Trúc và mai

Má ngồi tráng bánh, tôi gỡ từng chiếc đem phơi, Trúc nhìn chăm chăm không chớp mắt . Lấy một chiếc bánh nước dừa béo ngậy vừa tráng xong còn nóng hổi, tôi bỏ dừa khô và đậu xanh nấu chín và cuốn vào rồi đưa cho Trúc . Vừa nhai ngấu nghiến, Trúc vừa nói :

“Ngon quá đi à, con chưa bao giờ được ăn bánh tráng dừa ngon như vậy hết đó .”

Nhìn Trúc ăn mà tôi như cũng đang cảm nhận được những vị ngọt ngào và béo ngậy của chiếc bánh, của tình yêu … trong khi má cười hiền hậu vì món ăn của mình đang được một thực khách tận tình thưởng thúc .

“Chút nữa má nướng bánh cho Trúc ăn nghe má .”

“Ừa, cũng sắp xong rồi, con ra đốt lò đi, nhớ lấy gáo dừa khô mà đốt mới có than tốt để nướng .”

Tay má thoăn thoắt trên lửa hồng, chiếc bánh phồng nhỏ bằng cái đĩa con, bỗng chốc lớn dần ra, rồi phồng lên, to lên mãi cho đến khi giống như cái mâm vàng óng thơm phức sau đó được rắc đầy mè rang vàng tươm và cuộn tròn lại đặt trên mâm . Tôi cũng không quên lấy mấy cái bánh phồng đã nướng vàng đem ra phơi sương cho bánh dẻo lại rồi mang vào cắt những khoanh bánh tét nhân đậu cuộn vào bên trong, ăn vào vừa thơm, vừa dẻo, vừa béo ngậy … Oâi ! không biết đó là hương vị Tết, là khúc nhạc Xuân trong tôi hay là hương sắc của tình thương má dành cho tôi và của cái tình yêu tươi đẹp nở rộ trong lòng .

Những mùa xuân mới trôi qua với những hương yêu ngút ngàn thêm lên . Cây mai lớn dần và mỗi năm lại nở thêm nhiều đoá hoa tươi thắm …

Năm 19 tuổi tôi đi làm nghĩa vụ quân sự do lệnh động viên vì tình hình chiến tranh miền biên giới trở nên nóng bỏng .

Chiều trước hôm lên đường, má tôi làm một mâm cơm cúng ông bà để cầu xin cho tôi bình yên và đồng thời cũng để mời mấy người thân quen ăn uống . Mọi người hỏi han đủ thứ chuyện, tôi chỉ ầm ừ trả lời vì lòng đang nặng buồn khi phải xa Trúc . Đứng bên cây mai đã cao lớn hơn xưa, hai đứa không nói gì mà như là đã nói tất cả .

Tiếng mấy người lớn trong nhà vừa ăn uống, vừa nói chuyện vang vang . Ai đó đã nói “cầu xin cho nó đi được bình yên, lúc về cưới vợ cho nó là được rồi, cái thằng hiền lành, ít nói, giỏi dang mà bảnh bao nữa chứ, mà nó đâu rồi ta ?”.

Tiếng má tôi đáp :

“Chắc nó ở ngoài kia chia tay, chia chân với mấy thằng bạn” .

Trúc nhìn tôi cười chọc quê, cũng chỉ với ánh mắt nụ cười đó thôi mà Trúc luôn mang cho tôi những niềm tin yêu vô cùng tha thiết . Vòng tay ra sau để cổi sợi dây chuyền đang đeo, Trúc đeo vào cổ tôi và nói :

“Sợi dây chuyền này của má em cho em hồi nhỏ, má nói em đeo hình tượng Phật này sẽ được bình yên . Giờ em muốn Đức Phật sẽ luôn phù hộ cho anh .”

Giữ chặt tay Trúc trong tay, tôi muốn kéo dài cái giây phút bình yên này mãi .

Tết năm đó tôi không được về thăm nhà mà phải ở lại đơn vị .

“Đồn anh đóng ven rừng mai, nếu mai không nở anh đâu biết xuân về hay chưa ?” Tiếng hát của một đồng đội lại mang tôi về với nụ cười yêu dấu bên cạnh những cánh mai vàng rực rỡ .

… Anh của em,

Như vậy là anh không về ăn Tết với má, với em được rồi . Không có anh, em không thèm Tết nữa, mà em còn ghét nó nữa là khác . Hôm trước em có qua bên nhà để ngắt lá cây mai, nhưng em lại không làm vì không có anh mai nở để làm gì . Vậy mà nó cũng ra hoa vàng thắm anh à . Chắc là nó muốn chứng tỏ cái bản chất của nó mỗi lúc xuân về …

Cái lò tráng bánh bị nứt rồi, cái cục gạch kê nấu bánh nằm buồn thiu dưới gốc cây mận, không có anh, má cũng buồn không tráng bánh, sên mứt mà em cũng không muốn má làm vì em biết rằng không có cái gì ngọt ngào hơn tình yêu mà anh đã cho em …

Áp lá thư trên ngực, tôi nhắm nghiền mắt lại để không phải thấy cái gì cả .

Một cái Tết, một mùa xuân thật trống trải bơ vơ .

Cuộc bể dâu đã làm nên bao dâu bể, ngày tôi may mắn lành lặn trở về lại là ngày mà trái tim tôi tan nát . Vì những lý do gia đình mà Trúc đã rời bỏ nơi đây ra đi mất dạng, đọc những lá thư mà Trúc gởi má tôi chuyển lại, tôi như một người mất hồn, câm lặng . Ai ai cũng tưởng rằng tôi vì sau những ngày tháng chiến tranh mà bị sợ hãi hay cái gì đó khủng khiếp lắm ám ảnh tôi . Có ai biết đâu rằng tôi mất hồn vì đã đánh mất cái nụ cười đẹp như hoa mai trong gió xuân .

Hàng ô môi ven sông đã nở hoa tím hồng cả một vùng . Ngồi lặng ngắm vòm trời đầy hoa nở đó tôi bỗng thấy lòng mình bâng khuâng lạ, tưởng chừng như có một cái gì đó đang thấp thoáng trong vòm hoa, trong trí nghĩ của tôi . Lấy cây sào tre khều mấy đám lục bình đang tấp vào gần bờ . Vẫn là một màu tím nhạt biêng biếc xanh … bập bềnh … bập bềnh … sao tự dưng tôi bỗng thương thật nhiều những bông hoa trôi nổi lạc loài dường như ẩn giấu một nỗi buồn cho số phận đắng cay của cuộc đời bất hạnh nào đó .

Tiếng ca văng vẳng từ máy hát của một nhà bên sông như nhuộm tím cả một buổi chiều hiu hắt, cô quạnh … hiu hắt, cô quạnh như lòng tôi .

… Về phương nam ngắm sông ngậm ngùi, thương những đời như lục bình trôi …

Ngày tháng dần trôi qua … vậy mà đã mười năm rồi từ ngày tôi buồn chán sau cái chết của má nên theo gia đình một thằng bạn xuống tàu rời xa quê đi làm một kiếp tha phương .

Mười cái Tết trôi qua thiếu vắng bóng hình má, thiếu vắng những bông mai vàng, thiếu vắng cái nụ cười yêu dấu đó …
Mười cái Tết tôi thèm được ăn một miếng bánh tráng dừa, một miếng bánh phồng phơi sương cuốn quanh khoanh bánh tét nhân đậu … mà nhất là thèm một nụ cười rạng rỡ như những đoá mai xuân xưa …

“Không đi hội chợ Tết hả Hùng ? Năm nay cộng đồng tổ chức hội xuân lớn lắm, ở trường học đó .” Chị chủ nhà nơi tôi share phòng nói oang oang .

“Vậy hả chị ? hôm nay em làm overtime nên mệt quá, chắc không đi đâu, ngủ một giấc cho đã rồi tính sau .”

Hai vợ chồng người chủ đã ra khỏi nhà lên xe đi mất hút . Năm nay Tết Việt Nam rơi vào ngày cuối tuần nên cũng thuận tiện cho những ai muốn tìm kiếm chút hương vị quê hương . Nắng miền Nam California cũng vàng ươm như nắng quê xưa nhưng lại không mang chút hơi ấm mùa xuân cho lòng người xa xứ . Nhìn bức vẽ một nhánh trúc bên cành mai treo trên đầu giường tôi lại đắm chìm vào một biển hồi ức mông lung …

Giật mình tỉnh dậy, trời đã gần 6 giờ chiều rồi, lăn qua lăn lại một cách lười biếng, tôi nửa muốn dậy, nửa muốn nằm nán lại . Hình ảnh nụ mai nở tung sắc vàng đã kéo tôi ra khỏi sự lười biếng đó . Nghe nói hội hoa năm nay có rất nhiều giống hoa mới được nhập vào, ngay cả hoa kiểng ở Việt Nam mang sang, nên tôi quyết định đi xem và luôn tiện kiếm cái gì ăn nữa .

Hội chợ đông nghẹt người, bãi đậu xe của trường lớn như vậy mà phải mất hồi lâu tôi mới tìm được một chỗ đậu do một gia đình nào đó ra về . Tôi lang thang qua các quầy hoa và bánh được bày biện rất đẹp . Nào là hoa thuỷ tiên từ Trung Quốc trồng trong các chậu sứ có đục nhiều lỗ rất hay, nào là hồng đủ màu sắc, có cả vạn thọ của Pháp, hoa đào của Nhật, nhưng tuyệt nhiên không thấy một sắc mai vàng . Đến một quầy bán một loại hoa mà mọi người kêu là hoa mai Mễ, tôi dừng lại để lục tìm trong ký ức hương sắc cánh hoa xưa … hoa nhỏ xíu, cánh nhọn tạo cho hoa giống hình ngôi sao hơn, sắc vàng sậm không rực rỡ, cành lại suông đuột màu đo đỏ … sao gọi là mai cho được … miên man với những hỗn độn trong lòng, bỗng nhiên :

“Làm gì đó ?”

Tim tôi như thắt lại … Trời ơi, có lẽ nào … giọng nói này tôi không thể nào lẫn lộn được hết … có lẽ nào … hay là tôi đang sống trong mơ với tiếng vang vọng của quá khứ …

Quay vội lại … trời ơi, không thể là giấc mơ được … đúng là Trúc rồi … vẫn nụ cười đó, vẫn ánh mắt đó và kìa cả một trời xuân với sắc mai vàng đang bừng nở . Có phải chăng là giờ đây tôi mới hiểu được câu đối Tết mà ngoại của Trúc đã từng treo bên cành mai năm xưa :

Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận
Đình tiền tạc dạ nhất chi mai