Thằng Tâm 2 – Truyện Người Lớn Mới 2021 ( Update Chương 217 )

Chương 194:

Nó thấy chị có phản ứng, cái lồn chị hơi giật giật mỗi khi nó ngoáy ở cửa lồn hay mút mát hột le chị. Nó lấy 1 ngón tay, cho vào bên trong cái lồn chị. Chị ư ư nho nhỏ khi tay nó thọc ra rút vào lồn chị. Lồn chị vẫn khít rịt vừa vặn ngón tay nó. Chợt chị nhổm dậy, rút tay nó ra khỏi lồn chị.

– Đừng cho tay vào. Chị sợ viêm nhiễm.

Nó chưng hửng. Mọi khi nó vẫn cho bừa vào lồn mẹ, thím và Cẩm. Chị thấy biểu hiện của nó, chị khẽ cười.

Chị cũng thích tay em cho vào. Nhưng không phải bây giờ. Em cho cái của em vào luôn đi. Mình tập thể dục.

Mắt nó sáng lên khi nghe chị nói thế. Nó ngồi dậy, con cặc lại kê vào cửa lồn chị. Chị dạng chân ra chờ đón nó. Nó nhấn đầu cặc vào, con cặc lại từ từ tách mép lồn ra tiến vào động đào nguyên. Lần này đúng là tập thể dục thật sực. Nó chống tay như chống đẩy, con cặc cứ từ trên xuống ngập trong lồn chị rồi lại rút ra gần hết.

Chị cắn cắn môi nhìn nó không chớp mắt, cái lồn mẫn cảm của chị đang được lấp đầy bởi cặc nó. Cái lồn như tìm lại cảm xúc tôi hôm qua, rã rời sung sướng. Lồn chị chảy nước ra nhiều quá, con cặc cứ trơn tru đút vào rút ra. Nó dập từ tốn, vì nó biết sự lợi hại của lồn chị rồi. Nhưng chị lại không nghĩ thế. Chị kéo cổ nó xuống, hôn nhẹ lên môi nó:

– Em sợ ra à, chàng trai.
– Vâng, em sợ không giữ được lâu.
– Vậy hãy làm đi. Chị thích cái cảm giác em làm ở trong chị, bắn hết vào bên trong chị. Em cứ thoải mái, đừng chần chừ nữa.

Nó nhìn chị, rồi ngậm lấy môi chị mà mút. Chị giữ chặt mặt nó rồi hôn lấy hôn để lên mặt nó. Hai chị em cứ thế hôn nhau như những cặp tình nhân lâu ngày gặp mặt. Nó cứ thế dập lia lịa vào lồn chị. Chị quắp chặt chân vào người nó, chị ngóc đầu dậy thở hồng hộc, mắt chị cứ dán vào con cặc đang dập lia lịa vào lồn mình.

– Chết mất… ôi….ôi…. Tâm ơi….. chị không ngờ…..ôi…aa…..ôi…..mạnh thế……em làm….giỏi thế….ô….ô…ô….ô…aaaa…aaaa…..mạnh lên….aaaaa….aaaa……bắn thẳng sâu trong chị….aaa…aaaa…..ôi…..trời….ơi…..aaaaaaaaaaaaa……….

Tâm hùng hục dập liên tục vào lồn chị. Nó cũng không giữ được nữa. Cơn sướng kinh khủng, cái đầu cặc sướng đến bủn rủn người chỉ muốn rút cặc ra. Nó nhấn cặc lút cán trong lồn chị rồi phun từng đợt từng đợt tinh trùng thẳng vào cổ tử cung chị. Nó không nhấp được nữa, cơn sướng và buồn đan xen nhau làm nó không chịu nổi.

Nó đang nằm ôm chị, thì chị cắn mạnh vào vai nó một cái, đau chết đi được. Chị cười khúc khích khi nhìn thấy cái mặt nhăn nhó của nó.

– Dậy thôi, ông tướng. Sáng rồi còn nằm đó.

Nó lồm cồm bò dậy, chị vội quấn chăn đắp luôn vào người. Chị nằm co người như con tôm, chân quắp lại. Thấy nó cứ nhìn mình, chị lườm nó.

– Nhìn cái gì. Em nhìn chưa đủ à. Em cứ về đi làm đi. Chị nằm thêm đã.
– Em muốn nhìn thêm nữa. Chắc…không có cơ hội chị nhỉ.
– Để xem biểu hiện của em đã. Nếu thành công…. thì chắc cũng rất lâu rất lâu em mới được nhìn. Tùy duyên.

Nó chả hiểu cái kiểu nói lập lờ của chị. Nó đi tắm rửa mặc quần áo. Nó vào chị vẫn nằm như thế. Chị nhìn nó, mắt chị dịu dàng âu yếm nhìn nó:

– Chị có chút lý do. Nếu có điều kiện chị sẽ nói với em. Em thông cảm cho chị nhé.
– Vâng… vậy em đi về đây.
– Ừ. Mà cái khách sạn, em cứ cố gắng hộ chị. Sang tháng 9 chị sẽ thu xếp gửi em một phần tiền.
– Vâng. Khi nào có chị trả em sau cũng được. Em vẫn trụ được.
– Em không sợ chị quỵt à.
– Thứ đáng giá nhất với em là được yêu chị, nằm với chị. Cái đó em đã có rồi còn gì.

Chị liếc nó một cái sắc như dao cạo. Chị khẽ cười rồi tiếp tục cuộn người như con tôm trong chăn. Tâm nghĩ thế nào rồi nó chợt ghé lại hôn vào má chị.
– Em về đây.
– Ừ. Em về đi.
– Em yêu chị.

Nó nói xong rồi rời đi luôn. Nó không để ý Ngọc sững người nằm đó. Nàng cứ nằm đó, yên lặng hồi lâu. Giọt nước mắt chợt đọng trên mi mắt.

Tâm cứ thế lại quay về công việc của nó. Nó gạt chị, gạt Thảo Nguyên sang một bên. Nó làm việc như điên, đến mấy chú thợ già cũng ngạc nhiên vì nó. Ai đời ông chú mà làm còn hơn công nhân. Tâm cứ làm việc cho đến mệt nhoài, ăn rồi ngủ. Xen vào giữa chu trình đó là những cuộc gọi cho những người nó yêu dấu. Nó và chú cũng không xảy ra trục trặc gì nữa, nhưng có một vết gợn mờ mờ giữa nó và chú. Nó cũng chả quan tâm, chú nghĩ sao kệ.

Tháng 9 bắt đầu những ngày đầu mùa mưa gió. Tâm đang ngồi chỉ mấy đứa thợ phụ cách xây trát thì điện thoại reo. Là dì gọi. Gần 1 tháng rồi nó và dì cũng không nói chuyện kể từ hôm đó. Tâm ngần ngừ nhưng vẫn bắt máy. Dì gọi nó sang bên khách sạn. Tâm vâng dạ hẹn lúc chiều tan việc. Nó hơi ngại dì sau việc hôm đó, dù nó chả làm gì sai cả.

Dì tiếp nó ở một căn phòng mới. Có bàn làm việc như căn phòng cũ, nhưng có thêm cả cái giường nhỏ đằng sau.

– Dì mới chuyển văn phòng ra đây. Phòng cũ bé quá, nhiều lúc say hay mệt không có chỗ ngả lưng.
– Phòng này view đẹp dì nhỉ.
– Chuyện, vốn là phòng đắt nhất của dì.

Dì pha nước mời nó. Dì hôm nay mặc bộ vest, bên trong áo trắng quần âu. Cái quần bó làm nổi bật lên đôi chân thon dài của dì. Cặp mông tròn trịa của dì được ôm gọn sau lớp quần trông thật háp dẫn. Dì quay lại, trên tay là 2 tách trà nóng:

– Trà ông ngoại Thảo Nguyên ướp đấy.
– Vâng, con xin.
– Dạo này công việc bận lắm hả con, sao con không gọi cho dì.
– Dạ…. cũng bận ạ.
– Con ngại chuyện lần trước à.
– Vâng. Con xin lỗi. Con không nên làm vậy với Thảo Nguyên.
– Nói thật, lúc đầu dì nghe tiếng cãi nhau, dì mới qua xem. Mà thấy con đè lên con gái dì vậy, dì hốt quá. Trai gái yêu nhau dì không cấm, nhưng ngay trong nhà dì… May mà dì dừng lại. Chuyện của con và Thảo Nguyên dì cũng hỏi nó rồi. Thôi, con quyết vậy cũng đúng. Dì không bênh con nhưng đúng là con gái dì xinh, mà con như vậy phức tạp quá.
– Con cũng nói với Thảo Nguyên rồi. Con không muốn em ấy sau này tổn thương.
– Nó từ dạo đó cứ ở lì trong phòng. Mãi sau dì mới bảo được nó về ngoại ở. Qua tết dì gửi nó qua Anh. Có em trai dì ở đó, nó sắp xếp cho con bé sang năm học cao đẳng bên đó.

Tâm chợt thấy hẫng hụt trong lòng, có một sự man mác buồn vô cớ khi biết tin Thảo Nguyên sắp đi xa. Nhưng nó và nàng không thể có kết cục tốt được. Như thế cũng tốt.

– Như thế cũng tốt dì ạ. Học hành bên đó sau này về dễ xin việc.
– Nó bảo sẽ ở bên đó không về nữa. Dì sau này qua đó với nó. Cái con bé cứng đầu.

Tâm sững người. Vậy là nàng không bao giờ muốn gặp nó nữa. Nó tái mặt, miệng khẽ nở nụ cười tê tái. Nó chợt thấy dì nhìn nó, nó vội uống chén trà để che lấp đi cảm xúc của mình.

– Trà ngon lắm dì.
– Ừ, dì bảo bố dì rồi. Hôm nào dì đưa con 2 lạng về biếu mẹ.
– Vâng, con cảm ơn dì.
– Thế con chuẩn bị tài chính ra sao.
– A….con….con chưa chuẩn bị gì cả.
– Thế là sao. Không phải dì và con đã thỏa thuận rồi sao.
– Ặc. Từ hôm đó đến giờ… con nghĩ dì cũng không thích con. Việc con làm với Thảo Nguyên, rồi các mối quan hệ của con… nên con nghĩ chắc dì chả hợp tác với con nữa. Mà con làm gì có mấy tiền đâu.
– Cái thằng bé này. Con nghĩ dì như thế à. Việc trẻ con các con dì can thiệp vào làm gì. Còn các quan hệ của con, đó là việc của riêng con. Con có yêu ai, có quan hệ với ai đâu liên can gì tới dì và con hợp tác. Dì muốn hợp tác với con không phải vì tiền, mà vì dì nghĩ có thể tin tưởng được con. Thứ nữa là con còn trẻ, con có nhiệt huyết, con có ý tưởng. Đó là điều mà dì không có nữa. Qua chuyện với con gái dì, dì càng tin điều đó. Nếu con là sở khanh, thì con đã cho con gái dì vào tròng rồi, chứ không phải tìm cách đẩy nó ra như thế.
– Vậy, dì để con vài hôm. Con hỏi chú con xem huy động được bao nhiêu.
– Ừ, con làm nhanh lên. Dì đã lên kế hoạch hết rồi. Tin tức cũng có nguồn rồi. À… đây rồi… đối tác của chúng ta đến rồi. Dì đang định bảo với con.
Những lúc khó khăn muốn từ bỏ