Tại sao chúng ta lại ra nông nỗi này – update Chương 16
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Tại sao chúng ta lại ra nông nỗi này – update Chương 16
Tác Giả: tocuimia
Danh Mục: Bạo Dâm, Biến Thái, Gái Xinh, Ngoại Tình, Ông Già, Truyện Sex Người Lớn, Vụng Trộm
Lượt Xem: 388 Lượt Xem
, 153, 204)”>CHƯƠNG 11: “Động lực cho anh đi tiếp…”
* 11/08/2019 – 07:05 Sáng.
Một ngày mới bắt đầu, không yếu đuối, không lung lay, không xô bồ cảm xúc. Mở mắt ra trong sự mạnh mẽ, tôi mơ hồ nhìn chung quanh, Vy vẫn ngồi đó cạnh tôi lặng im.
Tôi cảm thấy những khoảng cách trong “tư tưởng” lẫn “hiện thực” của tôi và em đang dần thu hẹp lại. Không phải vì em đã cởi mở với tôi hơn mà là vì sự chai sạn cảm xúc bắt đầu hình thành trong tôi. Tôi không còn cảm thấy sợ, bức xúc hay chua xót nữa. Tôi không biết liệu tâm trạng này có thật không? Hay nó chỉ là một ảo giác của dư âm đêm qua để lại.
Trên giường, còn đó bãi chiến trường chưa dọn. Chiếc si-líp bẩn kia mà tôi đã liếm tối qua vẫn đang nằm chễm chệ trước mặt tôi. Tự ghê tởm mình, tôi đẩy nó xa ra khỏi tôi.
Bỗng chốc chỉ sau một đêm, mọi thứ đã dần thay đổi, tôi có mang trong mình một cảm giác cực kỳ khó chịu, nó là cái gì đó nằm giữa sự bốc đồng và quỵ lụy. Một nửa trong tôi muốn nghe lời em, một nửa muốn phản kháng.
Nằm nhìn em, rồi nhìn xuống phía dưới thân thể của mình, tự lúc nào không hay chiếc lồng cu lại một lần nữa nằm gọn ghẽ, bao bọc trọn bộ dương vật tôi. Em đã “mặc” nó cho tôi khi nào? Tôi chẳng biết!
Cắm ống “Sounding” vào lỗ tiểu thật không hề đơn giản và nhẹ nhàng gì, thế mà tôi vẫn không hay biết trong lúc ngủ. Có lẽ đó cũng là minh chứng cho việc đêm qua tôi đã hao tổn sức lực ra sao khi liên tục phục vụ em bằng miệng của mình, tôi ngủ say như chết.
– Anh cảm thấy sao? – Vy lên tiếng khi thấy tôi vẫn còn lơ mơ, chưa tỉnh ngủ.
– Cảm thấy gì cơ?! – Tôi mơ hồ đáp.
– Mọi chuyện hôm qua ấy!
– Anh… không biết. – Tôi ngại ngùng.
– Chắc sẽ quen dần thôi đúng không?
– Ừ, có lẽ là vậy.
– “Xin lỗi” anh, nếu em có hơi vội nhé. Trong một ngày thôi mà vô số tình huống bắt anh anh phải chịu đựng, hơi bị quá tải nhỉ.. hì hì – Vy che miệng làm bộ xấu hổ.
– Em cũng biết là anh quá tải ư?
– Biết! Biết chứ. Chỉ là… em muốn mọi thứ phải thật sự bùng nổ khi bắt đầu.
– Tại sao? – Tôi cắt ngang.
– Vậy mới biết chắc được “cậu nhỏ” này có đủ sức nằm trong lồng lâu dài hay không!
– Em…
– Thôi được rồi! Kể từ giờ, em sẽ không còn giấu anh gì nữa.
– ….
– Xem như đó là động lực cho anh đi tiếp, anh chịu chưa?!
– Anh không có lý do gì để từ chối điều đó…
– Ừ, sẽ không khiến anh thất vọng đâu, “chồng yêu”.
Vy nói chuyện mỉa mai quá, “hư-hư-thật-thật”, tôi chẳng còn biết đường nào mà lần. Nhiều suy nghĩ đan xen liên tục khiến tôi hơi choáng váng. Tôi gượng dậy trong tình trạng lõa lồ, nặng nề cảm xúc.
Có lẽ em không hề quan tâm câu trả lời của tôi chút nào. Em cứ mặc định rằng tôi sẽ đồng ý hết tất cả lời đề nghị từ em. Mà quả thật vậy, dẫu tôi không dám nói ra bằng môi miệng nhưng sâu thẳm trong lòng, tôi hiểu mình phải chấp nhận tất cả. Chẳng biết niềm vui mà em mang lại là gì, tôi nghi ngờ thực chất đó là niềm vui của em chứ chẳng phải của tôi. Bây giờ đối với tôi, điều duy nhất khiến cho bản thân vui đơn giản chỉ là được yêu thương em và ngược lại. Ngồi dậy, hít một hơi thật dài, nhìn thẳng vào đôi mắt Vy, tôi nói:
– Ừ, anh cảm ơn em nhé.
– TỐT! – Vy ngắn gọn. Em lấy làm hài lòng với sự “nhu nhược” của tôi. Nói rồi em hối tôi làm vệ sinh cá nhân mau chóng, đặng đưa em đi làm.
Thay nhanh quần áo, thắt gấp cravat, tôi phi vào phòng tắm vội vàng cho kịp giờ. Nhấp nhấp cái miệng, tôi vẫn còn thấy nồng vị của “món sò lông sốt mayonnaise” cực dị tối qua.
Chắp chắp vài cái, liếm môi rồi hít cái mũi.
Hừm, mùi hương ngai ngái của tinh trùng hãy vẫn còn đọng lại nơi cổ họng và hơi thở, tôi hít hà lần cuối rồi lấy bàn chải đánh răng. Phía bên ngoài Vy ngồi đợi tôi, em đã chuẩn bị xong từ sớm. Hôm nay em rất quyến rũ, diện áo “peplum” lệch vai màu trắng, em không mặc bra, bên dưới được che chắn bằng chiếc váy ngắn màu đen không quần đệm. Tôi mê mẫn sự bạo dạn gần đây và nét đẹp tuyệt trần đó của em nhưng cũng không quên việc em đang ngồi đấy cười tủm tỉm, chăm chăm vào điện thoại chat với ai đó. Hơi ngứa mắt.
* 07:45 Sáng.
– Em đi lên đây. Đi làm đi.
Nói rồi, Vy quay lưng bước vội vào tòa nhà. Em đi nhanh không một lần nhìn lại, bỏ tôi ngồi đờ ra trên con AB của mình. Cứ nhìn theo em, tồi giật mình vì tiếng còi Mercedes đang xin tấp vào. Tôi nổ máy, nhìn đường rồi quay xe đi làm, vô tình trong lúc vòng lại, tôi chạm phải ánh mắt với tài xế, anh ta nhìn tôi cười nửa miệng, bàn tay chìa hai ngón chào vô cùng phách lối. Không nói thì chắc cũng dễ đoán, người tôi chạm mặt sáng nay đó là Minh, tình nhân của Vy.
Tôi lái xe đi làm mà lòng bứt rứt, khó chịu. Tình cảm mặn nồng thuở thiếu thời cũng không thể nào so với con cu của một gã thành đạt ư?!
“Tao vẫn đẹp trai hơn mày rõ ràng Minh ạ.” – Tôi suy nghĩ tục tĩu, vớ vẫn, cụt ngũn. Bực tức bản thân mình vì đã đánh mất Vy vào tay kẻ đó. Chẳng biết phải làm gì, hay nói sao cho em quay lại với tôi. Tôi bất lực đưa cái thân người chất đầy sự hèn kém, nhu nhược này đến nơi làm việc. Cứ ngỡ đâu sáng nay sẽ đạt được trạng thái bình thường nhất có thể vì đêm qua em và tôi đã thỏa mãn cho nhau. Ai ngờ đến khi đi làm thì gặp gương mặt chết tiệt đó. Thật là cụt hứng.
* 08:10 Sáng.
~Títtttttt … “Thank You.”
Vẫn là cái âm thanh chán phèo ấy. Nghe thấy nó là biết một ngày chán chường với vô số việc ngán ngẫm tiếp tục lặp đi lặp lại.
Đúng là kiếp làm công ăn lương, chuẩn hạng “cu li ba bần”. Không hiểu thế nào lại thành-thân được với cô vợ đẹp, trông tôi chẳng khác một thằng “Võ Đại Lang” thời hiện đại. Sống qua ngày, chờ chết để Phan Kim Liên “đụ đéo” với thằng lắm tiền, hống hách. Có khác là tướng tá tôi hãy còn đạo mạo, đẹp trai hơn gã Đại Lang nọ. Mất vợ là do xu hướng “nhục-dục” của tôi mà thôi. – Tôi vừa bấm vân tay xong, vừa suy nghĩ tầm xàm, mỉa mai về thân phận mình.
– Quân! – Trinh, thư ký anh Nam gọi trước khi tôi kịp vào phòng.
– Gì đấy em?
– Sếp bảo anh qua phòng sếp.
– Có việc gì quan trọng không em?
– Từ hôm qua giờ ảnh có vẻ bực. Lại mấy vụ chốt rớt hợp đồng của phòng anh đấy.
– Rớt là thế nào???
– Ơ, hỏi em?? Lẹ đi, không chửi lây em giờ.
Hết chuyện nhà rồi tới chuyện công, chả biết tôi giết hàng tỷ tinh binh mỗi tối suốt mấy năm qua như thế có tính là sát sinh không mà bây giờ “quả” đến nặng thế này. Mấy thằng trên mạng hay nói “tiếp tục quay tay vận may sẽ đến”… Con mẹ nó, giờ vận may chả thấy đâu chỉ thấy “buổi tối cầm cu, ngày ăn cám sú” .
Bước tới cửa phòng anh Nam, tay tôi run run, chả biết lũ lính lác làm ăn kiểu gì, mới nghỉ có một ngày đột xuất mà rối hết cả lên thế này. Đầu năm giờ làm ăn toàn xui rủi, cứ đến mấy lần chốt vài bản hợp đồng đầu tư lớn thì dính ngay phốt, rớt!
Cầm cự lắm, nhờ quan hệ các thứ mới giữ được cái chân trưởng phòng quèn ở cái công ty này, tôi tự liệu được là bản thân làm không xong thì thất nghiệp là điều không tránh khỏi.
– Đụ má mày, chịu đi làm rồi à.
– Kìa anh, từ từ nói. Sao nặng lời với em vậy? – Tôi thảo mai.
– Tao biết ngay thế nào hợp đồng bà Chi cũng rớt! – Anh Nam vừa nói vừa rít thuốc.
– Thằng Linh đâu, hôm qua em có gọi, bảo nó đi thay em rồi mà.
– Tao đuổi thẳng cổ nó rồi. Khốn nạn…!
– Sao..sao vậy anh? – Tôi bắt đầu lo cho mình.
– Tao đã nói là chỉ cần đưa bả xem bản đồ quy hoạch sơ sài thôi. Tiện ích các thứ, hạ tầng sắp hoàn công,… cứ tô màu, bơm đểu dăm ba câu chuyện sinh lời, sân bay, an cư, du lịch như vậy là đủ rồi! Tao đéo mượn nó nhắc chuyện sổ sách này kia! Đụ mẹ nó, đã biết bã chân ướt chân ráo thích chơi liều bỏ tiền đầu tư,… vậy mà vẫn khai vụ chờ sổ để làm gì? Một cái lỗi mà nó rất sơ đẳng, mày “train” lính mày kiểu gì đây?
– …
– Nó đi nó nói bả là… “bây giờ dự án sắp nghiệm thu rồi, sổ sẽ về trong 8 tháng”. “8” cái con đĩ mẹ nó, tao đâu mượn nó “chém” cái này làm gì? Sáng nay bã gọi tao, nói là “bên em lừa chị, bán đất không sổ, dụ chị góp vốn này kia phải không? Chị mới hỏi mấy anh bạn kêu là từ lúc nghiệm thu dự án tới khi ra sổ phải 3 đến 5 năm, mà có chăng khâu nghiệm thu còn trục trặc”. Rồi bã chốt tao một câu “thôi lâu lắm chị không chờ nổi đâu, chị rút.” Mày thấy sao Quân?
– Em… em..
– Đáng lí dắt bã xuống tiền trước 25% mấy lô, rồi từ từ “vẽ” tiếp, “nín cọc” có phải cắn câu không? Cái “trò” cơ bản vậy mà mày cũng để thằng Linh mắc lỗi. Mày biết rõ là chi nhánh mình bây giờ đang đua không lại bọn miền Đông mà? Phòng mày 2-3 tháng nay không chốt được một lô nào, tao thấy hơi tốn cơm tốn gạo rồi đấy.
– Anh .. anh thông cảm chứ, lần này ôm quả đất khó nhằn thật sự. Em cũng “train” tụi nhỏ kỹ lắm rồi chứ phải ít đâu, đất khó bán thật mà anh. Dạng tụi miền Đông nó tìm khách mua để ở, người ta sao cũng được nên nó bán nhanh. Đàng này mình trên Sài Gòn đâu có ở gần dự án, toàn nhóm khách họ cứ muốn lướt sóng mà còn đòi sổ liền tay, khó dắt lắm anh ơi.
– Chuyên môn của mày, nghiệp vụ của mày, kỹ năng của mày, nghề này của mày mà giờ mày đi nói vậy với tao là sao Quân?
– Ây dà, anh à đừng nói vậy tội em…
– Từ hồi thằng Alibaba tới giờ, đất cát dự án khó làm, khó ăn, mày thừa biết. Đụ mẹ mày làm sao vẫn sống được, bán được mới tài chứ, ngồi than cmm à? – Anh Nam cục súc!
– Dạ, xin lỗi anh, anh cho em thêm thời gian, em sẽ … – Tôi thụt cổ, luồn cúi.
– Tao không biết mày với con Vy bây giờ sao! Nhìn mày xìu xìu-ển ển thì tao cũng biết nhà cửa mày không ổn rồi. Coi như tao thương tình anh em, tao cho mày thêm thời gian sắp xếp, tập trung chuyên môn công việc lần nữa, mày cứ tiếp tục như vầy đi, đừng trách sao tao vô tình. Giải tán.
Khốn kiếp! Cứ ngỡ đâu là ăn được mấy lô ngon lành, vực dậy tinh thần cả phòng, từ đây đến cuối năm tranh thủ kiếm chút đỉnh hâm nóng tỉnh cảm gia đình các thứ, ai ngờ nó éo le dữ vầy đâu.
Gặp ngay cái công ty quèn này, chẳng có tiền để sáp vào mấy thằng lớn chơi mấy khu đất ngon lành, toàn gặp “rừng cao su” với “đồi cát” bán thế chó nào được. Biết là về sau cũng sẽ ra sổ thôi nhưng chờ lâu chết mẹ, ai mà mua. Đang mệt mỏi, nặng nề bù đầu với công việc trong phòng, cố cách nghĩ làm sao tìm kiếm khách, câu chữ “lạng lách” làm sao để chốt cọc mà “training” cho tụi nhỏ, thì bất ngờ tiếng tin nhắn Mess vang lên:
~Ting.. ting..
* 11:45 Trưa.
– Hi chồng, anh sao rồi?!
– Công việc đang rất rối em ạ. Vợ đang đâu đấy??!
– Em đang đi ăn cưới với Minh, hôm nay là ngày vui của cô bạn anh ấy.
– Thế à! Vui nhỉ? – Tôi chat trống không, lại chấm than, chấm hỏi rõ ràng.
– Này, anh sao đấy?
– Không, có gì đâu anh hỏi thôi.
– Lại bắt đầu tạt thẳng cái khó chịu từ công việc vào em đúng không?
– Anh không…
– Hehe đùa anh thôi, biết là anh nào dám ^^. Chồng yêu phải vui lên vì em đang rất vui biết chưaaaa?
Vy bỡn cợt tôi mà chẳng biết bây giờ tôi đang rối ren thế nào. Vừa công việc, vừa em, vừa cả con cu đang bị kẹp đau đớn ở dưới nữa. Sáng giờ bận rộn mà quên bố nó mất, đứng ngồi không yên quăng quật đủ kiểu, bây giờ ở dưới chắc nó bị hằn dữ lắm mấy viền khung của cái lồng. Sáng nay vào toilet đi đái, móc cu ra để đái vào bồn đái thì giựt mình, quên đang đứng cạnh thằng lính trong phòng, tôi đành phải lật đật chạy vào buồng ỉa đóng cửa mà đái như đàn bà.
– Thôi, em ăn uống vui vẻ nhé. Anh còn một số việc chưa giải quyết xong, hẹn chiều về gặp! – Tôi dứt khoát cho mau để bản thân thôi quyến luyến và tiếc nuối vợ đang ở bên cạnh người đàn ông khác.
– Chiều không gặp đâu, hehe!
– Sao cơ?
– Tối nay, em với hội bạn anh Minh còn đi tăng 2, tăng 3 nữa anh ạ.
– …
– Nè, đừng có buồn, chiều đi làm về ghé đâu ăn đại đi hay ở nhà ăn mì tôm cũng được. Chờ em, em lại gửi cho ít tư liệu mà giải trí tinh thần để khỏi stress <3 !
- Ơ, em...
- Sao, thích chưa. Vậy hen, em vào tiệc rồi, bye anh nhé, bae!
Càng lúc Vy càng cư xử hời hợt, ôi thôi quá mệt. Tôi đã tự dặn lòng phải quen với điều đó rồi, từ nay tần suất hời hợt và đùa cợt của em sẽ chỉ ngày càng tăng lên hơn mà thôi. Tôi không còn gì để phải suy tư nữa. Quay lại làm việc, tôi tập trung vào guồng quay không để ý đến chuyện chịch choẹt, hoan lạc của em.
Bây giờ áp lực mất việc đang nặng hơn trong tôi. Mất em chưa chắc tôi mất việc nhưng tôi mà mất việc thì chắc chắn mất em. Ít ra thì cái đàn ông còn sót lại sâu trong thâm tâm tôi đã tự dặn lòng mình điều đó.
-----------------------------------
* 18:15 Chiều.
Và thế là hết một ngày làm việc, tôi rệu rã, sức tàn lực kiệt ngồi trong phòng, ngắm nhìn đường phố đã lên đèn. Tôi chưa muốn về nhà, hiện giờ chỉ còn mình tôi ở lại, tôi đoán thế. Nhìn thẳng xuống lầu dưới, tôi thấy tắt hết đèn rồi.
Mở chiếc Laptop của mình lên, bật vang bài nhạc mà tôi thích.
(Music for moment ---- PLAY/ Listen in browser)
Ánh đèn của đường phố bắt đầu tỏ rạng, soi rọi vào căn phòng tĩnh lặng. Tôi vẫn ngồi đó nghẹn ngào, không biết Vy bây giờ đang ở đâu, làm gì, bên cạnh ai...
Được một lúc, tôi đứng lên, bước thẳng ra khỏi phòng, tiến lên sân thượng để hít thở không khí. Tòa nhà yên lặng, chỉ mình bước chân tôi trong đêm vọng lại, tôi bỏ một tay vào túi quần vừa đi vừa nghĩ ngợi, ánh đèn thoát hiểm nhá nhem ánh vàng trong đêm tối, tôi không để ý thời gian, cứ thế đi cho đến lúc cánh cửa trên cao nhất hiện ra trước mắt.
~Cạch, cạch, cạch... *Cửa đã mở sẵn bị gió thổi dập liên tục.
"Hình như có ai đó đang ở trên này!" - Tôi thoáng nghĩ.
Cầm tay nắm cửa, tôi mở ra.
"Trinh!"
Tại sao em vẫn ở đây, giờ này?
Trinh không còn mặc đồ công sở nữa, em đang vận một chiếc áo phông, cùng quần Short, tôi tự hỏi em đã thay đồ và đứng đây từ bao giờ? Tại sao em không về nhà? Có chuyện gì xảy ra vậy?
~Ting..ting..
Tiếng Mess đến từ Vy làm cả hai đều bất ngờ trong khoảng không tĩnh mịch ấy.
Màn hình còn khóa hiển thị dòng tin nhắn bỏ lửng:
_ "Động lực của anh đến rồi này, anh m..."
Tôi không đọc, ấn tắt màn hình bỏ ngược điện thoại vào trong túi quần. “Động lực” ư? Tôi nghĩ mình đang bắt đầu xuất hiện những phản ứng ngược, có lẽ có một chút gì đó đang “đảo chiều” trong tôi. Tôi không biết có phải do các cảm xúc quá tải mà Vy đang mang lại cho tôi hay không? Hay chỉ đơn giản đây là một sự phòng vệ sẵn có trong mỗi con người, chỉ chờ đến lúc bị chèn ép quá mức thì nó sẽ xảy ra?
Tôi không biết, không rõ điều gì nữa, thứ khiến tôi quan tâm duy nhất tại thời điểm này chính là hình ảnh trước mắt tôi mà thôi. Ngửa mặt lên, Trinh đang quay lại nhìn tôi. Tiếng tin nhắn đã làm em giật mình. Gió thổi nhẹ nhàng đùa mái tóc óng mượt của em bay gợn theo gió, em ngại ngần cất tiếng:
-Quân? Sao anh lại ở đây?
HẾT CHƯƠNG 11!!!