Phượt Cùng Em Gái Loli ( Update Chương 12 )

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Phượt Cùng Em Gái Loli ( Update Chương 12 )

Tác Giả:

Lượt Xem: 1978 Lượt Xem

CHƯƠNG #4 (~1)

Bây giờ đã quá nửa tháng 12, cuộc sống của hai thằng Bi-Bo dần trở lại bình thường, nhưng dư âm từ chuyến phượt đầu tiên vẫn được tụi nó nhắc lại mãi, tới mức má thuộc lòng luôn chỗ nào cả đám phải đứng chờ anh Khanh leo lên trước rồi thòng dây xuống cho tụi nó đu lên, chỗ nào ngồi ăn trưa trên một “bệ” đá bằng phẳng lưng chừng núi, vừa ăn vừa ngắm cảnh đồng bằng ngút mắt bên dưới, chỗ nào cắm trại lạnh teo, rồi tụi nó đã tắm chỉ với 1.5L nước mỗi đứa một cách thần kỳ ra sao, dù về nhà đã thử tìm cách lặp lại kỷ lục đó mà fail toàn tập. Rồi đường xuống núi ít ấn tượng hơn, ít được tụi nó nhắc tới, nhưng má cũng phải nghe đi nghe lại cái đoạn thằng Bi “lấy trứng chọi đá” đến phát ớn.
Sau cả tháng mấy bị hai thằng nhóc nhai đi nhai lại mãi về chuyến phượt đầu đời của tụi nó, má ám ảnh tới mức hôm nay hai thằng vừa mở màn bữa tối bằng việc
– Nhìn chả bò này con nhớ tới bữa hổm trên đỉnh núi…
– …Ăn tối với mì ly đúng hông? Ừa ừa má biết rồi, biết rồi. Thôi ăn đi tụi con.
– Nhưng mà bữa đó ngon thiệt đó má, cả ngày leo trèo …
– …Mệt nên ăn ngon chứ gì. Hai đứa cứ lo nói mãi má ăn hết phần bây giờ.
– Má, hì hì.
– Gì nữa vậy? Lại Bà Đen hay Ma Thiên Lãnh nữa hả con?
– Hổng có. Mà chỗ khác, hì hì…
– Khác sao?
– Anh Khanh nói tuần tới ảnh có chuyến đi phượt ở Bảo Lộc, má à… hì hì hì..
– Má ơiiiii… hì hì
– Mấy đứa muốn đi đúng hôn? Sao hổng để tết Tây đi luôn? Kết hợp với cuối tuần được nghỉ 3 ngày lận đó. Rồi cho má đi với.
– Ui trời. Đi cái này mệt lắm má đi hổng nổi đâu.
– Đúng rồi, đi băng rừng đeo ba lô mấy chục ký luôn đó, nặng lắm.
– Xạo! Sao nghe nói mỗi đứa đeo ba lô 7-8 ký gì thôi mà.
– Cái đó do anh Khanh vác gần hết dùm tụi con rồi. Tụi con vác lều, quần áo, nước với mấy thứ linh tinh khác à.
– Chứ má người lớn đi thì vác mấy chục ký như ảnh thì đi sao nổi. Băng rừng leo núi đó. Ghê lắm.
– Chà chà, nghe ghê thiệt ha.
– Dạ, đúng rồi đó má. Má đi hổng nổi đâu.
– Ghê vậy thì chắc con nít như hai đứa đi không nổi đâu. Ở nhà cho lành.
– Máaaaa này, kỳ quá à!
– Haha. Sao kỳ?
– Tụi con lớn rồi mà. Má nhìn con chuột của con nè!
– Thôi thôi, ngày nào cũng khoe chuột hết! Sao hổng nói ảnh đợi tết Tây đi luôn cho khỏe.
– À, ảnh nói lúc đó xe đò đông đúc lắm. Chen chúc mệt nữa. Đi trước lễ như vậy khỏe hơn.
– Thì ra. Nó nói cũng có lý.
– Vậy thì… máaaaa… hì hì hì.
– Hồi chưa biết phượt là gì thì không sao, chứ nghe tụi con kể cái vụ leo trèo nguy hiểm như vậy má ớn rồi hà. Sao không kéo va li mua tour đi du lịch cho lành.
– Ủa, con nghe ai nói để cho tụi con đi để cứng cáp, không bị… thư sinh công tử gì mà ta?
– Đúng đúng. Không ẻo… à mà thôi, nói chung là … cho tụi con đi đi máaaaa…!
– Thôi được rồi. Đi nhớ cẩn thận nha. Đừng vì một chút sai lầm thì phải trả giá cả…
– Dạ dạ, con biết rồi!
– Gì mà “dạ” nhanh vậy, tui chưa nói hết mà?!
– Hì hì… Tụi con cẩn thận dữ lắm má ui! Lúc đi anh Khanh nói hết những nguyên tắc an toàn cho cả đám rồi. Má thấy con Loan hông, nó mới 9 tuổi mà vẫn đi như tụi con đó, có sao đâu.
– Đúng rồi, cẩn thận lắm má ui, hổng phải lo đâu.
– Rồi anh Khanh nói tụi con chừng nào? Trước lễ chỉ có cuối tuần sau thôi chứ thêm tuần nữa nữa là vô lễ rồi còn gì.
– Đúng rồi, tuần sau đó.
– Chuẩn bị đồ hết chưa?
– Có sẵn hết rồi mà. Mua đợt trước á.
– Đợt này tụi con … lấy xe đạp đi đó má.
– Gì? Phượt ở Bảo Lộc mà đi xe đạp?
– Nghe anh Khanh nói gần Bảo Lộc gì đó.
– Nhưng mà hổng phải chạy xe đạp lên đó. Mà là gởi vô cốp xe đò, lên Bảo Lộc đạp xe đi vô điểm phượt gần đó thôi.
– Ờ. Vậy cũng được. Trên đó đồi dốc, chạy xe cẩn thận nha mấy đứa.
– Dạ. Con biết rồi.
– Hèn gì tháng trước thấy thằng Khanh đã có xe máy xịn lại mua một cái xe đạp.
– Wow, xe đạp đó của ảnh dữ dằn lắm đó.
– Nghe nói nhiều ngàn đô một chiếc chứ không đùa đâu.
– Gì ghê vậy? Xe gì mắc dữ. Má tưởng mười mấy triệu như xe hai đứa là cùng chứ.
– Xe tụi con là sườn nhôm. Xe ảnh sườn bằng sợi carbon đó má.
– Không chỉ có sườn xe, mà nhiều chi tiết cũng carbon luôn, nên cái xe nhẹ xìu à, con xách lên bằng 1 tay được luôn. Đạp đã lắm.
– Mày đạp hồi nào mà kêu đã?
– Thì… tao đoán vậy.
– Ảnh có cho ai mượn đâu, sợ mất đó má. Nói cho mượn xong tụi con làm mất thì hổng lẽ qua bắt đền má mấy ngàn đô cho cái xe đạp cũng kỳ…
– Khanh nó nói đúng mà. Hai đứa mượn mà làm mất thì đi ra quán phở xin rửa chén lấy tiền đền cho nó, chứ má không có tiền đền đâu nha.
– Hihi. Má cứ nói vậy!
– Chứ nói sao?
– Tụi con kỹ lắm chứ đâu có ẩu.
– Thôi đi mấy anh! Hai anh làm mất xe đạp bao nhiêu lần rồi?!
– Hơ hơ… thôi mình ăn đi má, đồ ăn nguội hết rồi kìa, hì hì
Thế là ngày đi phượt mà cả đám trông đợi cũng đến. Tối muộn hôm đó tụi nó dồn hết ra cổng, cả má, cậu, mợ cũng ra vẫy tay chào đám nhóc nhà mình. Rồi con Loan leo lên sau xe đạp thằng Bo như thường lệ, anh Khanh chở hai cái ba lô ở yên sau, thằng Bi chở một cái.
Cả đám đạp ra bến xe. Khi tới nơi đã hơn 11 giờ, khách cũng không đông lắm.
Anh Khanh vô mua vé rồi báo cho mấy đứa mang xe đạp và ba lô đi gởi vô cốp. Xong đâu đấy mọi người lên xe.
Đây là xe giường nằm nên mỗi đứa một giường. Hai thằng Bi-Bo khổ sở ráng nằm cho lọt cái giường bé tí ở bên trên, còn anh Khanh thì nằm giường cuối xe, mình anh mua 2 giường sát cạnh nhau mới vừa bề ngang, còn chân anh phải thò ra một khúc ở lối đi, nhìn anh bị ép rất tội.
Đám nhóc thấy vậy cười khúc khích. Thằng Bo nói nhỏ với hai đứa kia
– Khủng long có khác.

– E hèm!
– Trời, sao anh thính tai dữ.
– Tuốt dưới đó cũng nghe được nữa, há há.
– Mắt anh nhìn bốn phương, tai nghe tám hướng mà, ha ha
– Sao giống … dị nhân quá. Hihi
Khi xe bắt đầu chạy được một lúc, cảm giác chật chội lúc mới lên xe cũng dần dần thay thế bằng sự thích nghi. Hai thằng nhóc nằm duỗi chân, đầu vượt lên tuốt bên trên của chỗ gối đầu bình thường, nhưng nhờ cái gối mềm lót ở gáy nên cũng không đến nỗi quá cấn. Tụi nó ngưỡng mộ nhìn con Loan nằm thoải mái trên cái giường ở tầng dưới. Còn nhỏ cũng có cái lợi riêng của con nhỏ, chứ to con như tụi nó, hoặc quá khổ như anh Khanh thì đi xe giường nằm này đúng là hành xác. Nhưng vì là đi chơi nên tụi nó thấy vẫn chịu được hết, vẫn vui như thường à.
Xe chạy đến Phương Lâm gì đó thì dừng. Anh Khanh vẫn nằm yên không xuống, ngáy khò. Hai nhóc sinh đôi vừa mới thiu thiu ngủ thì bị tiếng của anh lơ xe đánh thức
– Xin chào quý khách. Xe đã đến trạm dừng chân Phương Lâm, quý khách có nhu cầu đi vệ sinh hoặc ăn uống vui lòng xuống xe, chúng tôi đã có chuẩn bị dép sẵn ở bên dưới, trong vòng 30 phút sau xe sẽ khởi hành. Quý khách vui lòng chú ý số xe để tránh lên nhầm xe khác…
Nhỏ lớn giờ hai thằng chỉ đi du lịch mua tour với má, hoặc hai nhà nó và cậu gom lại đi xe mười mấy chỗ, làm gì đi xe đò giường nằm tự túc như vầy, nên tụi nó dù ngủ giữa chừng nhưng cũng muốn xuống xem trạm dừng chân trông như nào.
Thế là hai thằng đợi mọi người lục tục xuống xe thì cũng leo xuống khỏi giường, thấy con Loan đã ngủ ngon lành nên tụi nó không gọi, mà đi ra trước, rồi xuống xe.
Thằng Bi kêu lên
– Đã thiệt! Có dép cho mình mang luôn nè.

– Ờ. Tiện lợi ghê ha. Khỏi xách bịch giày xuống mang vô mất công.
Thế là hai thằng nhóc ngố tàu lần đầu đi xe đò cùng nhau xuống xe, khoái chí đi ngắm đông ngắm tây, rồi kêu hai tô hủ tiếu gà để ăn. Thằng Bi vừa húp sùm sụp vừa nhăn mặt
– Đồ ăn dở quá.
– Ờ. Thất vọng toàn tập. Vậy mà bà con xuống xe ào ào.
– Mày hổng thấy xe nó tắt máy lạnh hả? Nằm luôn trên đó ngộp chết đi được, trừ khi ngủ say quá thì mới không biết thôi.
– Đúng đó. Tao ngủ chập chờn à, nó dừng xe tắt máy lạnh rụp phát là ngộp thấy tía.
– Mày thấy rồi hả? Tía như nào mô tả cho tao biết với, há há.
– Hơ hơ. Ca này khó, bỏ qua đi kưng!
– Cưng cái … Êh! Lát đi mua bánh kẹo gì không? Thấy hàng đồ ngọt kia bán đủ thứ kìa.
– Tao thấy hồi nãy rồi, mà sợ dở như tô hủ tiếu này á.
– Ờ. Tao cứ tưởng đang ăn nước lã bỏ chút hủ tiếu với gà.
Hai đứa vừa ngồi ăn vừa tám, xong kéo nhau đi toilete rồi sau đó nhăn nhó rửa tay đi ra. Đứa nào cũng chỉ nói một câu
– Tệ quá!
Thế là tụi nó cùng nhau lên lại xe, leo lên giường của mình. Ít phút sau xe lại lăn bánh.
Dọc đường hình như xe dừng lại một vài trạm gì đó, bỏ hàng, lấy hàng dưới cốp rầm rầm, rước khách lên từ trạm, xong rồi chạy tiếp.
Khi tụi nó vừa thiu thiu ngủ ngon được một chút thì bị gọi dậy
– Mấy em, trạm Bảo Lộc tới rồi nè!
Hai thằng còn ú ớ chưa tỉnh thì có tiếng anh Khanh gọi nhỏ
– Bi, Bo, Loan, dậy đi, tới rồi.
Thằng Bi nằm ở cạnh cửa sổ, ngó ra ngoài trời vẫn còn tối mịt mù, nó ngơ ngác
– Sớm vậy?!
– Tới nơi thì xuống xe chứ sớm hay muộn gì tụi em?!
– Rồi rồi, xuống ngay!
Thế là trong khi anh Khanh đánh thức con Loan, hai thằng dụi mắt xong leo xuống dưới. Xe vẫn còn đang chạy chứ chưa đưng lại. Con Loan nằm giường sát sàn nên chỉ cần lom khom chui ra là được.
Cả đám di chuyển ra trước xe, chỗ gần tài xế. Xe vẫn còn chạy, anh lơ nói
– Mấy em ngồi xuống đi. Có gởi hành lý không?
– Có chứ. Em gởi mấy cái xe đạp với ba lô mà.
– À à. Nhớ rồi. Nhóm xe đạp.
Thế là cả đám ngồi bệt xuống lối đi ở ngay đầu xe, mở túi nylon lấy giày ra mang vô sẵn.
Lần đầu tiên tụi thằng Bi-Bo được nhìn đường từ view này. Tấm kính xe khách rất to, rất rộng, view đường phía trước gần như được bao quát toàn bộ luôn, cảnh vật từ trong xe nhìn ra gần giống như đi xem phim trong rạp vậy. Ánh đèn pha sáng trưng lan tới đâu là bóng đêm bị quét sạch đến đó. Nhà cửa hai bên đều đóng cửa im lìm, xe “lướt” tới êm ru cho tụi nó cảm giác bềnh bồng như đang ngồi trên thảm bay, con đường như cái băng chuyền im lặng “chạy” liên tục xuống bên dưới đầu xe. Cảnh quan này lần đầu tiên được xem khiến hai đứa nhóc gần như bị thôi miên vì thích thú.
Con Loan thì gà gật, mắt lim dim ngồi dựa vô ngực anh Khanh, được anh Khanh đưa tay ôm choàng lấy nên con nhỏ có vẻ thoải mái lắm.
Tụi thằng Bi-Bo đã tỉnh rụi luôn rồi. Tụi nó háo hức căng mắt ra nhìn những điều mới lạ lần đầu được thấy.
Rồi xe giảm tốc độ lại, cửa mở ra, và xe tấp vô lề, dừng lại nhẹ nhàng. Hai thằng Bi-Bo đoán chắc tài xế cố gắng chạy sao cho êm nhất để thành khách không bị thức giấc.
Cả đám lục tục bước xuống xe. Anh Khanh xuống trước, tới con Loan, và ngay sau đó khi hai thằng Bi-Bo đặt chân xuống đường thì tụi nó kêu lên
– Trời ơi! Lạnh quá!
– Lạnh thì mặc áo khoác vô!
– Tụi em bỏ trong ba lô hết rồi, grừ…
– Anh dặn rồi mà vẫn quên. Thôi, lấy ba lô, lấy xe nhanh đi.
– Dạ.
Ba lô được anh Khanh chỉ cho lơ xe, đưa vé gởi hành lý, và thế là 4 cái ba lô to nhỏ khác nhau được quăng xuống lề đường. Sau đó là 3 cái xe đạp. Lúc gởi vô cốp, anh Khanh cẩn thận bọc thân xe của anh bằng mớ nylon xốp ở những chỗ dễ trầy, nên lúc này anh tháo mấy miếng đó ra, nhét lại vô ba lô để dùng trong chuyến về.
Xe hai thằng Bi-Bo không được kỹ như thế, chẳng bao bọc gì hết, nên lúc này tụi nó mới có thời gian cuống cuồng mở ba lô, lấy áo lạnh ra mặc vô, xong nhảy tưng tưng tại chỗ cho nóng người. Tụi nó hỏi anh Khanh
– Giờ đi đâu đây anh? Phù phù lạnh quá!
Anh Khanh nhìn đồng hồ rồi trả lời
– Vô trạm của nhà xe ngồi chờ đi. Anh có hẹn đứa bạn thổ địa đi chung với tụi mình nữa. Nhờ nó dẫn đường vô rừng á.
– Ủa, bạn trai hay bạn gái của anh vậy? Hí hí..
– Bạn tra… Êh êh! Anh không mắc lừa đâu nhá. Há há… Thằng bạn học phổ thông của anh. Xưa nhà nó trên Tây Ninh gần nhà anh á. Sau đó cả nhà dời lên đây hết.
– Oh. Vậy là anh bạn trai đó của anh cũng là dân chơi xe đạp luôn hả?
– Thằng bạn nha! Hè hè. Nó chạy xe máy. Lười đi xe đạp lắm. Lát bỏ bớt ba lô qua nhờ nó thồ dùm cho!
– Quá đã!
– Bạn trai anh Khanh quá good! Há há
– Sáng chưa uống cafe mà đã sung vậy mấy đứa, hehe, chơi chữ miết hà. Ngồi đây đi cho ấm!
– Thôi, tụi em ngồi băng ghế đầu này ngó xe luôn.
– Đúng rồi, má nói tụi em làm mất xe miết, mất nữa cho đi bộ luôn, hic hic.
– Vậy ngó luôn dùm cái xe của anh nha.
– Ok man!
– Có đứa nào muốn đi vệ sinh gì không?
– Em muốn!
– Èo! Em coi thấy sạch thì hãy đi nha Loan. Nãy tụi anh đi chỗ trạm dừng chân dơ lắm.
– Ủa. Hai đứa có xuống trạm dừng chân hả?
– Có anh. Đồ ăn dở ẹc.
– Còn toilete thì dơ hầy.
– Uh, nên anh ngủ luôn, đâu biết hai đứa xuống đâu. Ở đây khác, toilete họ làm sạch lắm, sạch bóng như nhà mình luôn nên anh mới chọn nhà xe này á. Giờ tranh thủ đi chứ nay với mai mình toàn ở trong rừng thôi đó. Không có mấy toilete như vầy đâu.
– Ở nơi ấy, tôi đã thấy…
– Họ đi ấy, không cần giấy…
– Chỉ cần lá cây rừng, hahaha… (Cả hai thằng đồng thanh hát câu này)
– Haha. Mới đi phượt có một tour vừa rồi mà hai đứa cũng biết bài này nữa hả? Haha.
– Tụi em vô group phượt trên facebook mà anh. Cũng học nhanh lắm.
– Ờ, nhất là mấy cái xấu thì em chịu thua nó.
– Nói gì vậy Bi? Sao nỡ thua anh kém em vậy? Haha
– Thôi vậy anh với con Loan đi trước đi, tụi em canh xe.
– Ừ.
Hai thằng nhóc nghiêm chỉnh ngồi hàng ghế chờ đầu tiên trong trạm xe để canh 3 chiếc xe đạp dựng ngoài cửa. Nhiều khi thấy má cứ nói vui vẻ như vậy chứ má nói được là làm được đó. Tụi nó bình thường giỡn với má suốt ngày nhưng má mà hét tướng lên là hai thằng đều sợ chạy mất dép, nên lúc này đều ngoan ngoãn ngồi canh xe thôi.
Chừng mười phút sau anh Khanh đi ra, ngồi xuống hàng ghế đầu và nói
– Anh xong rồi. Hai đứa vô đi. Để xe đó anh canh cho.
– Dạ
Hai thằng đứng lên, đi vô phía sau của trạm xe. Trên này chắc bất động sản rẻ, trạm xe này được xây dựng trên một miếng đất rộng rãi. Giờ này còn đang giữa khuya nên chỉ thấy nhân viên trực quầy là còn thức, mọi người hầu như đều đã ngủ hết. Hành lang đi xuống khu nhà vệ sinh hơi tối, một số bóng đèn đặt cách quãng khá xa không rọi sáng được hết cảnh vật xung quanh, ánh sáng lại bị màn sương mờ mờ dồn lại gần bóng đèn, còn ngoài vùng đó là một vùng trắng xóa. Hai thằng nhóc vừa đi vừa nhảy tưng tưng, xoa tay liên tục vô nhau rồi đưa lên miệng thổi phù phù cho bớt lạnh.
Lò dò đi một đoạn, tụi nó thấy bảng hiệu toilete ở một góc tường thì rẽ vào. Hai bên lối đi dài có trồng hai hàng cau vàng um tùm rậm rạp, và một thảm cỏ hẹp chạy dọc lối đi. Cảm giác không khí chung quanh rất sạch sẽ, hoàn toàn không có mùi gì hết, thậm chí hai đứa còn cảm thấy người ta chăm chút chỗ này còn đẹp hơn nhà vệ sinh trong sân bay luôn, chỉ có điều sương sớm đang mù mịt và bóng đèn thì chỉ có một bóng màu vàng nên đoạn đường này hơi tối.
Khi hai đứa tới gần cuối lối đi thì thấy con Loan đang đi ra. Vừa đi con nhỏ vừa chỉnh lại quần, phủ áo xuống, trên cổ choàng cái khăn choàng màu đỏ bằng vải len. Thằng Bo phì cười
– Lâu dữ vậy cô bé quàng khăn đỏ? Xong hết rồi à, hì hì…
– Dạ.
– Trong đó sạch không em?
– Sạch lắm luôn, còn hơn nhà mình nữa.
– Chà chà. Anh nghe mà tò mò dữ. Để vô coi thử như nào.
Thằng Bo chợt hạ giọng
– Mày vô đi trước đi Bi, tao vô sau.
– Hả? Sao vậy?
Hỏi xong chợt nó nhìn qua con Loan, ánh mắt như muốn lột truồng con nhỏ ra, rồi nhìn trước ngó sau, và cười hì hì nói với thằng em
– Hì hì, ok mày. Cẩn thận! Có gì… chờ tao ra nữa.
– Yên tâm. Anh em mình như 1 mà, hè hè…
– Mấy anh nói gì vậy? Sao anh Bo hổng vô trỏng luôn đi. Sạch lắm. Hổng cần anh Bi đi trước làm chuột bạch đâu, hihi…
– Anh đâu có cần nó vô trước làm chuột bạch. Anh kêu nó vô để tranh thủ thời gian hai đứa khỏi chờ nhau thôi.
– Em thấy bên nữ có tới mấy toilete lận, chắc nam cũng vậy hà, hổng phải chờ đâu.
– Anh đâu có nói chuyện toilete, hí hí. Mày còn đứng đó nghe nữa! Còn không tranh thủ đi lẹ đi.
– Ờ ờ, haha, ở lại vui vẻ. Nhớ chờ tao!
– Biết rồi, hí hí
Nãy giờ hai thằng đều hạ giọng thì thầm, con Loan đứng nhìn thằng Bi đi vô trong, còn lại thằng Bo vẫn đứng trước mặt, con nhỏ hạ giọng theo
– Sao mình phải nói nhỏ vậy anh Bo?
– Tại vì anh sắp rủ em chơi cái này vui lắm?
– Hả? Chơi gì?
– Hí hí…
Thằng nhóc cười tít, hai mắt cong thành hai hình vành trăng khuyết luôn rồi. Nó nhìn con nhỏ mà nuốt nước miếng ừng ực, như con chó sói độc ác nhìn cô bé quàng khăn đỏ vậy, đúng ra thì … là bác thợ săn sẽ hợp lý hơn, vì thằng ku lúc này chẳng muốn ăn con nhỏ vào bụng như chó sói, mà chỉ muốn “ăn” con nhỏ một trận đã đời thôi.
Con Loan ngạc nhiên nhìn thằng anh họ, rồi nó bổng ngớ ra, xong quay đầu nhìn quanh quất.
Thằng Bo lại thì thào
– Vô bụi cây kia đi, quanh đây hổng có ai đâu. Người ta ngủ hết rồi.
– Nhưng… nhưng còn nhân viên trực…
– Yên tâm, người ta ở đó ngủ gật chứ không rảnh xuống toilete canh tụi mình đâu. Đi vô đây với anh!
Vừa nói “bác thợ săn” vừa nắm tay kéo tuột “cô bé quàng khăn đỏ” đi vô trong bụi cây ở một bên lối đi. Lựa chỗ tương đối trống và sạch sẽ để len vô, sau đó mới dắt con em vô chỗ rậm rạp hơn, rồi hối hả đưa tay sờ bướm con nhỏ.
Dù qua một lớp quần thun nhưng cái bướm con nhỏ vẫn mang lại cảm giác rất phê khi sờ, nhất là cái mu con nhỏ thuộc dạng rất cao, mặc quần bình thường mà kéo lưng quần lên trên một tí là cái mu con nhỏ đội đáy quần phía trước nhô lên cao vút, cực kỳ khiêu khích.
Thằng Bo nuốt nước miếng ừng ực, nó không lưỡng lự thọt tay vô lưng quần con nhỏ, và cả hai đứa đều xuýt xoa kêu lên nho nhỏ. Thằng nhóc rên lên
– Người em ấm ghê. Đã đã, hí hí…
– Tay anh lạnh thì có. Lạnh ngắt hà!
– Nên nó mới cần em sưởi ấm đó. Dạng chân ra cho anh sờ chút coi.
Con Loan mặc dù nhăn nhó nhưng vẫn dạng chân ra cho thằng anh họ sờ bướm. Thằng Bo sờ đến nghiện. Hai mép bướm mịn màng mới đầu còn khép chặt lại với nhau, sau một lúc được nó sờ sờ thì bắt đầu sưng lên, rồi hé mở ra hai bên, chừa ra cái đường chẻ ướt mẹp và cực kỳ mềm mại ngay chính giữa. Càng sờ nước ra càng nhiều, thằng Bo thọt ngón giữa vô móc ngược lên rồi rên rỉ
– Quá phê! Bướm em ra nhiều nước ghê!
– Anh Bo kỳ cục hà!
Thằng Bo khoái chí khom người “móc lốp” cho con nhỏ tuôn nước ồ ạt, ngón cái không quên tranh thủ vân vê trên cái hột le đã cương cứng của con nhỏ. Cái hạt bé xíu đó của cin Loan đã tự động nhô ra khỏi lớp màng bao trên đỉnh mu, làm thằng ku có thể nhận thấy bằng đầu ngón tay luôn. Đang móc ngon lành, nó thèm quá rút ngón tay ra đưa vô miệng mút, thì ngay lập tức phải quay ra sau và phun vèo vèo rồi thì thầm kêu lên
– Sao nó có mùi tinh vậy trời?! Chiều nay mình đâu có làm gì nhau đâu?
– Anh Bo này, nói gì kỳ.
– Hí hí. Anh nói vậy mà. Để anh hửi thử xem.
Vừa nói thằng ku vừa đưa tay lên mũi lại, còn chưa kịp hửi thì con Loan đã nắm tay nó kéo xuống, mặt có vẻ dỗi.
Thằng ku nghĩ thầm
– Chắc bướm nó ngủ cả đêm lại chưa tắm nên có mùi lạ. Mà kệ, nước gì cũng tốt hết, tinh cũng kệ, chơi càng không bị khô, hè hè..
Thế là thằng nhóc nghiêng hẳn người xuống trước bụng con nhỏ, ngón tay giữa thọc khí thế trong bướm con nhỏ, từ dưới chọc lên, tìm cách kích thích đứa em họ còn chưa lên 10 của mình càng nhiều càng tốt.
Chừng năm phút sau, thằng Bo nói
– Em xoay ra sau đi!
Đợi con nhỏ quay lưng lại phía mình, nó nắm lưng quần con nhỏ tuột xuống đến gối. Sau đó nó tuột quần mình xuống. Con ku bất chấp cái lạnh, bung ra nặng nề gục gặc, sức nặng cả súc thịt to khủng đó đập vô mông con nhỏ đang chu chu ra sau kêu “tạch” một tiếng.
– Em khom người chống tay lên hai đầu gối đi.
Thấy con nhỏ ngoan ngoãn làm theo, thằng Bo rùn hai gối xuống, cầm ku đút vô giữa kẽ mông căng tròn của con em, cảm nhận sự căng nẩy của hai nhóm cơ thịt quyến rũ này, và cả hơi ấm từ làn da mịn, rồi nó mới đẩy nhẹ một chút xuống dưới, và chạm vô một chỗ ướt mem.
Con Loan thò một tay ra sau cầm lấy đoạn đầu con ku, rồi tự mình nắm ku kéo vô trong lỗ âm đạo.
Được con nhỏ giúp sức, thằng Bo nắm hai bên eo con em làm điểm tựa đẩy ku tới trước, và há miệng ra kìm nén một tiếng rên sắp bật ra của mình.
Giữa cái lạnh mười mấy độ, sương giăng mù mịt, con ku của nó chui vô trong cửa mình mang lại cảm giác như từ địa ngục lên thiên đường. Cảm giác nóng rực và mềm mại bao quanh con ku trong một đêm đông ở cao nguyên như vầy ngay cả dân chơi thứ thiệt cũng còn phải trầm trồ khen lấy khen để, nói chi là một thằng nhóc chỉ mới học lớp 11. Thằng Bo rướn mu, đẩy ku tới trước, cảm nhận con ku xông vô bên trong cơ thể con em họ, một đường dù trơn tru nhưng lại rất chật chội, bót đến muốn xuất hết ra. Sức nóng tăng lên càng cao khi con ku tiến sâu vào trong cơ quan sinh dục của con nhỏ. Và khi đến đoạn cuối của đường hầm, cảm giác nóng hổi, nóng hầm hập bao quanh khiến thằng Bo không chịu nổi nữa. Nó nắm chặt lấy hông em họ rồi nắc lia lịa. Thân hình nhỏ xíu của con Loan bị phủ bởi tấm thân cuồn cuộn của thằng Bo từ phía sau. Cằm thằng Bo tựa lên một bên vai con Loan.
Mặc dù cách nhau mấy lớp áo, nhưng chỗ “quan trọng” nhất của hai đứa lúc này lại không hề có ngăn cách gì, mà đang lồng chặt vào nhau, ma sát, thúc, dập mãnh liệt trong hoạt động bản năng này.
Cả con Loan và thằng Bo đều thấy sướng muốn điên người, bụi cây rung lắc liên hồi nhưng tụi nó cũng không thèm để ý nữa, chỉ biết chăm chú tận hưởng khoái lạc từ những chuyển động bên trong cơ quan sinh dục đang truyền về não bộ hai đứa.
Những tiếng “nhóp nhép, tạch tạch, hục hục…” vang lên đầy bất thường từ trong bụi cây rậm rạp, kéo dài chừng vài phút…
Và rồi thằng nhóc chỉ trụ được tới đó thì bỗng buông hông con nhỏ ra, choàng tay ra trước ôm lấy con em siết chặt lại, gồng cứng người, mu ép sát tới trước, con ku cắm sâu trong âm đạo con nhỏ, muốn tiến sâu hết mức có thể, gần như nong dãn bộ phận sinh dục con nhỏ ra.
Con Loan đang đứng khom lưng chịu những cú nắc liên tục của anh Bo từ phía sau, âm đạo nó bị tông liên tục từng cái, từng cái, rồi từng cái mạnh bạo, mang lại sung sướng đến điếng người, giữa đêm lạnh mà có khúc thịt nóng chui vô giữa háng, lèn chặt sâu bên trong, thì đó là giấc mơ sâu thẳm trong thâm tâm bất cứ đứa con gái nào, kể cả ở lứa tuổi còn chưa dậy thì như nó. Đang đê mê trong khoái lạc, bỗng người nó bị anh Bo ôm chặt lấy, âm đạo bị con ku ấn vô sâu đến mức gây cho nó một cơn rát buốt mạnh hơn những cơn tê dại do bị dập nắc mạnh bạo từ nãy tới giờ. Con Loan vừa nhăn mặt đau đớn, chưa kịp kêu lên thì ngay sau đó con nhỏ cảm thấy con ku anh Bo bắt đầu phập phồng ở mặt dưới, cả con ku to lớn co giật liên tục nên trong âm đạo nó như đang bị điện giật, và rồi một sức nóng từ chỗ tiếp xúc giữa đầu ku của anh Bo và cổ tử cung bắt đầu dồn nén, tích tụ, và theo những cái giật giật của con ku anh Bo, sức nóng đó bắt đầu lan tỏa ngày càng rộng hơn.
Vốn đã quen thuộc với những chuyện như vầy, con nhỏ ráng kìm nén tiếng kêu do cái âm đạo đang đau buốt, và chờ đợi những gì diễn ra tiếp theo sau đó, với sự… háo hức.
Sâu tận cùng trong âm đạo nó lúc này đang có cảm giác tưng tức giống như bị “bơm” nước, rất nóng, và cũng rất nhiều nước. Cảm giác đó càng ngày càng căng tức, và rồi chạy dọc theo chiều dài âm đạo con nhỏ lan ra ngoài hai môi âm hộ, tràn trề xuống hai bên háng.
Vì hai đứa chơi nhau khá nhanh nên con Loan chưa kịp cảm thấy cực khoái gì, nhưng bù lại nó cũng rất thích cảm giác dương vật to bự của anh Bo lèn chặt giữa âm hộ, và nhất là lúc này khi cả người anh đang co giật để bơm cái chất nhờn nóng hổi vô bướm nó. Mặc dù đau buốt trong âm đạo, con Loan vẫn đưa hai tay ra sau, vịn chặt lấy mông anh Bo như muốn khuyến khích anh đút sâu vô hơn.
Và rồi nó cảm thấy hạnh phúc khi… cơn đau buốt đó gia tăng thêm một chút, anh Bo như đã đáp ứng lại những tín hiệu của nó, co người ép chặt con ku của ảnh vô sâu hơn một chút.
Hai đứa đứng như tượng trong bụi cây, ôm nhau cứng ngắc một lúc lâu, con Loan thì đứng im, khom lưng, thằng Bo thì phủ chụp lên lưng con nhỏ, không ngừng co giật mãnh liệt…
Rồi cũng tới lúc thằng Bo buông con nhỏ ra, thở phì phò, há miệng hít vô phổi làn sương sớm tuy lạnh nhưng … tuyệt vời kia. Nó hào phóng phả hơi thở nóng rực của mình vào gáy, vào cổ con Loan, khiến con nhỏ rùng mình liên tục, nổi da gà khắp người. Cả hai đứa bắt đầu toát mồ hôi ướt hết cả áo trong áo ngoài.
Thằng Bo vẫn còn quá tồ nên chẳng có mấy kỹ thuật kích thích con em họ này, nhưng trong lúc vô tình như vầy nó vẫn làm cho con nhỏ đang lơ lửng trong những cảm xúc tình dục chưa được thỏa mãn càng thấy nứng điên lên.
Con Loan vẫn đưa ngược tay ra sau bấu chặt lấy cặp mông cuồn cuộn và chắc nịch của anh Bo, rồi nó chủ động nhúc nhích mông, co bóp âm đạo.
Thằng Bo vừa ra xong, quy đầu đang ở trạng thái cực kỳ nhạy cảm, rất dễ bị nhột khi động chạm, khi con nhỏ chuyển động như vầy nó chịu sao nổi, liền lật đật ép mu tới sát vô cặp mông căng mẩy của con nhỏ, hai tay ôm siết lấy con nhỏ, giữ cho nó ở yên đó một lúc.
Dù con nhỏ giãy nãy phản kháng một chút, nhưng sau cùng thằng nhóc bự con vẫn thành công kìm chế không cho con em 9 tuổi nhúc nhích cục cựa gì thêm nữa. Cứ thế nó sung sướng cảm nhận hơn một nửa “cái đuôi mọc ngược” của mình ngâm trong đường hầm ấm áp đó.
Cơn cực khoái tuy đã qua nhưng cảm giác sảng khoái và dễ chịu vẫn còn khiến thằng nhóc hận ở đây không có giường để nó có thể nằm ôm con nhỏ như vầy hoài. Giá như được ôm con nhỏ rồi ngủ một giấc luôn thì tuyệt, khỏi cần phượt gì nữa hết, phịch cũng đủ phê rồi.
Đang còn đê mê thì thằng Bo nghe tiếng “suỵt” nho nhỏ ngoài lối đi, rồi tiếng thằng Bi hỏi vọng vào
– Xong chưa tụi bây?
Thằng Bo không nỡ, nhưng vẫn thả lỏng tay, buông con em họ ra. Nó ngoái cổ ra sau hạ giọng
– Xong rồi, mày vô đây đi.
Khi nghe được tiếng của thằng em, định vị được vị trí của hai đứa, thằng Bi liền vẹt cây ra để len vào.
Và khi thằng Bo đã đi vào nhà vệ sinh, hàng cây phía sau nó liền vang lên những tiếc “nhóp nhép” rất đặc trưng, kèm theo những rung động bất thường của cả bụi cây, dù là giữa màn đêm vẫn còn mù mịt sương nhưng nhìn vẫn rất nổi bật. Thằng Bo nở nụ cười khoan khoái, kèm theo thỏa mãn, nó sải bước đi vô toilete để vệ sinh và rửa ráy.
Khi hai thằng con trai sánh vai đi ra ngoài, con Loan một lần nữa lại phải đi vô toilete, lần này là để ngồi chờ cho cơn cực khoái vẫn còn mãnh liệt trong bụng dưới trôi qua. Con nhỏ ngồi trên bồn cầu, ôm bụng, nhăn mặt cảm nhận cực khoái đang dâng lên từng cơn dưới hạ thể dù chỗ đó vẫn còn đau rát. Anh Bi chơi còn mạnh hơn anh Bo lúc nãy, dập con ku to vô âm đạo nó không thương tiếc, nhưng có lẽ nhờ vậy mà cơn cực khoái thứ hai của nó trong khuya nay được đẩy lên rất cao, hơn cả lần trước, khiến cho con nhỏ đến giờ này vẫn phải ngồi run rẩy ôm bụng “tận hưởng” ở trong này. Mồ hôi nó tuôn ra như tắm, cảm giác cái áo trong cùng đã ướt mem hết cả rồi. Hai đùi con nhỏ run bần bật từng cơn theo từng cơn co giật của âm đạo.
Con nhỏ ngồi co ro chừng vài phút, rồi sau đó mới có thể ngồi thẳng lên, cầm vòi nước bắt đầu làm vệ sinh hạ thể. Tinh dịch cứ trào ra từ lỗ âm đạo nó từng cục đặc sệt theo mỗi cú rặn, không vệ sinh thì chỉ cần đi bộ lên tới chỗ ngồi đợi phía trước nhà xe thì nó đã có thể làm ướt mem tới mấy cái quần như vầy. Dòng nước lạnh từ vòi không ngăn con nhỏ hồi tưởng lại cơn cực khoái vừa rồi. Nó cũng không ngờ cho hai anh sờ mó rồi chơi lén lút ngoài bụi cây lại sướng như vậy, cảm giác kích thích, lo sợ lỡ bị ai đó bắt gặp chẳng những không dập tắt cảm xúc, mà ngược lại khiến nó thấy thú vị hơn hẳn chơi ở những chỗ an toàn, vì nó biết những lúc ngẫu hứng bất chợt như vầy không phải thường xuyên gặp được.
Hai thằng Bi-Bo ra ngoài được hơn 5 phút thì con Loan mới tập tễnh bước ra. Anh Khanh thấy vậy cười lớn
– Chà chà. Nghe nói hai bữa nữa toàn ở trong rừng nên em tranh thủ tối đa ghê heng! Hihi…
Con Loan đỏ mặt, nó cũng không chắc nó và anh Khanh đang hiểu về cùng một vấn đề, nhưng vẫn thấy mắc cỡ và gắt
– Anh này!
Nhân viên trực của trạm xe cũng tủm tỉm nhìn con nhỏ ra vẻ “hiểu biết”. Tối nay đặc biệt vắng khách, một tuần trước lễ hầu như chẳng có mấy ai đi chơi, mà chủ yếu người ta đợi đến tuần sau rồi đi luôn. Có mấy hành khách này ở đây khuya nay coi như giúp ca trực đỡ buồn ngủ. Thấy con bé “kỹ lưỡng” ở lâu trong toilete, tận dụng tối đa cơ hội còn ở chốn văn minh như lời thằng anh lớn, người ta cũng thấy nó ngoan, biết vâng lời. Nếu nhân viên này thật sự “biết” chuyện vừa xảy ra cho con nhóc học sinh tiểu học thì có lẽ đã té ngửa ra luôn chứ không còn đứng đó mà cười tủm tỉm như vậy.
Cả đám tiếp tục ngồi tám, giỡn với nhau, đứa nào cũng tỉnh rụi hết rồi, cơn buồn ngủ gần như bay biến sạch sẽ, kể cả con Loan cũng chẳng hề ngáp lấy một cái.
Đợi thêm chừng nửa tiếng sau thì bạn anh Khanh tới. Con Loan sau một hồi tỉnh táo, lúc nãy lại bắt đầu buồn ngủ, còn đang gà gật ngáp ngắn ngáp dài, thấy có bạn anh Khanh tới thì nổi tánh “nhiều chuyện” nên tỉnh ngủ lần hai.
Cả đám đứng lên chào nhau
– Giới thiệu với mấy đứa, bạn anh.
– ‘Bạn’ thôi hả anh? Thiếu chữ ‘trai’ rồi!
– Nãy tụi mình thỏa thuận hết rồi mà, anh Khanh quên nhanh vậy?! Nói đi nói đi nói đi… đừng ngại ngùng…
Thằng Bo chèn vô một câu hát khiến anh Khanh cười bực bội, còn anh bạn kia thì vui vẻ giải thích
– Haha, anh là bạn thằng Khanh thôi nha, hổng có chữ “trai” lòng thòng ở giữa đâu à, khà khà.
– Anh ơi, anh mà hổng có gì ‘lòng thòng’ ở giữa thì tụi em ngại lắm á.
– Đúng đúng, ngại chết đi được, há há.
– Ặk. Sao nói kiểu gì cũng chết vậy ta?! Coi bộ tour này anh khó sống với mấy đứa lắm rồi á, hihi
– Không không, dễ sống lắm.
– Tụi em tuy bự con nhưng đều hiền lành, ngoan ngoãn, cháu ngoan bác Hồ mười năm liền đó anh!
– Hahaha. Vậy tụi em họ Hồ sao?
– Dạ không. Cháu nhận vơ thôi chứ làm gì có họ hàng. Hihi…
– À, mà anh tên gì vậy? Rồi anh có tên ngoài không? Tên ở nhà hay gọi á?
– Có đủ hết luôn.
– Khoan khoan, để em đoán nha, tên trong giấy của anh là Hải đúng không?
– Không phải. Mà sao lại tên Hải?
– Thì Sở Khanh phải có Từ Hải mới thành một bộ mà, haha
– Haha, tên đó mệt lắm, anh hổng muống chết đứng đâu em, để cho bạn trai của thằng Khanh lấy tên đó đi, hihi.
– Ê Nhàn! Mày là bạn tao hay bạn tụi nó vậy?
– Tao open lắm, ai cũng bạn được hết, không phân biệt đến trước đến sau.
– Anh Nhàn number one.
– Anh Nhàn quá cool!
– Cơ mà anh Nhàn open vậy chắc quan hệ nhiều lắm heng! Hì hì hì…

Anh Nhàn thấy đuôi mắt thằng Bo cong thành hình vành trăng luôn rồi, anh hơi khựng lại một giây, nhìn nhìn thằng nhóc đầy cảnh giác, rồi thận trọng chỉnh lại
– Quan hệ rộng nha!
– Em nghĩ là quan hệ nhiều, hì hì…
– Sai rồi. Người ta chỉ nói là quan hệ rộng thôi.
– Thôi thôi, đừng cãi nhau nữa. Anh Nhàn với thằng Bo đều có lý hết. Vì anh Nhàn quan hệ nhiều nên nó mới rộng!
– Phụt!
– Hahahaha…

Ngay lập tức cả đám 3 đứa con trai, từ anh Khanh đến cặp sinh đôi đều ôm bụng cười văng nước miếng. Anh Khanh vừa chỉ tay vô anh Nhàn vừa cười đến đỏ mặt.

– Mày hả bưởi. Hahaha… Open hả bưởi! Haha… vì open nên nó mới rộng nha ku! Hahaha…

Anh Nhàn thì ngớ ra luôn, vừa mới gặp mặt hai thằng nhóc “thật thà” này mà mình đã lật thuyền trong mương, lật đến mấy lần luôn, giang hồ lớp sau đè lớp trước thiệt rồi! Vừa bực vừa quê, anh đứng như Từ Hải nhìn 3 thằng kia đang cười như điên mà hổng nói lại được tiếng nào.
Con Loan thì đứng gãi đầu, “hì hì” cười “chay” theo mấy anh mà chẳng hiểu tại sao mấy anh lớn lại cười dữ vậy.
Đến cả nhân viên trực tại trạm xe đang gà gật mà nghe vậy cũng che miệng cười khúc khích. Khuya nay nhờ đám thanh thiếu niên này vô trạm mà cơn buồn ngủ cũng bay hết rồi.
Cả đám cười nắc nẻ xong thì anh Nhàn mới hỏi
– Nãy giờ hỏi tên, hỏi tuổi, hỏi … ‘quan hệ’ của anh tùm lum, mà anh vẫn chưa nghe 3 đứa giới thiệu tên cho anh đó!
– Oh, sorry anh! Em xin giới thiệu thành viên nhỏ tuổi nhất team mình năm nay 9… à, sắp 10 tuổi rồi á, tên Lon!
– Lon? Cái lon??? Hahaha
– Em tên Loan nha! Tên người ta là loài chim trong thần thoại đẹp vậy mà mấy anh đọc thành kỳ cục! Hừ hừ. Em cũng giới thiệu với anh Nhàn, hai anh sinh đôi này là anh họ em, anh này tên Bi, anh này tên Bo, là tên ở nhà. Còn tên lúc đi học là Tứng Anh, Tứng Em.
– Tứng???? Hahaha… Nhà này đặt tên quá cool! Hahaha…
– Tuấn nha anh, tức là đập chai đó, như em vầy nè, hí hí, tệ lắm thì như thằng này hao hao giống em, cũng coi như chấp nhận được. Tên em giống người y chang luôn, hì hì. Hổng phải như con nhỏ xiên tạc đâu nha, anh đừng có nghe em nó nói bậy.
– Ờ ờ. Vậy là Tuấn… Anh? Hay Em? Ủa, mà ai là anh, ai là em? Hai đứa giống nhau quá vậy làm sao anh biết đứa nào trên đứa nào dưới?
– Phụt! Tụi em thẳng đơ cán cuốc nha anh.
– Hổng có “xài dầu ăn” như anh nghĩ bậy đâu nha.
– Trời đất! Mày có cần phải mô tả trực quan sinh động tới cỡ đó không Bi? Hừ hừ.
– Haha… Thì anh có nói gì đâu. Người ta hay nói phân biệt vai vế, để biết đứa nào trên đứa nào dưới í mà.
– Èo èo. Ghê quá. Anh đừng nói hai chữ đó nữa. Thời nay thiên hạ nhạy cảm hai chữ đó lắm.
– Em nổi da gà lên hết rồi nè.
– Hì hì, tụi em hai đứa đều như nhau, anh kêu đại là được.
– Hổng có đứa nào trên đứa nào d…
– …Tao lạy mày đó Bi!
– Úi, tao quên, hihi
– Haha. Vậy đây là Bi hả? Còn đây là Bo hả?
– Dạ. Nhưng anh thấy vầy thôi chứ lát tụi em đổi chỗ thì anh không phân biệt ra được nữa đâu.
– Hồi mới lên Tây Ninh mấy ảnh xém bị đánh dấu bằng kẹp tóc với băng đô đó anh, nhưng mà về Sài Gòn rồi hổng ai chịu làm hết, hihi…
– Ah! Kẹp tóc nhà anh nhiều lắm. Mấy nhỏ em anh có cả hộp luôn. Ở Tây Ninh hai đứa chưa có dịp thử thì lên Bảo Lộc anh kêu tụi nó làm cho, đảm bảo rất hồng, rất tím, hahaha…
– Đã đời! Hai anh sướng rồi nha! Hí hí…
Tới phiên hai thằng sinh đôi ngớ người, sau cùng tụi nó nhìn nhau trong thoáng chốc, rồi quay qua nhìn anh Nhàn, hai đứa cùng xòe tay giơ ra trước rồi nói
– Parlay!
– Là sao mấy đứa?
– Anh có coi phim Cướp Biển Carribean không?
– Có! À à! Đình chiến hả?
– Yes!
– Haha. Ok. Parlay! Em nữa, Lon… Loan đúng không? Đình chiến?
– Hihi, parlay!
Anh Khanh thở dài, lắc đầu nói
– Tự dưng sáng sớm cả đám bóc mẽ nhau chi rồi giờ đình chiến, hihi.
– Vậy là Sở Khanh mày hổng đình chiến đúng hông? Hè hè.
– Có chứ! Có chứ! Parlay! Rồi nha! Bắt tay bắt chân xong hết rồi nha! Hè hè. Đừng làm tao run. Không parlay thì mình tao không chịu nổi 4 đứa bây hội đồng đâu, hì hì.

Có lẽ lúc nói câu đó anh có ý khác, nhưng khi chữ “hội đồng” được thốt ra xong, cả đám con trai, có cả anh Nhàn bỗng hơi giật mình, rồi từng đứa đều len lén liếc nhìn con Loan đầy ẩn ý mà con nhỏ cứ như một con cừu non, không hề hay biết.

Cả đám đợi đến khoảng hơn bốn giờ sáng thì đi ra ngoài, chất bớt 2 ba lô lên sau xe anh Nhàn, vì anh chỉ đem một cái ba lô để trước xe nên chở dùm hai ba lô nữa. Rồi cả đám leo lên xe chạy đến điểm “check in” đầu tiên, nghe nói là một cái am, nhưng có view ngắm mây rất ấn tượng.

Anh Nhàn vừa chạy xe máy song song với mấy đứa đi xe đạp vừa nói
– Bình thường mùa này chẳng có mây đâu. Nhưng cả tuần qua ở đây mưa lớn lắm. Áp thấp nhiệt đới gây mưa trái mùa nên lớn kinh khủng, hy vọng sáng nay còn mây. Nếu không có thì mình pass, đi thẳng vô thác luôn nha.
– Ok anh. Mình đi thác là chính đi, còn săn mây thì đợt trước tụi em leo Ma Thiên Lãnh ngắm đã đời luôn rồi.
– À, đúng rồi, lên núi chỗ nhà thằng Khanh thì tha hồ ngắm mây, cả một biển mây luôn, ở đây không bằng như vậy đâu.
– Ê ê! Nhà tao trong thôn nha, hổng có ở trên núi à.
– Haha. Cảnh giác dữ mậy?! Tao nói chỗ nhà mày, chứ nói nhà mày trên núi hồi nào, hè hè.
– Ờ. Tao phải làm cho rõ ra à, không thôi giang hồ hiểm ác lắm.
– Ờ, giang hồ hiểm ác VL.
– Sao có cảm giác hai anh đề phòng tụi em vậy? Tụi em ngây thơ vô số tội, mấy anh hổng thương thì chớ, lại đi đề phòng, hihi
– Ờ ờ. Tội chưa xử phải hôn? Haha.
– Mấy anh ơi, hồi nãy anh Nhàn nói Vờ Lờ là cái gì vậy?
– À ừ … Anh Nhàn! Giải thích cho con Loan đi kìa!
– Cái đó… cái đó… trời lạnh nên anh nói lắp á. Lạnh tê môi lưỡi nên nói Vờ Lờ vậy thôi em, chứ không có nghĩa gì hết.
– Em cũng vờ lờ dữ lắm, lên tới trên này thấy vờ lờ ghê.
– Phụt, khục khục…

Cả đám vừa chạy xe vừa nhây, chạy xe ra khỏi thành phố, quẹo vào một con đường dốc nhỏ hơn, và bắt đầu thấy hiệu quả của mấy cái đèn LED gắn trước xe đạp. Chạy trong thành phố đèn đuốc sáng trưng nên bật đèn hay không cũng không cần thiết lắm, nhưng khi ra khỏi thành phố, đèn đường thưa thớt, lại có đèo dốc như vầy thì cái đèn LED trở nên hữu dụng. Sương mù dầy đặc, lạnh cóng phả vô mặt cả đám, nhưng ai chạy xe đạp còn đỡ, còn cong lưng đạp nên nóng người. Chứ anh Nhàn cứ … an nhàn ngồi xe máy, vừa chạy vừa lạnh run, kêu gừ gừ suốt cả đoạn đường dài.

Con Loan thấy vậy cười khúc khích. Thằng Bo mới nói
– Anh Nhàn không được rồi nha. Dân địa phương mà nhát lạnh còn hơn tụi em nữa, haha.
– Anh nào phải dân địa phương. Mới dọn lên đây có mấy năm gì thôi, vẫn thích cái xứ Tây Ninh nóng cháy da kia hơn, hơ hơ, grừ…
– Ủa sao kỳ dạ?! Năm ngoái tao lên mày cũng lạnh run. Năm nay tao lên mày cũng run vì lạnh. Đúng như thằng Bo nói, mày vậy làm mất mặt dân Tây Ninh quá rồi heng.
– Haha. Sống đâu quen đó thôi mày ơi. Hồi mới lên đây tao cứ muốn được dời nhà xuống dưới lại. Trên đây mà mưa cái thì nó mưa mấy tháng, mưa thúi đất luôn. Có khi mấy tuần không thấy mặt trời, mở mắt ra là mưa, tao muốn trầm cảm à.
– Rồi sao anh?
– Thì phải quen chớ sao. Giờ mưa anh thấy … bình thường à. Mưa kệ, mình làm gì cứ làm đó thôi. Chỉ có lạnh là khó chịu, tập hoài không quen được.
– Chỗ mình đi gần tới chưa anh? Mặt em hết cảm giác luôn rồi, bắt đầu vờ lờ rồi.
– Sặc. Em đừng nói vậy nữa, hơ hơ. May mà có găng tay chống lạnh, sương này lạnh ác liệt. Gần tới chưa anh Nhàn?
– Gần rồi. Nãy giờ mình đi cỡ 16 cây số gì rồi á. Còn khoảng 1-2 cây gì nữa thôi.
– Ah!!! Mừng quá. Chạy nhanh lên anh em!

Anh Nhàn chạy gần xe anh Khanh, bấm kèn tin tin rồi hỏi
– Đua không?
– Hả?
– Đua không?
– Cô là ai, cháu không biết, cô đi dzaa điiii!
– Hahaha…

Cả đám vừa giỡn vừa cong lưng đạp xe vượt qua anh Nhàn, anh Nhàn chỉ việc… vặn nhẹ tay ga là chạy lên song song với tụi nó, đúng chất nhàn như cái tên anh.

Ngoài đường giờ này gần như không có ai, vắng thấy sợ. Trời tối quá nên tụi nhóc chẳng ngắm cảnh gì được, lại thêm sương mù trắng xóa nên đành phải canh theo nét vẽ tim đường và các biển báo phản quang hai bên đường mà chạy.

Đúng như anh Nhàn đã nói, cả đám thằng Bi-Bo chạy một hồi thì rẽ theo anh Nhàn vô đường nhỏ, chạy thêm đoạn nữa thì dừng lại.

Cả đám dựng xe thì thằng Bi hỏi
– Tới rồi hả anh Nhàn?
– Đây nè. Am đó ở tuốt trên đồi này á.
– Rồi giờ sao lên đó?
– Giờ gởi xe dưới đây, hoặc chạy xe lên cái dốc đứng kia lên tới am luôn.
– Chạy luôn đi tụi em. Mình leo Ma Thiên Lãnh còn được mà.
– Đúng đó, anh Khanh nói đúng! Ma Thiên Lãnh còn đi phà phà, dốc kia ăn nhằm gì. Họ tráng xi măng hết rồi thì phải. Tối quá em nhìn không rõ.
– Tráng xi măng hết rồi. Anh mới nghe đám bạn gần nhà đi về nói lại.
– Vậy thì chiến thôi.
– Loan phải đi bộ nha cưng. Chứ không xe máy hay xe đạp nào chở thêm người mà chạy lên đó nổi đâu.
– Em cũng leo Ma Thiên Lãnh rồi nha! Đừng coi thường em! Hí hí
– Chà chà! Đội mạnh là đây! Ok. Vậy đi nha mọi người. Cài số thấp nhất có thể nha.
– Ok. Anh đi xe máy chạy trước đi. Tụi em đạp chỗ nào không nổi thì xuống dắt cũng dễ hơn.
– Ok. Anh đi trước đây.

Thế là anh Nhàn cài số 1, rồi rồ máy chạy xe vô con đường dốc đứng ở gần đó. Chiếc xe vù lên dốc không mấy khó khăn.

Anh Khanh nói với tụi nhóc
– Xe vùng cao cách độ có khác. Chắc xài nhông lớn.
– Giống mấy cái líp xe đạp mình hả anh?
– Ờ ờ. Tương tự vậy á. Nhông lớn chạy mạnh, nước đề tốt nhưng không đua nhanh được.
– Loan đi trước đi em. Tụi anh chạy vèo phát tới á.
– Rồi rồi, cho em mượn điện thoại để soi đường
– Đây, cẩn thận đừng làm rớt nha.
– Ok! Thank you!

Cả đám đợi con Loan đi lên dốc được một đoạn, xong cong lưng đạp xe lên dốc. Thằng Bi, Bo vừa đạp xe đi trước anh Khanh vừa thở phì phò. Tụi nó phải đứng hẳn lên bàn đạp, tận dụng trọng lượng cơ thể nhấn xuống bàn đạp để chạy.

Chạy một đoạn tới giữa dốc, thấy con Loan đang leo dốc phía trước, thằng Bi vừa thở vừa chổng mông đạp xe và la lên
– Nước sôi! Phù phù
– Để nguội. Phù phù..
– Nước sôi! Phù phù..
– Để nguội. Phù phù
– Tránh đường Loan ui! Phù phù .. Bye em! Bà mịa thằng Bo kia! Phù phù… tao nói “nước sôi” để nó tránh đường, mày cứ “để nguội” là sao? Phù phù…
– Haha… Bye Loan! Phù phù… Thì mày lấy nước sôi đem đi thổi… Phù phù… hổng thành “để nguội” à, hahaha…
– Ớ…
– Hahaha. Hai đứa lo chạy đi nha… Phù phù… Anh bị cản trở ở đằng sau nè…
– Yes sir! Tiến lên đoàn viên! Phù phù… Tiến về Sài Gòn…
– …Ta chiếm nhà mặt tiền… phù phù…
– Haha.. Trên đó có cái am thôi, hổng có nhà mặt tiền cho mấy đứa chiếm đâu, hắc hắc..
– Am thì … thôi vậy.
– Mày rất hợp ý tao…

Khi cả nhóm lên tới cái sân trên đỉnh dốc, con Loan đi còn chưa tới. Trong khi đợi con nhỏ đi lên, hai thằng Bi-Bo thở phì phò, thằng Bo nói

– Anh Nhàn đúng là không đùa. Con dốc này không phải dạng vừa đâu.
– Ờ. Chổng mông đạp xì khói chứ không đùa.
– Trời. Xì hồi nào? Tao với anh Khanh chạy sau mày đó nha!
– Haha… Chắc cả hai đã “hít căng lồng ngực” rồi quá, haha…
– Bà mịa VN anh hùng!
– Ê, tao thở ra khói nè.
– Tao cũng vậy, phù phù.. Đã ghê á, há há…
– Suỵt! Mấy đứa! Mình đang ở chốn tu hành của người ta, còn sớm nữa. Giữ im lặng mới lịch sự.
– Úi, sorry! Em không biết. Nói nhỏ thôi nha Bi!
– Phì… Thua mày luôn đó Bo!

Đợi thêm tí nữa thì con Loan cũng đã leo lên tới nơi, con nhỏ thở phù phù ra những hơi thở trắng như khói dưới ánh đèn trong sân, xong nó chưa kịp mở miệng kêu lên phấn khích thì thằng Bo đã làm dấu im lặng, rồi hạ giọng nói

– Chỗ này không được làm ồn. Để cho người ta nghỉ ngơi.
– Phù phù… à, xém chút nữa em hét lên vì đã lên đỉnh rồi, hì hì
– Sặc… Khục khục…

Con Loan thì thào. Rồi nó ngó xung quanh và hỏi nhỏ

– Ngắm mây chỗ nào mấy anh?
– Nghe anh Khanh nói lên trên kia. Anh Nhàn lên trển trước rồi. Nãy giờ cả đám chờ em đó.
– Phù phù… dốc này phê thiệt, leo cũng mệt y như đi lên đỉnh Bà Đen bằng đường cột điện chứ không đùa đâu.
– Xời, có tí xíu mà sao so với núi kia đc.
– Ý em nói độ mệt á? Phù phù. Em leo có tí mà thở muốn hổng nổi. Chứ dốc này sao bằng núi Bà Đen được. Phù phù…
– Ừ ừ. Hết mệt chưa? Chưa hết thì leo tiếp lên kia đi, anh Khanh nói chọn chỗ đẹp chứ không lát phải xếp hàng chụp hình như hồi mình ở trên đỉnh săn mây đó.
– Em không sao. Vậy thì đi luôn đi. Phù phù… em thở ra khói nãy giờ nè.
– Ờ. Anh thấy rồi. Lạnh ghê luôn á. Nhưng vậy mới đã ha?!
– Đã thiệt á. Mình lên đi.

Thế là cả đám vác ba lô đi lên trên, xe đạp dựng sát vô nhau, đối đầu với xe máy của anh Nhàn.

Anh Khanh lấy ra một cái dây khóa dài khóa hết 3 cái bánh trước lại với nhau, và khóa dính lại vô bánh trước xe của anh Nhàn luôn thành một chùm to 4 xe chụm đầu vô nhau.

Vừa đi lên sân thượng của căn am miếu, thằng Bi vừa thì thầm
– Anh sợ người ta chú ý cái xe đạp nặng có mấy ký của anh hay sao mà dựng ở giữa hai chiếc xe tụi em vậy? Hí hí
– Suỵt! Ai đánh mà khai vậy?!
– Hihi, thằng Bi thì không cần ai đánh đâu anh.
– Suỵt! Giữ im lặng nha Bo, lớn rồi cứ để bị nhắc nhở hoài à. Hừ hừ.
– Ơ!

Cả đám ngồi chờ trời sáng, giữ im lặng bằng cách … thì thầm, rồi cười khúch khích suốt, xen lẫn là đứa này hay đứa kia, có cả anh Khanh lẫn anh Nhàn kêu “Suỵt! Suỵt!” liên hồi để giảm volume của cả nhóm.

Trên đây cũng có một số người đang đợi chụp bình minh như tụi nó, một số người vác máy ảnh, tripod lên nữa. Lần này anh Nhàn cũng vác một tripod và máy ảnh, ống kính sẵn sàng. Anh Khanh thì thầm

– Anh chụp hình bằng điện thoại thôi chứ nó chơi nhiếp ảnh luôn.
– Thấy ảnh xài máy ảnh chuyên nghiệp là em biết rồi.
– Chuyến này em sẽ có được ảnh đẹp, hí hí.
– Em thì cần gì máy ảnh, điện thoại cũng chụp đẹp rồi.
– Ờ. Con Loan công nhận ăn ảnh ghê.
– Trời ơi! Anh em tụi nó mèo khen mèo dài đuôi kìa! Có cần anh tham gia không? Hì hì
– Anh không cần khen nó đâu, chỉ cần chụp đẹp là hơn bao nhiêu lời khen rồi á.
– Hí hí. Anh Bo hiểu ý em.

Ngồi đợi trời sáng dưới sương lạnh tê tái đúng là trải nghiệm kích thích cùng đau khổ lẫn lộn. Vì kích thích nên người ta quên luôn những gì mình đang phải chịu đựng.

Bình minh sắp lên kèm với tiếng gà gáy vang khắp nơi. Thằng Bi thắc mắc
– Sao đi đâu cũng nghe gà gáy. Lên tuốt trên đỉnh Bà Đen em cũng nghe gà gáy nữa. Cái con này chỗ nào cũng có ha mấy anh.
– Nó dễ nuôi mà. Ở quê thì chuồng gà giống như cái tủ trữ đồ ăn trên thành phố á, còn bầy gà vịt thì như thịt heo gà đông lạnh mà người thành phố hay đi siêu thị mỗi tuần một lần mua trữ vậy, nhưng là đồ tươi sống.
– Thì ra. Hồi ngủ trên nhà anh Khanh tụi em bị tụi nó gáy cho ngủ chập chờn từ 1-2 giờ sáng luôn. Đám gà đó hình như không ngủ hay sao á.
– Thằng Bi còn đòi kiện ra tổ dân phố nếu là ở thành phố rồi á.
– Haha, kiện ra tổ dân phố luôn! Đúng chất dân Sài Gòn, hihi

Chờ thêm một chút, khoảnh khắc mà mọi người chờ đợi cuối cùng cũng đến. Những tia sáng bình minh nhuộm bầu trời ngay phía trước khoảng sân rộng này thành một bức vẽ đủ màu sắc. Anh Nhàn nói
– Ra đứng chụp hình đi mấy đứa.
– Tối quá không anh? Có cần đợi trời sáng thêm tí nữa không? Chứ chụp thiếu sáng này ảnh ra noise lắm.
– Yên tâm, điện thoại bị thôi, chứ máy ảnh không sao. Chụp đẹp anh mới vác máy ảnh theo chứ không thì mang theo chi cho nặng.
– Ok man!
Thế là mọi người ra đứng tạo dáng để chụp hình. Vừa may một nhóm khác chụp xong thì nhóm thằng Bi-Bo đã đứng vô, ngay phía trước cái cổng mà nhìn giống như bên Nhật Bản í.
Anh Nhàn lấy remote, kêu mọi người đứng vô khung hình, chừa một chỗ cho anh, xong anh ngắm trong máy thấy ổn nhất thì nói
– Cái này là phơi sáng 10 giây nha. Khi mình nói là chụp thì giữ nguyên tư thế trong 10 giây để chụp nha. Ai nhúc nhích ảnh nó nhòe ráng chịu đó, mình không chụp lại đâu.
– Ok anh!
Đám nhóc nhao nhao trả lời. Anh Khanh chắc đã quen rồi nên chỉ gật đầu. Anh Nhàn nhìn vô máy lần nữa, canh góc chuẩn xong thì anh đi nhanh và đứng vô nhóm, sau đó đếm “ba-hai-một-chụp” rồi bấm cái remote. Cả đám đứng yên như tượng nhìn vô ống kính trong ít nhất 10 giây.
Sau đó anh Nhàn nói
– Xong rồi.
Đám thằng Bi-Bo thở phì phò, con Loan cũng thở hổn hển, phả “khói” trắng ra hai cái lỗ mũi, nó nói
– Em nín thở muốn ngộp luôn rồi, phù phù…

– Anh cũng vậy!
– Ờ. Tao thấy chụp cái này mệt còn hơn leo Ma Thiên Lãnh nữa, phù phù…
– Trời. Cả đám nín thở hết thiệt hả?
– Dạ. Thì ảnh kêu phải đứng im như tượng mà.
– Ui trời. Cần gì nín thở như vậy, anh nói đứng im không nhúc nhích thôi, chứ thở nhẹ vẫn được mà.
– Ai biết đâu nà, tại anh không nói rõ, phù phù.
– Hihi. Khanh ơi, đám em của mày ngây thơ dễ sợ, hihi…
– Ờ. Tao nhiều lúc cũng ngạc nhiên với tụi nó á, haha. Mà ảnh đẹp không? Nói một tiếng cho tụi nhỏ mừng coi!
– Chứ mày hổng mừng à? Hè hè
– Tao mừng ké. Chứ già đầu như tao rồi mà mừng cỡ đó ai coi sao được, hè hè.
– Ảnh đẹp, mọi người tranh thủ chụp hình đi, đừng bu lại đây, chụp xong coi luôn nha. Giờ tới ai muốn chụp solo không?
– Cho tao trước đi mày!
– Anh lớn gì kỳ vậy mậy? Giành của mấy em nhỏ.
– Ờ. Anh Khanh kỳ quá nha. Hổng biết nhường mấy em gì hết.
– Anh lớn mà lại. Tụi em phải nhường anh chứ, hí hí
– Bạn ơi, bạn có thể vui lòng tránh qua tí xíu để tụi mình chụp một chút được không? Hihi
Đột nhiên có một giọng nữ thỏ thẻ bên cạnh anh Khanh. Cả nhóm quay ra thì thấy có mấy cô gái đang đứng đó cười tươi rói.
Anh Khanh đành ỉu xìu đi tránh ra cho người ta chụp.
Cả đám nhóc lẫn anh Nhàn đều bụm miệng cười khúc khích. Anh Nhàn cười nhe 10 cái răng và nói
– Mày hả bưởi! Giành của mấy em kìa, há há.

– Hí hí hí…
– Ê, tụi em cười gì anh vậy?
– Đâu có, em có cười gì anh đâu.
– Em chỉ thấy cảnh đang đẹp quá mà hổng được chụp hình tức ghê á.
– Đúng rồi, em cũng tức dùm anh lắm lắm luôn, hihi…
– Hahaha… Khanh ơi… Khanh à… hahha…
– Anh Khanh ăn c…
– E hèm!
– Úi, quên, hè hè. Tại anh Nhàn (ma) đưa lối (quỷ) dẫn đường em đó.
– Ê ê, tui nghe rồi nha! Tui chụp hình đẹp lắm mí bạn, nhưng có tật xấu là lúc về ghét đứa nào thì tui lựa hình đẹp nhất của nó để … xóa hết luôn à. Hí hí…
– Anh Nhànnnnn, hì hì hì…
Anh Khanh bị quê và cũng mắc cười, thấy hai thằng sinh đôi bị thằng bạn mình hù tí đã im re nên anh khoái chí lắm. Trong khi chờ đợi, cả đám quay ra ngắm mấy đứa con gái đang tạo dáng chụp hình đủ kiểu. Nhóm đó cũng có mang máy ảnh theo nên chụp cũng phơi sáng như nhóm này. Được vài phút thì anh Nhàn lên tiếng
– Mấy bạn ơi, cho tụi mình chụp với. Bình minh chỉ có tí xíu là hết à.
– Rồi rồi, tấm này nữa thôi. Mấy bạn đợi mình tí nha!
– Ok bạn. Tụi mình đang đợi mỏi mòn đây, hihi.
Khi nhóm kia vừa chụp tấm solo cuối cùng thì cả nhóm Bi-Bo vội ùa ra xí chỗ. Lần này anh Nhàn nói
– Bi-Bo, Loan với Khanh vô làm tấm family đi.