Ta Chỉ Muốn Sống An Nhàn – Truyện Sắc Hiệp 18+ – Update Chương 117

, 255, 0)”>Chương 49: Rừng rậm âm hàn

Trần Lãm lê lết một đoạn sau khi tiến vào khu vực âm hàn này thì vô lực ngã xuống, hắn đã quá mệt mỏi không thể tiếp tục chống đỡ. Lấy ra mấy viên Ngũ Hoa Ngọc Lộ Hoàn nuốt vào miệng, một luồng lực lượng bổ sung sinh khí khiến hắn thoải mái phần nào.

Bên ngoài loại khí quái dị này không ngừng xuyên qua lỗ chân lông thẩm thấu vào từng lớp da tiến vào bên trong hồng liên hấp thụ. Hồng liên vẫn ảm đạm như cũ, hấp thu lượng khí âm hàn này vẫn chưa xảy ra biến hóa. Trần Lãm đoán rằng nó tổn hại nghiêm trọng hơn cả tưởng tượng.

Hắn vốn dĩ có thể lợi dụng một lá phù ẩn chứa công kích Phân Thần viên mãn Thanh Hàn đưa cho hoặc bùa dịch chuyển nhưng muốn thử thách cực hạn bản thân nên mới liều mạng đến vậy. Thời điểm hắn phát hiện Tử Sơn liền thấy nét mặt đại vương gia biến hóa ngoài ý muốn. Hắn liền đánh cược xem đại vương gia có dám theo vào không, rốt cuộc hắn đã thắng, đổi lại trả giá không nhỏ.

Qua đó hắn nhận định đối với Xuất Khiếu sơ kỳ quá mạnh mẽ hắn vẫn chưa có năng lực đối phó, huống chi đối với thiên tài các thế lực lớn cùng tu vi nhưng chiến lực vượt trội hơn bình thường. Ít nhất hắn phải đột phá Nguyên Anh kỳ mới có thể ngạnh kháng một chút, bằng không chạy cũng chết.

Hắn đánh giá tình hình xung quanh, rừng rậm âm u nơi này thật sự rất quỷ dị. Hoàn toàn không có khí tức sự sống. Phạm vi trăm dặm không có bất kỳ một con yêu thú nào tồn tại. Cây cối nhiễm phải khí âm hàn này nặng nề, dường như sau năm tháng rất dài đã có thể thích nghi sinh trưởng bình thường.

Đối với loại khí âm hàn xung quanh, Trần Lãm tò mò xem liệu có thể hấp thụ để tạo một hành tinh thứ tư hay không.

Một khắc sau khi hồi phục tám thành lực lượng, Trần Lãm bắt đầu thử hấp thụ loại khí này dẫn vào đan điền.

Nhưng hắn ngay sau đó thất vọng hoàn toàn, kim đan không có bất kỳ phản ứng, toàn bộ chảy vào hồng liên.

Hắn không biết rằng nơi này đến Độ Kiếp kỳ còn không dám đặt chân vào mà hắn lại to gan suy nghĩ muốn hấp thụ.

Đổi lại hắn hài lòng khi hồng liên hấp thụ loại khí này, bên trong nó như một cái động không đáy. Hắn hi vọng hồng liên có thể khôi phục được phần nào cho dù rất ít đi chăng.

Trần Lãm đứng dậy từ bước đi sâu vào hướng về ngọn núi một cách cẩn thận.

Mười dặm.

Hai mươi dặm.

Rốt cuộc hắn bắt đầu đầu cảm thấy ớn lạnh bởi loại khí âm hàn này ảnh hưởng. Hắn quyết định dừng chân.

“Hiện tại ta có thể vào trang viên chưa?” Trần Lãm hướng tới Bạch Đình hỏi.

Lúc nãy trong giai đoạn chiến đấu, hệ thống không thể cưỡng chế thu hắn vào trang viên. Chỉ có thể đợi khi hắn dung hợp trang viên và pháp bảo không gian mới có thể tùy thời tiến vào.

“Có thể nha công tử.”

Bạch Đình trả lời xong Trần Lãm liền tiến vào trang viên nghỉ ngơi hồi phục cho nhanh. Ở ngoài biết đâu có thứ quái quỷ gì xuất hiện thì đổ nợ.

“A!”

Hoàn Nhan Yên Vũ và Thiên Ngọc Ly nhìn thấy Trần Lãm xuất hiện mang trên người đầy rẫy vết thương đồng loạt kinh hô. Hai nữ vội vàng bay tới kiểm tra phát hiện không có quá nghiêm trọng thì thở phào nhẹ nhõm.

Trần Lãm đem toàn bộ diễn biến vừa rồi kể lại cho các nàng nghe. Hoàn Nhan Yên Vũ trách hắn sao quá tự tin, lỡ có mệnh hệ gì thì biết làm sao. Thiên Ngọc Ly ngược lại kinh ngạc, hắn vậy mà có thể tính toán được trong tình huống nguy cấp. Đổi lại nàng nếu chỉ là tam tinh thì chắc chắn không thể nào thoát được.

Trần Lãm cười nhẹ nói:

“Ta muốn xem khả năng của mình đến đâu, bất quá ta còn mấy thứ dễ dàng diệt sát đại vương gia trong nháy mắt.”

“Lại đây ta ôm miếng nào.”

Nói rồi ôm hai nữ ngọc ngà vào lòng hít lấy hương thơm.

Thiên Ngọc Ly cùng hắn giao hợp song tu nửa ngày trời cuối cùng hắn đã hoàn toàn khôi phục thể trạng sung mãn.

Nằm trên đùi Hoàn Nhan Yên Vũ thưởng thức trái nho nàng bỏ vào miệng, Trần Lãm vừa nhai vừa nói:

“Môi trường bên ngoài có chút đặc biệt, khắp nơi đều bị bao phủ bởi một loại khí âm hàn nào đó, ta có hồng liên may mắn hấp thụ được nó. Các nàng có muốn ra ngoài thử không? Ta có thể đồng thời dùng hồng liên bảo hộ các nàng. Nếu không ổn ta liền đưa các nàng vào lại hút âm khí đó ra. Ây da…”

Hắn đột nhiên rùng mình, côn thịt bên dưới xuất khí đầy miệng Thiên Ngọc Ly. Nàng vén tóc trắng liếm môi nuốt hết dịch mật phun ra cười quyến rũ:

“Vậy từng người chúng ta ra ngoài, nếu ai có thể chịu được thì ở lại, còn không thì đành một mình ngươi hành tẩu thôi.”

Trần Lãm gật đầu, hiện tại hắn không vội. Trước mắt sủng hạnh hai mỹ nhân một phen thỏa mãn trước đã.

Hai ngày sau, Trần Lãm xuất hiện tại vị trí cũ trong rừng rậm. Một luồng khí tức âm hàn xộc vào cơ thể khiến hắn có chút khó chịu, nhờ hồng liên mà cảm giác này nhanh chóng biến mất.

Hắn đưa Thiên Ngọc Ly ra khỏi trang viên, nàng vừa đặt chân xuống nền cỏ liền run rẩy toàn thân. Sống lưng lạnh ngắt, mặt mày tái nhợt. Trần Lãm nhận thấy không ổn lập tức mang nàng vào lại trang viên đồng thời hút âm khí vào cơ thể. Không ngờ nơi này quỷ dị như vậy, âm khí này xâm thực thêm vài hơi thở chỉ sợ Thiên Ngọc Ly phải bỏ mình.

Đến lượt Hoàn Nhan Yên Vũ, nàng nắm chặt tay hắn nở nụ cười như muốn nói rằng không sao đâu có chàng ở đây mà.

Trần Lãm hít một hơi sâu đưa Hoàn Nhan Yên Vũ ra ngoài, hắn chuẩn bị tư thế phòng hộ kịp thời đưa nàng trở lại nếu có bất trắc.

Nhưng hắn là há miệng kinh ngạc ngoài ý muốn, Hoàn Nhan Yên Vũ dường như không sợ bị âm khí ảnh hưởng. Hơn nữa bộ dạng của nàng trông giống như âm khí không hề xâm nhập vào cơ thể.

“Nàng không cảm nhận có gì lạ thường sao?” Trần Lãm tò mò hỏi.

“Có chứ, thiếp không hiểu tại sao nơi này lại có âm khí, thiếp cảm thấy có chút quen thuộc, cơ thể của thiếp hoàn toàn không bài xích thứ này.” Hoàn Nhan Yên Vũ trả lời rành mạch.

Trần Lãm không khỏi ngạc nhiên, cơ thể của nàng đặc biệt hơn so với bình thường nha.

“Phu quân, thiếp có thể hấp thụ âm khí này, chúng nó đang tràn vào đan điền.”

Hoàn Nhan Yên Vũ hô lên, nàng trông có vẻ rất thoải mái mà rên lên khe khẽ.

Bạch Đình hiện ra bên cạnh nàng cũng không che giấu vẻ bất ngờ như Trần Lãm, hai tay che miệng nói:

“Nàng ấy sở hữu Huyền Âm Linh Thể, đây là loại thể chất chỉ kích hoạt khi tiếp xúc âm khí lần đầu tiên.”

Trần Lãm gật gù, hắn chưa từng tiếp xúc với mấy thứ thể chất nên tò mò hỏi tiếp:

“Huyền Âm Linh Thể có lợi hại không?”

Bạch Đình chậm rãi giải thích:

“Huyền Âm Linh Thể không có chiến lực quá mạnh nhưng cho phép nguời sở hữu có thể hấp thụ âm khí trong thiên địa, thậm chí có thể hoạt động trong những nơi cực âm dễ dàng không gặp bất kỳ trở ngại.”

“Tuy nhiên nàng chỉ vừa mới thức tỉnh Huyền Âm Linh Thể nên trong thời gian này nàng không được tiếp xúc trực tiếp với dương khí nếu không bạo thể chết ngay.”

Trần Lãm giật mình, còn có chuyện ác ôn thế này. Nói như vậy hắn không thể cùng Hoàn Nhan Yên Vũ ân ái nữa rồi.

Hắn lập tức nói cho nàng nghe về thể chất vừa kích hoạt. Gương mặt buồn bã trong thoáng chốc, nàng cũng không khác gì hắn, cũng muốn được yêu thương sủng hạnh. Hiện tại không khác gì cấm cung. Bất quá nàng lại càng quyết tâm trở nên mạnh mẽ để kiểm soát thể chất này cũng như hoàn thành truyền thừa để sớm tới ngày trao thân hoàn toàn cho hắn.

“Cái gì cũng có hai mặt, được này mất kia. Nhanh thôi nàng sẽ vượt qua, ta tin tưởng nàng có thể làm được.”

Trần Lãm ôn nhu ôm Hoàn Nhan Yên Vũ vào lòng vỗ về an ủi động viên.

“Thiếp biết rồi.”

Hoàn Nhan Yên Vũ thỏ thẻ trong ngực hắn, chỉ một câu nói của hắn đã xóa tan phiền muộn của nàng. Nàng cũng muốn trở nên mạnh mẽ hơn để giúp sức cho hắn.

“Chúng ta tiếp tục thôi chàng, thiếp cảm thấy âm khí ở nơi này vẫn còn loãng lắm.”

Trần Lãm méo mặt, so với nàng thì loãng chứ ta muốn tắt thở tới nơi.

Hai người năm tay tiến bước vào sâu. Tầm ba mươi dặm, mảng rừng rậm phía trước lúc này xuất hiện sương mù phơn phớt. Đám sương mù này không có màu sắc như bình thường mà nhàn nhạt tụa như cây cối trong rừng phản chiếu dưới ánh trăng, phảng phất như là một tầng bình chướng thiên nhiên do cây rừng hình thành nên vậy.

Tiến vào khu vực sương mù âm u, Trần Lãm thoáng chốc mất đi cảm giác phương hướng, cảm quan như bị nhiễu loạn. Hoàn Nhan Yên Vũ cũng nhìn xung quanh sắc mặt có chút cổ quái.

Hắn kích hoạt tả nhãn nhìn thấu qua lớp sương mù, lúc này mới xác định được phương hướng.

Tiếp tục thêm năm mươi dặm, dưới chân thường xuyên xuất hiện hài cốt, một cỗ khí tức tử vong quỷ dị ập đến, khiến cho hai người không rét mà run.

“Nàng đi sát ta.”

Hắn ôm chặt eo Hoàn Nhan Yên Vũ, hồng liên rung động mạnh hơn hấp thụ loại khí tức tử vong này.

“Chẳng lẽ là tử khí? Nơi này có ai chết sao?”

Trần Lãm thắc mắc, tiếp theo hắn phát hiện lác đác vài bộ xương khô dưới đất. Hắn hít sâu một hơi, chẳng trách nơi này không có sinh vật nào sinh sống, thứ này hình như là tử khí do người chết mà có.

Rắc!

Hai người mặt tái mét, Trần Lãm vội nhìn xuống dưới chân. Từ trong lòng đất lòi ra một khúc xương bị gãy. Hắn cẩn thận dò xét, chỉ là xương người chết mà thôi. Tiếp theo hắn quan sát khắp nơi xung quanh xuất hiện càng nhiều xương trắng hếu dày đặc. Cỗ tử khí âm trầm kia càng ngày càng nặng hơn khiến hắn bắt đầu cảm thấy áp lực.

Hoàn Nhan Yên Vũ đỡ hơn, nàng vẫn giữ vẻ mặt tỉnh táo nhìn ngó bốn phía xung quanh.

Bước chân dần chậm lại, Trần Lãm khai mở toàn bộ tả nhãn, hắn nhìn xuyên qua gần hai trăm dặm chỉ thấy xương cốt ảm đạm nằm rải rác. Càng hướng về phía ngọn núi càng nhiều.

Hắn đắn đo suy nghĩ không biết thứ gì làm nên âm khí mức độ này. Những người đã chết này có lẽ tu vi không kém hắn. Nếu không phải có hồng liên, hắn đã chôn xác tại nơi này rồi.

Ở phía bên ngoài khu vực âm khí, nữ nhân ra tay giết đại vương gia đã không thể chờ đợi được nữa, lòng nàng như lửa đốt. Thân ảnh chớp động, một luồng sáng vọt về hướng Trần Lãm phía xa.

“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì trong Tử Sơn?”

Nàng căn môi đầy lo âu, tiểu tử này sao lại cả gan dấn sâu. Phải biết cấm địa Tử Sơn này ngay cả nàng cũng không dám liều lĩnh một thân một mình tiếng vào, huống chi hắn còn dẫn theo cô nương kia. Không biết bằng cách nào mà hắn có thể chống lại âm khí u ám này.

Đột nhiên nàng phát hoảng:

“Sao ta không cảm ứng được khí tức của hắn nữa?”

“Chết tiệt ta không thể tiến sâu như vậy.”

Nữ nhân tức tối giậm chân tại chỗ, nàng không biết tại sao với cảm ứng tu vi Phân Thần viên mãn của nàng lại mất dấu hắn. Ánh mắt trở nên ảm đạm, hơi thở khô khốc.

“Tiểu tử thúi ngươi chết thì Nguyệt Nhi hận ta chết mất…”

Lần đầu tiên nàng thất thố khi nói về một tiểu bối như vậy.