Thằng Tâm 2 – Truyện Người Lớn Mới 2021 ( Update Chương 217 )

Chương 149

Vâng… chú là chú Hùng, chồng cô Sương phải không.
Ủa, vợ anh tên Ly mà. Vợ nào nữa tên Sương.
Ờ…à….không, tôi là bố của Thảo Nguyên thôi. Cậu không ở đó xây khách sạn sao ra đây.
Nó là thằng em của em ở ngoài Hà Nội. Em đang bảo nó nhận xây cho em cái khách sạn mà.
À, ừ… anh đang định bảo em là anh tìm được chỗ nhận xây cho em rồi. Giá rất hữu nghị, uy tín luôn.
Thôi, em chỉ định thầu cho em trai em rồi. Anh khất bên kia hộ em nhé.
Rồi. Nếu là em trai em thì phải ưu tiên. Thế công trình kia xây thế nào rồi. Cháu cần giúp gì không. Trần Hùng đổi giọng qua hỏi nó.
Vẫn tốt chú à. Có chú Tiến giám sát nên vẫn trong kế hoạch.
Ừ, có gì cần giúp cứ hỏi chú. Trần Hùng vỗ vỗ vai nó, rất ấm áp với vẻ cha chú.
À, thế em ăn chưa. Mình đi ăn em nhé. Anh đưa em tới quán mới mở, ngon lắm.
Tâm đi luôn em nhé.
Thôi, em có dặn cơm ở chỗ xây rồi. Em cũng chuẩn bị về không mọi người chờ cơm.

Tâm cũng muốn đi ăn với chị, nhưng chỉ có mình nó và chị thôi. Nó có lẽ bị lây ảnh hưởng từ chú Tiến, nên không thích Trần Hùng, dù lão ta là bố của THảo Nguyên. Nó từ biệt chị, quay về công trường. Chú Tiến thế nào hôm nay không về, đang ngồi ăn cùng thợ. Thực ra mâm của chú chỉ gồm 5-6 ông già già, đang ngồi gặm chân gà uống rượu. Tiệc cũng gần tàn rồi, mấy ông đã nằm ngay ở đó nghỉ, có mỗi chú vẫn ngồi đó cà kê kể chuyện. Thấy Tâm chú vẫy vào:

Tưởng thanh niên trưa nay đi bàn chuyện làm ăn với người đẹp rồi đi ăn luôn chứ.
Chị ý có người quen gặp, nên đi ăn luôn với người ta rồi.
Thế à, chắc còn cơm đấy. Mày ra xới bát rồi ra đây ngồi ăn với chú. Mấy cái lão này đi hết đi. Ăn 1 đống chân gà của tôi còn kêu tôi bốc phét.
Chả bốc phét. Ông gầy thế này mà kêu hồi trẻ đẹp trai, rồi tán đổ mấy em. Lại còn làm chuyện đó cả tiếng. Một chú lớn tiếng tố chú Tiến.
Ơ, tôi nói thật. Giờ già rồi nhưng gặp gái xinh tôi vẫn thưa sức làm 30 phút.

Tâm mặc kệ mấy ông đấu khẩu. Nó ra xới bát cơm, gắp thức ăn rồi ra ngồi cạnh chú. Mấy ông kia trêu chú rồi cũng tìm chỗ nghỉ tí còn làm tiếp. Tâm đang ăn thì nhớ đến Trần Hùng, nó mới hỏi chú:

Chú, cái ông Trần Hùng cha Thảo Nguyên, ông đó có vợ rồi đúng không.
Sao cháu hỏi thế?

Chú Tiến dừng gặm chân gà, quay sang hỏi nó. Tâm kể chuyện trưa nay cho chú. Qua đoạn nói chuyện nó hiểu là vợ Trần Hùng là người khác. Vậy dì Sương với Trần Hùng là ntn. Chú Tiến thấy nó hỏi thì im lặng. Chú tiếp tục gặm chân gà, nhấp nhấp chén rượu. Mãi sau chú mới nói:

Cha đó là thằng khốn nạn. Hắn có vợ chưa cưới rồi nhưng vẫn lừa dối Sương. Khi Sương đi tìm hắn thì mới biết hắn đang đi chụp ảnh cưới với vợ. Lúc ý Sương đang mang thai Thảo Nguyên rồi. Sau này gặp lại, hắn lại lừa Sương lần nữa. Rồi Sương bị vợ hắn đánh ghen, hắn bỏ mặc Sương. Nhưng giờ hắn vẫn quấn quít. Hắn chỉ coi Sương là món đồ, thích chơi thì chơi mà thôi. Giờ lại đi quấn gái khác, thằng chó.
Vậy sao dì không cạch hắn ra.
Sao không muốn. Nhưng hắn là bố Thảo Nguyên. Hắn miệng rất ngọt. Lúc phát hiện ra con bé là con mình hắn dỗ ngon dỗ ngọt lấy lòng nó. Giờ bảo Sương xua đuổi bố nó, con bé không vui đâu.
Hèn thật. Cháu mà là chú cháu rình lúc không người cháu cho củ đậu vào đầu.
Hay đấy. Trước chú cũng định đánh hắn, mà chưa có dịp.

Hai chú cháu cà kê dê ngỗng. Chú nhớ lại chuyện cũ, cứ thế nhâm nhỉ, rồi ngủ quay đơ luôn. Tâm uống ít nên không sao. Nó đắp chăn cho chú rồi ngồi nghiên cứu thiết kế. Mãi gần tối khi thợ bắt đầu nấu cơm, chú mới tỉnh. Chú cuống cuồng chạy ra xe, không quên mắng Tâm không gọi chú. Hôm nay chú mãi mới mời được dì đi ăn, mà giờ sắp đến giờ rồi. Tâm bật cười, nó nhìn chú phi xe như ăn cướp mà lắc lắc đầu. Tình già.

Tâm vừa tắm xong, nó đang định đi ăn thì chị Ngọc gọi. Tâm chần chừ, nhưng rồi vẫn bốc máy:

Em nghe chị ơi.
Em ơi chị đói quá. Từ trưa đến giờ chưa được ăn gì.
Em tưởng trưa chị đi ăn với ông Trần Hùng.
Chị tưởng em đi cùng thì chị mới đi. Em không đi, chị giữa đường đau bụng chay luôn rồi.
Thế giờ chị đi ăn đi.
Chị đói quá không đi được. Em đến địa chỉ ….. nhà chị. Em đến đưa chị đi ăn đi.
…. Vâng. Thế chị đợi em.

Tâm đắn đo một lúc, rồi nó quyết định mặc bình thường thôi. Áo sơ mi xanh lục hơi bạc màu với quần bò. Tâm vác xe đi trong tiếng í ới của mấy ông thợ. Gió hơi lành lạnh làm nó sảng khoái. Nó dường như biết chị làm nũng, nhưng chả hiểu sao nó cứ muốn gần chị. Có lẽ chị đẹp? Hoặc nó đa tình? Hay nó đã lâu chưa gần ai đó. Tâm hít hơi gió lạnh cho tỉnh táo. Có làm sao, nó là Tâm mà. Làm việc tùy tâm, có gì cứ đắn đo ngại ngùng.

Tâm đến nơi, đó là một căn nhà cấp 4 cũ cũ trong kiệt. Cánh cửa gỗ bạc màu đến nỗi tối mà nó vẫn nhận thấy. Đang định gõ cửa thì cửa gỗ mở, cả chị và nó đều ngạc nhiên vì thấy nhau.

Em đến đúng giờ đấy. Chị đang định gọi xem em đi đến đâu rồi.
Sao chị bảo đói quá không đi được.
Thật mà. Chị đói quá, nước bọt cứ tuôn ra. Chị phải nuốt nước bọt ừng ực mới đủ sức mở cửa đấy.

Chị nói xong thì chợt ôm bụng cười. Vì chị thấy bản mặt nó thộn ra khi nghe chị nói. Thấy nó gãi đầu, chị đứng dậy, kéo nó xềnh xệch đi. Ra đến ngõ, nó mới để ý chị. Chị mặc một bộ quần áo không khác gì bụi đời. Áo sơ mi thì trông nhàu nhĩ, cái áo may kiểu gì hay chị mặc mà trông cứ xộc xệch. Quần bò thì rách tả tơi. Chị thấy nó nhìn chị như sinh vật lạ, chị phá lên cười:

Sao, chị mặc có đẹp không.
Không, cái này là mốt hả chị.
Mốt, đúng mốt đấy. Chị em mình mặc giống nhau nhỉ. Nhìn em kìa, ông chủ thầu xây dựng.

Tâm nghe chị nói, nó nhìn lại mình. Có vẻ cũng hợp thật. Nó bật cười thành tiếng, làm chị sửng sốt. Chị nhìn nó bằng ánh mắt khác lạ. Nhưng rất nhanh, chị lại trở lại thành tiểu thư kiêu sa, dù trong bộ quần áo nào đi nữa.

Đi, hôm nay em mời chị ăn nhé. Từ giờ đến khi xây xong khách sạn, chị rất nghèo.
Chị muốn ăn gì. Ăn tôm hùm với bào ngư… là em chịu. Vì chị không có tiền trả cho em, nên em cũng phải bỏ tiền túi ra trả cho thợ. Nên em cũng rất nghèo.

Chị lườm đá nó một cái. Ngồi phắt lên con xe wave cũ đồng nát của nó, chị chỉ thẳng:

Bún vịt, lẩu vịt, cháo vịt.

Tâm ngồi xem chị ăn. Chị ăn như đúng là bị bỏ đói 3 ngày. Cả đĩa thịt vịt chị ăn gần hết, 2 tô cháo cũng hết. Miệng chị đầy mỡ màng, nhưng trông chị ăn thật ngon miệng. Tâm chần chừ rồi cũng lấy giấy, nó khẽ lau lên chỗ mỡ trên má chị. Chị khựng lại, rồi để mặc nó lau. Chị nhìn nó, ánh mắt trêu trêu:

Em đã đọc truyện ngôn tình chưa.
Chưa, truyện viết về gì hả chị.
Truyện ngôn tình, đó là một thể loại.
À, thế thì em không biết. Em có đọc thì chỉ đọc truyện sex ( nhầm nhầm… có đọc thì chỉ đọc truyện văn học ).
Hành động vừa rồi của em làm chị tưởng em đọc truyện ngôn tình rồi áp dụng với chị.
Vậy à, em xin lỗi.
Không. Với người khác thì không được, nhưng em làm thì chị thích.

Chị nở nụ cười tươi rói. Cái miệng vẫn còn mỡ quanh vành môi, nụ cười chị thật tự nhiên, khác hẳn với vẻ đẹp kiêu sa vốn có của chị. Tâm cũng cười, nó thích chị như bây giờ, gần gũi và không xa cách. Nó cảm thấy có thể gần chị hơn. Chứ chị vẫn đài các kiêu sa như mọi hôm, nó chỉ biết đứng xa mà ngắm.

Ăn vịt chán chê, chị lại rủ nó đi ăn chè. So với Hà Nội của nó, Đà Nẵng ăn rẻ dã man. Chị gọi 3 cốc chè, nó 1 chị 2. Nhưng chị ăn cả 3 cốc, mỗi cốc 1 ít. Còn lại nó ăn thừa. Ăn xong, chị ôm cái bụng no nặc nè tưởng như không đi nổi. Chị bắt nó dừng xe ở một công viên rồi chạy vào nằm ngay ra ghế đá.

Thoải mái quá. Ăn no mà đi trên con xe đồng nát của em đau bụng quá.
Chị nằm đây lạnh đấy.
Không, mát lắm. Em ngồi đây. Làm gối cho chị.