Thằng Tâm 2 – Truyện Người Lớn Mới 2021 ( Update Chương 217 )

Chương 198

Cuộc chia tách cứ thế đơn giản mà diễn ra. Tâm mệt mỏi về thông báo cho mọi người. Công ty của nó cứ thế mất đi, đoàn người hơn 30 người thì chỉ còn hơn 20 tiếp tục đi theo nó. Khi nghe nó thông báo, mọi người túm tụm lại bàn tán. Công ty sáp nhập chưa được 1 năm đã tan rã.

Trong một góc, Thà đang nghe hai ông bạn rủ sang bên phía công ty Khá. Khá đưa ra mức lương mới khá bùi tai. THà cũng nghiêng dần về việc đó, trước anh cũng làm bên đó, mãi sau bị vận động mới vào Đà Nẵng với thằng Tâm. Hai tên bạn vừa đi, Thà vào gặp vợ:

– Em thấy sao. Đi nhé.
– Anh có điên không. Ông Khá làm thế để dẫn người đi hết để hại thằng Tâm đấy.
– Mặc kệ, miễn mình được lợi là được. Chuyện đó liên quan gì đến mình.
– Anh tồ thế. Suốt ngày chỉ nốc rượu, cả đời hồ đồ à. Anh xem hồi xưa làm cho ông Khá lương anh bao nhiêu. Anh đem tiền về cho vợ được bao nhiêu. Cái ông đó không quản các anh, để các anh hết ăn nhậu rồi chơi gái, đúng không. Em làm gì chả biết, chẳng qua em không muốn nói. Đàn ông đi xa nhiều khi làm mấy cái đó, em cũng đành nhắm mắt trông coi. May mà chưa mang bệnh về nhà.
– Nhưng anh thấy từ khi vào đây thế nào. Có phải sức khỏe anh đảm bảo hơn không, ngủ say hơn không. Anh không uống rượu nhiều, làm viêc có kỷ luật hơn. Chưa kể cái ông Tiến thân với thằng Tâm, em thấy mọi người đều học được rất nhiều từ ông ấy. Thằng Tâm tiền nong cũng phân minh. Em thấy đãi ngộ thế là được. Chứ cái mức giá anh vừa nghe, em chả tin. Sau này ông đó hạ giá thì sao. Em nghĩ mình cứ ở đây, sau này anh có thể lên được tổ trưởng 1 tổ, còn hơn về nơi nhộm nhạo đủ hạng người như bên kia.
– Thằng Tâm còn hai công trình, đủ để làm đến hết năm. Em thấy nó còn trẻ, có nhiệt huyết, chứ như ông Khá em thấy chỉ mắt la mày lém, rình làm trò ăn rút công trình.
– Em nói cũng đúng. THôi cứ ở đây đi. Cùng lắm sang năm kiếm việc khác. Không thì về quê. Mẹ ở nhà kêu lắm rồi.
– Ừ. Em nghĩ cuối năm nay em về là về luôn. Em không đi nữa đâu. Anh ở ngoài nhớ cẩn thận, đừng mang cái gì HIV về cho vợ con là được.

Những cặp vợ chồng hay bạn bè túm tụm bàn tán. Cuối cùng trụ lại với Tâm có 25 người, toàn là những người đầu tiên vào Đà Nẵng với Tâm. Với Tâm thế là quá tốt. Vì mùa mưa cũng sắp tới, cũng không có nhiều việc quá có thể làm. Nó có thể túc tắc ứng phó cả hai nơi.

Tâm gọi điện về báo cho thím. Nó xin lỗi thím vì chú và nó không hợp nhau. Nó không nói về vụ cave với thím. Nó sợ thím biết sẽ buồn.

Tâm cũng gọi điện thông báo cho chị Ngọc. Chị vô tư đồng ý nó làm thế nào thì làm. Chị dường như tin tưởng nó tuyệt đối. Còn chú Tiến thì khá trầm ngâm khi nghe nó nói. Nhưng chú bảo sẽ thuyết phục bạn chú để nó làm tiếp, dù không còn công ty nữa.

Khi Tâm thông báo cho dì việc nó mất công ty. Dì tỏ thái độ vui mừng làm nó ngạc nhiên. Dì bảo dì đã chuẩn bị tên công ty, đang lăn tăn làm sao sáp nhập công ty của nó. Nhưng thế này là ổn rồi. THợ có thể kiếm, nhưng làm ăn không uy tín thì chỉ có chết.

Tháng chín cuối cùng cũng qua đi với Tâm. Đây là tháng nó làm việc điên rồ nhất. Chỉ có 26 con người, với tầm chục thợ chính. Nó phải nai lưng ra làm quần quật cả hai nơi, trước khi mùa mưa chính thức đến. Cũng may đám thợ trẻ đi theo nó cũng đã có thể làm nhiều việc, nên tiến độ công việc cũng đảm bảo kha khá.

Niềm an ủi duy nhất với nó, là giờ nó lại có công ty. Công ty của dì Sương và cô Loan. Nó được phong làm phó giám đốc phụ trách mảng xây dựng. Nó đã bảo mẹ chuyển hết tiền của nó, công với tiền của chị Ngọc đưa, cũng được 1 khoản để góp vốn. Nhưng khi nó nhận tiền chị đưa, nó nói với chị về việc đầu tư góp vốn. Chị đề ra ý tưởng là muốn góp cùng, nhưng đứng tên nó. Nó ngạc nhiên hỏi tại sao, thì chị chỉ nháy mắt cười ẩn ý. Chị đã có được cái quý giá nhất chị cần, chị chỉ trả công em thôi. Nó không hiểu nhưng không thắc mắc nữa. Nó và chị dường như chả cần có giấy tờ gì cả. Nó dường như có một niềm tin mù quáng vào chị, rằng chị sẽ không bao giờ lừa nó.

Rồi mùa mưa bão bắt đầu. Nhiều hôm tất cả chỉ ru rú trong khách sạn xây dở, vì mưa to không thể làm gì. Cũng may khách sạn của chị Ngọc đã xong kha khá phần thô, nên nó có thể tiến hành xây trát phía trong.

Công ty do mấy người góp vốn cuối cùng cũng khai trương trong một ngày mưa gió. Toàn những người quen cũ, và không thích nhau. Mấy đứa con của Trần Hùng và ông ta cũng đến, cứ gườm gườm nhìn nó. Có cô Loan là vẫn giữ vẻ bình thản không có gì. Thảo Nguyên không đến, nó muốn hỏi dì nàng ở đâu, nhưng không dám. Có lẽ mọi chuyện nên được ngủ yên, không nên xới tung nữa.

Trong những ngày mưa buồn rả rích, nó chỉ biết nhắn tin về cho mẹ và Cẩm. Con nó đã ngồi được rồi, đang tập đứng. Nó nhìn những tấm ảnh Cẩm gửi mà cảm thấy hơi cay cay mắt. Nó đã thực sự làm cha rồi.

Chị Ngọc chuyển thêm một đợt tiền cho nó, kèm theo công chứng chuyển giao khách sạn cho nó làm chủ. Chị chỉ nhắn tin ngắn gọn, yêu cầu nó nhận và đừng hỏi. Khi nào chị về sẽ lấy lại. Nó tự nhiên phải quản lý cái khách sạn xây dở từ trên trời rơi xuống.

Nhưng nó biết chị không làm gì không có lý do. Nó gộp khách sạn vào hạng mục tài sản công ty. Vậy là tự dưng nó trở lên giàu có trong 1 đêm.

Những đợt lạnh buốt da mang theo gió mùa đông bắc từ miền Bắc đã vào đến đây. Nó sắp phải đón cái tết thứ 2 xa quê, xe mẹ xa vợ con. Tâm đôi lúc cảm thấy chán nản, nhưng nó biết nó cần cố gắng. Tương lai đang chờ nó. Nó sẽ đón mẹ và Cẩm vào đây.

Công trường bắt đầu vắng dần người làm. Một số người xin về đón tết sớm, còn tiện vụ ra đồng. Tâm cũng không thể không đồng ý, dù nó có muốn hay không. Nó ngồi tính toán tiến độ công việc, để xem sắp xếp khi ra tết thế nào. Thợ xây ít quá, chỉ đủ để làm một công trình. Số thợ quê nó đã bị chú nó vét đi gần hết sạch. Đợt này có mấy chú thợ già về, Tâm đã gửi gắm các chú tìm giúp thợ cho nó. Ra tết nó có thêm 2 khách sạn nữa cần xây, đều là hạng mục cô Loan kiếm cho nó.

Còn một cách như chú Tiến bảo, là tuyển thợ quanh vùng này. Nó còn chần chừ vì sợ không hợp tính tình giữa các vùng miền. Nhưng nếu ra tết chưa đủ thợ thì cũng đành vậy. Nó cứ mải tính toán mà bỏ quên bữa tối. Xoan phải đi kéo nó vào mâm nó mới chịu ăn.

Tâm đi dọc con đường ven biển. Dạo gần đây nó cứ đi một vòng rồi mới về đi ngủ, như là một thói quen. Nó thường đi dạo, rồi gọi điện hoặc nhắn tin về nhà cho mẹ và Cẩm. Nói chuyện với những người thân thiết làm nó cảm thấy cân bằng hơn, giảm đi những áp lực trong công việc.

Tâm đang đi thì thấy tiếng nẹt po đằng sau. Nó ngoái lại, ánh sáng xe làm nó hơi chói mắt. Xe dừng lại, hóa ra là chị Xoan và chị Hà. Hóa ra là hai người rủ nhau đi ăn ốc. Cuộc sống gần biển, lâu lâu mọi người cũng quen thuộc, không còn ru rú trong những lều trại nữa. Thi thoảng mọi người cũng rủ nhau đi ăn tối trong thành phố, như một sự giải khuây, cân bằng cuộc sống.

Tâm nhìn chị Xoan mà bật cười. Chắc lợi dụng chồng về nên mới dám đi chơi đây. Tối qua anh Xuân xin phép nó về sớm. Mẹ anh lại ốm, nhà còn mỗi bà chị gái. Anh về đưa mẹ đi khám, chứ bà chị nghe nói lên thành phố đưa mẹ đi khám là chối nguầy nguậy. Hai chị hỏi nó mấy câu rồi lại phi xe đi tiếp. Cuộc sống ở biển nên ai cũng cởi mở hơn thì phải. Từ trai trẻ, phụ nữ đến các bác thợ già. Không còn cái thói bo bo giữ kẽ như ở quê, mà cởi mở hơn, thoải mái hơn, thân thiết với nhau hơn.

Tâm đi một vòng rồi cũng về. Nó ra ngoài lán nằm, hôm nay đến ca nó trực. Xung quanh cũng có những tốp thợ bị trộm vì say rượu, chả ai trông đồ đạc tiền nong. Nó nằm một lúc thì thấy tiếng xe, chắc là chị Xoan và chị Hà về. Tâm đang sắp thiu thiu ngủ thì chợt nghe thấy tiếng động. Nó nhổm dậy, chợt cái cửa gỗ cốt pha ghép tạm khẽ mở, 1 bóng người len vào. Nó chưa kịp phản ứng thì cái bóng lên tiếng:

– Là chị đây.

Là chị Xoan. Tâm thở phào. Giờ mà gặp trộm thì cũng mệt. Chị Xoan vào nhưng cứ đứng đó, không nói gì. Tâm lấy điện thoại bật đèn pin lên, nó thấy chị nhìn nó, tay vê vê tà áo thẹn thùng.

– Sao thế chị Xoan.
– Chị…. chị… hôm nay anh Xuân không có ở đây…. chị…..muốn….với em.

Hóa ra là vậy. Nó nhìn chị mà muốn cười, nhưng sợ chị ngại. Chị là lần đầu tiên của nó. Chị không xinh nhưng có những nét quyến rũ của người đàn bà một con. Nó và chị vụng trộm, nhưng luôn có những phút giây đầy sung sướng. Bấy lâu nay mãi chìm đắm trong công việc, nó cũng quên mất mình lâu rồi cũng chưa làm ăn gì. Con chim không hiểu có mốc chưa.

Nó tiến lại gần, khẽ nắm lấy tay chị. Chị cúi gằm mặt xuống, lí nhí:

– Chị xấu hổ lắm, nhưng chị thấy em, chị nhớ lúc làm chuyện đó với em kinh khủng.
– Sao phải xấu hổ. Em cũng thích làm chuyện đó với chị. Khi nào anh Xuân không ở đây, chị cứ tìm em.

Chị gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Tâm kéo chị sát vào người, lâu lắm nó không được ôm ấp người đàn bà nào cả. Nó hôn nhẹ lên má, lên cổ chị. Chị dụi mặt vào miệng nó. Tâm lấy tay giữ cổ chị, rồi nó đặt 1 nụ hôn lên môi chị. Chị hé miêng ra hưởng ứng nụ hôn của nó. Nó và chị cứ chầm chậm mút mát lưỡi nhau. Chị rên khẽ khi tay nó luồn vào bóp ngực chị. Chị luống cuống cởi nút cái áo ra, để nó dễ dang khám phá bộ ngực chị. Hóa ra chị không mặc áo ngực sẵn rồi. Hai bầu vú hơi sệ nhưng vẫn căng tràn trề sức sống. Tâm dừng hôn chị, nó cúi xuống ngoạm lấy vú chị mà bú. Chị ôm hờ lấy nó, rên khe khẽ khi nó cứ vừa bú vừa day day cái núm ti chị.

Tâm dìu dần chị về cái giường tự chế bằng gỗ cốt pha. Nó để chị nằm xuống. Quần áo của nó và chị lần lượt bị nó cởi hết ra. Tâm chồm lên chị, nó hôn hít khắp người chị. Bàn tay nó vuốt ve dọc người chị, cơn hứng tình trong người nó dần rục rịch tỉnh giấc. Chị chợt giữ nó lại, giọng chị run run có hơi xấu hổ:

– Hôm nay… để chị mút chim em nhé.

Tâm ngạc nhiên nhìn chị. Trước giờ chị trong mắt nó đầy ngờ nghệch chuyện tình dục. Vậy mà giờ chị nói mút chim nó. Nó còn chưa kịp phản ứng thì chị đã troài người sang bên. Chị rướn người hướng tới con chim nó. Tâm khẽ run lên khi tay chị nắm lấy con chim nó. Chị há miệng ngậm chim nó vào mồm. Tay chị sóc nhè nhẹ, cái miệng cũng ngậm chim nó mà mút. Nhưng có lẽ đây là lần đầu chị làm, đôi lúc răng chị cạ vào da chim làm nó đau điếng.

Tâm chợt nhìn thấy cái lồn chị đang tơ hơ gần đó. Nó kéo chân chị lại, dang chân chị ra rồi vục cái mặt vào lồn chị. Chị dừng ngậm chim nó, chân khẽ kẹp đầu nó chặt hơn vào giữa háng chị. Nó và chị cứ thế bú liếm nhau. Nhưng rồi chủ yếu chỉ có nó bú lồn chị. Chị ngậm chim nó trong miệng… để đấy. Có lẽ vì nó đang ngoáy cái lưỡi vào lồn chị, làm chị không còn tâm trí đâu để bú chim nó nữa. Tâm cứ thè cái lưỡi dài hết cỡ, ngoáy mạnh nơi cửa lồn chị. Chị nhả chim nó ra, vừa thở vừa rên ư ử. Rồi bỗng chị vùng dậy đẩy nó nằm xuống:

– Để chị yêu em.

Chị cầm con chim nó rồi lóng ngóng ngồi xuống. Mép lồn chị banh ra đón nhận cặc nó từ từ tiến vào. Chị khẽ nhăn mặt, không hiểu vì đau hay vì sướng khi lồn chị ngậm hết con chim của nó. Chị ngồi yên, mắt nhắm lờ đờ, mồm cứ há hốc ra thở. Nó có thể cảm nhận thấy bướm chị đang co bóp con cặc nó. Chị ngồi 1 lúc rồi cũng bắt đầu uốn éo cái hông. Nhưng chị chả biết uốn éo, có vẻ đây là lần đầu của chị. Nó phải giữ hông chị, đẩy hông chị sàng sẩy xung quanh. Chị có vẻ cũng hiểu, chị bắt đầu hẩy mông tốt hơn. Nó có thể cảm nhận rõ vách lồn ấm nóng của chị cứ mút mát con cặc nó. Nơi đầu khấc nó như chạm vào cổ tử cung chị, cái cảm giác được mơn trớn bởi cổ tử cung chị làm nó hơi rủn cả chân tay. Chị sàng mông càng lúc càng nhanh. Chị chợt che miệng bật khóc, chị vừa sàng mông vừa nức nở khóc. Nó không biết sao, định nhổm dậy an ủi chị. Chị lắc lắc đầu, đẩy nó nằm xuống. Chị sàng mông càng nhanh, rồi chị bắt đầu nhấp nhổm trên người nó. Hai tay chị để khẽ trên 2 bên ngực, người chị bắt đầu nhấp nhô càng lúc càng thuần thục. Chị như cowboy đang cưỡi trên con cặc của nó. Nó có thể thấy rõ vách lồn phía trước của chị cọ sát thân cặc nó mãnh liệt. Chị nhún càng nhanh, rồi đổ ập xuống.