Thằng Tâm 2 – Truyện Người Lớn Mới 2021 ( Update Chương 217 )
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Thằng Tâm 2 – Truyện Người Lớn Mới 2021 ( Update Chương 217 )
Tác Giả: Khuyết Danh
Danh Mục: Loạn Luân, Máy Bay, Ngoại Tình, Truyện Sex Người Lớn, Vụng Trộm
Thể Loại: bắn vào lồn, cháu thím, tinh dịch
Lượt Xem: 2735 Lượt Xem
Chương 157
Tâm rửa bát xong, nó quay lại thì gặp ánh mắt nhìn nó chằm chằm của 2 người phụ nữ. Nó ngơ ngác chưa hiểu thì dì nói trước:
Con giờ có rảnh không. Đi lễ đầu năm với dì không.
Con cũng không có việc gì. Đi chùa à dì.
Ừ đi chùa, đáng nhẽ đêm qua dì với Thảo Nguyên đi rồi… Con đi luôn nhé.
Vâng.
Dì thấy vậy cười toe rồi chạy lên lầu. Nó đang định ngồi thì Thảo Nguyên ra hiệu cho nó:
Anh đỡ tôi lên gác.
Ủa lên làm gì.
Tôi mặc quần khác. Anh định mặc vậy đi chùa sao.
Thảo Nguyên giơ đôi chân thon dài của nàng ra. Cái váy khi đứng che được giữa đùi, nhưng thế cũng là quá ngắn. Tâm ngần ngừ, rồi nó lại quay lưng ngồi xổm xuống. Thảo Nguyên chần chừ một lúc thì cũng leo lên lưng nó. Rút kinh nghiệm lúc nãy, tay nó chỉ bám vào chỗ kheo chân sau đùi Thảo Nguyên. Thế là đủ, nó vẫn cảm giác được đôi chân nàng thật mịn màng. Cái mịn màng như của Liên, của tuổi thanh niên. Nó khác làn da mịn màng của thím, của Cẩm, của mẹ nó. Tâm cõng Thảo Nguyên lên tới phòng, đặt nàng ở giường rồi nó đóng cửa ra ngoài. Chỉ vậy thôi mà nó nóng bừng cả người. Cái tuổi thanh niên nó bừng bừng nhiệt như thế đấy, chỉ chút thôi mà dễ dàng lâm trận, khác cái tuổi đã 40 trở đi, cái gì cũng chậm rãi yếu dần.
Tâm đang định xuống nhà thì phòng dì mở cửa. Dì lại bận bộ áo dài đỏ ban sáng. Dì đang định qua phòng Thảo Nguyên, thấy nó dì bảo:
Thảo Nguyên đang thay đồ hả con.
Vâng, con vừa đưa cô ấy lên thay đồ.
Chà, cái con này thay thì lâu lắm. Con lại đây, giúp dì kéo cái khóa này lên.
Dì dẫn nó vào phòng. Lần đầu tiên nó được vào phòng dì. Phòng dì cũng màu hồng, nhưng nó không thấy vẻ tiểu thư khuê các như của Thảo Nguyên. Đó là cảm giác về màu sắc cũng như mùi thơm của người đàn bà trưởng thành. Dì đứng trước một cái gương, tay vén tóc lên. Tâm đứng sau lưng dì, tay nó run run khi chạm vào cái khoa kéo. DÌ đã kéo được phân nửa rồi, còn một đoạn nữa. Nó thử kéo nhè nhẹ mà mắc không lên được. Nó hì hục, cố gắng nhưng không kéo lên được.
Không được hả con.
Không dì ạ. Rõ ràng nó không mắc vào đâu nhưng không lên được.
Cái khóa này nó vậy đó. Lần trước dì đã định sửa mà sau không mặc đến nên quên. Con thử kéo xuống rồi kéo lên lại xem.
Tâm kéo xuống mà nó cũng kẹt kẹt. Nó nghiến răng kéo mạnh 1 cái, cái khóa xoẹt 1 cái… nó xuống tận gần thắt lưng dì. Tấm lưng trần trắng bóc mịn màng không tì vết của dì hiện ra trước mặt Tâm. Ở giữa lưng là một dải dây áo ngực ren màu đen. Tâm bối rối, nó biết phải kéo lên nhưng mắt nó cứ dán vào tấm lưng ấy. Lưng dì mịn, làn da trắng hồng và mỏng manh, không có vẻ dày như da mẹ và Cẩm. Nó chợt ngước mắt lên, thấy dì đang nhìn nó trong gương. Dì mỉm cười, nụ cười thật đẹp. Bàn tay Tâm vô thức đặt lên tấm lưng trần của dì giữ 2 bên của ray của khóa, tay kia nó kéo nhẹ một đường. Cái khóa kéo ngoan ngoãn về đích trong nháy mắt.
Tâm bối rối, nó khẽ lùi lại vì đã xong việc. Dì đi đến bàn phấn, lấy ra hộp trang sức. Dì lôi ra cái dây chuyền đưa nó:
Con đeo nốt cho dì.
Tâm hít một hơi sâu. Nó vòng cái dây qua cổ dì. Bàn tay nó đang đặt khẽ ở sau cổ dì. Cái cổ thon thon dài trắng mịn với ít lông tơ. Con chim nó đã hơi rục rịch trong quần từ nãy. Tâm cố định thần, nó móc cái vòng vào rồi lùi lại. Dì đứng ngắm nghĩa chỉnh cái vòng, rồi hỏi nó:
Có đẹp không?
Có, dì ạ.
Cái gì đẹp.
Dì đẹp.
Nó thấy dì toe miệng cười với nó trong gương. Di quay lại, tay dì bợ má nó véo véo:
Dẻo mồm.
Dì đi ra ngoài, Tâm lúng túng đi theo. Vừa đúng lúc Thảo Nguyên lò cò ra đến cửa phòng. Dì kêu xuống nổ máy, bảo Tâm đỡ Thảo Nguyên. Thảo Nguyên vẫn mặc váy đó, có chăng chân nàng giờ thêm cái quần tất dày màu đen. Đôi chân được che đi nhưng vẫn thon gọn đầy gợi cảm.
Trông có xấu không.
Không, đẹp lắm.
Vậy mà đẹp. Anh có nói dối không đó.
Không, tôi thấy cô đẹp thì bảo đẹp chứ sao.
Tôi đang nói đến cái quần… anh sao….
Thảo Nguyên chợt im bặt. Nàng giơ tay ra làm hiệu. Tâm tiến tới khom lưng cho nàng bám vào cổ nó. Nó đi từng bậc xuống cầu thang. Xe dì đã lái ra cửa trước, cổng cũng đã mở. Tâm cõng Thảo Nguyên ra xe. Nàng bám chặt tay vào cổ nó, nó có thể cảm giác đầu nàng cũng ghé lên lưng nó.
Chùa chiền đầu năm khá đông người đến. Dì đỗ xe cách cổng chùa tầm 50m. Chùa này cách nhà dì tầm hơn 1km, nếu Thảo Nguyên không đau chân chắc 2 mẹ con đi bộ đi lễ rồi. Dì ra xe, Tâm lại cõng Thảo Nguyên trên lưng. Cả 2 không nói câu nào, mà hành động quen thuộc như dĩ nhiên phải thế.
Tâm cõng Thảo Nguyên đi sau dì, cứ đến chỗ nào cần khấn vái thì nó lại đặt Thảo Nguyên xuống. Cứ như vậy sẽ không có chuyện nếu không gặp vợ Trần Hùng. Dì ớ người ra, cả bà ta cũng vậy. Cả 2 nhìn nhau, bà ta nhìn qua Thảo Nguyên đang được Tâm cõng rồi đi qua. Không thấy 2 thằng hôm qua đâu, chỉ thấy cô con gái đi cùng.
Bà ta cũng là người số khổ.
Đánh mẹ vậy mẹ còn kêu bà ta khổ.
Từ khi ông ta chuyển về đây làm việc, ngoài mẹ ra bà ta còn đánh ghen 5-6 người nữa. Đàn bà mà suốt ngày phải chật vật giữ chồng như vậy khổ lắm.
Dì đi một vòng quanh chùa rồi đi về. Nó nghĩ cũng đến lúc nó về. Tâm xin phép dì khi xe vừa vào nhà. Dì cười cảm ơn nó lần nữa rồi vào nhà, để lại nó với Thảo Nguyên.
Giờ anh về luôn hay còn đi đâu.
Tôi còn quen ai nữa đâu mà đi đâu.
Vậy cô gái mà anh bảo bị ba tôi gạ là ai.
À, chị ấy là người định bảo tôi xây khách sạn cho, sang năm chị ý xây khách sạn mạn gần bãi tắm Phạm Văn Đồng.
Anh quen chị ý lâu chưa.
Tôi vừa mới gặp lại cách đây vài tháng. Vô tình cứu chị khi bị người của vợ ba cô bắt. Trước đây tôi có sửa nhà cho chị ý ngoài Hà Nội.
Giờ chị ý chuyển vào đây sống à.
Có lẽ thế. Mà giờ chị ý ra HN ăn tết rồi.
Vậy hả. Vậy anh còn làm trong này dài dài nhỉ.
Hy vọng thế. Nếu thế thì tôi chả hết việc mà làm.
Anh cứ làm vậy thì vợ con làm sao. Hay như chị Cẩm nói, khi nào anh tìm được vợ thì anh và chị chia tay.
Cô ấy nói vớ vẩn đó. Tôi cũng không có ý tìm vợ gì đâu. Thôi tôi về xem mấy đứa ở nhà thế nào. Để tôi đưa cô lên.
Ừm…
Tâm cõng Thảo Nguyên vào phòng khách, nàng bảo nó để nàng ở đó xem tivi ăn hạt dưa. Tâm chào Thảo Nguyên định về thì nàng gọi nó lại:
Tặng anh.
Vì cái gì.
Lì xì. Tặng anh bao lì xì.
À… cảm ơn cô.
Tôi cảm ơn anh mới đúng. Anh về đi.
Tâm dắt xe ra về, không biết Thảo Nguyên lấp ló nhìn theo bóng nó mãi khi nó thò tay chốt cổng lại. Nàng ngồi phịch xuống ghế, thẫn thờ không biết nghĩ gì.
Tâm nó về rồi à.
Mới vừa về xong.
Nó mới về mà sao con thẫn thờ dữ vậy.
Con đang nghĩ, thẫn thờ gì mà mẹ kêu.
Chả thế, nhìn mặt con là mẹ biết. Lúc trên đường nó cõng thì cứ ngả đầu vào lưng nó.
Con mệt lên vậy thôi.
Con mà mệt, mẹ chả đi guốc vào bụng con.
Kệ mẹ.
Ngày mùng 2, chú Tiến lên vào buổi chiều. Chú qua làm nó ngạc nhiên.
Chú, sao chú ra đây.
Chú ra xem công trình rồi qua nhà bạn.
Chú không phải ở nhà dì à.
Ở gì, cô đi qua nhà bố đẻ từ sáng rồi. Cô kể chú nghe chuyện hôm rồi, làm khá lắm cháu. Chú nghe mà bực quá, không có cháu lúc đó thì không hiểu cô giờ ra sao.
Có gì đâu chú. Không sao là may rồi.
Cái thằng Trần Hùng đểu giả chó chết, đồ ngụy quân tử hèn nhát. Lúc nào chú phải tống mấy cái dép vào mặt nó. Cháu yên tâm, nó không dám làm gì cháu đâu. Cô và chú sẽ bảo vệ cháu.
Cháu cũng chả sợ. Cháu có chức danh, có hợp đồng lao động, có hợp đồng với cô đàng hoàng. Hắn chỉ nói vậy thôi.
Ừ, thằng đó vốn hèn nhát mà. Có gì cứ nói với chú. Giờ chú qua bạn chúc tết nó cái.
Vâng ạ.
Bạn đang đọc truyện tại truyenqt.com
Vui lòng ghi rõ nguồn khi sao chép sang web khác.