Phượt Cùng Em Gái Loli ( Update Chương 12 )

CHƯƠNG #3 (trung)

Tụi nó vén mùng chui vô thì thấy con Loan cũng ngồi dậy, con nhỏ đang nhìn quanh trong bóng tối, đưa tay rà rà trên phản gỗ như đang tìm gì đó.
Thằng Bi thều thào
– Tìm gì vậy em?
– Cái quần xi líp của em! Hồi nãy hổng biết anh nào cởi ra, em tìm không thấy. Em mắc tè quá!
– Bi nè! Mày bỏ quần sịp của em ở đâu?
– Suỵtttt! Con lạy má. Làm ơn nhỏ giọng dùm cái!
– Sorry! Hí hí!
– Suỵt! Trời ơi! Miệng mày như cái mồm người ta nha Bo!
– A úh uh ư eh…
Thằng Bo tự bịt miệng mình lại, nhưng cũng cố ah ư giải thích với thằng Bi làm con Loan cũng phải bịt miệng cười khúc khích.
– Tìm không thấy, em mắc tè thì đi đi. Lát lên anh tìm rồi đưa cho.
– Uh hmm.
Con nhỏ gật đầu xong phủ váy xuống, vén mùng lên chui ra ngoài. Trong lúc nó trượt xuống bộ phản gỗ, mông cạ vô mép ván, váy bị tốc lên tới bụng, lộ ra cái mông trần và cặp giò thẳng tắp dưới ánh sáng lờ mờ của gian phòng, khiến hai thằng con trai vừa chơi xong cũng sáng rực bốn con mắt lên.
Hai thằng bò hai tay hai chân khắp cả bộ ván, tìm một hồi mà không thấy cái quần bé xíu kia của con nhỏ ở đâu. Thằng Bo thì thào
– Đừng nói tao mày lại lấy cái đó làm kỷ niệm nha!
– Mày nói cứ như tao nghiện lấy mấy cái đó lắm. Hừ hừ.
– Còn nói hả. Cả tháng nay tao thấy mày lấy ít nhất cũng cả chục cái của nó rồi. Có lấy thì trả lại cho con người ta đi, đang ở chỗ lạ chứ có phải trong nhà đâu.
– Bực quá, tao đã nói là không có lấy! Tao đâu có khùng với biến thái đâu. Hừ hừ…
Hai thằng xí xô xí xào, hạ giọng cãi nhau, lại tìm khắp thêm một vòng.
Một lúc sau thằng Bi mò ra sát mép bộ phản, chỗ cái mùng phủ trùm xuống. Nó thì thào reo lên
– Thấy rồi! Nằm đây mà nãy giờ hổng lên tiếng!
– Đưa đây tao!
– Chi?
– Tao giữ cho chắc ăn. Lát em nó lên tao trả lại. Để mày giữ tao dám cá trong lúc chờ đợi mày lại lấy làm khẩu trang nữa cho coi.
– Hừ hừ. Đồ to mồm! Khẩu trang thì có sao?? Đẹp mà! Hừ hừ… Nè!
Thằng Bi hạ giọng càu nhàu, rồi miễn cưỡng đưa cái quần lót qua cho thằng em. Thằng Bo phải giằng lấy thì thằng Bi mới không đành lòng thở dài rồi buông ra.
Hai đứa nằm chờ, chờ cũng khá lâu mà chưa thấy con nhỏ đi lên. Thằng Bo nói nhỏ
– Sao lâu vậy kà?
– Vô toilete buổi sáng lâu là bình thường.
– Ờ ha! Hí hí.
Thế là hai đứa lấy điện thoại ra online.
Ngoài vườn gà đã thi nhau gáy um lên hết rồi. Dù trời còn tối đen nhưng đám gà nhà này không yên phận tí nào, kêu túc túc, gáy o o, mổ nhau rồi ré lên loạn xạ.
Thằng Bi thì thào
– Ở đây chắc nuôi nhiều gà lắm. Toàn mấy con to mồm.
– Ờ. Hình như tụi nó gáy từ nửa đêm. Cứ con này gáy xong con kia lại gáy tiếp. Dàn đồng ca này kinh khủng quá. Nếu ở Sài Gòn chắc hàng xóm đã phản ảnh lên tổ dân phố rồi quá.
– Còn phải nói nữa. Ồn như vậy mà. Không để cho ai ngủ hết.
Hai thằng thì thầm trong bóng tối lờ mờ, điện thoại cũng chỉnh sáng thấp nhất để không ảnh hưởng tới mấy đứa nhóc ở bên kia gian phòng. Tụi nó đợi hơn nửa tiếng hay bốn mươi, năm mươi phút gì đó, thậm chí có thể hơn.
Đến tầm năm giờ rưỡi mới thấy con nhỏ mò về.
Khi con Loan chui vô trong mùng thì thằng Bi đưa tay sờ mông con nhỏ, thấy hơi mát lạnh và ươn ướt, nó cười cười thì thào
– Sáng chột bụng hả em?
– Sao ạ? Đâu có!
– Còn mắc cỡ nữa. Không chột bụng thì làm gì đi tè lâu dữ vậy? Hì hì…
– À à… Anh này, kỳ quá!
– Hí hí.
Trời cũng hừng đông rồi, nên thằng Bo lật đật đưa con Loan cái quần xi líp, hối nó mặc vô, vì nó nghe có tiếng động ở từ các phòng đằng sau vọng tới. Chắc ở nhà có ai thức dậy rồi.
Và đúng như nó dự đoán, khi con nhỏ vừa tròng cái quần xi líp vô và kéo lên trên, phủ váy xuống thì tụi nó nghe tiếng chân đi ra trước, giọng anh Khanh vang lên
– Dậy đi mấy đứa. Đánh răng rửa mặt rồi chuẩn bị ba lô đi. Nhớ tắm luôn nha, lên đỉnh sẽ không có nước tắm đâu.
– Phụt! Khục khục… Dạ… khục khục…
– Tụi em dậy rồi anh.
Thằng Bo vừa nghe câu “lên đỉnh” của anh Khanh thì nó sặc một cái, rồi ho khù khụ. Thằng Bi phải cứu bồ bằng cách trả lời dùm thằng em mình. Đầu óc hai anh em nó đen thui như nhau nên đứa kia nghĩ gì thì đứa này biết hết mà chẳng cần nói rõ ra.
Thế là con Loan vừa chui vô mùng, còn chưa kịp ngả lưng đã phải cùng với hai thằng nhóc ngồi dậy, xếp chăn mền, tháo mùng chống muỗi ra xếp gọn lại, rồi cả đám đi xuống nhà sau đánh răng, tắm rửa luôn, vì nghe anh Khanh nói trên núi không có nước để tắm nên tụi nó tắm thật kỹ.
Mấy đứa em anh Phong nghe bên kia lao xao, cũng đã mò dậy và chạy xuống nhà dưới. Đèn được bật lên sấng trưng nhưng phản chiếu màu tối của vách gỗ bốn phía nên căn nhà vẫn tối hù.
Khi tụi thằng Toàn đã sạch sẽ sáng sủa bước lên gian nhà trước thì anh Khanh đã mở rộng cửa. Tụi nó đi ra mái hiên rộng, bước luôn xuống sân đất nện, hít thật sâu một hơi căng phổi cái mùi “nhà quê” thú vị này. Tối qua đến trễ quá nên tối thui, không thấy gì nhiều. Sáng nay có dịp, tụi nó nhìn ngắm đủ thứ, thấy cái gì cũng mới lạ.
Thằng Trọng đánh răng rửa mặt xong thì chạy ra cạnh hai thằng Bi-Bo, tình nguyện làm hướng dẫn viên miễn phí cho hai ông anh Sài Gòn. Nó chỉ bụi cây lá xanh xanh, thân thảo, bông có một cục gom lại thành một cái đài đỏ tươi ở trên đỉnh, từ đó nhú ra mấy bông hoa màu trắng khá đẹp
– Cây cát lồi nè mấy anh! Lá này cuốn bánh xèo ngon bá cháy bù chét.
– Cây gì?
– Cát lồi.
– Tên lạ ha. Lá ăn được hả em? Ăn nó như nào?
– Ăn ngon lắm, nhưng không có vị, mà lạt lạt, nhưng giòn rụm luôn.
– Oh, đã ha.
– Cây này bông trang chắc anh biết rồi ha.
– Có, anh biết bông trang.
– Lá nó cũng ăn được đó anh.
– Lá này hả? Sao thấy dai nhách mà.
– Hổng phải, cái lá non còn hơi trong như này nè. Còn lá già đâu ai ăn.
– Oh.
Mấy đứa em thằng Trọng cũng bu lại, hăng hái “hướng dẫn” cho hai ông anh cao to nhưng “ngố thành phố” kia đủ thứ cây cối trong vườn nhà mình. Cây thì ăn được, cây thì có độc, chỉ để làm kiểng, cây thì tối nở bông rất thơm nhưng ban ngày chẳng có mùi gì nhiều…
Hai thằng Bi-Bo đi từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác, thả bộ theo đám nhỏ lang thang trong khu vườn rộng. Tụi nó còn chưa đi được một góc vườn thì tiếng anh Khanh gọi ra từ trong mái hiên.
– Vô ăn sáng đi mấy đứa. Lát còn thời gian thì đi ngắm vườn tiếp.
– Dạ.
Thế là hai thằng Bi-Bo tiếc rẻ đi vô nhà. Vườn nhà anh Khanh rộng khủng khiếp, rộng hơn cả trường học của tụi nó nữa. Cây cối đủ loại nên còn rất nhiều chỗ để khám phá, mà giờ phải vô nhà ăn sáng rồi.
Thằng Bi nói với thằng Trọng
– Lát ăn xong dắt tụi anh đi ra vườn chơi tiếp nha!
– Dạ.
Thằng Trọng “Dạ!” một tiếng đầy háo hức. Ở nhà nó chỉ có đám con gái là bạn chơi, anh Khanh chỉ về nhà mùa hè, còn bình thường nó chỉ chơi được với đám con trai hàng xóm. Giờ có 2 ông anh “đồng loại” này tới nhà chơi, nó khoái lắm.
Bữa sáng được dọn ra đầy bàn, mỗi người một tô bự vịt nấu măng còn bốc khói nghi ngút. Thằng Bi nhìn mà chảy nước miếng, nó hít một hơi rồi nói
– Trời ơi! Thơm quá, ực ực.
– Quá hấp dẫn. Nhìn là thấy muốn ăn 2 tô rồi.
– Haha, còn trong nồi đó mấy đứa. Ăn thêm thì cứ múc nha. Vịt xiêm nhà nuôi, cho ăn cám với lúa tự nhiên chứ không phải cám tổng hợp như vịt bán ngoài chợ đâu.
– Wow! Vịt xiêm ngon số dách rồi. Má con nấu mấy lần, kho gừng hay cà ri cũng ngon.
– Nấu cháo nữa. Trộn gỏi bắp cải.
– Ừa. Tại mợ hổng biết tụi con thích món nào nên nấu đại món này. Măng cũng ở nhà mình luôn, chiều qua cậu xắn vô mợ nấu liền đó, ngọt lắm.
– Dạ. Nhìn đã quá chừng. Hèn gì con Loan lên đây chơi mút mùa, hết hè mới chịu về.
– Về con thấy nó cao lên hẳn. Có điều đen thui, hihi.
– Mấy anh nha! Người ta trắng rồi mà cứ nhắc hoài à. Hư quá!
– Haha.
Cả nhà ngồi hết vô bàn ăn. Mấy đứa nhỏ hơn được mợ dọn tô đặc biệt, thịt được xắt sợi mỏng cho tụi nó dễ ăn. Người lớn thì cứ chặt to kho mặn, miếng lớn ăn mới khoái, tô nào tô nấy cứ gọi là vịt nấu bún măng, vì bún với măng còn ít hơn vịt. Mùi thịt thơm lừng, mùi măng thơm phức, vị ngọt quyện trên đầu lưỡi, bún tươi, rau ăn kèm cũng rất tươi ngon, nên không chỉ người lớn mà cả đám nhóc cũng đều ăn xì xụp, húp rột rẹt, đám nhỏ đứa nào cũng vừa ăn vừa tấm tắc khen ngon khiến mợ vui như tết.
Ăn xong anh Khanh hướng dẫn 3 đứa nhóc chất đồ vô ba lô. Anh lấy hai cái gói dài dài, mà ngay sau đó tụi nó biết là cái lều, một to một nhỏ đưa cho hai thằng Bi-Bo mỗi đứa một cái rồi nói
– Hai đứa chia ra mỗi đứa vác một lều đi. Anh vác nước với đồ ăn. Ai vác lều nhỏ thì vác thêm đồ khác, chia đều trọng lượng ra.
– Dạ. Lều này có chống nước không anh?
– Chà? Biết “chống nước” luôn!?
– Trên trường mấy năm trước có dạy kỹ năng sống á. Nhưng chỉ cắm trại … dưới sân trường à.
– Chui ra chui vô thôi anh, chán lắm, sân trường nắng nóng nữa, vô lều ngộp chết đi được.
– À à. Thì ra… Lều này kháng nước, tức là mưa to thì thấm, nhưng mưa nhỏ thì vẫn ổn. Anh có bỏ theo miếng nylon bên trong mỗi túi lều rồi, có mưa thì trùm lên trên là được. Còn thông gió thì có rất nhiều chỗ ở hai đầu lẫn bên trên nóc lều luôn, muốn ngủ bên trong lều mà thoáng như giữa trời cũng được nữa. Lạnh luôn đó.
– Wow. Đã ghê. Nghe mà em nôn lắm rồi, há há.
Thế là nhóm 4 người xúm nhau chuẩn bị đồ để leo núi và cắm trại dưới ánh mắt ngưỡng mộ của đám em anh Khanh.
Anh Khanh thấy vậy quay qua an ủi tụi nhóc
– Leo núi này có những chỗ nguy hiểm cho con nít, mấy đứa chưa đi được. Vài năm nữa lớn một tí anh sẽ dắt mấy đứa đi nha.
– Yeah!
– Cho em cắm trại trong lều như vầy nha anh Hai.
– Nhớ mua cái lều màu hồng cho em nha. Màu xanh này của con trai, em hổng thích.
– Haha. Ờ ờ. Để coi tới đó có ai bán lều màu hồng anh sẽ mua cho mấy đứa. Nhưng mà hổng có màu hồng thì chọn màu nào?
– Màu… màu đỏ đi. Màu đó đẹp.
– Ờ ờ. Mấy đứa ngồi qua một bên đi, để anh soạn đồ. Chứ lên núi mà thiếu thì hổng có mượn ai được đâu.
– Trên đó hổng có ai để mượn hả anh Hai?
– Có người, nhưng người ta hổng quen mình, với lại người ta đâu có dư để cho mình mượn đâu nè.
Anh Khanh vừa giải thích cho mấy đứa em, vừa thành thạo chất đồ vô ba lô, chất món nào vô anh liền bấm gạch checklist trên điện thoại. Cái checklist này anh cũng share trước cho tụi Bi-Bo lúc ở nhà rồi, nên tụi nó cũng có checklist, chỉ ngắn hơn của anh Khanh rất nhiều, vì anh nói để anh thồ phần lớn đồ cho cả nhóm, tụi nó chỉ phải mang đồ tối thiểu thôi.
Loay hoay vậy mà cũng gần 7 giờ mới xong. Mấy đứa Bi-Bo-Loan vì là “lính mới” nên tụi nó làm chậm hơn anh Khanh nhiều, đồ ít hơn mà anh Khanh xong lâu rồi, tụi nó vẫn còn đang xếp. Xoay trái xoay phải, nhét trên nhét dưới, cuối cùng tụi nó mới hãnh diện kéo khóa ba lô lại.
Anh Khanh đã đi xuống bếp rinh lên một cái cân điện tử, nhìn giống y chang cái cân ở nhà má hai thằng Bi-Bo hay đứng lên cân mỗi sáng.
Ba lô của thằng Bi cân lên chỉ có tám ký mấy, thằng em nó cũng chỉ xê xích chút xíu. Của con Loan còn nhẹ hơn, tầm hơn 3kg gì đó, còn ba lô của anh Khanh mới vĩ đại. Lúc anh đeo lên lưng, nắp ba lô nhô qua đầu anh luôn, mà bản thân anh đã là người “khổng lồ” rồi. Ba lô anh to nhất nhóm này, cân lên tận 31kg mà tụi nó thấy anh nhấc lên chỉ bằng 1 tay, rồi đeo vô lưng vác đi tới đi lui như chẳng có gì.
Tới bây giờ hai thằng sinh đôi mới thấy nể phục anh Khanh hết mình.
Mọi người mặc thêm bên ngoài một cái áo khoác mỏng, vì như lời anh Khanh có nói trước đó, “ban ngày nóng nhưng tối trên đó lạnh lắm”.
Khi cả đám vừa chuẩn bị xong thì có tiếng xe máy lần lượt chạy vào sân. Anh Khanh nhấc ba lô đeo lên lưng rồi nói
– Đi thôi mọi người. Bái bai mấy đứa nha!
Vừa nói anh vừa xoa đầu thằng Trọng, hôn má lần lượt cả 3 đứa em gái dễ thương, vẫy tay với ba má xong mới đi ra xe cùng với 3 đứa nhóc Sài Gòn.
Đoàn 3 chiếc xe máy rồ ga chạy ra khỏi thôn, ra quốc lộ, theo đường nhựa bắt đầu hành trình chở cả đám tới núi.
Hai thằng Bi-Bo háo hức dữ lắm, cũng hồi hộp nữa. Lần đầu được leo núi, đi về tụi nó sẽ có rất nhiều cái để khoe với đám bạn “công tử” của tụi nó. Trên đường tụi nó hết nhìn đông, rồi ngó tây, nhìn đồng lúa xanh mướt mắt, nhìn những đồng mía ngút ngàn trải dài tới “chân trời”. Vùng quê này rất đẹp, trong con mắt của hai đứa nhóc.
Con Loan dù về đây nghỉ hè nhiều lần nhưng con nhỏ vẫn căng mắt nhìn. Ngồi kẹp giữa chú xe ôm và anh Bo, nó vẫn cố gắng quay mặt bên trái, một lúc sau lại quay bên phải. Trong lòng mấy đứa nhóc đều vui như tết. Được đi chơi là tụi nó vui rồi, huống hồ lần đầu được đi phượt cắm trại như vầy.
Xe chạy một lúc thì thằng Bo kêu lên
– Núi kìa! Phải Bà Đen không ta?
– Đâu anh Bo?
– Đó! Cái núi cao ơi là cao mà chỉ có mình nó đứng á.
– Đúng rồi mấy em. Núi Bà Đen đó.
Anh xe ôm nghe hai đứa nhóc nói chuyện thì cũng chen vô.
Lúc này thằng Bi cũng thấy rồi, nó đưa tay chỉ chỉ, ra dấu cho thằng Bo. Hai đứa chỉ chỉ, gật gật với nhau thôi chứ xe đang chạy, gió thổi vù vù có nói cũng không nghe rõ.
Thấy núi vậy chứ xe phải chạy một hồi mới tới. Đến nơi anh Khanh kêu mấy đứa tháo nón bảo hiểm đưa trả cho xe, xong anh nai nịt ba lô gọn gàng trên người, rồi nói
– Mình đi đi mấy đứa!
– Yes sir!
Mấy đứa nhỏ phấn khích kêu lên. Tụi nó đi một đoạn thì con Loan nói với hai thằng sinh đôi
– Hồi hè tụi em đi đường khác lên đó.
– Đường khác hả? Bộ có nhiều đường lên núi lắm à?
– Em nghe nói nhiều lắm, 3 đường thì phải. Đúng không anh Khanh?
– Theo anh biết có tới 5 đường lận.
– Wow, nhiều dữ.
– Ờ, có cần nhiều dữ vậy hôn?
– Haha. Đường là do cách dân đi leo núi tự đặt thôi. Chứ hồi xưa đường mòn là do người đi bắt ốc núi, với người đi hái thuốc họ mở đó.
– Vậy có tên không anh? Thí dụ như Đinh Tiên Hoàng, Nguyễn Huệ đồ.
– À à. Có tên, nhưng không chính thức. Người dân dựa vô địa hình địa vật để đặt thôi.
– Là tên gì vậy anh?
– Đường chùa nè, rồi đường cột điện, máng nước, đường ma thiên lãnh, đường đá trắng, rồi đường qua đồi heo. Ủa. Vậy tính ra tới 6 con đường lận.
– Ghê! Vậy trong mấy con đường đó thì bữa nay mình đi đường nào anh?
– À à. Hồi trước mình đi đường cột điện đúng không anh Khanh?
– Đúng rồi, nó đó. Đường đó phổ thông nhất, dễ đi nhất, hầu như ai cũng đi được. Nhưng cảnh bình thường. Bước lên bậc đá cứ vậy đi à.
– Tên gì kỳ vậy anh? Đường cột điện?! Haha
– Ờ. Nghe ngộ ghê á. Chắc đu cột điện lên hả anh? Há há
– Không phải đu, mà là đường này được bên điện lực mở ra khi họ cắm các cột điện để dẫn điện lên đỉnh núi cho trạm biên phòng trên đó á.
– Oh, thì ra!
– Trên đó có quân đội nữa hả anh? Có bắn súng không?
– Không. Người ta canh biên phòng gì thôi. Làm gì bắn lung tung. Du khách lên đó đầy.
– Oh. Em cứ tưởng… Hihi
– Còn đường khó đi hơn, đẹp hơn, kêu là đường Ma Thiên Lãnh.
– Wow!
– Cool!
– Nãy nghe là đã thấy ngầu rồi.
– Mình đi đường đó được không anh?
– Đường đó khó đi, chỉ dành cho dân phượt thôi. Phải đu dây rừng để leo lên các tảng đá to, và mệt gấp 4-5 lần đường cột điện này luôn.
– Cool! Em đi được.
– Em cũng dư sức.
– Em nhỏ vầy đi nổi không anh Lâm?
– Anh thấy nếu cẩn thận thì đi được hết á. Đừng chạy nhảy giỡn hớn trên đá, khi leo núi thì đường nào cũng phải cẩn thận hết mới được.
– Vậy mình đi đường Ma đạo kia đi anh.
– Haha, Ma Thiên Lãnh chứ hổng phải ma đạo. Mà nghĩ lại, tên Ma đạo cũng hợp lý đó chứ!
– “Bốp!” Em đặt đó nha. Mai mốt ai dùng thì nhớ ghi credit cho thằng Bo này nha, hihi.
– Haha, ok, vậy nhất trí đi đường khó kia ha.
– Yes sir!
– Thực ra mình cũng ở lối vô đường đó rồi. Mấy dduwodng khác cách đây cũng xa lắm.
– Chời! Vậy mà anh cũng giả bộ hỏi ý kiến tụi em nữa.
– Haha. Sorry mấy đứa. Nhưng đã tới đây rồi thì đi ha.
– Yes sir!
– Vậy thì trước tiên phải khởi động, làm nóng người đã. Xương cơ khớp phải thật dẻo thì lúc leo mới không sợ chuột rút, hay đau khớp đồ.
– Yes sir!
Thế là cả đám đứng tại chỗ khởi động khớp háng, gối, cổ chân, làm các động tác co giãn khớp, kể cả động tác khởi động tay, vai, chỏ cũng được anh Khanh hướng dẫn 3 đứa nhỏ làm thật kỹ. Xong xuôi, anh mới đi trước, dắt tụi nó đi tiếp vô trong.
Con đường đi khá dài, nhưng cũng chỉ tương đương đường tụi nhóc từ nhà đi ra công viên mỗi sáng sớm thôi, có lẽ anh Khanh cho xuống xe ở đấy để mọi người đi bộ khởi động luôn, như tụi nhóc hay làm mỗi sáng sớm trước khi chạy. Đám nhóc chẳng thấy xi nhê gì, tụi nó đã quen với cự ly làm nóng cơ khớp này mỗi sáng nên đoạn đường đó chỉ như đi dạo chơi, chỉ khác là trên lưng mỗi đứa có một ba lô nhỏ, thêm tí trọng lượng cho ngày mới.
Vừa đi tụi nhóc vừa ngắm đông ngắm tây, tám chuyện, giỡn hớt vui vẻ. Đến khi cả đám đi vô một đoạn lên dốc cao cao, và đi đến cuối con đường thì đám nhóc mới ngước mắt nhìn lên vách núi dựng khá dốc trước mặt.
Thằng Bi há hốc nói
– Vầy mà có đường leo lên à? Em tưởng nó dựng đứng luôn rồi chứ.
– Sao? Mới tới chân núi mà đã mềm mềm như mấy thần tiên tỷ tỷ kia rồi á? Haha
– Nó vậy đó anh. Chứ em manly lắm. Vách này em cân tuốt, há há.
– Ê ê! Đừng có lợi dụng lúc người ta neo đơn cơ nhỡ mà dìm hàng nha. Anh mỗi ngày đều chạy chung với mày hết, cái vách núi này anh cân tuốt.
– Đứa nào vừa nói…
– Thôi thôi mấy đứa. Tranh thủ leo lên chứ trễ thì mệt lắm.
– Leo cả ngày hả anh?
– Trễ là sao anh?
– Trễ là đến tối vẫn chưa lên đỉnh, phải rọi đèn tìm đường á.
– Áhhhh! Nhanh lên Bo, lề mề hoài.
– Ai lề mề?! Anh Khanh đi trước đi anh, tụi em theo sau. Loan đi giữa anh với thằng Bi nha.
– Dạ.
Thế là cả nhóm phân công đội hình, anh Khanh dẫn đường, thằng Bo chốt đoàn, con Loan đi giữa hai anh em sinh đôi, vừa để được hỗ trợ, vừa để canh chừng sợ con nhỏ đi lạc. Cả nhóm bắt đầu tiến vô núi, vừa đi vừa đeo găng tay vải dầy vào.
Vách núi mới nhìn sơ qua chỉ thấy toàn vách đá dựng đứng, nhưng khi đi sâu vô trong thì lại có đường để đi lên, đúng ra chẳng có đường gì, mà là một vách núi đỡ đựng đứng hơn bên ngoài, và “đường” là những lối mà người ta nhìn vô và nghĩ mình có thể leo lên được giữa một rừng đá chồng chất.
Những tảng đá đầu tiên chắn trước mặt cả đám là những tảng cao ngang ngực người lớn, xen lẫn trong đó là mấy cây chuối èo uột, không rõ được ai trồng hay là chuối rừng mọc hoang. Cả nhóm phải bám tay vô kẽ đá, đạp chân vô các mấu đá, góc cạnh, để trèo lên.
– Cái này đúng nghĩa là leo núi, climbing, chứ không phải trekking rồi.

– Coi trên mạng thấy trekking là đi bộ đường dài có dốc gì đó, còn cái này là leo trèo rồi nè, là climbing luôn. Phù phù.
– Đúng rồi mấy đứa. Bên đường Ma đạo này, à, quên, haha, Ma Thiên Lãnh này là climbing, bên đường cột điện thì là trekking, mấy đường khác là kết hợp. Loan! Bám tay vô gờ đá ngay bên trên em đó. Đó, trên nữa, qua phải chút, đúng rồi, chân trái đạp lên mấu đá gần chỗ anh Bi vừa đi qua đó, đúng rồi, tốt rồi, em leo giỏi quá chứ.
– Phù phù. Em mà, hí hí…
Cả nhóm bám đá leo lên, bắt đầu xuất hiện những cục đá to cỡ xe hơi, rồi tới xe tải, và có cục to như cái nhà thì anh Khanh phải leo lên trước, sau đó thả dây thừng mang theo xuống cho 3 đứa nhóc đu lên. Còn hầu hết thời gian còn lại, mọi người đều bám dây leo, rễ cây mọc trên đá, hay đơn giản là bám vào các mấu đá lồi ra để đu người lên. Đám nhỏ toàn dân thể thao, nhưng leo chừng hơn một tiếng đã vã hết mồ hôi. Quần áo ướt đẫm từ trên xuống dưới. Anh Khanh dừng lại, dạng chân chịu lực trên 2 tảng đá cách xa nhau rồi nói
– May mà mình đi mùa này, trời mát. Chứ đi mùa khô thì bao nhiêu nước cũng không đủ đâu.
– Em thấy cái này hổng giống núi gì hết trơn.
– Giống một đống đá to ai đổ dồn lại với nhau á. Anh nhìn mấy cái hang hốc này nè, sâu không biết tới đâu luôn.
– Ờ. Phù phù. Em cũng thấy vậy. Em mà lọt xuống chắc trôi xuống Ma đạo luôn quá, hí hí.
– Nói bậy hè!
– Phì phì, phun nước miếng phủi đầu ba cái! Chỗ rừng thiêng nước độc em đừng nói bậy, không tốt đâu.
– Vậy hả hai anh?
– Ừa. Người đi rừng kiêng lắm đó. Không tin hỏi anh Khanh xem.
– Bi nói đúng đó, có thờ có thiêng, có kiêng có lành.
– Là sao anh?
– Nói chung là nên kiêng cữ, thì mới lành.
– À. Thì ra vậy.
– Mấy đứa uống nước không? Nhấp môi thôi nha. Uống nhiều quá tức bụng leo không được đâu.
– Chân em nãy xém trầy. May mà anh nói em mang găng dài, vớ dài.
– Bao tay này vậy mà lợi hại ghê. Bám vô cạnh đá sắc nhọn đỡ dữ lắm.
– Nó còn tăng ma sát nữa đó, bám dính hơn dùng tay trần.
– Đúng rồi.
– Trời mà mưa lâm râm thì có khi mình phải cất giày vô ba lô, mang vớ đi để bám đá đó.
– Ủa. Có vụ đó nữa?!
– Vớ sao bám hơn giày được.
– Ờ. Kinh nghiệm nhiều người truyền lại đó. Mang vớ vậy mà bám trên đá có rêu ướt tốt hơn giày nhiều.
– Wow. Vụ này bí kíp gia truyền đây.
– Mà đi xong chắc quăng đôi vớ luôn hả anh?
– Mày nhảm quá Bo. Đôi vớ có ăn thua gì so với an toàn cả chuyến đi.
– Bi nói đúng đó. An toàn là trên hết…
Nghỉ xả hơi uống nước và tám chừng 5 phút, mấy anh em lại leo tiếp.
Đến giữa trưa thì cả đám tới cái bậc đá rộng như một cái khán đài. Thằng Bi lên thứ nhì sau anh Khanh, nó đứng nhìn ra sau lưng rồi kêu lên
– Hú hú! Trời ơi! Đẹp quáaaaaa!
– Đâu? Đâu? Em cũng muốn xem.
– Em leo lên đây đi là thấy à. Cẩn thận nha. Chỗ này nguy hiểm… Từ từ thôi.
– Hú hú… Trời ơi! Đẹp không tả nổi! Hí hí
– Bi, tránh ra cho tao lên coi!
Thế là khi cả đám đã leo lên được mặt phẳng rộng rãi này, nhìn lại xuống dưới tụi nó thấy cả một bức tranh như nhìn từ cửa sổ máy bay vậy. Đồng ruộng là những ô xanh có, vàng có, nâu nhạt màu đất cũng có. Nhà cửa thì bé tí như chơi lego xếp hình. Cảnh như mở rộng ra ngay trước mắt tụi nó một bức tranh muôn màu, cực kỳ rộng lớn, và đẹp không tả nổi. Mệt nhọc trong suốt hành trình đều như tan biến hết. Cả đám ngồi bó gối trên tảng đá đó, đưa tay chỉ chỗ này, chỗ kia cho đứa nọ thấy. Rồi lấy điện thoại ra chụp ảnh, xoay tới xoay lui, selfie đủ kiểu.
Anh Khanh vừa lấy thức ăn trong ba lô của mình dọn ra mặt đá, vừa nói
– Bo! Selfie kiểu đó là gặp ông bà sớm nha em! Đi vô trong! Đưa điện thoại cho thằng Bi chụp dùm cho.
– Loan, ngồi sát vô trong, đừng thòng chân xuống mép đá.
Vừa lấy thức ăn ra, anh vừa la mấy đứa nhóc lúc này đã cuồng chụp hình tới mức sắp quên quy tắc an toàn luôn rồi.
Đám nhóc sau khi được cảnh tỉnh thì cẩn thận đi vô bên trong. Rồi sau đó tụi nó sà xuống quanh mớ đồ ăn dọn sẵn. Đứa lấy bánh tét, đứa lột chuối, đứa cầm chả lụa lên ăn ngon lành.
Leo mấy tiếng thôi mà mấy tô vịt nấu măng đầy thịt ăn lúc sáng như đi đâu mất.
Anh Khanh cũng ra sức ăn. Anh nói
– Ăn nhiều vô. Nhưng đừng quá no. Dồn sức để đi nha. Đoạn trên còn dài lắm đó mấy đứa.
– Mình đi được bao nhiêu phần trăm rồi anh?
– Tầm 35-40% à. Vẫn còn hơn phân nửa bên trên nữa.
– Oh, có nhiêu đó thì tụi em đi dư sức, phải hông Bo?
– Ờ. Em cân tuốt.
– Đừng vội coi thường nha. Lúc đầu leo còn khỏe, càng về sau càng mệt đó. Nên dể dành sức cho đường dài mới khôn ngoan, phân bổ sức ra, đừng đi vèo vèo đoạn đầu xong đoạn sau không leo nổi nữa.
– Yes sir!
– Như chạy bộ đường dài chứ gì, hí hí. Anh nói vậy tụi em hiểu rồi.
Thế là cả đoàn lại tiếp tục đổ mồ hôi trên những tảng đá nhỏ, đá vừa, và đá to. Cây xanh cũng khá nhiều nhưng hầu hết đều khẳng khiu, mọc bám víu vô kẽ đá chứ chưa thấy đất ở đâu hết. Giữa những tảng đá đều là các khoảng trống không biết sâu tới đâu. Cả nhóm leo đến xế trưa thì đặt chân lên lối mòn có đất thịt. Lúc này anh Khanh nói
– Gần tới rồi mấy đứa. Tới đoạn có đất này thì nhàn hơn rồi, ít phải leo trèo như hồi nãy nữa. Cả nhóm quay ngược lưỡi trai nón ra sau đi.
– Vầy hả anh? Để chi vậy anh?
– Chắc cho cool, một nghi thức của dân phượt đó. Mày không biết thì dở rồi.
– Khục khục… hahaha… nghi thức gì đâu. Đoạn này hay có dây mây rừng, thân nó là một trời gai còn hơn gai nhím nữa, tua tủa luôn, nên nói tụi em quay ngược lưỡi trai ra sau để quan sát được tốt hơn á.
– Hahaha, chắc tao cười chết mất quá Bo! Nghi thức của dân phượt, hahaha…
– Có gì hay ho mà mày cười dữ vậy? Cười to như vậy coi chừng gió vô đau bụng à nha!
– Hahaha…
– Thôi đi tiếp nha mấy đứa. Coi chừng mấy cây gai quanh đường đi nha. Ngó thật kỹ chỗ bám tay trước khi cầm vô nha.
– Yes sir!
Cả nhóm tiếp tục hành trình. Từ đoạn này khí hậu bắt đầu mát lạnh rồi. Tụi nó google núi Bà Đen này thấy đỉnh cao nhất tầm 1K mét gì đó, nên đang giữa mùa nóng mà trời se lạnh như vầy đứa nào cũng thích thú. Con Loan đi giữa vẫn hăng hái không thua gì mấy anh lớn, có lẽ nó được ưu tiên mang ba lô nhẹ nhất.
Đi đến khi trời đã xế bóng, thì thằng Bi sau khi leo lên một góc khuất, nó chợt kêu lên
– Hú hú! Ta đã lên đỉnh, há há há!! Ahhhhhh
– Đâu? Chờ em với!
– Đi từ từ thôi Loan! Coi chừng trợt té đó.
– Dạ, em biết mà. Hú hú, em lên đỉnh rồi.
– Phụt, khục khục khục…
Lúc này chẳng những hai thằng Bi mà cả anh Khanh cũng ôm ngực ho sù sụ, mặt anh đỏ lên vì nén cười một cách khổ sở. Thằng Bi còn lấy tay đấm đấm vô đùi mình bình bịch, đó cũng là hình ảnh đầu tiên thằng Bo nhìn thấy khi nó cũng lên tới đỉnh.
Con Loan đang phấn khích, nhảy tưng tưng hét lên sung sướng nên không để ý phản ứng kỳ lạ của 3 ông anh.
Đến khi anh Khanh nhịn đến mặt đỏ rựng rồi, anh mới ráng không cười để nói
– Thôi thôi, khục khục… được rồi mấy đứa, khục khục.. Đi ra chỗ hạ trại thôi. Tìm chỗ tốt chứ không thôi các nhóm khác họ xí phần hết thì khổ.
– Đi thôi anh em!
– Lên đường!
– Lên đỉnh thôi mấy anh!
– Khục khục khục….
Cả 3 thằng con trai lại ho đồng loạt mà “không rõ nguyên nhân”. Không ai nói gì, chỉ cặm cụi bước đi, mặt thì đỏ rực.
Đỉnh núi cách đó chỉ mấy chục mét. Lên tới nơi thằng Bo thốt lên thất vọng
– Ủa? Đỉnh là ở đây á? Sao hổng thấy có gì hết dạ?
– Ờ. Em còn tưởng có mái chùa kiểu như trong Tây Du Ký á.
– Hay như phái Võ Đang kìa.
– Hoặc đỉnh Bà Nà ngoài Đà Nẵng.
– Hihi. Đỉnh Bà Đen chỉ như vầy thôi mấy anh. Chỗ cho mình cắm trại ban đêm ở bên phải, mấy anh có thấy cái lán lợp tôn đó không? Còn doanh trại quân đội à ở bên trái kia kìa, nhỏ nhỏ đó á.
– Đỉnh núi này vậy thôi mấy đứa. Chùa thì tuốt ở dưới lận.
– Ủa? Chùa Bà Đen hổng ở trên đỉnh hả anh Khanh?
– Không. Chùa lưng chừng núi à. Mình cách chùa một đoạn xa lắm.
– Vậy tối nay mình cắm trại chỗ nào vậy anh?
– Để anh coi. Ở đây đi! Chỗ này kín gió hơn nè. Chứ trong trại kia trống lắm, gió lùa.
– À. Mình núp sau hàng cây này ha.
– Đúng rồi. Nhờ nó che gió mới đỡ.
– Gió có sao đâu ta? Càng mát hơn.
– Không có mát đâu em. Giờ tụi em thấy lạnh không?
– Lạnh.
– Tối còn lạnh hơn đó, nó xuống có khi cỡ 18-17 độ luôn, mà lạnh vậy thêm gió thổi nữa… tụi em nghĩ thử là biết.
– Oh. Nghe … hấp dẫn!
– Em cũng thích thử thách. Há há.
– Ok, vậy để lát tối rồi coi đứa nào than lạnh nha, haha.
– Yes sir!
Cả nhóm tháo ba lô ra để xuống đất, rồi hai thằng Bi-Bo bắt đầu lấy lều ra và giăng lên. Tụi nó đã được dạy một lần trong trường nên làm chẳng chút bối rối nào.
Con Loan cầm túi nylon, đi một vòng lượm hết rác, lá khô, và dọn ra những đất đá không sạch quanh chỗ cắm trại.
Anh Khanh mở ba lô lấy đồ ra để nấu bữa tối. Tụi thằng Bi-Bo vừa dựng xong 2 cái lều, đi qua phụ anh Khanh thì thấy anh đang nấu một nồi nước trên cái bếp kim loại gì đó mà như làm bằng mấy miếng sắt xếp hình lại với nhau mà thành. Thằng Bo tò mò hỏi
– Bếp gì đã vậy anh?
– Bếp phượt DIY đó. Anh vẽ CAD, đưa ra tiệm cắt laser phần thân, còn mấy món để ráp bình ga mini này thì ra tiệm ga mua để gắn vô.
– Wow! Quá cool! Mà cắt laser là sao anh?
– Cắt kim loại bằng laser theo bản vẽ trên máy tính á.
– Wow! Nước mình có chỗ cắt hả anh?
– Có chứ. Gần nhà tụi em có đó. Đi xe ra có 5 phút.
– Trời! Vậy mà em không biết luôn. Tưởng dịch vụ trong phim khoa học giả tưởng thôi.
– Không. Giờ họ có rồi á. Phổ biến lắm. Em lên youtube search cắt laser để xem họ cắt như nào.
– Dạ, để về nhà em search thử. Mình vẽ gì là họ cắt đó hả anh?
– Đúng rồi. Mình vẽ gì họ cắt đó.
Thế là trong khi cả đám tám đợi nước sôi, bóng tối dần dần che phủ cả ngọn núi lẫn đồng bằng xung quanh nó. Trời cũng bắt đầu lạnh xuống.
Con Loan lúc nãy vừa lên đã được anh Khanh đưa một bình nước tầm 1.5L, và một bịch khăn giấy ướt, một chai sữa tắm khô, và kêu nó đi ra chỗ kín sau bụi cây xa xa để lau người cho sạch và thay đồ. Nên nước vừa sắp sôi lăn tăng thì nó đã đi trở lại, trên tay cầm một túi nylon đựng đồ dơ, rác và một vỏ chai nước rỗng.
Hai thằng Bi-Bo đã chuẩn bị tinh thần ở dơ tối nay, mà tụi nó không ngờ anh Khanh vác nhiều chai nước như vậy, trong số đó có cả nước để tắm nữa, mặc dù mỗi người chỉ được 1 chai 1.5L nhưng có còn hơn không. Anh Khanh thấy con Loan quay lại thì nói với hai thằng Bi-Bo
– Hai đứa lấy 2 chai nước lớn với cầm mớ khăn giấy ướt, gel tắm khô đi ra chỗ kia tắm đi.
– Không tắm cũng được anh. Tụi em ở dơ một đêm chắc không chết đâu. Trời lạnh xuống nữa rồi.
– Tắm đi, chứ không thì lát tối anh cam đoan người hai đứa bốc mùi kinh khủng như vớ thối đó.
– Èo. Ghê vậy?
– Nghe anh Khanh nói tao bắt đầu thấy khó chịu rồi. Thôi đi tắm đi mày.
– Ờ ờ. Gì chứ ở dơ thì kinh bỏ bu, chứ không có sống lâu đâu.
– Haha. Đi đi mấy ku!
– Yes sir!
Thế là hai thằng mở ba lô lấy đồ sạch của mình ra, tháo hết giày vớ, đi chân không, lấy nước trong ba lô anh Khanh, lấy gel tắm và khăn giấy ướt từ tay con Loan, rồi cầm điện thoại rọi đèn pin đi ra sau chỗ bụi cây như con nhỏ vừa chỉ. Ra tới nơi, chỉ mới cởi truồng ra, cả hai đứa đã lạnh teo dái. Vừa run cầm cập, vừa cầm chai nước xối lên người, nhưng cũng xài tiết kiệm hết mức có thể, vì “cái chỗ nào lau được bằng khăn ướt thì lau trước, bôi gel tắm khô, rồi dội nước sau cùng, tắm vậy mới đủ 1 chai nhỏ xíu đó, như anh Khanh dặn trước.
Sau khi đã tương đối sạch sẽ, ít ra là khử mùi bằng gel tắm khô toàn thân, nhất là những chỗ kín, hai đứa dùng khăn ướt lau chùi trên lưng cho nhau, sau đó tụi nó dọn dẹp mớ rác, gom lại, cầm mớ đồ dơ đi về.
Về tới nơi, bỏ đồ dơ vô túi rồi cột chặt lại để ở ngoài góc lều, tụi nó mới đi tới chỗ bếp. Lúc này nước đã sôi sùng sục, anh Khanh bưng nồi nước lên đổ vô mấy cái ly xốp mì tôm, con Loan thì ngồi kế bên cắt xúc xích và chả bò cho vô từng ly. Xong đủ 4 ly, nó nói
– Ăn đi mấy anh.
Thế là không cần mời mọc khách sáo gì thêm, cả nhóm ngồi bệt ra đất, cùng ăn ly mì nóng hổi.
Trời se lạnh, gió thổi vù vù như vầy, chỉ có ăn món nước nóng phỏng miệng như vầy mới đã. Anh Khanh lấy ra một gói tiêu xay nho nhỏ, rắc vô ly mì của mình, rồi nói với 3 đứa nhóc
– Rắc thêm tiêu vô đi mấy đứa, ăn vô nóng bụng đã lắm.
– Dạ!
– Cho em với!
Lát sau…
– Công nhận nước mì nóng còn cho thêm tiêu, ăn vô đổ hết mồ hôi hột ra luôn rồi.
– Đã thiệt đó. Ai dạy anh mấy kinh nghiệm này vậy anh Khanh?
– Anh học từ bạn phượt thôi em, với lên các trang phượt học thêm kinh nghiệm về trekking, về sinh tồn này kia cũng tốt mà.
– Em thấy tốt quá đi chớ. Nếu không biết trước mà mua bao tay như hồi sáng, thì cả ngày bám đá đu người lên hai tay em chắc lột hết da rồi.
– Đúng đó, đúng đó! Đôi bao tay rẻ rề mà lợi hại ghê. Hihi
– Mấy ngón chân em muốn phồng hết luôn rồi. Giày mới này kích ngón chân quá.
– Không phải tại không vừa đâu, do em mang giày mới đi trekking đó. Nhưng đi tour này không thể không mua được. Em mang giày chạy bộ thì chắc chắn trợt chân hoài luôn, nên anh mới nói tụi em mua giày phượt này á.
– Đúng là đôi giày cũng lợi hại. Trước đây em chưa từng nghĩ có đôi giày lại bám vô đá chắc như vầy luôn á. Mấy đôi chạy bộ bám không ăn thua.
Cả đám vừa ăn vừa tám. Ăn xong thì dọn dẹp tất cả rác thải vô một túi nylon to, để ở sát lều. Lúc quay ra chợt thằng Bi kêu lên
– Wow!!! Bo! Ra coi nè!
– Gì vậy?
– Ra đây đi!
– Wow!!! Cool! Đẹp quá Loan ơi!
– Em biết rồi, đèn thành phố ban đêm trên này nhìn xuống đẹp ghê ha.
– Mấy đứa ngồi chơi, đừng đi lung tung coi chừng té xuống núi nha. Anh đi tắm đây.
– Dạ, anh đi đi, tụi em ngồi đây thôi.
Đám nhóc ăn no đủ, thoải mái ngồi trước lều nhìn ngắm thành phố “ánh sáng” phía dưới. Một lúc lâu sau, thằng Bi chợt giơ tay chỉ xuống dưới
– Nhìn kìa Bo! Mày thấy có xe chạy không?
– Xạo! Làm như mắt thần á. Từ trên này sao thấy xe chạy được?!
– Thấy mà. Mày nhìn cái vệt sáng có 2 đường song song chưa? Sáng thật đậm á.
– Thấy rồi.
– Tao đoán đó là đèn hai bên con đường đó.
– Ờ ờ. Có lý!
– Vậy thì mấy đốm sáng di chuyển giữa hai vệt sáng song song đó là xe cộ chứ gì nữa. Đèn xe đó.
– Ờ ha! Thằng này tự nhiên lên đỉnh xong thì thông minh ra bây! Haha
– Khục khục… Mày đừng nhắc vụ đó nữa, tao … thèm.
Vừa hạ giọng nói từ cuối cùng, thằng Bi vừa lén lén liếc nhìn con Loan đang ngồi cạnh bên. Mắt nó lia khắp người con nhỏ, và dừng lại ở phần hạ thể con nhỏ.
Cả ngày nay con nhỏ mặc quần thun dài và dầy để leo núi, loại co giãn và “nhanh khô” như cửa hàng phượt giới thiệu lúc bán hàng. Tối nay nó lại đổi quần thun dài nhưng có vẻ mỏng, loại quần thun cotton pha spandex mà con gái hay mặc để tập thể dục, yoga đồ á. Khoác ngoài là cái áo len mỏng, bên trong chắc có mấy cái áo thun ôm sát người. Anh Khanh có dặn không nên mặc một lớp dầy để chống lạnh, nên mặc nhiều lớp mỏng sẽ chống lạnh hiệu quả hơn, nên tụi nó mang một số cái áo mỏng dài tay để tối lạnh thì lấy ra trùm vô thêm cho tiện.
Thằng Bo cũng liếc sang con em họ. Chỗ dựng lều này của nhóm cách khá xa cái cái lán cắm trại có mái tôn dựng sẵn, nhưng ánh sáng điện từ lán trại đó, và cả từ trong trạm biên phòng ở sau lưng hắt ra lờ mờ cũng đủ cho tụi nó thấy cái mình muốn thấy.
Con Loan tự dưng thấy hai anh im lặng hổng nói gì, nó ngạc nhiên quay qua nhìn hết thằng Bo tới thằng Bi.
Thằng Bo đưa tay sang sờ bướm con nhỏ, rồi nói
– Không có sịp, hí hí
– Anh Bo này!
– Anh nói đúng hông? Hí hí.
– Thì..thì… không có chứ sao!
– Wow, quá đã. Mà sao em lại không mặc? Cho tiện hả? Hí hí
– Em quên. Hồi sáng soạn đồ ra bỏ lại bớt ở nhà cậu, em bỏ quên cái bịch đồ lót luôn rồi. Giờ chỉ mang theo đồ ngoài thôi.
– Em làm anh thèm rồi, ực ực.
– Anh cũng thèm. Ực ực
– Mấy đứa thèm gì vậy? Nãy ăn chưa no hả?
– Ui! Anh làm em giật mình!
– Dạaaaaaa… cũng hơi no no thôi anh. Anh tắm gì nhanh vậy?
– Anh mà. Quen rồi, làm nhanh hơn tụi em nhiều. Anh đi kiểu này mấy lần rồi.
– Hèn chi!
– Mấy đứa có đói thì lấy chả lụa hay bánh mì sandwich trong ba lô anh ra ăn đi. Mình còn ăn bữa sáng mai nữa thôi, nhiêu đó vẫn còn dư á.
– Dạ, thôiiii…. Để sáng mai ăn no rồi xuống núi đi anh. Giờ có ăn cũng quá bữa rồi.
– Đúng đó. Ăn vô lỡ cỡ thì cũng không no thêm được mấy đâu.
– Vậy thì lấy nước đánh răng đi. Chứ lát nữa lạnh tới nỗi đánh răng cũng không được đó.
– Dạ.
Thế là 3 đứa lấy nước ra đánh răng, cũng từ trong ba lô anh Khanh luôn.
Cái ba lo anh nặng cũng vì chứa nước trong này. Đừng thấy mỗi người chỉ tắm có 1.5L nước mà thấy ít, trong suốt cả ngày bám đá đu lên, cả team uống không dưới chục lít nước rồi. Nghe nói ngày mai xuống núi đường khác sẽ nhanh và đỡ tốn nước hơn, nhưng cộng thêm số nước để tắm, đánh răng, nấu ăn cho bữa tối nay, anh Khanh đã phải vác mười bảy mười tám ký nước cho cả đội dùng hôm nay, chưa tính ngày mai nữa. Một con số khủng khiếp khi phải đu dây, bám đá để leo lên từng cục đá một.
Hai thằng nhóc phục anh Khanh sát đất luôn rồi, tụi nó ngưỡng mộ anh không nói nên lời. Đeo ba lô 7-8kg như tụi nó mà leo trèo nhiều lúc vẫn cảm thấy sức nặng đau hai vai, trì kéo tụi nó lại, vậy mà anh vác ba lô ba mươi mấy ký vẫn leo trèo bình thường lên tới tận đây, kỷ lục này mai mốt lớn như anh, tụi nó cũng không chắc mình có thể làm được.
Bên khu lán trại chợt vang lên tiếng hát. Có cả đàn guitar nữa. Cây đàn mà hồi mới lên tụi nó đã thấy treo ở rìa khu trại.
Hai thằng Bi-Bo không ngờ có ai lãng tử đến mức đó, leo núi vác nặng cỡ này mà còn sức vác cây đàn lên theo.
Bên đó có một anh đang hát bài Hey Soul Sister, đám nhóc bên này nghe thấy cũng khoái lắm, liền cất tiếng hát theo
– Hey soul sister, i don’t wanna miss a thing you dooooo tonight!
Đám nhóc hát rôm rả quá, nên bên kia có nhiều người nghe được. Thế là vài phút sau có một anh một chị đi sang tận bên này, chào hỏi xong nói
– Mời mấy bạn qua giao lưu với team tụi mình cho vui đi!
– Sợ mấy bạn ngại đó. – anh Khanh nói.
– Không. Tụi mình open lắm. Mấy bạn qua thì rất welcome mà. Ngại gì đâu.
– Vậy qua không mấy đứa.
– Đi liền!
– Ok, đi ngay. Hihi.
Thế là 4 người bên này đi theo hai bạn trẻ kia đi qua khu lán trại. Chỗ này được quân đội kéo cho mấy cái bóng đèn điện sáng choang. Tụi Bi-Bo thấy có rất nhiều cái võng được mắc ở dọc hai bên thành lán, mắc tận 2 tầng luôn, cái trên cái dưới. Giữa lán là một cái bàn gỗ, trên bày đầy ba lô và đồ đạc. Ngồi quanh đống lửa ở một góc có chừng hơn chục người, hầu hết chắc sinh viên với người mới đi làm. Một anh tóc dài buộc túm đuôi ngựa phía sau đang ôm đàn hát khá hay.
Khi nhóm thằng Bi-Bo vừa qua tới thì nhóm bên kia vỗ tay bốp bốp, rồi không khí có vẻ xôm tụ lên hẳn. Cái màn chào hỏi rồi giới thiệu cũng bị lướt qua, mọi người lại quây quần bên đống lửa trại và hát hò mà chẳng phân biệt bạn tôi bạn anh gì cả, ai cũng open, ai cũng là bạn bè hết, không khí rất chân chất và mộc mạc.
Hai thằng Bi-Bo tham gia nhiệt tình. Tụi nó hát mấy bài classic tiếng Anh lẫn tiếng Việt. Con Loan cũng đi ra hát theo mấy anh, rồi cả anh Khanh cũng khiến mọi người trầm trồ với chất giọng trầm của mình. Mấy đứa Bi-Bo-Loan thay nhau cầm điện thoại chụp hình anh Khanh đang hát, quay clip ngắn, rồi chụp cho nhau bên cạnh bếp lửa, ảnh dù thiếu sáng không đẹp lắm nhưng tụi nó vẫn thích những kỉ niệm thế này.
Mọi người giao lưu vui vẻ một lúc, cho đến khi bất chợt có một đợt sương ùa tới, cảnh vật trở nên mù mịt, hai người đứng cạnh nhau mà chỉ thấy lờ mờ. Nhiều người rùng mình, nhóm bên kia lần lượt có nhiều người chui vô những cái võng mắc quanh lán trại, có người thì về lều, hai nhóm chỉ còn lại chừng 7-8 người vẫn ngồi quanh đống lửa.
Anh Khanh nhìn đồng hồ rồi nói
– Thôi mình về đi tụi em. Mai lấy sức dậy sớm săn mây.
– Dạ.
Thế là hai nhóm chào nhau, rồi anh Khanh dẫn tụi nó ra tuốt bên kia đỉnh núi. Chỗ này chẳng có mấy ánh sáng, nhưng vẫn đủ để nhìn thấy đường đi chứ không hoàn toàn tối om. Vừa đi con Loan vừa hát ngêu ngao, hai thằng Bi-Bo thì hơi rùng mình vì lạnh. Con Loan quay qua cười khúc khích
– Mấy anh thư sinh ghê. Có tí xíu mà lạnh rồi kìa, hihi
– Tại em mặc nhiều lớp áo mà. Tụi anh chỉ có cái áo thun này thôi.
– Anh Khanh cũng mặc nhiều lớp kìa, haha.
– Ơ! Anh dặn trước rồi mà tụi em không làm theo chi.
– Tại hồi nãy em thấy chưa lạnh gì lắm.
– Ai ngờ sương thổi qua phát lạnh run người. Grừưư…
– Về ngủ thôi, chui vô lều là ấm hà.
– Hy vọng thế, hơ hơ…
Cả đám lò dò về tới lều, trên đường phải bật đèn pin điện thoại lên để doi đường
Thằng Bi chợt nói
– Chết cha! Nãy giờ quên nghĩ tới đồ đạc. Để dây hổng ai canh hết trơn!
– Tụi em mang theo điện thoại với bóp tiền mà đúng không?
– Dạ, mấy cái đó tụi em bỏ túi quần.
– Vậy được rồi. Không ai trộm quần áo với thực phẩm của mình đâu.
– Oh. Vậy thì đỡ.
Đứng trước hai cái lều, một lớn một nhỏ, hai thằng Bi-Bo nói
– Tối nay ngủ sao đây mọi người?
– Còn phải hỏi nữa. Ba người lớn mình qua lều lớn, con Loan nhỏ nhất cho ngủ một mình bên lều nhỏ, há há.
– Ui ui! Hổng chịu đâu nha! Em không dám ngủ một mình đâu. Sợ…
– … Ma hả? Haha
– Anh này!
– Há há. Vậy thì giờ chia ra như nào đây?
– Lều lớn để ba đứa em ngủ đi. Anh ngủ lều nhỏ một mình cho rộng.
– Anh không sợ ma à, hí hí. Em thì sợ lắm đó.
– Không. Anh bự con như vầy ma nó không sợ anh thì chớ, anh sao lại sợ nó.
– Ừa ha, ma cũng còn phải sợ khủng long mà.
– Khục khục. Anh vẫn đang ở đây nha Bo. Tui nghe hết rồi đó!
– Mày hả bưởi! Thì thầm hả bưởi! Ảnh nghe hết rồi nhá, ảnh thính tai lắm đó, há há.
– Hic hic. Quýt làm cam chịu. Oan cho em lắm anh. Biệt danh này đứa khác nó đặt á, em chỉ dại dột nhắc lại thôi.
– Trời! Hổng biết đứa nào ác nhơn ghê ta? Bo, mày cứ nói ra đi! Tao cam đoan bảo đảm an toàn tính mạng cho mày. Có ‘Khá Bi’ ở đây hổng ai dám giết người diệt khẩu đâu mà sợ. Cùng lắm mày bị đâm dao sau lưng thôi chứ có gì đâu mà lo. Nói hết ra đi để anh Khanh xử nó. Hừ hừ….
– Èo, mí anh ghê thặc! Có vẻ giang hồ cỡ Khá Bảnh trở lên chứ không phải dạng vừa đâu, hihi.
– Anh còn biết múa quạt…
– Haha, thôi thôi, vô lều ngủ đi mấy đứa. Đứng đây lát sương ướt hết luôn đó. Good night mấy đứa nha!
– Yes sir!
– Nhớ ngủ sớm để mai dậy săn mây nha. Cực khổ leo lên đây cả ngày, ăn tiền ở cảnh săn mây ngày mai đó.
– Yes sir!
Thế là cả nhóm chui hết vô lều. Anh Khanh to con như một con gấu, anh chui vô cái lều 3 người mà hầu như chỉ vừa cho một mình anh. Đám nhóc chui vô lều 4 người, với hai thằng nhóc cao gần tới mét chín thì cái lều này cũng chỉ vừa đủ cho tụi nó. Con Loan vô nằm thì chật, nếu không muốn nói là rất chật chứ không phải chật vừa vừa.
Lúc mới vô, thằng Bi mở đèn pin điện thoại rọi hết cái lều, rồi lấy ba lô bỏ xuống dưới chân. Thằng Bo trải túi ngủ cũng là tấm mền xuống sàn lều, dưới đó đã có sẵn một tấm cách nhiệt nên cũng đỡ lạnh.
Ba đứa nhóc ngồi phồng mang trợn mắt thổi 3 cái gối hơi, mà thổi một hồi đau cả miệng vẫn không lên. Thế là con Loan mở cửa lều thò đầu ra gọi
– Anh Khanh ơi! Gối hơi này thổi sao đây? Tụi em thổi nó không lên.
Anh Khanh thò đầu ra từ lều của mình
– Bóp cái vòi nhựa thì thổi mới lên. Nó là van không cho không khí xì ra ngoài đó. Bóp lại thổi đi.
– Là chỗ nào ta?
Mấy đứa nhóc bóp lung tung, cuối cùng thằng Bi nói
– Được rồi!
– Đâu, bóp chỗ nào?
– Đây nè. Ở gốc của cái vòi nhựa á. Bóp mạnh thổi mới lên.
– À. Thì ra…
– Lên chưa mấy đứa.
– Được rồi anh. Lên hết rồi, cứng ngắc luôn. Thanks a bunch!
– Ok, ngủ ngon!
– Good night anh!
Đám nhóc để gối ở đầu lều, vẫn phân ra con Loan ở giữa, hai thằng con trai ngủ hai bên.
Nhưng khi nằm xuống thì vai đứa này đụng vai đứa kia, chật cứng gần như không thở nổi.
Con Loan cục cựa, xoay trái quay phải như con lươn nhỏ cố tìm khe hở lách vô giữa hai tảng đá to.
Hai thằng Bi-Bo cố gắng nằm sát ra thành lều hết mức vẫn không đủ chỗ cho 3 đứa. Thằng Bo lầm bầm
– Này mà lều 4 người gì?! Chắc sản xuất lều cho người tí hon quá.
– Ờ. Hoặc lều này cho trẻ em rồi. Tao với mày nằm vừa à. Này phải gọi là lều 2 chứ 4 gì.
Đám nhóc cố gắng nhích tới nhích lui, sửa tư thế mãi vẫn không nằm thẳng được, thằng Bo đành leo lên … nằm đè lên người con Loan. Thế là nó nói
– Đủ chỗ rồi!
Trong lều vang lên tiếng con Loan cười khúc khích, nhưng tiếng cười đó nhanh chóng bị một cái hôn nóng bỏng chèn kín. Cặp môi nóng bỏng của hai đứa con nít áp sát vô nhau, lưỡi tụi nó nhanh chóng quấn quýt, xoắn lại với nhau, nước bọt trào ra lại tràn vô miệng của hai đứa. Mỗi đứa đều tham lam nuốt nước bọt của nhau.
Con Loan cũng chẳng thua kém gì thằng Bo, nó còn đưa tay xuống sờ sờ bóp bóp cây hàng cứng ngắc đang áp vô bụng mình. Một nửa cây hàng đã thò ra khỏi lưng quần của thằng Bo, chỉa vô bụng con nhỏ từ lúc mới nằm đè lên rồi.
Trong bóng tối của cái lều, thằng Bo nhanh chóng lột đồ con nhỏ ra. Thằng ku bức xúc vãi nồi với cái màn lột áo này. Có cởi đồ con nhỏ ra nó mới hiểu được tại sao lúc nãy con nhỏ dám chọc ghẹo anh em tụi nó “ốm yếu”, sương lạnh tí đã rùng mình. Thì ra con nhỏ mặc tới 3 lớp áo thun và một lớp áo khoác mỏng bên ngoài, nhiêu đây áo đủ hầm chín con nhỏ luôn chứ cái lạnh mười tám độ kia ăn thua gì nó.
Sau khi hai đứa đã cởi sạch, thằng Bo cũng chẳng còn cảm thấy lạnh hay se se gì hết. Ngược lại không khí trong lều như càng tăng nhiệt độ.
Cơ thể nóng rực của con em họ áp vào cơ thể đầy bắp thịt của thằng Bo khiến nó phê muốn chết. Thằng ku cũng không đợi được lâu, nó mò mẫm đút cây hàng của mình vô giữa hai chân con nhỏ. Con Loan chủ động dạng chân ra, thế là con ku thằng Bo từ từ chui vào đường hầm nóng rực và trơn tru đó. Cảm giác mềm mại và “ấm cúng” tuyệt vời như ngày đông giá rét được ngồi kế bên lò sưởi ấm áp. Cảm giác tuyệt vời đó càng tăng lên khi thằng nhóc chu mông dập cái đầu tiên. Và rồi cái thứ hai, và một loạt những cú nắc liên tu bất tận của con ku vào lol con Loan khiến cái lều rung rung và tạo ra những tiếng động nho nhỏ mà cả 3 đứa đều hoàn toàn không biết.
Đang ra sức nắc hì hục trên mình con Loan thì thằng Bo, con Loan lẫn thằng Bi đều giật bắn mình khi nghe giọng nói anh Khanh
– Mấy đứa tranh thủ ngủ sớm đi, đừng chơi giỡn khuya quá. Mai không dậy sớm nổi để săn mây là bỏ phí cả hành trình luôn.
Thằng Bi với con Loan đang sướng muốn chết, nước sôi lửa bỏng như vầy tụi nó làm sao trả lời trả vốn gì được, tim lại đang đập thình thịch nữa, có trả lời cũng rất mất tự nhiên. Cũng may tụi nó có được đồng đội yểm trợ vẫn còn khá tình táo, nên thằng Bi nói vọng qua lều bên kia
– Dạ dạ. Tụi em đang sắp xếp chỗ ngủ rồi tranh thủ ngủ à. Mai cứ đúng bình minh là tụi em có mặt, anh đừng lo, hihi.
– Ờ ờ. Bi bi mấy em!
– Yes sir!
Hai đứa trai gái đang đè lên nhau thở phào nhẹ nhõm. Thằng Bo thở phù phù vô mặt con Loan nằm dưới. Nó cúi xuống hôn lên môi con nhỏ. Do con nhỏ còn bé tí, nên thằng ku phải cong người lại như con tôm mới có thể hôn con nhỏ trong khi giữ cho con ku vẫn cắm ngập bên trong bướm.