SB Nghèo ! Yêu Không ?

…Về tới nhà nó vứt giỏ đồ lên tủ rồi nằm nhoài xuống ghế, tay gác lên trán, mắt nhắm nghiền lại.
-Hai về ùi hả? zô chơi game với em! nãy giờ ở nhà có một mình!! nhóc lại gần nó.
Nó hé mắt nhìn nhóc: học bài chưa đó?
-Dạ rồi!! vô chơi với em đi!! nhóc lôi tay nó ngồi dậy.
-Mệt quá!! từ từ!!
Nhóc chỉnh game” PATMAN 3″
-Màn này được chưa hai?
-Sao cũng được!!
Nó và nhóc dán mắt vào màn hình…
-Ý..ý! hai đánh ác quá! chít con em rùi kìa!! nhóc giả bộ nhăn mặt.
-Còn không biết đánh lại đi nữa!!! ờ mà quên! làm sao em thắng được hai!! her her!!nó cười cái mặt nham nhở không thể tả.
Chơi được một lúc, nhóc quay qua khều nó.
-Em mới mượn được cái CD! hai nghe hok? mở cho nghe!!
-Bộ chơi thua kiếm cớ thoái thác hở nhóc?
-Chọc em nữa! có nghe hem?
-Mở thử coi!! bài mới hả? nó vẫn “tra tấn” cái máy chơi game không nương tay.
-Bài cũ nhưng mà hay nhém!! nhóc lục lấy cái CD bỏ vào máy rồi mở cho nó nghe.
“Hạnh phúc với anh là những giây phút bên em
Thế nhưng cùng là cơn mưa bay thoáng qua thôi
Chỉ được bên em một phút giây
Rồi ước mong bên em cả đời
Đến lúc nào rồi mưa cũng phải tan
Và mây kéo đi để thấy những ánh nắng vàng
chỉ có mặt trời mãi mãi, sưởi ấm tim em
Rồi cơn mưa anh dần héo khô, giống như ngàn cơn mưa khác
Cũng trôi vào trong kí ức, vào lãng quên, như vô hình
Thà làm cơn mưa bên em dẫu đôi lần, còn hơn bay lang thang theo gió hoài nơi đâu
Ngày nào khi em cần cơn mưa, anh sẽ đến với bao tiếng cười
Để em được bình yên dẫu trong khoãnh khắc thôi
Tìm đâu ra bao nhiêu yêu dấu xa vời
Chợt nhận ra bao nhiêu yêu thương ngoài tay với
Ngày nào khi…..!”
Nó đứng phắt dậy đi thẳng vào phòng…
-Ủa!! chưa hết bài mà hai!!!
Nó kéo gối nằm xuống rồi lấy cái đt gọi cho nhỏ:
-“Alo!! là anh hả? có gì không?”
-“Tối mai 8h cô có rảnh không?”
-“Cũng rãnh!!chi vậy?”
-“Đúng 8h tối mai cô chờ tôi ở hoa viên!! tôi có chuyện muốn nói!!”
-“Ờ!!mà….!”
tút tút….
Nó cúp máy không nói thêm một lời nào nữa. Đầu dây bên kia nhỏ đơ mặt nhìn cái đt
-Nói chuyện gì mà cộc lốc vậy chời???
***
Buổi sáng đầu tuần đẹp trời. Nó nheo mắt tỉnh giấc bước xuống giường, đưa tay mở cửa sổ đón những tia nắng mới nhất trong ngày.Nó thay đồ, ăn sáng rồi dắt xe ra đi làm. Một ngày với bộn bề công việc của nó vẫn diễn ra bình thường. Tối nay nó sẽ gặp nhỏ nói về chuyện nó sẽ nghỉ học ghita, sau đó còn phải ghé qua chỗ chị Tâm xin thôi việc luôn. Kỳ đại hội này vô tình lại trở thành cái cớ hay cho nó tránh mặt không tiếp xúc hoàn toàn với nhỏ. Buổi trưa nó có khoảng một tiếng rưỡi để giải lao, nó về nhà ăn cơm.
-Hôm nay má nấu gì vậy? nó mở nồi.
-Canh chua cá lóc đó!! con nếm thử coi vừa ăn chưa? má sắp chén chuẩn bị dọn cơm.
-Khỏ nếm con cũng biết ngon!! hihi!! nó nhe răng cười.
-Nịnh má đó hả nhóc? má gõ nhẹ lên đều nó.
-Đâu có!! con nói thật chứ bộ!! má nấu gì mà chẳng ngon!!
-Vỹ nè!!
-Da?!!
-Ba con mới gọi cho má! má đặt tay lên vai nó.
Còn nó thì trả tỉnh bơ:
-Thì có liên quan gì tới con đâu má?
-Sao con nói vậy? dù gì đó cũng là ba con mà!!
-Ổng nói gì vậy má?
-Cũng không có gì? chỉ là hỏi thăm về tụi con thôi!!
Nó cười khẩy giọng khinh bỉ:
-Vậy à? sao má không nói với ổng là con chưa có chết đâu! cho nên ổng đừng có mừng sớm!!
-VỸ!! má quát nó.
-Thôi con có công chuyện! má ăn cơm trước đi!!
Nó lặng lẽ dắt xe ra ngoài đường rồi đi thẳng, miệng lầm bầm:
-Cái lão này định chơi trò gì nữa vậy chời?
Nó chạy xe ra sân vận động kiếm chỗ dựng rồi ngồi trên xe cho đến khi tới giờ làm.( cái tên nỳ hok biết đói bụng hay sao á?)…….
..Ánh dương tà nhường bước cho màn đêm. Đúng 8h giờ, nó ngồi ở ngoài hoa viên chờ nhỏ, khoảng 10′ sau nhỏ cũng tới.
-Anh nói có chuyện gì muốn nói với tôi?
-Cũng không có gì! tụi mình kiếm chỗ nào ngồi đã!
-Qua quán cafe bên kia đi! nhỏ chỉ tay.
-Khỏi! kiếm cái ghế đá ngồi đá được rồi!! nói rồi nó chạy thẳng qua cái ghế đá đặt trên vỉa hè.( góc này khá tối, có ý đồ gì đây chời)
-Rồi! có chuyện gì vậy? nhỏ dựng xe ngồi xuống bên cạnh nó.
-Tôi không học ghita nữa?
-Tai sao chứ? nhỏ đứng phắt dậy.
-Ngồi xuống đi! nó kéo tay nhỏ ngồi xuống.
-Tôi muốn biết lí do!
-Sắp tới có giải đại hội, tôi muốn thi đấu và đó là lí do tôi nghỉ học ghita để có thêm thời gian tập!!
-Vậy còn việc của anh ở quán trà sữa thì sao?
-Sao cô biết tôi làm ở đó?
-Cái gì về anh mà My không kể cho tôi nghe!
-Ừm…hôm nay tôi cũng sẽ ghé qua đó xin thôi việc luôn!!
-Anh tập cả buổi tối chủ nhật luôn à?
-Ừ….!
-Vậy buổi sáng đâu có cần thiết mấy! anh vẫn có thể học ghita được mà! nhỏ nắm tay nó nhưng nó giật nhẹ tay lại.
-Tôi đã sắp xếp lịch tập rồi! giờ tôi không muốn thay đổi nữa!
-Vì tôi anh thay đổi lich tập một chút được không? nhỏ nhìn nó với cặp mắt nài nỉ.
-Không! nó trả lời như không cần suy nghĩ.
Khuôn mặt nhỏ loáng thoáng nỗi buồn, giọng lắng xuống.
-Tôi hiểu rồi! hai năm nay chưa có một người bạn nào gọi là hiểu tôi!! cuộc sống của tôi từ nhỏ cũng được gọi là khá sung túc! Cha tôi là thương nhân thành đạt, má tôi là một quý bà sang trọng quý phái, anh hai tôi là một người trưởng thành trong giao tiếp, lịch thiệp và rất giỏi về kinh doanh! Cả gia đình tôi ai cũng bận rộn với các cuộc họp, những buổi tiệc đình đám và những giờ tiếp khách hàng không ngừng nghĩ. Thậm chí họ còn không biết có sự hiện diện của tôi trong nhà! Đôi lúc tôi cảm thấy mình là người bất hạnh nhất trên đời. Chẳng ai thèm quan tâm đến tôi, chẳng ai thèm nghĩ cho tôi! lúc nào họ cũng cứ đặt ra cho tôi bao nhiêu áp lực, coi tôi như một con robot có nhiệm vụ phải làm theo những lập trình mà họ đưa ra!! tôi đến đây và rồi gặp anh! những tưởng là sẽ có một người hiểu tôi, luôn luôn quan tâm đến tôi nhưng thực ra không phải vậy! Rồi anh cũng bỏ tôi…mọi người đều không cần đến con nhỏ này…..! hu..hu!! nhỏ thổn thức trên vai nó.
Khẽ đưa tay vuốt tóc nhỏ, nó thì thào:
-Đừng khóc nữa! không có tôi cô vẫn có những người khác xung quanh mà!!
Nhỏ ngồi thẳng dậy, lau khô nước mắt rồi hỏi nó.
-Vỹ!
-Gì?
-Anh…có thích em không?( nay dám xưng em với anh nun..ghê..ghê)
-Cô nói gì vậy? nó ngỡ ngàng
-Em hỏi là anh có thích em không?
-Thích…thích á? đương nhiên là thích rồi! cô đẹp vậy ai mà không thích!nó nói với đôi mắt đang lảng tránh nhỏ.
-Không…Ý em nói…là có yêu không đó!!( má ui…sao mà bạo dữ vậy chời?)
-Cô đừng đùa nữa có được không? nó đứng dậy định đi.
-Em không nói đùa! anh cũng có tình cảm với em mà, phải không? hãy trả lời đi!! nhỏ kéo nó ngồi xuống.
Phút ngập ngừng, nó ngồi xuống nhìn thẳng vào mắt nhỏ. Đáp lại câu hỏi của nhỏ là sự im lặng của nó, sự im lặng đó thật đáng sợ. Đôi mắt nhỏ ánh lên sự chờ đợi, mong mỏi không giống như đang nói đùa. Thực sự lúc này nó cũng rất muốn ôm nhỏ vào lòng, nói với nhỏ là nó cũng yêu nhỏ, nó không thể né tránh tình cảm thật sự trong lòng bấy lâu nay, nhưng…phút tức tỉnh chợt hiện trong nó…
-Phải! tôi có tình cảm với cô…nhưng tôi không thể!! chúng ta không có kết quả đâu!! tôi chỉ là một đứa con gái! đó là sự thật không thể thay đổi!! cô còn cha me! còn tương lai! còn tôi! một đứa không ăn học, không nghề nghiệp, không định hướng cho sau này!! tốt nhất là….!
-Em không cần những thứ đó!! nhỏ hét lên trong nước mắt, tiếng hét của nhỏ như đâm thẳng vào cõi lòng mỏng manh của nó.
-Tôi…! tôi phải đến quán trà sữa! cô về đi!!
-Đừng…bỏ em mà!!!……….
..Nhỏ ôm chặt nó từ phía sau.
-Tại sao chứ? anh cũng yêu em mà!!
-Bỏ ra đi! tôi phải đến quán trà sữa nữa!! nó gỡ tay nhỏ ra.
-Lí do gì mà anh cứ từ chối tình cảm của em!! nói rõ ra đi! em muốn biết!! nhỏ không buông tay ra mà ngược lại còn ghì eo nó chặt hơn.
-Có gì nãy giờ tôi nói hết rồi!! cô có hiểu không vậy? nó quay ngược lại phía sau nhìn nhỏ.
-Em muốn anh nói rõ…!huhu!
-Tôi…tôi không yêu cô! cô hiểu chưa? vài giây do dự cuối củng nó cũng nói ra được câu đó. Câu nói mà ngàn lần như vậy nữa nó cũng không muốn nói ra, sự thật là nó vẫn muốn đưa tay níu giữ tình yêu này nhưng…
Em..em hiểu rồi!! nhỏ từ từ buông tay ra cùng lúc nước mắt ứa ra dàn dụa.
-Hiểu là tốt rồi!! cô về đi!! bây giờ tôi cũng phải đi!!Nó lạnh lùng quay bước để mặc nhỏ ngồi ở ghế đá dưới tán cây với những giọt nước mắt đau rát đang lăn dài…Giọt nước mắt của nhỏ không thể níu kéo được trái tim của nó…
“Em sẽ không từ bỏ! mãi mãi em vần yêu anh!!”
Phần nó, sau khi ra khỏi hoa viên nó lòng vòng không biết đi đâu, và nếu như bạn đang buồn rầu thì nơi bạn muốn đến nhất là ở đâu? Nó đến quán bia tươi thay vì ghé qua chỗ chị Tâm…Lân đầu tiên nó cảm thấy bản thân nó thân nhẫn như vậy! tàn nhẫn với chính người nó yêu. Tớ lúc này thì không thể phủ nhận tình cảm thật của nó nữa rồi. Vị đắng của bia từ từ trôi qua lưỡi rồi đến cổ họng nó, nuốt bia hay là nuốt nước mắt vào lòng mà tại sao nó lại cảm thấy đắng quá…!Phải làm sao đây! lựa chọn nhỏ hay là Phương, người bạn thân của nó. P cũng như nó, cũng yêu nhỏ…Lí trí nó phân ra hai nửa. Muốn yêu nhưng cùng lúc cũng muốn có bạn, thật khó nghĩ cho nó…
…….Hơn một tiếng sau nó lảo đảo chạy xe về nhà.
-Minh…mở cữa cho hai coi!!
-Dạ!! nhóc chạy ra mở cửa cho nó.
Nó dắt xe vào nhà rồi chạy vội vào toilet nôn thốc nôn tháo.
-Hai…hai sao vậy? nhóc vuốt lưng nó.
-Không sao! vào ngủ đi!
-Người hai toàn mùi rượu không vậy?
-VÀO NGỦ ĐI!! nó quát làm nhóc giật *** h lủi thủi đi vào.
Nó cũng vào phòng nằm vật vã xuống giường. Lấy tay che đôi mắt ướt đẫm của nó, Nước mắt nó đang thay phiên nhau lăn dài trên má.
“Mày thật vô dụng!! mày là đồ tồi, vô tích sự!!”
Sáng hôm sau. điện thoại của nó kêu inh ỏi, làm má phải đập cửa phòng nó.
-Vỹ!! điện thoại kìa!! dậy chưa đó!!cộp..cộp..!
-Con dậy rồi nè má!!Nó cố gắng gượng dậy, tay nắn chán, nhức đầu kinh khủng…có lẽ hôm qua uống hơi nhiều. Nó mắt nhắm mắt mở với cái điện thoại.
-“alo!”
-“Dậy chưa vậy?” giọng nhỏ.
-“Là cô hả?” nó gắt.
-“Ừm…tới giờ đi làm rồi…!”
Tút tút…!
Nó cúp máy rồi quăng cái điện thoại vào góc phòng…
…Nó mở cửa bước ra khỏi phòng thấy má đang lấy kem đánh răng cho nó( cưng ghê)
-Hôm qua con uống nhiều không? má đưa bàn chải cho nó.
-Ơ…! má nói gì vậy? nó hỏi ngược lại câu hỏi lấp lửng của má.
-Má hỏi hôm qua con uống bia, hay rượu gì đó nhiều không?
-Sao..sao má biết? nó ấp úng.
-Cái áo khoác của con thay ra hôm qua toàn mùi rượu? có chuyện gì vậy? má xoa xoa vai nó.- nói cho má biết đi?
-Không có gì đâu má!! nó cúi gằm mặt xuống.
-Con giấu má chuyện gì sao? có gì khiến con ko thể nói ra à?
-Con….!
-Thôi con vào đánh răng đi!! con còn mệt không? má sờ chán nó.- nếu thấy mệt thì hôm nay con nghỉ làm một bữa đi!!
-Con đi làm được mà má!! hơ…! nó hơi choáng.
-Thôi con ở nhà đi! luôn tiện dọn cho má cái kho!! Má đi làm đây!!
-Má…! nó lại gần má.
-Gì vậy? má quay mặt lại.
-Con..xin lỗi!!
-Thôi không sao!! đồ ăn sáng má mua sẵn rồi đó!! tí nữa má ghé qua chỗ con làm xin cho con nghỉ bữa nay!! con đi đánh răng đi!!
-Dạ!!! nó đi thẳng vào trong không dám ngẩng đầu lên.
Nó ăn sáng xong lại lẳng lặng vào phòng. Lúc này nó chỉ muốn nhốt bản thân nó lại, gạt bỏ tất cả mọi suy nghĩ về nhỏ nhưng sao…không được. Mảng kỉ niệm đó dần dần ẩn hiện trong nó, khoảnh khắc nụ hôn đó, cái ôm ấm áp mang hơi thở nhỏ, nụ cười, giọng nói, ánh mắt…Không biết nó có thể như thế này đến bao giờ nữa….Rất sợ gặp nhỏ, vì khi bắt gặp ánh mắt ấy nó sẽ không thể kìm nén xúc cảm, chỉ có thể im lặng đứng sau lưng nhỏ. Khép kín cõi lòng…nó lại khóc…sao bỗng dưng cảm thấy muốn khóc thế này…nếu khóc mà có thể quên nhỏ thì nó cũng sẽ không kìm nén…Đâu đó trong một góc tường, cây ghita nó dựng ở đó. Bước đến gần, nó cầm cây đàn lên, nhớ nhỏ quá…
“Tao sẽ vứt bỏ mày…đừng theo tao nữa…kí ức ơi!!!”
Nó mang cây đàn vứt mạnh vào nhà kho làm cho mấy cái dây đàn đứt hết.( mạnh tay ghê á, tội nghiệp pé đàn…) Trở vào nhà, nó lật cuốn sách luật thi đấu karate ra đọc cho thuộc để chuẩn bị kì giải sắp tới.
-Hai ơi!! nhóc đứng ngay cửa phòng nó.
-Gì vậy? nó vẫn chắm chú vào quyển sách.
-Tối hôm qua!! lúc hai ngủ đó!! có cái chị nào mà cứ gọi vào điện thoại bàn liên tục…Chị nói thứ năm hai nhớ đi làm sớm…!
-Ai?
-Em cũng hok biết nữa! nhưng àm nghe giọng quen lắm!!
-Còn gì nữa không?
-ơ..hết rồi!!
-Em ra ngoài đi!! hai hơi mệt!
-dạ!! trưa nay chở em đi học nha?
-Ừ!! ra ngoài!!
Nhóc ra ngoài luôn tiện đóng cữa phòng lại cho nó. Tin nhắn của thầy Sơn…
” Chieu nay em di hoc som, tren tinh co moi khao sat xuong. Neu em thay tap duoc thay se nho ho bao lanh em len doi tuyen tinh tap them, chieu nho di hoc som”
-HAaiiiii! nó đóng quyển sách lại, đứng dậy vươn vai một cái….