Nụ hôn buốt giá

Tác giả: Phạm Thị Ngọc Liên
Một cảm giác kỳ quặc xuất hiện khi tôi bước vào căn hộ đó. Không phải vì mùi ẩm mốc, mùi giấy dán tường, mùi gián chết bốc lên từ những vật dụng lỉnh kỉnh, nằm lăn lóc trong phòng, mà từ một thứ gì đó không gọi tên lên được, cứ phảng phất bay trong không khí. Lưng tôi chợt đổ mồ hôi, mặc dù trời không nóng lắm.

nu_hon_buot_gia

Người đàn ông môi giới nhà khoa tay một vòng:
“Cô thấy đó. Rộng mênh mông, tha hồ để cô bày biện. Giá thì lại rẻ chưa từng thấy. Cô không lấy thì quá uổng”.
Không trả lời ông ta, tôi bước ra phía cửa sổ hình bán nguyệt, nhìn bao quát khoảng không gian trống trải, lộng gió bên ngoài.
Người đàn ông môi giới tiến đến gần tôi, thò đầu nhìn xuống phía dưới:
“Cô hên lắm đó. Miếng đất bên cạnh, chủ đầu tư ở nước ngoài mua xong rồi để đó cả chục năm nay, chẳng xây dựng gì. Nhờ vậy mà căn hộ này có cửa sổ chớ không bị kín mít như mấy căn khác. Ở thành phố mà kiếm không gian thoáng đãng như vầy khó lắm. Cô quyết định mua nó chứ?”.
Cái thứ gì đó phảng phất bay trong không khí có vẻ đậm đặc hơn. Có vẻ như nó đang quyện vào quần áo, đầu tóc tôi, đẩy tôi ngồi xuống trên một chiếc thùng gỗ sứt sẹo. Tôi hít một hơi dài, nhắm mắt lại.
Người đàn ông môi giới hỏi to:
“Cô sao thế? Chóng mặt à? Cô có đem theo dầu gió không?”
Mở bừng mắt ra, tôi lắc đầu:
“Tôi không sao. Được rồi. Tôi sẽ lấy căn hộ này”.
Sau khi sơn sửa lại mọi thứ, căn hộ càng có vẻ mênh mông hơn. Vừa giúp tôi sắp đặt đồ đạc, Minh vừa bảo:
“Căn hộ này rộng thật. Mở xưởng vẽ ở đây là quá tuyệt. Em hên thật đấy”.
Tôi hỏi:
“Anh có cảm giác gì lạ khi đứng giữa căn hộ này không?”
Minh loay hoay kê dọn, xếp đặt. Tôi nhìn tấm lưng rộng của anh rồi tự hỏi sao mình lại không yêu người đàn ông tốt bụng này được nhỉ? Anh có đầy đủ phẩm chất của một người chồng, biết quan tâm mọi thứ và anh yêu tôi. Nhưng tôi chỉ xem anh như một người bạn. Những phẩm chất tốt đẹp của anh chưa đủ cho tôi, chưa đánh thức các giác quan bí ẩn của trái tim tôi được. Tôi cần một ai đó khác. Một ai đó tôi chưa biết.
Để mặc Minh xếp dọn, tôi ra đứng giữa phòng, nhìn về cửa sổ. Bức tường phía đó vẫn còn nguyên giấy dán ố vàng. Nó như tách hẳn ra khỏi ba bức tường có màu xanh lúa non mà tôi đã sơn sửa. Khi tôi chừa lại bức tường ấy, Minh hỏi:
“Em định làm gì với nó thế? Vẽ à?”
Tại sao tôi không yêu người đàn ông đi guốc trong bụng mình thế này nhỉ? Tôi cười:
“Ừ, em định vẽ thẳng lên đó bằng sơn”.
“Nhưng sao em lại vẽ ở bức tường này? Nó có một khoảng trống cửa sổ mà. Sao không chọn bức tường liền lặn?”
“Em không biết. Em thích bức tường có cửa sổ. Trông nó hay hay”.
Giờ đây, khi đứng trước bức tường ố vàng, tôi đã nghĩ ra mình muốn vẽ gì rồi. Nó sẽ là một khu vườn, một rừng cây. Tôi bảo Minh:
“Bắt đầu ngày mai em sẽ vẽ. Anh đừng đến nhé”.
Minh nhún vai:
“Được rồi. Anh không quấy rầy em đâu. Em cần gì thì cứ gọi điện hoặc nhắn tin cho anh”.
Giấy dán trên bức tường này thật dai. Hì hục mãi, tôi mới xé nó ra được. Thật kỳ lạ, không như các bức tường kia chỉ có một lớp, phía dưới lớp giấy này, còn một lớp giấy khác nữa cũng dày và dai không kém. Tôi nằm bật ra dưới sàn, bải hoải vì mệt mỏi. Thốt nhiên, cái cảm giác lạ lùng, kỳ quặc hôm tôi đến xem nhà lại xuất hiện. Luồng gió từ cánh cửa sổ mở rộng đưa vào một âm thanh mơ hồ như tiếng thở dài của con người. Nằm trên sàn gạch mát lạnh nhưng lưng tôi lại rướm mồ hôi. Thế là tôi vùng dậy, đi ra phía cửa sổ, nhìn xung quanh. Không có gì cả, ngoài ấy vẫn chỉ là một không gian trống trải và chút nắng vàng hoe.
Trở vào phòng, bức tường vàng ố như thôi thúc tôi “Nhanh lên nào”. Nhìn những đầu ngón tay đỏ ửng, rướm máu, tôi thở dài và vào bếp lấy một cái đục ra để giũi đi lớp giấy tai quái ấy. Bức tường lộ ra dần dần với những mảng màu kéo thành từng bệt, chồng lên nhau một cách khéo léo. Đường giũi của tôi trở nên mạnh mẽ hơn, hấp tấp hơn, như có ai kéo tay tôi lôi đi vậy. Thế rồi, khi lớp giấy rộng khoảng ba mét vuông được lôi xuống, xuất hiện trước mắt tôi một cảnh tượng khiến tôi sững sờ lùi nhanh về phía sau một cách vô thức.
Hình Đăng
Trên tường, một phụ nữ kiêu sa và hoang dại đang đưa mắt nhìn tôi, mỉm cười.
Bức tranh sống động đến nỗi khi nhìn thấy, tôi chợt rùng mình. Mắt tôi dán vào đó như bị thôi miên. Hay người phụ nữ đó đang thôi miên tôi vậy? Không biết nữa. Chỉ biết được rằng tôi đã đứng như chết trước bức tranh ấy cả giờ đồng hồ, cho đến khi chuông điện thoại reo, kéo tôi trở về một không gian sống.
Những ngày sau, tôi đã lột hết giấy ra khỏi bức tường và nhìn được trọn vẹn bức tranh người phụ nữ. Mặc dù màu sắc đã có phần biến đổi theo thời gian, đôi chỗ còn bị xây xước, lỗ chỗ, đó vẫn là một bức tranh có sức thu hút lạ lùng. Buổi tối đầu tiên, khi đóng kín cánh cửa sổ hình bán nguyệt lại, mở một ngọn đèn vàng, tôi thấy cô ấy đang nằm dựa lưng vào nửa vầng trăng. Sáng hôm sau, mở cửa sổ ra, ánh sáng trời tràn vào, cô ấy lại như bồng bềnh trong một mặt hồ phẳng lặng. Lần nào cũng vậy, tôi cũng mất vài mươi phút ngẩn ngơ trước nó. Mỗi khi tôi chớp mắt, dường như người phụ nữ trong tranh cũng chớp mắt theo. Có lần tôi còn tưởng cô ấy khẽ cựa mình và khe khẽ thở dài. Ai đó vẽ bức tranh này quả là một thiên tài kinh khủng.
Suốt cả ngày, tôi cứ ngồi nhìn bức tranh rồi tự hỏi, tại sao nó đẹp như vậy mà người ta lại dán kín nó bằng hai lớp giấy? Chủ nhân căn hộ này là ai? Người phụ nữ trong tranh là ai? Rồi tôi ngẩn ngơ thấy ý muốn vẽ rừng cây, khu vườn của mình đã bay biến mất. Tôi chỉ muốn chỉnh lại màu sắc, tô những chỗ sứt sẹo để bức tranh ấy hoàn hảo trở lại.
Sáng hôm sau, khi quét bệt màu đầu tiên lên bàn chân nuột nà của cô ấy, tôi nghe văng vẳng có tiếng cười khúc khích. Buông cọ xuống, tôi thò đầu ra cửa sổ nhìn. Cách ngôi nhà tôi ở một khoảng xa có một công viên cỏ mọc xanh rờn. Có lẽ tiếng cười từ nơi ấy vọng đến. Tôi tiếp tục quét những bệt màu khác lên chân cô gái mà giờ đây tôi tạm gọi là Huyền Mi, bởi hàng mi rợp đen và ánh nhìn tinh quái của cô ta.
Người đàn ông môi giới gọi điện cho tôi vào lúc ấy. Ông ta bảo:
“Có một điều tôi quên chưa nói với cô. Chủ nhà dặn nếu cô có sửa sang phòng ốc, đừng lột giấy ở bức tường có cửa sổ. Cứ dán đè lên một lớp khác là được”.
“Vì sao thế?”
“Tôi cũng không biết. Ông ấy chỉ dặn vậy thôi. Có lẽ phía bức tường ấy hay bị ngấm nước mưa. Mà hai tuần nữa ông ấy từ nước ngoài về đấy. Ông ấy sẽ đến chào cô”.
Buông máy xuống, tôi chỉ hơi phân vân về lời dặn dò của người chủ nhà một vài tích tắc. Sau đó tôi nhún vai, nghĩ thầm: “Căn hộ giờ là của mình rồi. Mình là chủ thì muốn làm gì cũng được. Sao lại phải làm theo ý họ?”
Tôi leo lên ghế, mải mê sơn tiếp lên mu bàn chân, cánh tay, bầu ngực, vài nếp áo của Huyền Mi. Chiếc cọ sơn đi đến đâu, lòng tôi khoan khoái đến đấy. Vừa sơn, tôi vừa hát. Điều này chưa bao giờ xảy ra trước đây. Hình như có một thay đổi kỳ lạ trong tôi. Đó là sự rạo rực. Những bệt sơn dưới tay tôi càng lúc càng nhanh. Càng lúc Huyền Mi càng sống động hơn. Đến nỗi có lúc tôi nghĩ mình nhìn thấy cô ấy mỉm cười. Tinh nghịch, tôi hôn chụt vào đôi môi mở hé của cô ấy. Và thế là một điều kỳ lạ xảy ra.
Tôi thấy mình đứng giữa một khu vườn thấp thoáng ánh trăng. Đối diện tôi là Huyền Mi. Cô không ngồi ẻo lả nữa mà đứng thẳng với đôi chân trần, đôi bàn chân nõn nà, móng sơn màu tím bạc. Dưới ánh trăng xanh, đôi môi đỏ tươi của cô trở thành màu đỏ thẫm. Như màu máu. Ánh mắt tinh quái, đen thẫm của cô nhìn thẳng vào mắt tôi như thôi miên. Gương mặt cô từ từ sát lại. Một mùi hương nồng nàn như mùi dạ lý phả vào mũi khiến tôi ngộp thở. Và khi đôi môi đỏ máu ấy dán vào môi tôi, một luồng khí lạnh tràn trề bao phủ khiến tôi tê dại. Cô thì thào trong nụ hôn lạnh buốt:
“Đi theo em nào”.
Chân cô đi như lướt trên ngọn cỏ. Phía trước, những nhánh lá, cành cây trong vườn chuyển động, chúng dạt ra như một vòm cổng cho Huyền Mi bước vào. Tôi mộng mị đi theo cô với một tâm trạng trống rỗng, bềnh bồng như người đi trên mây.
Ngồi xuống trên một gờ cỏ mịn, Huyền Mi mỉm cười gọi tôi:
“Lại đây đi”.
Tôi ngồi xuống, dựa vào người Huyền Mi theo đà tay kéo của cô. Cảm giác buốt lạnh vẫn tràn trề trong người khiến tôi rùng mình. Huyền Mi hỏi:
“Chị sao thế? Lạnh à?”
Tôi khẽ trả lời:
“Ừ, lạnh quá”.
“Không sao đâu. Ngồi một lúc, chị sẽ hết lạnh”.
Dưới ánh trăng xanh khi mờ, khi tỏ, gương mặt Huyền Mi lúc trắng nõn, lúc tối sầm. Riêng đôi môi của cô vẫn đỏ thẫm. Vệt đỏ ấy thu hút tôi một cách kỳ lạ, như thể con ong bị hút vào một nhụy hoa. Thế rồi, bất chợt tôi đưa ngón tay lên ve vuốt làn môi huyền ảo ấy thật nhẹ nhàng. Mái đầu tôi từ từ kề sát lại. Và tôi hôn cô.
Cái hôn như của người tình dành cho người tình. Cái hôn sâu thẳm, ngọt ngào, đầy tràn cảm xúc. Nó làm tôi run lên, làm tôi kiệt lực. Tôi không thở được nữa và có cảm giác mình chìm dần xuống một đại dương sâu thẳm. Rồi tôi nghe như có tiếng Huyền Mi thì thầm bên tai:
“Ngủ đi”.
Mở mắt ra, tôi thấy mình nằm trên sàn nhà ướt lạnh. Ngoài trời mưa thật to. Những hạt mưa hắt xéo vào phòng từ khung cửa sổ hình bán nguyệt đọng thành một vũng nước lớn. Chiếc điện thoại di động của tôi gióng giả, réo rắt mãi. Lồm cồm ngồi dậy giữa vũng nước, tôi với tay mở điện thoại. Minh gọi. Anh hỏi một hơi:
“Em làm gì mà anh gọi mãi không trả lời. Em có bị bệnh không vậy? Anh ghé chỗ em bây giờ được không? Em làm anh lo quá”.
Vẫn ngồi trong vũng nước, tôi trả lời Minh mà mắt lại ngước lên ngơ ngẩn nhìn Huyền Mi:
“Em không sao đâu. Em đang ngủ mà. Anh đừng đến. Em sẽ gọi anh sau”.
Trên tường, đôi môi đỏ tươi của Huyền Mi nhếch lên trong một nụ cười lạ lùng. Tôi cứ ngồi trong vũng nước, nhìn Huyền Mi và ngẫm nghĩ mãi. Bây giờ là buổi trưa, dù trời âm u vì mưa nhưng kim đồng hồ chỉ rõ con số mười một. Tôi mới sơn sửa lại cho bức tranh của Huyền Mi được ba tiếng đồng hồ. Tôi ngủ lúc nào vậy? Ngủ say đến nỗi mưa to, tạt ướt cả người mà không biết. Ngủ say đến nỗi nằm mơ một giấc mơ thật lạ kỳ. Nhìn nụ cười của Huyền Mi, tâm trí tôi vẫn in đậm cảm giác lúc đôi môi ấy dán lên môi mình. Lạnh buốt. Nhưng thật đắm say. Nghĩ đến đây, tôi chợt phì cười. Lẽ nào tôi lại là một lesbian? Một lesbian khủng hoảng thần kinh đến độ mơ mộng với bức tranh trên tường?