Ta Chỉ Muốn Sống An Nhàn – Truyện Sắc Hiệp 18+ – Update Chương 117

, 255, 0)”>Chương 41: Chiến Dương Minh Tu

Trần Lãm và Dương Minh Tu đứng cách nhau hơn hai mươi trượng trên sàn đấu, đối chọi gay gắt.

Ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ.

Tất cả im lặng nghiêm túc chờ xem trận chiến kinh thiên giữa hai thiên tài.

Một người là đệ tử chân truyền một tông môn tam tinh vị thế cao hơn cả ba đại gia tộc Lam Cực Thành. Một nguời vang danh Lam Cực Thành trong thời gian nửa năm trở lại với chiến tích vuợt cấp một đường như chẻ tre.

Hoàn Nhan Yên Vũ, Đoạn Lăng Nguyệt và Tô Lăng Sương tập trung theo dõi nhất cử nhất động của hai thanh niên thiên tài. Không có thần giao cách cảm, ba nữ đều có ý nghĩ giống nhau. Trần Lãm phải thắng.

“Trần Lãm! Ngươi có thể giết Tam hộ pháp ắt hẳn có bí mật, hãy để cho ta xem, ngươi rốt cuộc che giấu bao nhiêu thực lực.”

Dương Minh Tu đeo quyền sáo khoanh tay nhìn Trần Lãm gắt gao, mí mắt hơi nhếch lên, bộ dáng bễ nghễ.

“Họ Dương nhiều cho sủa quá, ra tay đi!”

Nâng cao Lãnh Nguyệt Bảo Đao, khí thế của Trần Lãm bùng nổ, ánh mắt chớp chớp đầy khiêu khích.

Lần đầu tiên Trần Lãm thể hiện khí thế mạnh mẽ như này trong hội võ.

“Dường như ngươi rất tự tin vào bản thân, mà trùng hợp là ta cũng rất tự tin vào mình, hai chúng ta đều tự tin, nhưng người bước xuống thì chỉ có một mà thôi.”

Dương Minh Tu cười gằn, quyền sáo đã chưởng đến. Một chưởng này này chỉ cần nện lên trên thân người, thì cũng có thể đập đối phương thành thịt nát rồi.

“Đại Thiên Minh Chưởng.”

Một đại thủ màu nâu sậm gấp mấy lần thân người phá không thẳng đến Trần Lãm, thổ linh lực phun nuốt phía sau cuồn cuộn như sóng biển, các viên gạch dưới sàn đều trực tiếp bị đánh nát một đường dài thành cát bụi.

“Hửm? Khi nãy hắn chưa dùng toàn lực.”

Đồng tử Trần Lãm hơi nheo lại, cảm giác cả người bị sát ý khóa lại, chỉ có thể đối mặt với một chưởng này của Dương Minh Tu.

Thủy tinh xoay vòng kịch liệt, thủy linh lực bùng nổ, một đạo chém xuống, toàn bộ thủy linh lực dung nhập vào Lãnh Nguyệt Bảo Đao cùng ý chí toàn thân.

“Liệt Không Trảm.”

Đao khí dày đặc cong vòng như trăng lưỡi liềm đâm vào đại thủ của Dương Minh Tu nghe ầm một tiếng nhói tai, giống như hai ngọn núi lớn va chạm với nhau, thủy linh lực và thổ linh lực va vào cùng một chỗ, các viên gạch dưới đất bị nổ nát lộ ra một hố đất lớn như con voi.

Dư chấn bức ngược Trần Lãm và Dương Minh Tu cùng lùi mấy bước.

“Song linh căn thật đồng đều, chẳng trách ngươi cả gan đối cứng.”

Dương Minh Tu thốt ra làm khán giả chấn động.

Song linh căn không phải là chuyện hiếm hoi trong thế giới này. Thông thường tu sĩ chỉ có một loại linh căn, nhưng nếu có hai linh căn thì đối chiến cùng cấp sẽ chiếm được ưu thế. Đổi lại song linh căn phải tiêu tốn nhiều tài nguyên gấp đôi so với đơn linh căn nên người sỡ hửu song linh căn nếu không phải con cái gia tộc lớn hoặc đệ tử tông môn cường đại sẽ chậm tiến bộ hơn rất nhiều người.

Bởi vậy thế nhân có câu tinh một linh căn còn hơn cố chấp bồi dưỡng song linh căn nửa nạc nữa mỡ.

Nhưng bọn hắn không biết Trần Lãm tu Nguyên Thủy Tạo Hóa Quyết có được tốc độ tiến triển tương đương một loại linh căn.

“Hai tên quái vật này đáng ra không nên tồn tại ở Lam Cực Thành a, đây căn bản không phải là chỗ mà bọn họ nên ở, bọn họ ở lại nơi này thì chúng ta còn thi đấu kiểu gì nữa?”

Một tu sĩ bại trận trong giai đoạn một oán hận.

Dương Minh Tu nhìn Trần Lãm, đồng tử hơi co lại, một chưởng vừa rồi đã vận dụng phần nhiều lực lượng rồi, tuy nhiên Trần Lãm lại tiếp được mà không có chút miễn cưỡng nào, cả hai cùng bức lùi khoảng cách như nhau, hiển nhiên còn có dư lực.

Hắn âm trầm nói:

“Được lắm, một chưởng vừa rồi là chiến kỹ thông thường, để cho ta xem một chút, thực lực cực hạn của ngươi là ở đâu, có thể ép ta phải lấy ra mấy thành lực lượng.”

Đối mặt với khí thế của Dương Minh Tu, Trần Lãm chỉ đơn giản lấy ra U Minh Thương, không thèm để ý tới nói:

“Ta cũng muốn xem đệ tử chân truyền của Thổ Di Tông so thế nào với tên hộ pháp ngu ngục kia.”

Dương Minh Tu trừng mắt nhanh tay kết ấn chưởng xuống đất quát:

“Thổ Sa Địa Ngục.”

Dưới chân Trần Lãm đột nhiên bắn lên vô số cát đá cấp tốc tụ thành một lồng giam hinh thù ma quỷ. Trần Lãm bị nuốt vào trong nháy mắt bị lồng giam siết nhỏ.

Ầm!

Cát đá nổ tung nhưng không thấy người đâu, ngay cả máu cũng không hiện. Trần Lãm đã xuất hiện sau lưng Dương Minh Tu đâm ra một thương rót đầy hỏa linh lực vào lưng Dương Minh Tu.

Dương Minh Tu không phải chỉ có cái danh đệ tử chân truyền Thổ Di Tông cho oai. Hắn quan sát kỹ lưỡng Trần Lãm thi triển một loại thân pháp cực nhanh từ mấy vòng trước nên sớm đã có chuẩn bị.

“Sa Hoàn.”

Hắn khẽ quát chắp tay trước ngực, thổ linh lực từ trong người bộc phát tạo thành một lớp cát dày bao phủ cả người Dương Minh Tu như quả trứng. U Minh Thương như lún vào đầm lầy không thể tiến thêm.

Rắc!

Trong ánh mắt không tời của Dương Minh Tu, lớp cát xuất hiện vết nứt.

“Không ổn!”

Tim Dương Minh Tu giật thót. Hắn vội cắt đứt liên kết linh lực thi triển thân pháp thoát ra ngoài.

Xèo xèo!

Không riêng gì Dương Minh Tu, khán giả đồng loạt ngây người, quả trứng cát tức tốc bị thiêu rụi không còn cặn.

“Khốn kiếp!”

Dương Minh Tu nghiến răng nghiến lợi, tăng thêm lực lượng phòng ngự nhưng cuối cùng bị loại lửa quỷ dị của Trần Lãm áp chế.

Hắn không biết đó là Phá Linh Huyết Diễm. Dị hỏa có nhiều loại, không phải ai cũng tiếp xúc, không phải ai cũng từng nhìn qua trên thư tịch. Hơn nữa dị hỏa là một trong số các Thiên Địa Dị Vật, mà Thiên Địa Dị Vật đến thời đại này lại được gọi là Nguyên Tố Đặc Chủng chỉ bao gồm tám loại. Như vậy có thể nói kho kiến thức của Thổ Di Tông cũng không phải quá phong phú khi tông môn này chuyên tu thổ linh lực.

Dương Minh Tu không hiểu tại sao Trần Lãm trẻ tuổi hơn hắn rất nhiều lại nắm giữ sức mạnh quỷ dị như vậy. Thân pháp ảo diệu, vũ khí Thiên cấp đã tương đương giới cao tầng của Thổ Di Tông.

Dương Minh Tu sắc mặt vô cùng âm trầm:

“Tiểu tử ngươi chỉ Kim Đan viên mãn. So với Nguyên Anh hậu kỳ như ta xem ngươi chống đỡ được bao lâu.”

Trần Lãm cười lạnh một tiếng:

“Nói về chênh lệch tu vi quả thực ta kém so với ngươi. Nhưng đừng quên ta chưa sử dụng tất cả thực lực. Nghe nói chiến kỹ phòng ngự vừa rồi hình như là một loại cao cấp trong Thổ Di Tông thì phải?”

Trần Lãm nói tới đây ánh mắt lạnh xuống, Hành Vân Lưu Thủy vận chuyển, tả nhãn kích hoạt hai vòng tròn xanh đỏ, theo đó Trần Lãm như vô hình tiêu tán trong gió.

“Cuồng ngôn, tới đi bớt nói nhiều!”

Dương Minh Tu thất thố, hắn không hiểu tại sao Trần Lãm nhận biết điều này. Hắn nghi ngờ Trương Vy Vy lén lút nhưng nghĩ lại nàng không có lí do làm vậy vì từ nhỏ đã lớn lên trong tông môn. Chiến kỹ cao cấp bị Trần Lãm vô hiệu hóa khiến hắn muối mặt.

Vù!

Trong nháy mắt Trần Lãm xuất hiện ở trước mặt Dương Minh Tu, hoàn toàn không có bất kỳ dấu hiệu báo trước, dường như là di chuyển ngay tức thì. Một thương cường thế đâm ra.

“Hừ!”

Dương Minh Tu gầm lên một tiếng, quyền sáo nện thẳng.

Vụt!

Quyền chưởng xuyên qua ngực Trần Lãm. Dương Minh Tu đông cứng mặt mày, hắn nhận ra đây là tàn ảnh. Đáng tiếc thế công đã ra khó lòng thu về tức khắc, vì thế hắn trố mắt nhìn một thương nóng rực của Trần Lãm đâm thẳng vào cổ họng mình.

“Chết tiệt!”

Dương Minh Tu hai mắt đỏ ngầu, quát lên một tiếng lớn, thổ linh lực cả người hắn bùng phát, Sa Hoàn chớp mắt bao phủ, nhờ vậy mới miễn cưỡng cản được một thương trí mạng. Nhưng đúng lúc hắn dịch chuyển bằng thân pháp, Trần Lãm đã xuất hiện ngay đường lui. Dương Minh Tu cũng chỉ kịp vung quyền sáo cản U Minh Thương của Trần Lãm.

Hắn rất nhanh nhưng chung quy vẫn chậm nửa nhịp, U Minh Thương không lưu tình chút nào đâm vào ngực hắn. Thân thể hắn bật lui ra ngoài mấy trăm bước, khí huyết lộn nhào đến cổ họng phải nuốt xuống. Cổ tay sưng phù, mạch máu hằn lên da đỏ rực.

Dương Minh Tu liên tiếp thối lui, hắn nhức cả tay trái, như có một ngọn lửa muốn phá hoại cả bàn tay. Tay phải vỗ mạnh trấn áp mới giảm bớt sức nóng.

Nhìn về phía Trần Lãm, sắc mặt Dương Minh Tu sa sầm xuống, trong ánh mắt sát khí tản ra bốn phía.

“Dương Minh Tu vậy mà bị áp chế?”

“Dương Minh Tu bị thương?”

Hàng ngàn người lác mắt khờ khệch không hiểu chuyện gì. Mọi thứ diễn ra quá nhanh từ khi Trần Lãm chủ động lao vào Dương Minh Tu. Dựa vào sắc mặt của Dương Minh Tu, nhiều người cho rằng hắn bị thương.

“Phá Linh Huyết Diễm, đúng là nó. Tiểu tử này làm cách nào thu phục với tu vi này?”

Trên phủ thành chủ, Tiêu Dao Các chủ nhận ra lai lịch của dị hỏa. Lần trước bởi Trần Lãm áp súc nó thành một tia nên nàng không thể quan sát được. Vừa rồi nó hiện hữu hoàn toàn trên mũi thương nên không thể nào qua mắt được nàng.

Tiêu Dao Các chủ nhìn qua Lý Phương, hắn cũng gật đầu dường như hiểu rõ ý tứ.

Hoàn Nhan Yên Vũ qua tình huống phát sinh thở nhẹ ra một hơi, ngực sữa nhấp nhô phập phồng. Nam nhân của nàng thật cường đại, so với lần giao chiến với Dương Minh Khiêm trước kia còn chưa tung ra chiến kỹ bắn hàng tá hỏa cầu hình quạt.

Nàng bất giác mỉm cười mang theo niềm tin Trần Lãm chắc chắn sẽ thắng trận này. Nàng chỉ sợ hắn bị thương.

Về phía Đoạn Lăng Nguyệt ngồi đối diện, sắc mặt nàng hòa hoãn hơn đôi chút. Dù chưa biết linh lực Trần Lãm tiêu hao bao nhiêu nhưng trước mắt Dương Minh Tu chật vật là một tín hiệu đáng mừng.

Nàng không hề biết là biểu cảm của nàng đã bị thu hết vào trong mắt của sư tôn. Nàng không biết sư tôn nàng khẽ cười đầy ý vị.

Còn Tô Lăng Sương há hốc miệng không khép lại được. Nàng chủ tu hỏa nhưng phải thừa nhận khả năng chưởng khống hỏa linh lực của Trần Lãm chắc chắn không kém nàng. Hơn nữa hắn còn có thủy linh căn.

“Khà khà, đệ đệ là chó liệt thì ca ca là chó què.”

“Tưởng thế nào Thổ Di Tông chỉ mang đến mấy bao cát cho ta luyện tay, giải tán đi là vừa.”

“Ngươi còn yếu hơn cả Lăng Nguyệt nhà ta.”

Trần Lãm cười to nói ra mấy câu ngoan độc. Ấy vậy mà khán đài không có kẻ nào phản bác hắn ngông cuồng, ngược lại càng tung hô rần rần.

Đoạn Lăng Nguyệt nghe được nhíu mày cắn môi. Nam nhân này chẳng ra gì, ai là của nhà ngươi?

Trần Lãm không cố tình đưa hàm ý đánh động đến nàng. Hắn chỉ muốn lợi dụng cơ hội đả kích tâm thần của Dương Minh Tu.

Hắn cũng cho rằng là đúng. Đoạn Lăng Nguyệt là pháp hồn song tu ngay cả Đoạn Lăng Nguyệt còn không biết thì Dương Minh Tu làm sao nắm bắt được. Để cho Đoạn Lăng Nguyệt công kích bằng hồn lực thì thắng bại sớm định.

Riêng hắn không muốn sử dụng hồn lực nên dùng cách chiến tiêu hao này.

Cường ngạnh giáp công để thấy rõ chiến lực bản thân đạt đến mức nào.