Thằng Tâm 2 – Truyện Người Lớn Mới 2021 ( Update Chương 217 )

Chương 159

Tâm và Thảo Nguyên đi ra bar. Xe vừa vút đi chưa được 1 phút thì có 4-5 thằng chờ tới. Thằng Nghĩa và 2 thằng ăn đá vừa nãy đi ra. Chúng leo lên xe rồi đuổi theo. Tâm đi thẳng về nhà dì, dù nó biết khả năng dễ bị theo. Thảo Nguyên thấy xe đi về phía nhà mình thì đập vai nó:

Sao lại đi về nhà. Đi về chúng nó đi theo thì sao.
Tôi vẫn phải chở cô về mà.
Thế còn anh.
Sợ gì. Tôi lái xe giỏi lắm, mà đường đông vậy chúng nó dám làm gì.
Ai mà biết được. Anh thân cô thế cô. Hay anh tối nay ở nhà tôi.
Thôi, không việc gì cả.

Xe về đến nhà, Thảo Nguyên mở cổng nhanh để Tâm vào. Tâm từ chối nhưng nàng nhất quyết kéo cái xe vào. Nó đành vào nhà theo nàng. Tâm ngồi xuống bàn, Thảo Nguyên đã chạy ra với hộp cứu thương nho nhỏ màu hồng như của em bé. Thấy nó nhìn cái hộp nàng giấu nó đi ra sau lưng mình, giọng lí nhí:

Tay anh sao rồi, để tôi xem.
Bị thương da với cơ thôi, nghỉ 1 vài hôm không vận động mạnh là được.

Thảo Nguyên không chịu, nàng kéo tay nó ra. Đôi tay nhỏ nhắn nhanh chóng xắn tay áo nó lên. Ở bắp tay có một vệt bầm tím có chảy máu. Đó là hậu quả do Tâm đỡ cú đá của thằng Tuấn. Thảo Nguyên thấm cồn vào bông khẽ lau cho nó. Nàng làm thật tỉ mẩn, nhẹ miết tay nó như sợ nó sẽ bị đau.

Có bị xót không.
Hơi chút, không sao cả.
Anh nhớ đừng làm việc nặng nhé.
Yên tâm, tôi thuận tay phải mà.

Tâm cười nói với nàng. Nó chợt mới để ý, do Thảo Nguyên cúi người để lau vết thương ở tay nó, cái cổ váy nàng thõng xuống, 2 bầu ngực non dù đã có áo ngực nhưng vẫn lộ ra 2 nửa bầu vú trắng với cái khe quyến rũ. Ngực Thảo Nguyên không to lắm, chắc bằng trái cam. Nhưng nhỏ có cái quyến rũ của nhỏ, Tâm như á khẩu. Nó phải quay mặt đi, nhưng mắt nó cứ dán vào cái khe đó không nỡ rời đi. Thảo Nguyên vừa hỏi nó mà không thấy nó trả lời. Nàng chợt ngẩng lên, thấy ánh mắt của nó đang nhìn vào đâu đó. Ý thức được việc gì, Thảo Nguyên lấy tay bịt ngực lại, mặt đỏ bừng.

Anh….
Tôi… tôi xin lỗi. Tôi không cố ý.
Nhìn vậy còn không cố ý.
Thật. Lúc nãy tôi không nhìn thật. Tự nhiên cô vén tóc lên, tôi… tôi không kiềm chế được…
Tôi mà không phát hiện chắc anh còn nhìn tiếp.
Tôi xin lỗi… tại cô đẹp quá nên tôi không tự chủ được.
Có đẹp bằng vợ anh không.
Đẹp hơn. Có lẽ vợ tôi lúc trẻ cũng không đẹp bằng cô.
Vậy nếu anh chọn giữa chị Cẩm lúc trẻ và tôi anh thấy ai đẹp hơn.
Không nói được. Tôi quen Cẩm khi Cẩm đã như hiện tại. Tôi cảm nhận vẻ đẹp và tình cảm của cô ấy theo cách khác. Chứ theo lẽ thường thì tôi phải chọn cô rồi.
Nói vậy tạm được.

Tiếng còi ô tô pim pim làm gián đoạn cuộc nói chuyện của Tâm và Thảo Nguyên. Thảo Nguyên ra mở cổng, ra là dì về. Cổng chưa mở hết dì đã lao xe vào, tí đụng vào đống hoa hoét của dì trồng. Cửa xe bật mở, dì lảo đảo bước ra khỏi xe:

Ơ, con gái hôm nay đi chơi mà. Về sớm thế hả con.
Mẹ lại say rượu lái xe à. Ôi mẹ đâm vỡ mấy bồn cây rồi.
Vỡ đâu mà vỡ. Mẹ buồn ngủ quá. Ôi chàng trai nào đây… có 2…3..4…5 chàng trai đều đẹp trai thế này à.

Dì xiêu vẹo đi tới trước mặt nó. Tay dì beo beo má nó rồi dì cười khanh khách. Tâm chưa hiểu chuyện gì thì dì ngã khuỵu vào người nó. Tâm vội ôm lấy dì. Dì say quá nên đã ngất rồi. Thảo Nguyên chạy lại xem mẹ. Cô vỗ vỗ trán vẻ chán đời.

Mẹ tôi uống say toàn như vậy. Có lần còn ôm chú lái taxi đòi cưới chú ý cơ. Anh đưa mẹ tôi lên gác rồi tôi lên ngay. Tôi đi khóa cổng với đánh xe vào gara đã.

Tâm nhìn dì đang trong vòng tay nó. Dì đang thở nhè nhẹ trong giấc ngủ say. Nó khẽ bế dì lên, cơn đau tay làm nó khẽ nhăn mặt.

Anh sao thế.
Không, không sao.
Đau tay phải không. Hay đợi tí tôi phụ giúp anh.
Thôi tôi làm được.

Tâm bế dì lên gác. Huých cái khuỷu tay bật sáng đèn lên. Đây là lần thứ 2 nó vào phòng dì, mùi thơm phòng phụ nữ thật dễ chịu. Tâm nhẹ nhàng đặt dì xuống giường. Giường của dì cùng thơm phức, mùi của nước hoa, mùi của phụ nữ. Nó đặt ngay ngắn dì rồi định đi ra thì chợt cổ nó bị túm chặt. Hai tay dì như 2 con rắn uốn éo cuốn vào cổ nó. Dì mở mắt ra, mơ mơ màng màng, giọng nói có mùi thơm nhè nhẹ của rượu cocktail:

Anh đi đâu đấy, không nằm với em à.
Dì à, con Tâm đây.
Tâm à, tên anh em nhớ đâu phải là Tâm. Mặc kệ đi, giờ ở với em một lúc. Em tự nhiên lại thấy thích anh. Lúc nãy em thấy anh vừa già vừa xấu, sao giờ lại đẹp trai thế nhỉ.
Không, con đây. Dì nhầm với ông nào rồi. Dì nằm đây đợi tí Thảo Nguyên lên giúp dì nhé.

Tâm định gỡ tay di ra và ngồi dậy. Nhưng chưa kịp thực hiện thì miệng nó đã bị dán vào miệng dì. Cái lưỡi thơm tho nhân lúc nó không chú ý đã luồn vào trong miệng nó, mơn trớn lưỡi nó. Tâm ú ớ định giãy ra, nhưng 2 tay dì đã ghì chặt lấy nó. Dì hôn điệu nghệ quá, Tâm như mê đi với đôi môi dì. Nó dần không chống cự mà bắt nhịp với dì. Hai người như cặp bài trùng, môi và lưỡi cứ thế quyện vào nhau, nhấm nháp vị ngọt của nhau.

Dì là người dứt ra trước. Dì thở hổn hển, mắt dì long lanh nhìn Tâm:

Anh hôn tuyệt vời thế. Em như mê đi trong nụ hôn với anh.
Con cũng thế.
Để em xem, cái này của anh có tuyệt vời không nào.

Tâm chưa kịp hiểu thì bàn tay dì đã sờ vào phía háng nó. Cái cục giờ đã u lên một cục. Mắt dì hấp háy, đôi môi khẽ lẩm nhẩm như đang khảo sát cái của nợ của nó. Chợt tiếng giày vang lên ở cầu thang làm Tâm sực tỉnh. Nó vội dứt ra ngồi ngay dậy. Nó đi ra phía cửa thì gặp Thảo Nguyên đi vào.

Anh đặt mẹ nằm rồi à.
Ừ… mà…
Anh ơi… đi đâu đấy… lại đây với em…

Dì gọi với trên giường làm Tâm ngượng chín mặt. Nó đang định chạy xuống nhà thì Thảo Nguyên giữ nó lại:

Miệng anh…
Làm sao?
Miệng anh đầy dấu son. Lúc nãy mẹ tôi hôn anh à.
Ừ… không phải tôi…. dì tưởng tôi là ông nào đấy.
Không… tôi hiểu… đây cũng không phải lần đầu. Tôi cũng bị mẹ hôn rồi. Thôi anh xuống nhà đi.
Ừ…
Đợi đã.
???