Nụ hôn buốt giá

Giấc mơ ấy không quay trở lại. Ít nhất là hai lần, tôi thử hôn vào đôi môi đỏ máu ấy và căng hết mọi giác quan ra để nghe ngóng. Nhưng chẳng có gì xảy ra cả. Tôi hôn thêm một cái nữa rồi nói to:
“Bạn đẹp thật đấy nhưng tớ chỉ yêu đàn ông thôi. Đừng có hòng dụ dỗ tớ nhé”.
Trong tranh, ánh mắt Huyền Mi vẫn đen láy, tinh quái với cái nhếch môi kiêu kỳ.
Minh đến thăm sau khi tôi hoàn tất việc sơn sửa bức tranh và khung cửa sổ. Anh đứng đờ ra và kêu lên khi thấy Huyền Mi:
“Ô, em vẽ theo phong cách mới à? Anh chưa thấy em vẽ như thế này lần nào cả”.
Tôi ỡm ờ:
“Đẹp không?
“Quá đẹp. Phải nói như thế nào nhỉ? Thật sống động”.
Anh đưa tay sờ vào bàn chân của Huyền Mi:
“Xem này, những ngón chân như biết thở ấy”.
Tôi kêu lên:
“Đừng sờ vào”.
Minh giật mình rụt tay lại:
“Sao thế? Anh thấy sơn khô rồi mà”.
Tôi nhấm nhẳn:
“Tranh để xem chứ không phải để sờ. Anh quên à?”
Có lẽ gương mặt tôi nhìn trông cau có lắm khiến Minh ngạc nhiên rồi cười xòa:
“Ô, anh xin lỗi. Chỉ vì em vẽ cô ấy trông như người thật khiến anh bị thu hút tay chân. Thôi mà, đừng giận nữa. Ta uống rượu mừng tác phẩm mới chứ?”
“Cũng được. Để em gọi thêm vài người nữa”.
Tối hôm ấy, chúng tôi tổ chức một bữa ăn có âm nhạc và nến thắp lãng mạn gọi là tân gia. Ngoài tôi và Minh, còn có thêm vợ chồng Hằng, Kỳ và Thiên Thanh, một cô sinh viên khoa mỹ thuật.
Bàn ăn đặt ở một góc tường đối diện, nơi từ đó nhìn sang, Huyền Mi như đang ném cái nhìn quyến rũ vào từng người một. Giống như Minh, người nào bước vào căn hộ của tôi cũng bật thốt lên những tiếng kêu thán phục khi nhìn thấy bức tranh trên tường. Hằng, vợ của Kỳ, một họa sỹ theo trường phái tả thực, kêu lên:
“Trời ơi, Nhã chuyển qua phong cách này từ lúc nào vậy? Tuyệt quá”.
Kỳ tiến đến gần bức tranh. Giống như Minh, anh cũng định đưa tay sờ vào ngón chân của Huyền Mi nhưng Minh đã kêu:
“Đừng sờ. Sơn còn ướt”.
Kỳ giật mình rụt tay lại:
“Vậy sao? Trông như khô rồi mà. Này, Nhã pha màu chúa quá. Làn da trông y như thật. Y như biết thở!”
Chỉ riêng có Thiên Thanh không xuýt xoa khen ngợi. Nhìn thấy Huyền Mi, cô lùi lại một bước. Rồi cô lùi lại nhiều bước nữa, đứng dựa vào bức tường đối diện, đăm đăm nhìn Huyền Mi. Kỳ nhìn Thiên Thanh, hỏi:
“Mê đến độ không nói nên lời nữa hả?”
Cô gái run run ngồi xuống ghế:
“Em không biết nữa. Bức tranh đẹp quá nhưng… nhìn nó, em thấy sợ”.
Hằng mỉm cười:
“Tranh tả thực thường đem lại cảm giác ấy cho người xem. Nhất là những bức tranh lột tả được thần khí của nguyên mẫu”.
Thiên Thanh gật đầu:
“Có lẽ vậy. Lúc anh Kỳ tính đụng vào bức tranh, em thấy như cô ta cau mày”.
Kỳ cười to:
“Tưởng tượng dữ thế, cô bé? Nhưng anh công nhận là bức tranh này quá sống động. Nhã ơi, vậy là thành công rồi nhé. Khui rượu đi”.
Tôi chọn chỗ ngồi đối diện với Huyền Mi. Một bên tôi là Minh, bên kia là Thiên Thanh. Chỉ vào tiệc một lúc, câu chuyện đã chuyển hướng. Chúng tôi nói về cuộc triển lãm sắp tới của Hằng, Kỳ, về chuyến đi nước ngoài của Minh, về đề tài tốt nghiệp của Thiên Thanh. Hai chai rượu dần cạn và mỗi người trong chúng tôi đều ngà ngà say. Kỳ bảo:
“Về thôi, khuya rồi”.
Minh nói:
“Mọi người về trước đi. Tôi giúp Nhã dọn dẹp bàn ăn rồi về sau”.
Tôi bảo:
“Không cần đâu. Em tự dọn được. Anh cứ về với mọi người”.
Mặc kệ tiếng lầm bầm phản đối của Minh, tiếng cười đùa trêu ghẹo của Hằng, Kỳ, tôi cứ đẩy Minh ra ngoài và đóng cửa lại. Lảo đảo đi về phía giường ngủ, tôi nghĩ thầm trong đầu: “Ngủ đã, mai dọn cũng được”. Thế rồi tôi thiếp đi.
Hình Đăng
Trong giấc ngủ mê lịm vì rượu, dường như có ai đó ngồi xuống bên cạnh giường và nhìn chăm chú vào mặt tôi. Minh sao? Tôi cố nhướn mắt lên, cố cựa quậy người, cố hỏi anh một câu gì đó. Minh cúi xuống, thì thầm bên tai tôi:
“Em say quá rồi, để anh chăm sóc em”.
Anh nằm xuống bên cạnh, vòng tay mạnh mẽ của anh choàng qua, xiết chặt tôi vào lòng. Tôi muốn phản ứng, muốn hét lên mà không được, chỉ thì thào qua kẽ môi:
“Anh không được làm như thế. Anh về đi”.
Nụ hôn của Minh đã bịt chặt lời nói của tôi.
Gần sáng, tôi tỉnh dậy. Không hiểu sao, tôi nhớ ngay đến Minh và bùng nổ cơn giận. Anh đã lợi dụng cơn say của tôi để làm chuyện tồi tệ vậy sao? Quay sang bên, tôi tốc mền lên định lôi Minh dậy để chửi bới và chợt sững sờ. Bên cạnh tôi là khoảng nệm phẳng phiu, không có ai cả. Bật đứng dậy, tôi chạy ra phía cửa. Cánh cửa vẫn gài khóa kỹ càng. Tôi cứ đứng săm soi ổ khóa và nghĩ ngợi. Minh không thể vào nếu tôi không tự tay mở cửa. Như vậy chuyện Minh lạm dụng tôi chỉ là một giấc mơ.
Nhìn đồng hồ chỉ mới hơn bốn giờ sáng nhưng tôi không ngủ lại được nữa. Bật đèn lên, tôi đi dọn đám ly chén ngổn ngang trên bàn tiệc đêm qua. Xong, tôi đun nước pha cà phê. Mắt tôi nhìn thấy chiếc giá vẽ bên kia phòng và chợt muốn buông thả nỗi băn khoăn, ấm ức về giấc mơ của mình vào từng nét cọ. Thế là tôi đi về chiếc giá vẽ.
Từng nét vẽ hiện lên dần dần. Hình như ngoài kia trời đã sáng lên nhưng tôi không quan tâm. Tôi cứ vẽ như trong mộng mị, bàn tay thoăn thoắt như thể bị ai sai khiến. Khi tôi kiệt lực buông chiếc cọ vẽ xuống, gần như bức tranh đã hoàn thành. Tôi mệt mỏi nhưng thỏa mãn, đứng lùi lại một bước, nheo mắt nhìn tác phẩm của mình.
Trong tranh, Huyền Mi đang giận dữ nhìn tôi. Ánh mắt như có lửa.
Tôi đứng như chết trước bức tranh. Chưa bao giờ tôi nghĩ mình lại rơi vào tình huống kỳ lạ như thế này. Khi vẽ, tôi muốn vẽ chính mình. Tôi muốn vẽ một con Nhã âu sầu và bực dọc, một con Nhã luống cuống vì giấc mơ đậm màu dục tính với người mà nó chẳng yêu. Tôi muốn vẽ sự bế tắc của mình trong tình cảm. Thế nhưng tại sao người trong tranh lại là Huyền Mi? Đôi mắt cô ta nhìn tôi chằm chằm. Khóe miệng trễ xuống trong một cái bĩu môi đầy chán ghét. Dường như cô ta muốn nói một điều gì đó rất khinh bạc. Tôi cảm nhận như thế và chợt rùng mình.
Tôi chưa vẽ tranh chân dung bao giờ. Thật ra, tôi có vẽ người, nhưng không vẽ theo trường phái tả thực. Người trong tranh của tôi lúc nào cũng mỏng manh như sương khói. Vì thế Hằng, Kỳ và cả Minh đều ngạc nhiên khi thấy bức tranh trên tường và tưởng là của tôi. Nếu họ thấy bức tranh tôi vừa vẽ, họ sẽ còn ngạc nhiên như thế nào đây? Huyền Mi trong bức tranh tôi vẽ còn sống động hơn cả bức tranh trên tường. Như thể cô ta là một con người sống thực.
Ngồi phịch xuống ghế, tôi bần thần như bị cảm lạnh. Tại sao tôi lại vẽ mình ra Huyền Mi? Cô ta ám ảnh trong tiềm thức tôi đến độ nào vậy? Chuông điện thoại bỗng réo vang làm tôi giật mình. Minh gọi.
“Em dậy chưa? Có khỏe không? Tối qua em uống nhiều quá, anh cứ lo đêm hôm em bị trúng gió”.
“Em không sao, em khỏe”.
“Nhưng giọng nói của em nghe như hết hơi sức ấy. Anh đến chở em đi ăn sáng nhé? Ăn phở cho nó tỉnh người”.
Ngâm mình trong bồn tắm nước nóng thật lâu, tôi tỉnh hẳn rượu. Đi ngang căn phòng với mái tóc ướt, tôi lấy tấm vải rộng che bức tranh vừa vẽ lại. Tôi không muốn Minh nhìn thấy nó và lại hỏi tôi nhiều câu khó trả lời. Bản thân tôi còn chưa trả lời cho chính tôi được thì biết trả lời Minh ra sao?
Minh đến, vẫn chỉn chu và ân cần. Nhìn anh, nhớ đến giấc mơ đêm qua, mặt mũi tôi nóng bừng. Tôi lén nhìn đôi môi của Minh. Trong giấc mơ, đôi môi ấy thật tham lam và cuồng nhiệt. Trong chốc lát, tôi tưởng như mình có thể yêu anh được, nhưng khi Minh đi đến tủ lạnh, đặt vào đó túi cam anh mới mua, tôi lại thấy đây không phải là người đàn ông tôi muốn. Tôi không thể yêu một người đàn ông quá chu đáo, quá tốt bụng. Có lẽ, người đàn ông mang gương mặt Minh trong giấc mơ đêm qua mới đúng là người tôi muốn. Một người đàn ông mạnh mẽ, liều lĩnh, bất cần. Giá mà Minh hiểu được điều đó.
Ăn phở xong, chúng tôi đến quán cà phê gần Hội Mỹ thuật, nơi tụ họp của những người trong giới. Còn sớm quá nên mới chỉ có vài họa sỹ lão thành ngồi trầm tư. Minh gọi cho tôi ly cà phê sữa và khi cô phục vụ đã đi khỏi, anh nói:
“Trông em không được ổn. Coi chừng bệnh đấy”.
“Em không sao mà. Chắc còn dư âm của rượu thôi”.
Không hiểu sao, tôi không muốn trò chuyện với Minh mà chỉ muốn ngồi im để suy nghĩ. Trong tôi vẫn còn cảm giác bàng hoàng như lúc vừa vẽ xong bức tranh chân dung Huyền Mi. Có lẽ Minh nhận ra điều gì đó bất thường ở tôi nên lặng im không hỏi nữa. Thấy mình hơi bất lịch sự, tôi nhổm người định rủ Minh qua Hội thì có bóng người bước đến bên bàn:
“Chào chị Nhã, anh Minh. Anh chị uống cà phê sớm quá hả?”.
Tôi ngước lên nhìn. Thiên Thanh. Cô gái tự nhiên kéo ghế, ngồi xuống, gương mặt tỏ ra một sự hiếu kỳ đến cực độ:
“Em vừa định gọi điện cho chị đó”.
“Có việc gì không em?”
“Bức tranh của chị. Bức tranh trên tường ấy”.
“Sao?”
“Nó có một hấp lực kỳ lạ lắm. Hôm qua em nhìn thấy đã rùng mình, không dám nhìn nữa. Vậy mà đêm về em nằm mơ thấy nó đó chị”.
“Nằm mơ à? Nằm mơ thấy gì?”
Trái tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực. Thiên Thanh nghiêng người sát lại gần tôi, thì thầm như không muốn cho Minh nghe:
“Chị à, kỳ lắm. Em thấy cô gái đó… hôn em”.
Tôi giật mình và cũng thì thầm vào tai Thiên Thanh, vờ tò mò:
“Thật à?”
“Như đàn ông hôn đàn bà ấy. Mê đắm, ngọt ngào. Nhưng mà lạnh buốt, chị ạ. Lạnh như hôn nước đá. Em tỉnh dậy mà vẫn còn run”.
Tôi vờ vĩnh cười trong khi trái tim như thắt lại trong một cảm giác lạ lùng:
“Tưởng tượng kinh dị thế, cô bé”.
Thiên Thanh mở to mắt nhìn tôi, giọng cô đầy tức bực:
“Em không tưởng tượng đâu. Đó là sự thật. Em thức dậy rồi không dám ngủ tiếp nữa. Em định trưa trưa một chút thì gọi điện rủ chị ra ngoài uống cà phê để kể cho chị nghe đó”.
Minh xen vào:
“Hai chị em nói gì mà có vẻ bí mật vậy? Thôi để anh qua Hội một chút cho hai cô nói chuyện”.
Minh đi rồi, Thiên Thanh hấp tấp hỏi tôi ngay:
“Chị Nhã, chị vẽ bức tranh trên tường từ lúc nào? Có người mẫu không? Em muốn gặp cô ấy được không? Không hiểu sao em có một cảm giác rất kỳ lạ ở trong người sau khi xem tranh của chị”.
Tôi không trả lời Thiên Thanh mà cứ ngồi im để ngẫm nghĩ. Sau sự việc bức tranh vẽ buổi sáng, tôi như rơi vào một thế giới đầy nghi hoặc. Tôi không biết luận giải thế nào về các sự việc xảy ra cho mình. Tất cả, giống như tình tiết của một bộ phim, một cuốn truyện mang màu sắc huyền bí mà nhân vật chính là một bóng ma. Ma? Nghĩ đến đây, người tôi chợt lạnh toát. Phải chăng Huyền Mi là một con ma sống ở trên tường? Có phải vì thế mà người chủ cũ đã dán đè lên đó hai lớp giấy và dặn tôi đừng xé nó ra? Nhưng tôi đã xé và còn chỉnh sửa cho Huyền Mi thêm hoàn hảo, vì thế cô ấy đã trở về?
Tôi nhìn Thiên Thanh chăm chú rồi quyết định:
“Đi về nhà chị đi rồi tính sau”.
Trước căn hộ của tôi, một người đàn ông trung niên, dáng vẻ lịch lãm đang đứng tần ngần. Nhìn thấy tôi và Thiên Thanh, ông nói:
“Xin lỗi, tôi tìm cô Nhã, chủ căn hộ này. Tôi vừa ở nước ngoài về, muốn ghé chào cô”.
“Ồ, chào ông. Tôi có nghe người môi giới nhà nói. Mời ông vào uống nước”.
Cửa vừa mở, người đàn ông bước vào trước cả tôi và Thiên Thanh. Và rồi, trước mắt hai chúng tôi, ông ta đưa ngón tay chỉ lên bức tường có khung cửa sổ hình bán nguyệt, miệng thều thào như hụt hơi:
“Cô… ai cho cô… mở nó ra? Sao… cô… dám… mở nó ra?”
Ông quỵ xuống, ngất xỉu.