Uống nhầm thuốc – Truyện Dịch ( Update Phần 108 )

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Uống nhầm thuốc – Truyện Dịch ( Update Phần 108 )

Tác Giả:

Lượt Xem: 3381 Lượt Xem

CHƯƠNG 89:

Hai chiếc Ford Transit nhanh chóng di chuyển khi ông Trung và Trinh lên xe.

Dũng cũng lập tức di chuyển theo sau chiếc xe, nó luôn giữ khoảng cách khoảng 50m, Dũng nói vào chiếc mic.

“Tôi đang di chuyển trên đường Hoàng Sa. Có vẻ như bọn nó đi ra ngoại thành!”

Dũng nói rồi tập trung theo sau hai chiếc ô tô, để tránh bị phát hiện, Dũng luôn tắt đèn khi bám sau nhưng một điều Dũng không thể ngờ được là nó đã đi vào phạm vi phá sóng nên điện thoại đã bị ngắt từ lâu.

Vũ thấy Dũng tắt máy cũng liên tục gọi điện nhưng đều báo thuê bao ngoài vùng phủ sóng, biết chuyện chẳng lành nên Vũ đành phải chia ra hai đội để tìm kiếm tung tích của Dũng. Thậm chí Vũ còn bố trí thêm vài anh em chạy xe máy tìm trên mọi nẻo đường.

Dũng vẫn theo sau chiếc xe tới khu ngoại ô thành phố. Hai chiếc Transit rẽ vào một công trình bỏ hoang đã lâu, xung quanh công trình đều có một lớp hàng rào bao quanh.

Vì trước cổng có hai người canh gác nên Dũng không thể đi theo ô tô vào tận nơi mà phải vứt xe ở bãi cỏ bên ngoài. Nó men theo bãi cỏ để tới được mép hàng rào.

Dũng ngó vào trong, có vẻ như ngoại trừ ở cổng ra thì bên trong không có ai gác cả nhưng nếu nhảy hàng rào vào thì chắc chắn sẽ gây ra tiếng động. Dũng tiếp tục men theo hàng rào để tìm xem có lối vào nào hay không.

Dũng đi được quá nửa vòng hàng rào thì phát hiện ra có một lỗ đủ cho một người chui vào. Nó lập tức nằm xuống để bò vào trong.

Bên trong quang cảnh hoang sơ, khắp nơi là sắt thép, vật liệu xây dựng vứt ngổn ngang, toàn bộ đã rỉ sét theo năm tháng.

Ở trong toà nhà chỉ có tầng hai là đang sáng điện, dựa theo phán đoán của nó chắc hẳn là ông Trung đã bị áp giải lên tầng hai. Nhưng theo kế hoạch của bọn chúng thì phải nhốt ông Trung và Trinh vào một căn phòng biệt lập để ép uống thuốc, từ lúc uống đến khi có công hiệu chắc chắn phải tốn một khoảng thời gian nên Dũng vẫn bình tĩnh nhìn quanh để lập phương án tác chiến.

Dũng nói nhỏ vào mic

“Tôi đang ở một khu công trình bỏ hoang, nhưng không biết đây là phía nào, chỉ biết men theo đường Hoàng Sa ra ngoại ô, đi khoảng 10km nữa là tới. Anh cho anh em tìm rồi đi”

Dũng nói xong vẫn không thấy hồi âm từ Vũ. Nó đang định mở điện thoại ra để kiểm tra đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân từ trên tầng 2 đi xuống. Dũng vội vàng nín thở, nằm ép xuống mặt đất, vì công trình mới dựng lên khung mà chưa xây tường nên nó không có chỗ để lẩn trốn, chỉ còn cách nằm sát xuống mặt đất.

Trên tầng đi xuống 4 tên đầu trọc lốc, đeo vòng bạc to đùng lủng lẳng ở trước cổ. Tên đi đầu nói với 3 tên còn lại.

“Thằng ôn này cứng phết! Bị tóm rồi mà vẫn bình thản như thường”

Một tên đi sau cũng gật đầu nói.

“Thì nó lên được Chủ tịch thành phố cơ mà. Nghe nói trước đây cũng từ bên công an sang. Không phải dạng vừa. Nhưng lát nữa thì sẽ ngoan như cún thôi. Haha”

“Con mẹ nó. Phí thật. Con bé ngon như thế mà để ông già nó hưởng” – một tên khác chửi thề.

Bốn tên đứng dưới tầng 1 cứ đứng nói chuyện với nhau làm Dũng sốt ruột. Thuốc kích dục không cho Dũng nhiều thời gian, giải cứu chậm thì chắc chắn mọi chuyện hỏng bét. Bây giờ nó còn thân lâm hiểm cảnh, không thể chờ được nữa.

Dũng nhìn lại xác nhận bốn tên này không có vũ khí liền quyết định liều lĩnh. Nó nhẹ nhàng nhặt hai hòn gạch vỡ bên cạnh, nhân lúc bốn tên mất cảnh giác nó lập tức vung tay ném mạnh hai hòn gạch vào người bọn chúng.

“Cộp cộp” hai tiếng gạch va vào đầu vang lên. Lập tức hai tên không bị ném vào giật mình nhảy ra chỗ khác hô lớn.

“Địt mẹ nó. Có trộm. Anh em đâu… có người trong này”

Dũng ném xong hai viên gạch cũng rút baton từ trong túi ra, vừa chạy lao đến hai tên còn lại chưa dính gạch. Dũng sau khi được tăng cường thân thể đã trở nên vô cùng mạnh mẽ. Không đợi đồng bọn của mấy tên kia xuống đã vung gậy hạ gục hai tên chưa dính gạch. Cả bốn tên lập tức nằm ôm đầu máu chảy be bét. Trên tầng lục tục từng tiếng hô đi kèm tiếng chân chạy xuống.

Dũng lại nhặt hai hòn gạch ném tứ tung vào lối cầu thang, hai tên chạy đầu ăn gạch vào thẳng lồng ngực cũng lập tức khuỵ xuống.

“Mẹ nó! Mình còn hơn cả Lý Tầm Hoan”

Dũng cũng không đợi mấy tên kia hết bàng hoàng, tay nó vớ được cái gì là ném cái đấy. Có vài tên đi trước chuột bạch đã bị hạ gục nên mấy tên đi sau không dám tiến lên mà tử thủ ở bên trên.

Đúng lúc này thì hai tên gác cửa bên ngoài cũng cầm phóng lợn chạy vào. Dũng giật mình khi nhìn hai con phóng lợn sáng loáng, cỡ này mà xiên vào người thì chắc chắn là chết.

Không đợi Dũng suy nghĩ, hai tên gác cổng lao vào. Dũng vung baton lên gạt hai con phóng lợn ra, tiếp theo là hai cú đạp như trời giáng hạ knock out hạ tên gác cổng. Trong khi Dũng hạ gục hai tên gác cổng thì đám người trên tầng cũng đã chạy xuống.

Hơn chục người đứng vây Dũng theo hình cánh quạt, lúc nãy Dũng đã hạ gục 6 người mà vẫn còn hơn chục tên nữa. Dũng toát mồ hôi khi nhìn hơn chục tên đứng trước mặt, trên cầu thang còn hai người đứng đó, là hai tên hôm trước Dũng nghe lén trong ngõ.

Tên cầm đầu giơ khẩu hoa cải lên chỉ vào người Dũng.

“Mày là thằng đéo nào? Cút ngay”

Dũng toát mồ hôi như mưa khi nhìn thấy cả hàng nóng. Nó thầm nghĩ “Bỏ mẹ rồi. Bọn nó có cả hàng nóng, hay thôi đéo cứu nữa?”

Nhưng không đợi Dũng nghĩ ngợi, tên cầm đầu bóp cò súng “Đoàng” một tiếng.

Dũng giật mình khi nghe tiếng súng, nó nhảy ngược ra sau nhưng vẫn trong phạm vi sát thương, có hai mảnh đạn đã dính vào bả vai của nó.

Như một con thủ bị thương, Dũng ném cái baton vào tên cầm đầu, tên này phản ứng cũng nhanh nhẹn lập tức đưa súng lên đỡ, kết quả là đỡ được baton đến nhưng nòng súng cũng đã bị biến dạng. Hắn tức giận hết lên với đàn em.

“Địt mẹ! Giết nó cho tao”

Hơn chục tên lăm lăm phóng lợn với mã tấu lao vào người Dũng. Nó hơi lùi lại tìm kiếm vũ khí, may mắn mỉm cười với Dũng lần hai. Nó nhặt được một thanh thép phi 16 dài hơn 2m.

Dũng như Triệu Tử Long xông thẳng vào trận hình đám côn đồ, lấy kỹ năng học bổng pháp từ ngày trước, Dũng múa côn hạ gục từng tên.

Bất kỳ ai chỉ cần bị thanh thép đập phải lập tức mất sức chiến đấu, không gãy chân gãy tay thì cũng rạn xương, với đám côn đồ quanh năm nhậu nhẹt hút chích thì đấy là vết thương chí mạng. Chỉ còn hai thằng bé nhất trong đội hình trụ lại vì bọn nó… không dám lên. Dũng được thế xông tới, một tên trong đó khua loạn phóng lợn, Dũng đã quất gậy vào thân phóng lợn nhưng mũi dao lại lia vào một đường trên vai trái.

Dũng lại gầm lên một tiếng, hai gậy xử lý hai thằng nhóc con. Máu từ vết đạn đã chảy ướt hết vai phải của nó, vai trái cũng đã dần chảy máu nhuộm lại màu áo từ xanh sang đỏ.

Tên cầm đầu hốt hoảng nhìn sang tên bên cạnh.

“Chú cầm chân nó. Anh chạy lên lấy súng.”

Tên còn lại cũng gật đầu, hắn biết chỉ có biện pháp đấy mới hạ được Dũng, thằng này không phải người thường.

Hắn lập tức nhảy tới trước mặt Dũng, tay hắn cầm hai chiếc gậy sắt dài chừng gần 1m.

“Mày cũng khá đấy! Nhưng võ giời thì cũng không đấu lại súng đâu. Tao khuyên mày nên về đi thì hơn”

Dũng đang định nói mấy lời chợt nhớ tới mục đích của tên này là cầm chân nó. Nó không bị trúng kế của hắn, thanh thép dài 2m vung lên như Tôn Ngộ Không vung gậy Như Ý.

Đối thủ của Dũng cũng không phải dạng vừa, hắn đã học Arnis hơn 20 năm từ ông thầy người Philippines. Nhưng sức của Dũng không phải sức người có thể chịu được, cộng thêm với máu điên khi bị thương làm sức sát thương của nó lại tăng lên nhiều hơn.

Tên kia đỡ được vài gậy hai tay đã run lên bần bật, hắn không thể chịu được những đòn tấn công chỉ nhanh và mạnh nhưng không có kỹ thuật của Dũng, hắn nghĩ “Bắt buộc phải áp sát, đứng xa bất lợi”.

Nghĩ là làm, hắn né tránh đòn tấn công của Dũng và lao vào áp sát. Nụ cười tự tin hiện lên trên mặt của hắn, nhưng nụ cười chưa tắt thì Dũng đã vứt luôn gậy và cho hắn ăn một cái củi chỏ vỡ mồm.

“Hộc”

Một đòn củi chỏ làm hắn choáng váng, nôn ra cả máu, mũi cũng đã xuất huyết, đầu óc choáng váng.

Dũng bồi thêm một cú đạp làm cho tên võ gậy ngất hẳn. Chỉ còn một tên cuối cùng, Dũng lao nhanh lên tầng hai.

Đúng lúc Dũng lao lên cũng là lúc tên kia chạy tới cầu thang, lần này là 1 khẩu K54. Tên kia nhìn thấy Dũng thì hoảng loạn xả đạn.

“Pằng! Pằng! Pằng”

Liên tiếp 3 phát súng không trúng mục tiêu. Dũng cũng hết hồn khi nhìn viên đạn bay sượt mặt, may không lên nhanh hơn 0,1s. Không thì bây giờ người đã có thêm vài lỗ.

Dũng không dám lỗ mãng xông lên nữa, nó quyết định tìm cái gì đó để viễn trình kích, chứ tay không mà đấu với súng thì chỉ có bốc ruốc sớm.

Dũng chạy xuống tìm được hai mảnh sắt dài hẹp, đủ tiêu chuẩn làm phi tiêu. Nhưng bây giờ mà thò đầu lên thì chưa kịp ném đã ăn đạn rồi. Nó lập tức tìm đường lên khác, công trình lớn như vậy chắc chắn không chỉ có một đường lên tầng 2.

Dũng chạy quanh một hồi nhưng quả thực không tìm thấy lối lên khác nữa. Tên cầm đầu sau khoảng thời gian giảm sóc đã lấy lại tinh thần, hắn biết chỉ có một được lên nên vẫn cố thủ ở trước lối lên cầu thang, Dũng chỉ cần xuất hiện chắc chắn sẽ ăn đạn.

Dũng nhìn thấy mấy tên đã ngất, Dũng lập tức nảy ra ý tưởng.

Nó xách hai tên bé nhất như xách gà, đến gần lối lên. Tay trái nó nắm cổ một đứa che trước người, tay phải cầm một tên ném vào cửa.

Đúng như dự tính của Dũng, tên cầm đầu vừa nhìn bóng người đi lên lập tức nổ vài phát súng, hắn ta đang định thả lỏng thì chợt nhìn cái xác không phải là Dũng mà chính là đàn em của mình.

Hắn chưa ra khỏi cơn bàng hoàng thì Dũng đã xách cổ một tên chạy lên, vừa xác định được vị trí của tên cầm đầu Dũng liền ném người trong tay vào tên cầm đầu.

Tiếng súng lại đùng đoàng thêm hai phát, nhưng lúc này Dũng đã lách sang một bên, nó chạy nhanh tới và cho tên cầm đầu một cú xông phi.

“Bịch” – tên cầm đầu ngã lăn ra đất, súng cũng đã văng khỏi tay.

Dũng chạy tới bồi cho hắn vài nhát đấm ngang mồm, cú nào cú đấy như búa tạ giáng vào mặt.

Tên cầm đầu một câu cũng không kịp nó đã bị đấm thành đầu heo.

“Con mẹ mày! Bắn tao nữa đi! Nữa đi…”

Mỗi một chữ “nữa đi” là một cú đấm giáng thẳng vào mặt.

Dũng mệt mỏi nằm vật ra đất, lần đầu tiên nó xử lý hơn 20 người, thật không thể tin nổi.

Dũng đang vô thức nhắm mắt nằm nghỉ thì nó nghe thấy tiếng rên của Trinh.

“Ư…aaaa… con không chịu được nữa. Bố…ưmmm… chơi con đi”

“Không được! Bố con mình không thể như vậy. Hình như có người đến cứu, con phải cố chịu” – tiếng ông Trung ồm ồm nói với Trinh