SINH VIÊN (Truyện dài, 18+, tình cảm, sáng tác) – update Chương 238

Chương 32: Chuyện Của Ngọc Như

Ba người ngủ một giấc đến tận sáu giờ mới tỉnh dậy. Phương vừa mở mắt, mỗi bên một thân thể mềm mại đang khẽ thở nhè nhẹ.

“Còn ngủ sao…” Phương thầm nghĩ. Đêm qua quần quật như trâu nên hôm nay nó cũng khá mệt.

Nó cũng là con người, đêm qua chinh chiến với hai cô nàng này làm nó mất sức khá nhiều. Thở dài một hơi, tay nó nhẹ âu yếm hai cô nàng.

“Ưm…. Anh thức rồi hả.” Vi chợt thức giấc, nàng quay mặt sang nhìn Phương sau đó khẽ hỏi.

“Mệt thì ngủ thêm một chút nữa.” Phương nhẹ nhàng nói, tay nó siết chặt ôm Vi vào lòng.

“Dạ….” Vi gật nhẹ đầu, đôi mắt tròn long lanh của nàng khẽ chớp mấy cái sau đó lại chui vào chăn ngủ tiếp.

Nghe âm thanh của hai người đang nói chuyện, Huyền cũng bị làm tỉnh giấc.

“Em cũng thức luôn sao?” Phương lại hỏi.

“Vâng… Em ngủ đủ rồi.” Huyền nhẹ nhàng đáp.

“Vi còn muốn ngủ một lát. Em cũng nằm thêm một chút đi.” Phương khẽ cười.

“Dạ…” Huyền khẽ gật nhẹ đầu, cô cũng như Vi chui vào chăn tiếp tục đánh thêm một giấc.

.

.

“Thay đồ đi. Còn đi chơi nữa đó.” Vi bước ra từ phòng tắm, nhìn Phương vẫn còn lười biếng nằm trên giường mới nhắc nhở.

“Còn sức đi nữa sao?” Phương cười cười.

“Lỡ lên lịch rồi chẳng lẽ không đi.” Vi cầm máy sấy đung đưa trước gương.

.

.

Cả ba đi chơi thêm vài điểm tham quan du lịch thế là lên xe quay về lại thành phố.

“Nhớ anh lắm…. chụt….” Vi ôm ngang hông Phương hôn một cái lên má nó rồi tinh nghịch nói.

“Vậy thì đi thêm một ngày nữa nhé.” Phương nhéo cánh bánh bao trên mặt Vi rồi cười nói.

“Hừ…. Mai còn đi làm. Nếu không phải hành hạ anh thêm một ngày nữa mới vừa.” Vi cười cười, ánh mắt lấp lánh nhìn nó.

Huyền vừa xuống xe thì nhanh chóng bắt taxi về nhà, nếu không thấy cảnh tượng tình tứ trước mắt chắc chắn làm nàng không chịu nổi.

Sau khi tạm biệt Vi thì nó cũng bắt taxi về nhà, trước khi xa Phương thì Vi cũng không quên nhắc nhở nó mấy câu đại loại là chuyện ngày hôm qua với Huyền không nên đề cập tới nữa. Còn nếu có phát sinh chuyện gì thì Vi sẽ cho nó hay.

.

.

Về đến nhà thì nó ngay lập tức leo lên phòng, tắm rửa một vòng sau đó lại xuống ăn cơm. Cũng may nó có gọi về cho Nhi bảo nấu cơm, nếu không thì tối nay nó lại phải ăn cơm ở ngoài.

Ngủ xong một giấc đến sáng hôm sau thì nó lại phải lên trường tiếp tục công việc của mình. Luận văn nó đã sắp hoàn thành, cũng nên siết cho xong.

Đến tối nó lôi laptop ra làm bài vừa viết truyện, được một lúc thì có người nhắn tin cho nó.

“Anh không liên hệ với em sao?”

“Ừm… Để xem em có nhớ hay không thôi.” Phương trả lời.

cô nàng nhắn tin cho nó chính là Như, mấy ngày nay Như đã suy nghĩ rất nhiều nhưng vẫn còn do dự không dám trả lời Phương.

Không biết là Phương nói thật hay nói đùa, nhưng cái cách mà Phương vung tiền cho Như đã chứng minh một phần nào đó. Tuy vậy Như vẫn chẳng thể an tâm mà quyết định được.

Việc trả hết số nợ cho gia đình chính là điều mà Như rất mong muốn trong thời điểm hiện tại. Nhưng việc đó lại đánh đổi lấy hạnh phúc suốt cuộc đời của nàng.

Suy nghĩ rất nhiều, hôm nay chính là ngày mà Phương đã hẹn nàng cho nó một câu trả lời. Cả ngày hôm nay Như đều mong Phương liên lạc với nàng.

Nhưng đến giờ này vẫn không thấy Phương liên lạc, thế là Như lấy hết can đảm ra để nhắn tin cho Phương.

Ngay khi Phương trả lời, Như ngay lập tức nhấn vào cuộc gọi.

“Ừ… Anh nghe đây?” Phương bắt máy.

“Việc đó…. Anh có thật sự……trả hết nợ cho gia đình em?” Như ngập ngừng hỏi nó.

“Em đã suy nghĩ như thế nào rồi?” Phương hỏi ngược lại.

“Nếu anh trả hết số nợ cho em…. Em bằng lòng……” Như tiếp tục ngập ngừng trả lời, trái tim nàng đang ình ịch bên trong lồng ngực. Như không tin rằng có ngày nàng lại có quyền quyết định cho tương lai của mình.

“Được… Mai anh sẽ gặp em.” Phương không nói nhiều, tính nó nhiều lúc là vậy. Lời nói nhiều không bằng hành động.

“Dạ.” Như đáp lại, nàng đến giờ vẫn còn đang cảm thấy hồi hộp đến vô cùng.

Phương tắt máy, nó ngẫm nghĩ một hồi.

Chỉ là hai trăm triệu mà thôi, nó dư sức có thể trả. Nhưng nó không ngờ rằng lại vì hai trăm triệu mà lại khiến một gia đình, một cô gái lâm vào tình cảnh này.

Nó nhìn vào tài khoản phụ của nó, trong tài khoản phụ của nó hiện tại còn hơn hai trăm triệu. Còn tài khoản chính còn chỉ hơn mười triệu.

“Có tiền thật là thoải mái…” Nó khẽ cười, làm xong hết công việc thế là nó lên giường đánh một giấc tới sáng.

Bên kia Như vẫn không thể nào chìm vào giấc ngủ, hình dánh người con trai kia tự dưng liên tục xuất hiện trong đầu nàng.

Tự tin dùng tiền để lo toàn bộ cho nàng, hơn nữa lại tin tưởng giao cho nàng một số tiền lớn. Số tiền kia đôi kia còn nhiều hơn số lương tháng của một số người.

Trong đầu suy nghĩ vô số chuyện, mãi cho đến khi gần sáng thì Như mới có thể đi vào giấc ngủ.

.

.

“Tút….. tút…..tút…..”

“Em nghe…..”

“Em vẫn còn ngủ sao?”

“Dạ…..”

“Mở cửa cho anh….”

Nghe câu nói kia, Như giật bắn mình ngay lập tức tỉnh dậy.

Phương đang đứng trước cửa phòng nàng, âm thanh vừa trong điện thoại vừa vọng vào ở bên ngoài làm Như tỉnh giấc hoàn toàn.

“Sao anh đến sớm vậy….” Như rón rén mở cửa, nàng vẫn còn chưa kịp súc miệng hay chải lại mái tóc.

“Đến thăm vợ anh.” Phương khẽ cười, câu nói của nó làm trái tim của Như lại đập mạnh.

“Anh đợi em một lát…” Như mở cửa phòng cho Phương vào ngồi, sau đó lấy bộ đồ rồi đi vào phòng tắm.

Đúng là con gái tắm lâu thật, tuy Phương đã đến ngồi đợi nhưng phải mất tận ba mươi phút thì Như mới xuất hiện sau cánh cửa phòng tắm.

Như thay một chiếc quần tây và áo sơ mi trắng ngắn tay, trên đầu nàng còn đang quấn chiếc khăn tắm.

Dáng người thon thả, cao ráo, cái cổ dài thông thoáng ẩn hiện vài sợi tóc mai, Như không trắng như bao cô gái thành thị nhưng nước da vẫn mang một sự trong trẻo lạ thường làm nó phải ngắm nhìn một cách say mê.

“Chuyện đó….” Như quay sang nhìn Phương, định nói gì đó nhưng bắt gặp ánh mắt say mê kia làm Như xấu hổ quay mặt đi.

“À….. em cứ nói rằng em tìm được công việc đi. Mọi chuyện khác cứ để anh lo.” Phương ánh mắt ôn hòa nhìn Như rồi khẽ nói.

Ngồi nói chuyện với Như một lúc, đến giờ phút này mà Như vẫn còn chưa biết công việc mà nàng làm trong kia lại nguy hiểm đến mức nào.

Nó giải thích trong sự sợ hãi của Như, nàng ngờ rằng công việc đó lại mang nhiều cạm bẫy đến vậy.

Sau khi nghe Phương giải thích cặn kẽ thì Như lại cảm thấy Phương đẹp trai hơn nhiều một chút.

Tuy rằng Phương mang cho nàng cảm giác không an toàn trong lần gặp đầu tiên, nhưng càng tiếp xúc thì nàng lại càng cảm thấy khác hẳn. Vừa có tiền, vừa ấm áp lại biết cách quan tâm.

Trong thời gian sắp tới, Phương sẽ sắp xếp cho Như một công việc ổn định. Bên cạnh đó tiếp tục cho nàng đi học nếu Như muốn. Còn việc trả nợ thì cứ cuối tháng nó chuyển cho nàng một số tiền để nàng trả nợ dần dần. Chắc có lẽ bốn đến năm tháng sau là Như có thể trả hết nợ cho gia đình nàng.

“Đi ăn sáng chứ?” Phương sau khi bàn bạc xong với nàng thì đề nghị.

“Dạ…” Như gật nhẹ đầu, nàng bắt đầu có những cảm nhận tốt về Phương.

Ăn uống xong xuôi, nó dẫn nàng đi làm thủ tục để tạo tài khoản ngân hàng, không thể nào để Như giữ tiền mặt như thế hoài được.

Xử lý xong xuôi thì cũng đến trưa, nó chở Như đi ăn trưa sau đó chở nàng quay trở lại phòng trọ. Nó ở lại với Như một lát sau đó quay trở về nhà. Được một người lạ chăm sóc quan tâm làm Như cảm thấy không quen cho lắm, Phương vừa rời đi thì Như cũng nhẹ nhàng đi vào giấc ngủ.