Thằng Tâm 2 – Truyện Người Lớn Mới 2021 ( Update Chương 217 )
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Thằng Tâm 2 – Truyện Người Lớn Mới 2021 ( Update Chương 217 )
Tác Giả: Khuyết Danh
Danh Mục: Loạn Luân, Máy Bay, Ngoại Tình, Truyện Sex Người Lớn, Vụng Trộm
Thể Loại: bắn vào lồn, cháu thím, tinh dịch
Lượt Xem: 2864 Lượt Xem
Chương 148
Buổi chiều mẹ và Cẩm bay. Cẩm phàn nàn biết thế đặt hẳn 6 hôm. Nó bảo hay là đi đổi vé. Mẹ phì cười, mẹ thừa biết nó định dời ngày để làm gì. Mẹ thì thầm với nó, mẹ đến ngày rồi. Cẩm cũng 7 tháng rồi, nó không nên làm nhiều, ảnh hưởng đến đứa bé. Rồi nó cứ bắn vào như thế, đứa bé ra đời sẽ bị gỉ mắt, mụn nhọt… Tâm lè lưỡi không tin, sao mà thế được. Rồi mẹ và Cẩm cũng lên máy bay. Tâm cảm thấy hẫng hụt, 4 ngày trôi qua thật nhanh quá. Có lẽ thực sự chỉ có 2 ngày.
Tâm lại quay lại cuộc sống thường nhật. Trời Đà Nẵng giờ chỉ còn lạnh chứ ít mưa bão rồi. Khách sạn mà nó xây vì thế cũng được đẩy nhanh tiến độ. Chú Tiến giục giã mọi người liên tục. Chú muốn khách sạn được hoàn thiện trước mùa hè năm sau, vào mùa du lịch. Tâm cứ thế cuốn vào công việc, cho đến môt hôm nó nhận được cuộc gọi của Ngọc.
Tâm theo địa chỉ Ngọc đưa, nó đến một quán café ven sông. Chị ngồi đó nhâm nhi ly cà phê đen. Chị vẫn vậy, đẹp và kiêu sa. Chị vẫy nó ngồi rồi gọi luôn đồ uống cho nó.
Em trông già dặn hơn hồi trước.
Chị thì vẫn đẹp như vậy.
Tất nhiên rồi. Chị không đẹp thì ai đẹp. Công trình của em đang làm sao rồi.
Vẫn tiến triển tốt chị ạ. Mà sao chị biết em ở Đà Nẵng.
Do chính em bảo chị tháng 10 vào đây làm mà.
Vậy à, em quên mất.
Thực ra, hôm nọ chị đi trên đường thấy em. Em đang dắt tay một người phụ nữ. Cô ấy đang có thai thì phải. Chị thấy hai người thân thiết, nên không qua chào.
À, đợt đó mẹ và vợ em vào chơi. Sao chị không qua, em chả nhìn thấy chị.
Vợ em? Cô ấy là vợ em á. Chị trông hơi già.
À vâng, cô ấy gần tuổi mẹ em. Chuyện dài lắm.
Chà, chị không biết em có sở thích lái máy bay. Chị cũng là máy bay sao em không lái nhỉ. Chị làm mặt giận nó.
Chắc do… chị đẹp quá. Em sợ…
Sợ cái gì. Chị vừa xinh vừa hiền, lại còn đang độc thân. Ài, giờ chị vẫn chưa kiếm được ai vừa ý. Mà vợ em mang thai to nhỉ, sắp đẻ chưa.
Tính đến giờ gần 8 tháng rồi chị.
Em cũng giỏi nhỉ. Vậy là sắp lên làm bố rồi. Chị giờ đã đầu 3 rồi mà chưa có con. Đôi lúc chị cũng thèm tiếng trẻ con.
Chị nói rồi ngồi yên lặng. Chị như chìm vào một thế giới nào đó. Tâm ngồi đó đợi chị. Gần tết nên mọi người có vẻ đi lại đông hơn thì phải. Năm nay có lẽ nó không về ăn tết được. Không biết mẹ và Cẩm thế nào. Rồi còn thím với Liên nữa. Tiếng chị làm nó quay lại thực tại:
Em đang ngẩn ngơ nhìn gì thế.
À em đang nhìn đường thôi. Sắp tết rồi chị nhỉ.
Ừ, năm nay em có về ăn tết không.
Không chị ạ. Em và mấy đứa ở lại làm.
Vậy à. CHị chuẩn bị về, đang hỏi em có về chung không. À, quên mất. Chị gọi em ra để bàn chuyện mà.
Chị vỗ vỗ đầu kêu ca cái trí nhớ kém của mình. Hóa ra là chị lo xong cái mảnh đất để xây khách sạn rồi. Không được trước biển, nhưng là ô phía sau, đi ra biển cũng gần. Chị kêu đợt rồi về bắt nã bố mẹ mãi, rồi quay sang cò quay cả chồng cũ, mới vay mượn được kha khá, chả hiểu đủ không. Chị tặc lưỡi, thôi cứ làm đi, thiếu tính sau. Chị gọi nó đến xem nó có nhận công trình khách sạn chị không. Tâm gật đầu cái rụp. Có công trình là nó nhận, nữa lại là khách sạn của… chị???
Mà chị nói luôn nhá. Chị cũng không biết có đủ tiền không. Nên lúc đó em cứ liều liệu chị nợ tiền em đấy.
Chỉ cần chị trả em một phần, còn đâu em ứng trả cho thợ. Chứ của em chị nợ bao giờ trả cũng được.
Thế nhỡ không bao giờ thì sao. Chị buột miệng hỏi.
THì.. chị cứ để vậy. Em lấy chị thay tiền nợ.
Hai người chợt yên lặng. Tâm thấy nó giường như nói hớ. Nó nói đùa thôi, nhưng câu đó mang nhiều hàm nghĩa khác. Chị nhìn nó hồi lâu, rồi chị bật cười:
Em á… liều liệu cái miệng. Đồ dẻo mồm.
Hai chị em lại ngồi bàn tán lung tung. Chị đưa luôn cho nó thiết kế rồi đưa nó xem khu đất. Phải đến tầm tháng 4 chị mới khởi công. Vậy là còn tầm gần 3 tháng nữa. Tâm chia tay chị, nó cầm thiết kế trên tay mà phấn khởi lạ. Nếu làm được công trình này, vậy là nó sẽ có thêm nhiều vốn và kinh nghiệm. Mảnh đất này nếu trước biển mà toàn khách sạn nhỉ, có mà đủ cho nó làm hai chục năm mất.
Tâm về hớn hở như thằng bé vừa được mẹ mua đồ chơi cho. Chú Tiến thấy vậy mới gọi nó:
Đi đâu giờ mới về thế cháu. Chú định đi nhậu với ông bạn mà tìm cháu nãy giờ. Ở đây quản lính đi chứ.
Cháu xin lỗi. Cháu vừa đi gặp bạn. Chú sắp đi chưa, cháu định đưa cái này cho chú xem.
Đáng nhẽ ra phải đi rồi. Mà chưa thấy cháu chú không yên tâm. Dời hẹn đến 5h chiều. Giấy tờ gì mà đưa chú.
Thiết kế, thiết kế khách sạn chú ạ. Cháu có chị người quen ở ngoài đó. Chị ý đang định xây khách sạn trong này. Chị ý đưa cháu thiết kế, sang năm bắt đầu khởi công.
Chú nhìn nó. Ánh mắt nghiêm nghị khác thường. Nó hơi chột dạ. Nhưng rồi chú vỗ vỗ vai nó, làm nó thở phào, không có chuyện gì cả.
Chú không biết là cháu giỏi hay vận đến. Chưa làm xong ở đây đã có công trình khác gối tay. Thế là tốt lắm. Có 2 công trình liên tục trong tay, sau này cháu sẽ kiếm được thêm công trình khác. Cô Sương có bảo chú xem ai định xây khách sạn thì giới thiệu cháu, mà giờ chưa kiếm được. Họ toàn kiếm công ty ở đây, có tiếng rồi. Cháu làm được công trình nữa thì có tiếng ngay. Được đấy.
Cháu cũng hy vọng vậy. Nhưng chú phải giúp cháu. Chú xem thiết kế hộ cháu. Cháu xem qua nhưng có vài chỗ chưa hiểu.
Ra kia, mày pha chè đi. Để chú xem.
Chú Tiến và Tâm ngồi gần 3h đồng hồ, qua cả giờ cơm trưa. Chú như được vào đúng sở trường của mình. CHú chỉ từng hạng mục, từng mặt cắt cho Tâm. Đoạn nào như thế nào, thiết kế theo chú đoạn này nên ra sao, đoạn này có lẽ nên chỉnh cốt thép lại cho đỡ lãng phí… Tâm ngồi nghe rồi hì hục ghi lại. Những thứ này là vô giá với nó, không thầy nào chỉ được như chú. Chú nói xong mới nhớ giờ đã hơn 3h chiều, cái bụng bắt đầu lên cơn. Chú lại gọi điện, chỉnh giờ hẹn thành… 4h chiều. Xong là chú lên xe về nhà, để kịp giờ đi nhậu.
Tâm ngồi đó nghiên cứu kỹ lại từng lời chú nói không quên mất. Nó cứ ghi ghi chép chép đến tận 7h tối, Xoan giục mãi nó mới dừng lại để đi ăn. Ăn xong nó lại ra chỗ đèn sáng ngồi nghiên cứu tiếp. Mãi đến khi gần 12h, sắp sang ngày mới nó mới dừng lại.
Hôm sau, Tâm gọi cho chị, thảo luận thêm về thiết kế. Nó lại gặp chị ở quán ven sông. Chị mặc một cái váy đến chân, áo len mỏng. Môi chị thoa nhẹ son đỏ, gương mặt hầu như không trang điểm nhưng thật đẹp. Tâm đơ mặt ra ngắm chị, mãi đến khi chị vẩy vẩy nước vào mặt nó mới tỉnh ra.
CHị… em xin lỗi.
Chị biết là chị đẹp, nhưng nghệt mặt ra như em thì đúng là người đầu tiên.
Có người bảo em, ngắm gái xinh nhiều sau này sinh con gái sẽ đẹp lắm.
Phì, chị gục đầu vào bàn cười trước lý luận của nó. Thế em ngắm nhiều vào. Mà con em sắp sinh là con gái à.
À… em cũng không rõ.
Trời…. Sao đến con mình là con trai hay gái mà không rõ.
Có mẹ với vợ em biết. Mà không nói. Em cũng không hỏi, con nào cũng được, có con là tốt rồi.
Đúng, có con là tốt rồi. Tư tưởng em được đấy, không giống mấy thanh niên thời nay. Cứ thích phá trinh con gái nhưng lại muốn vợ mình phải còn trinh. Có con trai thì tung hê lên trời…
Chị lại ngồi buôn dưa lê với nó một lúc. Rồi Tâm cũng tiến tới bàn cụ thể với chị về thiết kế. Chị cũng chả hiểu gì về mấy cái này, nhưng nó trình bày xong thì chị ok luôn. Chị khen chú Tiến có mắt nhìn, chị có thể tưởng tượng ra mấy chỗ chú bảo sửa. Còn về kỹ thuật thì chị chịu. Chị bảo nó gạ chú Tiến làm giám sát cho khách sạn của chị. Tâm bảo về hỏi chú, nó cũng định vậy mà hôm qua quên mất.
Hai chị em đang bàn luận thêm về giá cả. Tâm thì sao cũng được, miễn đừng quá thấp. Nhưng chị muốn rõ ràng luôn, để chị cân đối thu chi. Tâm và chị đang ngồi tính toán các hạng mục thì ghế đối diện có người ngồi xuống:
Em hôm nay lại ở đây à. Chờ anh phải không.
Chị và Tâm ngẩng lên. Thấy người đàn ông trước mặt, chị cười rất tươi. Tâm ngờ ngợ, nó mất 1 lúc mới nhận ra được đó là ai.
Anh, hôm nay không bận nữa sao lại đến thăm em. Chị cho phép chưa.
Cậu thanh niên này là… em của em à. À… đợi đã…. tôi biết cậu…. cậu xây nhà cho Sương phải không.