Trúc và mai

Hôm nay tôi mới tới nhà ông Hai để biếu trái cây và luôn tiện rủ Trúc sang nhà tôi ở lại qua đêm để cho Trúc biết thế nào là hương vị ngày Tết dưới quê như đã hứa . Gần Tết nhà ông Hai đã đẹp lại càng đẹp hơn, cây mai cổ thụ đã ươm đầy những nụ xanh tươi mát . Chung quanh nhà được quét dọn sạch sẽ làm cho những luống hoa vạn thọ, thược dược càng thêm đẹp . Trong nhà bàn thờ được lau chùi sáng chưng . Một cành mai được chặt xuống cắm trong chiếc độc bình to lớn bày bên cạnh câu đối Tết :

Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận
Đình tiền tạc dạ nhất chi mai

Tôi chẳng hiểu nó muốn nói cái gì cả mà chỉ biết là nó đẹp và thích hợp vì có chữ “mai” trong đó mà thôi .

“Ngoại ơi, tối nay con ở lại bên nhà anh Hùng nấu bánh tét nghe .”

“Ừ” tiếng ông Hai đồng ý, vì thấy Trúc ở một mình buồn quá . Hơn nữa suốt mấy tháng qua, Trúc chỉ chơi thân với có mình tôi mà tôi lại là đứa hiền lành siêng năng nhất xóm .

Những chiếc lá chuối mang về hôm qua đã được rửa sạch, phơi khô, má cũng đã chẻ dây để cột . Cuốn lá lại … đổ nếp … cho đậu xanh … cho thịt … cột dây … Trúc say sưa nhìn má tôi gói bánh tét . Lúc gần hết tôi mới nói với má để tôi tập gói xem sao, má chỉ cười hiền hậu đồng ý, đứng lên nhường chỗ ngồi cho tôi rồi đi vào bếp . Thật ra tôi muốn chính mình gói cái bánh cho Trúc mà thôi . Trúc hình như hiểu ý, nên sau khi tôi cột cái bánh xong, Trúc nói :

“Anh Hùng làm dấu cái bánh này đi nghe, để coi anh gói bánh có ngon bằng dì không ?”

“Đâu cần đánh dấu, bánh Hùng gói xấu òm, méo xẹo à, nhận ra nó liền thôi .”

“Không có xấu, đẹp lắm mà”

Kê mấy cục gạch bên cạnh mái hiên, tôi và Trúc phụ má bắc cái nồi đất to tướng để nấu bánh . Chẻ nhỏ một ít củi để làm mồi xong tôi bỏ thêm mấy gộc cây đã được phơi khô . Ngọn lửa leo lét cháy, dần dần bén ngọn .

“Hai đứa ngồi đây canh lửa cháy cho đều nghe . Má vô sên mứt dừa .”

“Con vô coi dì sên mứt”, dứt lời Trúc chạy vào trong bếp .

Được một chút lại chạy ra ngồi xổm bên cạnh tôi . Từ ngày quen nhau, suốt mùa hè qua, tôi đã dẫn Trúc đi đầu trên, xóm dưới, bắt cá, bắt cua, làm ná bắn chim … nên Trúc trở nên dạn dĩ và nhanh nhẹn hơn nhiều .

“Em nghĩ mứt sắp được rồi đó, em chạy vô lấy mấy cọng cho anh ăn nghe .”

Trúc lại bỏ đi, nhìn theo vào bếp tôi thấy lòng mình ngọt ngào như hương vị của những cọng mứt dừa trắng ngần kia .

Ăn cơm chiều xong, má dặn dò tôi lúc vớt bánh tét phải làm gì rồi má qua bên nhà dì Chín ngủ lại bên đó, để sáng mai đi với dì mang dưa lên chợ sớm . Trải chiếc chiếu dưới mái hiên, tôi và Trúc ngồi cạnh nhau dựa lưng vào vách lá mà đón nhận cái hạnh phúc thần tiên đang phủ trùm vạn vật . Bóng cây mai lung linh theo ánh lửa bập bùng . Cành mai vốn đã nhỏ sau khi ngắt hết lá trông lại càng mảnh khảnh . Vì là cây bói nên chỉ lác đác có vài chiếc nụ con con nhưng với tôi như vậy là đẹp nhất rồi vì tôi đã có được cả một rừng mai đang nở trong lòng .

Trời bắt đầu lành lạnh, tôi vào nhà lấy cái mền quấn quanh người Trúc, rồi ra cời bếp cho thêm củi, tôi cũng không quên chẻ thêm một khúc củi ướt để xông khói đuổi muỗi . Co mình trong niềm hạnh phúc Trúc nhìn tôi làm không nói một lời .

“Có buồn ngủ không, ngủ đi, chừng nào vớt bánh anh kêu dậy, ăn bánh lúc mới vớt ra ngon phải biết”

“Không, em không ngủ đâu, em thức với anh”

Những bông hoa mận nở muộn đang thả vào không gian yên tĩnh một mùi hương thoang thoảng thơm mát . Thỉnh thoảng tiếng củi trong bếp nổ lách tách tung ra bên ngoài những đốm lửa trông như cái pháo bông tí hon .

“Em ăn bắp nướng không ?”

“Ăn”

“Cái con gì kêu vậy, phải con ễnh ương không ?”

“Không phải, con bù tọt”

“Là con gì vậy ? Có ăn được không ?”

“Nó giống con ếch nhưng ốm nhom, dài thòng . Nấu cà ri ăn cũng ngon lắm .”

“Cái ụ hôm trước anh móc bùn dưới mương lên đắp để làm gì vậy ?”

“Đó là cái lò tráng bánh . Mai má tráng bánh, em có ở lại nữa không ?”

“Em muốn ở lại với anh mãi thôi .”

Tôi giật mình mở mắt ra, trời đã trưa lắm rồi . Trúc nằm bên cạnh tôi quấn mền say ngủ, lúc ngủ Trúc đẹp một cách ngây thơ thánh thiện quá . Nghe lục đục trong bếp, tôi quay qua nhìn thì ra má đang lui cui quậy bột để tráng bánh, cái dáng hao gầy của má tự dưng làm tôi cay mắt, tôi muốn khóc vì cái hạnh phúc mà má đã và đang cho tôi . Tôi bước lại ôm má và nũng nịu :

“Sao má không nghỉ một chút đi đã ?”

“Trên chợ những lúc không có người mua, má đã nghỉ rồi . Với lại không có còn ngày giờ nữa, mốt là 30 rồi .”

“Vậy thì má đừng tráng bánh nữa”

“Con thích bánh tráng lắm mà, hôm bữa con còn nói là tráng bánh cho thằng Trúc ăn cho biết, với lại má làm quen rồi, một chút là xong .”