Tại sao chúng ta lại ra nông nỗi này – update Chương 16

Chương 1: “Anh có vấn đề gì không?”

*Ngày 9/8/2019 – 7:15 Sáng.

-Anh Quân, dậy đi mấy giờ rồi? Ngày nào cũng phải gọi như gọi đò thế này em mất kiên nhẫn rồi đấy. – Vy lay tôi dậy sau khi chuẩn bị xong.
-Ùmm, anh xin lỗi do thiếu ngủ quá.
-Suốt ngày game game, đi làm đủ mệt mỏi rồi thì tối lo nghỉ sớm đi. Quá chán nản, khéo lại trễ làm nữa thì….

Vy lại tiếp.

-Liệu có ngày bảnh mắt dậy không thấy vợ đâu rồi tá-hỏa nhé. Em muốn bắt Grab đi làm!
-Thôi em, đợi anh 10 phút. Hôm nay thứ 3 chắc không kẹt đường như hôm qua đâu, xin lỗi vợ.

Lại một ngày như bao ngày, hôn nhân của tôi đã “tồn tại” được 5 năm, chưa kể những ngày mới quen nhau từ 3 năm trước. Mọi thứ đã đi vào định-hình từ sau năm thứ 2, thứ 3… khi tất cả dần dần ổn định thì cảm xúc cũng theo đó mà vơi đi.

Chẳng ai giữ được ngọn lửa tình yêu cháy ngùn ngụt sau ngần ấy năm chung sống. Âu là giữ nó âm-ỉ, le-lói trong không-gian trách nhiệm rồi gánh-gồng thôi.

“Cơm, áo, gạo, tiền” – tập trung vào những thứ đấy cũng đủ làm cảm xúc trong tình yêu trở nên ngày một vụng về.

Còn nhớ thuở trước, cái khi đôi-mươi, nhà tôi…nhà em, đưa đi đón về, hẹn nhau tay bắt mặt mừng, lòng rung động, tim thổn thức. Những đoạn chat còn lưu, hình ảnh vui cười hẵng yên đó, nét hồng đằng kia trên má, sự vô tư vẫn lưu trên mí mắt, sức trẻ vươn-dài tới tương-lai… Ấy thế, bây giờ ở ngay tương lai rồi mới thấu cảnh “trời-xanh”.

Vy và tôi đều là nhân viên công sở. Em làm tài chính, còn tôi làm bất động sản cho doanh nghiệp. Văn vẻ cho sang mồm, chứ trắng ra chỉ là thằng “cò-đất” tay ngang. Dòng đời đưa đẩy thế nào, quen được vài người bạn, biết được ít thông tin, bay cho họ mấy lô đất, vậy là xin được một chân trưởng-phòng công ty.

May mắn có chút tài “múa-mép”, nên thời gian trôi vẫn giữ được vị trí. Chứ ai cũng thừa biết đây là một công ty quèn. Sức-mấy chúng lại muốn nuôi thằng nào lâu năm để trả tiền thâm niên? Ngành này nó thế! Âu cũng là “may mắn” thật sự…

Còn Vy, em thì trái lại, một người phụ nữ thông minh, có sắc, lại rất quyết đoán trong công việc. Hiện em là thư ký giám đốc kinh doanh cho một công ty tài chính lớn, công việc em rất bận rộn, đa phần là tiếp khách và thường xuyên về muộn hơn tôi. Tuy bận bịu như thế nhưng em vẫn giữ cho mình một vóc dáng rất tươi trẻ kèm một gương mặt thương hiệu. Mắt e to và sâu, đôi mày đều tựa như vẽ, mũi cao tự nhiên, môi tều gắn kèm một chiếc cằm v-line chẳng thể nào chê được. Thân hình em không có gì phải bàn cãi cho một cô thư ký: Ngực em bồng đào, thân đồng hồ cát, mông nở tròn căng không bị hóp và một đôi chân rất thuận với bộ-mông ấy; em không cao lắm, chỉ dừng ở 1m59, nên người ta hay đùa “ráng thêm 1cm nữa là chạm đến đẳng cấp chân dài rồi”, nhưng em lại vô cùng tự tin về đôi chân của mình. Phải nói da rất sáng, không có một tý lông nào, mịn như em bé vì em luôn giữ thói quen skin-care của mình. Nào wax, nào kem thoa đều mỗi tối.

Ôi thôi, càng tả về em tôi càng cảm thấy mình may mắn. Em chấp nhận yêu tôi lúc ấy, có lẽ là do sự non dại tuổi trẻ hoặc vì tôi là thằng dẽo-mồm đích thực. Cuộc tình của tôi là minh chứng cho việc: “trai yêu bằng mắt”-“gái yêu bằng tai”; ngoài cái lưỡi nói những lời lươn lẹo ra chắc tôi không có gì khác. Tiền không, nhà không, của cải không, vinh hoa không, phú quý không. Tầng lớp gia đình hoàn toàn tầm thường. Bố mẹ tôi có hai căn nhà, một cho bố mẹ, một cho em và tôi đang sống. Kinh tế vợ chồng tôi chỉ mức vừa đủ ăn, đôi khi lại eo hẹp phải tằn tiện, cắt giảm lúc thứ này, lúc thứ nọ.

Đỉnh-điểm là tháng rồi, chiếc ShMode của Vy phải cho lên-đường vì mẹ tôi ốm nặng mà không có nhiều tiền tiết-kiệm để lo. Cuộc sống cứ vậy khiến cho đầu óc chẳng lúc nào thấy bình an mà luôn trong tình trạng “đắn đo suy nghĩ”. Vậy nên hôn-nhân của tôi mới hóa nặng-nề.

“Tình-yêu” đang trên đà đi xuống thì tình-dục cũng trượt dốc lao theo. Từ một ngày không dưới hai lần, đến nay mạnh lắm chắc được hai lần một tháng! Vy rất mạnh nhu cầu về tình-dục, em yêu hình-thể mình và luôn cần người nâng niu nó. Em biết cách tự thỏa mãn khi không có tôi,… và chẳng có vấn đề gì nếu tôi bắt gặp. Dẫu có nhìn thấy tận mắt, em cũng hoàn toàn tự tin tiếp tục bản-năng của mình.

Dạo gần đây, chắc do đuối sức trong hôn-nhân, tôi dần bị áp lực tâm lý khi không thể phát huy đúng vai trò trụ-cột của gia đình. Lúc “đụ” nhau, em không còn thấy thăng-hoa nữa,… Tôi cũng áy náy vì biết mình không xứng khi lên giường với em. Tôi xấu hổ vì bên nhau lâu dài bị em phát hiện rằng mình là một thằng giỏi nói hơn làm. Hàng đêm, tôi hay ngủ muộn hơn em, dùi đầu vào máy tính chơi “Game” hoặc xem “Sex”. Không biết từ bao giờ, tôi có cảm giác ngại làm tình với em, cảm thấy mình như một người chồng “Sissy”, một thằng đàn ông yếu thế, trên răng dưới dái. Tôi biết em cũng đang cảm thấy điều đó nên chuyện mỗi đêm không có tôi trên giường lúc em đi ngủ cũng là việc bình thường. Em biết tôi xem Sex nhưng em cũng chẳng đá động đến hay hỏi han gì, em đánh lờ đi bằng việc hay nói tôi chơi Game mà thôi. Có lẽ từ lâu, em đã mất dần niềm tin vào năng lực của tôi và sinh ra cảm giác “khinh” ở một mức độ nào đó rồi…Em không nói thẳng ra nhưng thái độ em toát lên được điều ấy!

*7:56 Sáng.

-Còn có 4 phút, từ đây bấm thang máy lên chắc cũng trễ mất rồi, ăn uống được cái nổi gì nữa, anh thấy chưa?
-Xin lỗi vợ, anh cố lượn lắm rồi…
-Ngủ , ngủ cho lắm vào, ngấy cái cảnh này tận họng rồi, thôi đi đi.
-Ok vợ, anh đi nhé, vợ làm vui vẻ, yêu e..m…..
-……

Chưa dứt lời thì Vy đã quay mặt vào tòa nhà, em đi vội. Nhìn em từ phía sau, chăm chú vào bờ mông căng đang bước lên bậc thang, lấp ló quần lót phía dưới chiếc váy mịn màng mà dương vật tôi cương lên. Hôm nay, em diện áo 2 dây hồng cổ sâu, đeo một cái vòng Choker trông rất gợi tình, kèm một bralette màu đen hờ-hững nhẹ nhàng, chiếc váy đen ngắn vừa qua mông một chút, mặc với quần lót ren chung bộ, em mang đôi cao gót màu kem quyến rũ. Ôi, Vy chẳng khác gì khi còn thanh xuân cả. Giật mình, tôi đề máy lao đi; và thế là sáng nào cũng vậy, tôi thức dậy, loay hoay với tất cả những dòng suy nghĩ trên lặp đi lặp lại đều đặn, cho đến khi đặt chân đến cửa phòng làm việc của mình thì mới thôi không nghĩ về em và tôi nữa.

* 11:58 Trưa.

~Ting!!! – Tiếng mess vang lên.
-Em chuẩn bị đi ăn với anh Minh và cả phòng kinh doanh, hôm nay ăn ở The Garden. -Minh là giám đốc kinh doanh công ty, sếp trực tiếp của Vy.
-Gì? Tự dưng sang thế, nhậu nhẹt gì nữa à?
-Ừ, sắp đặt mục tiêu mới, anh Minh muốn mời cả phòng ăn trưa để lấy tinh thần cho mọi người.
-Lại đi xe Minh sao?
-Em định đi với chị Khanh mà anh Minh bảo có việc muốn bàn trên đường nên em đành chịu.
-Lúc nào cũng “đành chịu”, nhiều lý do để “đành chịu” quá nhỉ? Việc gì quan trọng thế, đến nơi nói không được à?
-Em không biết.
-Có bao giờ thấy em đi với ai khác đâu mà nói chị Khanh ra làm gì cho dày chuyện!
-Em cũng muốn đi với anh Minh, trời nắng lắm! Anh có vấn đề gì không?
-…
-Thôi nhé, em đi đây!.

Em cứ thế để lại tôi chưng hững với dòng cảm xúc. Tôi ghen lắm, giữa tôi và minh không cần nói cũng thấy sự khác biệt. Anh ta quá đĩnh đạc, từ dung mạo đến tính cách, phải nói rất điềm đạm và thành công. Tuy chỉ là một giám đốc đánh thuê, nhưng theo nhận xét của Vy thì không phải chỉ công ty này muốn anh ta về làm mà khá nhiều nơi giành giật để được Minh làm việc cùng. Minh du học từ Mỹ về, bệ thế gia đình đồ sộ, quan hệ rộng, quan trọng hơn cả: Minh rất cầu tiến, biết nắm bắt cơ hội cho chính bản thân mình, nên được đà thành công lại thành công hơn nữa. Phải nói số phận an bài cho 2 kiếp đàn ông này. Nghĩ đến chỉ thấy tủi thân, nhục chí; tôi quả thật là một “Sissy Husband”. Trưa đó, chả còn thiết ăn uống gì, tôi tiếp tục làm việc. Cố gắng quên đi thời gian, không nghĩ đến Vy nữa.

* 18:00 Chiều.

Tôi xong việc rồi, đáng lẽ nên nhắn hỏi Vy xem như nào để qua đón.. chưa kịp nghĩ xong thì Vy nhắn:”Em vẫn đang sắp xếp lịch ngày mai cho anh Minh đây, sắp xong rồi, anh về trước đi đừng đợi em.” Tôi cũng chỉ dám mong được đèo Vy đi làm mỗi sáng, chứ không mong được đón về, vì em trăm công nghìn việc, chả biết khi nào mà lần. Một tháng đổ lại đây, tôi chẳng lúc nào được chở em về cả, hôm thì là Minh, hôm thì chị Khanh, hôm thì Grab. Đối với Vy việc tự do đi lại là hàng đầu, em mất đi chiếc xe của mình rồi nên cảm thấy rất khó chịu việc tôi đưa đón, em không giống như những cô vợ khác mong được chồng đưa rước, vì em cảm thấy như thế là phiền, là bị quản lý, là không có đôi chân của riêng mình. Trước đây cũng vậy, mới quen thì đưa em vài lần em đã nói luôn khi nào đi chơi thì hãy làm vậy, còn khi đi học, đi làm em muốn tự bản thân mình đi lại cho tiện cá nhân và cảm thấy tự do. Thế rồi, tôi mở Facebook xem bảng tin cho thoải mái, đằng nào tôi cũng sẽ về nhà trước; lướt được vài tin thì thấy:

Caption:
Em cười vì anh vẫn ở đó, đợi em nhé…