Thằng Tâm 2 – Truyện Người Lớn Mới 2021 ( Update Chương 217 )

Chương 162

Tâm vừa tắt máy thì thím vồ vào nó hỏi:

Này, con bé đó nó thích cháu hay sao ý.
Thích gì đâu thím.
Chả thế, thím nhìn mặt nó là biết. Lúc thím vào đây nó đã túc trực bên cạnh cháu suốt. Nó ngồi cạnh cháu mà khóc sưng hết cả mắt.
Vậy hả thím. Cháu cũng nói với cô ấy rồi, cháu và cô ấy không hợp.
Sao lại không hợp. Trai tài gái sắc, cháu không hợp thì ai hợp. Hôm qua mấy ông thợ cũng vào thăm cháu, mấy ông ý nói cháu ký được thêm hợp đồng xây khách sạn nữa. Vậy là cháu sẽ dần tạo dựng được cơ sở trong này còn gì.
Vậy thím thích cháu trong này hay ngoài đó.
Hứ, cháu biết còn hỏi. Nhưng thím thật sự mong cháu thành công trong sự nghiệp. Chồng yêu của thím thành công thím cũng mừng.

Tâm khẽ vươn tay ra, Lan nắm lấy tay nó. Tâm nhìn vào mắt Lan. Thím của nó, người tình đầu của nó. Giờ nó mới nhớ sao thím lại ở đây.

Mà sao thím lại vào đây. Chú đâu.
Thím vào một mình thôi. Thím nhớ cháu.
Thật hả thím. Thế thím vào chú nói gì.
Chú cháu không có biết thím vào.
Nghĩa là sao hả thím.

Thím ngồi xuống cạnh giường, buồn rầu kể chuyện cho nó. Sau khi nó đi có nhiều chuyện xảy ra. Công việc của chú vẫn không thuận lợi, lẻ tẻ có 1-2 cái nhà dân thi công thôi, phải cho thợ về quê. Chú hay uống rượu hơn, và hay đi chơi. Thi thoảng thím thấy mùi nước hoa và son trên áo chú, hỏi thì chú gắt. Rồi lão Tuấn kẻ bị Tâm đánh lúc định hại thím gọi cho chú. Lão vẫn được tại ngoại nhờ chạy chọt. Vụ của lão có nhân chứng vật chứng, nên dù đút tiền thì án vẫn treo trên đầu. Lão cũng có kẻ thù, chưa biết khi nào chúng đấm cho tòa để thúc đẩy vụ án. Muốn thoát thì tốt nhất là hòa giải. Lão gọi, muốn đưa cho chú hợp đồng béo bở để chú thôi kiện. Chú bàn với thím, thím bực tức cãi nhau với chú. Chú và thím cãi nhau to, thím bỏ về nhà ngoại. Cái Liên và thằng Mạnh về bảo thím về nhưng thím không chịu. Thím không thích vì đồng tiền mà để thằng chó ý nó thoát. Theo ý thím, giờ không làm to được thì làm nhỏ, vẫn đủ ăn. Con cái cũng lớn, sắp tự chủ được hết rồi. Hai vợ chồng cũng có vốn liếng, giờ làm được bao nhiêu thì làm. Chú thì không nghĩ vậy. Cái mộng của chú là làm giám đốc, cầm trong tay hàng trăm lính, thành công ty xây dựng to. Chú mải miết với những bon chen của cuộc đời, thím chỉ muốn bo bo cái tổ ấm nhỏ. Thím biết chú giận thím, ngay trong lời điện thoại gọi thím về cũng không nhiệt tình. Thím uất, uất vì với chồng giá trị của mình chỉ có thế. Thím muốn đi đâu đó, không cần phải quan tâm ai cả, không cần nhìn mặt mẹ già cứ bảo 2 vợ chồng đóng cửa bảo nhau. Thím nghĩ đến Tâm. Khi thím sắp ra máy bay thì được điện của mẹ nó. Thím vừa mừng vừa lo. Lo vì không biết nó bị sao không, mừng vì có lý do chính đáng gặp nó. Thím vừa kể chuyện, mắt lúng liếng nhìn nó. Cái ánh mắt hơi lẳng lơ gợi tình, lại có chút ấm áp tình cảm dành cho nó. Tâm siết tay thím, nó đặt tay thím lên môi hôn nhẹ. Bàn tay nhỏ nhắn âm ấm, có mùi của thím.

Vậy bao giờ thím phải về.
Chưa biết. Thím đặt vé chiều đi chứ chưa đặt chiều về. Cháu muốn thím về lắm hả.
Không, cháu muốn giữ thím mãi ở bên thôi. Nhưng đến lúc cũng phải về, giải quyết mọi thứ.
Thím biết, nhưng giờ thím muốn mặc kệ. Không phải lo gì nữa.
Vậy cháu thì sao. Thím không lo cho cháu à.
Lo cho cháu làm gì. Thím lo cho cậu bé này thôi.

Mắt thím hấp háy cười, tay vuốt ve thằng nhỏ trong quần nó. Như được đánh thức, nó lại hơi ngỏng lên trong quần. Thím thấy nó thức thì cười sặc sụa, đập đập muốn nó nằm yên lại. Hai thím cháu cười đùa với nhau, Tâm thấy thật thư thái. Dù trên người nó còn đau đớn, nhưng trong lòng nó những cô độc, mệt mỏi như tan mất hết. Tâm dần lấy lại được sự bình tĩnh, cân bằng trong con người vốn phải căng mình lên với đời, với người.

Chiều hôm đó chú Tiến và dì cũng vào thăm nó. Thấy nó tỉnh lại chú mừng lắm, hẹn nó ngày khỏe lại đi nhậu với chú. Dì nhẹ nhàng hỏi han nó mọi thứ. Nó thấy dì đôi lúc quan sát thím nó. Dì bảo Thảo Nguyên về nhà là đắp chăn ngủ một mạch. Nhưng nó biết có lẽ nàng không ngủ. Phải làm sao đây với cô bé này.

Sau hơn 1 ngày tỉnh lại, sáng hôm sau Tâm đã có thể đi lại. Dù còn hơi đau nhưng nó vẫn cố đi lại, đó là cách hồi phục tốt nhất, để cơ thể tự chữa. Chiều hôm đó nó cũng xin xuất viện. Nó về khách sạn với thím.

Tâm ngồi tựa lưng vào gối xem tivi. Cửa phòng tắm mở ra, thím nó quấn cái khăn tăm bước ra. Cái khăn ngắn cũn cơn, chỉ che được nửa bầu ngực to tròn của thím. Bên dưới càng ngắn hơn, nó thậm chí có thể thấy lấp ló mấy sợi lông lồn thím. Con chim của Tâm ngóc dậy ngay lập tức. Thím nhìn cái điệu bộ mắt sáng hơn đèn pha ô tô của nó thì liếc yêu nó một cái. Thím ra bàn phấn, lôi từ vali ra cái máy sấy. Tâm nhìn thím sấy mà thấy bứt rứt khó chịu. Cái khăn tắm hầu như không che cặp mông to tròn của thím, Nó nhìn thím sấy tóc từ sau lưng mà chỉ muốn tiến tới từ sau đè thím ra mà hiếp. Nó chống tay cố đứng dậy chầm chậm cho khỏi đau lưng, tiến từ từ tới đằng sau thím. Thím đang lùa tay vào tóc sấy cho nhanh khô, mắt thím cười, đôi mắt cong lên như đôi vầng trăng khuyết.

Này này, cháu lại đây làm gì thế,
Cháu đói.
Thế đợi thím sấy xong rồi mình đi ăn. Cháu phải đãi thím đấy.
Cháu muốn ăn bây giờ cơ. Ăn thịt thím.

Thím cười rõ tươi, hất hất mái tóc dài bay bay trước gió máy sấy. Rồi khi nó chuẩn bị áp sát vào thím, thím quay người lại. Hai tay thím đặt lên ngực nó vuốt ve:

Đi ăn đã. Bổ sung năng lượng. Tối nay thím có đi đâu mất đâu.

Rồi thím nhào ôm chặt nó. Nó có thể thấy thím hít ngửi mùi của nó, đôi bàn tay búp măng xoa khắp lưng nó. Nó và thím cứ thế ôm nhau. Nó cũng nhớ mùi của thím, nhớ những điên cuồng khi làm tình với thím, nhớ ánh mắt đưa tình của thím, nhớ….

Một lúc sau thím đẩy nó ra. Thím đã chọn sẵn một bộ váy hoa đến đầu gối, trông thím không nhìn kỹ đúng là chỉ tầm 30 tuổi. Thím đi vào đôi guốc 10 cm, mái tóc dài nhuộm hạt dẻ trông không khác các cô thiếu nữ nếu nhìn từ phía sau. Thím rộn ràng như con chim sẻ, ôm lấy tay Tâm dạo quanh các phố. Nó dẫn thím đi ăn các món Đà Nẵng. Thím giống mẹ và Cẩm, chỉ ưa ăn vặt, lăng xăng mua hết món nọ món kia. Đến khi nhớ tới còn chưa ăn ốc thì bụng đã no kềnh.

Trời vào xuân, tối Đà Nẵng thật mát mẻ. Tâm ôm thím đi dạo trên con đường về khách sạn. Chưa bao giờ nó được ôm thím như thế, đi cùng thím tự do đến thế.

Thích nhỉ.
Thích cái gì hả thím.
Được đi chơi thế này, không lo nghĩ gì nữa.
Cháu cũng thích.
Thích đi chơi thế này á.
Không, được ôm thím đi như thế này. Không phải hẹn hò trốn tránh ai cả.
Thím cũng thích thế. Ở cạnh cháu thím như trở lại thời thanh niên. Có lẽ là cửa sừng làm nghé thật. Nhưng thím cảm giác như thời mình mới lớn, cũng vô tư vui vẻ, thích được người yêu đi chơi thế này.
Thím.
Sao cháu.
Giờ cháu làm người yêu thím nhé.
Xì, vợ vợ chồng chồng rồi còn yêu đương.
Thím có thích không. Cháu rất thích. Cháu thích được yêu thím như thế này. Khi mình còn ở đây, thím là người yêu cháu nhé. Được không.

Thím nhìn nó, ánh mắt thím chứa chan bao cảm xúc. Mãi mà thím chả nói gì. Tâm liều thêm một lần.

Làm người yêu anh nhé, Lan.
Vâng.
Thím cúi đầu e lệ. Tâm như thấy cô thiếu nữ Lan năm vừa đôi mươi chứ không phải thím nó nữa. Nó nâng cằm nàng lên, nhìn nàng và khẽ nói:

Anh yêu em.

Đôi môi nó nhanh chóng phủ kín môi Lan. Lan vòng tay qua ôm lấy cổ nó, hai đôi môi ngậm chặt lấy nhau. Trước giờ nó và Lan làm tình rất cuồng nhiệt, nhưng đây là lần đầu nó và Lan hôn nhau như những cặp tình nhân, đầy đắm say và vị ngọt. Trong nụ hôn triền miên như bất tận, đôi lúc môi nó cảm nhận được vị mặn từ những giọt nước mắt của Lan chảy xuống miệng nó. Nó càng hôn Lan đắm đuối hơn, môi và lưỡi cứ quấn chặt lấy của Lan, đôi cánh tay cứ ôm siết lấy người nhau không rời. Đôi người đi qua tặc lưỡi, tuổi trẻ thật táo bạo, có thể hôn nhau như thế này giữa đường giữa chợ.