Phượt Cùng Em Gái Loli ( Update Chương 12 )

CHƯƠNG #9 (~4)

Trong lúc đi, thỉnh thoảng thằng Bi lại sờ con Loan một cái. Hết sờ hai cái vú con nhỏ đến căng cứng nhô lên dưới áo, nó lại sờ mông, rồi sờ cả bướm con bé luôn.

Con Loan cũng chẳng phản đối gì hết, lâu lâu còn cười khúc khích vì nhột, mà hễ nhột thì nó thun người lại, né tránh hai bàn tay “hư” của thằng anh họ, còn chỗ nào thích thì thằng ku cứ sờ thoải mái.

Ba ông anh lớn đi trước, dù mải mê tám về đề tài hấp dẫn kia, nhưng qua khóe mắt vẫn thấy mấy đứa nhỏ đang táy máy tay chân với nhau, nhất là con Loan sau một hồi bị sờ mó hoài, cũng sờ lại anh Bo lẫn anh Bi. Hết sờ mông anh Bi, nó lại nắm con ku anh Bo đang đội lưng quần thò lên nằm ở trước bụng. Con nhỏ quen thuộc với mấy anh lớn rồi, nên biết ngay chỗ cần tìm để thò tay tới.

Một lát sau, con nhỏ vô tình làm cho câu chuyện của mấy anh lớn loãng dần, vì người nào cũng mất tập trung bởi những hành động đó của ba đứa nhỏ.
Đang đi thì anh Đen chợt dừng lại, nhìn quanh, khiến cả đám cũng dừng lại theo, ngơ ngác.

Anh Khanh nói
– Đừng nói tao lâm tặc như mày lại lạc đường nha. Mới đi có nửa tiếng hơn thôi đó, há há…

Anh Đen có vẻ hơi bối rối, nhìn nhìn quanh thêm một vòng, xong rồi vỗ trán kêu lên
– Lạc rồi!

– Trời ạ! Mày đang nói chơi hay nói giỡn vậy?

– Nói thật. Nãy thì đi đúng, mà tới ngã ba tao lo nhìn tụi nhỏ chơi trò tình yêu “màu nho”, nên theo quán tính đi con đường của thợ rừng khai thác gỗ rồi. Đi thác cần quẹo bên trái, mình đang ở bên phải, đi nữa là vô tuốt trong rừng sâu luôn.

– Trời ạ! Ngã ba chỗ có cục đá bám đầy dương xỉ đúng không Đen?

– Đúng đúng. Đá dương xỉ đó Nhàn. Chỗ đó quẹo trái mới ra thác. Đường này đi bảy tám cây nữa là bắt đầu tới bãi khai thác của thợ rừng nè.

– Giờ sao ta?

– Đi trở ra chứ sao! Mày hỏi ngố quá Bi!

– Không cần trở ra. Đi tới trước có đường mòn băng qua được luôn. Mà mấy đứa đừng làm anh phân tâm nữa nha. Chứ không thôi lạc thì không lạc, nhưng đi lòng vòng đến tối cũng chưa đến thác đâu.

– Haha… Anh vậy mà yếu bóng vía quá. Mới có chút đã phân tâm.

– Haha… Nó sung lắm, tụi em không để ý hồi sáng nó với con Loan bên hàng rào sao?

– Há há… Đúng là tốt mái hại trống nha Loan! Còn anh Đen bây giờ muốn đi cho đúng đường thì không được nhìn lại bé Loan ở sau lưng nha.

– Đúng đó, cho dù tụi em hổng làm gì, anh cứ thấy con Loan là lại mất phương hướng thôi.

– Há há… Lần đầu tiên tao thấy lâm tặc lạc đường như mày đó Đen. Làm mất mặt dân đi rừng quá đi.

– Quê nha mậy!

– Haha..

Thế là sau sự cố “đậu phộng” đường, anh Đen xăm xăm đi trước, dắt cả đám không theo đường mòn nữa, mà băng thẳng trong rừng mà đi luôn.

Anh Nhàn nhìn quanh, vừa len qua bụi dây mây đầy gai góc vắt ngang, vừa nói
– Sao không thấy đường mòn nào hết vậy? Nghi quá!

– Chọc nó thôi chứ khu rừng này chắc nó rành như vườn sau nhà nó luôn rồi. Gì chứ có thằng Đen dẫn đường khu này tao yên tâm.

– Haha. Mày làm tao thấy áp lực quá Khanh. Thực ra tao cũng có thể bị lạc như thường, nhưng không sao hết, lạc thì tìm đường thôi. Tao chơi trong đây từ nhỏ xíu tới giờ luôn rồi. Hồi nhỏ có lúc lạc một ngày đó, ông bà già đi tìm mãi mới ra.

– Trời ạ. Tao đã đặt nìm tyn sai chỗ dồi xao?!

– Haha… Đây! Đường mòn! Phù… Xém chút nữa là mất uy tín rồi.

– Oh!

Cả đám phía sau dồn lên trước rồi lần lượt ồ lên. Nãy giờ đi băng rừng mà không theo đường mòn nào hết, dù miệng giỡn với anh Đen, hoặc không nói gì nhưng đám nhóc vẫn thấy lo lắng. Nhưng bây giờ có con đường mòn như vầy thì tụi nó yên tâm rồi.

Thế là cả đám lại đi băng băng trên con đường đất đỏ chỉ vừa một vệt bánh xe. Trên đường vẫn lưu lại những dấu bánh xe máy dọc ngang. Anh Đen chỉ những dấu đó và nó

– Xe thợ rừng đi đó. Thấy dấu bánh xe không mấy đứa?

– Ý mày nói lâm tặc đó hả?

– Khà khà. Đúng rồi, nhưng vô đây đừng cứ oang oang lâm tặc như vậy, người ta ghét lắm. Nói thợ rừng thôi.

– Ờ. Thôi thì thợ rừng, nghe cho nó thơ mộng. Sao hổng đổi thành thợ mộc luôn cho danh chính ngôn thuận?

– Há há… Mày lại móc ngoéo.

Cả đám lại đi tiếp một đoạn chừng mười phút, sau vài cái ngã rẽ thì đột ngột mở ra trước mắt tụi nó khoảng không rộng rãi, có một cái hồ nước trong vắt đẹp không tả nổi.

Cả đám cả nhỏ lẫn lớn lại ồ lên lần nữa, nhưng lần này có cả tiếng con Loan vỗ tay nhảy tưng tưng thích thú.

Anh Đen chỉ nói đi thác địa phương, ai cũng tưởng có lẽ thác nhỏ nhỏ, ai ngờ ngọn thác này khá cao, lại đổ ầm ầm xuống một cái hồ rất đẹp. Ngay giữa hồ là một hòn đảo nhỏ, xanh rì, như viên ngọc quý khảm vào mặt nước xanh trong.

Anh Khanh nói
– Ủa? Giờ sao? Muốn ngắm thác đẹp mà bị cái đảo kia che mất view rồi.

– Thì bơi ra chứ sao! Mấy đứa bơi được mà, đúng không?

– Haha. Được. Cũng khá xa đó, chắc hơn hai trăm mét gì quá.

– Loan bơi nổi không?

– Hơi hơi xa.

– Vậy thì cho em bám vô khúc gỗ nha.

– Dạ. Vậy thì khỏe luôn, hí hí…

Thế là cả đám con trai cởi quần áo ra, cởi cả sịp rồi cuộn lại, bỏ hết vô ba lô. Con Loan nhìn 5 anh con trai trần truồng đứng tồng ngồng, ku dái cái thẳng, cái mềm, lòng thòng ngay trước mắt mà choáng. Nó há miệng hớp hớp không khí mấy cái.

Thằng Bi thấy vậy cười khanh khách nói
– Cởi đi em. Còn ngại ngùng gì nữa. Tụi mình biết nhau hết rồi mà, hí hí…

Con Loan nhìn những thân hình cuồn cuộn cơ bắp phô ra trước mắt, những túm lông có dài, có ngắn, có lưa thưa, có rậm rạp đủ cả, bóng loáng mọc ngay trên mu của năm anh con trai khiến tim nó đập mạnh. Con nhỏ ngập ngừng một chút, nhưng rồi cũng tuột váy xuống, rồi tới cái áo thun. Nó không mặc sịp nên chẳng phải cởi cái đồ nhỏ đó.

Cởi xong nó đưa anh Bi dồn vô ba lô của mình, và thấy anh lấy ra một túi nylon trùm kín cả ba lô, thắt thành một túi bóng lớn, và nói

– Đi thôi mọi người.

Thế là cả đám trần truồng nhưng mang giày dép cứ như vậy mà nhảy ùm xuống nước. Dòng nước mát lạnh khiến cả đám hú lên như vượn lúc mới xuống.

Con Loan cũng thấy lạnh, nhưng bơi vài sải nó được anh Đen cho bám vô khúc gỗ nổi lềnh bềnh, và có hai anh Bi-Bo mỗi anh một đầu bám vào đẩy đi.

Con nhỏ thích thú cảm nhận dòng nước lạnh trong vắt chảy quanh người khi cái khúc gỗ dần dần trôi tới. Cảm giác bơi nuy rất thích, nhất là dòng nước lạnh vờn quanh cơ thể trần truồng, lòn qua những điểm nhạy cảm khiến con nhỏ cũng bắt đầu ghiền luôn rồi.

Ba anh lớn cũng bơi gần bên, con nhỏ lúc này mới thấy anh Đen bơi rất mắc cười. Còn chưa kịp nói thì thấy anh Bi đã cười hắc nói

– Anh Đen bơi chó! Há há…

– Ờ. Rất đặc trưng. Haha…

Cả đám bơi một lúc mới qua tới mép đảo. Cự ly hai trăm mét có cả những dòng nước chảy nên phải bơi khá lâu.
Khi chân đã chạm đáy nước đầy đá cuội, thằng Bo thở phì phì nói

– Đẩy khúc gỗ này phê quá.

– Đúng đó. Cản nước kinh hồn. Tao đạp muốn đuối giò mới đẩy đi được chậm chậm.

– Em lại thấy thích lắm, hí hí…

– Em bám vô khúc gỗ thôi mà, có làm gì đâu mà hổng thích. Tụi anh đạp chân đuối luôn.

– Em sờ thử coi. Đạp một hồi cứng cơ luôn nè.

Con Loan tò mò cúi xuống sờ thử vô đùi thằng Bi. Thấy cặp đùi cuồn cuộn cơ bắp của anh Bi đúng là cứng ngắc thiệt. Tay nó sờ vô đó mà thấy … phê luôn. Nó bèn nhân cơ hội sờ… mông anh. Cặp mông cũng săn cứng, cũng toàn cơ bắp, lại diêu diêu ra sau, sờ vô rất đã, khiến nó sờ sờ một tí mà thấy giữa hai chân mình … ẩm ướt. Không phải ướt lạnh của nước hồ, mà là cái ướt át rất khác.

Anh Nhàn thấy vậy cười hè hè nói

– Em sờ một hồi chẳng những chân giò nó cứng, mà chỗ khác cũng cứng luôn rồi kìa Loan!

Con Loan đang mải mê sờ mông thằng anh họ, nghe vậy thì nghiêng đầu ra trước nhìn, rồi đỏ mặt, rụt tay lại.

Thằng Bi rên lên
– Anh Nhàn kỳ ghê! Người ta đang phê thì bị anh phá đám hà!

– Khà khà. Mần ăn gì thì đi vô trong lùm cây kìa mấy đứa. Đứng ngay mép nước coi chừng người ta thấy.

– Trời. Chỗ này có ma nào vô đây mà thấy.

– Anh Nhàn nói đúng đó em. Đảo này sâu trong rừng vậy chứ lâu lâu vẫn có mấy nhóm dân địa phương tới chơi đó. Cẩn thận vẫn hơn.

– Ủa ủa?! Vậy ra vẫn có người à. Vậy mình đi vô thử coi có ai không.

Thế là cả đám cứ vậy mà leo lên những gộp đá to phủ đầy cây xanh mát rượi. Lá cây rụng kín cả mặt đá, chứng tỏ chỗ này hầu như rất ít người lui tới.

Con Loan đi kế chót, leo sau mấy anh nên nó cứ căng mắt ra nhìn mông, nhìn mấy cái đùi cuồn cuộn, nhìn ku dái bóng loáng, ướt mẹp vì nước, lủng lẳng đầy trời ngay bên trên mặt. Trong tư thế ngước mặt leo lên như vầy, nó còn nhìn thấy cả mấy cái … lỗ đít tum túm của mấy anh leo bên trên. Những thân thể cường tráng ướt mem, bóng loáng, làm nổi bật thêm những cơ bắp của mấy anh khiến con nhỏ thấy càng thêm ướt giữa hai chân mình.

Đứa con gái thì như thế, nhưng mấy thằng thì lại nhăn nhó khi phải nhìn “bộ đồ lòng” của thằng đi trước lúc lắc ngay trước tầm mắt. Cả đám đành phải chấp nhận cảnh khó coi đó, nhất là mấy chỗ cần leo cao, mặt người đi sau chỉ cách … cái mông người đang leo bên trên có vài gang tay.

Riêng anh Khanh đi sau cùng vác ba lô đựng đồ thì thích thú thưởng thức “cảnh xuân” của con em họ. Nhìn cái khe của con nhỏ đang lấp lánh chất nhờn, loang loáng ngay chính giữa hai mép bướm bị ép lại như mép con hàu múp mụp, anh phải nuốt nước bọt liên hồi. Coi như đi cuối cũng gọi là được hưởng phúc rồi, đỡ hơn đám kia đi trước toàn nhìn ku dái của nhau đến phát ớn.

Leo được một tí thì anh chịu không nổi, tay xách ba lô, tay bám đá, bước vài bước lên tới sát phía sau con Loan, rồi ngửa mặt đưa miệng vô giữa đít con nhỏ bú liếm mấy cái, khiến con Loan giật mình kêu oai oái.

Cả đám con trai đang đau khổ vừa leo vừa cố gắng tránh nhìn mấy đùm ku dái lòng thòng của nhau, nghe con nhỏ kêu lên thì giật mình nhìn xuống. Rồi anh Nhàn thở phào nói

– Mày Nha Khanh! Hư quá đi à. Hổng đợi được thêm chút xíu nữa hả?! Hè hè.

– Đúng rồi, anh Khanh hư quá đi, âm thầm mần hà, hổng rủ em ít gì hết.

– Chơi đánh lẻ nha anh Khanh! Há há…

– … chụt chụt chụt…

Đáp lại tụi kia chỉ có những âm thanh bú liếm rất to vang lên. Anh Khanh liếm bướm con nhỏ tới nghiện luôn rồi. Tư thế đang bám đá leo lên này khiến cái mông con Loan nhô hẳn ra ngoài, phô trọn cái bướm múp mụp của nó, và cả cái lỗ đít tum túm với làn da non đỏ hồng không thua gì đầu ku của anh Đen lúc nãy hết. Cái lỗ nhỏ đó được điểm xuyết bởi một số nếp nhăn theo cung tròn nên càng quyến rũ cái lưỡi của anh hơn nữa. Môi, miệng, lưỡi của anh lúc này đã chu du, rồi bám chặt lấy hai cái lỗ dưới hạ thể con em luôn rồi, chưa bao giờ anh bú con nhỏ say sưa như lúc này. Cái mũi cao anh thậm chí còn được dùng như … một con ku, khi anh hất đầu mũi lên ấn ấn vào lỗ đít con nhỏ, rồi qua tới lỗ bướm. Dù chơi con nhỏ từ khá lâu, nhưng lần đầu tiên thấy đầu mũi mình … chìm vào cái lỗ âm đạo của con nhỏ khiến anh cũng vô cùng ngạc nhiên và kích thích.

Con Loan mới đầu giật mình la lên, nhưng dưới màn bú liếm điệu nghệ của anh Khanh, nó cũng tê hết cả bướm luôn rồi, thậm chí mỗi khi lưỡi anh vét qua lỗ hậu môn của nó con nhỏ lại nhột nhạt và kèm theo đó là cảm giác lạ chưa từng có, khiến chỉ một lúc sau cả người nó run rẩy, phải dùng hết sức mới bám được tay vô mấy tảng đá, còn hai chân thì đã run rẩy muốn khụy xuống luôn rồi, vì không đỡ nổi thân hình của nó nữa. Thế là con nhỏ từ từ hạ trọng lượng của mình xuống mặt anh Khanh, và sau đó là … ngồi hẳn lên cái miệng nóng bỏng của anh, cảm nhận cái lưỡi từ trong miệng anh như một con vật ướt át, mềm mại thò lên từ phía dưới, lọt vào lỗ bướm của nó, ngoe nguẩy, vét tới vét lui, kích thích vùng quanh lỗ âm đạo lẫn hột le của nó khiến nó muốn rụng rời. Chưa kể từ trong miệng anh toát ra một lực hút, những tiếng bú chùn chụt vang lên liên tục từ bên dưới, cứ như anh Khanh muốn hút khô hết nước nôi trong bướm của nó. Con nhỏ càng phê thì càng đặt mông mình ngồi hẳn lên miệng anh Khanh, tận hưởng cảm giác chênh vênh trên thiên đường lần đầu tiên nó được thử.

Anh Khanh thì càng ngày càng cảm giác sức nặng từ hạ thể mềm mại của con nhỏ đang tăng từng chút một, đè lên miệng, mũi mình, nhưng chẳng những anh thấy không phiền gì, mà càng khoái chí, bú liếm mạnh bạo hơn trước. Những âm thanh “chụt chụt” cứ vang vang giữa lưng chừng vách đá, bất chấp hoàn cảnh “hai nhân vật chính” vẫn đang treo mình cheo leo giữa trời.

Khi hai anh em đang mải mê tận hưởng khoái lạc từ màn bú liếm “đỉnh cao” này, và ba thằng Bi-Bo lẫn anh Nhàn đang đu vách đá say mê nhìn xuống, bỗng có tiếng anh Đen vang lên

– Chúng bây có tính đi coi thác không thì bảo?! Hừ hừ.

Hai thằng sinh đôi và anh Nhàn đều giật mình, quay đầu nhìn lên trên chỗ anh Đen dẫn đường, thì thấy anh đã leo lên đứng trên đỉnh vách đá từ hồi nào, chứ không còn bám ở vị trí lúc nãy nữa. Tư thế đứng nhìn xuống của anh … rất “khó coi”, vì cả 3 thằng đều nhìn lên trực diện vô đùm dái đen thui của anh, và nhất là … cây hàng to khủng của anh đang chỉa thẳng ngang trời, nhìn cứ như đang gác ku ngay trên đầu tụi nó vậy.

Ngay lập tức cặp sinh đôi lêu lên oai oái, đưa tay vuốt đầu lia lịa, khiến anh Nhàn ở dưới hơi ngạc nhiên, rồi cũng bật cười lắc đầu nói

– Không muốn nó gác ku lên … đầu nữa thì leo nhanh đi. Đứng đó vuốt đầu hoài có trốn được cây hàng của nó không?!

– Hic hic. Anh Đen nha! Chơi quá ác!

– Khà khà! Ai biểu kêu ta dẫn cả đám đi thác, mà còn có mấy bước chân nữa là tới thác rồi lại không chịu đi cho hết, cứ đứng đó bày trò bú liếm, hừ hừ…

– Anh Khanh bày trò đó, đâu phải tụi em!

– Đứa nào đứng coi vậy ta? Há há…

– Thôi thôi, anh tránh qua đi cho em lên. Cứ… giương súng trên đầu anh em hoài.

– Ờ. Anh lớn rồi mà còn chơi kỳ quá nha anh Đen.

– Khà khà… Anh toàn chơi đằng trước không nha. Kỳ hồi nào?! Chừng nào đi lạc vô lỗ đằng sau mới đúng kỳ, há há…

– Sặc. Bạn đen à, vui lòng dời khẩu pháo sang một bên nha, coi chừng trúng người khác ngại lắm đó.

– Haha… Không nhờ tao chơi chiêu này thì mấy đứa tụi bây cũng ở lại xem tụi nó luôn rồi còn gì.

– Mày chỉ biết chơi trát anh em thôi. Chứ hai đứa nó có ăn thua gì.

– Ờ. Bó tay luôn. Khanh! Bớ Khanh! Còn chưa bú xong nữa hả? Tính bú bướm no rồi về hay sao?! Có đi tiếp không thì bảo?!

– Khà khà. Bú bướm giữa trời phê lắm mày. Chẹp chẹp! Cuối cùng anh cũng đã thử món này, há há…

Mãi tới lúc này anh Khanh mới rụt miệng mình ra khỏi mông con Loan, không quên cắn thêm một cái lên bờ mông căng mọng như trái đào chín của con nhỏ trong khi trả lời bạn. Cặp mông lẫn “con hàu” này, kể cả cái lỗ đít đỏ hồng của nó, “ăn” một lần xong anh cứ muốn “ăn” mãi. Con em anh đúng là vưu vật gây nghiện trời sinh.

Anh Khanh le lưỡi liếm mép xong, nghiêng đầu qua một bên nói với con Loan đang run rẩy hai chân ngay sát bên trên

– Em leo tiếp đi Loan. Em đi thì anh mới đi được.

– Hơ hơ… Em đi không nổi. Anh đợi chút. Hơ hơ…

– Thằng khỉ! Mày bú tới mức chân nó run luôn rồi kìa, biểu con gái người ta làm sao mà leo tiếp cho nổi nữa. Lên đỡ cho nó vững lại đi, coi chừng nó té đó.

– Ờ ờ.

Anh Khanh vội vàng cầm ba lô leo lên ngang hàng với con Loan, xoạc chân chịu vô vách đá, đưa cánh tay dài của mình choàng qua đỡ eo con bé lại, bàn tay nắm chặt vô vách đá cạnh đó như một cái đai an toàn giữ người con bé không bị bật ra sau.

Con Loan sung sướng cảm nhận những cơ bắp cuồn cuộn trên tay anh Khanh đang đỡ phía sau cơ thể mình, nó thở gấp rồi nói

– Thêm chút xíu nữa thôi là em sướng buông tay luôn đó anh. Cũng may anh dừng lại.

– Ặk. Sao em không nói anh. Nguy hiểm quá, hic hic. Mai mốt có cho tiền anh cũng không dám bú lâu như vậy nữa. Nhưng bú chút chút thì chắc không sao ha, hí hí…

– Hơ hơ… Nhưng mà vừa leo vừa được bú vầy sướng lắm anh. Hơ hơ…

– Leo vách đá là em đang phải vận động cường độ cao mà. Sướng nhanh hơn nằm trên giường nhiều.

– Hơ hơ… Anh nói đúng đó. Em thích lắm…

– Ừ. Thở đều lại đi, chừng nào đứng vững lại được thì nói anh. Có tay anh đỡ sau lưng rồi, chắc lắm.

– Dạ… phù phù…

Hai đứa đang bám cheo leo trên vách đá nói gì thì cả đám đứng trên đỉnh vách đá đều nghe hết. Dù không nói ra thành lời nhưng thằng nào cũng đều thấy kích thích rất mạnh, bằng chứng là hiện tại không chỉ có 1 cây hàng bự của anh Đen thò ra vách đá “gác” lên đầu hai đứa bám bên dưới, mà có tới 4 cây “xếp hàng”, đều cương cứng như nhau, thẳng, cong, xéo gì đủ cả. Bốn cặp đùi cuồn cuộn, nhìn từ dưới lên giao nhau chỗ cái háng là bốn cái đùm đã săn lại vì lạnh.

Anh Khanh nào hay biết gì, đang “anh anh em em” mê mệt với con Loan, tới khi nó có thể tiếp tục leo rồi thì anh ngước lên trên nhìn đường, chưa kịp leo đã phải chửi um lên

– Bà mịa Việt Nam anh hùng! Phụt phụt!

Vừa nói anh vừa quay sang bên kia phun nước miếng phèo phèo trong tiếng cười khoái trá của cả 4 đứa đứng bên trên.

Con Loan bám đá bên cạnh anh thì không phun nước miếng, mà ngược lại nó … nuốt nước miếng ừng ực, mắt căng ra nhìn lên trên.

Âm thanh đủ to đến nỗi anh Khanh đứng bên cũng nghe thấy, rồi anh nhìn lên 4 cây hàng cương cứng ở trên cao, và nhìn qua con Loan, rồi há miệng ra cười khổ.

Anh cũng không biết con nhỏ không chỉ thấy nứng bừng bừng bởi 4 cây hàng “trên trời” kia, mà nó còn bị kích thích bởi bốn cặp đùi cuồn cuộn như đùi ếch đang đứng dạng ra trong tư thế rất “mất dạy” đó. Góc nhìn thẳng đứng từ dưới lên còn cho con nhỏ thấy bốn cái mông cuồn cuộn của mấy anh in trên nền trời xanh đầy nam tính. Với một người đàn bà 10 tuổi như nó, cảnh này còn kích thích hơn cả nhìn “súng ống” đơn lẻ nhiều. Con nhỏ lặng im thưởng thức vẻ đẹp cơ bắp của bốn đứa xon trai trần truồng, tận dụng góc nhìn khó có được này trong ít giây, rồi mới chịu bám đá từ từ leo lên.

Hai chân nó đã hết run rẩy, đã có thể đẩy trọng lượng nó lên rồi, nhưng bướm nó càng ướt hơn lúc anh Khanh bú vừa nãy, thiếu điều nhiễu xuống mặt anh Khanh đang leo ngay bên dưới.

Cuối cùng cặp đôi cũng leo lên tới đỉnh vách đá trong tiếng cười khoái trá của cả bốn thằng lên trước. Anh Khanh cứ lầm bầm vuốt đầu, phun nước miếng suốt. Còn thằng Bi thì đã chạy lại úp mặt vô mông con nhỏ từ phía sau mà bú chùn chụt. Anh Đen thì kêu lên

– Tụi bây có thôi đi không thì bảo?! Đi ra thác trước đi, rồi làm gì thì làm. Chưa biết mặt trước đảo có người không nữa đó. Đừng làm vội nha!

Thằng Bo đi tới kéo vai thằng Bi, kéo mặt nó ra khỏi cái mông con Loan, rồi chứng kiến thằng anh mình liếm liếm môi cười tít mắt. Nó cũng nhìn cặp mông căng mọng như trái đào chín của con Loan mà chảy nước miếng, chỉ là anh Đen đã la toáng lên rồi nên nó không làm gì con em nữa.

Cơn “náo loạn” do anh Khanh nổi hứng, bất chợt bú liếm con nhỏ ngay giữa vách đá cuối cùng cũng ổn định lại. Cả đám lại tiếp tục hành trình đi ra mặt trước của đảo.

Đường đi không còn dựng đứng như mới đầu, mà hơi dốc lên tí xíu, có điều cả cái đảo gần như toàn là đá to, tảng nào cũng to bằng cái bàn tới cái xe hơi, xen lẫn giữa những kẽ đá là cây cối mọc xanh um, nên cả đám đi khá khó. Mặt đá lại trơn láng nên tụi nó trượt chân suốt. Anh Khanh đi chót cũng bị trượt một cú, đập ba lô cái bịch vô mặt đá bên dưới và kêu “oái” một tiếng, trong tiếng cười khúc khích của cả đám đi trước.

Khi leo lên tới chỗ cao nhất của đảo, hình như cũng là trung tâm đảo nhỏ, cả đám dừng lại vì anh Đen đã dừng lại đây rồi. Anh chỉ một vòng quanh khoảng trống mà đá núi tương đối bằng phẳng, ẩn kín đáo bên dưới vòm tán cây rừng còi cọc, chỉ to bằng cổ chân và nói

– Chỗ này dừng lại nghỉ ngơi, trốn nắng nha mấy đứa. Còn xem thác thì xuống phía trước á.

– Xuống đi anh. Để coi thác đẹp cỡ nào.

– Xuống chứ. Nhưng anh nói để mọi người bỏ đồ lại đây. Giày dép ba lô cứ bỏ đây đi. Xuống kia chơi mà nắng quá thì mình lên đây.

– Vậy từ đây có thể biết có người lạ khác trên đảo không anh?

– Chỗ này mà trống trơn như vầy, với nhìn xuống dưới kia không thấy ai thì gần như chín mươi chín phần trăm không có người khác rồi. Hai bên hông đảo nước chảy xiết lắm, xói mòn đá núi, nên vách đảo dựng đứng như bức tường luôn, không có ai ra đó được hết. Nếu có thì chỉ mặt trước đảo chỗ thác nước này, và mặt sau chỗ mình leo lên hồi nãy thôi.

– Ok anh. Em hiểu rồi. Vậy coi như nhóm mình là chúa đảo lúc này rồi đó há há.

Anh Khanh bỏ ba lô xuống, mở túi nylon ra lấy điện thoại. Anh Nhàn không mang máy chụp hình theo, vì đi băng qua hồ như vầy anh sợ không bảo đảm chống nước được cho cái máy ảnh và bộ ống kính trăm mấy chai của mình. Cả đám chỉ có anh Khanh có điện thoại chống nước, nên anh lấy ra để chụp cho cả nhóm luôn.

“Khúc lỗi nhịp” của anh Khanh lúc nãy khiến đám con trai nứng lên, nhưng lúc này đã bị sự tò mò muốn nhìn thấy con thác to lớn phía trước mặt lấn át, nên tụi con trai, kể cả con Loan cũng háo hức muốn đi ra ngắm thác chứ không còn rạo rực muốn nhào vô nhau ngay khi vừa tới khoảng dừng chân dưới lùm cây này nữa.