Trúc và mai

Cành mai chiết lớn thật chậm mặc dù tôi và Trúc chăm sóc rất kỹ lưỡng . Theo lời dặn của ông Hai, chúng tôi đã kiếm đầu cá, đầu tôm để bón cây và Trúc còn lấy cả đất chung quanh cây mai ở nhà đem qua đắp thêm nữa, thỉnh thoảng lại lấy một miếng bánh dầu vùi vào gốc . Trúc thường hay đến nhà tìm tôi mỗi buổi chiều vì biết rằng ban ngày tôi còn phải phụ má đưa trái cây ra chợ bán . Mỗi lần đến Trúc luôn múc một gáo nước tưới cho cây mai dù tôi có nói “Hùng tưới rồi mà”; Trúc gần như không bao giờ trả lời mà chỉ cười với tôi . Và cũng từ ngày trồng cây mai chiết tôi không còn muốn chạy vào xóm để tìm kiếm mấy thằng bạn cũ nữa mà quanh quẩn trước nhà để chờ Trúc . Tôi rất ngại đến nhà tìm Trúc, vì nhà ông Hai giàu có nhất vùng, mấy đứa bạn chơi với tôi từ nhỏ đã chọc ghẹo và nói tôi “bám đít” công tử nhà giàu rồi . Nhiều lúc tôi cũng tức lắm, tính không chơi với Trúc nữa mà tiếp tục những trò chơi thô bạo với đám bạn trong xóm, nhưng không hiểu sao tôi không thể không chờ đợi Trúc mỗi buổi chiều .

“Ngày mai Trúc sẽ đi học trên trường huyện đó Hùng .”

“Ừ, vậy mà tới mùa tựu trường rồi há .”

“Hùng không đi học sao ?” Trúc ngần ngại hỏi :

“Học hết lớp 8 thì Hùng nghỉ ở nhà phụ má”

“Ba Hùng đâu ?”

“Ba không chịu nổi sự cô quạnh và cái thiếu thốn nơi đây nên đã bỏ đi mất rồi .”

“Hùng có một mình thôi hả ?”

“Hùng có anh hai, nhưng cũng giống như ba, anh đã bỏ má và Hùng mà đi luôn rồi .”

Một sự im lặng chia xẻ cái mất mát của hai đứa bao trùm không gian chung quanh .

Bịch … bịch …

Trúc ngơ ngác nhìn ra ngoài rồi tròn mắt nhìn tôi như thầm hỏi .

“Xoài rụng đó . Đi, đi ra ngoài vườn mình lượm đem vô chấm nước mắm đường ăn .”

Hai đứa rời bỏ cái không gian chùng lắng đó chạy ra ngoài và nhanh chóng tuôn ra những trận cười rộn rã .

Chiều nay trời tắt nắng sớm, giòng sông sau nhà buồn bã chảy về xuôi, lác đác trên sông những đám lục bình bềnh bồng vô định . Giòng sông chảy buồn, nắng chiều buồn, màu tím của đám lục bình cũng buồn mà tôi còn buồn hơn thế nữa, vì mãi đến giờ này rồi mà vẫn chưa thấy Trúc tới . Lại gần cây mai, mân mê những chiếc lá xanh tôi thấy mình bồn chồn kỳ lạ . Tiếng má kêu tôi vào ăn cơm đã giúp tôi quyết định sang tìm Trúc .

“Con chạy ra ngoài một chút, con ăn sau nghe má”

Vừa ra khỏi nhà được một quãng thì gặp Trúc đang vội vã đi ngược lại, tôi hỏi liền :

“Trúc đi đâu vậy ?”

“Đi gặp Hùng” vừa thở hổn hển, Trúc vừa trả lời :

“Sao hôm nay Trúc đến trễ vậy ?”

“Tại mắc phụ ngoại tuốt lá mai, hôm nay 14 rồi, phải ngắt lá cho Tết ra hoa . Hùng ngắt lá cây mai của mình chưa ?”

“Chưa, mà Hùng cũng không có biết hôm nay là ngày phải ngắt lá mai đâu … suốt chiều giờ chỉ lóng ngóng chờ … Trúc thôi, không nhớ gì hết .”

“Thiệt hả ? Hùng chờ Trúc đó hả ?”

“Ừ” tôi đáp nhỏ, rồi hỏi tiếp :

“Vậy bây giờ mình ngắt lá mai được không ?”

“Được, mà sáng mai làm cũng được, tại cây của ngoại lớn quá đi nên phải làm mấy ngày mới xong, còn cây của mình có chút xíu hà, ngắt mấy phút là hết trơn . Mà Hùng tính đi đâu vậy ?”

“Đi tới nhà Trúc”

Trúc im lặng không nói gì nữa mà chỉ nhìn tôi, nhưng tôi có thể thấy được cả một trời xuân ánh lên trong đôi mắt đó .

“Ủa, sao tới giờ này ? không đi học hả ?”

“Được nghỉ Tết rồi, mà Hùng tính lấy ghe đi đâu vậy ?”

“Qua nhà dì Chín chặt lá chuối về cho má gói bánh . Trúc đi không ?”

“Đi, nhưng mà Trúc không biết bơi, có sao không ?”

“Con trai gì mà ẹ vậy” tôi le lưỡi chọc Trúc . Lại chỉ vẫn một nụ cười thay câu trả lời .

“Không sao đâu, Hùng bơi giỏi lắm, có gì Hùng cứu vô bờ cho, nhưng mà để chắc ăn Hùng cột cái thùng nylon 4 lít vô người Trúc nhe, Trúc chỉ cần bao nhiêu đó là đủ nổi rồi .”

Một tràng cười như pháo Tết vang lên sau cái ý kiến của tôi .

Dòng sông thật êm và tôi chèo cũng dễ dàng vì đang xuôi theo con nước lên . Cũng vẫn một màu tím lục bình đang lững lờ trôi đó, nhưng hôm nay tôi lại không thấy nó buồn nữa . Trúc ngồi trong lòng ghe tay đang khoát nước nghịch .

“Có sợ không ?”

“Không sợ, có Hùng rồi mà . Hùng ơi, chèo lại gần đám hoa tím đó được không … hoa gì mà đẹp vậy ?”

“Lục bình đó”

“Hùng ơi, có nhiều con cá nhỏ bơi trong đây lắm nè”

“Ừa, coi chừng cá chốt nó đâm sưng tay đau buốt lắm đó nghe”

“Cá chốt hả ?”

“Ừa, con cá giống con cá trê nhỏ đó”

“Có ăn được không ?”

“Được chứ, kho tiêu ăn với cháo trắng ngon hết xảy luôn”

Cặp ghe vào bờ, tôi nhảy lên trước và kéo Trúc lên sau . Cột ghe vào nhánh bần, một tay tôi cầm con dao bầu, một tay dắt Trúc băng qua con đường đất để vào nhà dì Chín chặt lá chuối .

“Dì ơi, con ra chặt lá chuối cho má con”

“Ừ, nhớ lấy quày dừa khô tao để dành cho má mày luôn đi nghe, đứa nào đi với bay vậy ?”

“Dạ con là cháu ngoại của ông Hai”

Dì không nói gì nữa cả mà đi vào trong bếp .

“Dì Chín là ai vậy Hùng ?”

“Là em của má đó”

“Dì đẹp quá hả, giống má Hùng ghê đi, mà Hùng cũng giống má lắm đó .”

“Người ta nói con trai mà giống mẹ khổ lắm .”

“Hùng ơi! trời sắp mưa rồi”

“Biết rồi, Hùng đang chèo cho lẹ tới ngã ba sông, mình sẽ núp mưa dưới gầm cầu sắt đó”

Một góc trời đen kịt và đang lan ra thật nhanh, gió mạnh làm mặt sông cuộn sóng . Trúc ngồi giữa lòng ghe bên đống lá chuối có vẻ sợ lắm, hai tay vịn thành ghe mắt nhìn trời kéo cơn vần vũ .

“Nhảy lên bờ đi Trúc” . Tôi la lên khi kềm ghe cặp vào gầm cầu .

Loay hoay làm sao mà Trúc hụt chân té xuống sông, tôi sợ hết hồn, buông cả chèo nhảy vội xuống kéo Trúc vào bờ . Cũng may là gần bờ nên không bị uống nước, mà chỉ có người ướt nhẹp thôi . Nói Trúc chạy vào núp dưới gầm cầu xong, tôi ba chân bốn cẳng chạy xuôi theo con nước để kéo lại chiếc ghe đang trôi đi .

Cột nhanh chiếc ghe vào chân cầu, tôi chạy vội vào gầm, ngồi xuống bên cạnh Trúc là lúc những hạt mưa bắt đầu rơi . Tiếng mưa rơi ào ào như thác đổ, mặt sông dậy sóng cuồn cuộn, tất cả đang bị một màn mưa bao phủ . Tôi cởi áo vắt nước cho khô rồi hỏi Trúc :

“Sao không cởi áo ra vắt nước đi ?”

“Trúc thấy lạnh quá à”

“Nhưng mặc áo ướt như vậy sẽ bị cảm bịnh đó .”

Trúc ngượng ngùng cởi áo ra, tôi đưa tay đón lấy áo của Trúc và vắt mạnh .

“Người gì mà yếu như sên vậy” . Vừa nói tôi vừa chuyển mình sang phía gió thổi để che cho Trúc . Ngồi sát vào tôi để tìm hơi ấm Trúc yên lặng không nói một lời, còn tôi nhìn ra ngoài như muốn ước lượng xem chừng nào trời sẽ tạnh . Bỗng Trúc chuyển mình, rúc sát vào người tôi hơn, giờ tôi có thể nghe được hơi thở của Trúc, nhận biết được cái mùi da thịt của Trúc và tự nhiên thấy lòng mình lâng lâng kỳ lạ . Áp mặt vào vai tôi, Trúc thì thầm trong tiếng mưa rơi :

“Hùng ơi, em thương anh nhiều lắm” .

Tim tôi bỗng thắt lại, không còn nghe được cả tiếng mưa rơi mà nghe trong lòng mình đang dâng lên một cảm xúc sung sướng kỳ lạ … thì ra tôi đang yêu và được yêu mà không thể định hình được cái điều đó . Vừa hạnh phúc đón nhận điều kỳ diệu, vừa lúng túng không biết nói gì, tôi chỉ lặng lẽ vòng tay qua người để kéo sát Trúc vào mình hơn, như muốn nói rằng “Anh cũng yêu em nhiều lắm” .

Cơn mưa rào cuối năm vội đi nhanh như lúc đến, để lại quanh đây một màu cỏ cây xanh ngắt, một mặt sông rộng lớn mạnh mẽ hơn và làm nở bừng trong tôi những hạt mầm yêu đã ấp ủ từ lâu .

Về đến nhà, tôi vội lấy chiếc áo khô đưa cho Trúc mặc, rồi xuống bếp nấu một miếng nước nóng mang lên cho Trúc uống cho ấm người . Trúc đang ngồi co ro trên chiếc giường tre của tôi, chiếc áo của tôi hơi rộng nên làm cho Trúc trở nên bé bỏng hơn .

“Ăn cơm nghe, Hùng dọn cơm hai đứa ăn”

“Ừa, mà tự nhiên em muốn ăn cháo trắng với cá chốt kho tiêu .” Trúc cười vòi vĩnh .

“Mai mốt đi, bây giờ trễ rồi, anh làm không kịp đâu . Ăn cơm của má nấu sẵn đi nghe .”