung thì cầm chổi, lau nhà. Minh đi đâu đó lên lầu ko biết, chắc về phòng rửa lại chân vì nãy giờ bị Cương cạ muốn tróc hết lông + da. Riêng 3 con sò Ý – Ngọc – Tuyền tí tởn kéo nhau lên ghế ngồi sung sướng, mở đthoại coi coi gì đó, xong vọt lên phòng Ngọc. Phận thằng bóng hẩm hiu đứng liu phiu ngay bồn rửa với bông (xà bông) và nước.

“Đây cô phụ cho..!” – cô Hiền đứng kế bên Cương từ lúc nào.

Anh chưa kịp bất ngờ, tym đập thình thịt thì:

“Hm hm..! Lên chơi với mấy đứa đi..! Để chị với cô phụ cho..!” – Dung LL bên phía còn lại xuất hiện.

2 cô cháu gái kè 2 bên Cương như 2 Thiên Nữ đang trấn áp linh hồn của thằng con trai ô uế đi lên trời học đạo… dụ. Nói thật là giờ có bị đuổi thô bạo, Cương cũng chả thèm đi đâu ngoài đứng luôn dưới bếp để hưởng nhan… nhan sắc của cô Hiền và chị Dung LL.

“Thôi để em làm cho xong luôn..! 2 người đứng đây vướng quá à..!” – Vẫn cái thói nói năng vô duyên tự nhiên của Cương.

2 cô cháu kia hơi ngớ mặt ra 0.5s sau đó phì cười cái.

“Ừm..! Vậy là cô với con Dung ra đường đứng mới hết chướng con đúng hông..?” – cô Hiền nói kiểu chậm rãi, vừa lau khô chén dĩa, và mỉm mỉm.

Chị Dung thì lắc nhẹ đầu, cũng lườm nhẹ ánh mắt hút hồn với Cương, rồi sắp đũa muỗng mà Cương mới rửa xong lên hộc đựng đồ.

“Chừng nào trời nắng, cô hẳn ra đứng. Giờ mát thấy mồ… ra ngoải chi..!” – rồi ổng nhe răng cười.

Đáp lại lời vô diên của thằng bóng, Dung thì phì cười nghe thấy rõ, còn cô Hiền thở dài một hơi, chếc môi qua 1 bên như “thằng này hết trị nổi rồi”. Xong cô Hiền hỏi hang về tình trạng học tập, công việc của Cương, kể cả con nhỏ tưng. Chia sẻ kinh nghiệm này nọ như dạy đời thằng nhỏ. Còn Dung cũng vẫn im lặng nghe và dọn dẹp phụ. Mấy người kia, nhất là bà Minh, bị úm chân có chút mà lò mò gì lâu lắc, ko thèm ló mặt xuống cho Cương dòm, rồi làm chuyện nhà nữa. 3 người im 1 hồi, tự dưng cô Hiền:

“Con Dung này, nó kén lắm nha..! Bởi tới giờ cứ vậy đó..!”

Cương quá bất ngờ vì cô đổi chủ thể qua Dung, anh ngó qua, thấy chị như cũng y chang, nét mặt ngớ ngớ, miệng hơi hé ra mà nhìn cô Hiền, xong nhìn qua Cương kiểu ko hiểu cái ất gì đang xảy ra. Lát sau, chị nhăn nhăn mặt, rồi nhìn trừng trừng cô Hiền. Cương cũng ngó lại cô, thấy cổ cười cười.

“Đúng rồi..! Làm gì nhìn cô dữ vậy..?” – cô Hiền.

Lúc này bé Ý từ đâu bước xuống. Phía sau là nguyên 1 dàn harem gồm nhỏ tưng, Minh, Sương nối mông nhau mà miệng lanh lảnh vừa đi vừa nói. Giọng cười của Minh là lớn nhất. 3 người dưới này phải ngước lên, tò mò ko biết có gì mà rôm rả thấy sợ. (Huyền về phòng làm gì rồi, nên chưa biết)

“Coi nè… coi nè nha..! Tah tah..!” – nhỏ tưng đứng trên vài bậc thang, dựa vô tay vịnh và giơ cánh tay như đang muốn giới thiệu gì đó.

Ngọc…

Em nó mặc nguyên bộ áo dài trắng và vàng 9999 mà thoạt nhìn như bình thường, nhưng đập vào mắt Cương là độ xuyên thấu ko kiềm chế. Cái gì mà có mỗi chỗ ngực là hoa văn bông hoa cây lá nổi cộm, màu vàng nhũ, viền áo cũng vậy. Nhưng toàn bộ phần vải còn lại như eo, lưng và cánh tay gần như trong suốt, thấy rõ cả mép hoa văn của áo ngực trắng ở trong. Còn quần hơi đục, nhưng cũng đủ mỏng để thấy luôn loại quần lót ẻm mặc ra sao. Đúng là Cương từng chạm tới được chỗ ấy của Ngọc cũng ko gọi là ít, nhưng với cái kiểu che che, khoe khoe nửa nửa như vậy… nó còn nứng nóng hơn bình thường. Nhìn Ngọc y như nhân vật trong game, với tà áo bay bay hùng hồn nhờ hiệu ứng đặc biệt.

Cương chả biết bé Ngọc lôi đâu ra bộ đồ mà anh thấy ẻm giống 1 ai đó nổi tiếng lắm vậy. Cả động đang nhìn Ngọc, tự nhiên nhỏ tưng bặm môi cười cười, đi lại gần Cương.

“Hứm..! Cái gì vậy nhỏ này..?” – Cương kêu lên.

Tuyền tưng bịt 2 tay lên mắt Cương như kiểu người lớn che ko cho con nhỏ thấy cảnh nóng trên màn hình.

“Hớ..! Làm gì nhìn con người ta chằm chằm vậy..!” – nhỏ tưng.

“Thôi..! Nó có ham thú gì chị em mình đâu mà bây làm vậy chi zạ..?” – Minh kêu.

Cám ơn chị..! Lần đầu Cương thấy bà chị mở đường rước că… giặc về nhà. Cương gỡ tay nhỏ Tuyền với ý định ngắm cho đã nữ chính trong hang động hiện thời. Nhỏ tưng cố ghì tay lại nhưng sao bì lại sức Cương. Vậy là anh lại được ngắm Ngọc, còn Tuyền thì hậm hực, chu mỏ cố bẻ cổ Cương cho anh quay mặt chỗ khác, trong khi mọi người đang xúm lại chỗ Ngọc để sờ sờ, vuốt vuốt bộ đồ độc lạ của ẻm.

“Ui..! Này đẹp quá ha..! Em mua đó hả..?” – chị Dung LL với cái giọng dễ thương hỏi.

“Đố biết đó..!” – Huyền.

Dung tròn mắt, lắc đầu tỏ vẻ thua. 1 hồi…

“Đây..! Của này đây..!” – Minh chìa 2 tay về phía Ý như đang giới thiệu một sản phẩm.

“Ủa..! Làm em mua đó hả…? Ý..!” – Dung LL.

“Ơ… ơ ơ..!” – Đương nhiên ko phải “ờ”, mà Ý vừa lắc đầu vừa kêu.

“Ý may đó chị..! Hm hm..!” – Sương phụ họa vô.

Cô Hiền với Dung trợn mắt vì ko tin vào mắt mình. Thì ra, bé Ý nhìn thường thường vậy chứ, gu thẩm mỹ và khéo léo cũng xịn xừ lắm chứ ko dỏm chút nào. Cương cố đi tới gần chỗ mọi người, thì con nhỏ tưng cứ níu níu như cảm anh lại. Tới gần mới thấy được độ ngầu của bộ đồ. Cứ như bốc nguyên giáp chiến binh nữ trong game Online Hàn xẻng mà trùm lên người ẻm Ngọc vậy. Phải công nhận là áo dài nó làm cho phụ nữ đẹp thêm gấp chục lần. Chưa kể nhỏ Ngọc có sẵn cái dáng thon thả, rắn chắc, nên dếnh thêm bộ này là đảm bảo, ra đường là con gái cũng phải khen… ông già sốc nhiệt chết và thanh niên cũng nổ mắt, trào máu não khi thấy.

Vẻ mặt Ngọc nhìn rất tươi khi thấy ai cũng khen mình, con gái mà… được vậy ai chả khoái. Bé Ý cũng vui lây vì biết thành quả của mình được hưởng ứng tích cực tới vậy. Cương cảm thấy sự giúp đỡ của anh cho Ý là ko uổng phí. Ko biết nếu bé nó còn bị trấn áp bởi đám trộm cướp, tội phạm kia, thì đời bé nó còn tia hy vọng nào ko. Hay nếu giao lại cho công an, chắc gì được ai bảo vệ hay lại bị tống cho đám lừa đảo đem về lợi dụng các thứ… ai biết được.

Bé Ý nhìn Cương như thể hiện sự cảm ơn. Tới nỗi…

“Trời..! Ai làm gì khóc dữ vậy em..?” – lại bà Minh nói với Ý.

Bé nó rưng rưng nước mắt. 2 tay đưa lên chùi lia lịa. Cương cũng chả hiểu sao tới mức như vậy. Anh có đâm chọc gì lủng da Ý đâu mà làm thấy ghê. Mấy chị em xúm lại ôm Ý như dỗ cho nín, tay vuốt tóc Ý. Tuyền thì đứng ngệch mặt ra kiểu cũng ngố như Cương. Đúng là 2 con mắm tối ngày dính vô nhau chứ chả tinh tế gì hết.

“Sụt sịt… sụt sịt..!” – Ý chắc bị cảm sổ mũi.

Nó hất hất mặt về phía Cương, lấy tay chỉ chỉ anh.

“Hả..? Cái gì..? Nó chọc em khóc đó hả..?” – Minh làm mặt dữ tợn.

Bả đang vỗ vỗ lưng Ý, tự dưng với ra vỗ bèm bẹp lên vai anh làm chả hiểu cái ất giác gì hết.

“Ơ..! Cái gì vậy..? Tự nhiên quýnh em..!” – Cương kiểu bất bình.

“Nó vầy vầy… là em chứ ai..! Chọc cho nhỏ nó khóc..!” – Minh.

Mấy người kia cười cười. Đúng thiệt là Cương mấy lần có “chọc” em nó, nhưng đứa nào khóc đâu.

“Tự nhiên thừa cơ đánh em à..! Vô duyên..!” – Cương.

“Chị có viên nào đâu mà vô..! Há há há..!” – Minh.

“Ơ ơ..!” – Ý lắc lắc đầu, xong móc đthoại ra bấm bấm.

“Em cảm ơn anh, mấy chị…! Em mới làm được vậy..!” – Ý bật âm đọc trong đthoại.

“Àh..! Là vậy hả..! Trời…! Có gì đâu cưng..!” – Huyền.

“Đó..! Ai mới quýnh tui..! Đi ra đây hỏi tội coi..!” – Cương.

“Xía..!” – Minh lườm lườm, chề chề cái môi đỏ đỏ của bả. Ko quên nhìn chỗ thằng ku đang núp như muốn thách thức “giỏi ra đây đấu mu đôi nè..!”

“Thôi…! Có gì đâu con..! Chị em đây, ai cũng tốt hết. Có gì cứ nói để mấy đứa, rồi cô hỗ trợ cho..! Ha..!” – cô Hiền vịnh vai Ý.

“sụt sịt… sịt sịt sụt…” – Ý lại hít vài hơi, nhướn vai mấy cái như lấy hơi.

Một hồi nó chuyện, Ngọc mới nói là ẻm mua bộ độ thần nữ này chứ ko muốn lấy ko. Vì Ý lúc đầu tính tặng cho Ngọc, chứ ko muốn bán. Nhưng Ngọc vì thương nên làm vậy cho Ý có đồng ra đồng vô. Một lát sau, Cương mới nói ý định của anh cho mọi người nghe, khi hỗ trợ tài chính, vật liệu cho Ý. Đơn giản là muốn con bé làm ra những mẫu đồ khác lạ, nhưng đẹp để đem bán, với phương châm “độc nhất vô nhị”, ko phải kiểu sản xuất hàng loạt. Giống như limit Edition (phiên bản giới hạn). Mọi người tròn mắt vì biết được tầm nhìn mạo hiểm, táo bạo của Cương. Bản thân anh cũng nghĩ Ý chỉ làm được đồ đơn giản, đâu phải ghê gớm như cái hiện tại. Ai ngờ thấy rồi mới xanh mặt vì độ khủng của phong cách thiết kế từ em nó.

“Ghê ha..! Còn trẻ mà lo xa dữ ha..! Anh..!” – Sương nói.

“Đâu có..! Tại hồi đó nhà nghèo, phải suy nghĩ đủ thứ để tồn tại nên phải tính nhìu chút. Ở đây em thấy ai cũng vậy mà, đâu phải mình em” – Cương.

“Hèn chi..! Há há..!” – Minh tự nhiên nói, mà Cương chả hiểu ý bả là gì hết.

“Chị còn thiếu nợ vụ úm chân đó nha..! Ở đó mà chọc tui..!” – Cương thầm hăm dọa.

Nói tình cảm, lỡn mợn vậy chứ, Cương cũng ráng địa hàng nhỏ Ngọc phơi phơi trước mặt. Ngọc chắc bắt gặp được ánh mắt anh, ẻm trợn mắt hăm dọa.

“Ủa bộ..! Lát tính mặc vậy đi làm luôn hả..?” – Minh hỏi Ngọc.

“Chưa giặt, mặc gì chị..! Mà hoi… hông mặc đi làm đâu..!” – Ngọc chu mỏ.

Bữa nay sao nhìn ẻm làm gì cũng đẹp dữ thần ko biết. Ngọc hết nhìn Cương, mà cứ ngắm ngía bản thân, véo tà áo lên sờ sờ, ngắm ngắm.

“Này mà..! Hm hm..! Vô công ty… chắc khách sạn đắc lắm nè nha..! Hm hm..!” – Sương lại khen.

“Cần gì vô khách sạn. Giờ cho nó chạy xe ra đường đi, đảm bảo xe kẹt cả đống. Há há..!” – Minh.

“Tông xe ngủm cả đám chứ kẹt gì..!” – Huyền thêm vô.

“Mấy cái đứa này..! Nói hồi con nhỏ hết dám ra đường luôn giờ..!” – cô Hiền.

Điều lạ là con nhỏ tưng im re nãy giờ, mặt có vẻ ấm ức gì đó. Cương phát hiện khi ngó qua bên hông mình. Tay bé tưng cứ níu níu tay áo Cương, nhìn tội nghiệp với mỏ chu thần thánh.

“Ey..! Làm gì chu chu mỏ ra vậy nhỏ kia..!” – Cương.

“Hứm..! Kệ người ta..!” – mặt bé tưng vẫn ko vui.

Cương cũng chả hiểu sao lại vậy. Anh hỏi:

“Kêu Ý may cho 1 bộ nha..!”

“Hong..! Hỏng thèm..!” – tưng phồng má lên, xong tỏ vẻ giận giỗi mà lủi vèo về phòng.

Mọi người như tụt mood vì hành động của con bé. Mọi người ngó Cương, anh cũng lắc đầu tỏ ý ko hiểu.

“Rồi..! Làm gì nó giận rồi phải hông..?” – Minh.

“Em biết đâu..! Tự nhiên nó vậy nãy giờ á..!” – Cương.

Huyền chợt hất hất mặt lên, đảo đảo mắt như muốn Cương vô hỏi thăm nhỏ tưng.

“Để em vô coi nó bị giống gì..!” – Cương hiểu ý Huyền.

Sáng tới giờ vui vẻ, tự nhiên trưa trời cái dở chứng gì đó… Cương gõ cửa phòng, đợi một hồi ko thấy tưng ra mở. Vài chị em như Sương, Ý, Minh nhìu chuyện lú đầu từ nhà trước ngía vào coi. Cương thử vặn chốt cửa…

“Rụp rụp…” – ko có dấu hiệu bị block.

Cương đi từ từ vô, khóa trong để phòng trường hợp có kẻ gian đột nhập.

“Hứm..!” – nhỏ tưng bò xuốn giường, lú cái đầu ra, thấy Cương nên rút lại kèm ánh lườm cay nghiến.

Cương cười cười, đứng kế cạnh giường, thấy nhỏ tưng ôm gối, úp mặt vào đó, quay lưng phía Cương. Dòm từ trên xuống, thấy rõ 1 bên ngực tròn ép đè vào gối ôm trong cái áo 2 dây mà nhìn giống “bưởi treo cọng tóc”. Để dỗ em nó, Cương:

“Đang đông vui, tự nhiên chui vô đây nằm chi. Mặc đồ nhìn thý ghét..!”

“Hơ..! Ghét ra kia đi..! Nhìn người ta đi..! Hứm..!” – ẻm nói giọng ngậm kẹo vì bị gối che.

Cương thực sự ko hiểu, anh hỏi:

“Nhìn người ta là ai..? Tự nhiên nhìn người ta..! Trong đây có nguyên con bé đẹp hổng nhìn..!”

“Hứm..! Nãy thấy người ta mặc áo dài đẹp mà..! Nhìn khoái lắm..! Giỏi ra ngoải nhìn tiếp đi..! Hớ..!” – Tuyền lẫy.

Vậy là Cương thông suốt ống dẫn TINH thần rồi. Chắc tại cái tật thấy gái là trố mắt nhìn chằm chằm, bị con bé bắt gặp, nên hơi ghen ghen. Mà lạ ghê, Cương có phải bợn trai hay chồng con gì ẻm đâu mà phản ứng kì cụt.

“Xớ..! Thấy đẹp thì người ta nhìn. Ko lẽ ngó chỗ khác..! Thử em mặc giống vậy coi anh nhìn hông..?!” – Cương lý do lý chấu.

“Hớ..! Ở đây mập..! Hông có hợp áo dài..! Hông mặc gì hết ớ..!” – Tuyền ấm ức.

Ù… vậy lại thêm nguyên nhân bé tưng giận Cương vu vơ trời đất quỷ thần linh ơi. Cương hiếm khi dỗ ai lắm. Anh chỉ biết vỗ và xoa dịu khu vực được cho là có trái tym bên trong của phụ nữ hoi.

“Mỗi người có nét riêng..! Như em..! Mặc thử áo dài chưa mà biết hông đẹp..?!” – Cương.

“Hong..! Pự… pự..! Hong mặc..!” – Tuyền phồng má lên, ngửa mặt hướng trời rồi chỉ chỉ ngón vô eo mình.

Hành động đáng ghét làm Cương bật cười ra hơi.

“ưm..! Sao tự nhiên cười..!” – nhỏ tưng giờ mới quay qua ngó mặt Cương, nhưng lưng vẫn quay phía anh.

“Bụng vậy pự, chắc bụng anh mỡ quá..!” – Cương.

“Tau… tau..! Mỡ đâu..?” – Tuyền chu mỏ ra.

Cương đâu có gì ngại với con nhỏ này, anh vén mảng áo trước lên, dùng cằm giữ lại để lộ nguyên đám múi sầu riêng của mình. Đột nhiên nhỏ tưng cười cười hí hửng, ngồi dậy, bò bò tới gần cương như bé ngựa. Hai bầu sữa đong đưa qua lại, lắc như bong bóng nước treo lủng lẳng. Cương soi kỹ, thấy 2 bọng sữa đó ép vào nhau tạo khe sâu huyền bí. Cứ như đó là công tắt làm thằng ku ẩn dật lâu năm phải bừng tỉnh mãnh liệt, gồng mình nổi gân.

“Ghét hông..! Đã bự, còn mặc cái áo kiểu đó..! Có ngày..!” – Cương.

“Cái gì..? Áo này ớ hả..? Có ngày gì..?” – Tuyền vừa dừng lại cách Cương dưới 30cm, mặt đối diện bụng anh mà tròn mắt hỏi.

“Đứt dây… bung trái cây..! Hé hé..!” – Cương.

“Hơ..! Ghét..! Hổng cho nhìn..! Hổng cho nhìn..! Giỏi ra kia nhìn chị Ngọc kìa..! Hớ..!” – Tuyền bày đặt lấy 2 tay che ngực, rồi lẫy tiếp.

Nhìn cái mỏ chề chề của bé tưng, muốn đút… gì đó cho khỏi lý sự nữa.

“Chi zạ..? Nhìn rồi có làm được gì đâu..! Trong này vừa nhìn..! Vừa làm được nè..! Hé hé..!” – Cương.

“Hoi nha..! Bạn hỏng có được pậy pạ đâu nha..! Chị người ta chứ ko phải ai đâu mà dễ dãi cho anh đụng à nha..!” – Tuyền.

Tự dưng con bé nói mấy câu mà Cương ko hiểu nổi nó đang nghĩ gì, muốn gì. Anh đơ hình 1 hồi, nhỏ tưng lại:

“Người ta mặc vầy cả buổi cho, hông thèm ngắm. Ai kia mới bận có áo đó thôi… nhìn thấy sợ luôn. Hớ..!”

TUyền biểu hiện trách móc. Giờ Cương đã hiểu. Tội lỗi cũng do anh thật. Bé nó ngồi sát bên, ôm châm, bóp cẳng mà chớ hề ngoảnh qua dòm chỗ con bé muốn khoe. Cứ lo cạ cạ bấu bấu chân ai kia bàn đối diện. Cương lảng tội bằng cách:

“Hông lẽ giờ đang ngồi ăn mà nhìn chằm chằm vô em hả..? Kệ mấy người kia luôn hả..?”

Tuyền hất mặt lên như bảo “còn chưa biết tội ko ngắm trái cây 4 mùa nữa hả..?”. Cuối cùng, Cương nhờ tới trợ giúp của thằng ku nhỏ bé mà uy lực.

“áh..! Làm gì dạ..? Ghê quá à..!” – Tuyền la lên.

Vì Cương nhanh tay tuột phăng quần lớn quần nhỏ xuống để thằng ku bật ra, chỉa thẳng mặt con bé. Ẻm giả bộ che 2 tay lên mặt, nhưng cố tình hé mấy ngón tay để thấy thứ gân cứng trước mặt mình.

Cảm giác cây giò gân của Cương được phơi gió mát, mắt thì ngắm được gần nửa bầu sữa mọng nước… ko có gì nứng bằng lúc này. Thằng ku còn phải gật gù đồng ý. Nhỏ tưng thấy Cương đứng trơ ra ko nói gì, ẻm “Hm hm..!” xong kê mặt sát vào, ngắm 360 độ như lần đầu thấy đồ lạ.

“Làm gì vậy bé..?” – Cương.

Tuyền liếc qua anh.

“Hớ..! Người ta hông có bé à..!” – Tuyền.

“Vậy hả..? Đâu anh mò coi bé hay lớn..!” – Cương vừa nói xong, 1 tay với xuống chỗ ngực con bé.

“Hong..! Hong cho..!” – em nó ngả ngửa ra giường như né, tay bắt chéo để che ngực mình lại mà miệng cười cười.

Cương vật lộn với con bé. Công nhận hôm nay hơi khác mọi khi. Tuyền chống chế rất quyết liệt. Cứ Cương thò tay tính chạm vào 2 bầu sữa, là ẻm dùng mọi cách để hất, đánh tay Cương ra. Thằng ku lâu lâu đâm chọt vào đùi, mông, lưng con bé khi nó quay lưng về phía anh. Tới nỗi Tuyền dùng sức mà vật luôn Cương xuống, ngả ngửa ra nệm. Tuyền ngồi lên luôn ngực Cương, lưng hướng phía đầu anh và hai tay giữ chặc tay Cương 2 bên ko cho nhút nhích. Cương vừa hơi tức ngực vì sức nặng, vừa đau hết cổ tay do Tuyền có vẻ ghì mạnh hơn thường ngày. Chắc do ăn no buồn ngủ, Cương mới đuối yếu như vậy.

“Nằm yên đó..! Chừa cái tội dê gái, nhìn con gái người ta..!” – Tuyền gằng giọng.

Cương có thể đè lại em nó, nhưng cố tình buông xuôi coi nó muốn làm gì.

“Cấm nhích nhúc à..!” – Tuyền từ từ bỏ 1 tay khỏi cổ tay Cương.

“Muốn gì..? Nhỏ kia..?” – Cương.

“Nằm yên..! Nhích tay khỏi nệm là đừng trách à..!” – Tuyền.

Từ phía sau, có thể thấy nửa mảng lưng trắng hồng của em nó. Áo bó làm mọi đường nét rõ ràng hơn. Tướng đầy đặn vậy, mà Tuyền tự chê mình mập. Không hiểu..! Làm như con gái muốn ốm như cây khô mới vừa lồng hay sao đó.

Cương nằm yên, ráng nghe lời em nó. Tuyền từ từ bỏ hẳn 2 tay Cương ra. Anh chợt thấy đùi mình nhột nhột như có gì nhẹ nhẹ sờ vô. Nhột dữ dội, Cương co duỗi 2 chân liên tục.

“Nhột..! Làm gì vậy nhỏ kia..?” – Cương.

“Hm hm..! Cho chừa..! Nằm yên đó..!” – Tuyền gằng giọng tiếp.

Con nhỏ tưng này lại rê rê bàn tay khắp 2 đùi Cương như thử sức chịu đựng của anh. Thằng lớn nhíu mặt nhột thấy bà nội, trong khi thằng bé thì càng ngỏng cứng. Nhỏ tưng dần dần nhích lên chỗ háng, xoa nhẹ vô đó, lâu lâu đụng trúng 2 quả cà chua bi.

“Hỉ hỉ hỉ..!” – nhỏ tưng cười khoái chí.

“Làm gì zợ..! Sao có làm gì đâu mà bé này cứ nhìn chị hoài zạ..! Hỉ hỉ hỉ..!” – Tuyền tưng.

“Nhột nghe..!” – Cương gằng giọng.

“Hông có hỏi anh nha..! Nằm im đó..!” – nhỏ tưng nẹc lại.

Rồi Tuyền tinh nghịch ngoe nguẩy cặp mông tròn bự trước mặt Cương. Nó cạ cạ cái sự mềm dai vào ngực Cương. Tuy thực tế hơi bị ná thở, nhưng hình ảnh trước mặt của đứa con gái “ngây thơ” này khiến Cương quên mọi đau khổ xung quanh. Cương ko kiềm chế cảm xúc được, tay theo phản xạ mà đưa lên bấu 2 má mông em nó.

“Hoi nha..! Bạn này hông được dê vậy nha..!” – Tuyền vừa kéo 2 tay Cương để xuống nệm lại, vừa nói tỉnh bơ.

Con bé nó muốn thử anh đây mà. Công nhận, lâu ngày ko ấy… ko biết do có sự thay đổi hay sao, mà tướng Tuyền có vẻ thon hơn trước, ngược lại, mông và 2 cái tô thì như bự ra thêm. Chắc tại mấy chỗ khác mất bớt mỡ, size mông ngực cũng vậy, nên tạo cảm giác nó lớn hơn thoi chứ gì đâu.

“Hm hm..! Chòng ơi..!” – Tuyền tự dưng kêu như ngân nga.

“Gì..! Muốn gì nói đại đi..!” – Cương lộ rõ sự mất kiêng nhẫn.

“Hỉ hỉ..! Làm gì thấy ghê zợ..! Chòng ui..!” – con bé cứ nhây nhây. 2 tay vuốt vuốt đùi Cương.

“Gì..!” – Cương.

Tuyền cười cái khỉ gì đó, như có âm mưu thâm độc để áp chế thằng bóng. Rồi sau 1 hồi, em nó:

“Đố chòng…”

“Đố gì..?” – Cương thúc giục.

“Hỉ hỉ..! Đố chòng… hong xài tay… mà… bắt được sò á..! Hí hí hí..!” – Tuyền hí hửng.

Tay Cương dư sức giơ lên lột 2 lớp màng đang bọc lấy con sò của bé nó, nhưng có vẻ anh cũng muốn hùa theo lời thách thức của Tuyền nên cứ để yên 2 tay trên nệm. Chắc Tuyền thích chơi trò mới, nên đố anh vậy. Ko xài tay thì chỉ còn một thứ.

Răng…

[Hết phần 51]