TÔI VÀ CHỊ – Truyện 18+ Dài Hay 2021 ( Update Chương 46 END )

-XXXVIII-

Tôi tỉnh dậy, cả người khoản khoái, tinh lực lại tràn đầy, chị vẫn đang yên tình ngủ, khóe miệng vẫn còn vương nụ cười thỏa mãn, cánh tay ôm vòng qua ngực tôi. Nằm yên một lúc, tôi nhẹ nhàng dịch người ra ngoài, khép lại cái chăn sát vào người chị và xuống giường đi vào nhà tắm. Sau khi làm vệ sinh buổi sáng, tôi thay bộ quần áo thể thao, ra khỏi phòng lấy đôi giày chạy và bắt đầu cữ chạy buổi sáng của mình. Hôm nay thứ bảy, tôi tăng cữ chạy lên gấp đôi thành bốn vòng từ nhà ra đến sát đường cao tốc. Khi kết thúc bốn vòng, cả người hư thoát, nhưng lại tràn ngập sự sảng khoái.

Tiếng chị đang vui vẻ vọng ra từ khu bếp cùng với tiếng cô Hiền, tôi cũng không tạt qua mà đi thẳng về phòng. Tắm rửa sạch sẽ mặc lại bộ quần áo mặc nhà, tôi mới vòng ra ngoài phòng ăn. Chị Nga đang đứng cạnh bếp chăm chú nhìn vào cái nồi đang bốc khói nghi ngút, tay lăm lăm cầm cái vớt bằng inox. Kệ cô Hiền đang đứng bên cạnh, tôi tiến lại sau lưng chị ôm lấy eo chị và hôn một cái lên vành tai chị.

– Em lại định chơi trò đấy?

Tôi trêu chị, cô Hiền không để ý đến hành động âu yếm của chúng tôi, mỉm cười đang nêm nếm cho nồi nước ninh đang sôi bên cạnh.

– Em đang làm mì. Anh mới đang nghịch đấy, để yên cho em làm, nếu hỏng anh sẽ biết tay em.

Cô Hiền đứng bên cạnh giải thích.

– Hôm nay ăn mỳ gạo, Hiền đang luộc mỳ. Sắp xong rồi.

Rời vòng eo của chị Nga, tôi quay sang chiếc máy pha café.

– Sáng nay em uống café không?

– Vâng, anh làm cho em đi.

Tôi gật đầu, bật máy và nhồi café vào cốc ép. Sau đó lấy sữa đổ vào bình đánh bọt. Đèn báo sẵn sàng đã bật, tôi bấm nút, dòng cà phê chảy ra rơi vào hai cái ly. Sau đó bật vòi hơi để đánh bọt sữa, lần này tôi không vẽ từ bình sữa nữa, mà đổ đủ sữa vào cốc, sau đó dùng thìa vớt bọt sữa phủ lên trên ly café rồi chấm café từ cố của tôi viết dòng chữ “Anh yêu em!” lên lớp bọt trắng. Khá ổn, dù chữ viết không đẹp lắm nhưng vẫn dễ đọc.

Cẩn thận bưng ly café ra bàn ăn, tôi đặt xuống chỗ chị sẽ ngồi, rồi bắt đầu nhấm nháp ly café của mình. Một lát sau, cô Hiền bưng ba tô mì bốc khói thơm lừng cùng một đĩa rau thơm. Chị Nga nhìn thấy li café cất tiếng cười lanh lảnh.

– Chữ xấu, nhưng tình yêu em nhận.

Chị cầm cốc uống một ngụm làm hàng chữ bị biến dạng, nhìn một lát, đôi môi xinh xắn của chị đưa xuống hút hết những dòng chữ trên đó, sau đó đưa cái lưỡi hồng xinh xắn liếm một vòng quanh môi. Ánh mắt tình từ liếc sang tôi.

– Em cũng yêu anh!

Sau bữa sáng ngon lành, chúng tôi cũng lên xe về quê.

Nhà con rể cô Hiền ở xã khác, cách quê tôi năm sáu cây số. Đỗ xe để cố xuống và lấy cho cô túi quà cho cháu cô, tôi và chị Nga quay xe để về nhà.

Cô Duyên đón chúng tôi ở cổng, ríu rít khoác tay chị Nga đi vào nhà, còn tôi đánh xe vào sân.

Cô Duyên mừng rỡ khi chúng tôi thông báo chuyện của mình, cô có chút ngập ngừng khi chúng tôi muốn đón cô ra ở cùng chúng tôi, nhưng khi nghe chị Nga nói chuyện sẽ sinh em bé sớm, cô liền đồng ý ngay lập tức. Sau đó lại tất bật kéo chị Nga đi đến nhà chú phụ trách tư pháp xã để làm giấy tờ cho chúng tôi.

Còn lại tôi một mình, tôi quyết định sang nhà thằng Sáng thăm con nó. Thằng Sáng vừa sinh con đầu lòng, khi tôi đến nó cũng đang tất bật pha sữa, thằng bé rất kháu khỉnh, tôi lấy ra cái phong bì mừng đưa cho nó. Sau đó, nó nằng nặc kéo tôi đi uống rượu, tôi từ chối mấy lần nhưng vợ nó cũng nói thêm vào với lại nhìn vẻ háo hức của nó, tôi cũng siêu lòng. Tôi và nó kéo nhau ra quán cháo lòng của cô Sáu, giờ đã gần buổi trưa quán bắt đầu đông. Ngày xưa khi tôi còn ở làng, quán của cô sáu chỉ bán buổi sáng, nhưng giờ làng tôi bắt đầu đã đầy vẻ phố thị, nhà ống đã thay cho những nhà vườn ngày xưa, cũng nhờ thế quán cô Sáu giờ bán cả ngày.

Cô Sáu vẫn dáng béo tròn, tiếng cười sang sảng, nhận ngay ra tôi khi chúng tôi bước vào. Con gái cô ngày xưa mũm mĩm để tóc hai bím giờ đã trổ mã thành thiếu nữ khá xinh xắn chẳng giống mẹ chút nào, hai bím tóc cụt ngủn ngày xưa giờ đã nhuộm thành màu nâu thả dài sau lưng, chiếc váy hơn có chút ngắn nhảy lên theo mỗi bước đi khoe cái đùi tròn lẳn trắng trẻo. Chiếc áo hoody với dòng chữ kỳ quặc trước ngực phần nào phù hợp với thời tiết mùa đông.

– Mày biến đi đâu mấy năm giờ mới thấy mặt.

Chào đón tôi là tiếng cô Sáu sang sảng vang lên.

– Mấy năm không gặp mày đã biến thành bộ dáng nam tử hán. Con bé Mai lớn rồi đấy, mày rước đi hộ cô.

Tôi cười ha ha đáp lại cô.

– Cô vẫn đầy nội lực như ngày nào, thời gian hình như không có chút tác động nào đến cô.

– Nội lực cô vẫn thâm hậu, không gì lay chuyển nổi, cả ông trời.

Cô cũng quên ngay chuyện con bé Mai. Ngày xưa khi còn ở nhà, tôi rất thích bẹo cái má bầu bĩnh của cô bé làm nó thỉnh thoảng lại giận dỗi, cô Sáu lại nói “Mày để anh ấy ghẹo một chút thì có sao. Sau này tao còn tính gả mày cho nó đấy”.

– Hai đứa mày ăn gì? Thôi cô không hỏi nữa, cứ một đĩa đầy đủ. Mai! Ra dọn bàn cho hai anh này.

Con bé Mai lí nhí gì đó, rồi đi đến bàn chúng tôi, ánh mắt len lén nhìn tôi, hai má đỏ bừng. Nhìn nó, tôi lại nghĩ đến đôi má phúng phính ngày xưa, phải dằn lại để không đưa tay bẹo má nó.

– Mau thật. Giờ đã là thiếu nữ xinh đẹp. Năm nay em học lớp mấy rồi?

– Em … học lớp mười hai.

Con bé e thẹn trả lời. Sau đó cầm cái khăn lau bỏ đi mất. Chẳng biết nó chạy đi đâu, cô Sáu gọi mấy tiếng không thấy bực tức càu nhàu mấy tiếng, rồi bưng đĩa lòng lại bàn chúng tôi.

– Mày lấy vợ chưa?

Đặt đĩa lòng xuống, cô nhìn tôi hỏi.

– Cháu có vợ rồi.

– Tiếc thật lại hụt rồi, cô đã chấm máy từ ngày xưa. Thế vợ mày là ai?

Tôi nhìn cô cười nhưng không trả lời, tôi lại sợ cái tiếng hay chuyện của cô nói lung tung có khi lại thành chuyện khác.

– Cô lấy cho cháu hai chai beer lạnh.

Thằng Sáng lên tiếng, cô Sáu ngúng nguẩy cái mông to tướng quay đi mở tủ lạnh lấy hai chai beer mang ra. Rót beer vào cái ly thủy tình, thằng Sáng đưa lên cụng với tôi, sau đó uống một hơi.

– Mày lấy vợ rồi à?

– Lấy thì chưa, nhưng bọn tao đã hứa hôn và đang làm đăng ký.

– Chị Nga à?

– Ừ, đúng rồi.

– Tao biết mà.

Tôi cười hì hì, không nói gì thêm.

– Hôm trước hội trường cấp ba, có bà chị đi tìm mày đấy.

– Chị gì?

– Tao không biết nhưng học trên mình một lớp. Khá xinh, ngực rất khủng.

Tôi chợt nhớ đến chị, người đầu tiên cho tôi biết đến tình dục nam nữ.

– À vậy à, có lẽ tao biết.

– Còn cô giáo dạy đội tuyển của bọn mày nữa, còn có con bé lớp trưởng lớp mày cũng hỏi mày, nói chung nhiều người hỏi thăm lắm. Tao chưa hỏi mày, nên cũng dám đưa số liên lạc của mày cho ai.

– Ừ, không sao, đám bạn học cũ có hỏi thì mày cứ đưa số của tao cho bọn nó. Dạo này máy thế nào?

– Bọn tao cũng ổn. Vẫn kinh doanh của hàng quần áo và mỹ phẩm trên phố, không giàu nhưng đủ sống.

– Nào uống đi. Uống hết chai này thôi nhé, tao cũng chuẩn bị phải về ăn cơm không cô Duyên lại mắng.

– Này, dạo này lão chồng cũ thỉnh thoảng lại xuất hiện quấy rầy cô ấy.

Tôi ngỡ ngàng vì không nghe cô Duyên nói gì. Thằng Sáng trấn an tôi.

– Mày yên tâm đi, tao đã dặn đám thằng Sửu rồi, nếu lão xuất hiện nữa sẽ xử lý lão.

– Ừ, nhưng lão không có cơ hội đâu, tao sẽ đưa cô tao ra ở cùng bọn tao.

– Vậy cũng tốt, đỡ bị đám lão Hạnh quấy rầy.

– Sao … lại có chuyện gì à?

– À … không có gì, chỉ là lão ấy đi thoát ly kiếm được tí tiền, mà lão lại mất rồi, nên dạo này để ý tới cô Duyên. Lão tung tin đồn linh tinh, làm cô Duyên tức giận mấy lần.

Tôi nhăn mặt, cô tôi chẳng bao giờ nói với tôi những chuyện này. Cái làng tôi ngày càng hủ bại, đưa cô đi cũng là cái tốt, như cô Duyên ở một mình lại có nhan sắc thật sự không an toàn và tôi cũng không an tâm.

– Tao đưa cô tao đi, chắc cũng ít về quê. Bọn mày còn lại có vài thằng, nhớ giữ liên lạc và nếu có chuyện gì nhớ gọi cho tao.

– Mười mấy thằng ngày xưa ở làng, giờ thằng chết, thằng đi tù, con lại nhõn mấy đứa.

Tôi cũng thở dài, sau khi cơn lốc đo thị đổ về làng tôi kèm theo một loạt các vấn nạn xã hôi như hút chích, đĩ điếm, trộm cắp quét gần hết lũ bạn tôi hồi bé, thằng thì chết vì nghiện, thằng thì trộm cắp đi tù rồi chẳng biết lang bạt đi đâu, thằng thì đi ăn trộm bị đánh đến chết.

Uống nốt chai beer và gắp miếng lòng tiết cho vào bát thằng Sáng, tôi đứng dậy thanh toán tiền và cùng thắng Sáng rời quán, cũng không để ý con bé Mai bây giờ mới thập thò từ trong nhà trong đi ra.

Khi tôi về đến nhà, cô Duyên và chị Nga đang vừa nấu cơm vừa rì rầm nói chuyện trong bếp, thấy tôi đi vào chị Nga phẩy phẩy tay.

– Anh đi ra ngoài, đàn ông không được vào bếp.

Cô Duyên cười đồng tình, làm tôi lại phải lủi thủi quay ra. Không có việc gì làm, tôi vào phòng của mình, tần ngần nằm xuống giường nhìn ngó xung quanh. Ngẫm nghĩ một lúc, tôi vùng dậy đi ra tiệm tạp hóa mua một cuộn nylon, băng dính rồi quay về đóng gói kỹ càng tất cả sách vở và đồ dùng cá nhân xếp vào trong cái tủ đứng. Sau đó lại sang phòng chị Nga cũng dọn tương tự, thu gọn tất cả cho vào tủ của chị. Đặt lưng lên chiếc giường của chị Nga, sau đó tự nhiên thiếp đi.

Tôi tỉnh dậy khi thấy buồn buồn trên mặt, hé mắt nhìn chị Nga đang dùng cái lông gà vuốt trên mặt tôi. Chộp lấy cánh tay chị để tiếng chị ré lên sau đó ngừng bặt khi môi tôi dán chặt lấy môi chị, sau đó lật người đè chị xuống giường rồi tiếp tục hôn chị. Chị Nga thở hổn hển đáp trả lại cái hôn của tôi, sau đó giãy dụa vùng đứng dậy khi bàn tay tôi luồn vào áo chị.

– Cô Duyên đang ở đây, không cho sờ. Anh dậy đi rồi ra ăn cơm, sau đó còn dọn nhà.

Nói xong chị chỉnh đốn lại quần áo, vẫn giữ khuôn mặt rạng lên nét đỏ quay người ra khỏi phòng. Vùng dậy khỏi giường, tôi đi ra ngoài, cô Duyên và chị Nga đang ngồi bên mâm cơm đợi tôi, cô Duyên hiền từ nhìn tôi đi đến.

Một bát canh cua, một đĩa đậu rán, một đĩa tôm rang và một bát cà pháo đúng những món tôi rất thích. Dù bụng vẫn lưng lửng do uống beer với thằng Sáng, nhưng tôi ăn cũng rất ngon miệng, bát cơm thứ nhất rất nhanh chui vào bụng. Đưa bát không cho cô Duyên xới cơm cho, tôi nhìn sang chị Nga đang chống đũa tay cầm bát cơm mắt hết nhìn đĩa tôm lại nhìn sang tôi ánh mắt mong đợi. Tôi đành phải đứng dậy đi rửa tay và quay lại bàn ăn bóc vỏ tôm để sang cái đái đĩa mà cô Duyên cũng vừa đi lấy. Bóc hết nửa đĩa tôm tôi mới dừng tay, chị Nga lúc này mới mỉm cười thỏa mãn bắt đầu gắp tôm ăn cơm.

– Hai đứa cứ như trẻ con ấy.

– Cô lại nói sai rồi, một đứa cứ như trẻ con chứ.

– Hừ … người ta trẻ con thì tối đừng ngủ chung nữa nhé.

– Hèm …!

Tôi hắng giọng cười cười, cô Duyên nhìn hai chúng tôi, sau đó cũng cười như nắc nẻ, chị Nga thì làm ra vẻ vênh mặt lên.

– Hai đứa đến với nhau cô rất mừng, cô thật không lỡ thấy mỗi đứa một nơi. Các cháu ở với nhau, lúc nào cũng phải tương kính như tân, yêu thương nhau, chăm sóc cho nhau, bao dung cho nhau. Mà Nga cũng phải thay đổi, sắp làm vợ rồi, lúc nào cũng như trẻ con ấy.

– Ấy … cô đừng xui như thế, chị ấy như vậy bao nhiêu năm náy rồi, giờ mà thay đổi cháu lại không quen … Bây giờ cháu có hai Nga, một Nga lạnh lùng nghiêm khắc ở công ty, một Nga trẻ con nhí nhảnh như bây giờ ở nhà. Giờ mà thay đổi lại thành Nga công ty ở nhà, Nga ở nhà đến công ty thì cháu mới gọi là thảm.

Cô Duyên bật cười, ánh mắt hài lòng và âu yếm nhìn hai chúng tôi.

– Vậy còn được.

Tôi nháy nháy mắt đưa tình với chị Nga, chị lườm tôi một cái nhưng ánh măt long lanh đầy nhu tình. Sau đó, chúng tôi nói một số chuyện xảy ra gần đây, về nhà mới, về cô Hiền và cùng cô Duyên thu dọn đồ đạc. Cô Duyên có chút suy nghĩ về cái bàn thờ tổ tiên, cuối cùng cô cũng quyết định để cân nhắc thêm, có lẽ sẽ mời thầy để chuyển bàn thờ lên nhà chúng tôi.

Sau khi kiềm tra lại cẩn thận một lần nữa, cô Duyên mới khóa cửa rồi sang nhà hàng xóm gửi gắm, sau đó chúng tôi đi đón cô Hiền và tiện đường lấy giấy tư pháp của tôi và chị Nga.

Cô Hiền và cô Duyên líu ríu nói chuyện ở ghế sau, chị Nga ngồi bên ghế phụ nghiêng người chăm chú nhìn tôi đang lái xe, sau đó chị cũng thiu thiu ngủ mất. Từ quê tôi về nhà của chúng cũng không cần rẽ qua thành phố, nên tôi đi khá nhanh, chỉ mất hơn tiếng đồng hồ là đến chỗ rẽ xuống từ đường cao tốc xuống đường liên xã dẫn về nhà chúng tôi. Gần đến nhà, bỗng có thông báo tin nhắn đến và sau đó tin nhắn xuất hiện trên màn hình trung tâm của xe. Bấm nút để mở, tin nhắn từ chị Phượng thông báo chị Nguyệt vừa phải vào viện cấp cứu vì viêm ruột thừa.

Chị Nga cũng tỉnh lại khi có tiếng báo tin nhắn, thấy biểu hiện có chút lo lắng của tôi, chị nhìn tôi vẻ dò hỏi.

– Chị Phượng nhắn tin chị Nguyệt vào viện vì viêm ruột thừa.

– Lát anh vào thăm chị ấy đi.

Chị Nga nói khẽ, tôi quay sang nhìn, chị không có vẻ gì khác lạ.

Tôi đánh xe vào nhà, đỗ trước gara, Minh Anh từ trong nhà đi ra chào chúng tôi.

– Mọi người xong việc chưa em?

– Xong rồi chị, các anh ấy đang thử lần cuối.

Sau đó Kim Anh giúp tôi cùng mang đồ của cô Duyên vào nhà. Chị Nga đợi tôi để đồ vào phòng của cô Duyên, mới đi đến cầm lấy tay tôi.

– Anh đi thăm chị Nguyệt đi, xem tình hình như thế nào cho yên tâm. Đừng lo cho em, hôm nay có cô Duyên ở đây, em còn tâm sự với cô cơ. Thật đấy, anh đừng suy nghĩ nhiều.

Chị rướn người hôn lên môi tôi để trấn an. Tôi khẽ gật đầu, xiết bàn tay chị.

Lúc tôi đến bệnh viên, chị Nguyệt cũng vừa được đưa từ phòng hồi sức ra, chị rất tỉnh táo chỉ có chút mệt mỏi trên khuôn mặt hơi tái. Cầm bàn tay tôi đang đặt trên trán chị, chị trấn an khi nhìn thấy sự lo lắng trên mặt tôi.

– Chỉ mổ chút ít để cắt cái ruột thừa, mai chị lại ăn uống bình, ngày kia ra viện là trở lại bình thường ngay mà.

– Em cũng không quá lo lắng về vết mổ của chị, mà lo lắng chị ở một mình có chút không thể yên tâm được. May mà chỉ đau ruột thừa, nên không có gì nghiêm trọng xảy ra.

– Chị biết cách chăm sóc bản thân mà.

– Vẫn không đủ. Đã bao lâu rồi chị chưa đi khám bệnh?

– Chị khỏe mà, có bị ốm đau gì đâu mà phải đi khám.

– Không được, đi khám để phòng bệnh chứ không phải chữa bệnh. Cả chị và chị Phượng nữa, sẽ phải đăng ký gói khám chữa bệnh định kỳ. Ít nhất phải đi khám sáu tháng một lần.

– Ừ, được rồi chị sẽ đi khám.

– Không tin được, chị sẽ lại lấy lí do bận rồi lại bỏ. Em sẽ đi đăng ký, bệnh viện chủ động sếp lịch định kỳ cho chị.

– Được rồi, chị nghe em. Yên tâm chưa?

Tôi ngồi nói chuyện phiếm với chị cho đến khi chị Phượng vẫn chưa quay lại, tôi mới ra về. Về đến nhà cũng qua nửa đêm, mọi người đã đi ngủ. Tôi rón rén mở cửa, chị Nga đang nằm trên giường yên tĩnh có vẻ đã ngủ say. Sau khi tắm rửa sạch sẽ quấn cái khăn quanh người và thay bộ quần áo mặc nhà mới, tôi nhẹ nhàng đặt mình xuống cạnh chị, đang phân vân có nên ôm chị không thì chị đã xoay người ôm lấy người tôi, sau đó yên tĩnh ngủ tiếp. Một lúc sau, tôi cũng ngủ thiếp đi.

***