SB Nghèo ! Yêu Không ?
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: SB Nghèo ! Yêu Không ?
Tác Giả : Đang cập nhật
Danh Mục: Truyện Les
Thể Loại:
Lượt Xem: 15561 Lượt Xem
…Nó không về nhà ngay mà lại ghé vào nhà thầy dạy ghita, hình như là thầy đã về, xe thầy dựng trong sân. Nó dừng xe trước cổng, tắt máy rồi đưa tay bấm chuông. Thầy từ trong nhà đi ra…
-Em đấy à? vào nhà đi em!! thầy mở cổng để nó dắt xe vào.
-Thầy về lúc nào mà không báo cho tụi em vậy ạ?
-Thầy mới về thôi!! Thầy cùng nó vào nhà.
-Thầy có công việc gì ở tỉnh thế ạ? nó ngồi xuống ghế.
-À…ở tình người ta tổ chức hội thi năng khiếu ấy mà!! thầy chỉ lên nhận thông báo cho nên về sớm!! Thầy vui vẻ rót nước mời nó.-uống nước đi em!!
-Dạ…em tưởng thầy sẽ ở đi khá lâu nên mới giao lớp cho Trang!!
-Lúc đầu thầy cũng nghĩ vậy….!mà Trang dạy được không em?
Nó cười.-dạy tốt lắm thầy!!
-Ừm!! thầy định để Trang dạy hết tuần này mới thông báo cho các em!!
Nó ngồi lại nói chuyện với thầy khá lâu, hai thầy trò đề cập khá nhiều về vấn đề phối nhạc. Nhắc đến vấn đề này mới nhớ, lần trước nó phá hỏng cây đàn rồi bây giờ chẳng biết ăn nói thế nào với thầy nữa. Nhưng hình như nó đã quyết định là sẽ không học nữa bởi vì đã sát giải đấu, có lẽ nên tập trung cho việc tập luyện thì hay hơn. Mà chuyện này cũng nên nói trước cho thầy biết, còn chuyện cây đàn thì…
-Ơ..thầy ơi!! em có chuyện muốn nói! đột nhiên nó ngập ngừng lên tiếng.
-Gì vậy em?
-Em định không học nữa đâu thầy!!
Thầy ngạc nhiên trước những gì nó vừa nói.
-Sao em quyết định vậy?
-Dạ…sắp đến giải đấu!! em nghĩ là không nên học nữa để có thêm thời gian tập!!
-Vậy ý em muốn nói là em chỉ nghỉ tạm thời thôi à?
-…Không ạ…em nghỉ luôn…!
Thầy nheo mắt nhìn nó, sau đó lại nhìn ra cửa, đôi mắt thầy loáng thoáng nỗi buồn, tiếc nuối người học trò của mình, có lẽ thầy không muốn biết tiếp lí do của nó nữa…
-Thầy sẽ rất tiếc nếu em làm vậy!! em là học trò giỏi của thầy…!
-Em hiểu, nhưng….! nó có chút áy náy nhưng vẫn kiên quyết trong từng lời nói.
Ghita từng là một phần cuộc sống của nó, vậy tại sao nó lại quyết định như vậy…thực ra nó đang nghĩ gì vậy? càng lúc nó càng hành xử khó hiểu, không giải thích được.
Nó ở lại nói chuyện với thầy thêm một lúc rồi đứng dậy đi về, cũng đã gần 11h.
Ở nhà má vẫn loay hoay với nồi canh cho bữa trưa, nhóc thì đang soạn lại sách vở.
-Hôm nay con không đi làm à?
-Dạ xưởng con hết hàng rồi!!
-Vào rửa mặt đi rồi ăn cơm!!
-Con chưa đói…má ăn trước đi!!!
Nó về phòng không quên bấm chốt cửa lại.
Có lẽ bây giờ một chút yên tĩnh sẽ làm nó dễ chịu hơn. Nó gác tay lên trán, mắt nhắm lại nhưng không ngủ…nó không suy nghĩ về chuyện vừa rồi mà là chuyện sinh nhật của Tuấn vào thứ bảy tới…Nó cảm thấy hơi bất an, như sắp có chuyện gì đó xảy ra với nhỏ, cái suy nghĩ đó lờn vờn trong đầu nó..nó thở dài nghe mệt mỏi. Khẽ đưa tay lên rà rà đôi môi, tìm lại hương vị ngọt ngào mà nó cảm nhận được từ nhỏ tối hôm qua…Nó cười bâng quơ, bỗng dưng thấy bản thân yêu nhỏ nhiều quá…
…”nhớ nhỏ quá”!! nó tự nhủ trong lòng. Có lẽ nó sẽ đến dự sinh nhật của Tuấn, dù gì nó cũng tò mò muốn biết Tuấn sẽ giở trò gì vào ngày hôm đó…Trước mặt nhỏ thì nó chẳng có biểu hiện gì gọi là bất thường nhưng với một người ương ngạnh, cố chấp như Tuấn thì nói thẳng ra nếu bắt Tuấn từ bỏ mục tiêu của mình thì quả là một chuyện không dễ. Chỉ vì nhỏ mà nó và Phương từ bạn thân trở thành kình địch, bây giờ lại đến Tuấn…nhưng sự thật là đâu phải lỗi tại nhỏ…
-“Mệt quá!! càng suy nghĩ càng nhức đầu!!”
Nó đứng dậy vươn vai, ra khỏi phòng.
-Con không đói à? má mặc áo khoác, có vẻ như là sắp ra ngoài.
-Má đi đâu vậy?
-Má đến công ti kiểm lại hàng! cơm má chừa cho con trên bàn kìa!!
-Má đưa Minh đi học luôn à?
-Ừ….!
Nhóc xách cặp từ trong phòng chạy ra leo lên xe má, không quên chào nó rồi mới đi học.
Nó rửa mặt sau đó vào bếp ăn cơm…Ăn xong nó chui vào nhà kho lục cây đàn ra, bị đứt hết hai dây rùi…nó đem vào nhà, lau lại rồi treo về chỗ cũ…
Trong nhà chỉ có mình nó, đi qua đi lại chán muốn chết…trưa nắng thế này cũng chẳng biết đi đâu…Nó vào phòng mở nhạc nhỏ rồi từ từ nhắm mắt ngủ…
Mơ màng…
………
Reng…Reng…. điện thoại nó reo làm nó giật mình….
Nó sẽ chết mất nếu cứ mỗi lần vừa chợp mắt mà bị quấy rầy như vầy. Nhưng màng hình hiện ra…
Tuan dang goi
Nó ngồi dậy trong vòng chưa đầỳ nửa giây…
-“Nghe nè”!!
-“Mày rãnh hok zạ”?
-“Chuyện gì vậy”?
-“Nói chuyện tí đi!! gặp mày ở Angel”!!
tút tút
…Nó nhảy ngay xuống giường, vơ đại cái áo khoác rồi phóng xe đến Angel. Tìm một góc
dựng xe, nó đi thẳng vào quán dáo dác tìm Tuấn…
-Đây nè!! Tuấn ngồi ở một góc khuất khó nhìn đang vẫy tay gọi nó, điệu bộ vẫn bình thường nhưg giữa Tuấn và nó chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Nó đến bên bàn Tuấn, chẳng đợi mời, nó kéo ghế ngồi…
-Mày uống gì kêu đi!! Tuấn hỏi nó.
-Khỏi, đi thẳng vào vấn đề luôn đi! mày muốn nói gì vơi tao! giọng nó nghiêm túc hơn bao h hết.
-Mày làm gì gấp vậy? kiếm gì uống đi đã! Tuấn cười nhạt, xem nhẹ vấn đề.
Nó thấy khó hiểu trước sự lơ đễnh của Tuấn, thực ra Tuấn đang muốn nói gì?…Nó gọi trà xanh sau đó lại tiếp tục gặng hỏi….-Mày có vẻ nôn nóng muốn biết tao sẽ nói gì nhỉ? Tuấn từ tốn nhếch mép li cafe sữa.
Nó im lặng, nhìn trừng trừng Tuấn
-Làm gì nhìn tao ghê vậy? Mày với Trang quen nhau lâu chưa? cuối cùng cũng vào thẳng vấn đề.
Nó chẳng mảy may ngạc nhiên với câu hỏi của Tuấn, một câu hỏi cửa miệng của một người đang theo đuổi người yêu của kẻ khác…
-Mới đây thôi!! mày hỏi làm gì?
Tuấn cười nhẹ…-Hj! tao cũng như mày đó!! cũng yêu Trang! cho nên hôm nay tao hẹn mày đến đây là để chính thức thách đấu với mày đó!!
-Mày có tư cách gì mà đòi đấu với tao? buồn cười thật!! nó cười khẩy.
-Cũng phải thôi!! tao không có tư cách thách đấu với mày…nhưng nếu mày ko chịu thì sẽ có người khác thay tao…!
-Nhảm nhí!! ngoài mày ra con tên điên khùng nào nữa!!
-Ấy ấy…điên khùng thì không biết yêu đâu!! là con nhỏ bạn thân của mày đó!! nhỏ đó chơi “bẩn” quá!! Tuấn lấy ống hút khuấy nhẹ li cafe.
-Mày…muốn nói đến Phương à? sao mày biết?!! nó đứng bật dậy.
-Ngồi xuống đi!! Tuấn kéo nó ngồi xuống ghế.-Cho nên mới nói tao và con bạn mày, mày sẽ chon ai? hihi!! chọn đi!! tao hứa tụi mình sẽ cạnh tranh thật công bằng! bởi vậy cho nên tao ghét có sự dối trá!! mà con bạn mày thì đã làm tao ghét rồi đó!! tốt nhất là mày nên cẩn thận nó đi!!
-Mày nói vậy là ý gì? nó thực sự thắc mắc.
Tuấn đứng dậy-Mày chỉ cần biết nhiêu đó thôi!! nhớ đấy!! hãy cẩn thận nó!! vì nó mày có thể thua tao đó!! mà tao cũng nói cho mày biết, chắc chắn tao sẽ giành lại Trang từ tay mày!! NHớ đi sinh nhật tao đó!! Tuấn ra về.
-Nếu tao không đến dự thì sao?
-Phải, nếu như mày sợ…
Tuấn ra xe còn nó ngồi mãi ở Angel…Suy nghĩ về những gì Tuấn nói khi nãy…Phương à? Phương thì dính dáng gì đến chuyện này? mệt thật!!…
…Về phía nhỏ…
“Không biết h này Vỹ đang làm gì?” nhỏ suy tư, khe khẽ đan tay trên những dây đàn ghita.
My le lén đi vào.
-Làm gì mà trầm tư vậy pà chị? nhớ pé Vỹ nhém ùi đúng hok? My lên tiếng làm nhỏ giật mình.
-Hjx…em cứ như ma ý!! làm hít hồn!! nhỏ thở phào.
My ngồi xuống sờ sờ cây đàn.-Nó đẹp quá!!
-Vậy sao? nhỏ nhìn lại cây ghita đang ôm trên tay.-Vỹ chọn đó!!
My mỉm cười nhìn chị mình.
-Chị yêu Vỹ lắm à?
-Ừm…rất yêu!!
My ngồi sát lại nhỏ, cầm tay nhỏ lên.-Chị thật hạnh phúc!!ước gì em cũng có một mối tình như chị!!
Nhỏ vỗ vỗ tay My.
-Em muốn vậy thật sao?
-Đương nhiên rồi!! có một tình yêu chân thành ai mà chẳng muốn!! tại sao những chàng trai em từng yêu chỉ toàn yêu em vì tiền? vì bề ngoài vậy chị? em ghét như vậy lắm!!
-Vậy tại sao em cũng cứ quen!!
-Em quen là để chứng minh cho lũ con trai biết chúng chẳng là gì cả!! toàn một lũ hám tiền…!
-Đừng nghĩ vậy! không phải ai cũng nhứ vậy đâu em à!!…
…-Hy vọng như lời chị nói! My cười buồn.
-Thôi em ra ngoài!! nếu chị có đi đâu thì khóa cửa nhá!! em mới làm cái chìa khác rồi!! My đứng dậy ra ngoài.
-Mà này…! nhỏ lên tiếng.
-Dạ?!! My quay mặt lại.
-Hãy cẩn trọng với Thiện!!
-Em hiểu mà!!
My lặng lẽ xuống nhà sau dắt xe nhỏ lên…
Nhỏ tiến ra lan can, đặt hai tay lên thành lan can, ánh mắt nhìn xa xăm về khoảng sân trải đầy nắng…
Chợt nghe có tiếng gọi từ xa, phía đầu hẻm…Người nhỏ yêu dần xuất hiện…Giữa trời đang nắng, có một tên điên khùng đầu trần kêu tên nhỏ í ới. hj! ai ý nhỉ?
-Là Vỹ!! nhỏ chạy ào xuống mở cổng cho nó.
Mặt mũi nó đỏ hực, mồ hôi nhễ nhãi trông bẩn thỉu mún chít( kệ, vậy mới hoang dã)
-Trời đày hay sao mà không mũ nón thang thang ngoài đường vầy nè? nhỏ phụ nó dắt xe vào nhà, rồi lấy khăn ướt cho nó.
-Hi! cám ơn zdợ! nó nhe răng cười, điệu bộ thấy phát ghét.
-zdợ cái gì mà zdợ? khát nước hok? em xuống lấy nước cho!!
-Ừm…!
…Nhó lấy chai nước khoáng cho nó.
-Nhà hok có trà xanh hả?( có uống rùi còn yêu cầu)
-Từ sáng đến h em có bước ra khỏi cửa đâu mà mua, với lại ai mà biết là anh qua đâu!! nhỏ lấy 1 dĩa trái cây để lên bàn.
-Ê pé!! nó khều nhỏ.
-hả?
-Đi sinh nhật Tuấn không?
-Đương nhiên ùi!! nhỏ bóc quýt đút cho nó.
-Ưm…chua óa!! (>..0) nó nhăn mặt.-Sao ham dữ zạ? mới nói đi là đi liền hả?
…-Hok phải ham, nhưng dù gì Tuấn cũng là bạn anh muk`!! vợ chồng mình đến dự cũng có sao đâu!! hay là anh lo Tuấn sẽ giở trò gì với em? hihi! nhỏ ngồi lên đùi nó.
-Cô thế này ai àm dám làm gì? nó liếc yêu nhỏ.
-Đúng ùi!! dễ thương vầy ai mà nỡ làm gì chứ!! nhỏ nhún vai, cười đắc chí.
-Thiệt hok ai dám làm gì hok? ngon ngồi im thử coi!! Nó thọc léc nhỏ
Nhỏ nhột nhảy tưng tưng lên trông pùn cười chết được
-Thoy muk“! em đầu hàng!!hihi! nhỏ cười ngây ngất.
Nó đưa tay ôm nhỏ vào lòng.
-Vợ yêu!! hay là em đừng đến thì hơn!!
Nhỏ nằm trọn trong lòng nó, mệng hỏi nhỏ.-Sao chứ? em đi cũng được mà!! với lại em cũng thắc mắc không biết Tuấn sẽ làm gì!! cho em theo với!! (đang dụ nó)
-Em đi, chỉ tổ làm anh lo thêm!! nó thở dài…
-Thoy! cho em đi đi mà!! thương muk`!!
Nhỏ nhún người lên hôn nó…Hưm…!
-Thôi thôi pà!! đừng có làm trò đó!! người ta chịu hok có nổi đâu!!( hihi! bỏ cuộc ùi)
Nhỏ ôm nó, cười thỏa mãn…
Nó và nhỏ kéo nhau ra sau vườn ngồi trên cái xích đu nói chuyện…Nhỏ ngồi sát, đầu tựa vào vai nó như cái ngày đầu tiên khi cả hai ở hoa viên…Giọng nó ấm áp, nâng niu từng ngón tay của nhỏ. Nó hỏi khá nhiều về gia đình của nhỏ, về ba, mẹ, và cả anh Hưng nữa, nhỏ cũng chẳng ngại kể cho nó nghe tất cả những gì về mình…Nhỏ yên tâm khi ở bên nó, hạnh phúc và an toàn trong vòng tay nó. Không giống cảm giác lạc lõng, cô đơn lạnh lẽo như lúc ở cái căn nhà nơi nhỏ sinh ra. Tất cả những gì liên quan đến nơi đó nhỏ đều không ấn tượng, căn nhà rất rộng, đầy đủ tiện nghi nhưng lại thiếu hơi ấm con người, thiếu sự quan tâm, thiếu tiếng cười nói của ba, má và anh trai. Cứ ngỡ như nhỏ chẳng có ai thân thích trên đời này cả. Thật nhàm chán, so với ở đây, nhất là khi ở bên nó thì mọi thứ quả thực là ngược lại…Nhỏ thật sự yêu nó…yêu rất nhiều…cứ ngỡ như nếu thiếu nó trên đời nhỏ cũng như không tồn tại…
***
Một ngày cứ như vậy mà trôi qua, tối đến sau h tập võ về nó nằm lì trong phòng, rãnh rỗi đến mức không có việc gì làm, chỉ biết cầm đt lên nhắn ba cái tin nhắn dở hơi cho đám bạn cũ. Mai là sinh nhật Tuấn, nó chẳng hề cảm thấy lo lắng vì giữa nó và Tuấn đã thỏa thuận là sẽ cạnh tranh nhau thật công bằng, mà nói gì thì nói cũng nên đề phòng…Còn chuyện hồi trưa Tuấn nói với nó thì sao nhỉ? về ng` bạn thân của nó ấy, mà cũng thể nói là bạn thân được. Giờ phút nầy đầu óc nó chẵng một chút gì là muốn suy nghĩ đến Phương. Thật tồi tệ, một con bạn trơ tráo, đang tâm lừa gạt nó trong suốt 4 năm chỉ vì một chút ích kỉ nung náu trong lòng con người đó…