SINH VIÊN (Truyện dài, 18+, tình cảm, sáng tác) – update Chương 239

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: SINH VIÊN (Truyện dài, 18+, tình cảm, sáng tác) – update Chương 239

Tác Giả:

Lượt Xem: 9513 Lượt Xem

Chương 97: Nấu ăn

Bởi ông hiểu rõ, một người có tài chính lớn như thế nào mới có thể dễ dàng dùng tiền mua đứt được cả nhà hàng lẫn khách sạn này.

Khi nghe tin Hàng Châu bị bán lại, ông vừa sốc vừa tò mò rằng không biết ai lại có năng lực cao đến như vậy. Hôm nay được diện kiến dáng vẻ uy phong kia làm ông cũng phải hít hà.

“Bảo hắn ta ra ngoài. Ở đây không cần đầu bếp như hắn.” Phương không một chút tức giận chỉ tay về phía tên đầu bếp vẫn còn đang ngu ngơ ngồi dưới sàn kia.

Khi nãy vừa bị đạp một phát vẫn còn chưa hoàn hồn, thì tin tức thứ hai lại làm hắn bay mấy ba hồn bảy vía. Người trai trẻ đứng trước mặt hắn chính là ông chủ của nhà hàng này.

Các phụ bếp cũng đang chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ biết hai người kia xảy ra xung đột rồi lại quản lý bước vào hét lớn.

“Thằng Hiếu…. Mày nhanh chóng xin lỗi ông chủ ngay….” Quản lý Hữu vội quát, đôi mắt của ông ta như muốn lồi ra ngoài vì tức giận, vội quay sang nói gỡ cho hắn: “Ông chủ thương tình cho nó tiếp tục làm việc ở đây. Trước đó do không ai quản lý nổi hắn nên nó mới ngông cuồng như vậy.”

Sau khi năn nỉ một tràng dài, được biết tên Hiếu kia lúc trước cũng từ thi đầu bếp đạt giải cao. Nhưng càng về sau lại càng ỷ lại vào danh tiếng của mình mà không trau dồi kỹ năng.

Lại thêm tính tình nóng nảy không nghe lời người khác chỉ bảo nên mới xảy ra cớ sự ngày hôm nay.

“Ông làm quản lý cũng không quản được sao?” Phương tiếp tục chất vấn.

“Dạ…. Cũng một phần do tôi sai.” Quản lý Hữu gật đầu lia lịa, bởi đầu bếp Hiếu chính là cháu ruột của hắn nên hắn nhiều lần nhắm mắt cho qua.

“Được… Vậy phần chính là do ông sai. Thưởng phạt phân minh, ông mỗi tháng bỏ ra một phần ba tiền lương để chỉnh sửa lại nhà bếp, còn hắn xuống làm phụ bếp cho tới khi nào nấu ăn tôi cảm thấy ngon thì lên làm bếp trưởng lại.” Phương mắt đảo một vòng, sau đó lại nói ra.

Cái đầu bếp Hiếu kia bị Phương cho một vố thì lúc này ngoan ngoãn vô cùng, đứng khép nép một bên gật đầu lia lịa. Ở đây vẫn tốt hơn so với đi chỗ khác nên nó phải cố gắng lấy lòng ông chủ này cho bằng được.

“Bây giờ tôi phải nấu vài món cho người yêu. Mọi người chuẩn bị giúp…..” Phương lúc này xoắn tay áo lên, mượn cái tạp dề đeo vào người.

Mấy người phụ bếp sau khi thấy được uy phong của Phương thì lúc này nghe lời một cách răm rắp. Tay chân liên tục hỗ trợ Phương xào nấu các món ăn mà không một lời than vãn. Đến cả tên đầu bếp Hiếu kia cũng ngoan ngoãn đứng một bên hỗ trợ cho Phương.

Vừa xào nấu, Phương cũng không quên chia sẻ các bí quyết để các món ăn trở nên ngon hơn theo cách đơn giản nhất.

Một số phụ bếp còn không quên mang giấy viết ra tiếp thu những lời Phương nói, đó là một thứ vô cùng quý báu mà không dễ gì có được.

Những công thức kia không phải dễ dàng gì có được, nhưng ngày hôm nay chỉ việc ngồi nhìn cũng có thể nhận được thì thật có mơ cũng khó mà có được.

“Ồ…. Thơm quá….”

“Chưa bao giờ mà món này lại thơm tới như vậy.”

“Xem này… Rau vừa xanh lại vừa bóng, như thế này mới ngon chứ.”

“Có ghi lại công thức của ông chủ chỉ bảo chưa.”

“Tôi có ghi rồi… Sẽ ghi lại cho mọi người xem.”

Bốn món vừa xong, thì cũng mất hơn mười phút.

Tất cả mọi người hiện diện trong bếp lúc bấy giờ vô cùng chấn kinh, đầu bếp Hiếu cũng không khỏi rớt hàm bởi vì trình độ nấu ăn của Phương đã cao hơn hắn đến mấy bậc.

Từng động tác cử chỉ gần như hoàn hảo, cách bày trí không một chút thừa khiến món ăn trở nên bắt mắt hơn.

“Trình độ này…..” đầu bếp Hiếu lẫn quản lý Hữu không tin được vào mắt mình, miệng vẫn lẩm bẩm.

Mùi hương của các món ăn nhanh chóng lan tỏa không gian, lúc này nhà bếp giống như một trường quay của cuộc thi nấu ăn quốc tế bởi hương vị lúc này đang quanh quẩn làm mọi người thèm đến nuốt không còn nước bọt.

“Mang ra đi.” Phương tháo tạp dề ra, sau đó lại nói.

Câu nói làm mọi người bừng tỉnh, nhanh chóng đưa các món ra bàn.

“Đi đâu nãy giờ vậy?” Quyên gặp Phương đi ra ngoài, liền hỏi.

Nhìn các món ăn trên bàn vẫn chưa dùng được bao nhiêu, thế là Phương liền hỏi: “Không ăn được sao?”

Quyên không nói mà chỉ gật nhẹ đầu, đúng là các món này còn chẳng bằng nàng tự nấu ăn ở nhà.

“Không sao… Một chút nữa dọn lên vài món mới.” Phương khẽ dùng tay gạt vài sợi tóc còn vươn trên má nàng, rồi nhẹ nhàng nói.

Quyên khẽ cười tận hưởng sự yêu chiều của Phương: “Còn ăn nữa sao?”

“Lần này không làm chị thấy vọng đâu…” Phương khẽ véo lấy cái bánh bao trên mặt nàng rồi nói.

Nhanh chóng các món còn dư trên bàn được dọn ra, sau đó các món khác được dọn lên. Chỉ đi thoáng qua thôi mà mùi hương đã tỏa ra vào không gian.

“Oa…. Thơm quá….” Quyên nhịn không được khen lấy một tiếng.

“Ăn thử xem ngon không.” Phương gắp một miếng bò đưa lên miệng Quyên.

“Ừm….. Ngon…. Ngọt và mềm quá… Đây mới đúng là bò nè.” Quyên trong miệng vẫn còn nhai, không ngại ngùng khen lấy khen để.

Nhìn cô nàng ăn một cách ngon lành làm Phương cũng vô cùng đói bụng.

“Ăn một miếng đi.” Quyên thấy dáng vẻ kia của Phương liền hiểu, thế là nàng gắp trên đũa một miếng đưa lên miệng Phương.

Đúng mà bao tử làm hai người tới gần nhau hơn, các món trên bàn thật quá xuất sắc làm Quyên càng muốn ăn thêm nữa.

“Sao… Còn thèm à?” Phương chống tay lên bàn, cười hỏi.

“Đúng vậy… Không biết ai đó biết nấu ăn không nữa.” Quyên ăn miếng thịt cuối cùng, sau đó lại hỏi vu vơ.

“Thử thì biết thôi. Hôm nào em nấu cho chị ăn.” Phương mỉm cười, nhẹ nhàng nói.

“Được… Chị đợi…” Quyên như đạt như ý muốn, khẽ dùng tay che miệng cười tủm tỉm.

Sau khi ăn uống no say, Phương dẫn nàng đi xung quanh ngắm cảnh. Đến tối lại tiếp tục chở nàng đi mua sắm. Lâu ngày không gặp lại khiến hai người càng muốn ở bên nhau nhiều hơn.

– Chúc mọi người có kỳ nghĩ lễ thật vui vẻ nhé.