Vẽ tranh – Truyện 18+ Kích Thích – Update Chap 52

[Vẽ tranh #45]

… Trời nhá nhem tối, ở chân trời đã ửng đỏ cam vàng lục lam chàm tím gì đó…

“Ủa..! Chưa tắm hả chị..?” – Cương vô duyên sáp sáp lại hỏi, làm như thân quen lắm vậy.

Chị Dung LL với vẻ mặt tiên rừng Elf, ngẩng lên dòm bản mặt mốc của Cương mà 2 trái gì đó ko tên trước người chị lắc lư trong lớp áo bó.

“Hở..! Ờ..! Lát tắm em..!” – Dung.

“Hả..? Chị muốn lôi em đi tắm, chà lưng, cạ cạ như 2 chị em ngây thơ trong sáng (nhờ bóng đèn) đó hả..?” – Cương tự đồ họa hình ảnh bằng cục CPU sinh học.

“Để em giả bộ xô chị té nước chơi nha..!” – ổng phán cho 1 câu trời đất hỡi mà mặt tỉnh queo.

“ơ..!” – Dung LL lộ rõ vẻ bất ngờ 1 hồi, chị lại cười mỉm nhẹ cái.

May là chị Dung, lai gen hiền lành của cô Hiền… chứ gặp mà là Ngọc, Minh hay Huyền là búng cho bi anh văng “véo” ra tận trời xanh. Cương há mỏ tính nã thêm lời dâm ý xàm… thì Dung:

“Ưm..! Khỏe chưa em..?”

Sau màn sống chết để cứu bé Sương, ngoại trừ mấy bà chị, bà cô thì mấy nhỏ tưng với MMA kia ko hề hỏi thăm anh. Giờ được chị đẹp ngía tới, tâm hồn anh muốn vụt bay lên vũ trụ Marvel và sửng cổ thằng ku ra mà chọc lủng mặt đám trong DC comics (đương nhiên có gặp Wonder Woman chắc sẽ chọc chỗ khác).

“Dạ hông có gì chị..! Hè hè..! Em còn dư sức cứu chị luôn á..!” – Cương vô duyên, trù người ta té giếng.

“Ơ..! Gì kì vậy..? Cứu chị gì..?” – Dung lại ngớ mặt ra, hên chưa cho Cương 1 đạp.

“Hì hì..! Thì em giả bộ đẩy chị té hồ bơi… xong nhảy xuống cứu..!” – Cương vô viên.

“Hm hm hm..! Nước hông tới mét rưỡi nữa..! Cứu chi vậy..?” – Dung vừa cười nhẹ, vừa bình thản đáp.

“Thì chị giả bộ kêu cứu nè..!” – Cương.

“Hm hm hm..! Thôi vô trong đi..! Để mấy chị kia chờ kìa..!” – Dung.

Nghe là biết chị căm ghét Cương dữ thần, muốn đuổi khéo ổng vì thói quá vô viên. Nhìn vô trong phòng Minh, thấy nguyên đám đang lố nhố, rôm rả như chợ. Bị boss server hắc hủi, Cương:

“Dạ..! Em vô nha..!”

Dung LL gật nhẹ đầu, rồi lại nhìn ra phía chân trời. Cái lúc lỡn mệnh vậy mà 2 con nhỏ đáng ghét với mấy bà chị cười hô hố bên trong tán loạn. Cương sắp gia nhập cái đám tán loạn đó đây.

Phải công nhận hội chị em đi đâu mà cũng coi như ở nhà. Người mặc đồ bộ, kẻ mặc đầm ngủ. Hồi chiều hở bao nhiêu thì giờ kín mít bấy nhiêu. Nhưng sao thoát khỏi kẻ săn trái cây như Cương (ăn trái cây tốt cho sức khỏe). Mới bước vào phòng Huyền – Minh công chúa là ổng ngía từng cặp, từng cặp quả tròn mọng nước đang rung rinh của mấy cô gái. Để ý kỹ, thấy Huyền, Tuyền lộ ra cả 2 cái núm như mời gọi. Chắc hồi bơi dưới biển, bị ai kia sờ nắn dữ quá, mặc áo lót cạ cạ sẽ thốn… đoán vậy hoi (Dư âm của cuộc bơi).

Đi chơi nên lịch ăn uống, ngủ nghỉ cũng loạn cả lên. Tiết mục tiếp theo của hội banh tưng là chơi loto. Cương trưa giờ ko ngủ nghê gì, anh lựa ngay giường Minh mà nằm phè ra mép giường như chàng tiên cá, ngắm mấy chị em. Cả đám láo nháo chia số, phát giấy thì Minh bên bờ đại dương phía kia chọt qua:

“Giường của chị nha cưng..! Nằm mà dơ là coi chừng chị nha cưng..!”

Mấy chị em, cô Hiền nhìn qua Cương. Huyền nói với Minh:

“Ôi mệt quá..! Em… qua giường chị nè..!”

Huyền, Minh, Hiền ngồi dưới đất, dựa vô nệm giường của Huyền. Ngọc, Sương, Ý, Tuyền thì dựa giường Minh… Cương hết chỗ nên mạo phạm nằm chăm ấm nệm êm. Anh kêu:

“Em nằm chứ có tè dầm đâu mà làm khó hà..! Đuổi đuổi là nằm ngủ luôn á..!”

Minh vừa soạn đồ loto, vừa lườm Cương mà đáp:

“Chị bây đâu có hẹp hòi vậy đâu. Muốn nằm thì nằm… chảy nước gì chảy… chứ đừng có chảy ke à nha..!”

“Hả..? Vậy là ke ko được chảy… còn nước khác là chảy vô tư đúng ko..?” – Ngọc lên tiếng.

“Nước gì..?” – Cương hỏi.

Mấy người kia hơi nhăn mặt, tỏ ý tò mò. Minh kêu:

“Thì cái nước đó đó..!”

Chị em bắt đầu như hiểu ý. Huyền kêu:

“Nó đã nói nó ko tè dầm mà..! bà này..!”

“Không phải nước đó mà..! Nhỏ này dở..!” – Minh.

“Mồ hôi hả..?” – Sương.

“Mồ gì mồ con nhỏ kia..! Nói ko phải mà..!” – Minh.

“Nước mũi..!” – Ngọc.

“Thêm con này nữa..! Cái đó là cho bay khỏi giường..!” – Minh.

“Nước mắt.” – Tuyền tưng.

“Trời..! Chán mấy đứa này ghê luôn..! Cái nước ở bên dưới thằng Cương mà cứ..!” – Minh.

“Ơ ơ..!” – Ý chả biết nói khỉ gì mà cũng hùa theo.

“Ờ đúng rồi đó..! Thấy chưa..! Có mỗi nhỏ này đúng nè..!” – Minh.

Cương nghi bà này bả ám chỉ nước dãi thằng ku. Anh đang nóng mặt vì thấy mặt ai nấy như ngầm hiểu, nhưng ko nói ra. Bỗng:

“Lôi cái đó ra cưng..! Ý..!” – Minh.

Ko biết đã dàn kịch bản sẵn hay sao, Ý quay mặt ra sau, nhìn vào đùi Cương mà cười tủm tỉm. Mấy chị em kia tròn mắt như sợ gì đó. Ý chộp vào đầu gối Cương, anh giật mình.

“Cái gì vậy..?” – Huyền la lên như muốn ngăn cản.

“Xeeẹc..!”

Từ dưới gầm giường, Ý lôi nguyên thùng bia ra.

“Hả..?” – cô Hiền kêu lên.

“Trời trời..! Em làm gì người ta nhìn em dữ trời..! Há há há há..!” – Minh cười khoái chí.

“Trời cái bà này..! Trời… Chừi… ưi..!” – Huyền vừa nói vừa đánh vào vai Minh lia lịa.

Ngọc cũng với qua bem cho Minh cái. Mọi người nhìn chằm chằm vô bả vì mới bị troll cho 1 vố.

“Con có làm gì đâu..! Tự nhiên tụi nó quýnh con à cô..! Hà hà hà hà..!” – Minh.

“Này ai mua vậy..?” – Tuyền.

“Chị bây mua chứ ai..! Còn bị đánh nữa..! Hứm..!” – Minh.

Rồi mọi người khui thùng ra, Cương kêu:

“Em hông uống đâu..! Mấy chị uống đi..!”

“Nha..! Nằm giường chị là uống nha..! Ko là đòi lại á..!” – Minh.

“Ổng uống được đâu bà này..!” – Tuyền.

“Ơ..! Có phải lái xe chở trai gì đâu mà sợ..! Xỉn hả..! Cho nằm ngủ với chị luôn..! Há há há há..!” – Minh.

Huyền bem thêm vài cái cho Minh chừa. Cô Hiền, rồi mấy người kia cứu rỗi cho Cương. Anh thấy cảm động nên:

“Thôi được rồi..! Em 1 lon thôi á..! Uống nhiều nhức đầu, ói..!”

“Trai gì đâu yểu sìu..! Mà thôi vậy cũng được..!” – Minh.

Cương nhổm dậy, cầm lấy 1 lon bia mà Ý đưa cho. Vô tình nhìn thấy bên ngoài, có 1 ông nào đó đang ngồi kế Dung… anh vẫy vẫy mọi người lại:

“Ê ê mấy chị..!” – anh hất mặt về phía Dung.

Cả đám nhìu chuyện nhìn ra, thấy Dung LL và 1 ông nào đó đang ngồi ngay mép hồ, cách nhau chừng nửa mét mà nhìn về biển. Trong lòng Cương bắt đầu thấy khó chịu, cảm giác như ghen tuông nổi lên.

“Chù oi..! Bộ nó mới kiếm được bạn trai luôn hả trời..?”

Nhìn qua cô Hiền, thấy cô ko cười như mấy chị em kia, mà mặt hơi nghiêm. Chợt cô kêu:

“Sa ơi..! Sa..!”

Cả đám nhìn nhau với vẻ bất ngờ. Minh thì thào:

“Ủa..! Thằng đó tên Sa hả cô..?”

Cô Hiền quay lại nhìn nguyên đám, lắc đầu, rồi quay ra:

“Sa..!”

Chị Dung đột nhiên ngoảnh đầu vào trong. Cái ông lạ hoắc kia cũng nhìn theo. Vì ngồi ngoài trời tối nên Cương ko rõ mặt. Dung ngay lập tức đứng dậy, đi về phòng chị mà ko hề ngó lại ông kia. Ông kia nhìn vô phòng nguyên đám, gật đầu chào nhẹ, nhưng ngừng ánh mắt lại chỗ Cương. Lúc Dung lủi thủi đi vô trong phòng chị, ko nói lời nào, thì ông kia vừa nhìn chị, rồi lại ngó chằm chằm vào Cương. Anh chả biết ổng đang nghĩ gì, nhưng có cảm giác rợn sống lưng. Mà dòm là phải rồi..! Ai đời 1 thằng đực rựa, lại chen vào nằm giữa vườn trái cây 4 mùa ko ai hái được. Ko bị để ý mới là lạ.

“Thôi chơi nè..! Nhìn nhìn gì..!” – Minh.

Mọi người nhướn mày như chả hiểu gì hết, rồi tập trung chơi loto như lịch trình. Cô Hiền thở dài cái, rồi nhìn chằm chằm vào tờ loto của mình.

“Ủa nãy cô kêu Sa là ai vậy..?” – Minh hỏi.

“Ờ..! Ai đâu..! Con Dung đó..!” – cô Hiền.

Mọi người nhìn nhau ngáo mặt, Huyền lại hỏi:

“Con mới biết luôn á..! Bộ ở nhà nó tên vậy hả cô..? Ủa mà sao… nãy ko kêu tên nó… mà kêu vậy..?”

“Hm..! Đâu có..! Tên giả thôi..! Nhưng mà nó hiểu… mấy đứa biết vậy đi.” – Hiền nói nhỏ

“Wao..! Vậy luôn hả cô..?! Hai cô cháu hiểu nhau dữ ha..!”- Minh.

“Bà này..! Người nhà… ko hiểu nhau… hiểu ai..! Nói chuyện..!” – Huyền.

Vậy là Cương cùng mọi người biết thêm 1 thông tin nữa về Dung LL. Ai nấy trở lại vấn đề chính… Chơi cờ bạc lột đồ… Ha ha ha ha..! (Giỡn hoy)

Cương thong dong nằm nghiên trên giường, cầm tờ loto dò số, bà Minh chủ xị. Ý dựa đầu vô đầu gối Cương, Ngọc là bụng anh, còn con nhỏ tưng kia ịnh nguyên bộ tóc vào cổ Cương. 3 đứa làm như anh là ghế mát xa chưa bật điện, trừ Sương lơ lửng dựa vào mé giường gần đỉnh đầu Cương.

“Ah choo..!” – Cương hắc xì vì bị tóc chọc vào mũi.

“Há há há há..! Thua rồi thua rồi..! Thằng Cương nó dị ứng cưng rồi..!” – Minh nói với Tuyền.

Cả đám nhìn Cương, Tuyền kêu:

“Hớ..! Tại người ta bị cảm zạnh ớ..!” – Tuyền vừa nói xong là quay lại, mở rộng vòng tay, và nói:

“Đây em úm cho nè..! Hé hé hé hé hé..!”

Cương tròn mắt ko ngờ con bé lộ liễu tới vậy. Huyền gằng giọng:

“Nhỏ này nha..! Có biết ở đây là biết bao nhiu người độc thân hông… mà làm vậy..! Hả..!”

“Hơ..! Chòng em mờ..! Em làm gì làm chớ..!”- Tuyền vừa nói, vừa bặm môi kẹp đầu Cương vô nách ẻm. Má ngực tròn to bít miệng Cương làm anh ko kêu cứu được.

“Bốp..!” – Ngọc nhăn mặt, đánh mông Cương cái.

“Chát..!” – Ý hùa theo tát vào đám lông trên chân Cương.

“Đáng lắm..! Một đực… nhìu cái là vậy đó nha cưng..! Há há há há..!” – Minh.

“Cái cái gì cái bà kia..! Người ta con gái nha..! Đánh chị luôn giờ á..!” – Ngọc dữ tợn nhéo mông Cương kiểu giận bướm chém kú.

“Ơ con này..! Ờ..! Mà đúng rồi..! Dữ vậy nên con gái đúng rồi..! Chứ mấy chị đây… đây… đây… toàn phụ nữ rồi ko nha..! Hỉ hỉ hỉ hỉ..!” – Minh chỉ vô mình, rồi Huyền, Hiền.

“Con gái, phụ nữ cũng vậy có gì đâu..! Ờ..!” – Tuyền.

“Đâu..! Khác chớ..! Con gái là… chưa có trải đời..! Còn phụ nữ là biết mùi hết rồi cưng ơi..!” – Minh.

“Xớ..! Tụi em biết đi làm..! Kiếm tiền… trải đời rồi chị ơi..! Xía..! Đâu phải như mấy đứa còn đi học đâu.” – Tuyền trả lời 1 cách ngây thơ, nhưng ko biết có phải ko.

“Đâu rồi..! Đây đây..!” – Minh ko trả lời, mà ngó vòng vòng kiếm gì đó, xong lụm cái bọc nylon từng đựng bộ loto mà đưa lên.

“Đây..! Này con gái..! Thấy chưa..!” – Minh giơ bọc lên.

Hiền, Huyền cười cười. 4 chị em kia tròn mắt nhìn vô hơi ngố mặt. Rồi Minh dùng 2 ngón tay, cố sức chọt vào bịt nylon khi tay kia đang giữ.

“Pựt..!”

Túi nylon bị đâm thủng một lỗ, Minh rút ngón tay ra:

“Nè..! Này phụ nữ..!”

Ngọc với Tuyền chồm qua, cấu nhéo, hội đồng Minh thấy thương. Còn bả mặc sức cười hí hố. Cô Hiền và chị Huyền cũng lắc đầu để kệ cho bà chị bị trừng trị. Người ta đau khổ, mà thằng ku ở đâu đó cứ rướn đầu lên đòi chui ra khỏi quần định dòm ngó, nhìu chuyện.

“Cạch..! Cạch..!” – tiếng cửa chính mở ra.

Dung đã tắm và thay lên mình một chiếc áo thun thùng thình, rộng cổ và lệch 1 bên, kèm một sợi dây bản bự choàng qua vai, lộ ra 1 xíu khe ngực. Bên dưới chỉ đơn giản là cái quần legging bó nhưng cũng đủ làm Cương nhìn ko rời mắt. Trang phục đơn giản thôi mà cũng hớp hồn biết bao nhiêu loài kú. Dung LL mới khép cửa lại thì:

“Chò oi..! Đi chơi mà có trai tới kiếm luôn nha..! Hế hế hế..!” – Minh vô viên.

“Trai gì chị..! Em có biết ổng đâu..!” – Dung.

“Thế sao nãy thấy ngồi nói gì mà say mê lắm à..!” – Minh.

“Hông có đâu..! Chị này..!” – Dung nhẹ nhàng trả lời.

“Thôi vô trong ngồi nè..! Đừng ngồi kế con Minh..!” – cô Hiền.

Chị Dung cười nhẹ, rồi bệt xuống kế cô Hiền. Mọi người vừa chơi loto, vừa uống bia. Minh lâu lâu cứ ghẹo Dung nhưng chị ko hề bị lay chuyển. Đúng là người chị LL có khác. Ai có thể phá được lớp băng đóng cứng trong tym được. Rồi thời gian trôi qua…

“75..! Ai 75..?” – Minh kêu.

“Kinh..! Há há há..! Ye ye ye..!” – Ngọc la lên.

Em nó thắng loto, mọi người kể cả bản mặt mốc của Cương cũng chề mỏ ko chấp nhận. Ngọc kêu:

“Zòi đó..! Thắng được gom hết nè..! Hé hé hé..!”

Em nó gom 1 đống tiền lẻ ở giữa, cũng chưa tới 1 trăm k, nhưng vui là chính, thù là 10. Cương ghẹo:

“Rồi đưa đây… công anh nãy giờ làm gối dựa cho mấy đứa.”

“Dựa… dựa dựa..!” – Ngọc vừa bặm môi, vừa đập bôm bốp vào mông Cương.

“Người ta để dành xiềng, mốt lấy chồng nữa ớ..! Hé hé hé..!” – Ngọc.

“U…! Ghê..!” – mọi người hùa nhau òa lên.

“Ủa bộ có bạn trai rồi hả con..?” – cô Hiền.

“Hm hm hm..!” – Ngọc cười cười nhưng ko thèm ngó Cương.

Cương tự dưng hơi khó chịu khi ngi ngờ Ngọc có bạn trai, mặt anh hơi ngố ra kèm vẻ tò mò, nhưng ko dám lên tiếng.

“Ai dạ… ai dạ..?” – Tuyền cũng nhìu chuyện.

“Chù ui..! Nào giờ tưởng ế luôn chớ..! Dữ quá mà..! Hể hể hể hể..!” – Minh.

“Hả..? Chị nói cái giề..?” – Ngọc bay qua, sờ gáy Minh với sát khí tỏa khắp người.

Mặc kệ Minh đang bị cô bé MMA trảm, cô Hiền hỏi Sương:

“Rồi chừng nào có bồ Sương..?”

“Hả..? Hm hm..! Có đâu cô..! Con chưa muốn có đâu..! Hm hm..!” – Sương thẹn thùng.

“Có bầu á hả..? Há há há há..!” – Minh đang bị Ngọc tử hình nhưng vẫn cố la lên.

Coi như thêm 1 kẻ thù, Sương với qua, nhéo Minh cái mà nhìn như gãi ngứa. Con bé hiền như cục bột. Rồi cô Hiền lại quay qua Tuyền:

“Còn nhỏ này..! Chừng nào cưới đây..?”

Tuyền chợt quay lại ngay lập tức nhìn Cương, anh cũng đơ người. Xong nó quay qua nhìn mấy chị. Ngọc với Minh tạm đình chiến. Tuyền nói:

“Con hông pít..! Chưa muốn cưới mà..!”

“Nhỏ này mới nhiu đó… cưới gì cô ơi..!” – Huyền.

“Trời..! Có sao đâu..! Thích thì cưới thôi chứ đợi đợi gì..! Mà sao bữa giờ hông thấy bạn trai qua chơi ha..!” – cô Hiền.

Cương với Tuyền lại nhìn nhau. Tuyền chu mỏ ra:

“Ổng bận mà cô..! Kệ ổng đi..!”

“Nha nha..! Bồ mà lơ lơ… là mất như chơi nha con..!” – Minh lại nhìu chuyện.

“Kệ ổng..!” – Tuyền.

“Trời ơi con này..! Hay là… để thằng Cương nó hốt bồ bây luôn là đừng hối hận nha cưng..! Hỉ hỉ hỉ hỉ..!” – Minh.

Vậy là bả lại bị Ngọc đè ra trảm tiếp. Mọi người cười cười ko biết có hiểu chi ko, nhưng riêng chị Dung LL thì nhìn Cương với vẻ ngơ ngớ, ngệch ra. Hội chị em tiếp tục tọa đàm về chuyện trai gái, yêu đương một cách nhiệt tình, ko ngầng ngại. Chắc có cồn vô nó vậy. Cương uống 1 lon bia thôi là thấy râm rang trong lòng, nó như một loại độc làm thằng ku thì càng cứng, còn thằng anh thì đói bưởi, khát đào. Nhìn quanh thấy trái cây bao la, nhưng ý chí yếu nhớt làm ổng ko dám động đậy. 1 điều ko biết nên vui hay buồn xảy ra… Ý nó đang dựa vào ngay thằng ku. Cái thứ gân guốc cứng khự cứ giẩy nẩy trong quần, gõ vào say ót em nó. Chả biết vô tình hay có ý tốt mà Ý cứ ép đầu mình ra sau để đè thằng ku. Bé nó ko hề quay lại nhìn Cương, nhưng anh cũng cảm giác chắc Ý biết. Nếu bình thường mà vậy, chắc Cương đổi tư thế sao cho coi được, nhưng giờ có chút cồn và mấy chị em kia cũng lờ đờ, ko ai để ý, nên anh vừa ngắm trái cây chín, vừa gồng mình để yên cho thằng ku làm gì làm sau đầu con bé.

Tưởng chừng sẽ được như vậy hoài, bỗng tâm trí Cương bắt đầu mơ hồ, lơ lửng ở đâu đâu. Anh cảm thấy mệt, đầu nóng bừng và uể oải. Cương lịm đi trong âm thanh léo nhéo của mấy chị em khi nào ko biết. Đèn vẫn bật, nhưng lớp màn tối bao trùm lấy mắt Cương.

“Làm gì im re vậy cưng..?” – âm thanh Minh vang vọng nho nhỏ và tan biến.

Cương ko còn biết điều gì nữa.

“Ái..!” – tiếng của cô gái nào la lên.

“Keng… leng keng leng keng..” – tiếng gì như mấy cái lon va đập.

Cương liền mở hờ mắt ra, thấy đèn vẫn sáng và anh đang nằm ngửa. Cương định thần lại vài giây, rồi ngó qua. Thấy ai nấy ngả ngửa đầu về phía nệm giường đằng sau khi thân vẫn còn ngồi dưới sàn nhà. Liếc qua 1 bên, thấy Dung đang loay hoay đỡ cô Hiền đang ngồi xổng xoài, giống như ko còn khả năng đứng vững. Vì anh uống ít nhất nhóm, nên vội nhào lại.

“Cái gì vậy chị..?” – vừa để hờ tay lên vai Hiền, vừa hỏi Dung.

Dung nhướn mày, ngó qua:

“Cho cô về phòng… phụ chị cái..!”

Cương tự hiểu phải làm gì. Một bên chị Dung, 1 bên Cương cùng xách nách cô Hiền lên cho đứng dậy. Mới kê mặt gần vai cô thôi mà đã hửi thấy hương thơm nữ tính toát ra nhè nhẹ, nhưng làm thằng ku mạnh mẽ. Lớn tuổi, nhưng da thịt cô cũng ko tới nỗi chảy xệ hay nhăn nhúm. Sợ chị Dung cũng xỉn, mất sức… Cương nói nhỏ chị:

“Để em bế cổ cho..! Chị mở cửa dùm em..!”

Dung vội trao toàn bộ sức nặng cơ thể cô Hiền cho Cương nắm giữ. Anh liền một tay bợ dưới lưng, tay kia dưới đùi mà nâng cô lên. Dung phụ mở cửa rồi đi ra ngoài, xong nhìn vào như gọi Cương ra. Anh vừa bế cô Hiền, mà vừa cảm nhận độ mềm của da thịt cô. Bàn tay vô tình ốp vào một bên má ngực phía kia của cô, cảm nhận như áo lót phía trong có hoa văn cộm ra. Mới đi ra ngoài, chị Dung liền dẫn đường đằng trước, để anh phía sau. Xung quanh chỉ có vài ngọn đèn vàng lờ mờ như loại dùng cho đường xá, nên ko quá rõ ràng. Thằng ku nãy giờ được nghỉ ngơi, hiện tại đã hồi sức và sung mãn. Nó cương phình lên trong quần khiến Cương nhăn mặt vì thốn. Đó là bởi anh vừa đi mà vừa lợi dụng thời thế, ấn nhẹ vào má ngực mềm mềm của Hiền. Cương thấy Dung đang từ từ đi mà ko nhìn về sau, anh mới ngó xuống chỗ mặt cô Hiền, một gương mặt sắc sảo, cướp hồn. Lia xuống dưới, thấy 2 trái bưởi rung rinh… hết tưng bên này, lại trượt bên kia và đập nhẹ vào người Cương. Rượu cồn gì coi như bốc hơi hết khỏi người anh. Độ tỉnh cũng phải đạt mức 10/10. Ngắm ngía và cảm nhận chưa được lâu thì:

“Cạch… cạch cạch..!” – tiếng vặn khóa cửa.

“Ê nè..! Đi đâu vậy..! Em..!” – tiếng chị Dung từ sau lưng Cương.

Cương ngoảnh đầu ra sau, ko ngờ anh đi hố từ bao giờ. Vội vội quành đầu lại, đứng trước cửa. Anh mới đặt cô Hiền lên giường là:

“Bộ xỉn rồi hả..?” – Dung.

Cương đơ mặt, ko lẽ nói thật cái trò ma quỷ của mình. Ổng đâu có xỉn rượu, mà tại bị say trái cây hoy.

“Dạ hông có chị..! Hè hè..!” – Cương biến thái.

Dung nghiêng ngả cái đầu, soi kỹ từng mm bản mặt Cương, rồi chị kêu:

“Thôi mệt rồi..! Ráng giúp chị qua kia dọn xíu đi rồi nghỉ. Được hông..?”

Được hốt chị Dung… lộn… hốt đống rác bên phòng kia với chị Dung… làm gì mà ko khoái. Con chó có đuôi sau vẫy vẫy, chứ Cương thì lại có đuôi trước ngỏng ngỏng ham hố. Đành để cô Hiền 1 mình, khóa cửa lại, rồi 2 chị em sàng qua kia dẹp bãi chiến trường.

Cương cõng mấy bé kia về phòng, còn để chị Dung lo hậu sự… lộn… hậu cần như rửa chén, quét nhà. Bé nào bé nấy gục gà gục gật. Ngoài Sương là đứa tự đi về phòng từ khi nào, còn lại mấy nhỏ kia là Cương đặt lên giường, rồi hôn núm từng bé để chúc ngủ ngon. Cái miệng dâm ko chừa. Sau đó anh phụ Dung bồng 2 bà chị lên giường, rồi dọn sơ cái phòng. Tướng chị Dung cứ khom khom, cúi cúi làm 4 cặp trái cây tròn tròn trước sau cứ đung đưa theo nhịp. Ko biết ăn giống gì mà chị cứ làm thằng Cương dán mắt vào cơ thể và gương mặt chị hoài. Kết thúc chị Dung kêu:

“Xong chưa em..?”

“Dạ chị về trước đi..! Em rửa tay cái rồi về luôn..!” – Cương.

“Uhm..! Nhớ khóa trong luôn nha..!” – Dung với giọng nhỏ nhẹ như mấy chị JAV (Job and vacation đó mà), rồi ra ngoài và đóng cửa lại.

Cương xong xuôi, tắt đèn tối om, mới lướt tới cửa tính mở đi ra thì:

“È hẹ è hẹ..! È hẹ..!” – Minh ho như mắc xương.

Cương tính để kệ luôn, đang nắm vào tay vịnh cửa định vặn thì lại:

“È hẹ hẹ hẹ..! U hẹ hẹ hẹ..!” – Minh ho thấy sợ.

Chắc tại uốn bia dữ quá, khô cổ. Cương lại rón rén trong tối, kiếm chai nước suối rồi sà vào giường chị. Anh đỡ đầu chị dậy cho ngồi lên, dựa vô lòng mình, rồi bóp mỏ Minh mà cần chai nước cố nhính nhính nước đổ vào cho uống. Công nhận da thịt chị cũng mềm dai và ấm phát sướng. Nhớ lại vụ hồi sáng được chạm tí xíu vào người chị là đã thấy cứng ngắc ở dưới rồi, giờ nguyên cơ thể đó đang ép vào lòng anh… ko còn gì để tả. Nhưng lòng tốt thì cũng làm cho tới nơi. Cương cho Minh nhấp môi vài ngụm, lúc đầu còn im im trơn tru… hồi sau tự dưng lại:

“Hẹ hẹ..! E hẹ hẹ..!” – Minh ho văng cả đống nước lên ngực áo chị.

Cương hoảng hồn, tưởng chị sặc nước, nên vội với lấy khăn giấy bên hông. Anh cầm 1 bụm rồi chùi chùi lên ngực chị. Mới được vài cái, đột nhiên tay Minh chụp lấy cổ tay Cương, kéo cả bàn tay ấn vào giữa 2 trái đào mọng nước. Vừa cảm nhận sự sóng sánh, dai mềm là thằng anh nóng mặt, thằng ku lại gân cổ lên.

“Ưm hựm…! Hựm hựm..!” – Minh lầm bầm gì đó trong họng.

Chưa kịp định thần, chị lại bấu chặt tay Cương mà đẩy đẩy làm cả lòng bàn tay anh bị động, xoa xoa ấn ấn lên cặp đào tiên ko hề nhỏ trước ngực chị.

Thôi lỡ rồi Tuyền ơi..! Đêm nay chắc anh ko về..!

Rơi vào hoàn cảnh này, Cương cũng chỉ thuận theo phản xạ, cuốn theo chiều bướm thôi biết sao giờ. Cương áp mỏ, ép mũi vào đỉnh đầu Minh mà hít nhẹ. Mùi hương nữ tính thơm thơm xộc nhẹ vào dù mồm chị đầy mùi bia. Anh nhìn xuống, thấy tay chị có vẻ nới ra xíu và ko còn động đậy, nhưng ngón cái của anh lại vân vê cái vùng được cho là núm ti hồng hào dưới 2 lớp áo. Ko biết chị mặc vải lót ren hay gì, mà nó ko cứng như loại thường. Cương thấy trái đào khá mềm nhưng ko úng. Bàn tay tuy còn băng bó nhưng vẫn hư thân mất nết. Nó còn dẫn dụ cho bàn tay còn lại chộp lên trái đào đáng thương bên kia. Có lẽ hơi rượu làm cho người ta nứng, và chắc chị cũng muốn thứ gì đó mãnh liệt xảy ra cho cơ thể mình.

Cương nhớ lại những lần Minh liên tục trêu ghẹo, mỉa mai anh. Bây giờ như một thời điểm để báo chù.

Dâm nhưng ko ngu. Cương vừa hít hương, vừa nắm bóp cặp đào chín mọng, nhưng ko quên liếc qua giường chị Huyền coi có động tĩnh gì ko. Thấy có vẻ ổn, Cương lại hướng tầm nhìn về 2 trái đào đang bị biến dạng vì bàn tay của anh. Minh vẫn thở đều đặn và dịu nhẹ. Cương ko bỏ qua cơ hội, bèn vạch nhẹ cổ áo Minh xuống mà lòn hẳn 2 bàn tay vào trong. Anh muốn chơi đùa với loại trái kì lạ đó nên vẫn còn nắn bóp qua lớp lót mỏng dính, nham nhám.

“Đúng rồi..! Này là ren trong suốt rồi..!” – Cương nói thầm.

Với kinh nghiệm mát xa và sờ nắn thì Cương ít nhìu cũng biết được chất liệu vải. Chị Minh bạo thật, ngồi giữa rừng trái cây mà dám ăn mặc kiểu này. Do áo thun bên ngoài cũng dày, nên lúc trời sáng, Cương cũng ko đoán nổi chị mặc thứ gì bên trong. Chắc tập gym nhiệt tình, 2 trái đào vừa săn, vừa dai nhưng vẫn đủ mềm để bàn tay anh cảm thấy sung sướng. 2 cái núm bắt đầu nhô cứng lên, chọc vào lòng bàn tay Cương làm anh nhột. Có lẽ trong mơ, chị cũng cảm thấy gì đó rồi. Cương vẫn nhẹ nhàng xoa nắn cặp đào mà anh ko ngờ được hái. Bỗng:

“Ợ… ơ… ơ..!” – chị Minh đột nhiên rên lớn lên.

Cương say nước ép quả, chứ ko mụ mị. Anh điếng hồn rụt tay lại. Thằng ku vì vậy rụt đầu vô trong. Anh ngó qua, liếc lại 2 bà chị coi phản ứng. Huyền vẫn nằm thở phì phò như chết giấc, còn Minh đang nằm trong lòng Cương, nhưng người hơi ưỡn ưỡn và vặn vẹo. Thấy có vẻ bà chị chưa mê ngủ, Cương gồng người chờ chị im hẳn rồi tính tiếp.

gần 30s trôi qua. Thấy Minh đã yên giấc ngàn giây… Cương ko dám mạo hiểm nữa. Anh chậm rãi, nhẹ nhàng nhích người khỏi giường, đồng thời hạ cơ thể Minh xuống nằm hẳn lên nệm. Anh kéo chăn đắp cho chị, để lỡ bả bị trúng phong hàn lúc xỉn nữa, chết ngắc… còn ai xỉa xói anh nữa. Tạm thời gác kiếm. Cương thấy ổn, liền lướt qua chỗ Huyền. Nằm ngửa nhưng ko che đậy được 2 trái bưởi thần thánh nhô cao. Chị mặc áo thun cổ rộng nên Cương dễ dàng vạch nhẹ xuống… cái núm hạt me búng ra. Cương nút nhẹ vào đó. Chị ko phản ứng.

“Ngủ ngon nge bà mẹ 1 con..!” – Cương thầm nghĩ.

Rồi anh thả cổ áo ra cho lực đàn hồi làm nó phủ cái ti lại. Cương chồm lên, mút nhẹ môi chị kêu cái “chụt”. Xong anh từ từ đi về phía cửa, quay đầu nhìn lại, thấy 2 bà chị đã yên giấc. Anh mới khóa trong, và nhẹ nhàng bước khỏi căn phòng trong đêm tối thanh tịnh… nghe mỗi tiếng gió, sóng và lá xào xạc.

Trưa chiều gì ngày mai là về rồi. Hôm bữa giờ “chơi giỡn” với Tuyền và chị Huyền cũng gọi là sung sướng cả con tym. Hí hửng, tung tăng nhảy lò cò về ổ thì thấy Sương và Tuyền, 2 đứa ngủ mà trùm mền kín mít tới tận óc. Làm như trời lạnh lắm hay sao á..! Mà chắc cũng đúng, có cồn vô là người mệt và đứ đừ như sốt. Hên Cương ko uống nhìu nên ko khổ như mấy đứa, mấy chị và mấy cô… trừ chị Dung LL.

Nay coi như buổi tối cuối cùng với nhóm banh tưng ở hoang đảo, Cương định bụng chơi lớn, với nụ cười gian xảo. Sờ sờ vào giường, thấy nhỏ Tuyền nằm sát mép giường ngoài. Quá thuận lợi..! Cương lẻn vào phía trong, chui vào mền rồi chậm rãi trùm mền lên. Anh vừa hí hửng, vừa lột hết đồ trên người mình ra.

“Để anh sưởi ấm con Tym em nhơ..!” – Cương định bụng.

Anh ko thẩy mớ đồ ra ngoài, mà đẩy nó sát vào vách, trong mền. Cương lòn tay từ từ dưới cổ em nó, rồi nhích người lại, tới khi thằng ku vừa chọc nhẹ vào cặp mông đằng trước. Nó mềm và ấm làm sao..! Anh mới thò tay lên, vừa ốp vào trái đào trước ngực ẻm thì vội rụt tay lại.

“Ui..! Sao kì vậy ta..? Nãy nhỏ này mặc đầm cute vải nhám… mà sao giờ thay ra cái gì như vải bóng vậy ta..?” – Cương nói trong não.

Xác nhận thêm lần nữa. Anh lại thò tay lên trước, ốp nhẹ vào 1 trái đào và bóp cái.

“Ưm..!” – giọng con bé rên nhẹ.

Cương điếng người…

Vừa ko có áo ngực, mà size nhỏ nữa… Cương vừa rung, vừa vuốt từ ngực, xuống bụng và cuối cùng là mông.

“Ui..! Sao nhỏ này tỉnh hồi nào mà thay cái đồ như là… giống Sương hay mặc…”

Chết mày chưa..! Con bé đang nằm bên giường của anh và Tuyền, chính là Sương. 2 đứa ko biết thức hồi nào, đổi giường hồi nào mà Cương nào có hay. Mặt tái xanh, mồ hôi bắt đầu tuông ra như xông hơi. Cương rụt vòi lại, rút từ từ cánh tay dưới cổ hòng thoát thân. Đã naked trần truồng mà còn sờ gái… sao chạy được ku ơi.

“Ựm… ựm..! Nhẹp nhẹp nhẹp..!” – Sương vừa trở mình, vừa chép miệng ngáy ngủ.

Cương cứng người. Sương xoay sao 1 hồi… em nó nằm nghiêng, đối mặt vào Cương. Coi như xong.

Cái lúc này là hết rung nổi rồi. Cương chỉ biết nằm đơ ra vì biết một thằng biến thái lội zái tênh hênh thế kia thì bị phát hiện là chết chắc. Chợt Sương quơ tay làm sao mà gác lên ngang ngực Cương, chân cũng choàng qua luôn hông Cương và đè ép toàn bộ má đùi vào thằng ku. Thằng anh sợ thấy mẹ, trong khi thằng ku mất nết từ từ hăng máu, độn lên. Sương mặt cái bộ đồ ngủ ngắn nửa đùi nên làn da em nó chạm luôn vào thằng ku. Hồi trước là Sương bị anh cưỡng hiếp nửa mùa khi ẻm tỉnh, còn giờ là anh bị ẻm hiếp tại trận khi đang thức. Chưa hết, cặp đào tròn mềm ko lớp lót ép vào hông anh, và như con mèo tìm hơi ấm, mà mặt ẻm áp luôn vào má Cương. Sương vẫn thở đều đặn như ko biết gì, trừ cái mùi bia nồng nặc phả vào không khí.

Cương gắn gượng nhổm đầu lên dòm qua giường kia. Con nhỏ tưng đáng ghét, khi không tráo chỗ chi ko biết, tội nghiệp chàng trai và khúc cây. Tự dưng thấy hông mình có gì cạ lên cạ xuống. Cương định thần, hồi não để phân tích.

Bé Sương đang ễnh mu ra mà chà vào hông Cương.

Không… con bé hiền lành này ko bao giờ dâm tới như vậy. Chắc là… chắc là do cồn thôi. Thầm nghĩ trong đầu, tự an ủi bản thân rằng ai mà dính rượu bia thì ham muốn sâu thẳm đều sẽ bộc lộ. Tưởng tượng vậy xong, anh thấy trấn an được phần nào. Lỡ rồi đi luôn… chứ biết sao giờ.

Cương thử chu mỏ ra, hôn nhẹ vào trán em nó. Sương vẫn thở đều, ko có vẻ giật mình. Cánh tay đang bị cổ em nó đè lên, từ từ bấu nhẹ lên mảng vai ẻm, rồi vuốt chầm chầm xuống tận khủy tay. Em nó vẫn im re thở đều. Làn da mịn màng và thơm tho, cùng hơi ấm trong đêm thu giá rét càng làm Cương nổi hứng. Anh lần mò trong tối, dùng cái miệng mình mà đớp nhẹ vào phía dưới mũi. Một sự mềm mại, ươn ướt. 2 đứa chạm môi nhau. Ko biết có đường hay ko, nhưng anh cảm thấy như mình đang mút kẹo. Anh ngậm từ tốn hết môi trên, rồi môi dưới em nó. Sau đó lại lè lưỡi ra, chọc nhẹ vào khe miệng Sương và rê qua rê lại. Trong tối ko thấy gì, nhưng nhớ lại gương mặt, bờ môi em nó mỗi khi nhìn anh, hỏi thăm nhau vào lúc sáng, khi còn tỉnh… cũng đủ để Cương hình dung được bờ môi căn mọng, ngây thơ đó.

Miệng mút thì phản xạ tay cũng ko vừa. Dù còn vướn lớp băng bó, nhưng cái tật dê chúa khiến anh bất chấp mọi thứ. Bàn tay đó chạm nhẹ vào trái đào đang tì và gác lên sườn anh. Cái lúc em nó đuối nước, anh chỉ có dịp đụng vào qua loa, nhưng giờ là được hưởng nguyên con (con sứa á mà). Độ mềm của trái đào tiên này, ko có gì tả nổi. Tuy có vẻ nó cũng ngang ngửa như Ngọc, như chị Trang bán khoai lang… lộn… bán tranh… nhưng cái không khí kì lạ và hoang sơ làm cho mọi thứ như được nhân lên nhìu lần. Cương bắt đầu bằn những đợt nắn nhẹ vào chóp trái đào để coi phản ứng của em nó. Sương cũng vẫn im re mà thở nhẹ.

“Thôi chắc bé nó xỉn đừ thật luôn rồi..!”

Cám ơn bữa nhậu, nhất là chị Minh đáng ghét đã tài trợ cho bia thùng này. Cương ko muốn rón rén hay ngại ngùng sợ hãi nữa. Anh cũng ko muốn mạnh bạo vì sợ tổn thương tế bào non nớt của con bé. Bàn tay tiến vào sâu hơn… sâu hơn… cho tới khi cả bàn tay ôm trọn vào trái đào chín mọng, núm ti chọc vào lòng bàn tay… Cương bắt đầu nắn. Anh nắn với lực khá nhẹ, nhẹ hơn người ta mát xa cho nhau nữa. Trái đào tuy nói ôm trọn vậy thôi, chứ thực ra ốp vào ko hết. Chắc do Cương bóng có bàn tay phụ nữ nhỏ bé thoi mà.

Anh đang sung sướng hái đào, thì chợt nhận ra dưới mu em nó hơi nhích nhích, cạ cạ vào hông anh. Những tiếng thở mạnh như rên “hơ hơ” xuất hiện. Cương cũng có nghĩ tới trường hợp Sương thức rồi, nhưng giả bộ ngủ để khỏi ngại… nhưng nghĩ lại, thấy một cô bé ngoan hiền vậy thì làm sao mà dễ dãi kiểu vậy được. Thấy thì thấy vậy thôi, chứ tới nước này, có bóng lắm mới dừng lại.

Cương phụ họa thêm vô. Anh thả trái đào, tạm ngưng hái, mà chuyển xuống mò vào hạ bộ Sương. Em nó ko liên tục, mà lâu lâu cạ cạ vào. Cái thằng quỷ cứng cứng bên dưới nãy giờ sung sướng, nằm yên 1 chỗ… bắt thằng anh động tay, múa chân tốn năng lượng, sinh khí. Lần đầu tiên, Cương được chạm vào cái khe lún lún của Sương qua 2 lớp vải. Nó u u, mềm mềm mà múp múp. Ko ngờ con bé nhỏ người, mà sao thấy kích cỡ chỗ đó đầy đặn y như bé Tuyền đáng ghét.

“Có khi nào bị sưng ko ta..?” – Cương nghĩ thầm.

Anh chưa biết màu sắc của chỗ nhạy cảm đó, nhưng tự tưởng tượng và hình dung mọi thứ trong đầu dựa vào cảm giác khi sờ và miết vào đó. Như một phản xạ tự nhiên, cứ Cương ấn nhẹ, miết sâu vào âm vật thì Sương lại ưỡn ra, ép vào ngón tay anh. Muốn lắm rồi… Cương lòn luôn bàn tay vào trong quần ngoài em nó, sờ vào chỗ bắt đầu nhơn nhớt qua lớp quần lót thun co giãn. Cương lan man, ko nhớ rõ em nó từng í ới với anh nào hay chưa… nên tự cho em nó như 1 cô nàng trinh trắng, ngây thơ. Nó làm cho anh nhớ lại lần đầu phá thủng hàng rào mỏng mang trong người bé Thi.

Sao mà tưởng tượng bay xa dữ vậy trời..!

Nhìn Sương như 1 con búp bê, có phản ứng… nhưng ko tỉnh táo. Đột nhiên Cương khựng lại.

“Ko được..! Nào giờ Sương hiền khô, chả châm chọc, ăn hiếp anh gì. Tự dưng bây giờ mình làm vậy..! Mà bé nó ko tỉnh táo. Rồi ko có bao cao su..! Lỡ bắn tràn trề vào trong đó rồi… bé nó tỉnh… biết nói sao đây..? Ko lẽ thô bỉ đưng cho viên tránh thai bắt uống..?!”

Ít nhất Cương cũng biết nghĩ cho người thiện tâm. Thằng ku lần đầu tiên xìu xuống trước một cô gái mơn mởn nằm sát bên, ko chút kháng cự. Cương trong chốc lát trở nên thánh thiện có giới hạn, chứ ko phải lúc nào cũng “hiền” vậy đâu. Biết Sương ngủ mê thực sự, những phản ứng khi nãy chắc chỉ là bản năng vô thức. Anh ngay lập tức rụt nhẹ tay khỏi cổ Sương, đẩy nhẹ chân em nó khỏi gác lên người mình và nhích người xích ra. Anh vơ lấy cái gối ôm rồi kê cho ẻm có gì đó tựa đỡ. Cương tranh thủ chui ra khỏi mền, giữa làn gió lạnh buốt mà phơi trym, mặc đồ vào và hủy luôn ý định “chơi lớn” như lúc đầu. Anh nhẹ nhàng bước xuống đất, ngoảnh đầu lại nhìn mặt Sương trong tối dù chả thấy gì hết. Lọ mọ khum người xuống, anh chu mỏ, ịnh môi lên má Sương đầy sự dịu dàng. Nhìn lãng xẹc, nhưng ổng thích làm gì kệ ổng. Rồi anh mò lên phía giường kia, trở về với con bé thân iu đáng ghét.

Từ bỏ ý định với bé Sương, Cương giờ nằm trùm mền ôm con nhỏ tưng nhưng cũng tuột mood luôn chứ ko thi triển thêm gì nữa. Ko phải chán chê bé tưng, mà 1 phần do mệt, 1 phần cái lương tâm thánh thiện trồi lên làm anh chỉ còn một mục đích “ngủ” là duy nhất.

Đương nhiên tâm thiện, nhưng bàn tay vẫn thói hư tật xấu, bấu vào ngực nhỏ Tuyền đang nằm chu mông vào anh mà ngủ. Khi ko đổi giường chi cho mệt TINH thần hà…

“2 vạch nè..! Giờ anh tính sao hả..?”

Cương điếng hồn khi thấy Huyền xông xổng chạy từ ngoài cửa vào, tốc cái mền của anh và Tuyền lên.

“HỞ..! Cái gì trời..?” – Cương mở mắt ra.

Một tấm trần nhà gỗ vàng trước mặt. Cả người Cương toát mồ hôi. Thấy tay hơi tê… nhìn qua… nhỏ Tuyền đang dúi đầu vô cổ anh từ hồi nào. Bên kia, bé Sương đã dậy từ sớm hay sao… ko thấy ẻm nữa. Bên ngoài trời chỉ hơi ửng sáng kiểu mơ hồ. Lỡ tỉnh rồi, Cương ngồi dậy luôn, chứ mà mơ thấy vạch vạch là chết cha thằng sida.

“Phạch phạch… xè xè xè..!” – tiếng giũ áo và nước chảy trong nhà tắm.

Hình như bé Sương đang thanh tẩy tế bào chít. Cương biết rồi nha..! Vô mở cửa “ú òa” em nó cái coi..! Hi hi hi..!

Ai lại vô viên như vại. Cương tranh thủ lột đồ để thay vào 1 bộ áo quần thun sport, định là ra tập thể dục, ngắm bà Minh… lộn hoài… bình minh. Đang chồng cái quần vô thì:

“Cạch..! Lẹp bẹp lẹp bẹp..!” – tiếng mở cửa và bước chân.

“HỚ..!” – bé Sương đột nhiên lú đầu khỏi nhà tắm.

Bé đối mặt thằng ku đang lủng lẳng như chuông zó. Cương đơ mấy giây, rồi vội kéo cái “rẹc” lên.

“Anh… anh tưởng em chưa ra..!” – Cương giải thích.

Sương vừa thở gấp như bệnh tim, vừa trơ ra nhìn Cương thất kinh hồn vía. Em nó cứ đứng im vậy mà nhìn anh, anh chỉ còn biết bẻ lái:

“Ơ… anh đi thể dục cái..! Bye em..!”

Vậy là ổng “véo” ra khỏi phòng, chạy ra ngoài bãi cát trong tích tắc. Cương đứng thở như bị bướm dí, trái cây rơi. Một hồi sau, ảnh chạy từ từ mút chỉ ra chỗ mép biển, cách chỗ phòng gần trăm mét.

Nắng sớm vừa đẹp, vừa ấm và dịu nhẹ. Không khí lạnh phả vào người thì được tia sáng sưởi ấm tâm hồn và thể chất. Biển chỉ gợn vài con sóng nhỏ tới mức… nhìn y như sông. Ko mang giầy, để chân trần nên cảm nhận được sự lún nhẹ và cái dính dính từ cát. Thằng ku bị kẹp bởi quần lót, đòi chui ra hứng gió với bản mặt hậm hực. Cương cũng biết điều nên giả bộ đứng chống nạnh, chỉa bản mặt thằng ku về phía mặt trời.

“Vậy được chưa mài..?!” – Cương nói thầm.

Anh lôi cái máy quay nhỏ bé ra, thâu lại cảnh vật mà mình được chiêm ngưỡng. Đang tận hưởng cái đẹp trên hoang đảo đông người, vô tình quay đầu qua phải, Cương thấy xa xa cách anh chừng trăm mét, có một cô gái đang chạy bộ về phía mình. Theo như anh lơ mơ đoán, thì cô gái mặc cái áo sport trắng dài tay, quần lửng đen và có vẻ cũng ko mang giầy. Kế bên cổ là một người đàn ông ko rõ mặt mũi vì xa, 2 người đó chạy song song nhau. Lâu lâu ông kia lại quay qua nói gì đó với cô, nhưng chỉ thấy cổ chăm chú chạy.

“Cặp vợ chồng sung sức dữ..!” – Cương thầm nghĩ.

Sợ nhìn người ta lâu cũng kì, dù ở xa. Cương lại quay mặt về phía cục nham thạch to tròn, lơ lửng trên trời để hấp thu sức nóng cho con ngươi nở bự, tăng skill nhìn chỗ kín vào ban đêm, theo thuyết “mọi vật giãn nở vì nhiệt độ” gì đó.

“Ủa em..?” – tiếng con gái từ phía phải dập vào tai.

Nghe hơi quen, Cương nhét tạm máy quay vô túi quần liền quay qua nhìn… Ôi zùi ui..! Mặt người ta ko để ý, mà lo dòm chăm chăm vào 2 trái bưởi tưng nẩy theo từng nhịp chạy.

“Hở..? Vợ người ta… sao mà pự vậy trời..?” – Cương lại thầm nói.

Lúc này ổng mới ngía lên trên. Chợt điếng người, giật nẩy mình vì cô gái đó chẳng phải ai xa lạ… Chị Dung.

Cương tròn mắt vì nhận ra người quen. Anh mới liếc sang bên chút nữa… ông kia hình như là cha nội tối qua ngồi kế Dung LL bên bờ hồ. Vậy ko phải 2 vợ chồng. Dung còng cách anh chừng 10m, Cương kêu:

“Ủa..! Chị hả..?”

2 người đó chạy lại gần Cương. Đương nhiên chị thì anh khoái muốn chíc… còn cha nội kia ở đâu nhào vô ăn ké cũng đu theo. Chắc tính gạ chị tui hay gì. Thằng ku ẩn bên trong cũng bắn tính hiệu cho khớp hông và chân xoay qua ngắm chị Dung. Cái thứ dê xòm mất nết..!

Dung dừng lại ngay chỗ Cương, chị hỏi:

“Thức sớm quá vậy..? Ra ngắm biển hả..?”

“Dạ em mới chạy bộ xong. Ngừng thở xíu..! Ủa ai đây chị..?” – Cương hỏi.

Dung ngó qua ông kia chưa tới 1s, rồi quay lại nhìn Cương với vẻ ngại và ko biết nói gì. Nhưng có 1 biểu hiện lạ, là chị né qua phía Cương, đứng sát vào anh rồi đột nhiên bấu vào cổ tay anh mà hỏi với vẻ ko thực tâm:

“Mấy đứa kia dậy chưa..?”

Một câu hỏi chả liên quan gì trong tình thế này. Cương mới há mỏ, tính đáp, thì ông kia:

“Đây là em em hả..?”

Cương và chị nhìn nhau, anh cảm giác như chị ko biết trả lời sao, nên anh:

“Dạ em em họ chị này..! Anh bạn chị em hả..?”

Ông kia với nét mặt chắc cỡ hơn 30, đầu hơi hói, mắt hí, nhìn cũng được, kèm ngoại hình hơi mỡ và bụng mém bự … cười hề hề rồi nói:

“Anh mới biết chị em hôm qua à..! Đúng là hai chị em… thích thể thao lắm ha… Nhìn ai nấy khỏe mạnh, dáng đẹp gì đâu..! Hề hề hề..!”

“Phải rồi..! Ông khen chị tui chứ có phải tui đâu mà xạo xạo. Nói chị em họ cũng tin.” – Cương mỉa trong đầu.

Bỗng cảm giác mấy ngón tay chị bấu mạnh vào cổ tay anh, mặt Dung như vờ nhìn xung quanh kiểu đang kiếm gì đó, ko hề thấy ngó trực diện ông kia. Vậy là hiểu rồi (đoán thôi). Cương đáp lại lời khen của ông kia:

“Dạ..! Hi hi..! Anh thấy em… đẹp lắm hả..?”

“Ờ… hờ hờ..! 2 chị em… đẹp..!” – ông kia.

Cương quay qua Dung mà cười:

“Trời ơi chị..! Kiếm đâu ra anh này… dễ thương quá hà..!”

Chị Dung tròn mắt như ko biết cái ất giác chi mô tê mà nhìn mặt Cương. Anh quay qua nhìn ông kia:

“Chò oi..! Hôm qua..! Hình như thấy anh nhìn em chằm chằm đúng hôn nè..! Hỉ hỉ hỉ..!”

Ông kia mắt thao láo, há mỏ:

“Ờ… hờ hờ..! Sao… sao em..?”

“Chò oi..! Hum qua thấy anh… là thấy ưng rồi đó nha..!” – Cương nói bằng giọng ẻo lả.

“Ừ… anh ơ…” – ông kia.

Ổng chưa kịp nói lắp bắp là Cương quay qua nhìn Dung, lơ luôn gương mặt đang bặm môi của chị:

“Chị ui chị ui..! Hông mấy… kết anh này đi… rồi… về… 2 chị em mình chia đôi..! Nhơ nhơ..!” – Cương nắm bàn tay chị mà lay lay giống năn nỉ.

Cương nhìn qua, thấy ông kia có ánh mắt kì kì, ko biết diễn tả sao. Mặc kệ Dung có nói gì hay ko, mà tốt nhất là đừng nói… Cương lại:

“Anh biết sao hôn… Tụi em nhỏ giờ… có gì là phải chia sẻ ớ..! Ồ… mà anh cho số chị em chưa..? Đâu đâu cho em luôn đuy..!” Cương bặm môi, để ngón tay lên miệng cười cười.

“Ờ… hờ hờ..! Chư… chưa em..!” – ông kia.

Cương ko để ông kia nói tiếp, mà tấp bi tiếp:

“Hi hí..! Anh khen tụi em… là em… thích zắm ớ..! Thấy của em pự hơm..?! (Cương tự xoa ngực mình) Tập hể dục cho pự zị ó..! Pop pop… sướng zắm ó..! Tụi em ở chung nhà mà anh..! Quen chị em là anh lời quá trời hà..! Hí hí hí..!”

“Hm hm..! Anh ơ… anh… anh để điện thoại trên phòng…! Để để… anh vô lấy..!” – ông kia nói giọng muốn ngọng.

Rồi ông đó liền quay mặt đi, lẹ lẹ lướt vào khu phòng ở mà Cương nhìn chả biết ở đâu. Anh nhìn lại chị Dung, thấy chị vừa bấu cứng tay anh, vừa bặm môi mà ko biết đang nghĩ gì. Cương chơi dại… ko khéo trúng ngay thằng bóng thiệt, chắc khỏi trốn. Anh ko biết ông kia có vô lấy đthoại thật ko, chỉ mặc kệ mà kêu:

“Hoi đi vô phòng đi..! Đi đi… đi theo em..!”

Cương sựt nhớ còn máy quay đang mở nãy giờ, nên bấm tắt và kéo Dung vô phòng cô Hiền, cũng là phòng chị. Vừa đi, chị vừa nhìn anh như loài gì đó lạ đời. Tới khi vào phòng, gặp cô Hiền đang ngồi soạn đồ:

“2 đứa mới đi đâu dạ..? Thức sớm quá ha..!”

“há há há há há..”

Cương và Hiền ngố mặt khi lần đầu thấy chị Dung ngả lên giường mà nằm cười nghiêng ngã. Mặt chị đỏ ké như mới ăn nhậu ko biên giới, người cứ rung lên theo nhịp, chưa thấy cảnh tượng này bao giờ. Giọng người chị nghe mà muốn nhào vô ôm cười ké luôn chứ lại… Cô Hiền nhìn CƯơng:

“Trời..! 2 đứa làm gì mà con Dung làm thấy ghê vậy trời..?”

Thì ra nãy giờ, chắc Dung kìm nén dữ dội, để tới khi vào phòng kín rồi mới bung tỏa hết số. Cương nhớ lại show diễn lúc nãy, tự dưng anh cũng bật cười ra gió, người giật giật theo. Nhìn Dung càng cười, anh cũng hùa một cách dã man. Cô Hiền ngớ mặt cũng chả hiểu 2 đứa tâm thần đang làm giống gì nữa.

Nay bữa cuối, mấy chị em vì ko muốn tốn tiền cô Hiền dù cô giàu sụ cỡ nào đi nữa… nên vẫn quyết định ko mua vé ăn buffet của resort, mà dùng cái xe 16 chỗ đã thuê để chạy ra mấy quán bình dân để nạp năng lượng. Nói bình dân chứ… ăn còn đậm đà hơn chỗ buffet nhà hàng sang chảnh. Sau đó là màn đi chợ, mua quà về cho người này người kia. 2 cái đứa Ngọc – Tuyền lúc nào cũng kè kè sát nách Cương, làm như ko muốn cho anh chạy thoát vậy. Còn chị Dung… cứ hễ gặp Cương, nói chuyện, hỏi thăm được vài câu là lại “Hừm hưm hứm..!”, xong quay mặt đi mà rung người cười bần bật. Hiếm khi thấy chị vui như vậy, nên Cương tranh thủ ngắm chứ chả nói lời nào. Minh nhìn thấy, gọi qua:

“Con này sáng giờ bị cái gì á ta..? Cười gì cười hoài vậy..!”

Vậy cái chị Dung nhìn qua Cương. Bà Minh lại:

“Rồi thằng ku kia..! Làm gì chị bây ra nỗi này hả..? Nói..!”

“Lo mua đồ kìa..! Hái bưởi bây giờ á..!” – Cương.

“Ơ cái thằng kia..!” – Minh trừng mắt nhìn Cương.

Anh vội lẹ xách tay Tuyền, Ngọc, Sương đi ra chỗ bán quà lưu niệm. Tới nơi, anh nói:

“Đứa nào mua gì lấy đi, anh tặng ớ..!”

“Trời oi..! Ghê ghê..! Nay xộp quá ha..!” – Ngọc.

“Xộp xộp gì..! Mua hông..? Anh quánh đòn giờ..!” – Cương.

“Nè nè..! Quánh đi… quánh đi..!” – nhỏ Tuyền chu mông ra thách thức.

Cương giơ tay tính bốp cho nó cái, chừa tội dụ khị. Chưa gì nó lo nó né như hủi. Cương rủ hết mấy chị em, kể cả Minh vô để lựa hàng. Giá cả chỉ nhỏ nhoi, nên ko ai từ chối. Tới Dung, chị nói:

“Nhìu quá..! Sao lựa ta..?”

“Bộ cái nào chị cũng thích hết hả..?” – Cương.

“uhm..! Vậy chị lựa hết được hông..?” – Dung lần đầu tiên ghẹo Cương.

Đồ cái thứ dại gái. Cương gật đầu lia lịa. Dung cúi mặt cười như ko để Cương thấy, xong chị kêu:

“Chị giỡn thôi… chứ sao làm vậy được..! Hm hm..!”

Rồi Dung lựa một cái nhà mô hình làm từ gáo dừa, có hộc đựng bút là ống khói. Rồi chị cầm lên ngắm, quay qua Cương:

“Cám ơn em nha..! Hm hm..!”

Cương khoái chí, đỏ mặt như mòng gà. Tới nỗi tiền thối ko thèm lấy (có mấy ngàn à). Và khi nắng trưa đến, cả đám cùng úa về resort trả xe, trả phòng… cuối cùng mướn taxi đi thẳng sân bay trở về đất liền.

Sau khi phơi nắng, bương mưa vài tiếng. Mới vào tới ghế sofa tại phòng khách ở động banh, là mấy sấp nhỏ phè phởn nằm ườn ra như người ta phơi bánh tráng. Có mấy chị thì còn soạn đồ, giặt đạc rồi vào phòng tắm rửa. Cô Hiền kêu Huyền đặt đồ ăn cho nguyên đám, vì mới ăn sáng, chứ trưa là nhịn rồi, mà giờ đã gần 17h00. Coi như ăn chiều luôn còn gì nữa. Xong xuôi thì mọi người ngồi ở bàn bếp, Minh lại hỏi:

“Nay ngộ ha..! Dung làm gì mà cười hoài à..! Sao vậy cưng..?”

Dung lại nhìn qua Cương, rồi phì cười rung người. Minh ngó qua Cương:

“Này là thằng Cương chứ hổng ai hết..! Nói nhanh..!”

Thấy vẻ mặt mọi người cũng muốn biết chuyện, anh nhìn qua Dung:

“Chị kể đi..!”

“Ưm ưm..!” – Dung vừa cười nhẹ, vừa lắc đầu, tóc bay bay và ngực thì…

“Vậy em kể nha..! Ko là cái chị kia hỏi hoài à..!” – Cương.

Dung chỉ bật cười thêm 1 tràng nữa, ko nói gì. Đáng lẽ Cương tính ếm luôn ko kể ai nghe, nhưng do Dung có biểu hiện lạ đời như vậy, ai mà ko tò mò. Anh đành phô ra cho bàn dân thiên hạ biết. Cương ko có kể, mà anh đơn giản chỉ chép video vô tình hồi sáng ghi được vào đthoại, xong mở cho mọi người nghe. Hình ảnh thì cũng chỉ thấy được từ phần cổ của ông kia trở xuống, do Cương bỏ túi quần. Anh bật lên.

“Trời ơi..! Há há há há..! Zị luôn hả…?” – Ngọc phản ứng thấy ghê.

Ngoại trừ Cương và Dung là coi như lờn thuốc, còn lại chị em kia, ai nấy đỏ mặt, tía tai che mặt, ôm bụng mà hả họng ra sặc sụa như muốn phả CO2 vào ko khí cho Cương chết ngạc hay sao á. Minh vừa chùi nước mắt (chắc cảm động) vừa kêu:

“Bởi chị nói mà..! Khà khà khà..! Thằng này… thằng này nó mê trai..! Trời ơi trời..! Há há há..!”

“Bứng bưởi chị giờ á..!” – Cương chống chế.

“Thôi em ơi…! Che giấu chi..! Há há há..! Bằng chứng rõ ràng mà chối nữa à..!” – Minh.

“Ù ui..! Anh ghê quá à..!” – thêm con Ngọc.

Sương thì chỉ nhe răng chứ ko nói lời nào. Tuyền bặm môi, cười cười kèm động tác bóp ngực Cương như minh họa cho video. Huyền với Hiền lắc đầu, cầm cây tăm mà xỉa răng ko nổi. Ngọc kêu:

“Trời…! Làm em tưởng ông kia bạn trai chị chứ..!”

“Ưm..! Hổng có đâu..!” – Dung lắc đầu.

“Cháu của cô… dễ gì chịu mấy người vậy..!” – Huyền kêu.

Đột nhiên Cương đơ sượng lại:

“Ko lẽ..! Yêu cầu của chị Dung cao dữ vậy hả trời..?” – thầm nghĩ.

Dung cúi mặt thẹn thùng, nhìn dễ thương ko tả nổi. Hiền ko nói gì, nhưng Minh lại:

“Dung này chắc… cỡ hotboy, trai Tây mới chịu rồi..! Hể hể hể..!”

“Nhỏ này làm quá à..!” – Hiền lên tiếng.

Dung lắc lắc đầu, mặt vẫn cúi, rồi nhìn quanh mọi người. Cương sợ chị ngại, nên:

“Thôi con về..! Đi trưa giờ dơ người… khó chịu..!”

“Ui..! Sao về sớm vậy..? Ở lại xíu rồi đi..!” – cô Hiền níu kéo.

“Tự nhiên đang vui cái đòi về..! Vô tắm đại cái nè..! Đây thiếu cha gì nhà tắm..!” – Minh.

Mấy chị em đã chuyển focus qua Cương, chiêu đánh lạc hướng anh, cứu Dung rất hiệu quả.

“Dạ hoi..! Tắm xong rồi mặc đồ cũ cũng như ko à..!” – Cương.

“Trời ơi..! Thì kêu mấy nhỏ này đưa đầm cho mặc có gì đâu..! mang tiếng rồi… ngại gì nữa..! Hẻ hẻ hẻ hẻ..!” – Minh.

“Ờ… vậy em vô phòng chị lấy đồ mặc ha..!” – Cương hăm dọa.

“Chò oi..! Sẵn sàng luôn..! Đây… vô đây vô đây..!” – vừa nói là Minh nhổm dậy giả bộ.

CƯƠNG chơi tới luôn. Anh đi qua phía chỗ Minh, mọi người tròn mắt nhìn anh. Minh ngớ mặt kêu:

“Ù… làm thiệt luôn đó hả..?”

“Chòng..! Qua đây..! Biến thái gì đâu á à..!” – con mén tưng triệu hồn Cương về.

Mấy chị em bắt đầu nhăng răng “ha hả” tiếp. Cương bấu vào 2 vai Minh:

“Đi lên đưa đồ em mặc nhanh..! Dám thách thức hả..!”

“Ái đau..! Bỏ ra..! Để từ từ lấy… làm gì chị bây ghê dữ vậy..?” – Minh.

Minh vừa đứng lên, đi về phía cầu thang. Cương đi theo vài bước rồi quay lại nhìn vô bàn:

“Nè nha..! Lát em ra mà đẹp hơn mấy chị, mấy đứa… là đừng có ganh tị đó nha..!”

Hội banh tưng nháo nhào kèm vẻ mặt như sắp chiêm ngưỡng sinh vật độc lạ. Tuyền tưng réo anh:

“Mặc xấu đi nha… đừng có trách em á..!”

NHỏ Ngọc giơ ngón “like” lên ủng hộ. Huyền và Hiền lại lắc đầu ngao ngán… còn Ý và Dung, Sương che miệng để làm cái chi rứa… chả biết. Cương theo sau chị Minh. Trước mặt là cặp mông căn bự như 2 trái dừa nước… hoặc có khi còn bự hơn vậy.

[Hết phần 45]