SINH VIÊN (Truyện dài, 18+, tình cảm, sáng tác) – update Chương 239

Chương 234: Vì An Nhiên

Nghe Bảo Châu nói như vậy, cả người nó như bùng nổ, Bảo Châu năm nay chỉ mới ba mươi, nhan sắc đương nhiên được bảo dưỡng vô cùng kỹ càng.

Gương mặt Bảo Châu mang lại cho nó một cảm giác của người phụ nữ quyền lực, có thể đảm đương mọi chuyện từ lớn tới nhỏ. Không phải loại phụ nữ chỉ biết ăn không ngồi rồi, chỉ biết quanh quẩn trong căn bếp làm những chuyện lặt vặt trong nhà.

Bảo Châu là một người phụ nữ có thể xông pha trên thương trường, gương mặt kèm tính cách của nàng thể hiện lên chuyện đó.

Tính cách nghĩ được làm được, nhớ lần đó nàng nhất định ly dị hắn ta. Chỉ trong vòng một tuần lễ là nàng đã ký đơn lỵ dị xong với hắn ta.

Nàng quyết định rời khỏi ngôi nhà đó thì không ai có thể cản được nàng.

Nàng quyết định tạo dựng một cuộc sống mới mà không cần hắn ta bên cạnh, nàng đã làm được.

Nàng muốn tìm một người để bảo vệ cho An Nhiên, nàng cũng đã quyết định xong.

Người phụ nữ có thể làm việc lớn đó chính là nàng, không ngại vượt qua những khó khăn để tiến tới mục đích cuối cùng. Hơn nữa việc gia đình nàng càng đảm đương trọn vẹn, lo cho An Nhiên từ miếng ăn tới giấc ngủ một cách hoàn hảo.

Không để An Nhiên phải chịu bất kỳ một khắc buồn phiền. Hơn nữa nàng còn có thể hi sinh cả thân mình để tìm cách bảo vệ cho An Nhiên.

Bảo Châu thật sự hoàn hảo, chỉ tiếc hắn ta xem nàng là một công cụ mà thôi.

Ngay bây giờ, hai ánh mắt đối diện nhau.

Cả người Bảo Châu lúc này nóng như lửa, đã uống hết một chai rượu soju nhưng càng làm nàng trở nên minh mẩn hơn.

Nàng quyết định như vậy không đơn giản chỉ là hi sinh thân mình cho Phương để đổi lấy việc lo cho An Nhiên.

Mà tận sâu trong đáy lòng nàng cảm nhận được một chút le lói của sự an toàn đến từ Phương. Chẳng hiểu sao ngay từ ngày đầu tiên, ngày mà Phương cứu con gái nàng đã cảm nhận được cậu ta vô cùng đặc biệt.

Đặc biệt đối với cả nàng và cả An Nhiên.

An Nhiên tính cách đơn thuần của tuổi nhỏ thì không nói, nhưng cô bé cảm nhận được tình cảm của Phương, một thứ tình cảm ấm áp mang lại cho con bé sự an toàn.

Nhiều lần An Nhiên đã nói vô cùng yêu thích Phương, và cũng chính lời nói của An Nhiên đã tác động đến tâm lý của Bảo Châu.

Một người từ lâu chẳng có được một chút hơi ấm của gia đình như nàng lúc này thì vô cùng nhạy cảm.

Nhạy cảm đối với mọi thứ xung quanh mình, nhạy cảm đối với sự ân cần chăm sóc và sự dịu dàng thấu hiểu.

Phương lại chính là người mang tới cho nàng cảm giác đó.

Người đã ở bên cạnh giúp đỡ nàng mỗi khi khó khăn, tuy mọi việc trên miệng Phương đều là giúp cho An Nhiên. Nhưng càng làm Bảo Châu thấy được Phương là một người hoàn hảo.

“Hơn nữa……. Hắn ta chỉ đụng vào chị một lần duy nhất……….”

“Yêu chị đi……”

Bảo Châu nhìn vào đôi mắt đầy bối rối kia thốt lên một lời cuối cùng.

Nàng chủ động ôm lấy nó.

Hai môi cặp môi đào của nàng lúc này khóa lấy môi nó một cách chủ động.

“Chụt….. Chụt….. Chụt…..”

Bảo Châu chủ động tấn công, nàng nhất định phải làm việc này, lương tâm mách bảo nàng nhất định phải làm.

Chỉ có như vậy mới mang lại kết cục tốt cho An Nhiên.

Chỉ có như vậy mới làm cuộc sống nàng trở nên màu sắc.

“Chụt…..”

Phương bị Bảo Châu tấn công cũng không lâm vào thế bị động, nó hiểu Bảo Châu chắc chắn có nỗi khổ của riêng mình, lúc này chỉ muốn giải tỏa cảm xúc mà thôi.

Không để nàng phải chủ động tấn công, nó ngay lập tức đáp trả.

Cơ thể mỹ miều của phụ nữ đầy xuân vận như Bảo Châu làm nó khó mà kềm chế.

Sự thành thục của nàng khiến nó say đắm vô cùng, hai cánh môi khẽ mơn trớn lấy nhau một cách đầy nhục cảm, hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau trông ướt át vô cùng.

“Chụt…….”

“Em chắc chắn sẽ lo tốt cho An Nhiên….”

Phương đè Bảo Châu xuống ghế, khẽ ngẩn đầu lên ánh mắt kiên định nhìn lấy Bảo Châu. Nó thật sự cảm động trước tình cảm mà Bảo Châu dành cho An Nhiên.

Nó hiểu được mọi thứ nàng làm bây giờ đều là tốt cho An Nhiên, một người như vậy thật không thể nào làm người khác kềm chế nổi.

“Chụt…. Chụt……”

Ngay lập tức một nụ hôn ướt át lại tiếp tục, lần này nồng cháy còn hơn lần trước.

Một phụ nữ ba mươi tuổi, trong độ tuổi chín mọng của đời người lại thiếu vắng tình dục càng làm Bảo Châu trở nên cuồng nhiệt.

Hai tay nàng vòng sang cổ ghì chặt lấy nó, cả người duỗi ra đón nhận nụ hôn đầy nồng cháy của đối Phương.

Cả người lúc này nóng bức vô cùng, nếu không phải hai tay đã đan trên cổ đối phương thì nàng đã tháo xuống bộ váy ngủ từ khi nào rồi.

Cơ thể dần có sự thay đổi, Bảo Châu cả người nhạy cảm vô cùng, hai bàn tay kia lúc này đã ngao du trên cơ thể thành thục của nàng.

Do Bảo Châu đang mặc trên người bộ áo lụa nên từng động tác của Phương trên cơ thể thì nàng cảm nhận rõ vô cùng.

“Ưm…….”

Sau khi ngao du khắp cánh lưng trần thì lúc này đã chui ra phía trước, nắm trên bầu ngực tròn trịa của Bảo Châu mà xoa bóp.

Bảo Châu không mặc áo lót, nên ngay khi bàn tay mềm kia bao trùm lên núi đôi ngay lập tức làm nàng cả người như bị điện giật.

Khẽ rên lên một tiếng trong cổ họng, bởi vì hai bờ môi vẫn còn đang bị khóa, chiếc lưỡi vẫn còn mải mê nô đùa với đối phương.

Nàng từ thế chủ động trở thành bị động, cả người bị Phương áp xuống sô pha.

Bảo Châu cao tận mét bảy có hơn nhưng mà Phương lại còn cao hơn nàng gần một cái đầu, nên lúc này cả người nàng nằm trọn bên trong cơ thể của Phương.

Da thịt nhạy cảm, hơn nữa bầu vú bị Phương xoa bóp khiến Bảo Châu như bùn nhão. Nàng chỉ chung đụng với chồng một lần duy nhất đã dính bầu, thế nên ngoài lần đó ra thì chẳng còn một lần nào nàng được chồng ân ái cả.

Thời gian đã qua vô số năm làm Bảo Châu như quên đi việc làm tình, ngày ngày lo cho An Nhiên cũng khiến nàng không còn cảm giác gì đối với việc này nữa.

Nhưng tất cả chỉ dồn nén lại trong cơ thể, trong tâm hồn mà thôi.

Tình dục là một thứ gì đó không thể nào tách rời với con người, thời gian qua chỉ là do chính là kềm chế bản thân.

Dần dần nàng giống như một cái núi lửa bị đè nén.

Khi được khơi gợi ngay lập tức bùng nổ không thể kiểm soát được.

Bàn tay kia chỉ vừa xoa nắn bầu ngực của nàng mà ngay lập tức làm nàng uốn éo cả người, cổ họng không ngừng rên lên từng âm thanh nhục dục.

Đầu ti cương cứng nhô lên khỏi quầng vú, Phương thuận tay nắm lấy rồi se nhẹ.

“Ưm…….Ư…….Ư……. Hức…… Hức…..”

Cổ họng Bảo Châu ngay lập tức rung lên, nàng làm sao có thể chống lại cơ chứ, cho dù thả lỏng cả người đón nhận cũng không thể nào kềm chế được cảm xúc bấy giờ.

“Chụt….. Chụt……..”

“Đừng……Ư……….Ư……….Ư…….Hư…….Hư………ư………”

Bảo Châu cả người run lên một hồi, cổ họng lên tục phát ra những âm thanh không có nghĩa, nàng khẽ cứng đơ người một lúc rồi sau đó mới thả lỏng.

Phương lúc này mới buông Bảo Châu ra, nó không ngờ chỉ mới xoa nắn bầu vú mà nàng lại phản ứng mãnh liệt như vậy.

“Em……..giết…… chị rồi…….. hừ…….hừ……..”

Bảo Châu vừa thở mạnh vừa nói ra, nếu Phương không ngừng lại thì cơ thể nàng có thể phun trào ngay lập tức.

“Xoạt……”

“Xoạt……”

Trong lúc đó thì Phương nhanh tay lột áo quần của nàng ra khỏi người, cả người nàng lúc này lại phát sáng vô cùng, làn da trắng trẻo không tì vết. Bầu ngực sữa đã qua một mùa con nhưng lại ngạo ngễ vung lên đầu sức sống.

Từ bụng trở xuống lại phẳng lỳ không chút mỡ thừa nào, thậm chí mỗi nhịp thở còn thấy cả hai đường cơ bụng. Chiếc rốn nhỏ xíu nằm gọn giữa hai khối cơ trông vô cùng hoàn hảo. Bên dưới là hai cặp chân trắng tinh, mướt như người mẫu.

Bảo Châu không mặc áo lót nhưng dưới chân nàng lại có chiếc quần lót nhỏ màu trắng tinh khôi.

Cũng bởi vì nó màu trắng nên Phương ngay lập tức thấy được một vệt nước lớn lan ra.

Nãy giờ còn không chạm đến nơi này mà bây giờ lại ướt tới như vậy rồi sao, Phương âm thầm cảm thán một câu.

“Cơ thể chị là nước hay sao vậy?”

Phương kéo hẳn chiếc quần lót của Bảo Châu ra ngoài, lúc này bên dưới âm đạo nàng đã ướt đẫm dâm thủy.

“Chị…… Không….. không biết………”

Bảo Châu khẽ lắc đầu, nghe Phương nói như vậy làm nàng ngượng đỏ cả mặt.

Ngay lần đầu tiên mà lại như thế có khi nào Phương xem mình là một kẻ dâm đảng hay không? Bảo Châu thầm nghĩ.

“Ưm….. Phương………… Đừng……….”

Bên trên âm đạo là một luống rau mềm mại nằm đan xen với nhau theo nề nếp, không ngờ túm lông mu của nàng lại xinh đẹp tới như vậy. Không cần cắt tỉa cũng vô cùng gọn gàng và sạch sẽ.

Không quá dài cũng chẳng quá ngắn, mà nó nằm xếp thành một hàng dọc nhỏ ở phía trên âm vật.

Phương không nhịn được đưa tay xoa nắn một phen, thế là Bảo Châu lại một lần nữa rên rĩ không thôi.

“Đừng mà….. Phương…… chỗ đó…..ư……….ư……. chỗ đó…….ư…….Ngứa…….á…….á……….chết…….ư……….”

Chỉ dùng hai ngón tay banh nhẹ lấy hai mép âm đạo mà khẽ miết lên đó nhưng Bảo Châu lại phản ứng mãnh liệt như vậy làm Phương cũng không dám trêu chọc tiếp nữa.

“Chị không sợ An Nhiên thức giấc hay sao mà rên to vậy?” Lúc này Phương mới dừng lại, sau đó lại khẽ cười nói với Bảo Châu.

“Không sao…. An Nhiên ngủ say lắm…..” Bảo Châu đảo mắt một vòng, đôi mắt long lanh của nàng như biết nói.

Nghe vậy thì Phương mới khẽ cười, sau đó nó tự lột quần áo của mình ra, dương vật nóng hổi của nó đã cương cứng từ khi nào rồi.

“OA……..”

Sau khi lột hết đồ, dương vật to lớn chỉa thẳng lên làm đôi mắt Bảo Châu mở to ra vô cùng kinh ngạc.

Nàng còn không biết dương vật đàn ông lại to tới như vậy. Nàng khẽ suy nghĩ cái cổ tay nhỏ của nàng thế mà nó đã gần bằng rồi.

“To như vậy sao?” Bảo Châu ngồi dậy, nhìn thứ khủng khiếp kia chĩa thẳng ra khiến nàng cảm thấy lo lắng.

“Em nghĩ là sẽ dễ dàng thôi…..” Phương khẽ mỉm cười nói một câu, sau đó ngay lập tức đè Bảo Châu xuống ghế.

“Chậm thôi…. Chị sợ……” Bảo Châu khẽ rên rĩ, mặc dù Phương đã nói là dễ dàng nhưng kích thước như vậy làm sao mà nàng có thể tin nó dễ dàng cơ chứ.

“Nghe theo em…..” Phương khẽ mỉm cười, hôn nhẹ lên môi Bảo Châu một cái rồi lại nói khẽ.

Lúc này không cần bôi trơn gì nữa, âm đạo Bảo Châu đã rỉ nước ướt đẫm cả ghế rồi.