Trúc và mai

Có lẽ ở quê tôi không nhà nào có cây mai đẹp như cây mai của nhà ông Hai cả . Chắc cây mai phải lớn tuổi lắm rồi, vì cái gốc to lớn, xù xì và góc cạnh coi rất xưa cổ, mà đặc biệt hơn nữa là hoa của nó có rất nhiều cánh, có hoa chỉ có 5, 6 cánh, có hoa được 7, 8 cánh … thậm chí có hoa tới 12 cánh lận, và màu hoa vàng tươi rực rỡ . Không biết tự bao giờ mà tôi đã bị cuốn hút bởi cái dáng khẳng khiu của những cành cây nâu nâu đươm đầy nụ xanh ngắt, để rồi một sớm mai xuân bỗng trở nên vàng rực trong nắng …

“Làm gì đó ?” một tiếng nói bỗng vang lên sau lưng tôi . Giật thót mình, tôi quay phắt lại sợ hãi . Một đứa con trai chạc tuổi tôi đang đứng nhìn tôi lạ lẫm .

“Không… không có làm gì hết.”

“Không làm gì hết sao lại ở trong sân vườn nhà tui ? Tính bẻ trộm hoa hay trái cây, phải không ?”

“Không có … không phải bẻ trộm trái cây hay hoa đâu … mà tui …”

“Mà tui … làm sao ?”

“Tui tính bẻ một cành mai đem về nhà trồng”

“Cái gì ? Bẻ mai đem về nhà trồng hả ?”

“Ừa tui thích bông của cây mai này lắm, còn khoảng nửa năm nữa là tới Tết, tui tính bẻ trộm một cành đem về nhà trồng … tới Tết có hoa mai chưng sẽ được hên lắm … ”

Hắn nhìn tôi hiền hoà và hỏi trống không :

“Nhà ở đâu vậy ?”

“Xóm dưới, cái nhà có cây mận to thật là to đó .”

“Vậy hả, nhưng tui chưa bao giờ vào trong xóm, nên không biết đâu .”

“Cậu là cháu của ông Hai hả ? Cậu ở đâu mà chưa bao giờ vào trong xóm ?”

“Ừa tui là cháu ngoại ông Hai, tui ở Sài Gòn, hồi đó lâu lắm rồi có về đây thăm ngoại, nhưng không nhớ gì hết . Lần này chắc tui về đây ở luôn rồi .”

“Sao vậy ?”

“Má tui mới chết, trên đó không còn ai thân nên ngoại đem tui về đây .”

Nhìn đôi mắt đen láy hơi buồn buồn, tôi đã tính hỏi còn ba đâu, nhưng không hiểu vì sao lại thôi .

“Tên gì vậy ?” hắn lại hỏi tiếp :

“Tên Hùng, nhưng mọi người kêu tui là Cu . Còn cậu tên gì ?”

“Kêu tui là Trúc, đừng có kêu là cậu nữa … còn tui kêu là Hùng nhe, tên Hùng đẹp hơn mà đúng với người nữa … còn Cu thì … quê quá, với lại ai cũng có cái đó mà … ”

Dứt lời, hắn ta cười thật là dễ thương . Và tôi cũng đã cười theo câu nói ngộ nghĩnh đó .

Ở tuổi 16 nhưng do giống ba tôi nên tôi cao lớn hơn những đứa cùng trang lứa nhiều, thêm nữa do suốt ngày dãi nắng, lội sông, chèo ghe phụ mẹ tôi bán hàng trên chợ, nên tôi có nước da bánh mật rất khoẻ mạnh . Còn Trúc thì trái ngược lại, thua tôi có một tuổi mà dáng người thanh tú, trắng trẻo, trông rất thông minh với đôi mắt đen láy và nhất là cái cười sao mà dễ thương hết sức .

“Hùng đã lựa được cành mai nào chưa ?” Tiếng của Trúc kéo tôi về với thực tại của một tên bẻ trộm .

“Chưa … mà có lựa chọn gì đâu … mới vô có một chút thôi thì bị bắt gặp rồi .”

“Hùng vô bằng cách nào vậy ?”

“Leo qua rào ở đằng sau vườn rồi lội qua con mương vô đây”

“Hổng sợ chó hả ?”

“Tui canh kỹ rồi, hồi nãy thấy ông Hai dẫn con chó đi đâu rồi .”

“Trời ơi ! Hùng ghê quá đi, sao để ý theo dõi nhà người ta dữ vậy ?”

“Đâu có theo dõi đâu, tại thấy ông Hai đi vắng nên mới … leo vô thôi, với lại theo dõi kiểu gì mà để bị bắt gặp như vầy .”

“Lần sau Hùng đừng leo rào nữa, kêu cửa đi nhe, Trúc mở cửa cho .”

“Có thiệt không vậy ?”

“Thiệt mà, Trúc muốn làm bạn với Hùng lắm . Về đây mới có ít lâu thôi mà Trúc buồn quá à . Nhớ má, nhớ nhà mà hổng có bạn gì nữa hết . Bây giờ Hùng thích cành nào nói đi, Trúc kêu chú Bảy chặt cho .”

“Thôi, ông Hai biết được sẽ đánh cậu chết .”

“Đã nói đừng kêu là cậu nữa mà … Ngoại không bao giờ đánh Trúc đâu, ngoại thương hổng hết nữa mà đánh gì .”

“Nhưng mà cây mai này quí lắm đó … thôi cho tui … cho Cu một cành nhỏ này được rồi, mà để Cu bẻ nó cũng được, đừng kêu ai hết .”

“Ừa, Hùng lấy đi, nhưng để Trúc vô lấy cây dao, chứ nó dai lắm đó .”

Hí hửng ra về bằng cửa trước với cành mai trên tay, trong lòng tôi rộn rã như mùa xuân vì mình đã có được cái hằng mơ ước và nhất là quen được một người bạn có nụ cười dễ thương như những nụ mai .

“Mai mốt tới chơi nữa nghe Hùng .” Tiếng Trúc nói vói theo .

“Ừ” tôi đáp vội vã và chạy thật nhanh về nhà .

Đến nhà, tôi lập tức đào ngay một cái hố nhỏ để trồng cành mai, không sợ nó chết . Đắp đất và tưới cho nó mấy gáo nước múc từ trong lu xong, tôi đứng nhìn cành mai mà trong đầu nghĩ đến những chùm hoa vàng rực và nụ cười thật dễ thương .

“Hùng ! đứng làm gì vậy ? Cành mai sống không ? Sao không qua bên nhà Trúc ?” Một loạt câu hỏi đánh thức tôi đang ngơ ngẩn vì những chiếc lá vàng héo bắt đầu rụng .

“Ơ … không biết, chắc nó không thích đất nhà Cu, hay là Cu không biết cách trồng nên nó héo queo và rụng gần hết lá rồi .”

“Hổng phải vậy đâu, bửa hổm Trúc kể cho ngoại nghe về cành mai này, ngoại nói là mai phải chiết ra mới sống được, chứ không có cắm xuống đất như vầy .”

“Sao kể cho ông Hai chi vậy, ổng đánh Cu sao, mà ổng có la cậu Trúc không ?”

“Hổng có mà, ngoại chỉ cười và nói là đồ con nít vậy thôi . Sau đó, Trúc năn nỉ ngoại chiết một cành cho Hùng . Ngoại làm rồi, đang bó đất, chờ đến lúc nó ra rễ sẽ chặt cho Hùng . Hổm rày sao lâu quá không thấy Hùng qua để kể cho Hùng nghe, nên hôm nay Trúc mới vô đây kiếm Hùng đó .”

“Vậy hả … cám ơn cậu Trúc nghe .”

“Đã nói là đừng kêu là cậu nữa rồi mà …” Trúc đột nhiên ngưng nói mà nhìn tôi chăm chăm . Hơi ngường ngượng, tôi hỏi :

“Nhìn gì mà nhìn dữ vậy ?”

Nở một nụ cười và mặt ửng đỏ lên, Trúc đáp :

“Hùng đô con ghê há”

Tôi bỗng thấy quê quê vì lúc đó nhận ra mình chỉ mặc độc một cái quần đùi đen . Trước giờ tôi vẫn thường bông nhông một cái quần đùi tắm sông, đá banh với mấy đứa bạn mà đâu có sao đâu, tự nhiên hôm nay lại thấy lúng túng vậy .

“Tại tui làm việc nhiều đó thôi, nhưng mà như Trúc mới đẹp đó, trắng trẻo mà cười có duyên lắm .”

“Không, không thích như vầy, thích như Hùng thôi .”

“Đen thui, xấu quắc à”

“Không có xấu, đẹp trai lắm … “