SB Nghèo ! Yêu Không ?

…Nó im lặng nhìn theo bóng nhỏ…tại sao nhỏ lại biết chứ? Xem ra chuyện của P không thể giấu nhỏ mãi được!! mà nếu có nói ra thì lí do gì nó phải ái ngại nữa chứ? Ái ngại gì cơ chứ? ái ngại P à? P giờ này nói thẳng ra đã không còn gì khiến nó phải suy nghĩ nữa!! loại bạn tồi như vậy nó không cần…4 năm đối với nó đã quá đủ, thật sự quá đủ…giờ này nó sống để phấn đấu cho tình yêu của nó, chỉ cần có nhỏ thôi! không cần ai nữa…!
-Nước của anh nè!! nhỏ đặt li nước xuống cạnh nó.
-Cám ơn!!! nó cười.
-Anh vẽ đẹp quá!!
-Thật sao?
-Thật mà!!!
Nó đưa tay sờ lướt nhè nhẹ đôi môi nhỏ, ánh mắt nhỏ nhìn nó say đắm…
-Tối nay em đừng về…có được không? giọng nói nó nhỏ nhẹ, đều đều.
-Không được đâu!!mai còn đi làm nữa mà!! nhỏ sà vào lòng nó.
-Mai anh đưa em về sớm!! nó nắm tay nhỏ.
-Ơ…Hưm…..! Nó hôn nhỏ, nụ hôn thực sự, cơ thể của cả hai đang dần dần nóng lên. Nhỏ chìm đắm không một chút kháng cự.
-….Em…yêu anh!!! nhỏ cố tìm ra một khe thở để có thể nói nên lời.
Trả lời nhỏ bằng sự im lặng, nó ôm nhỏ chặt hơn như đang nâng niu gìn giữ thứ quan trọng nhất đời nó. Đôi môi vẫn chuyển động không ngừng, những ngón tay nó đang len lỏi…xoa xoa vùng gợi cảm nhất của nhỏ…
-Khoan…từ từ đã!! đóng cửa lại đi anh!!! nhỏ đẩy nhẹ tay nó ra.
BỎ ngoài tao những lời nhỏ, nó vẫn chưa dừng lại…
-HAI ƠI!!! ĐƯA EM CÁI BĂNG TRÒ CHƠI HÔM BỮA ĐI!!! giọng nhóc vang lên từ xa…
Nó buông nhỏ ra trở về trạng thái bình thường như lúc nãy còn nhỏ len lén chỉnh lại áo trong…
-Để ở đâu hả? thằng phá đám!! nó dằn miệng.
-Em hok nhớ nữa!! kiếm phụ em đi!!! nhóc bước vào nhà ngồi chồm hổm nhìn bức tranh nó vẽ giữa chừng…

…Nó thu dọn cái đống hùi nãy làm báo tường rồi kéo nhỏ vào phòng…(giở trò gì đây chời?)
Nhỏ ngồi xuống ghế, đưa mắt nhìn lên đống giấy khen của nó…
-Học cũng giỏi chứ bộ!!
-Cũng thường thôi!!hihi!! nó ngồi xuống giường.
-Thường đâu!! học giỏi hơn em luôn đó!! toàn giấy khen học sinh giỏi không kìa!!
-Ừ…! Nó thở dài.
Nó tiến lại ngồi gần nó…
-Lúc nghỉ học anh có tiếc không?
-Có chứ!! nó nhìn nhỏ.
-Cũng đúng!!
-Nhưng bây giờ thì không?
-Sao vậy?
-Thời gian đầu thật sự anh khóc rất nhiều!! khóc cho má và cho cả bản thân anh nữa!! Mỗi lần đến năm học mới là anh lại nhớ tới bạn bè cũ…nhưng anh đã như vậy mấy năm rồi!! có tiếc hay không thì giờ mọi chuyện cũng không thay đổi được gì!!! Nhiều lúc má thương anh cũng hay ngồi khóc một mình…! Những lúc như vậy anh rất muốn được ở bên má nhưng…anh nghĩ mình vẫn chưa có thể hiểu má thật sự….!
-Vậy…tại sao anh lại biến mình thành một người con trai!!! nhỏ đưa tay chạm nhẹ gò má nó.
-Trong nhà không có đàn ông!! mọi chuyện đều do mẹ anh gánh vác! anh nghĩ mình cũng nên làm chỗ dựa tinh thần cho má!! tiếc thay anh chỉ là một đứa con gái….!
-Chính vì vậy cho nên anh mới….!
-Đúng vậy!!hoàn cảnh của anh là như thế!! đó chính là lí do từ đầu anh không muốn em yêu anh!! anh sẽ chẳng mang lại tương lai cho em…! tay nó nắm chặt.
-Em không cần biết!! chỉ muốn yêu anh thôi!!!nhỏ nắm tay nó….
…-Anh chẳng có gì cả? em vẫn yêu anh sao?
-Ưm…! nhỏ gật đầu, ngồi dựa vào nó.
-Nếu như có một ai đó cũng yêu em như anh thì sao? người đó có thể mang đến tất cả cho em…?!!Thì em sẽ nghĩ sao?
-Anh đang nói gì vậy? ý anh là sao?
-Anh chỉ nếu thôi mà!!!
Nhỏ ngồi nhỏm dậy, ánh mắt chẳng ngần ngại nhìn thẳng vào mắt nó.
-Không phải…rõ ràng anh đang giấu em điều gì đó!! hãy nói đi!! em không còn kiên nhẫn chờ sau này anh nói nữa!!! ánh mắt nhỏ khẩn thiết.
-Anh….! nó ấp úng nhìn lơ ngơ đi chỗ khác.
-Anh nói đi!!!
-Thực sự thì….! biết không thể giấu giếm mãi được…nó quyết định…
…-Thật ra thì…P yêu em lắm đó!!
-Cái gì? P nào cơ? không lẽ….?
-Phải! là nó! và lí do của cuộc chia tay giữa P và anh em chính là em!!!
-Không đâu…! sao chuyện đó lại xảy ra chứ? nhỏ ngỡ ngàng trước từng lời nói của nó.
-Sao lại không thể…nó đã tiết lộ chuyện này với anh ngay từ những ngày đầu anh gặp em!!Nó đan những ngón tay lại.
-Như vậy…!là em sao? sau này em biết ăn nói thế nào với anh Hưng đây?
-Em không cần phải lo chuyện đó!! chúng chẳng liên quan gì đến em cả! tình cảm của con người làm sao ép buộc được?!! P không yêu anh em nữa đó không phải tại em!!
-Nhưng…em vẫn thấy áy náy sao sao đó!! nhỏ cúi gằm mặt xuống.
-Không có gì đâu!! nó vỗ vỗ vai nhỏ.
-Vậy từ đầu anh đã biết là P thích em?!!
-Ừm!!
-Anh và P là bạn thân?
-Sao em hỏi vậy?
-Có nghĩa là lúc trước khi em nói lời yêu với anh àm bị từ chối thì…ngoài gia đình ra P cũng chính là một áp lực của anh? đúng không? giọng nhỏ bắt đầu sắt bén.
-Em nói đúng….!
-Vết bầm trên mặt hồi chiều cũng chính từ lí do này!!!
-Ừ…!
-Bây giờ thì em hiểu rồi!! anh xem em như một thứ đồ chơi!! anh nhường em cho người khác!! không thích thì anh lấy lại!!! nhỏ đứng dậy, ra khỏi phòng…
-Nghe anh nói đã!! anh không hề có suy nghĩ đó!! nó nắm chặt tay nhỏ.
-Phải rồi!! anh không có suy nghĩ đó là bởi vì anh đã có hành động đó rồi!! nhỏ giằng tay ra khỏi tay nó, đi thẳng về phía cửa…
-Em đừng như vậy có được không? nó đang cố giải thích cho nhỏ hiểu…
…Lúc này nhỏ không còn tâm trạng đâu mà nghe nó nói gì nữa, mặc dù biết mọi chuyện không hẳn hoàn toàn là như vậy nhưng sao…lòng nhỏ giờ này thật khó chịu…
Nhỏ mở cửa định đi bộ về nhà…
-Em không nghe anh nói cũng được! nhưng hãy hiểu cho anh…!
-Em hiểu rồi!! không cần nói nữa!! giọng nhỏ lạc lõng.
-Em muốn về ngay bây giờ sao?
-Đúng!!
-Để anh đưa về!!
-Không cần đâu!! em tự về được!!!
Cả hai đứng lặng bất động nhìn nhau…1 phút…2phút…
-Nếu như em mất lưỡi thì em có thể nếm được vị gì ở đầu môi hay không? cuối cùng nó cũng chịu lên tiếng.
Một câu hỏi chẳng có một tí gì gọi là có liên quan đến chuyện này nhưng nhỏ vẫn trả lời nó…
-Không!!
-Vậy nếu em mất đi đôi mắt em còn có thể mở mắt nhìn mọi vật xung quanh không?
-Không!!
-Còn anh hiện tại bây giờ…nếu mất đi trái tim mình anh không thể thở và sống để yêu em!! em là trái tim của anh!! là tất cả mọi lẽ sống của anh hiện giờ!! chỉ vẻn vẹn trong một ngày hôm nay mà em làm anh vui buồn lẫn lộn!! anh trân trọng mọi phút giây được yêu em!! mặc dù biết tình yêu này không có kết quả nhưng anh vẫn cố chấp dấn thân vào!!! Anh đã phải chống chọi tất cả…mọi thứ cứ như vậy mà ập lên đầu anh tới tấp làm anh không kịp mở lòng mình để đón nhận tình yêu của em…! anh xin lỗi! những ngày qua anh thật sự rất quá đáng với em…! anh quên rằng có một người đang rất yêu anh nhưng anh tự tin nói rằng anh chưa bao giờ quên là mình yêu em…!! Một ngày đối với anh có lẽ là quá đủ!! nó khóc, giọng nó nghèn nghẹn.-Anh còn có thể yêu em thêm vài giây nữa được không nhỉ?
Nhỏ nhìn nó, ánh mắt cảm thông…những ngón tay nhỏ đang từ từ đón nhận những giọt lệ lăn dài trên má người yêu thương nhất của nhỏ…
-Anh chẳng có lỗi gì cả!! tất cả là tại em!! em đã không thể hiểu được tâm trạng của người em yêu!!
Nó gục đầu trên vai nhỏ…đây liệu có phải là sự yếu đuối của nó? nhưng không phải là nó đang muốn nhỏ che chở mà là một lời cảm ơn vì nhỏ đã hiểu nó…Lúc này trông nó chẳng khác gì một đứa em 17t đang ở cạnh người chị 20t của nó…Đúng!! 17 và 20, chuyện này mãi chẳng thể thay đổi! dù mạnh mẽ nghĩ lực đến mấy nó cũng chỉ là đứa con gái chưa đến tuổi thành niên nhưng chuyện đó thì quan trọng gì khi nó tự tin rằng bản thân nó sẽ bảo vệ được nhỏ…
-Anh yếu đuối quá phải không?
-Không đâu!! thực sự là anh đã mệt quá rồi!! mình vào nhà đi!! nhỏ theo nó vào nhà.
(có vẻ như mọi chyện đã êm xuôi).
Nó vào phòng nằm xuống giường khóe mi vẫn còn đọng nước mắt, ngồi xuống bên cạnh nó…
-Em xin lỗi!!
-…Ở cạnh anh…đừng đi đâu nhé? nó kéo tay nhỏ.
-Được rồi…ngủ đi cưng? em không đi đâu!! đổi lại anh cũng đừng rời xa em…!
-Hư..m!!
Nhỏ nằm lên tay nó…cả hai từ từ chìm vào giấc ngủ. Mọi gánh nặng khiến cả hai thực sự mệt mỏi, nhưng ít ra là họ cũng tìm được sự bình yên khi ở bên nhau…
***
-Dậy đi anh!! sáng rồi kìa!! đưa em về đi chứ!! nhỏ lay người nó.
-Hơ…! nó ngái ngủ, lấy tay gãi gãi đầu như còn chưa muốn dậy.
-Dậy đi mà!! không thôi lần sau em không đến nữa đâu đó!!
-Ơ…dậy liền!!! nó nhổm dậy ngay lập tức.
Nhỏ nhìn nó cười, lấy tay xoa xoa mớ tóc của nó…
-Ngoan…ngoan!
Nó vào toilet còn nhỏ lấy áo khoác rồi ngồi xuống ghế chờ nó, ngước mặt lên đồng hồ…5:00
…Nó dắt xe ra cửa…
-Cây ghita của anh đâu rồi?
-Em hỏi làm gì?
-E để ý từ hồi tối hôm qua!! không thấy nó đâu cả…anh vứt nó rồi à?
Nó gật đầu…
-Sao vậy? nghe thầy nói anh học ghita lâu lắm rồi mà!! sao anh làm vậy?
-Anh sẽ nói với em sau!! bây giờ tụi mình đi nhé!!
-Không!! anh không nói em cũng không đí!!
-Thôi nào!!! tí lên chỗ làm anh sẽ nói!! nó dỗ dành nhỏ…
-Thật chứ?
-Thật mà lên xe đi!!
Nó chở nhỏ về nhà mà không không hay biết là nó đã quên một thứ…mà giờ này cũng không biết thứ đó đang nằm ở đâu…Cho đến khi về tới cổng. Có vẻ như tối qua My cũng không về nhà, mới sáng sớm mà đã gặp trục trặc nho nhỏ rồi…
-Chết….! nó cho tay vào túi quần, lục lục…
-Gì vậy? nhỏ hỏi nó.
-Chìa khóa…! nó nhăn mặt nhìn nhỏ.
-Chìa khóa thì sao? hôm qua em nhét nó vào tuí anh mà!! đừng nói với em anh để quên ở nhà nha?
-Không…còn thê thảm hơn vậy…anh làm rơi nó rồi!!
-Chời đất!! vậy bây giờ biết lấy gì vào nhà!! My cũng chưa về!!
-Để anh gọi cho nó….!
Nó lấy điện thoại gọi cho My…không liên lạc được…
-Cái con này…! nó bực mình.
-Sao vậy? nó không bắt máy à?
…-Không phải chứ? vậy bây giờ phải làm sao?
-Chờ nó thôi chứ làm sao bây giờ? nó ngồi thụp xuống ngán ngẩm.
-Hjx!! thì chờ…!
-Mà sao cứ phải chờ nó về?!! e vào nhà được mới chịu đi làm chắc?
-Không phải!! chìa khóa thùng hàng hôm qua là tớ lượt em giữ!! bây giờ không vào nhà lấy được tí nữa lên xưởng biết lấy gì mở?
-Sao rắc rối vậy chời? thôi để anh gọi điện cho ông chủ!
-Thì vậy thôi chứ đâu còn cách nào khác!
Nó cầm máy định gọi thì…-À quên, hôm nay được nghỉ!
-Ngày gì mà được nghỉ! không biết! hình như là hết hàng để làm, hôm qua có dán giấy thông báo trước cửa kho mà anh quên…!
-Vậy xưởng mình làm là làm theo có thời hạn à?
-Ừm…có khi tụi mình được nghỉ cả tuần ấy chứ?
-Ngộ vậy chời?
-Có gì mà ngộ!! tụi anh từng nghỉ liền hai tuần vì không có hàng làm đó!!
Nhỏ ngớ ngẩn nhìn nó…
(thực sự thì ở một số công ti tư nhân không có vốn đầu tư nước ngoài ở Đồng Nai cũng hay có trường hợp này, vì vậy trong thời gian công ti không có hàng làm thì công nhân sẽ được thông báo nghỉ cho đến khi có hàng làm lại)