Tại sao chúng ta lại ra nông nỗi này – update Chương 16

, 153, 204)”>Chương 7: “Ở nhà đi, tối em lại về.”

* 10/08/2019 – 14:23 Chiều.

Sau một hồi im lặng ở quán, cả hai chúng tôi đã về căn hộ.

Tôi ngồi trong phòng làm việc của mình, còn em nằm trong phòng ngủ vui cười khúc khích với chiếc điện thoại trên tay.

Phía bên đây tường tôi nghe rõ điệu cười vui vẻ của em. Em của ngay lúc này khác với em lúc đi cùng tôi, hai mặt cảm xúc trái ngược hoàn toàn. Buổi trưa vừa đi qua, toàn những phút giây xởi lởi, đăm chiêu , thi thoảng ra lệnh rồi im lặng.

Tôi thừa biết điều gì làm em vui như thế. Còn ai khác thân thiết có thể khiến em cười được lúc này ngoài Minh? Em vui vẻ nhắn tin với hắn bỏ mặc tôi bất lực phía bên này tường! Chung một căn nhà nhưng sao khoảng cách lại xa quá…

Ngồi tì tay lên bàn, tôi gục đầu cảm thấy mình thật thảm hại. Tự hỏi liệu có cách nào cứu vãn được tình cảnh của tôi không? Tôi ước cho khoảnh khắc thủ dâm tối qua đừng xảy ra… Giá như lúc đó tôi chọn cách chơi game để xả stress, có lẽ bây giờ em vẫn đang cố gắng sống giả-vờ với tôi, còn hơn lật bài ngửa và đối xử “cạn tàu ráo máng” với nhau như thế. Ôi giá như…

-Anh Quân!!!

Nghe tiếng em gọi bất ngờ, tôi giật mình ngẩng đầu dậy. Cảm giác như từ đâu đó trong hư không vô định, tôi bị lôi về thực tại. Mệt mỏi đứng dậy, tôi hít một hơi thật sâu, từ từ lê thân mình qua phòng ngủ. Vừa đi vừa lấy tay xoa con cu đang bị kìm kẹp.

Sực nhớ, tôi đã đeo cái lồng này được 5 tiếng đồng hồ rồi. Bây giờ bắt đầu cảm thấy nhức nhối ở phía dưới vì máu huyết không thể lưu thông bình thường. Tình trạng tương tự như một con chó sắp bị thiến bằng phương pháp cột chun vậy.

-Em gọi anh à!
-Còn hỏi?!
-…
-Chút nữa ở nhà, dọn dẹp nhà cửa, mấy cái áo cái quần giặt hôm qua phơi khô rồi thì lấy vào mà ủi. Cái nào xếp được thì xếp, không xếp được thì vứt đấy tối em về xếp.
Hôm nay được nghỉ một hôm, tranh thủ mà lo dưỡng cái thân cho có sức làm việc. Tối ngày ủ rủ, đuối lên đuối xuống như thằng dở người, chẳng làm cái gì được ra hồn!

Em lo cho tôi thật à Vy? Hay chỉ là một chút bù qua sớt lại để em “lấp đậy” cho việc sắp đi ra ngoài với ai kia?

-Em… đi đâu?
-Đi đâu việc của em. Anh hỏi làm gì? Bây giờ không cần thiết phải cho biết nữa đâu. Anh quên là sáng nay tỉnh dậy thì thế giới này đã thay đổi rồi à?
-Có cần thiết vô tình đến mức đó không Vy? Dù gì anh vẫn còn ở đây mà!
-Hahaha…. thì sao? Ở đây thì sao? Quên mất vai trò của mình rồi à? Bộ tưởng đang bình thường như ngày hôm qua hay gì, Quân? – Vy xách mé.
-…
-Sao? Bắt đầu thấy khắm rồi phải không? Chịu hết nổi rồi phải không? Bộ mặt này của em anh không nuốt trôi nổi nữa chứ gì? OK, thay đổi quyết định nhanh còn kịp!

Nói rồi, em móc trong túi quần jean ra cái chìa khóa lồng. Ngửa bàn tay, em chìa thẳng nó vào tôi.

-“TỰ DO”. Cầm đii…

Tôi vẫn đứng đó, như trời trồng, sụ cả vai xuống bắt đầu xịu môi. Tôi nức nở! Chẳng khác gì một đứa nhỏ, tôi mít ướt trong sự xấu hổ, trong nổi đau nghẹn ngào trào dâng. Tôi nấc lên bất chấp bộ dáng xấu xí, kém cõi của mình. Siết chặt tay thành nắm đấm, quỵ gối xuống nền gạch, tôi đập mạnh lên giường nhiều phát rồi gào lên. Nằm sõng soài ôm lấy đôi chân em, tôi ôm thật mạnh vừa ôm, vừa khóc, vừa gào thét.

-Vy ơi,… Vy ơi…anh xin em mà…. Vy ơi….. – Tôi lặp đi lặp lại câu nói đó một cách vô thức.

Em vẫn ngồi bắt chéo, đung đưa chân mình bình tịnh. Mặc cho tôi đang quằn quại như một thằng khùng phía dưới. Em khoanh tay nhìn ngán ngẫm. Cứ thế để tôi như điên như dại suốt 5,10 phút liền. Tôi nằm cầu xin em, như một thằng bé cầu xin mẹ mình tha thứ cho lỗi lầm đã mắc, xin được mẹ yêu thương trở lại mà đừng đánh đòn, đừng phạt nữa vì nó biết lỗi rồi.

* 14:40 Chiều.

-Ngồi dậy! – Em cất tiếng ra lệnh khi thấy tôi bắt đầu thấm mệt và nín khóc.

Nghe lời Vy, tôi lồm cồm bò dậy như một thằng ẻo lã!

– Xích lên trên đây với em.
– …
– Mệt không?
– A…n..h… c..ó – Tôi nói trong khi phụng phịu mặt mũi, mắt vẫn còn ứa nước.
– Hiện thực với mộng tưởng có khác xa nhau không Quân?
– … Co…c..ó.. – Tôi cà lăm vì vẫn còn trong cơn nấc cụt sau cơn khóc đằm đìa.
– Có phải lúc con cu chưa “dựng” thì những thứ này quá nặng nề đúng không?

Em nói như xoáy vào đúng tim can của tôi. Đánh trọng thương tâm lý đang suy nhược này!

– Còn yêu thương em nhiều không?
– Có… anh có, anh còn yêu em nhiều lắm, không vì những chuyện đã qua mà anh ngừng yêu em đâu Vy, anh xin em. Anh nói thật đó…. – Tôi còn chưa dứt câu thì:

– Thôiiiiii,… được rồi. Em có hỏi gì thêm đâu mà anh phải giải thích!
-…
– Có chắc là còn thương nhiều không? – Em hỏi lại lần nữa.
– Chắc. Anh chắc!!!
– Vậy thì anh nên yêu con người này của em đi Quân. Em thay đổi rồi!
-…
– Em nhắc lại cho anh nhớ, có em của ngày hôm nay là do chính anh tạo ra đấy Quân!
-…
– Suốt thời gian qua, em đã hoàn thành khóa “huấn-luyện” khắc nghiệt mà anh dành cho em. Mệt mỏi đủ rồi, nói thật!
-…
– Trong lúc em như điên như dại vì cô đơn, còn anh thì trơ trẽn yêu lấy cái mộng tưởng biến thái này của mình… Phải thừa nhận cho đến hiện tại, trong lòng em có hẳn một sự thù ghét dành cho anh chứ không đơn thuần là hờn trách đâu Quân.
-…
– Nhìn thấy anh trong bộ dạng nãy giờ, nói vô cảm thì có hơi không đúng nhưng mà dùng từ “khinh bỉ” chắc là hợp lý hơn. Anh có biết bây giờ trong em một chút thương hại anh cũng chẳng tồn đọng không?
– Anh…
– Đừng xin lỗi, nhắc lại!!!
-…
– Không phải em cố tình chèn ép hay làm trịch thượng gì trước mặt anh đâu… nên anh cũng đừng oán em. Sau khi vỡ lẻ ra toàn bộ mọi chuyện thì cảm xúc bây giờ của em là đang sống thật với chính mình thôi Quân ạ.

Nghe Vy thổ lộ, tôi biết em đang rất đay nghiến tôi. Mọi thái độ sát phạt của em sáng giờ cũng là dễ hiểu, tôi không trách em điều gì cả…

Cúi mặt xuống, Vy cố tỏ ra một chút nhượng bộ, em thở dài, tiếp tục:

– Xem như một chút đạo đức trong em đã tự dằn vặt mình. Và em không muốn anh hiểu nhầm rằng đây chỉ là sự trả đũa!
Em muốn anh biết rõ mối quan hệ của chúng ta ngay lúc này thật sự không thể cứu vãn bằng cách nào khác; vì cách duy nhất để giữ chân được em đó là anh phải để cho em “bay nhảy”, có như thế cảm xúc của em mới được hồi lại. Chứ hiện tại em chẳng còn lý do gì để ở bên cạnh anh nữa rồi.

Đừng buồn mà hãy làm tốt vai trò của mình đi, yêu em như anh đã khẳng định đi Quân… Nếu không thể làm “trụ cột” cho em dựa vào cả đời, thì anh có thể nhường lại việc đó cho một người khác làm thay mà? Dù sao thì… Đây vẫn là nhà em, em vẫn về với anh đấy thôi.
-…
– Nói thẳng, nếu anh cũng biết xấu hổ cho cái ham muốn “kì dị” của mình thì sao em lại không biết xấu hổ cho cái lệch lạc này của em? Phụ nữ vốn dĩ rất quan trọng sự chung thủy, rất cần những giá trị truyền thống. Nhưng mà ai… ai là người muốn em phải khác đi? Bây giờ chúng ta thực sự là dành cho nhau rồi, anh lấy điều đó tự an ủi lòng mình đi.
-…
– Anh có thể “huyễn hoặc” bản thân rằng em còn yêu anh gì đó cũng được, sự thật về sau cứ để thời gian trả lời… Còn bây giờ, có lẽ em nên thôi gắt gõng với anh và bắt đầu tập “ngọt ngào” hơn để anh cảm thấy thoải mái với mọi chuyện này ha. OK không?

Em nói em không cảm thấy thương hại tôi rồi em lại bộc bạch ra tâm tư thế này. Vậy có khác gì là em đang đánh đố tôi không?!
Tâm lý phụ nữ quả thật chuyển biến vô cùng phức tạp. Nếu là đàn ông chẳng ai có thể lường trước được điều gì. Quan trọng là tôi biết hiện giờ không phải chỉ mình tôi lạc trôi giữa dòng cảm xúc hư hư thật thật của mình nữa, mà kể cả Vy cũng vậy!!!

– Chút nữa, em sẽ ra ngoài với Minh. Hôm nay anh ý muốn đón em đi bơi cùng đám bạn thân hồi cấp 3. – Vy bỗng nhiên thay đổi 180 độ, em “ngọt ngào” như lời khẳng định ban nãy.
– Ừ, anh cảm ơn em vô cùng vì đã nói ra điều mà có nghe cũng chẳng thấy nhẹ nhõm hơn chút nào.
– Haha, chịu đi. Có vợ không biết giữ bây giờ thành của người ta xài rồi, ngồi đó tiếc.
– …Em…. em ở nhà.. với anh có được không? – Tôi lại thều thào cầu xin.
– Em muốn đi, hôm nay trời nóng nực quá, vả lại cũng muốn bơi cho đầu óc thư giãn. Hôm nay nặng đầu quá rồi!
– Mang anh theo có được không, anh vẫn sẽ đeo lồng mà. – Tôi bí xị chấp nhận vị trí của mình, nài nỉ em.
– Thôi được rồi, ở nhà đi, tối em lại về! – Em lấy tay xoa đầu tôi an ủi như vỗ về một con cún biết chủ sẽ vắng nhà.

* 15:10 Chiều.

Sau khi xoa dịu tôi bằng cái vuốt ve ấy, em lao thẳng vào phòng tắm sửa soạn thay đồ. Tik tắc trong thời gian ngắn em đã hoàn toàn thay đổi diện mạo của mình. Mặc một chiếc áo dây trắng mát mẻ, chỉ đủ ôm vùng ngực, để lộ ra trọn phần eo thon thả. Em không mặc áo vú, chỉ dán núm mà thôi. Tôi cũng khá bất ngờ vì thói quen thả rông của em dạo này ngày một bạo dạn.

Phía ngoài em khoác chiếc áo jean “croptop”, bên dưới mặc một chiếc váy trắng xếp li ngắn cũn-cỡn mà không có quần đệm. Ở phía dưới lớp váy, Vy mộc mạc hoàn toàn với cái quần lọt khe thun không viền. Em vô tư để bờ mông đẩy đà của mình lập ló nơi mép váy… và như vậy là xong!

Lại gần đầu giường, mở ngăn kéo tủ Vy lấy cho mình chiếc kính mát Chanel, tôi cũng không biết từ đâu mà có. Chắc cũng dễ đoán thôi… Minh tặng là hiển nhiên rồi! Đang loay hoay lục tìm cái túi xách nhỏ thì…

~Ting..ting

Tiếng tin nhắn điện thoại vang lên, tôi biết đã đến giờ hẹn em phải đi rồi.

Em vội vàng chạy ra cửa, xỏ đôi dép đi biển vào chân, không quên ngoái lại nháy mắt với tôi.

– Bye “chồng yêu”. Vợ đi đây!

Tôi nghe lời đó vừa thấy chạnh lòng vừa thấy sướng rùng mình. Cu bắt đầu nứng lên vì lần này bỗng dưng mọi chuyện lại theo đúng mộng tưởng của mình quá. Mới cẩng lên một chút… Tôi giật phắn người vì dương vật đau nhói. Chết tiệt, cái ống “Sounding” trong cu nó đâm sâu vào khi tôi nứng…

Vì nhục dục đang trổi dậy mạnh quá, tôi lướt qua sự đau đớn, trong lòng cứ phấn khích, bồn chồn, hồi hộp không thôi….

*16:30 Chiều

~Ting.. *Tiếng tin nhắn Mess.
– “Ngoan, đợi em về, sẽ có thưởng.”

(*)

HẾT CHƯƠNG 7!!!!