SINH VIÊN (Truyện dài, 18+, tình cảm, sáng tác) – update Chương 238

Chương 35: Thách Em Đó

“Thoải mái không?”

“Đã vãi……”

“Bao nhiêu nháy…”

“Ba nháy…. Sáng thêm một nháy…”

“Haha…”

Nó thức dậy thì ngay lập tức nhắn tin cho thằng Phúc hỏi thăm, giờ này cũng hơn tám giờ sáng. Thằng Phúc sau khi hành sự xong thì quay trở về phòng, còn nó nằm lăn lộn với Ngân Hà thêm một lát nữa.

Tối qua nó trả thêm cho cô năm trăm tiền hát và thêm hai triệu để ngủ với nó một đêm quả là khá xứng đáng.

Dáng người cao ráo, mặt mũi nhìn cũng khá được, điện nước hàng họ còn tốt, bên cạnh đó kỹ thuật nằm ở dạng thượng thừa nên không còn gì phải bàn cãi. Đêm qua nó tốn cũng hai cái bao cho cô gái này, cũng may nó cố gắng kiểm soát nên không tốn quá nhiều tinh binh.

Lúc ngày Ngân Hà đang rúc vào người nó say ngủ, nó bước vào phòng tắm một chút thì ra ngoài. Bộ quần áo nó mặc tối còn qua không quá nhiều mùi bia rượu nên nó mặc lại sau đó chạy nhanh về nhà.

“Đêm qua lại ngủ ở phòng bạn hả?” Nhi đang chuẩn bị buổi trưa, gặp nó về liền hỏi.

“Đúng vậy. Hôm nay ăn món gì vậy.” Phương cười cười.

“Cá chiên sốt cà với canh rau thịt bằm.” Nhi nhẹ nhàng đáp.

“Ừ. Anh lên tắm cái rồi xuống phụ cho.” Nói xong nó chạy tót lên phòng thay đồ rồi rửa lại cơ thể một lần nữa, lúc sáng nó có tắm nhưng không kỹ, sợ còn mùi hôi từ quần áo bám trên cơ thể nên nó tắm cái nữa cho chắc.

Xuống phụ Nhi nấu ăn một lúc cũng đã đến trưa.

“Thư đâu rồi? Sao không thấy ở nhà.” Đang ăn cơm, nó thuận miệng hỏi.

“Chị Thư ra trông cửa hàng với mẹ rồi.” Nhi gắp một đũa cá đưa lên miệng, nuốt hết cơm rồi trả lời.

“À….. Còn em khi nào mới vào học?” Nó ừ một cái sau đó lại hỏi tiếp.

“Mới thi xong…. Còn tới hai ba tháng nữa lận.” Nhi chu cái môi đỏ lên rồi nói. Cô chỉ vừa mới được tự do gần đây thôi, chưa gì nghĩ đến chuyện đi học.

“Haha…. Không thích học sao?” Phương nhận ra cái thái độ của Nhi liền biết.

“Không phải không thích….. Mà là lười……” Vi kéo dài chữ lười ra một tràng, rõ ràng là cô được học chuyên ngành mà cô thích nhất thế mà còn ra dáng lười biếng.

“Lười thì ở nhà rồi lấy chồng nhé.” Phương trêu chọc.

“Không…. Không chịu lấy chồng đâu…..” Nhi lắc lắc cái đầu, miệng liên tục phản đối.

“Haha… con gái lớn rồi phải gả chứ.” Phương cười lớn rồi nói.

“Lớn gì….. Mới mười tám mà lớn….” Nhi bĩu môi.

“Đủ tuổi lấy chồng rồi.” Phương tiếp tục trêu chọc.

“Nhưng mà….. Nếu lựa được người như anh…… Thì lấy được…… Hihi….” Nhi ngẩn đầu lên nhìn Phương, sau đó cúi mặt nói.

“Tưởng kiếm được người như anh dễ lắm hả?” Phương cười ha hả.

“Bởi vậy mới nói…. Ai được gả cho anh quả là sung sướng.” Nhi chống tay lên bàn, tựa má vào bàn tay rồi nói.

“Mà đúng rồi… ước gì em được gả cho anh… Vừa có chồng đẹp trai, phong độ, học giỏi lại còn biết làm việc nhà…” Nhi vẽ một vòng tròn lên bàn, buông miệng nói bâng quơ.

“Haha…. Lo ăn cơm đi kìa….” Phương cười cười.

Cơm nước xong xuôi nó lại lên phòng nằm nghỉ một lát, xong đến đầu giờ chiều nó lại vào trường tiếp tục công việc.

Trong mấy ngày này nó cũng có vài lần va chạm với Huyền, hai người vẫn nói chuyện với nhau bình thường. Nhưng rõ ràng Huyền tỏ thái độ khá là xa cách đối với nó, cô nàng nhanh chóng kết thúc câu chuyện và sau đó là rời đi thật nhanh.

Một phần cũng bởi Huyền không muốn khơi dậy cái ký ức kia bởi vì mỗi lần gặp Phương và nói chuyện thì lại làm Huyền không thể không nhớ lại được.

Hai người cũng có nói chuyện với nhau trong ngày đó, Phương cũng đồng ý việc không làm ảnh hưởng đến mối quan hệ của Huyền và thằng Tuấn. Nên việc Huyền không muốn tiếp xúc nhiều nó cũng dễ hiểu.

Phương cũng là người hiểu chuyện, tránh tiếp xúc với Huyền nhiều hơn. Có vài lần chạm mặt chỉ cười nhẹ rồi lướt qua nhau như một cơn gió.

Dần dần giữa nó và Huyền trở nên xa cách hơn, nó cảm thấy vui khi việc này xảy ra. Ngày đó chỉ là sự cố mà thôi, nó không muốn ảnh hưởng đến Huyền nhiều hơn nữa.

“Suy nghĩ cái gì đó.”

Nó đang đứng bên ngoài hành lang, một cánh tay mềm mại khẽ chạm lên vai nó rồi hỏi.

“Đang suy nghĩ xem sinh nhật chị nên tặng quà gì.” Nó khẽ cười, giọng nói kia không ai khác ngoài Quyên cả.

“Oa… Nhớ cả sinh nhật chị luôn à?” Quên tay che miệng không khỏi bất ngờ trước câu nói của Phương.

“Sao lại không nhớ được…” Phương cười khẽ, nó bửa trước vừa nhìn thông báo trên facebook liền biết mấy ngày tới là sinh nhật của Quyên.

Quyên một tay chống trên lang cang, đưa ánh mắt tò mò nhìn vào Phương.

“Làm gì nhìn em vậy?” Phương bị ánh mắt của Quyên nhìn vào liền phản ứng.

“Nhìn xem em có nói thật không?” Quyên cười khẽ rồi nói.

“Haha….. Sao…. Có chuyện gì không?” Phương lại hỏi.

“Bộ có chuyện gì mới tìm em hả?” Quyên đánh nhẹ lên tay của nó rồi hỏi.

“Haha…. Ý em không phải như thế.” Phương cười cười.

“Không thì thôi…. Nhớ ngày sinh nhật chị đúng không?” Quyên nghiêng đầu nhìn nó, ánh mắt ngây thơ hỏi.

“Đúng rồi….” Phương gật nhẹ đầu.

“Vậy…. Ngày đó đi ăn tiệc với chị nha.” Quyên ngập ngừng.

“Ủa…. Sao lại đi với chị?” Phương quay sang hỏi Quyên, câu nói kia có nghĩ là buổi tiệc sinh nhật kia không phải do chính Quyên tổ chức.

“Ừ….. Đi mà……” Quyên giơ ánh mắt ngây thơ ra làm nũng.

“Chuyện là sao… Nói rõ xem nào….” Phương lại hỏi.

“Ừ thì…… Mấy đứa bạn đại học tổ chức cho chị. Nhưng mà chị lại không thích….. nên nhờ em đi cùng.” Quyên chầm chậm trả lời.

“Mà sao lại là em?” Phương ngơ người.

“Em vừa đẹp trai, vừa cao, vừa học giỏi…. Không chọn em thì chọn ai?” Quyên ngây lập tức giở giọng ngọt ngào tâng bốc Phương.

“Thôi thôi được rồi…. Đừng có khen nữa người ta ngại lắm..” Phương vội che cái miệng đang thổi phồng nó lên sau đó gật đầu mấy cái.

“Vậy là đồng ý đúng không?” Quyên mừng rỡ hỏi lại.

“Dạ…. Nhưng có phí nhé.” Phương đảo mắt một vòng sau đó nhếch miệng cười âm hiểm.

“Được…..” Quyên nhìn cái ánh mắt kia của Phương cũng chẳng né tránh, bởi vì hai người thường xuyên giỡn với nhau khá thân mật, Quyên lại nói tiếp:

“Thách em đó…..”

Sau đó Quyên vội mang ba lô rời đi, hai chân liên tục đảo trên mặt đất trong rất vui vẻ.

Phương khẽ cười, sau đó cũng rời đi.

– Chúc mọi người tuần mới tràn đầy năng lượng nhé. Hẹn gặp mọi người vào thứ sáu.