SB Nghèo ! Yêu Không ?

.Buổi chiều sau khi làm xong…
-Chiều nay anh đi học võ hả? nhỏ vừa vừa dọn vừa hỏi nó.
-Cô hỏi làm chi? vẫn lại là cái giọng nói lạnh lùng đó.
-Thì nếu anh về sớm tụi mình kiếm chỗ đi uống nước!!
-Tôi về sớm!! nhưng không có thời gian đi với cô đâu!! (không thèm nhìn người ta nun.)
-Sao vậy?
-Đơn giản là tôi không muốn!! không thích và không ưa đi đâu với cô nữa!! giữa chúng ta sẽ không có chữ “chung”!! nó ra về, để mặc nhỏ cầm cây chổi đứng đó.
Nhỏ ra chỗ nó đang lấy xe rồi giằng đuôi xe nó không cho đi. Có vẻ như sắp có trận cãi nhau linh đình rồi…May mà nó và nhỏ ra trễ nhất nên mọi người đã về…
-Sao anh làm vậy với em chứ?! em có làm gì sai đâu? hôm nay anh không nói rõ thì đừng có hòng đi đâu hết!! (giang hồ ghia chưa kìa)
-Cô thật phiền phức! tôi đã nói rõ là không yêu cô!! không yêu cô nghe rõ chưa? nó vẫn tiếp tục rồ ga cho xe chạy.
-Vậy thì tại sao tối đó anh thừa nhận là có tình cảm với em làm chi? để bây giờ em phải chờ đợi!! nhỏ nói nước mắt lưng tròng.
-Ai bắt cô đợi chứ?!! tôi đã nói là không yêu cô! không yêu! cô nghe chưa? giọng nó gượng gạo.-Đừng có mong chờ gì ở tôi nữa!! vô ích thôi!!
-Anh nói dối!! rõ ràng cũng yêu em nhưng sao không nhận chứ?!!huhu!( khóc nữa ùi)
-Ơ…nè!! nó định dựng xe xuống đến bên nhỏ, nhưng…-Tôi phải về! cô cũng về đi!! làm ơn đừng khóc nữa!! tôi không rãnh ở lại dỗ đâu!!
-Anh… thật…. vô tình!! nhỏ nấc lên nghẹn ngào, rồi đứng dậy lau nước mắt. Nhỏ ra lấy xe, chay qua khỏi cổng rồi ngoái lại nhìn nó như thể đang nói lời chia tay cuối với nó…….
Đập mạnh vào đầu xe, nó nghiến răng tự trách bản thân ******** của mình…….
Buổi chiều vắng lặng tại nhà thi đấu, tâm trí nó bồi hồi, không phút nào không nhớ đến nhỏ. Có nên tiếp tục tình trạng này không? Nhưng nói ra rồi liệu nó có tự tin là sẽ bảo vệ nhỏ trước sự bàn tán của gia đình, xã hội? Sao bỗng nhiên thấy yếu đuối đến vậy? lúc trước nó là một con người rất dứt khoát cơ mà! Bao nhiêu câu hỏi đặt ra trong đầu nó, ai sẽ giúp nó trả lời…Sự thật quá rõ ràng…rõ ràng là không thể quên nhỏ…sau lưng nó bao nhiêu là áp lực, ai có thể hiểu cho nó chứ? Chỉ tự tin thôi thì chưa đủ…hay là cứ bày tỏ tình cảm của nó rồi tớ đâu tính tới đó…Không được…thật vô trách nhiệm…
-Vỹ!!! thầy đứng sau lưng nó.
-Dạ?!!
-Em có chuyện gì phải không? kỳ thi đã sắp tới!! em luyện tập với tâm trạng thế này thì…thầy không chắc là em sẽ có kết quả tốt!!thầy thở dài.
-Em xin lỗi! em sẽ cố gắng tập trung hơn!! nó cúi đầu xuống, vu vơ nhặt cục đá nhỏ quăng ra xa.
-Em…có chuyện gì khó nói lắm à? thầy khẽ vỗ vai nó.
-Kh…không có gì đâu thầy! nụ cười gượng gạo mà ai nhìn vào cũng biết.
-Có vấn đề không giải quyết được em cứ nói…có thể thầy giúp được em!!
-Không có gì thật mà thầy!!
-Em…! có phải là chuyện tình cảm không?
-Ơ…! mặt nó lộ rõ vẻ ngượng ngạo.
-Thôi thầy hiểu rồi!! em cũng đã lớn! những chuyện đó đúng ra mà nói là điều đương nhiên! nhưng thầy muốn nhắc em một chút về kỳ đại hội này!! đây là đại hội tỉnh! là một giải lớn, 4 năm mới có một lần! không phải là em chờ giải này lâu lắm rồi hay sao? hãy cố gắng lên! nếu có thể thì em hãy tạm thời bỏ chuyện tình cảm riêng tư qua một bên tập trung luyện tập!!thầy không có ý ép buộc em!!
-Em ..hiểu!! em sẽ cố gắng hơn! mà hôm bữa thầy nói là có tranh tra trên đội truyển tỉnh về…!
-À!! đúng rồi, thầy quên mất!! nếu em có thể sắp xếp thời gian thì thầy sẽ nhờ họ bảo lãnh em vào đội tuyển tỉnh tập thêm để nâng cao trình độ…em thấy sao??
-…Chuyện đó…em cần suy ghĩ một chút!! mà chừng nào họ về đây hả thầy?
-Khoảng nửa tháng nữa!
-Ủa!! sao giải diễn ra tháng 12, bây giờ đã đầu tháng 11, nếu nửa tháng nữa họ về thì thời gian tập của em đâu có bao nhiêu?
-Đại hội đã chuyển xuống tháng 5 rồi!! cho nên thời gian tập của em còn nhiều lắm!!
-Dạ…!
-Thôi em ngồi nghỉ một lát đi!! tí nữa qua kia học lại luật thi đấu nhé!! thầy đứng dậy…
…-VỸ!! tiếng của Tuấn( cái anh chàng làm chung xưởng đó mà, chap vừa rồi tớ có nhắc đến).
-Gì vậy? nó chạy ra chỗ Tuấn.
-Không có gì? học xong chưa?
-Gần xong thôi!! có gì hok?
-Học xong tụi mình ra sau nhà thi đấu nói chuyện tí nha!! đang có chuyện muốn hỏi mày nè!! Tuấn vừa nói vừa chay xe ra hướng đằng sau nhà thi đấu.
-Ừm…!
-“cái tên này…sao tự nhiên hôm nay nổi hứng vậy chời…”
Nó ngồi lại tranh thủ lấy cuốn sách luật thi đấu karate ra học cho thuộc. Thật ra cũng không bắt buộc phải thuộc lòng nhưng trong thi đấu kumite, hầu hết trọng tài đều sử dụng thuật ngữ. Nếu không hiểu thì cũng rắc rối lắm…!(có vẻ tớ nói hơi nhiều về vấn đề này rồi)
-Chuyện gì zạ?học xong nó lơn tơn xách giỏ ra chỗ Tuấn(hum nay đi bộ muk`).
-Cũng không phải chuyện quan trọng nhưng đang rất muốn hỏi mày!!
-Mệt quá!! màu mè vừa thôi cha nội!! nói đại ra đi!!
-Thì tao muốn hỏi mày về cái con nhỏ mới vô chỗ mình làm đó!!
-Tao biết gì mà mày hỏi tao?
-Đừng có xạo? hồi chiều này tao nghe rõ ràng nó rủ mày đi uống nước, còn xưng hô mày là anh nữa mới ngộ chứ!! chứng tỏ là mày quen nó trước khi nó tới làm!! đúng hok?
-hay…! nó vỗ tay bộp bộp.-thấy mày nên nghỉ làm ở xưởng đi là vừa!!
-Sao nghỉ?
-Thì nghỉ đi theo “sê lốc hôm” mà học nghề!! ahaha( cái tên của thám tử này tớ hẽm biết viết nên viết đại).
-Đừng có nhảm!!
-Thôi!! không giỡn nữa!! thì coi như là tao biết nhỏ, trước khi nhỏ tới làm…thì sao hả!! muốn hỏi gì?
-Vậy nhỏ có…ý..ý chưa mà? Tuấn nói với cái bộ mặt gian dễ sợ.
-Ý..ý..là cái quái gì?
-Thì nhỏ có bồ chưa đó?
-Hỏi chi! khuôn mặt nó hơi xuống sắc.
-Thì cưa nhỏ chứ chi? mày hok thấy là người ta dễ thương nhém sa0 hả?
-…nhỏ…đó!! có…người yêu rồi!!(xạo!! có ai chứ?)
-Gì?? hjx hjx! thất vọng thiệt! thôi! hỏi mày nhiêu đây thôi!! tao về đây!! Tuấn đứng lên.
-Ế…ế!! sao bỏ cuộc nhanh thế!! giọng nó giả tạo thý ớn.
-Còn lâu mới có chuyện đó!! tao về nhà suy nghĩ chinh phục nhỏ đó cho coi!!ủa mà nhỏ tên gì mày?
-Trang!!! bộ mày không muốn biết người yêu của nhỏ ra sao hả?(nó nói cái qiái gì vậy chòi?)
-Thì nói đi!!
-Đại loại là một người rất đẹp trai! tuy bề ngoài lạnh lùng với nhỏ nhưng thật sự trong lòng rất là yêu thương nhỏ!!!( sao giống như nói nó vậy ta? tên nỳ tự tin thý ớn)….
-Còn gì nữa?
-hết ùi!
-Được! vậy tao sẽ cố gắng mục tiêu!! Tuấn cho xe chạy thẳng một cách mất lịch sự. Hem thém chào nó một tiếng.
Vậy là nó đã quyết định nói rõ tình cảm với nhỏ. Chờ xem nhá!! mai sẽ là một ngày thú vị…
.Một buổi sáng bình thường nhưng không bình thường chút nào. Bởi vì hôm nay là ngày nó sẽ dẹp bỏ tất cả mọi điều mà lâu nay nó lo lắng để chính thức nói lời yêu với nhỏ…Mặc dù biết mọi thứ đối với nó kể từ hôm nay sẽ không còn đơn giản nữa. Phải có nghị lực vượt qua tất cả…thì mới bảo vệ được người con gái nó yêu…Biết là làm như thế là sẽ áy náy với P nhưng…thà vậy còn hơn ngày nào đầu óc nó cũng nặng trĩu. Hơn nữa mà nói P với nhỏ cũng chưa có gì với nhau, có gì khẳng định chắc chắn sau này nhỏ sẽ yêu P chứ? còn nó thì đã quá rõ ràng…(mở miệng ra là chảnh không chịu nổi)…”Bỗng dưng thấy con người nó ích kỉ”
-Đi làm sớm vậy? nó kéo ghế ngồi vào bàn rồi quay sang nhỏ.
“Im ặng!! tại sao nhỏ lại không trả lời?”
-Nè!! Trang!! em lên coi chuyển mấy thùng hàng vào kho đi!! chị quản lí.
Mấy cái thùng hàng đó thực chất chỉ là mấy cái hộp nhỏ đựng chì nguyên chất…Không quá nặng nhưng trông nhỏ khệ nệ thấy mà thương.
-Em vào làm tiếp đi!! để anh mang vào cho!!nó đỡ cái hộp dùm nhỏ.( hihi!! anh em nun kừa).
-Để tôi tự làm!!! nhỏ giằng cái hộp lại từ tay nó.( mọi chuyện đi theo chiều hướng ngược lại những gì nó đang đợi)
Phút ngỡ ngàng, nó nhìn nhỏ trân trân rồi quay lại chỗ của mình. Sao hôm nay nhỏ lại có thái độ như vậy chứ? mà cũng đúng thôi! lỗi tại nó chứ đâu phải ai khác. Những ngày qua nhỏ đã chịu đựng sự tàn nhẫn của nó quá nhiều rồi…Giờ có lẽ là lúc nhẹ nhàng nhất…im lặng là quyết định nhẹ nhàng và đúng đắn nhất của nhỏ lúc này…Nhưng sao cõi lòng nó…đau quá…khe khẽ thốn lên từng cơn như cơ bị bong gân…Đây có phải là cơn đau mà nhỏ đã phải câm nín gánh chịu…mặc dù là không phải nó cố ý lạnh lùng với nhỏ, nhưng nếu đã từng làm người con gái đó đau khổ vì mình…thì thôi mọi sự nghiệt ngã trên đời này xin hãy để nó một mình ôm hết.
-Sao bỗng dưng hôm nay anh lại xưng hô như vậy?
-Không biết nữa! có lẽ chỉ là buột miệng!!
-Anh hoàn toàn không có suy nghĩ về những lời hồi nãy anh nói sao?
-Suy nghĩ gì cơ?
-Hihi! anh vẫn vậy! vẫn như ngày hôm qua!! nhỏ cười nhạt.
-Sao em nghĩ như vậy chứ?
-Em đâu có nghĩ! hùi nãy thử lạnh lùng như mọi lần anh hay làm với em thôi!! ai ngờ người ta đơ cái mặt luôn!!
-Em..em thật quá đáng!! anh sẽ xử em!!
-Ý…ý…! đừng mà!!hihi!
-Đừng cái gì mà đừng dám gạt anh hả? nó nhéo eo nhỏ, vô tình đụng phải chỗ đó…
-Úi!! làm gì vậy?
-Có…làm gì đâu? lỡ tay mà!!
-Nè…!
-gì?
-Sao hôm nay anh xưng hô lạ vậy? bình thường vô tình với người ta lắm mà!!
-Cũng không biết nữa! bỗng nhiên anh muốn như vậy?
-Thiệt hok?
-Thiệt!!
…Mọi chuyện đang có chiều hướng tốt…nhưng còn sau này ra sao thì chưa biết…thôi thì cứ tạm thời vui trong phút chốc đã…