SINH VIÊN (Truyện dài, 18+, tình cảm, sáng tác) – update Chương 239

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: SINH VIÊN (Truyện dài, 18+, tình cảm, sáng tác) – update Chương 239

Tác Giả:

Lượt Xem: 5169 Lượt Xem

Chương 96: Tiếp quản Hàng Châu

“Chào người đẹp.”

“Lên thành phố khi nào mà giờ mới gặp mặt người ta vậy?”

“Người ta nào?”

“Hứ…..”

“Đi nào… Còn bày đặt dỗi.”

Phương khẽ cười, nắm tay Quyên đưa nàng lên xe.

“Ồ… Xe mới mua à?” Quyên khá bất ngờ, tuy nàng biết Phương có điều kiện nhưng càng không nghĩ rằng Phương lại lái một chiếc xe hạng sang như thế này.

“Làm ăn có chút tốt. Mua xe chạy không được à?” Phương cười cười, khởi động xe rồi lái xe đi.

“Còn làm ăn nữa. Chỉ mới ba tháng không gặp thôi sao nhìn em khác tới như vậy?” Quyên ngạc nhiên, khẽ đưa mắt nhìn đầy kinh ngạc.

“Khác không? Rồi sẽ còn nhiều bất ngờ nữa. Haha…” Phương làm ra vẻ bí mật, sau đó lái tới khu nhà hàng khách sạn Hàng Châu.

Mấy ngày nay khá bận rộn nên nó còn chưa đi sang chỗ này để xem việc làm ăn kinh doanh. Nó cũng không rành việc quản lý nhà hàng khách sạn, chủ yếu qua để nắm tình hình mà thôi.

Ông chủ bên đó hay tin Phương có mặt ở thành phố đã rất nhiều lần gọi điện muốn gặp mặt Phương nhưng bị nó từ chối.

Lần này sẵn chở Quyên sang mời nàng ăn một bữa, đã lâu rồi nó cũng rất nhớ nàng.

Trên xe Quyên không ngớt miệng hỏi về những ngày tháng xa nhau Phương đã làm gì, nàng cũng líu lo kể về những ngày qua ở dưới quê. Quyên cũng không quên hỏi làm gì cả một tháng không có chút tin tức nào của Phương làm nó cũng phải khai sự thật.

“Ồ…. Sao nay đi tới chỗ này?” Quyên nhận ra cái khu này, nàng trước đó từng đi dự tiệc ở nhà hàng này thì làm sao mà quên được chứ.

“Biết chỗ này sao?” Phương hỏi.

“Biết chứ… Nhưng mà có vẻ gần đây khá vắng khách.” Quyên đáp, nàng cũng biết khá rõ tình hình kinh doanh của các nhà hàng gần đây.

Tuy khu nhà hàng này nằm ở khu vực đắc địa nhưng lại đầu tư chưa tới, kiến trúc và cảnh quang không có gì để nói. Cái đáng nói ở đây đó chính là chất lượng, nhà hàng vẫn chưa đầu tư chất lượng của các món ăn nên xảy ra việc thực khách đến một lần mà không có lần thứ hai.

“Đi vào xem thử.” Phương bước xuống xe, không ngần ngại nắm lấy cánh tay trắng nõn của Quyên dẫn nàng đi vào.

Cô nàng vẻ mặt hớn hở nhanh chóng bước theo Phương, nàng vô cùng mong chờ khoảnh khắc này.

Vào khu nhà hàng, Phương chọn một bàn rồi ngồi xuống bắt đầu gọi món ăn. Menu đa số là các món đặc sản của các vùng miền, kèm theo đó là các món ăn của phương Tây.

Sau khi gọi vài món thì Phương vừa trò chuyện với Quyên vừa ngắm nhìn quanh cảnh xung quanh.

Cách bày trí chẳng có gì để nói ngoài việc vô cùng bắt mắt, ông chủ cũ đã tốn khá nhiều tâm huyết vào nhà hàng này nên không gì chê được.

Vậy xem như việc vắng khách đúng như Quyên đã nói, đó chính là các món ăn ở đây chưa được đầu tư kỹ. Xem qua menu thì khá nhiều món, chắc đầu bếp chưa thể tạo nên được hương vị đặc trưng cho các món ăn.

Các món ăn vừa được dọn ra, ngay lập tức Phương đã nhận ra vấn đề. Các món về bò thì nấu quá sơ sài, có món cần độ chín vừa thì lại quá chín dẫn đến việc bò khá dai. Còn có món cần hương vị đậm đà thì lại khá nhạt nhẽo.

Phương nhìn sang Quyên, không biết lần này dẫn nàng đi như vậy có đúng hay là sai không.

“Này em gái… Anh muốn gặp đầu bếp của nhà hàng được không?” Phương lịch sự gọi nhân viên lại rồi hỏi.

“Để em vào bếp hỏi?” Cô nhân viên lúng túng, rồi lại quay trở vào hỏi ý kiến của tổ trưởng.

“Có chuyện gì à?” Quyên nhìn Phương tò mò, nàng từng ăn ở chỗ này nên không lạ gì với cách nấu đồ ăn ở chỗ này.

“Có chứ… Đợi em một chút.” Phương gật nhẹ đầu, đây là sản nghiệp của nó, có vấn đề cần phải khắc phục ngay lập tức.

Nếu để tình hình này lâu dài chính nó cũng không thể cứu vãn được. Nó muốn tìm hiểu nguyên nhân xuất phát từ đâu, là do nguyên liệu hay do đầu bếp hay vấn đề gì khác mà các món ăn này lại không được hoàn thiện.

“Anh theo em.” Cô nhân viên kia bước ra, sau đó lại nói với Phương.

Nghe vậy Phương không do dự ngay lập tức ra hiệu cho Quyên cứ tiếp tục dùng bữa, còn nó đi vào trong cùng cô nhân viên.

“Anh muốn tìm tôi có việc gì?” Phương bước vào nhà bếp, một người dáng vẻ hơi thấp bé nhưng lại khá lực lưỡng nhìn nó rồi hỏi.

“Tôi dẫn bạn gái đi ăn. Nhưng các món ở ngoài kia không thể ăn được. Tôi muốn mượn nhà bếp của các anh để nấu vài món có được không?” Phương mỉm cười rồi nói ra.

Nó lúc này tự tin với tài nghệ nấu nướng của mình, được hệ thống ban thưởng kỹ năng nấu nướng nó đã nhiều lần nấu ăn ở nhà nên biết được trình độ của mình không kém những đầu bếp hạng nhất.

“Ý anh là các món ở ngoài kia do tôi nấu ăn không được hay sao?” Người đầu bếp nọ thay đổi thái độ, giọng nói lúc này mang một chút khó chịu.

“Tôi chỉ muốn nấu vài món. Thật sự các món ngoài kia không ăn được.” Phương lại tiếp tục nói ra mà chẳng một chút sợ hãi.

“Anh muốn kiếm chuyện đúng không?” Người đầu bếp nọ ngay lập tức phẫn nộ, chưa một ai dám trước mặt nói các món ăn do anh ta nấu không thể ăn được.

Nhìn quanh bếp một vòng, mọi người trong bếp nhìn về Phương bằng một ánh mắt gì đó trông như thương hại. Có lẽ ai trong bếp này cũng hiểu rõ vô cùng, không một ai dám chê món ăn của hắn ta nấu cả, nhìn lại cơ bắp đồ sộ kia đi là hiểu vấn đề.

“Thế nào? Anh muốn tấn công thực khách hay sao?” Phương nhận ra vấn đề, thì ra mọi việc đều do chính tên đầu bếp này.

“Thế thì đã sao…” Nói chưa hết câu, anh ta cầm ngay một cái vá dài vụt về phía Phương.

Hai mắt mở to, Phương dễ dàng nắm bắt quỹ đạo chuyển động của tên đầu bếp. Nhanh chóng bước một chân tới đỡ ngay vào cổ tay của hắn, rồi bước tiếp tới đá thẳng một cú vào bụng.

“Rầm…….”

Tên đầu bếp chỉ kịp thở ra một tiếng sau đó văng xuống nền rồi đụng vào kệ bếp mới dừng lại. Hắn ta nhìn Phương bằng một ánh mắt đáng sợ, phải biết hắn từng tập võ lẫn tập thể hình.

Cả người hắn cũng hơn tám mươi ký, chỉ bị Phương đá một đòn liền trượt dài xuống sàn nhà cũng đủ làm hắn hoảng sợ.

“Có chuyện gì….”

Ngay lập tức một tiếng quát lớn vang lên trong nhà bếp, một người mang dáng vẻ cao gầy đang mặt trên người bộ vets lịch lãm bước vào, âm thanh của hắn đủ chấn nhiếp mọi người.

“Thằng Hiếu… Mày lại gây họa gì rồi….” người kia lại tiếp tục một tiếng quát lớn, không nhịn được muốn đá cho tên đầu bếp kia một phát.

Khi nãy bên ngoài ông nhận được tin nhắn rằng ông chủ mới tới thăm, ngay lập tức ông chạy về để đón ông chủ. Sau khi hỏi hang đủ thứ liền nhận được thông tin ông chủ muốn vào nhà bếp làm gì đó thì làm ông vô cùng hoảng sợ.

“Xin lỗi… Phải ông chủ Phương hay không?” Ông ta lại quay sang Phương, vẻ mặt thay đổi trăm tám mươi độ nhanh chóng tươi cười.

“Ông chính là quản lý Hữu đúng không?” Phương nhàn nhạt hỏi.

“Đúng vậy… Chính là tôi… Không kịp đón tiếp ông chủ. Xin ông chủ thứ tôi.” Quản lý Hữu nhanh chóng cúi đầu, đối với Phương có thể nhỏ hơn ông tới tận hai mươi tuổi nhưng một mực không dám hống hách.