SB Nghèo ! Yêu Không ?

…Ở xưởng dưới việc ai người nấy làm, không ai quan tâm gì đến nó và nhỏ nhưng một người thích nhỏ như Tuấn thì lúc nào cũng nhìn lên chỗ nó không phút rời mắt. Đôi lúc những cử chỉ thân mật của nhỏ và nó làm Tuấn không thể không nghi ngờ…Sự thật là Tuấn đã ít nhiều nghe được mang máng những cuộc nói chuyện của nó nhưng vẫn giả vờ như không biết. Lần sinh nhật này sẽ là dịp tốt nhất để Tuấn xác định rõ ràng thực ra giữa nó và nhỏ là thứ tình cảm gì…Tuấn đang dự định làm gì đây?
Tuấn năm nay 22 tuổi, tiểu sử là một tahnh niên ngỗ nghịch. Gia đình khá giả nhưng không chịu đi học tiếp mà nghỉ khi vừa học xong cấp hai. Có quan hệ với dân anh chị trong thị trấn( chi tiết này về sau ảnh hưởng rất nhiều đến nhỏ). Tính tình của Tuấ ngang bướng đã thích thứ gì thì phải lấy cho bằng được, vẻ bề ngoài ai cũng nghĩ Tuấn là người hòa đồng, dễ tiếp xúc nhưng khi ra đường thì không coi ai ra gì cả…nó biết điều đó nhưng thật sự vấn đề khiến nó lo lắng nhất bây giờ chính là Phương, bạn thân của nó. Khi nghe nhỏ đề cập tới vấn đề muốn gặp Phương nói chuyện thì lòng nó bỗng cảm thấy áy náy, day dứt khó tả …liệu Phương có hiểu là nó cũng rất yêu nhỏ hay không…?
…6h kém nó qua nhà My.
-Anh có chắc là hôm nay P đi học hok zạ?
-Ai biết! nó nói là hên xui!! mà em có vẻ muốn gặp nó lắm ha? vẻ mặt khó chịu.
-Anh sao vậy? nhỏ nắm tay nó.
-Chẳng sao cả!! nó quay đầu xe lại.
My từ sau vường chạy ra.
-Tối nay chị đi mấy giờ về?
-Hok biết nữa?
-Cầm chìa khóa đi nè! tối nay em về hơi trễ đó!! My đưa chìa khóa cho nhỏ.
-Ừm…! nhỏ cầm chìa khóa rồi leo lên xe nó.
-Hai người đi chơi zui zẻ nhoa? còn cái kon kia nữa! cấm làm gì bậy bạ đó!! My vênh mặt lên nhìn nó.
-Tao định không làm gì nhưng mà mày nói vậy rồi thì tao làm tới luôn!!
Nhỏ đánh nhẹ vai nó…-đi lẹ đi!! anh nói lung tung cái gì vậy?
-Ai nói gì lung tung đâu? nó cho xe chạy.
Ngồi đằng sau nhỏ ôm sát rạt, vẫn là cái cảm giác mơn man hơi thở mà nhỏ cảm nhận được khi ngồi cùng nó lần đầu tiên . Nó thích thú mân mê ngón tay nhỏ… Đến nhà thi đấu, thấy P vẫn chưa đến nó chui ngay vào phòng thay đồ, thì nhỏ cũng đòi vào theo.
-Gì vầy nè? ra cho người ta thay đồ!!
-Em ở trong này cũng được chứ sao? dù gì P cũng chưa đến!! ở ngoài một mình bạn anh cứ nhìn nhìn!! ngại lắm!!
-Vậy chứ em ở đây nhìn anh không biết ngại chắc!! Em cứ như vầy ai mà thay đồ được chứ?
-Có gì đâu! cứ thay đi!! em không nhìn đâu!! nhỏ lấy tay che mắt.
-Thôi ngay đi và ra ngoài nhanh lên!! nó mở cửa đẩy nhỏ ra ngoài thì vô tình lỡ để đầu nhỏ va vào cửa.
-Ái!!huhu! đau quá!! anh bắt nạt em!! nhỏ mếu máo.
Nó lấy tay xoa xoa trán nhỏ.
-Có sao hok?
-Đau mún chít đây nà!!hjx
-Thôi mà!! đừng có khóc nha!! em muốn gì anh cũng chịu!!
-Thiệt hok?
-Thiệt!!
Nhỏ nhón chân nói nhỏ vào tai nó.
-Kiss em đi!!
-Cái..cái gì?
-Không nghe hay sao mà cứ cái gì? nhanh lên!! hok thoy em khóc á!!
-Chời ơi!! chỗ nào đây?!! nó mắc cỡ.
-Tự biết!!
Nó nhìn nhỏ vài giây rồi hôn nhẹ vào đôi môi nhỏ, từ từ tiến sâu vào lưỡi rồi đến cổ họng…Nhỏ nhắm nghiền đôi mắt lại. Tuy lần đầu có hơi ngượng ngùng một chút nhưng nó vẫn tỏ ra rất chủ động, kéo sát nhỏ vào người.
Nhưng…thật không may cho nó!! có người đứng trước cửa phòng thay đồ…Sắc mặt người này ẩn hiện vẻ căm phẫn khi tai nghe mắt thấy những điều mà đúng ra không nên nghe không nên thấy từ nó và nhỏ….Người này là ai…
…Sau vài giây nó buông nhỏ ra, kết thúc nụ hôn.
-Được chưa cô nương? bây giờ thì ra ngoài đi!!( tên này đúng là không biết ngại).
Nhỏ gật gật, đầu hơi cuối xuống, vừa ra khỏi cửa thì….
-Ủa! Phương!! sao đứng đây? nhỏ không có chút gì gọi là ngạc nhiên.(có vẻ như chuyện của hai người không nhất thiết phải che dấu, huống gì P là bạn thân của nó mà nhỏ cũng không biết là P thích mình).
Nó bất giác giật mình, thò đầu ra.
-Mày…mày đến hồi nào vậy? khuôn mặt nó hơi bối rối trong khi P thì vẫn thản nhiên như thường.
-Mới tới tức thì! cái phòng bé tí mà nhét hai người vào!!
-Thôi Trang ra kia trước nhá?! nhỏ nhìn P cười.
-Ừm…! P cũng nở nụ cười đáp lại.
Nó nhìn P ánh mắt ái ngại.
-Gì vậy chứ? đồ khốn!! P hỏi nói, giọng nói không mấy thay đổi so với bình thường nhưng khuôn mặt đang biến sắc.
-Có phải nãy giờ……….?
-Ừ đó!! loại bạn tồi tệ như mày….! P chồm tới túm lấy cổ áo nó. Nhỏ thì đã vào trong nhà thi đấu nên không biết ở ngoài đây có chuyện gì.
-Mày muốn làm gì thì làm đi!!
-Làm gì hả? tao hỏi mày? mày với Trang………!
-Đúng!!tao yêu Trang! tao thừa nhận là tao yêu cô ấy sau mày!! nhưng tao chẳng có lí do gì để chạy trốn tình cảm thật của mình!! Từ trước đến giờ chuyện gì mày cũng giúp tao….những thứ tao nợ mày tao nhất định sẽ trả! nhưng tao không thể trả cho mày người con gái tao yêu!! nó trả lời như đã muốn nói điều này từ lâu.
-********!! dám làm cái trò đó với tao hả?BỐP!!! P nghiến răng, đấm thẳng vào mặt nó, làm nó té xuống sàn.
Nó đứng dậy lau máu trên miệng, không một chút phản ứng.-Nếu đánh tao có thể làm mày hả giận thì cứ đánh đi!!
-Đừng tưởng mày không đánh lại là tao tha thứ cho mày!! hãy tránh xa Trang ra!!!
-Tao không làm được!! nó nhìn P trả lời chắc chắn.
-Mày…..!Hahaa!! hay!! nói hay!!! P cười nhưng giận run người.-Mày tưởng từ trước tới giờ tao giúp mày đó hả?? từ năm cấp một cho tới năm bước sang cấp hai, lúc nào kết quả học của tao cũng đứng đầu lớp nhưng từ khi có mày….từ khi có mày tao chỉ đứng thứ hai!!còn nói cái gì mà đôi bạn cùn họ cùng tiến!! nhảm nhí!! tới khi mày nghỉ học, tao giới thiệu cho mày chỗ làm là để mày yên phận với cái công viêc của mày đừng bao giờ bước đến trường lớp tranh đua với tao nữa!! Còn ở cái lớp karate này thầy lúc nào cũng thiên vị mày. Tao vào học trước mày!!nhưng tới những kì thi đấu tại sao lại chỉ chọn một mình mày đi thi?!! tao thua mày ở điểm nào chứ??!! VÀ ĐẾN BÂY GIỜ!!!NGƯỜI TAO YÊU CŨNG LẠI THUỘC VỀ MÀY!! P nói lớn trong sự tức giận!!!
Giờ phút này thì nó đã hiểu, bấy lâu nay nó thật ngây thơ….
..Cứ nghĩ P là người bạn hiểu nó nhất! giúp đỡ nó nhiều nhất. Thì ra tất cả chỉ là bắt nguồn từ lòng ganh tị, sự giả dối….Vậy mà lòng nó cứ phải day dứt với loại người như vậy! bây giờ có muốn trách thì chỉ biết trách bản thân sao quá cả tin. Mang ơn loại người như P suốt 4 năm mà không hề có chút nghi ngờ.
-Hay thật!!thì ra là vậy?!! tao thật buồn cười đúng không? nó cười lòng đau não nề, không bao giờ nó dám nghĩ mình lại bị đối xử như vậy…. 4 năm trước nó vẫn còn yếu đuối sau cú sốc gia đình, việc học…4 năm sau là đau đớn do tình yêu và sau sự đau đớn là cảm giác hụt hẫng vì bị người mà lúc nào nó cũng cho là người bạn tốt nhất , thân nhất, là người bạn luôn ở bên nó, chia sẻ tâm sự cùng nó suốt cả quãng thời gian. Nào ngờ,
-Hiểu rồi hả? cảm giác thế nào?có đau không? tao định không nói ra nhưng chính mày bắt tao phải nói!!tao cũng từng tin tưởng mày!! tâm sự cho mày về tình cảm tao dành cho nhỏ!! tao hưa sẽ giúp tao mà….!haha! mày giúp tao thế này đây à???
Nó nhìn P ánh mắt thực sự vô cảm.
-Nếu đã vậy thì tao chẳng còn lí do gì phải ái ngại mày nữa!! không bao giờ có chuyện tao từ bỏ thứ mà tao đang theo đuổi!!!
-Được!! để coi!! tao sẽ không để yên cho mày!!
Nó im lặng đi vào nhà thi đấu.
-Thưa thầy!!hôm nay cho em nghỉ!!
-Ừm…mặt em sao vậy? thầy tới gần nó.
-Dạ không sao đâu thầy!!! nó đưa tay vẫy nhỏ( đang ngồi ở phía đánh bóng bàn)
Nó kéo tay nhỏ ra khỏi nhà thi đấu.
-Mặt anh sao vậy? nhỏ sờ lên mặt nó, có hơi sưng đỏ lên một tí.
-Không sao!!!
Nó đi thẳng đến chỗ lấy xe đằng sau nhà thi đấu.
-Sao vầy nè? có phải anh cãi nhau với P?
-Không!!ánh mắt nó tránh né.
-Vậy sao anh không vào học!! rồi mặt mũi bị gì vầy nè? nó nói vẻ mặt lo lắng.
-Tự nhiên thấy hơi mệt thôi!!không có gì cả!
-Vậy giờ tụi mình đi đâu?
-Về nhà anh!! có chuyện muốn nói với em!!…..
…Nó chạy xe thẳng về nhà, trên đường đi không hề lên tiếng nói chuyện với nhỏ một câu nào cho đến lúc về đến nhà.
-Chị Trang!! nhóc chạy ra khi vừa thấy nhỏ.
-Ừm…chào em!!! nhỏ xoa đầu nhóc.
-Ủa !! mặt hai sao vậy? nhóc nhón chân sờ sờ gò má nó.
-Không sao!! má đâu rồi?
-Hôm nay má đi hai ca!! tới mai mới về!! mà hai kêu chị Trang tới làm phụ báo tường cho em hả?
-Báo tường gì cơ? nhỏ quay qua hỏi nó.
-Chuẩn bị cho 20/11 đó mà!! em làm phụ anh không?
-Được mà!! nhỏ cười.
Nhóc chạy vào bàn học lôi một đống màu vẽ, bút chì và một tờ giấy A1 khổ lớn…
-Hai làm đi nhá! nhà chú Kiên mới mua máy điện tử mới cho anh Bin! tối nay em ngủ bên đó!!
-Nè nhóc!! nó chống nạnh.
-Dạ!!
-Ăn gì khôn quá zạ? báo tường của em chứ bộ của hai đâu mà bắt người ta làm một mình là sao?
-Một mình đâu? hai mình rõ ràng kìa!! nhóc chỉ vào nhỏ.
-Thôi, thôi!! hai người làm cũng được chứ sao? em qua nhà chú chơi đi!! để chị làm phụ Vỹ!!!
-OK liền hihi!!! nhóc nhãy cỡn lên, chạy tót qua nhà chú.
-Hầy….! nó lắc đầu, thở dài ngồi xuống nền nhà, lấy cây bút chì ra vẽ.
-Sao trông anh mệt mỏi quá vậy?
-Mệt đâu?
-Đừng có nói dối em nha? hồi nãy anh và P cãi nhau có phải không?
Nó ngước mắt lên nhìn nhỏ đăm đăm…-Ừm….!
-Sao lại cãi nhau chứ? không phải hai người là bạn thân sao?
-Bạn thân không có nghĩ là không cãi nhau!!! nó vẫn cắm cúi vẽ.
-Vậy lí do là gì?
-Chẳng là gì cả? mà thôi!! sau này anh nói cho em biết!!
-Sao cái gì em hỏi anh cũng nói là sau này mới trả lời là sao? em giống con nít lắm à? nhỏ pha màu nước cho nó, tiện thể cầm cây cọ dọc dọc cho đỡ bực mình( tội nghiệp hộp màu).
-Anh không có coi em là con nít!! nhưng đó là chuyện em không nên biết!!
-Thôi được rồi…anh nói vậy nhớ giữ lời đó!!sau này nhất định phải kể cho em nghe!!
-Ừm!! hứa mà!! giờ tụi mình nói qua chuyện khác đi!!
-Nói chuyện bây giờ….?nhỏ lấy tay chống cằm làm ra bộ suy nghĩ, trông nhỏ ngây ngô quá, làm nó bật cười thành tiếng.-Về nụ hôn hùi nãy nhá!!
-Gì? chỉ có vài giây? có gì để nói về nó chứ? nó nhìn nhỏ.
-Sao lại không có gì để nói? không lẽ anh chẳng hề có một cảm giác gì khi hôn em? nhỏ xăm xoi nó, ánh mắt nghi ngờ.
-Không…không phải là không có…! nó ấp úng ngượng đỏ mặt.
-Vậy là gì?
-Thực ra thì anh cũng không nhớ rõ nữa!! mơ hồ lắm!!
-Không nhớ gì cả sao?
-Ơ…chỉ nhớ là môi em…ấm ấm, mềm mềm….!!!( tả gì mà nghe thấy ghê)
-không còn gì nữa à?
-Hơ…mệt em quá!! đã nói là người ta không nhớ mà!! còn em thì sao hả?
-Em à….?!!
-Ừ!! nói đi!! nãy giờ toàn anh nói không à?
-thực ra thì em cũng không nhớ….!
-Đó!! vậy mà ép anh nói nãy giờ!!
-Cho nên…em muốn thử lại!!
-Hả….?
.Chẳng cần chờ nó đồng ý nhỏ tiến tới ôm chầm lấy cổ nó, hôn nồng nhiệt…
-Từ từ đã nào!! em chạm vào chỗ đau của anh ùi nè!!( chỗ nào zạ?) nó cau có.
-Đâu? nhỏ hơi hé môi ra hỏi nó nhưng mắt vẫn chìm trong cơn đê mê cảm nhận từ môi nó.
-Ui!! cái mặt anh bầm tím đây nè!! không thương anh gì hết!!
-Đưa em coi!! nhỏ mở mắt lấy tay sờ sờ vết bầm trên mặt nó.
-Nhẹ tay thoy!! nó không đau nhưng cứ giả bộ nhỏng nhẽo nhỏ.(dù gì cũng nhỏ tuổi hơn muk`)
-Để em lấy dầu xức cho!! dầu để đâu?
-Trên tủ kìa!! nó chỉ lên tủ.
Nhỏ nhón chân lên lấy cái hộp để trên đầu tủ, nhỏ lôi một ít bông gòn, thấm dầu vào rồi ngồi lên đùi nó, chạm bông gòn nhẹ nhàng vào vết bầm…
-Có đau lắm hok?
-Hok? nó lắc đầu cười.
Nhỏ cũng cười với nó.
-Đồ quỷ!! dân võ mà để cho người ta đánh bầm mặt!!
-Dân võ thì không bị đánh chắc!!!
-Vậy chứ anh không biết đánh lại hả? à quên!! anh với người ta là bạn thân!!!
Nghe nhỏ nói tới đây, nó không lên tiếng nữa…
-Anh…!
-Gì?
-Hỏi anh cái này nhá?!! cấm không được nói xạo đó!!
-Gì mà nghiêm trọng vậy em? nói đi!!
-Anh chơi với P lâu chưa?
-Từ hồi còn đi học!! em hỏi làm chi?
-Có phải….?
-Phải cái gì? mặt nó ngây ngô không hiểu.
-P les đúng không?
-Em…em nói gì vậy? tại sao em lại có suy nghĩ đó!! ánh mắt nó hiện rõ vẻ bối rối.
-Không phải là em suy nghĩ! mà là anh của em!! anh sao vậy? trả lời em đi chứ!! nhỏ nhấn mạnh lời nói hơn lúc nãy.
-Anh….anh không biết!!
-Thật sao?nhỏ nhìn thẳng vào mắt nó.
-T…t..thật!! nó quay mặt đi chỗ khác tránh ánh mắt xăm xoi của nhỏ.- thôi, để anh làm tiếp báo tường cho Minh….!(đánh trống lảng hả)
-Thôi….bỏ chuyện đó đi!! một lúc nào đó gặp P em sẽ hỏi rõ!!
-Sao em quan tâm đến chuyện đó quá vậy?
-KHông phải em mà là anh em!! P wen anh em một thời gian khá dài!! không biết ảnh đã phải đổ bao nhiêu tiền cho cuộc tình này vậy mà giờ P chia tay không một lí do!!
-Thì ra anh em bỏ tiền ra để yêu P à?
-Ý em không phải vậy!! em muốn nói là trong thời gian họ quen nhau đó!! tiêu tốn nhiều khoản tiệc tùng!! em chỉ muốn biết li do tại sao P chia tay với anh em thôi!!
-Em có vẻ quan trọng vấn đề tiền bạc? nó cuối xuống vẽ.
-Anh nghĩ em là con người như vậy?
-Anh không hề nghĩ vậy!!
-Vậy tại sao anh nói câu đó với em?!( sắp gây nhau rồi)
-Đó là một câu nói bình thường!! chẳng ẩn ý gì cả! em đang bắt bẻ anh đó à?
-Em…không có!! nhưng…!
-Anh hiểu mà!! một người bị người mình yêu phũ phàng thì đương nhiên là rất đau khổ rồi!! anh hiểu tâm trạng của anh em!! cùng lúc hiểu tâm trạng của em!! đừng quá suy nghĩ về chuyện đó!! hãy để họ tự giải quyết!! như vậy sẽ tốt hơn!! không cần nói cũng biết giờ này nó đang nghĩ gì.
-Anh nói đúng!!! nhỏ đứng dậy xuống nhà bếp lấy nước cho nó, miệng thì nói vậy nhưng thực bụng nhỏ vẫn quan tâm đến chuyện đó. Từ chuyện của anh Hưng, vết bầm trên mặt nó do cãi nhau với P cho đến thái độ bối rối hồi nãy của nó khi nhỏ hỏi về chuyện P….