Tại sao chúng ta lại ra nông nỗi này – update Chương 16

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Tại sao chúng ta lại ra nông nỗi này – update Chương 16

Tác Giả:

Thể Loại: , , ,

Lượt Xem: 635 Lượt Xem

, 153, 204)”>CHƯƠNG 15: “…Tại sao chúng ta lại ra nông nỗi này?!

*12/08/2019 – 8:15 Sáng.

Tôi đang loay hoay ổn định chổ ngồi làm việc, sắp xếp một vài thứ trên bàn thì điện thoại sáng.

– Trời ơi. Sao anh không gọi em dậy, trễ giờ làm rồi???

– Hồi khuya anh có nhắn tin xin Minh cho em nghỉ sáng nay. Chiều em chỉ cần vào họp hành gì đó thôi.

– Anh đọc tin nhắn của em à?

– Anh xin lỗi, anh không cố tình… thấy em say quá nên anh mới tiện tay.

– Đừng tự tiện như thế nữa, Quân nhé.

-…

– Lần sau anh còn chạm vào điện thoại của em thì đừng trách.

– Anh biết rồi! Em nghỉ ngơi đi, kiếm gì đó ăn sáng… Anh có pha ly nước chanh để tủ lạnh, em nhớ uống .

– Ừ.

Đoạn tin nhắn dừng lại tại đó. Có lẽ sáng nay Vy hơi bối rối.

Sau buổi tối, tôi nghĩ chắc em không biết phải cư xử thế nào cho hợp lẽ. Cả hai đang trong giai đoạn thật phức tạp. Có trách thì tôi nên tự trách mình. Mọi việc hôm nay nên cớ sự, không phải ai khác mà tôi là “tác nhân”.

Bồn chồn, tâm trạng không yên-tĩnh.

Tôi bị đặt vào tình huống chưa một lần kinh qua. Ngồi phịch xuống, ngã thẳng vào lưng ghế thở dài. Tôi định vắt chéo chân trầm tư dăm ba phút thì vô tình chiếc “lồng-sắt” bên dưới cạ mạnh vào bìu làm tôi đau điếng.

Rối bời đủ chuyện làm tôi quên bẵng đi dương vật mình vẫn chưa được trả tự-do. Từ hôm kia đến giờ, sinh hoạt đi lại, tắm rửa, đại tiểu tiện… đến ngay cả ngủ tôi cũng đeo “nó”. Quen luôn cái cảm giác rồi. Không còn thấy vướng gì, lâu lâu cạ cạ một chút thôi. Niệu đạo bị nông ba bốn ngày nay, bây giờ rộng toát đủ để ống “sounding” cọ quậy, lộng hành phía bên dưới. “Cu và lồng”, chúng nó dần trở nên hợp nhất qua từng ngày.

Thò tay xuống, cho thẳng vào phía trong quần, tôi chỉnh lại quần lót cho ngay ngắn. Còn đang lúi cúi móc móc cái mép quần xì thì Trinh đứng cạnh bàn lúc nào chẳng hay.

– Anh Quân!

Giật bắn cả mình.

Mẹ kiếp mới sáng đã bị bắt gặp trong tư thế chẳng tốt đẹp gì. Xấu hổ quá đi mất.

– À à, anh đây. Sao đó Trinh?

– Tối qua về trễ vậy. Chị Vy có nói gì anh không?

– Không gì đâu em. Chị cũng có công việc mãi đến tối mới về…

– Vậy thì may quá. Em cứ tưởng mình đã gây chuyện rồi. Em xin lỗi anh nhé.

– Đừng, em đừng nói như thế. Tụi mình là đồng nghiệp, còn là “bạn tâm giao” nữa… à không.

Tôi nói mà quên nghĩ. Mới có một đêm, “tâm giao” cái nổi gì. Dùng từ vớ vẫn quá. Tôi liền chữa lời một cách lọng cọng.

– Ý anh là,… tụi mình cũng có thể làm bạn bè tâm sự với nhau. Em đừng ngại.

– Ấy, khẽ thôi anh. Em không muốn mọi người chú ý tới mấy chuyện này.

– Ừ, ừ anh xin lỗi. Mà bọn nó chưa vào đâu, còn ngồi ăn sáng buôn chuyện ngoài cửa kia kìa.

– Ùm.. anh này. Nếu chiều xong việc sớm, em “mượn” anh thêm một lần nữa có được không?

Chà, tôi không chắc phải trả lời như thể nào cho rõ ràng. Cảm xúc cứ lẫn lộn quá. Chuyện hai vợ chồng còn lo chưa xong, không khéo lại bị cuốn vào guồng quay của một mối quan hệ mập mờ mới.

Mà nó có tốt hay không? Tôi cũng chẳng biết. Rối như tơ vò vậy.

Bây giờ làm gì đây? Đáng nhẽ phải tròn vai với Vy mới đúng chứ. Sao bây giờ có “bước-ngoặt”, tôi cứ lăm le chuyển hướng như thế.

“Đụ mẹ mày Quân”. Tôi đúng là thằng ba phải, chẳng ra gì. “Bản chất” sao mà lôm côm quá.

Đây là hệ quả tâm lý của mấy năm ròng xem “sex” có phải không? – Tôi tự hỏi.

Báo đài cứ nói “xem-sex” nhiều, nghiện “porn” thì não teo còn tí tẹo. Tôi ngờ là điều đó chỉ mang tính bài trừ để nêu cao đạo đức chứ không nghĩ nó có tính nghiên cứu thực tế nào – Bây giờ phải suy nghĩ lại.

Nghe Trinh mời mọc tôi ham lắm, vậy mà vẫn ngồi đực ra suy nghĩ xem nên làm gì… Trinh thấy lâu chưa trả lời, em “chữa-ngại”:

– Mà thôi đi… em vô duyên quá. Còn chưa hỏi anh có bận gì không em đã “tươm-tướp”. Anh đừng nghĩ gì nhé, do em trẻ con. Làm phiền anh rồi.

Tôi thừa biết Trinh không phải là một người như vậy. Trước nay mọi việc em làm từ chuyện công việc cho đến chuyện cá nhân đều vô cùng thấu đáo.

Một cô bé thận trọng, giỏi giang, vừa hiền vừa khôn ngoan như thế không dễ gì mắc lỗi giao tiếp cơ bản…Tôi hiểu cho em. Thật ra em chỉ đang rơi vào vòng xoáy cảm xúc trai gái nên mới “mơ-hồ” như vậy.

– À, anh xin lỗi. Anh đang nghĩ nhanh xem là còn việc gì tồn đọng không ấy mà. Em đừng hiểu lầm. Vậy, chiều anh chờ em ở cổng sau nhé… Cho vắng!

– Dạ,…cảm ơn anh. – Nói rồi, cô bé cúi nhẹ đầu xấu hổ.

Cửa mở, đám nhân viên phía ngoài bắt đầu ùa vội vào vì quá giờ. Trinh liếc thấy họ, em tránh xa chổ ngồi của tôi ra, lật đật đi nhanh về phía cửa sổ, giả vờ như em đang nhìn xuống phố… mặc dù rõ là chẳng có gì ở ngoài đó cả.

Ôi Trinh!

Chẳng nhẽ cảm xúc em nhiều đến mức khiến mình vụng về như vậy ư…?

Hôm nay tôi mới bất giác, để ý kỹ, Trinh xinh xắn lắm. Mái tóc đen dài, loe hoe vài gợn cháy nắng, em kẹp ra sau gọn-ghẽ, để lại lưa thưa mấy sợi tóc mái. Nét tóc của em toát lên vẻ ngoài gợi cảm, tinh tế thường thấy ở những cô thư ký mới ra trường. Em vẫn hồn nhiên lắm. Nhìn em từ đàng sau, tôi không quên đưa mắt vào cặp mông quyến rũ, tươi-mới đó.

Trong bộ đồ công sở đơn giản những lại không hề “giản-đơn”. Chiếc váy trắng bút chì dài vừa gối, bó sát vòng ba vô cùng tôn dáng. Áo thun mịn, màu “nude” tay dài, ôm trọn phần thân trên của Trinh. Cổ áo “chữ V” bắt chéo, khoét khá sâu làm lấp ló cái “ức” trắng nõn nà của cô bé. Áo lót màu kem cổ điển, nâng bầu ngực ẩn phía dưới áo thun, phong cách rất “sạch sẽ”.

Đúng là một nàng thơ mình dây khuôn mẫu, đến cả quần lót em cũng mặc kiểu truyền thống. Kìa cái viền si-lip ấy cộm lên hằn rõ bên trong chiếc váy ôm…

Tuyệt tác!

Thật khiến một thằng đàn ông đang chơi-vơi như tôi cảm thấy phấn-chấn trở lại.

Chuong15.jpgCHÚC MỪNG NĂM MỚI
XUÂN GIÁP THÌN

* 11:58 Trưa.

– Mọi người có thể nghỉ ngơi được rồi.

Anh Nam cho phép giải tán sau cuộc họp bàn dự án mới nhận. Tôi liếc nhìn đồng hồ. Bây giờ trưa rồi. Không biết Vy đang làm gì? Em có muốn ăn trưa với tôi không? Có nên chạy về mua đồ ăn cho vợ không?

Suy nghĩ một thoáng, tôi móc điện thoại ra ấn nhanh vào danh bạ ghim đầu tiên: “Vợ yêu.”

*Tút…………Tút………. Tút – “THUÊ BAO QUÝ KHÁCH VỪA GỌI HIỆN ĐANG BẬN HOẶC KHÔNG NHẤC MÁY. XIN VUI LÒNG….”

Sao thế nhỉ? Sao lại không nghe máy! Em ngủ à?

Tôi bổng thấy lo lắng. Liệu có vấn đề gì nữa không… nhấc máy gọi lại lần nữa. Kết quả vẫn thế. Tôi vào Mess nhắn vội mấy tin cho em:

– Vy ơi, anh gọi em không được?

Em đang làm gì đó?

Anh mua đồ ăn về cho vợ nhé?

Chuong15d.pngCHÚC MỪNG NĂM MỚI
XUÂN GIÁP THÌN

Nhìn thanh trạng thái Vy trong khung chat, thấy để : “Hoạt động 1 giờ trước.”

Vậy là em đang không sử dụng điện thoại. Em đi đâu sao? Tự nhiên lại thấy lo lắng quá.

Sài Gòn vào Thu, trời nắng đổ lửa. Chưa từng thấy không khí mùa Thu có mặt tại nơi đây bao giờ. May mắn lắm mới bắt gặp vài cơn gió trở mùa gần cuối năm, chứ tầm này mà ra đường giữa trưa chỉ thấy “nổ đầu”.

Với sự cẩn thận vốn có của Vy, tôi không nghĩ giờ này em lại đi đâu. Vẫn chưa đến đầu giờ chiều, có khi nào em lên công ty sớm? Nhưng mà tại sao lại không nghe máy cơ chứ. Dẫu biết có nhiều mớ “bòng bong” đang quấn lấy hai vợ chồng nhưng em vẫn thường nhắn trước hoặc nghe máy khi tôi hỏi thăm mà. Trừ phi…

Có chút nghi hoặc nhen nhóm, một luồng suy nghĩ ghen tuông thoáng qua. Tôi đặt tay xuống soạn nhanh một tin nữa: “Anh về liền đây…”

Chuong15e.pngCHÚC MỪNG NĂM MỚI
XUÂN GIÁP THÌN

Tôi vẫn chưa kịp bấm gửi đi…

——–

– Anh, đặt đồ ăn không? Đặt chung với em và anh Nam nhé. Để em gọi Pizza về ăn.

Trinh ở phía sau kéo nhẹ tay tôi. Tôi bị cắt ngang suy nghĩ vì em ấy. Ấn tắt màn hình tôi vội bỏ điện thoại lại vào túi quần.

Thấy em, tự dưng tôi vơi đi sự lo lắng về Vy. Cô bé như một liều “thuốc giảm đau” cấp tốc vậy. Tôi tạm trấn an mình: “Vy có cần mình quản không? Quan tâm lúc em không cần thì chắc là thừa thải thôi. Em đâu thiếu người chăm sóc?”

– Ừ, đặt cho anh với. Lên ngồi với sếp, xoa dịu ổng một chút. Hôm trước có một bạn phòng anh làm “rớt” khách, ổng vẫn giận anh lắm.

– Hồi nãy, em có nghe ảnh nhắc về chuyện đó. Nhưng mà… không sao đâu, bây giờ mình chuyển dự án rồi. Anh đừng lo lắng quá.

– “Maybe”. Anh cũng mong vậy.

* 10:00 Sáng. (Ngược cảnh, cùng ngày)

Ting~ tòong… *chuông cửa kêu vang 2 lần.

– Em thấy trong người sao rồi? – Vy mở cửa ra, Minh bước hẳn vào trong căn hộ. Thấy bộ dạng em ủ rũ, hắn hỏi thăm.

– Đầu còn hơi choáng anh ạ.

– Hôm qua ăn cưới uống nhiều rồi, chiều về phòng anh cũng uống… tối lại đi uống với nó tiếp. Em điên à?

Vy xách hộ cái túi công sở của Minh. Em đỡ tay cho hắn tháo giày.

– Chắc là em “đốt-cháy” giai đoạn quá hay sao… mà mọi thứ có vẻ không theo đúng ý em lắm anh ạ.

– “Sex-game” này phải chuẩn. Em “muốn nhanh thì cứ từ từ”. Không phải ngày một, ngày hai là “train” được. Coi chừng bị “phản ứng ngược” là nghỉ chơi đấy. Nó vẫn đeo cái “lồng” chứ?

– Còn, anh…

Chưa để Vy hết câu, Minh bắt lấy cổ em, hôn lên môi em nụ hôn chào gặp say đắm.

Vy nhắm chặt mắt ghì sát ngực mình vào lòng Minh. Thả buông túi xách, em vòng tay ôm trọn lấy “sếp” mình. Cả hai người họ quyến luyến nhau không rời. Hắn bế Vy lên khỏi mặt đất, hai chân nàng quắp vào hông hắn ta. Cơ thể khỏe mạnh của Minh giữ thăng bằng cho Vy, Minh vừa hôn ngấu nghiến vừa từ từ ôm em tiến vào Sofa phòng khách. Môi và lưỡi của em đang ở phía trên Minh. Em hôn và hút lưỡi hắn ta mê mẫn.

Nhấc miệng ra, Vy thả vài giọt nước bọt trong trẽo xuống cho Minh. Hắn há miệng nuốt lấy rồi thốc em xuống đệm ghế. Vy vẫn giữ môi lưỡi quện chặt không rời. Mồm miệng đôi dâm phụ-dâm phụ ướt sũng nước bọt mà vẫn “sạch sẽ” thơm tho. Cả hai đều là những người “thanh-lịch”, chuyện giữ gìn vệ sinh cá nhân đối với họ quan trọng hàng đầu. Chẳng bù với Quân, nước bọt anh hôi và không “sạch” như hắn.

Vy luồn tay xuống cởi từng nút áo “người tình”, em vạch áo sơ-mi hắn sang hai bên để lộ ra phần cơ thể cuốn hút.

Thân thể của một tên đàn ông thành đạt, tuy không có cơ bắp rắn rỏi như những anh chàng “gymer” thường thấy nhưng vẫn rất đàn ông và dâm đãng. Minh rất kỉ luật trong công việc lẫn sinh hoạt cá nhân. Anh ta giữ cân rất tốt nên vẫn sở hữu một hình thể vô cùng cân đối so với vô số người đàn ông U40 khác.

Dùng sức của một con đực “Alpha”, Minh đưa tay xuống bóp chặt mông Vy. Bàn tay hắn rất khỏe, siết mạnh ngón tay, giựt rách luôn chiếc “si-lip” ngủ của Vy.

Dứt môi em ra, hắn lật Vy sấp xuống ghế. Xé toạc phần còn lại của chiếc “chip nhỏ”, kéo mạnh, hắn ném đi thô bạo.

Minh nhổ nước bọt thẳng xuống khe hậu môn Vy, để thứ “dầu nhờn” tự nhiên ấy chảy từ từ xuống “môi” lồn em. Vy thở hổn hễn:

– Nhanh lên anh, cho em đi. Thúc vô âm hộ em đi.

– Sao…? Thèm đến vậy à? Gọi là “lồn” nghe rõ chưa? Không có âm hộ gì hết…

Minh chỉnh sửa lời tục tĩu, dạy hư Vy. Hắn không muốn em là chính em, phải là một phiên bản “đĩ đượi” của hắn thì mới vừa lòng.

– Dạ anh… là “lồn”. “Lồn” em nứng quá, đụ vô lồn em đi.

– Hôm qua, nằm sướng đái ướt hết bàn anh rồi, tới giờ vẫn còn thèm vậy hã?

Dứt lời, Minh dùng ngón tay xoa đều nước bọt dưới cửa mình Vy, vừa xoa vừa móc, hắn day lồn em để dâm thủy tứa ra hòa quyện.

Một “dung-môi” vừa nồng, vừa nhớt đã sẵn sàng cho cuộc giao-hoan của hai người.
Chuong15b.jpgCHÚC MỪNG NĂM MỚI
XUÂN GIÁP THÌN

Minh cầm con cặc “sạch sẽ” mơn trớn cái lồn “đẹp đẽ” của Vy.

Nhè nhẹ, nhè nhẹ hắn thúc nó thọt vào tử cung em. Đầu khấc Minh chạm đến điểm đáy của âm đạo. Nhói một cái, Vy hét : “Áá…”

*Bạch…Bạch… Bạch… Bạch… Bạch…

Từng cú dập thô, hắn bóp hông em, Minh nắc càng lúc càng mạnh bạo.

Ánh sáng hắt qua khung cửa, trần trụi hai con người giao hoan ngay ban sáng của một ngày mới. Không gian căn nhà của đôi vợ chồng nọ lại có thêm một con cu khác đang dồn dập nãy từng hồi trong lồn người vợ.

Háng của hắn ta, dái của hắn ta cứ lúc lắc theo nhịp mà đập phành phạch vào cửa mình Vy. Nhóp-nhép, nhầy nhụa thứ “dung môi” trơn tuột chảy ra từ trong lỗ lồn. Con cặc Minh trắng đục, ướt nhẹp sung sướng.

Mùi hương của cuộc giao hoan bắt đầu nồng lên giữa ánh mặt trời nóng bức. Mồ hôi, dâm thủy, nước bọt, … nhiễu hết xuống ghế Sofa của vợ chồng Quân. Đôi tình nhân trao nhau những phút giây khoái cảm, “trơ-trẽn” gian díu giữa ban ngày. Từng dây thần kinh kết nối, họ ôm ấp nhau, đổi tư thế, Vy ngồi xoay lưng vào Minh, âm đạo em hướng ra ngoài, nhét “khúc thịt rắn chắc” ấy lại vào âm hộ, em chủ động nhấp-nhún trong dục vọng.

Vy khỏe quá. Em từng giao hoan tận ba người cùng lúc cơ mà. Chỉ một gã Minh thôi làm sao đủ sức hạ gục em. Cảm thấy dương vật hắn bắt đầu giật, Vy nhóm lồn lên để cho hắn rĩ bớt đoạn “tinh dịch” lỏng. Nhíu hậu môn, Minh xịt thẳng lên mu em một ít.

Không để cho ra quá nhiều, chỉ cần một chút “tinh lỏng” được phóng thôi. Em lấy tay bóp chặt gốc dương vật gã, bóp chặt ngay chổ hòn dái không cho giật, không cho quá trình phóng-tinh hoàn thành. Đây là mẹo mà Vy đã xem qua những video trên mạng. Đó là cách mà em kéo dài thời gian hoan lạc của mình. Em không cho đối phương được dừng.

Dương vật Minh chỉ xuất nhẹ, còn lại chảy ngược vào trong, nhờ vậy mà xúc cảm tình dục của phái đực không bị “phóng ra” theo, Minh hoàn toàn giữ được cơn hứng tình. Dù biết đây là hành vi “xuất tinh ngược bị động” của đàn ông rất nguy hiểm. Nhưng Vy nào có quan tâm, em chỉ cần gã thỏa mãn mình.

Chỉ ít giây sau, “cặc cương” đã trở lại. Họ tiếp tục giao cấu thêm một hiệp nữa mà không cần phút nghỉ ngơi nào. Cũng may thể lực tráng kiện của Minh mới đáp ứng được, chứ nếu là Quân thì…

Và cứ thế… Hai cơ thể nóng ấm, khoan khoái đó, tiếp tục mơn trớn, âu yếm hòa quyện vào nhau, họ giao hợp đến nỗi đầu tóc rủ rượi. Họ “tắm ướt” nhau bằng những giọt mồ hôi làm tình, họ “mệt” vì nguồn sướng chẳng hề dứt, cơ thể họ lã đi nhưng hạ bộ họ vẫn nhấp nhả, “dính chặt” không rời.

Không gian ấm cúng của vợ chồng Quân giờ đây được phủ lên những “gam màu” cháy bỏng bởi một gã đàn ông khác. Mọi ngóc ngách trong căn nhà vang vọng âm-sắc luyện-tình của đôi nam nữ. Từng cơn say tình, cơn nứng… từng nổi niềm yêu và sự hoan lạc của người vợ đang được nâng niu, được vẽ bởi thứ dục cảm ngoài luồng tuôn trào bất tận.
Spoiler: Tâm sự tác giả.
Mong muốn Vy được thỏa mãn chính là ước ao lớn nhất của Quân từ trước đến nay… Bây giờ em đã thăng hoa rồi, nhưng anh ta thì chưa bao giờ có cơ hội được tận mắt chiêm ngưỡng. Có lẽ chỉ cần một lần được nhìn, một lần được “ở cùng” thôi, thì mọi vấn đề của Quân đều sẽ trở nên lu mờ…

* 12:50 Chiều.

– Chú với vợ hôm nay thế nào. “Hòa-giải” chưa? – Anh Nam lấy khăn lau miệng, trên tay cái tăm xỉa răng hỏi vội khi Trinh đi vứt mấy hộp Pizza vừa ăn xong.

– Vẫn chưa ổn. Tụi em hiện giờ đang trong giai đoạn “khủng hoảng hôn nhân”.

– Vì sao?

-…

Tôi bỉu môi, chưa kịp trả lời. Anh nói tiếp:

– Gớm. Thuật ngữ nghe ớn thế chứ lại. Chú mày không phải suy nghĩ nhiều làm gì, chỉ cần phấn đấu bay nhanh cho anh dự án mới này. Chốt khách cho nhiều vào, lượm cả đống tiền thì khắc sẽ bình thường. Chẳng việc đéo gì phải “khủng hoảng”. Do thiếu tiền cả thôi! Tập trung vào, anh khuyên chú thế. Đ* m*, chúng mày cứ bán cho giỏi hẳn. Ôm cả trăm triệu, dắt vợ, dắt gia đình đi chơi thì việc chó gì mà “khủng hoảng”, thấy anh nói đúng không?

– Vâng anh.

Tôi biết sếp không quan tâm gì cho trót. Rõ ràng chỉ là đơm cho vài câu, vờ như quan tâm để “nặn máu” nhân viên. Lão là giám đốc sàn, khác chó gì cái chức trưởng-phòng của tôi? Cùng kiếp “lính đánh thuê” cả. Âu là quản thêm nhiều phòng nên cấp bậc cao hơn, thế thôi. Một bầy dưới này mà “bê tha” lão cũng sốt vó cả lên.

Nhưng tôi hiểu, gì thì gì. Công việc đã đi làm thì làm cho có trách nhiệm. Chểnh mãng chẳng thể phát triển bản thân. Nghề nào cũng thế mà thôi.

Dự án lần này, pháp lý minh bạch. Cơ sở hạ tầng hoàn thiện, không còn bán “cát vàng” hay “rừng cao su” trên non nữa. Mấy cái khu nghỉ dưởng biển vắng nhách hay khu quy hoạch dân cư tận Bình Phước, Đồng Xoài lần trước chẳng thể nào bán buôn cho êm được, rất khó. Lần này, “Căn hộ chung cư cao cấp vùng ven” nghe có vẻ dễ thở hơn rồi.

– Thôi chú về phòng nghỉ đi. Chiều nhớ dí tụi nhỏ “telesales” nhiều lên. Trên đường xuống, ghé phòng kế toán đưa giấy rút tiền. Anh kí rồi đấy, tiền Marketing phòng chú tháng này anh cho cao hơn bọn kia rồi. Cố gắng lên.

– Cảm ơn sếp. – Nói rồi tôi đứng lên đi ra ngoài, đánh mắt tìm Trinh.

Thấy rồi, em đang đứng ở góc cầu thang kia? Mà hình như em đang chỉnh váy, chỉn chu lại y phục… Thấy thế, tôi vội quay đầu về hướng ngược lại đứng đợi thang máy.

Một lát sau…

Thang máy điểm ngược gần chạm số tầng tôi đang đứng:

– Xuống không chào em à…?

Tôi vẫn đang dán mắt nhìn con số đếm ngược trên màn hình thì Trinh đứng cạnh bên.

– À… thì… anh thấy em đang… ý là… anh sợ em ngại nên…

– Chiều nhớ đợi em nhé!

Cô bé nói dứt khoát rồi mở cửa phòng sếp đi vào.

Tôi nhướng mày lên rồi hạ xuống nhanh chóng. Sao tôi cứ hay bị ngắt lời thế nhỉ?

Có phải do cái tính lưỡng-lự của tôi nên người ta mới dễ mất kiên nhẫn không? “Hừm, chẳng quan trọng gì lắm.” – Tôi nghĩ thoáng thế cho xong.

*15:50 Chiều

– Em lên công ty rồi. Hồi trưa sạc pin ngủ, không để ý. – Vy nhắn cho tôi khi đang giữa giờ làm việc.

Đọc thấy tin của em, tôi cũng thôi, không còn bận tâm thêm nữa.

– Em ăn gì chưa?

– Rồi. Anh không phải lo. Cũng không cần phải chăm bẩm kiểu đó.

– Vợ chồng hỏi han, quan tâm nhau có gì là sai hay sao mà em nói như vậy?

– Thôi được rồi, Quân. Anh cũng hiểu tình trạng mà?

Nếu là mối quan hệ bình thường thì đó mới là điều bình thường.

Còn đàng này… Đêm nào anh chẳng ngồi “tự sướng” tưởng tượng vợ mình “lang chạ”.

Thiếu điều anh muốn em trở thành “con đĩ” luôn mà?

Sao bây giờ lại nói những thứ thuộc về “sự bình thường”?

Cái gì đây? Sao Vy lại có thái độ dữ dội như vậy? Sao em nhắc lại những chuyện này lần nữa? Tối hôm qua, trong lúc say, em có vẻ như muốn gạt mọi chuyện xuống rồi mà? Có điều gì đó khiến em lại như thế à? Tôi đã làm gì sai ư?

Vy nhắn những lời đó, ngoáy sâu vào khía cạnh tâm lý bất ổn của tôi. Tôi cứng họng.

Lời lẽ em dùng sâu cay lắm… Nhưng bản chất ủy mị của tôi cứ âm ỉ cháy trong người. Tôi không có khả năng phản kháng, ngược lại chỉ thấy bất lực. Tôi tự trách mình hoài.

– Em không có ý đay nghiến anh đâu. Chỉ nhắc cho anh nhớ tại sao chúng ta lại ra nông nỗi này.

– Anh biết rồi…

– Đừng suy nghĩ nhiều. Cảm xúc em đang không được ổn định cho lắm. Em cũng không hiểu tại sao… Tạm thời em không thể cân bằng bản thân một lúc với hai người được. Chịu khó nhé.

Em nói như vậy khiến tôi tự hiểu, chắc là sáng giờ đã có một người khác chăm sóc cho em “chu đáo” rồi. Tôi quan tâm lúc em không cần đúng thật là dư thừa… Và có lẽ hắn cũng chính là kẻ đang làm rối bời tâm trí em.

Lúc trưa, cũng may mà tôi ở lại với Trinh. Nếu về nhà, chắc tôi sẽ thấy điều bản thân không nên thấy… “mặc dù tôi rất muốn được thấy”. Tôi ước một lần được thấy tận mắt.

– Nè, tối nay 7h. Đi Café với em nhé? Em muốn anh gặp một người quen…

Lại là ai nữa đây. Thêm một thằng nào khác xuất hiện à? Tôi cảm thấy buồn bực, tức giận mà chẳng thể làm gì. Không để Vy chat tiếp, tôi soạn tin gửi ngay.

– Tối nay anh còn nhiều việc, mới chuyển dự án. Hẹn vợ lúc khác.

– Sợ à? Ghen à? Hay là giận? Sao cộc lốc vậy chèn?

– Không phải… anh không làm sao hết.

– Hay bận đi với em nào? – Vy mỉa mai. Tôi bị giật mình.

– Em đừng có nói bậy.

Anh chỉ có mình em thôi.

Hiện tại em cũng thấy anh đang làm rất tốt “vai trò” để giữ gìn hôn nhân của mình mà.

Chiều nay anh bận thật…Em thôi cái kiểu đó đi.

Bấm tin nhắn mà tay tôi run run, đổ mồ hôi. Tôi nói dối khi trả lời em như thế. Tôi biết ngay hiện tại đây, cảm xúc trong tôi đã có sự phân tâm. Tôi đang sợ bị phát hiện. Tôi không biết Vy có linh cảm gì đó của phụ nữ hay không. Em rất nhạy bén, tôi không thể nào che giấu chuyện gì quá lâu được, dẫu là chuyện đó mới hay cũ. “Bây giờ phải làm gì tiếp theo đây?” Tôi tự vấn. Nhưng rồi cũng thả trôi, có lẽ tới đâu hay tới đó vậy.

Sự lo lắng thể hiện rõ trên nét mặt tôi, nhân viên trong phòng nhìn thấy, họ quay sang hỏi han, nghĩ rằng tôi đang gặp khó khăn với dự án mới. Kì thực cũng có một phần. Vừa công việc, vừa tình cảm cá nhân xào xáo, úp điện thoại xuống bàn, tôi cũng gật gù, bắt vào vấn đề qua loa, rồi quay trở lại làm việc.

Tin nhắn hiện trạng thái “đã xem”. Vy không trả lời. Cả hai không nhắn thêm câu nào nữa.

*17:25 Chiều.

Tay ôm túi xách, đồ đạc lỉnh kỉnh. Trinh chạy xuống cầu thang bộ của tầng hầm để vòng ra cửa sau. Nhìn tôi, em thở hổn hễn.

– Anh đợi em có lâu không?

– Không. Anh vừa mới lấy xe à. Ủa, em thay đồ rồi sao?

Tôi thấy Trinh không còn trong trang phục công sở nữa. Em thay đôi cao gót thành đôi “converse” năng động. Mặc chiếc váy Kaki ngắn nửa đùi, phía trên em khoác ngoài áo Hoodies màu xám trẻ trung. Còn bên trong… Tôi cũng chả biết bên trong có gì. Trông em “tươi tắn” và “kín đáo” quá.

– Ừ, em thay ra cho thoải mái. Đây mới đúng là em chứ.

– Ồ, hóa ra là vậy. Phụ nữ hay ha? Rất đa dạng phong cách, lại còn chẳng ngại mang đồ theo thay nữa. – Tôi nhận xét chẳng ra đâu vào đâu. Nghe cứ vô duyên, nửa vời.

– Anh không thích ạ?

– Đâu… đâu có – Tôi gãi đầu – Anh thích lắm chứ, à.. không phải… Ý anh là. Dễ thương lắm…

Trinh thấy tôi ngại ngùng, em cũng bẽn-lẽn. Tôi đưa tay cầm hộ em túi xách và đống đồ đạc đi làm. Trinh thấy vậy cũng từ tốn gửi gắm, em e thẹn đáp nho nhỏ: “Cảm ơn anh…”

Mở cốp tôi cho túi xách em vào gọn, còn mấy bịch đồ khác tôi treo đàng trước ba-ga. Trinh bước lên gác chân, vì mặc váy ngắn nên em quay hướng, ngồi một bên. Tay em bám chặt hông tôi để giữ thế. Xong xuôi, em bắt chéo chân rồi đặt nhẹ tay về vị trí thắt lưng vịn hờ.

– Mình đi thôi anh.

Sao tôi chạnh lòng khung cảnh như thế này quá. Giá như tôi cũng có thể làm được những điều mộc mạc này với Vy – vợ tôi.

HẾT CHƯƠNG 15!!!