SINH VIÊN (Truyện dài, 18+, tình cảm, sáng tác) – update Chương 239

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: SINH VIÊN (Truyện dài, 18+, tình cảm, sáng tác) – update Chương 239

Tác Giả:

Lượt Xem: 9452 Lượt Xem

Chương 237: Lời hứa

Sáng sớm hôm sau.

Sau cơn mưa trời lại sáng.

Đồng hồ vừa điểm năm giờ ba mươi phút.

“Reng….. reng…. reng…..”

“Ưm……..Oa………”

Bảo Châu vươn vai thức dậy sau một đêm mặn nồng, ánh sáng vẫn còn chưa rọi vào phòng nhưng lúc này nàng lại tỉnh táo hơn bao giờ hết.

Đêm qua nàng được sạc một thứ năng lượng vô cùng mạnh khiến tinh thần nàng trở nên thanh thản nhẹ nhàng hơn.

Gương mặt Bảo Châu chỉ sau một đêm mà như trẻ ra thêm vài tuổi, sau khi được tưới tắn bằng thứ khoái cảm ướt át kia làm tinh thần sảng khoái hơn trước nhiều lắm, nhờ vậy mà làm nàng phong vận hơn trước nhiều lần.

“Dậy sớm thế.”

Phương lúc này vẫn còn đang nấp trong chăn, thấy Bảo Châu cử động thế là nó lại hỏi.

“Chuẩn bị cho An Nhiên đi học. Ngày nào chị cũng phải thức vào giờ này.” Bảo Châu khẽ mỉm cười, với lấy chiếc áo lụa để sẵn bên giường rồi mặc vào.

Công việc mỗi sáng của nàng là vậy, phải dậy sớm cho chuẩn bị ăn sáng cho An Nhiên. Công việc này đã gắn bó với nàng mười năm nay.

“Hôm nay để em nấu ăn cho.” Phương khẽ mỉm cười, lại nói.

“Em biết nấu ăn sao?” Bảo Châu ánh mắt nghi ngờ, nhìn sang Phương rồi hỏi.

Nàng ngạc nhiên bởi vì từ trước tới giờ nàng chưa nghe ai kể rằng đàn ông thức sớm chuẩn bị đồ ăn cho vợ và con gái cả. Nếu có thì gia đình đó thật sự hạnh phúc vô cùng.

“Biết chứ… Còn giờ thì dậy nào….” Phương khẽ mỉm cười, sau đó tốc mềm ngồi dậy.

“Hihihi…. Đợi chị lấy đồ cho em….” Bảo Châu chợt nhớ ra Phương không mặc đồ, nàng khẽ che miệng cười một cái rồi kéo Phương trở lại, nàng nhẹ nhàng rời khỏi phòng đi lấy đồ cho nó.

Quần áo đã được chuẩn bị hồi đêm qua, sáng nay cũng đã khô ráo, có thể mặc trở lại.

Sau khi mặc lại bộ đồ hôm qua xong thì lúc này Phương mới cùng Bảo Châu vào bếp. Bữa ăn sáng của An Nhiên cũng khá đơn giản, chỉ có sữa, bánh mì và cá mòi cùng với trứng ốp la kèm một ít rau củ.

Thực đơn tuy có phần đơn giản như mà lại cung cấp đầy đủ dinh dưỡng cho An Nhiên trong một buổi học.

“An Nhiên dậy ăn sáng nè con….”

Bảo Châu mở cửa phòng, sau đó gọi cô bé ra ăn sáng.

“Dạ”

An Nhiên giọng vẫn còn ngáy ngủ, nhưng lại ngoan ngoãn bước vào nhà vệ sinh để đánh răng rửa mặt. Sau hơn mười phút vệ sinh cá nhân thì An Nhiên cũng mặc lên người bộ áo học sinh.

Cô bé mới bước ra khỏi nhà tắm. Chợt hình bóng khá quen thuộc đang ngồi trong bếp làm An Nhiên đầy bất ngờ.

“A……a…… Phương….. anh tới chơi hả?” An Nhiên vui mừng đến nỗi hét lên, sau đó lại chạy một mạch tới chỗ Phương đang ngồi, chẳng chút ngại ngùng mà leo hẳn lên người nó.

An Nhiên năm nay mười tuổi, nhưng cao đến tận 146 cm, nặng đến hơn 30 kg, vậy mới thấy được Bảo Châu đã nuôi nấng An Nhiên đầy đủ tới mức độ nào.

Không những phát triển đều đặn mà lại còn ngoan ngoãn hoạt bát, quả thật Bảo Châu phải tốn vô số công sức đầu tư cho An Nhiên ngay từ bé rồi.

“Ừm…. Dạo này có ngoan không?” Phương khẽ mỉm cười ôm cô bé vào lòng.

“Dạ ngoan…… Hôm nay anh tới sớm vậy?” An Nhiên linh hoạt gật đầu xác nhận, sau đó lại đưa đôi mắt bồ câu long lanh lên hỏi.

“À… Hôm nay mẹ Châu có việc bận nên nhờ anh sang đưa An Nhiên đi học.” Phương cười đáp, sau đó lại nháy mắt ra hiệu cho Bảo Châu.

Tuy nhiên chưa kịp để Bảo Châu lên tiếng, thì lúc này An Nhiên đã nhanh nhảu tiếp lời:

“Thì ra là mẹ Châu không được khỏe. Đêm qua An Nhiên mơ thấy mẹ Châu gặp phải ác mộng, đêm qua mẹ Châu ngủ không ngon.”

“An Nhiên nhớ mẹ Châu đêm qua dường như sợ hãi lắm thì phải, mẹ Châu hét lớn liên tục….”

An Nhiên ánh mắt to tròn, miệng không ngừng líu ríu, giọng điệu tràn đầy lo lắng, cô bé quả thật lo cho mẹ Châu vô cùng. Nhìn thái độ của An Nhiên liền biết rõ là cô bé yêu thương mẹ mình tới mức độ nào.

“Vậy là mẹ Châu hôm nay mệt. Mẹ Châu muốn ở nhà nghỉ ngơi. An Nhiên mau ăn sáng rồi anh chở đi họ, để mẹ Châu ở nhà nghỉ ngơi nhé.” Phương nghe vậy liền làm vẻ mủi lòng, khẽ âu yếm An Nhiên rồi lại nói.

Lúc này nó nhìn sang Bảo Châu thì rõ thấy nàng đang nhịn cười dữ lắm, ánh mắt tỏ ra ngây thơ vô số tội, đúng là đêm qua nàng gặp phải ác mộng, bị khúc thịt kia đánh cho tơi bời.

“Dạ…… Ăn sáng thôi…..” An Nhiên gật nhẹ đầu, chỉ cần Phương hay mẹ Châu nói gì thì nàng chắc chắn ngoan ngoãn nghe lời không chút phản kháng.

Nhìn An Nhiên ngồi trong lòng Phương mà ăn ngon lành chợt làm Bảo Châu trong lòng xao xuyến. Cảnh tượng một gia đình ấm áp chợt hiện trong tâm trí nàng.

“OA…. Đồ ăn hôm nay ngon quá……” An Nhiên khẽ chấm miếng bánh mì vào cá mòi, cắn một miếng rồi sau đó thốt lên.

“Ngon thì ăn thật nó nhé.” Phương khẽ cười, lại dặn dò An Nhiên.

Bảo Châu nghe vậy ánh mắt liền trừng lên, không ngờ An Nhiên lại biết nịnh tới như vậy nha. Bình thường nàng nấu thì An Nhiên đâu có khen tới mức đó, cứ nghĩa hôm nay có Phương ngồi kế bên vậy nên An Nhiên mới làm ra vẻ như vậy.

Tuy nhiên thấy con gái vui vẻ thì trong lòng mẹ ai cũng sẽ cảm thấy ấm áp, Bảo Châu cũng chẳng ngoại lệ. Chỉ cần An Nhiên vui vẻ thì nàng chắc chắn không ngại bất kỳ điều gì.

“Oa…. Ngon thật.” Bảo Châu cũng có phần ăn sáng giống với An Nhiên, nàng khẽ cắn một miếng bánh mì, mùi vị cá mòi lan tỏa đầu lưỡi, hương vị hòa quyện lẫn nhau đọng trên đầu lưỡi làm nàng phải xao xuyến.

Chợt Bảo Châu nghĩ ra, thật sự không phải An Nhiên khen lấy lòng, mà quả thật đồ ăn sáng hôm nay ngon thật.

“Ngon thì ăn nhiều vào. Nhìn chị mệt mỏi chưa kìa.” Phương cười cười, lại quay sang nói với Bảo Châu.

Nghe vậy Bảo Châu lườm Phương một phát, ai là người làm nàng mệt mỏi thì người đó biết rõ. Mà đồ ăn ngon thì đương nhiên là phải ăn nhiều rồi, Bảo Châu nhanh chóng lấp đầy bao tử của mình.

“Mẹ….. Hình như anh Phương có mùi thơm giống quần áo của mẹ nè.” An Nhiên sau khi ăn xong vẫn còn ngồi trong lòng Phương, nàng hít hà một cái rồi cảm thán.

Câu nói ám muội lại một lần nữa làm Bảo Châu khó xử, làm sao mà không giống cho được, nước giặt đồ cũng là của nàng sử dụng, sữa tắm cũng chính là của nàng. Trên người Phương lúc này toàn mùi của nàng, nói ra chẳng biết phải ngụy biện như thế nào nữa.

“Được rồi… Ăn no thì phải đi học đúng chứ?” Phương nghe vậy dở khóc dở cười đành đánh trống lảng. Nó biết An Nhiên nói thật lòng, trên người của nó dính toàn mùi của Bảo Châu mà.

“Dạ…. anh Phương nhớ thường xuyên thăm mẹ em nhé. Hôm qua có người xấu làm mẹ đau.” An Nhiên lúc này mới quay sang Phương, ánh mắt long lanh nói ra.

Cô bé thông minh không nói rõ người xấu là ai, cô bé thật sự không muốn người xấu trong miệng mình lại chính là ba ruột của cô bé.

“Được chứ. Anh đảm bảo sẽ không còn ai dám ức hiếp mẹ Châu một lần nào nữa.” Phương gật nhẹ đầu, ánh mắt kiên định nhìn An Nhiên rồi nói ra.

“Móc tay hứa đi…..” An Nhiên trẻ con liền đưa ra bàn tay, bàn tay nhỏ xíu của nàng giơ ra trước mặt Phương.

“Móc thì móc, anh hứa là sẽ làm nha.” Phương mỉm cười, tiếp nhận lời đề nghị của An Nhiên.

Bảo Châu ngồi ở đối diện, chợt bên trong hai dòng nước mắt chực chờ trào ra ngoài. Ai mà lại muốn chứng kiến cảnh tượng này cơ chứ.

Ba ruột lại chính là người xấu của con, mà con lại muốn bảo vệ mẹ khỏi ba ruột. Người ba ấy có xứng đáng làm ba của cô bé hay làm một người chồng hay không?

Câu hỏi ấy đương nhiên có câu trả lời.

Hoàn toàn không xứng đáng.

Người cha nào mà lại bỏ con.

Người cha nào mà lại đánh mẹ trước mặt con của mình.

Người cha nào mà vì người đàn bà khác bỏ mặt vợ mình phải cô đơn chăm sóc con.

Người cha nào mà vì sự nghiệp thậm chí không giữ trọn nghĩa vợ chồng, tình cha con.

Bảo Châu không nghĩ tới nữa, nàng nhất định đem cuộn ký ức đó mang đi đốt bỏ. Cuộc đời nàng nhất định xóa bỏ đoạn ký ức đau buồn. Không còn phải vì người bạc tình bạc nghĩa đó mà ưu sầu nữa.

Bên cạnh nàng đã có An Nhiên, mà An Nhiên lúc này đang vui vẻ thì nàng đã vui vô cùng rồi. Khẽ mỉm cười đè nén lại hai dòng nước mắt, đây sẽ là lần cuối cùng nàng khóc vì hắn ta. Từ đây về sau hắn ta sẽ mãi mãi không còn một chút địa vị nào trong tâm trí của nàng.

Sau khi Phương đưa An Nhiên đi học, nó lại nhận được một tin nhắn của anh Long rủ rê nó ra quán café.

Hôm nay ngay sau khi ngân hàng mở cửa thì tài khoản của mấy anh đã nhận về số tiền lời sau khi tham gia cuộc đầu tư vừa rồi.

Ngay lập tức không cần phải hẹn, cả bốn người nhanh chóng liên hệ với nhau xác minh sự thật rồi sau đó âm thầm khiếp sợ một phen.

Quyết định sau cùng đó là mời Phương một chầu café, rồi sau đó bốn người tìm cách bàn chuyện tương lai với nó.

Có thể kết thân với một người như Phương quả thật là một cơ hội ngàn năm có một. Tuy ai cũng có công việc sự nghiệp riêng, nhưng thêm một người bạn đó là thêm một nguồn tiền. Không ai có thể bỏ qua lợi ích này được.

Mà quán café năm người hẹn gặp không chỗ nào khác chính là Hàng Châu.