TÔI VÀ CHỊ – Truyện 18+ Dài Hay 2021 ( Update Chương 46 END )

-XLVI-

Hôm nay chị Nga vẫn ở nhà, hôm nay mẹ tôi muốn đi mua sắm đồ cho chị Nga trước khi vào lại Đà Lạt. Hôn chị và lưu luyến rời vòng tay khỏi người chị, tôi lên xe và lái ra khỏi nhà.

Chuẩn bị lên cao tốc, những lời bố con tôi nói hôm qua lại hiện ra, tôi đột nhiên lại nhớ chị Nguyệt. Tấp xe vào lề đường, tối nhắn cho chị Nguyệt một tin nhắn. Sau đó lái thẳng đến nhà chị.

Chị Nguyệt mặc chiếc váy lụa ở nhà, chiếc váy mềm mại uốn lượn phô ra toàn bộ cơ thể quyến rũ của chị, nụ cười rạng rỡ nở trên môi khi chị nhìn thấy tôi. Một cảm giác ấm áp lan tỏa toàn thân, mỗi tế bào như tan chảy dưới ánh mắt long lanh của chị, tôi hít một hơi thật sâu sau đó tiến nhanh đến ôm lấy chị, đặt lên môi chị một nụ hôn.

Đôi môi của chị cuồng nhiệt đáp lại nụ hôn của tôi, truyền sang toàn bộ tình cảm của chị, khiến tôi rơi vào trạng thái nâng nâng bay bổng, khoan khoái. Có lẽ cảm nhận được chuyển biến trong tình cảm của tôi, chị đột nhiên khựng lại, đôi môi có chút căng cứng, sau đó lại càng trở lên cuồng nhiệt hơn, đôi tay chị xiết chặt lấy người tôi, sự run rảy đang từ lan khắp người chị truyền sang tôi làm tâm trí tôi cũng trở lên run rảy.

Chị run rảy giữa những nụ hôn, giữa sự cuồng nhiệt ngày một tăng của cơ thể chị, những cái run rảy làm người chị tỏa ra nhiệt lượng, truyền sang tôi làm cho nhiệt độ trong cơ thể tôi cũng tăng lên nhanh chóng, bừng bừng đốt cháy mọi ham muốn để tôi không nhịn được tham lam vò xiết cơ thể chị, vò xiết cặp mông tròn căng trơn mượt dưới lớp váy lụa, vò xiết tâm lưng mềm mại êm ái của chị, để nhấc chị lên cho đôi môi được thỏa thích quấn lấy đôi môi của chị, để cùng chị phát ra những tiếng rên đòi hỏi sự ham muốn đang ngùn ngụt cháy trong cơ thể chúng tôi.

Dẫn dắt bởi ham muốn, sự đòi hỏi thỏa mãn để chúng tôi không cần những khúc dạo đầu, cái buồi của tôi nhanh chóng lấp đầy cái lồn đang nóng bỏng vì khát khao của chị, ngay lập tức mọi tâm trí bị thiêu đốt ngùn ngụt chỉ còn lại sự ham muốn nguyên thủy nhất, để chúng tôi rên xiết thỏa mãn cho nhau.

– Ahhh … chị … em … ôiiiii … tình … yêu … của … em … em … muốn …ahhh …

Những ham muốn đang được thỏa mãn cuốn chúng tôi đi trong hết cao trào này đến cao trào khác, những tinh túy được chúng tôi chắt lọc không ngừng phun ra trong nhau. Tình yêu được chúng tôi phát tiết trọn vẹn trong từng cái rên xiết, từng những cái co giật, qua những tiếng hét thất thanh không ngừng cho đến khi toàn bộ đã được trao cho nhau mới làm chúng tôi hư nhược ôm chặt lấy nhau, cùng nhau hưởng thụ nốt những dư âm đang chảy rần rật.

Sự bộc phát tình cảm của chị trong sự thăng hoa, làm những vỏ bọc ngụy trang xung quanh tình cảm của chúng tôi đột nhiên được xé bỏ, biến chị trở thành một cô gái được yêu và đón nhận tình yêu. Chị nhu mì nằm trong vòng tay tôi, như muốn cảm thụ lại lần nữa tình yêu dành cho mình.

– Chị yêu em!

Tôi xiết chặt hơn cơ thể của chị đang rúc sâu vào ngực tôi, im lặng như muốn hưởng thụ cảm giác mới lạ đang bao trùm hai chúng tôi.

– Em cũng yêu chị!

Tôi cũng không rõ đó có phải tình yêu hay không, nhưng tôi biết chị chiếm một vị trí quan trọng, một vị trí được tôi mà được bao bọc bởi sự che chở và trách nhiệm, không chỉ của một người đàn ông với phụ nữ, mà còn cả trách nhiệm của duyên phận. Nó có lẽ quá đủ để có thể gọi là tình yêu.

– Hôm qua em nói chuyện với bố, về chị, về cô Hằng.

Chị chợt có chút run rảy, tôi xiết tay chặt hơn ôm cơ thể của chị.

– Em đã hứa với bố em, sẽ tiếp tục trách nhiệm mà bố em đã hứa với cô Hằng. Hơn nữa, còn có cả tình cảm và trách nhiệm của em với chị. Chị là người phụ nữ của em, em sẽ không bao giờ buông tay.

Tôi nhấn mạnh dù có chút hơi bá đạo.

– Em không thể cho chị một danh phận chính thức, nhưng duyên phận em sẽ giữ chặt bên mình, trong kiếp này, Chị và Nga.

Chị “ừm” khẽ một tiếng, tay chị xiết chặt hơn, tôi có chút nhẹ nhõm, chị chấp nhận. Tôi cũng không nói tiếp nữa, lẳng lặng ôm cơ thể êm ấm của chị, cả người ở trạng thái khoan khoái hưởng thụ cảm giác mềm mại, mịn màng từ bàn tay đang mơn trớn vuốt ve cơ thể chị, hưởng thụ cả cảm giác mềm mại của ngón tay chị đang nhẹ nhàng xoa nắn trên lồng ngực của tôi.

– Vâng …

Giọng chị rất nhẹ, rất dịu dàng, rất nhu mì. Tiếng “Vâng” của chị đã bao hàm tất cả, tiếng vâng của sự đồng ý, của viên mãn và hạnh phúc.

– Em sẽ đưa chị về bên cạnh, em đang nhắm đến căn nhà xát bên cạnh nhà em đang ở hiện tại, sẽ mua lại để chị về ở gần. Để chị một mình thế này em không yên tâm và không muốn. Nga hiểu và sẽ không phản đối chuyện này.

Tôi cũng chưa nói chuyện này với chị Nga, tôi hiểu chị sẽ không phản đối. Dù gì, tôi cũng sẽ cần phải nói với chị Nga.

– Chị … tùy em sắp xếp. Nhưng em không cần mua, chị sẽ tự mua. Chị cũng đã hẹn với Nga và cũng muốn đến thăm bố mẹ em. Cũng lâu rồi chị không gặp bố em. Nga … về chuyện của chị và em, chị đã nói chuyện với Nga, chính vì vậy chị mới đủ quyết tâm để tiếp tục mối quan hệ với em. Em đã rất may mắn có được người vợ như em ấy, người lúc nào cũng nghĩ tất cả vì em.

– Và cả chị nữa, cũng là may mắn của em.

– Em cũng là may mắn của chị. Chị yêu em!

Sự xúc động trào lên, tôi như cảm giác tâm trí mình tan ra, hai tay bưng má chị để chị ngẩng lên và cúi đầu xuống đôi môi mềm mại của chị. Nụ hôn rất dài, đôi lông mày dài của chị run rảy theo sự run rảy của đôi chị.

– Chị Phượng … là lỗi của chị và là trách nhiệm của chị.

Chị đột nhiên nói sau một lúc im lặng nằm trên người tôi sau khi nụ hôn dài kết thúc.

– Dù em có thẳng đến đâu, nhưng quá nhiều sợi dây bao quanh, các sợi dây cũng sẽ tự rối với nhau. Chị và Nga sẽ có trách nhiệm để nó không rối và sẽ gỡ nếu điều đó xảy ra, nhưng em cũng phải có trách nhiệm để hạn chế.

Ngừng lại một lát, chị tiếp tục.

– Đàn ông càng mạnh mẽ, càng có sức hút đối với phụ nữ. Nhưng phụ nữ cũng sẽ làm sự mạnh mẽ của đàn ông bị yếu đi. Chị biết em sẽ không để điều đó xảy ra, nhưng đây là sự thỏa thuận của chị và Nga, sẽ không để điều đó xảy ra với em.

Lần đầu tiên chị nói điều đó và sự kiên quyết trong giọng nói vừa như cảnh báo, vừa là kỳ vọng. Tôi hiểu trách nhiệm của mình trong đó, trách nhiệm mà tôi sẽ gánh vác suốt đời để mang lại hạnh phúc cho chị và Nga.

– Em biết và sẽ không xảy ra chuyện đó.

– Uhm …

Chị khẽ “uhm” một tiếng thể hiện sự hài lòng.

– Con bé năm nay có về không?

Đột nhiên tôi nghĩ đến con gái chị, tôi vẫn chưa gặp cô bé, nhưng cũng cần gặp một lần.

– Con bé năm nay sẽ không về, chị định sẽ sang bên đó để thăm con bé.

– Bao giờ chị sẽ đi?

– Chị định đợt nghỉ đông bên đó sẽ sang.

– Được, em sẽ đưa chị đi. Em có một kế hoạch với anh Nhật. Chắc chị biết anh Nhật chứ?

– Ừ, chị biết. Nhà anh ta kinh doanh bất động sản và văn phòng cho thuê.

– Đúng rồi. Anh ấy đang dự định mở một hệ thống bán hàng xa xỉ cho giới thượng lưu. Em cũng có một số mối quan hệ cũ ở bên kia, đợt này em sang kết hợp với mấy anh em cũ để mở một công ty bên đó làm đầu mối cung cấp hàng, cũng là pháp nhân thu gom và phân phối các nhãn hàng ở Việt Nam.

– Chị sẽ tham gia cùng nhé.

– Vâng, kế hoạch rủi ro rất thấp, biên độ lợi nhuận cao, chi phí vận hành và vốn cũng thấp vì sẽ áp dụng mô hình bán hàng trực tiếp và ứng trước. Em sẽ gửi chị kế hoạch.

Chị cựa mình để nằm thoải mái hơn trên người tôi.

– Còn việc này nữa. Em sẽ làm lại hợp đồng cổ đông của công ty để phân chia rõ tỉ lệ sở hữu, quy định rõ về quyền lợi và trách nhiệm của mỗi cổ đông, tránh những tranh chấp không cần thiết sau này. Em, Nga và chị sẽ nắm bảy mươi phần trăm, chị Phượng sẽ chuyển thành cổ đông cố định thay vì qua hợp đồng tư vấn luật, chú Khánh và anh Bình vẫn theo tỉ lệ cũ. Số còn lại sẽ chia cho Triều và Cảnh, thay cho việc trả lương hàng tháng.

– Chị đồng ý. Tốc độ phát triển của công ty đang rất ổn định, biên độ lợi nhuận cũng không tăng, nhưng doanh thu đang tăng lên, mục tiêu IPO sau ba năm sẽ không thành vấn đề.

– Vãn chưa đủ. Hai tuần nữa em sẽ đi Đài Loan để kéo về một dự án gây quỹ, nó sẽ là tiền đề đẻ mình phát triển những mặt hàng cao cấp. Đó mới thực sự làm công ty phát triển.

Tôi tự tin khẳng định.

– Chị sẽ nghỉ ở Ngân hàng, chị muốn làm riêng cho bản thân mình và sống vì bản thân mình. Chị muốn có con.

***

Rời nhà chị Nguyệt, tôi đến thẳng công ty, Triều và Cảnh đều đang có mặt. Kéo hai người sang phòng khách, đợi Huyền rót nước xong và lui ra ngoài, tôi bắt đầu nói.

– Anh sẽ làm lại hợp đồng cổ đông, hai người cũng sẽ thành cổ đông. Lương của hai người sẽ thành cổ đông, nhưng hàng tháng sẽ có trợ cấp ngoài lương. Không được từ chối, trừ trường hợp hai người không muốn làm lâu dài với anh.

Cảnh và Triều nhìn tôi, sau đó gật đầu.

– Công ty sẽ thành công ty cổ phần, Triều làm việc với các Sở để hoàn thành các thủ tục cần thiết. Các mục tiêu mình vẫn giữ nguyên, cũng cố gắng để công ty phát triển đúng lộ trình. Còn một việc nữa không kém phần quan trọng, bắt đầu có những phản hồi cả tích cực, cả tiêu cực trên MXH, đội ngũ truyền thông cần tăng cường và cũng phải có chiến lược rõ ràng, luôn phải thể hiện sự minh bạch, cầu thị, khách quan và đúng luật. Mọi phát ngôn đưa ra phải có kịch bản rõ ràng, nhất quán.

– Vâng, bộ phận truyền thông và chăm sóc khách hàng đã tách riêng thành bộ phận độc lập, các vị trí đã bổ sung đầy đủ.

– Văn phòng của mình cũng đã chật trội. Em cho người ngăn tầng bốn lại để cho bộ phận media dùng. Mình sẽ phải xây văn phòng mới rồi, văn phòng mới phải to đẹp để xứng với quy mô của công ty.

Tôi không nhịn được sự tự hào, nghĩ đến viễn cảnh sắp tới. Sự tự tin không dấu được trên mặt Triều và Cảnh.

– Vậy đi. Cảnh trưa đi với anh nhé. Trưa nay Ngọc ra quán thằng Ngọc, có cả Trà Mi.

Thằng Cảnh gật đầu, Triều nhìn tôi ánh mắt có chút nghi ngờ dò hỏi. Kệ, tôi bỏ qua ánh mắt của cô, có nhiều chuyện cá nhân cô có thể tự đoán, nhưng tôi sẽ không nói với cô.

***

Thằng Ngọc có vẻ sốt ruột khi tôi và Cảnh đến, nó nhớn nhác đứng lên ngồi xuống.

– Mày có ngồi yên không? Mày nhớn nhác như vậy Trà Mi có đến nhanh hơn đâu. Giờ còn sớm, mày mang cá hồi hun khói ra đây để anh em tao uống beer.

Thằng Cảnh vỗ một cái mạnh vào vai thằng Ngọc, khiến nó trừng mắt định giơ tay định đấm. Thằng Cảnh cười hề hề, giơ tay lên.

– Mày đừng đánh, nếu không tí nữa tao lỡ miệng kể lung tung.

Thằng Ngọc xì như quả bóng trong tiếng cười khoái trá của thằng Cảnh, rồi hằm hằm đứng dậy. Nó cũng không quay lại, mang đồ là cậu nhân viên phục vụ.

– Thằng này cứ dính đến Trà Mi là nó lại nhũn như con chi chi. Ngó chừng, nếu lấy được Trà Mi, nó có lẽ sẽ chùm váy.

Thằng Cảnh vừa nhón một miếng cá, vừa nói.

– Chuẩn lắm, anh ăn đi.

Thằng Cảnh khảnh ăn, nhưng lại là đứa khôn mồm, đồ ăn nó khen thường sẽ rất ngon. Mỗi lần đến quán thằng Ngọc, kiểu gì nó cũng moi hết những món tủ của thằng Ngọc.

– Bố em thế nào?

– Vẫn phụ thuộc vào máy, nhưng đỡ hơn trước rất nhiều. Đi lại nhúc nhắc trong nhà, hàng ngày vẫn bám xe đi một vòng dưới sân.

– Nhung đi dậy rồi, chăm cụ có vấn đề gì không? Bà giúp việc có ổn không?

– Ok anh, với lại y tá bệnh cứ hai ngày lại đến một lần để kiểm tra.

– Hôm trước thấy Nga bảo Nhung có định sinh con, mà em còn trần chừ à? Anh nghĩ, việc nào nó ra việc ấy. Việc có con và chăm bác đâu có ảnh hưởng gì đến nhau đâu.

– Vâng, em biết. Nhưng bố em cũng không chắc chắn được, cũng chẳng biết còn ổn định được đến bao giờ. Thêm vợ em bầu bì, em cũng sợ sẽ không chăm sóc chu toàn được. Phụ nữ mang bầu, cũng cần chăm khác gì nhà có hai người ốm đâu.

– Chuyện gì cũng sẽ có cách giải quyết. Nếu không giải quyết được còn có anh và thằng Ngọc.

– Vâng.

Cụng lon beer với thằng Cảnh, vừa uống một hớp thì thằng Ngọc lại xuất hiện. Nó lấy lon beer mở ra uống một hơi, sau đó ngồi phịch xuống ghế.

– Có khi nào Trà Mi không đến không?

– Còn nửa tiếng nữa mới đến giờ chú hẹn cơ mà. Bản lĩnh của chú đâu rồi? Trước Trà Mi chú rối cả lên vậy?

Tôi không nhịn được, bật cười mắng nó một câu. Nó nhìn tôi, rồi lại đứng lên bỏ ra ngoài phòng. Thằng Cảnh cười phá lên, rồi lại đưa lon beer lên cụng với tôi.

– Thằng Ngọc rồi sẽ khổ.

Thằng Cảnh có chút cảm khái nói sau khi đặt lon beer xuống bàn.

– Trà Mi là cô gái mạnh mẽ, thẳng thắn, có tính chiếm hữu rất mạnh. Còn thằng Ngọc thì bốc đồng, tùy hứng, làm việc không suy nghĩ đến hậu quả. Thật ra anh vẫn cho rằng Trà Mi và Ngọc sẽ là một cặp phù hợp, vừa đủ bù khuyết cho nhau.

– Vâng, em cũng hi vọng bọn nó lên đôi lên cặp. Thằng Ngọc cũng yêu đơn phương bốn năm rồi.

Trà Mi đến đúng giờ, cô không tỏ thái độ gì khác lạ, chỉ có chút hơi khách sáo. Bữa ăn trưa chỉ có tôi và thằng Cảnh là vẫn giữ thái độ tự nhiên, thằng Ngọc vẫn cuống lên xoắn xuýt lấy Trà Mi. Sau mấy lon beer, không khí mới trở lên tự nhiên hơn và rất nhiều chuyện ngày xưa được chúng tôi ôn lại.

Lúc tôi và Cảnh rời đi, Trà Mi ở lại sau khi thằng Ngọc nói gì đó. Tôi để xe lại quán để đi taxi về.

***

Vừa lâng lâng vừa hồi hộp, tôi lái xe từ bệnh viện về công ty, cái cảm giác này xuất hiện từ hôm qua lúc đưa Nga, vợ tôi, vào bệnh viện. Tôi chuẩn bị được làm bố, mà không phải là một mà sẽ có hai đứa con, một trai một gái.

Triều và Kim Anh đang đợi tôi tại văn phòng.

– Chị chuẩn bị sinh chưa anh?

– Trong sáng nay sẽ vào phòng sinh. Sao em lại đến đây?

Tôi nhìn Kim Anh hỏi.

– Em định vào viện thăm chị và gặp chị Nguyệt để ký thanh toán cho phòng trưng bày sản phẩm mới, tiện đi ngang qua đây em rủ chị Triều cùng vào.

Chị Nguyệt đã nghỉ ở ngân hàng, mấy tháng nay tôi bận túi bụi với việc sản xuất sản phẩm cho Zhang và mở rộng xí nghiệp để chuẩn bị cho sản phẩm mới của công ty, nên chị Nguyệt nhận luôn việc hỗ trợ chị Nga để quản lý xí nghiệp gỗ. Từ tết, hầu như chị một mình điều hành vì chị Nga đi lại ngày càng khó khăn.

Tôi gật đầu và đi vào văn phòng, Triều đi theo để lại Kim Anh ngồi lại phòng khách.

– Em định mang vào bệnh viện cho anh ký luôn, nhưng có mấy giấy tờ gấp cần ký luôn để các bộ phận phát hành, nếu không sẽ lại chậm thời hạn. Tại anh mấy tuần vừa rồi không có mặt ở văn phòng đấy.

Triều có chút trách móc. Mấy tuần vừa rồi, tôi đúng là bận bù đầu, hết thời gian ở xưởng lại bay đi bay lại Đài Loan. Cũng chẳng thể khác được, đơn hàng của Zhang không ngờ vượt quá dự kiến ban đầu, tôi cũng không muốn hạn chế ở số lượng ban đầu, đây là đơn hàng đầu tiên sản xuất theo dạng này và quan trọng hơn hết là tên công ty được in rõ ràng trên từng sản phẩm. Đó vừa là cơ hội vừa là thử thách năng lực ứng phó, sau đó là khẳng định uy tín cho công ty.

– Cũng đã qua giai đoạn thắt cổ chai rồi, bây giờ mình chỉ việc bon bon bước tiếp. Em phải lấy làm tự hào chứ.

– Vâng, nhưng anh nhìn anh xem, hốc hác đi bao nhiêu đây này … mấy tháng vừa rồi anh có nghỉ ngơi đầy đủ đâu.

Ngón tay mềm mại của Triều vuốt ve trên mặt tôi, buồn buồn nhưng sảng khoái, vẻ mặt đầy quan tâm.

– Mọi người đều vậy mà, em cũng có làm ít hơn anh đâu. Chồng em chẳng nhắn tin cho anh trách móc.

Tôi không nhịn được đưa tay lên vuốt bầu má mịn màng của cô, sự tròn trịa đã giảm đi rất nhiều, ánh mắt cũng có chút mệt mỏi.

– Sau đây mình sẽ có chút thời gian thư giãn, em cũng phải nghỉ ngơi đi. Chờ Cảnh về, em và nó chia thời gian ra. Để thằng Huy và anh Cường hỗ trợ thêm. Anh cũng sẽ nghỉ một tháng cho đến khi triển lãm bên Malaysia diễn ra. Mình tham gia như là đối tác của Wong, nên cũng không cần quá đầu tư nhiều thời gian, cứ để bên Wong chủ động. Quan trong là trong thời gian diễn ra triển lãm, mình mới cần đầu tư nhiều chất xám, mình sẽ chuyển vai từ mình cần họ sang họ cần mình sau cuộc triển lãm này.

– Lâu thế ạ …

Giọng Triều có chút không nỡ.

– Em đi cùng anh.

Mấy tháng nay tôi và Triều không quan hệ, một phần do chúng tôi quá bận, một phần mỗi lần gặp nhau, chúng tôi đều ở trạng thái mệt mỏi. Tự nhiên, tôi lại nghĩ đến chị Phượng, thời gian vừa rồi, có lẽ tôi quan hệ với chị nhiều nhất, chị Phượng chủ động xuất hiện, sau khi chúng tôi quan hệ, tôi sẽ có một giấc ngủ rất ngon. Từ khi chị Nguyệt mang thai, chị Phượng cũng bóng gió với tôi mấy lần, tôi đều ừ hữ cho qua chuyện, chị Nguyệt sẽ quyết định chuyện này.

– Quỹ từ thiện thế nào em? Nguyệt Anh có làm tốt không?

Rời tay khỏi khuôn mặt của Triều, tôi lại cúi xuống tập hồ sơ trước mặt.

– Quỹ đã đăng ký kế hoạch hàng năm với Bộ LĐ. Nguyệt Anh làm tốt lắm, một mình quản lý quỹ và làm các chương trình từ thiện, em cũng ít tham gia.

Ký chữ ký cuối cùng, tôi thở phào đứng dậy.

– Em có muốn không?

Đứng trước mặt Triều đang đứng dựa vào bàn, tôi đưa tay nắm nhẹ vai cô. Triều lắc đầu, rồi chuyển tay ôm ngang người tôi, mặt cô áp vào cổ tôi.

– Để sau kỳ nghỉ đi. Anh cũng mệt mỏi rồi. Anh vào với chị đi.

Cô đẩy tôi ra và xoay người cầm lấy tập hồ sơ.

Theo sau Triều tôi nhanh chóng đi xuống tầng một, vừa mở của xe thì Kim Anh cũng chạy xuống.

– Em đi cùng anh, chị Triều có việc bận sẽ vào sau.

Kim Anh tự nhiên mở của xe và ngồi vào bên phụ. Tôi gật đầu, đạp nhẹ gas để chiếc xe chuyển bánh.

– Em không muốn nợ anh.

Đi được một lúc, Kim Anh bỗng lên tiếng.

– Em có nợ gì anh đâu.

Tôi biết cô muốn nhắc đến việc gì, cũng không phải một lần cô nhắc đến, nhưng tôi đều gạt đi.

– Anh biết mà.

– Được rồi. Những gì em làm cho anh chị đã vượt quá món nợ đó. Em không nợ gì anh cả.

– Nhưng em vẫn nợ anh.

Tôi cũng bất lực với sự ương ngạnh của Kim Anh. Coi như không nghe thấy, im lặng lái xe.

Nhà tôi đã đến đông đủ, cả bà Bích và cô Hoài, cũng mới lên từ hôm qua. Sau đợt nhà tôi về quê của bà để nhận thân thích, tôi chính thức có thêm một người bà, cô và hai đứa em. Con bé Thương vừa vào đại học, thủ tục du học đã xong, qua hè này sẽ bắt đầu đi du học, thằng Đức cũng chuyển trường lên Hà Nội để tiếp tục học, nó học ở trường Nhung đang dạy. Cùng với việc nhà chị Nguyệt đang xây, cô Duyên cũng dứt khoát dọn một phần cái vườn để xây thêm một căn nhà nhỏ cho cái Thương và thằng Đức ở. Bà Bích và cô Thương mỗi lần lên cũng ở đó luôn. Chị Nguyệt cũng chuyển hẳn về ở căn nhà mới xây, ngay sát nhà của gia đình tôi, cái tường mở một cái cổng nối thông với nhà chúng tôi.

Từ khi chị Nguyệt mang thai, mẹ tôi cũng dứt khoát không vào trong Đà Lạt nữa, cùng cô Duyên chăm sóc cho hai bà bầu. Có rất nhiều chuyện ở nhà tôi cũng không nắm rõ, như chị Nguyệt gọi mẹ tôi là mẹ chẳng hạn. Tuổi của mẹ tôi và chị Nguyệt chênh nhau hơn mười tuổi, nên gọi cũng không vấn đề gì, thời phong kiến con gái mười hai mười ba cũng đã thành mẹ. Tôi cũng mặc nhiên chấp nhận, chỉ cần những người phụ nữ của tôi hòa hợp là được. Chỉ có một chút thay đổi, đó là cái bàn ăn đổi thành cái bàn dài và cô Hiền trở thành quản gia, cô nhận thêm một cô bạn vào giúp việc cho nhà tôi.

Để lại Kim Anh ở phòng ngoài, tôi đi vào phòng trong, chị Nguyệt ngồi cạnh giường cầm tay của chị Nga, chị Hoài cũng đang đo và kiểm tra cho chị Nga.

– Anh!

Chị Nguyệt thấy tôi, kẽ cất tiếng chào. Từ khi gọi mẹ tôi là mẹ chị cũng chuyển sang gọi tôi là “Anh”. Chị Nga có chút căng thẳng chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt chị dính chặt tôi từ khi tôi bước vào phòng.

Ngồi xuống thành giường, tôi đưa tay nắm lấy bàn tay chị và bàn tay chị Nguyệt, tay kia đưa lên vuốt sợi tóc xòa trên trán của chị, sau đó ôm lấy bầu má có chút đầy đặn hơn, mượt mà và ấm áp.

– Anh yêu em!

Chị khẽ cọ má vào lòng bàn tay tôi, bàn tay chị dùng sức nắm chặt lấy bàn tay kia của tôi, bàn tay tôi cũng xiết lại, cùng bàn tay chị Nguyệt, bàn tay của ba chúng tôi cùng xiết chặt lấy nhau.

– Mọi chỉ số đều bình thường, mẹ khỏe con khỏe. Nào Thắng chuẩn bị đẩy vợ vào phòng hộ sinh nào.

Tiếng chị Hoài vang lên.

Tay tôi không rời tay chị Nga, cùng đẩy chiếc giường về phía phòng hộ sinh. Chiếc giường dừng lại trước cánh cửa tự động của phòng hộ sinh, tôi cúi xuống cái bụng to tròn lùm lên của chị, áp tai xuống cảm nhận nhịp đập của hai đứa con đang chuẩn bị chào đời, một cảm giác hạnh phúc trào lên làm tôi lâng lâng.

– Bố mẹ đang từng giây từng phút để bế các con trên tay. Nhanh nhé, hai con.

Tôi khẽ nói, trước khi nhấc đầu lên để hôn lên khuôn mặt đầy chờ mong và hạnh phúc.

– Bố cám ơn mẹ!

Tôi khẽ nói khi môi rời đôi môi của chị.

Lưu luyến rời bàn tay của chị Nga khi chiếc giường được đẩy qua cánh cửa tự động. Cảm giác hạnh phúc lâng lâng ngày một mạnh, thêm một chút sốt ruột, chờ mong. Gia đình tôi chuẩn bị lại lớn thêm.

Nghĩ cũng kỳ lạ, ban đầu gia đình của tôi, chỉ có cô Duyên và tôi, sau đó chị Nga xuất hiện. Khái niệm gia đình đối với tôi trong suốt bao nhiêu năm chỉ có ba người, cha mẹ đối với tôi rất mờ nhạt. Thế rồi, bố mẹ tôi xuất hiện, gia đình tôi có vẻ trở thành đúng nghĩa một gia đình. Sau đó, tiếp tục mở rộng khi có thêm bà Bích và cô Thương. Chuẩn bị trở thành tứ đại đồng đường, khi hai đưa con tôi ra đời. Không, sẽ rất nhanh là ba đứa.

Tôi quay người khắp những khuôn mặt thân yêu, cũng đang đầy chờ mong chào đón thế hệ tiếp theo của gia đình. Ánh mắt tôi dừng lại chỗ chị Nguyệt, tôi giơ tay để chị tiến lại gần. Ôm lấy chị, đưa tay vuốt nhẹ lên cái bụng đang lùm lên của chị. Thêm một cảm giác tự hào và mãn nguyện trào lên.

Bố tôi cũng tiến đến, vỗ mạnh lên vai tôi.

– Nhà mình ngày một lớn. Trách nhiệm của con cũng ngày một lớn hơn.

Tôi hít một hơi thật sâu, giọng kiên định.

– Vâng.

-END-