Tại sao chúng ta lại ra nông nỗi này – update Chương 16

, 153, 204)”>Chương 6: “Đừng làm em mất vui!”

* 10/08/2019 – 11:45 Trưa

-Vy à. Em để anh thế này ra đường thật sao?
-Tại sao lại không! – Giọng điệu em phấn khích.

Suốt cả buổi sáng thử nghiệm, Vy vọc vạch “cái lồng” với dương vật tôi. “Hành hạ” chán chê rồi em bảo: “Đói”. Bây giờ muốn cả hai cùng đi ăn trưa.

Em quyết định kể từ giây phút này, tôi phải mang theo “hành trang” bé nhỏ ấy bên mình cho đến khi có “mệnh lệnh” mới.

– Mặc quần áo vào đi! – Em yêu cầu tôi mang con cu tội nghiệp này ra ngoài với em.

Tay cầm quần lót, tôi kéo từ ống chân lên háng rồi dừng lại. Tôi lóng ngóng cố gắng định hình “bộ khung” sao cho ít bị nhìn thấy nhất. “Sắp xếp” mãi chẳng có cách nào ra hồn. “Nó” vẫn cộm lên rõ ràng quá!

Chồng tiếp thêm cái quần tây vào tôi tự an ủi là nó sẽ được che đi ít nhiều, nhưng không.. Người ta chắc có mù lắm mới không thấy. Nhìn vết hằn vòng khung rõ mồn một, chẳng thể nào họ không tò mò xem dưới đũng quần tôi đang che giấu cái thứ “dị biệt” gì!

Với tay lên móc, tôi lấy nốt cái áo Sơ-mi mặc vào. Mắt thì cứ nhìn xuống quần, mặt mày bí xị. Phải nói là tâm trạng vô cùng khó chịu. Đâu ai biết được sau bộ cánh đàn ông “ngời ngợi” kia, bên trong có “tâm hồn ẻo lã” đang bị kìm kẹp đến tột độ như vậy.

Lúc đeo vào cứ nghĩ như trên phim, chắc em chỉ bắt tôi “úp lồng” lúc nhìn em làm tình hoặc khi nào cần “huấn-luyện” thôi… Đâu có nghĩ em muốn tôi phải đeo nó cả khi sinh hoạt đời sống thường nhật thế này.

Tôi cảm thấy mình đang bị bó buộc với vai trò “thấp kém” mọi lúc mọi nơi chứ chẳng phải chỉ khi con cặc cứng lên. Lần đầu tôi trải nghiệm chuyện này. Thật là bế tắc!

Vy đứng từ cửa phòng tắm nhìn tôi, em cười đắc chí! Chắc trong lòng em đang vui lắm khi thấy tôi loay hoay với bộ dạng ngoắc ngoải, bất mãn, bứt rứt thế này.
Em bảo tôi:”Xong rồi thì ra ngoài ngồi trước đi, đợi em thay đồ đã…!”

* 12:16 Trưa.

Tại sao em chụp những bức ảnh ấy?

Em lưu lại cho riêng mình hay để ai xem? Là Minh sao? EM SẼ CHO MINH XEM SAO??? Tôi bất chợt hoảng hốt khi nghĩ đến cảnh tượng đó. Rồi người ngoài sẽ nghĩ gì về tôi? Liệu Minh có chia sẻ bí mật này cho ai khác nữa không?

Tôi thất thần lo lắng, chỉ biết cắn răng hy vọng những bức ảnh đó chỉ là sự vui đùa của em trong thoáng chốc; chứ chẳng may nó bị leak ra hay ai đó vô tình nhìn được thì….

Ngồi đợi em mà tôi cứ nao nao về bản chất Sissy của mình sẽ bị bại lộ với thế giới trong một ngày không xa. Nghĩ vậy, tôi toát mồ hôi đầm đìa. Rùng mình cầu xin cho nó đừng xảy ra…

Nhìn ra cửa kính ban công, ánh nắng gắt gao phía bên ngoài soi rọi xuyên vào tâm can tôi lúc này. Tôi nghe tiếng mở cửa… Vy bước ra khỏi phòng ngủ.

Ôi, “Nữ thần” của lòng tôi. Em chưa bao giờ khiến tôi thất vọng về sắc đẹp và tác phong gọn gàng của em. Hôm nay em chọn cho mình một chiếc áo thun đen tay dài cổ rộng, ôm sát cơ thể làm bộ ngực em được tôn vinh một cách lịch sự. Vy phối nó với chiếc váy ngắn jean “chữ A”. Cơ thể em bó dưới bộ quần áo tân thời làm nổi bật hẳn lên bờ mông căng mọng và đôi chân thon thả. Em tự tin vấn ngang cổ mình chiếc khăn lụa xinh xắn rất cá tính.

Không quên thói quen làm mới mỗi ngày cho Facebook cá nhân. Em tạo dáng và pose liền một bức ảnh với dòng cap:”Một ngày thú vị đã bắt đầu.”

– “Đi nào chàng trai mạnh mẽ…”

* 12:36 Trưa.

Chở em trên con xe AB, đang lo không biết phải đến đâu, ăn gì thì em gợi ý:

– Chở em tới chổ anh thường ăn trưa gần công ty đi.

Tôi hơi ngạc nhiên? Không biết tại sao em lại lựa chọn như vậy? Mà thôi quan tâm làm gì, có nơi để tấp vào nhanh là được. Nắng quá nắng. -Tôi hời hợt.

Cố phi nhanh đến “Dream Point” – quán Cafe văn phòng gần chổ tôi làm. Vừa có phòng lạnh, vừa có sân vườn rợp cây thoáng mát. Phục vụ nước uống lẫn đồ ăn trưa ở đây đều rất ngon. Đi ra đường giữa trưa chẳng có suy nghĩ nào khác ngoài phóng cho mau để tránh cái nắng đỉnh đầu đang soi thẳng xuống. Nghèo nên nó khốn khổ khốn nạn vậy đấy, ngồi xe hơi thì khác rồi… – Tôi ghen tị với những buổi trưa của em và Minh.

* 12:46 Trưa.

Đến nơi!

Em và tôi cùng vào. Em chọn ngồi phòng lạnh vì muốn giải nhiệt đi cái gay gắt của thời tiết. Tôi thoáng nghĩ chắc sẽ lại chạm mặt đồng nghiệp hay các sếp rồi đây, vì trưa nào mà cả hội chẳng lao vào căn phòng ấy nghỉ ngơi, tán dóc cả buổi…

Vừa mở cửa:
-Ô, anh Nam, lâu quá không gặp. – Vy lên tiếng khi thấy sếp tôi ngồi đấy cùng vô số nhân viên.
-Vy với Quân đấy à? Ừ, ngồi xuống đây cùng mọi người nào.
-Dạ – Vy nhanh nhảu đồng ý.

Và rõ ràng, chả tránh đi đâu được, biết ngay kiểu gì cũng gặp. Tôi tự nhủ chứ thôi kệ đi, thế này càng làm rõ hơn vấn đề ban sáng tôi xin anh Nam – ấy là làm hòa với vợ. Tôi thấy Vy tỏ ra bình thường nên cũng cố gắng thẳng thớm con người lên mà lấy lại dáng vấp cho tử tế.
Giật bắn người, tôi quên mất phải che đi cái đũng quần chết tiệt đang phô bày ra cái lồng cu cộm lên. Ngó nhìn chung quanh xem có ai phát hiện ra điều bất thường ngay vị trí “chym chuột” của mình không, tôi nép nép theo sau Vy cùng em ngồi xuống phía góc bàn quay lưng vào tường. Đang chuẩn bị thò tay vào túi quần khéo nhấc con cu lên để ngồi xuống nhẹ nhàng thì Trinh, thư ký sếp bất ngờ hỏi:

-Anh Quân hôm nay làm gì mà khép nép với vợ thế – Nói rồi cả bàn phì cười vì ai cũng biết hôm nay tôi xin nghỉ với lý do gì, chúng nó ghẹo tôi.
-Lại chẳng thế, Quân bữa nay đang làm lành với vợ hắn cơ mà – Thằng Trung trưởng phòng kinh doanh số 2, đá đểu.

Tôi ngượng tím cả mặt, vì chưa lần nào tôi đưa Vy đi gặp mọi người mà phải khép nép thế cả. “Cố tỏ ra là mình ổn nhưng sâu bên trong nước mắt là biển rộng” – câu hát nổi tiếng mà bọn trẻ hay hát, chắc chưa bao giờ đúng hơn với tôi như lúc này.

Cứ thế cả bàn cùng thăm hỏi, động viên, trò chuyện vui vẻ với hai vợ chồng tôi. Quanh đi quẫn lại mọi người cũng dắt câu chuyện về hướng sinh con đẻ cái cho gia đình thêm gắn kết, bàn tán này nọ lọ chai.

Số là tôi với Vy cưới nhau đã 5 năm rồi còn gì. Người ngoài nhìn vào ai mà không quan tâm vấn đề này. Sâu trong ánh mắt của họ tôi biết chắc họ đang dị nghị về sức khỏe sinh sản của tôi và Vy nhưng họ nào hay biết đời sống hôn nhân, tình dục của vợ chồng tôi suốt mấy năm qua là ách tắc ra sao…

Tôi cố gắng tiếp chuyện với tất cả mà quên đi bên dưới quần, con cu đang nằm yên mình gọn ghẽ trong “chiếc củi” ngọc ngà của nó! Thi thoảng giữa lúc tán gẫu, Vy có cúi xuống để kiểm tra con cu bất lực của tôi, xem có động tĩnh gì không. Em cười nụ cười mãn nguyện rồi tiếp tục với mọi người. Tôi ngồi đó lạc lõng với chính đồng nghiệp của mình khi em hoàn toàn chiếm “spotlight” trong căn phòng này.

* 13:05 Chiều.

Rồi cũng đến giờ vào làm, mọi người nhanh chóng đứng dậy giải tán khỏi căn phòng mà mấy phút trước đó còn tràn ngập tiếng cười nói. Họ đi để lại tôi và Vy tiếp tục bữa ăn trưa muộn của mình. Bây giờ xung quanh, chỉ còn vài mống khách đang ngồi uống cafe trao đổi thỏ thẻ với nhau thôi. Tôi cũng bớt ngại đi hẳn, có điều vẫn còn giữ thắc mắc trong đầu, tôi bộc bạch hỏi:

-Sao trưa nay em lại muốn mình đến đây?
-Để cho anh quen dần với cảm giác đó Quân.
-Cảm giác? Cảm giác gì…
-Anh thấy sao? Cũng đâu đến nỗi quá khó khi mang thứ “bé nhỏ” đó theo đi làm vào ngày mai đúng không?
-Cái gì…? Em định bắt anh mang nó đi làm từ ngày mai à!
-Làm gì mà căng vậy? Chẳng phải vừa rồi anh đã làm rất tốt đó sao?
-A…n..h…k..h.ông! – Tôi ấp ớ trả lời.
– Đừng làm em mất vui!! Nếu anh muốn thôi thì chỉ cần nói… RỒI MÌNH THÔI!

Nghe Vy nói tôi chỉ biết im lặng, cúi đầu. Cả hai không còn nói với nhau tiếng nào nữa…

( Music for Chapter —- PLAY / Listen in browser )

Nhẹ nhàng giai điệu bài Casablanca vang lên trong không gian trĩu nặng.
Tôi đưa hồn thẫn thờ ngắm nhìn em.

Vén nhẹ mái tóc, em từ từ đưa lên môi mình ly nước cam, uống từng ngụm. Nhìn thẳng ra phía “Outside” trông các góc sân vườn đẹp đẽ, thoáng có nắng, có gió , có cây…

Khung cảnh đẹp và âm nhạc hay khiến em trầm ngâm điều gì đó, miệng khẽ mỉm cười, rồi lập tức giấu đi. Tôi lặng người vì em. Đôi lúc trong bộn bề lo âu tôi thấy mình yêu em say đắm, yêu mãnh liệt, mặc dù ngay lúc này đây phía bên trong quần, cái lồng đang siết chặt lòng tự trọng tôi, tôi vẫn muốn quên bẵng đi hết mọi thứ và nói với em rằng: “Tôi toại nguyện hết cả mọi điều em dành cho tôi. Dẫu cho có cay đắng, có hèn mạt, có nhục nhã xấu xí,…”.

“Cái tôi” này còn quan trọng gì khi bản thân biết mình chỉ là một người chồng Sissy. Mộng tưởng trong tôi bây giờ đã quá lớn, lớn đến nỗi – nó đã trở thành hiện thực, tôi vẫn muốn ngóng đợi xem những điều to tát hơn xảy đến.

Phải, tôi mẫu thuẫn với chính mình, mẫu thuẫn với những nỗi niềm bứt rứt trong tôi, tôi không biết phần nào đang nặng hơn trong lòng mình, tôi chỉ biết bây giờ tôi đã là người của em, công cụ của em, tài sản của em, sở hữu của em, dù cho em có làm gì mặc lòng; tôi vẫn toàn tâm toàn ý chấp nhận. “Vy ơi, anh muốn trở thành nô lệ của em.”

———————
“I love you more and more each day as time goes by…” Casablanca – Bertie Higgins.

HẾT CHƯƠNG 6!!!