Nữ Cảnh Sát Xinh Đẹp – Update Chương 19

Chương 6: Kẻ đưa tin

Ngày hôm sau, tại trụ sở cảnh sát, Thành Trung tập trung toàn đội PCS2401 để thông báo về nhiệm vụ mới.

Đứng trước đội, Thành Trung tỏ ra nghiêm túc, giọng điệu quyết định: “Chiến dịch truy quét tại vũ trường Showdown hôm qua, mặc dù đã gặp một số khó khăn…”, Anh quay đầu nhìn qua phía Hà Nhi, thấy nàng vẫn giữ vững sự tự tin, anh tiếp tục, “… nhưng về cơ bản chúng ta đã xử lý được hàng loạt những kẻ sử dụng trái phép chất ma túy. Vũ trường Showdown cũng đã phải nhận án phạt nặng. Điều này sẽ tạo ra áp lực đối với bọn tội phạm, chúng ta đã cho họ biết rằng, trong xã hội này, mọi hành vi vi phạm đều sẽ bị trừng phạt. Lực lượng cảnh sát sẽ luôn ở đây để bảo vệ an ninh và trật tự.”

Anh dừng lại một lát, “Sau thành công của chiến dịch hôm qua, đội PCS2401 sẽ tạm thời chia làm hai đội. Đội thứ nhất gồm Hữu Phúc, Thế Bảo và Đình Hoàng sẽ tuần tra trên xe cảnh sát. Đội thứ hai sẽ là tôi và Hà Nhi, chịu trách nhiệm điều tra dưới vỏ bọc dân dụ và thu thập thông tin. Chúng ta sẽ thay đổi vai trò mỗi ba ngày một lần, và sẽ hợp nhất đội khi có chiến dịch truy quét.”

Thành Trung quét mắt qua tất cả thành viên, sau đó hỏi một cách nghiêm túc: “Tất cả mọi người đã hiểu rõ nhiệm vụ của mình chưa?”

“Đã rõ, thưa sếp!” – Cả đội PCS2401 cùng đáp một cách rõ ràng.

Sau khi thông báo nhiệm vụ, Thành Trung dẫn Hà Nhi vào phòng riêng. Anh ngồi xuống, ánh mắt tập trung vào Hà Nhi, nhưng trong đôi mắt đó không chỉ có sự quan tâm mà còn là sự hiểu biết.

“Hà Nhi, về chuyện tối qua ở vũ trường… Anh biết em vẫn cảm thấy không thoải mái.”

Sự biến đổi nhỏ trong ánh mắt của Hà Nhi không tránh khỏi sự chú ý của Thành Trung. Anh cảm nhận được sự khó chịu từ phía nàng, và anh muốn làm mọi cách để giúp nàng vượt qua.

“Đôi khi, trong cuộc sống, chúng ta sẽ gặp phải những tình huống không lường trước. Nhưng điều quan trọng là chúng ta phải biết đứng dậy sau mỗi lần gặp trở ngại. Làm người cảnh sát, chúng ta luôn phải đối mặt với nguy hiểm từ tội phạm. Nhưng nếu chúng ta giữ vững sự tự tin vào bản thân, chúng ta sẽ không sợ bất cứ điều gì.”

Thành Trung dừng lại một lát, để lời nói của mình thấm vào tâm trí của Hà Nhi. “Và vì điều đó, hôm nay, anh muốn hướng dẫn em một loại nhiệm vụ mới, và chúng ta sẽ đi gặp một người.”

Hà Nhi nhìn Thành Trung, đặt ra câu hỏi: “Người đó là ai?”

“Đó là một người đưa tin. Hãy đi với anh, anh sẽ giải thích thêm trên đường đi.” – Thành Trung nói.

Sau đó, Thành Trung cùng Hà Nhi lên đường đến một địa điểm ở quận 1 – chợ Bến Thành.

Trên xe, trong lúc di chuyển đến địa điểm gặp người đưa tin, Thành Trung bắt đầu giải thích cho Hà Nhi về một phương cách khác mà cảnh sát thường sử dụng để thu thập thông tin về tội phạm.

Thành Trung bắt đầu, “Nhi nè, ngoài việc thu thập thông tin qua các kênh chính thống, thì một trong những công cụ hiệu quả nhất mà chúng ta sử dụng để lấy thông tin về tội phạm là thông qua người đưa tin.”

Hà Nhi nghe thấy, nhưng tỏ vẻ có chút quan ngại. Nàng hỏi: “Người đưa tin?”

“Người đưa tin có thể là bất kỳ ai,” Thành Trung giải thích tiếp. “Có khi là dân thường, những người sống trong cộng đồng và có thông tin về các hoạt động bất hợp pháp. Nhưng cũng có thể là những tên tội phạm với tội vặt thông thường. Điều quan trọng là họ muốn hợp tác với cảnh sát để bảo vệ sự an toàn của bản thân hoặc trả thù cho những mâu thuẫn cá nhân, hoặc có khi là… vì một chút lợi lộc mà chúng ta đưa cho họ.”

Hà Nhi lắng nghe, nhìn ra cửa sổ, cảm nhận sự phức tạp của việc thu thập thông tin này.

“Người mà anh sắp đưa em đi gặp, chính là một thành viên trong xã đoàn Vạn Phát,” Thành Trung tiếp tục, “đương nhiên người này chỉ là một thành viên thấp cổ bé họng của xã đoàn, nhưng những thông tin mà hắn biết vẫn có giá trị của nó.”

Hà Nhi ngẫm nghĩ về những điều Thành Trung vừa nói, trong suốt thời gian ở học viện, nàng luôn được dạy rằng trắng là trắng, đen là đen, và cảnh sát không thể chung chiến tuyến với tội phạm, vậy mà lúc này đây Thành Trung lại muốn hợp tác với bọn chúng?

“Anh biết em sẽ không thích việc này. Có phải em đang tự hỏi tại sao chúng ta lại hợp tác với tội phạm đúng không?” – Thành Trung như nhìn ra được thắc mắc của Hà Nhi, anh lên tiếng hỏi nàng.

Hà Nhi gật đầu, chờ đợi lời giải thích đến từ Thành Trung

Thành Trung nhìn thẳng vào đôi mắt lo ngại của Hà Nhi trước khi bắt đầu giải thích. “Em có thể cảm thấy rằng việc hợp tác cùng những người tội phạm là mâu thuẫn với những gì em đã được dạy. Trong cuộc sống thực tế, không phải lúc nào biên giới giữa đúng và sai cũng rõ ràng như chúng ta mong đợi. Đôi khi, để đạt được mục tiêu lớn hơn, chúng ta phải xem xét và thậm chí điều chỉnh phương pháp làm việc của mình.”

Anh nói, “Chúng ta là cảnh sát, mục tiêu của chúng ta là bảo vệ cộng đồng và đảm bảo an ninh. Đôi khi, để đạt được điều này, chúng ta phải sử dụng mọi công cụ có sẵn, kể cả việc hợp tác với những người có thông tin quý giá về hoạt động tội phạm.”

Thành Trung nhấn mạnh, “Tuy nhiên, điều quan trọng là chúng ta phải giữ vững lòng tin và đạo đức của mình. Chúng ta không hợp tác với những tội phạm nguy hiểm hoặc những ai không có ý định thay đổi. Chúng ta luôn kiểm soát và đảm bảo rằng việc hợp tác với họ là để hướng tới mục tiêu chung của chúng ta – đó là bảo vệ cộng đồng.”

Hà Nhi nghe lời giải thích của Thành Trung, và dường như hiểu rằng việc làm cảnh sát không chỉ đơn giản như nàng từng nghĩ. Nàng gật đầu nhẹ nhàng, biểu lộ sự chấp nhận cho sự thật phức tạp này…

30 phút sau,

Thành Trung và Hà Nhi đến chợ Bến Thành, nơi đang rộn ràng với sự nhộn nhịp của người mua và kẻ bán. Anh dẫn Hà Nhi đi thẳng vào trong chợ, nơi mà mùi thơm của các món ăn lan tỏa khắp nơi, làm cho không khí trở nên sôi động và hấp dẫn.

Sau khi đi một quãng đường, Thành Trung rẽ vào một quán bún bò. Hà Nhi thắc mắc nhìn quanh, sự nhộn nhịp của chợ làm cho nàng không thể không tỏ ra tò mò.

“Anh đói hả?” Hà Nhi hỏi, ánh mắt chuyển từ quán này sang quán khác, quan sát những người bán hàng và khách hàng đi lại.

Thành Trung bật cười, nói nửa đùa nửa thật. “Đúng vậy, anh hơi đói. Chúng ta nên ăn trước đi nhé.”

Thành Trung chọn một góc ngồi thoáng đãng, rút ghế ra xa khỏi đám đông. Anh gọi người phục vụ và order cho mỗi người một tô bún bò thơm ngon. Hai người cùng nhau thưởng thức bữa trưa và trò chuyện, trong khi những tiếng nói và tiếng cười từ những người xung quanh tạo nên bức tranh sống động của cuộc sống hàng ngày tại chợ Bến Thành.

Khi cả hai vừa dùng xong bữa, bỗng nhiên một thanh niên áo quần sốc nổi xuất hiện, trên tay cậu ta xè ra một tấm card visit, đưa tới trước mặt Thành Trung. Hà Nhi ngồi đối diện còn có thể nhìn thấy rõ dòng chữ in to trên đó “Massge lành mạnh 100k/1 giờ – Đặc biệt: Có dịch vụ Đá trứng cút, Chùi súng, Sục bình xăng con”, kèm theo là hình ảnh của một cô gái ăn mặc gợi cảm.

Hà Nhi thoáng đỏ mặt khi hiểu ra những “dịch vụ” này là gì, nhưng bất ngờ thay, Thành Trung đưa tay cầm lấy tấm card visit từ gã thanh niên và nói: “1 tiếng!”

Gã thanh niên gương mặt tỏ ra háo hức, liền trả lời: “OK vậy như cũ nha đại ca!”

Lúc này, gã thanh niên mới bất giác phát hiện ra sự xuất hiện của Hà Nhi, và hắn ta đứng hình trong giây lát vì vẻ đẹp tuyệt mĩ của nàng. Ánh mắt của hắn bừng lên, lấp lánh, nhưng rồi sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại. Hắn hỏi nhỏ Thành Trung: “Đại ca… chị này cũng đi chung hả?”

Thành Trung trả lời hắn: “Phải, cô ấy cũng như tôi, biết điều một chút.”

“À… thì ra là chị hai, em chào chị, em là Hồ Nổ, là… chỉ điểm của đại ca Trung, hehe,” Hồ Nổ nói sau khi biết Hà Nhi cũng là cảnh sát, với một sự hào hứng trong giọng điệu, rồi hắn tiếp tục: “Hy vọng sau này chị cũng… chiếu cố cho em.”

Lúc này, Hà Nhi tỏ ra có chút bất ngờ, nàng không ngờ kẻ này lại dẻo miệng và hướng ngoại như vậy. Nàng chỉ gật đầu nhẹ nhưng vẫn tỏ ra nghiêm nghị và có chút cẩn trọng.

Thành Trung nhận ra rằng Hà Nhi còn chưa tin tưởng vào Hồ Nổ, anh liền trấn an: “Em yên tâm, Hồ Nổ chỉ được cái miệng, coi vậy chứ nó nhát lắm. Nó chỉ làm ăn ở khu vực này… những chuyện của xã đoàn Vạn Phát, nó biết cũng không ít.”

Hà Nhi nhìn Thành Trung với ánh mắt một chút hoài nghi nhưng cũng nhận ra sự chắc chắn trong lời của anh. Nàng cảm thấy an tâm hơn khi biết rằng Hồ Nổ không phải là một người đáng lo ngại như nàng nghĩ ban đầu.

Hồ Nổ cười toe toét và gật đầu: “Chính xác đấy, chị hai. Em chỉ làm ăn nhỏ nhỏ ở đây thôi, không có gì đâu.”

Sau khi thấy Hà Nhi đã bớt hoài nghi, Hồ Nổ tiếp tục: “Vậy giờ chúng ta đi thôi!”

Cả ba sau đó tiến vào một con hẻm trên đường Thủ Khoa Huân gần chợ, Hồ Nổ dẫn đường cho Thành Trung và Hà Nhi. Họ đi qua những con hẻm nhỏ, nơi mà ánh đèn mờ loáng, tạo nên bóng tối kỳ bí.

Cuối cùng, họ đến trước một tiệm massage trông có phần… mờ ám. Cửa hàng có vẻ không thu hút nhiều sự chú ý từ bên ngoài, chỉ có một vài ánh đèn yếu ảo trên biển hiệu, và không có biểu hiện rõ ràng về dịch vụ nào được cung cấp bên trong.

Hồ Nổ quay lại nhìn Thành Trung và Hà Nhi, mỉm cười: “Đây là nơi mà chúng ta sẽ bắt đầu. Anh Trung thì quen rồi, còn chị hai cố gắng chút nha hehe.”

Lúc này, Thành Trung mới nhận ra sự vô ý của mình. Anh tập trung vào việc giải thích việc lấy tin từ tội phạm cho Hà Nhi, mà quên mất nói cho nàng biết những thông tin này phải được trao đổi ở nơi an toàn. Và tiệm massage này là nơi đó. Bình thường chỉ có mình anh làm nhiệm vụ này nên không có gì phải ngại, nhưng bây giờ có thêm Hà Nhi, nàng là phụ nữ, dù sao cũng có chút không tiện.

Anh nhìn Hà Nhi với ánh mắt khó xử. “Xin lỗi, Hà Nhi,” anh nói, giọng điệu chân thành. “Anh đã quên nói với em trước, mấy chuyện này để cho an toàn thì thường được thực hiện ở những nơi như vậy.”

Hà Nhi nhìn Thành Trung, sau đó hỏi nhỏ: “Vậy là anh cũng… thường xuyên đến đây?”

“Không phải! Chỉ khi cần lấy tin thôi…”, Thành Trung gãi đầu, trả lời Hà Nhi một cách ngại ngùng.

Hà Nhi hiểu ý của Thành Trung và gật đầu cười nhẹ, “Em biết rồi, em chỉ trêu anh thôi.”

Thành Trung chỉ biết cười trừ, sau đó dẫn Hà Nhi vào trong cùng Hồ Nổ.

Hồ Nổ sau đó nói một vài từ với nhân viên tại quầy lễ tân. Nhân viên gật đầu và dẫn cả ba vào phòng massage.

Thì ra, trước đây mỗi lần Thành Trung muốn lấy tin từ Hồ Nổ, thì đều đến đây và giả vờ là khách đến massage. Sau đó họ sẽ đặt phòng xông hơi riêng và trao đổi thông tin ở đó. Nhưng lần này, sự khác biệt là Hà Nhi cũng có mặt.

Hà Nhi đứng trước phòng thay đồ mà trong lòng có chút bất an. Lúc đầu, nàng còn nghĩ chỉ cần vào đây rồi sau đó lấy thông tin từ Hồ Nổ, nhưng giờ đây lại phải thay đồ ra để cho người ta massage, một việc mà trước đây nàng chưa từng trải qua.

Nhìn vào cánh cửa mở ra trước mặt, Hà Nhi cảm thấy lòng rụt rè. Tuy nhiên, khi nhìn thấy Thành Trung cũng ở đây, nàng cảm thấy an tâm hơn. Anh luôn là người mà nàng tin tưởng và dựa vào trong mọi tình huống.

Sau 10 phút, Hà Nhi bước ra khỏi phòng thay đồ với một tấm khăn lớn che ngang ngực, chiếc khăn chỉ dài đến ngang đùi nàng. Nàng có chút ngại ngùng với tình trạng thiếu vải hiện tại, nhưng vì có Thành Trung ở đây, nàng vẫn yên tâm bước vào phòng massage.

Ở trong phòng, Thành Trung và Hồ Nổ đã sẵn sàng trên giường massage. Khi cả hai nhìn thấy Hà Nhi bước vào, họ đều sáng mắt hẳn lên. Thành Trung đã chiêm ngưỡng vẻ đẹp chết người của nàng thì không nói, chỉ có Hồ Nổ là không ngậm được mồm, mở to mắt không rời khỏi thân thể mảnh mai đầy mê hoặc của Hà Nhi.

Thành Trung nhận ra ánh mắt quá tò mò của Hồ Nổ đối với Hà Nhi, anh giả vờ đằng hắng một tiếng, như một cách nhắc nhở với hắn.

“E hèm!” Hồ Nổ khi phát hiện ra, lập tức giả lả: “Được rồi, chúng ta bắt đầu thôi, hehe.”

Lập tức, ba cô gái massage tiến vào, mỗi người phục vụ cho một vị khách. Hà Nhi ở bên trái, Thành Trung ở giữa, và Hồ Nổ ở bên phải, mỗi chiếc giường massage được ngăn cách bởi một tấm màn mỏng.

Cảm giác của Hà Nhi khi cô gái massage bắt đầu làm việc là một sự kết hợp của sự ngại ngùng và thoải mái. Ban đầu, nàng có chút bỡ ngỡ và cảm thấy hơi e dè. Nhưng từ từ, ánh sáng dịu dàng và âm nhạc êm dịu, cùng với cảm giác tay massage nhẹ nhàng, dần dần làm cho Hà Nhi cảm thấy thoải mái và thư giãn. Nàng bắt đầu thả lỏng cơ thể, để cho cảm giác êm ái lan tỏa khắp người.

Hà Nhi chợt nhận ra rằng massage lại giúp người ta giải tỏa căng thẳng tốt đến vậy. Trước đây, nàng chưa từng được trải nghiệm điều này, và không ngờ rằng nhờ sự việc lần này mà nàng hiểu ra massage thực sự là gì.

Cảm giác của Hà Nhi dần trở nên nhẹ nhàng hơn, khi cơ thể của nàng được xoa bóp một cách tỉ mỉ và kỹ lưỡng. Những nút gân căng thẳng từ công việc hàng ngày bắt đầu tan chảy, và tâm trạng của nàng cũng dần trở nên thư thái hơn.

Trải qua những phút giây thư giãn đó, Hà Nhi cảm thấy mình đã tìm thấy một cách mới để giải tỏa căng thẳng và lo lắng trong cuộc sống. Điều này làm cho nàng nhìn nhận massage một cách mới mẻ và trân trọng hơn bao giờ hết.

Sau 30 phút massage đầy thư giản, Hồ Nổ vươn vai thể hiện sự thoải mái sau khi được massage. Sau đó hắn dẫn đường cho Thành Trung và Hà Nhi đi vào một phòng xông hơi nhỏ, đây là phòng đặc biệt, được book riêng tư. Đây là nơi Thành Trung vẫn thường lấy tin từ Hồ Nổ.

Khi bước vào phòng, không khí nóng ẩm lan tỏa, làm cho cả ba người cảm thấy sảng khoái và thư giãn hơn. Hà Nhi nhìn quanh phòng, đây là lần đầu tiên nàng được trải nghiệm điều này. Cảm giác của nàng lúc này là một sự kỳ lạ kết hợp giữa lo lắng và hứng thú.

Hồ Nổ nở một nụ cười tự tin, rồi chỉ tay về phía góc phòng: “Anh chị hai ngồi bên đó nhé.” Sau đó hắn ngồi xuống đối diện.

Hồ Nổ thả lỏng cơ thể, hắn biết đây là lúc hắn phát huy thế mạnh của mình: “Được rồi, hôm nay đại ca muốn hỏi em chuyện gì nào?”

Trong khi hỏi, mắt Hồ Nổ không ngừng liếc qua Hà Nhi. Nàng lúc này vẫn chỉ che đậy cơ thể bằng tấm khăn tắm, hai chân nàng ngồi bắt chéo, lộ ra đôi chân dài mảnh mai mang vẻ mê hoặc ánh nhìn của Hồ Nổ.

Hà Nhi cảm nhận được ánh nhìn của Hồ Nổ và cảm thấy một chút không thoải mái. Tuy nhiên, với bản lĩnh của mình, nàng giữ vững tư duy và tập trung vào mục tiêu của nhiệm vụ. Nàng nắm chặt tấm khăn tắm và bắt đầu hỏi: “Chúng tôi cần thông tin về hoạt động gần đây của Vạn Phát, đặc biệt là về chuyện Lý Thế Thiên chuẩn bị đưa người anh em từ Đài Loan trở về.”

Hồ Nổ ngạc nhiên một chút trước câu hỏi của Hà Nhi, nhưng sau đó hắn nở một nụ cười tự tin và bắt đầu chia sẻ một ít thông tin về Vạn Phát.

“Thì ra là chuyện đó,” Hồ Nổ nói, giọng khá hồn nhiên nhưng đầy vẻ tự tin. “Về thông tin vụ này, em cũng có biết chút chút…”

“Về thông tin của người anh em đến từ Đài Loan thì không có nhiều người biết, chỉ có các nhân vật cấp cao mới nắm được, thân phận như em chỉ có thể nghe ngóng được một ít.

Chỉ biết là vì sự việc lần này mà “Tứ Đại Thiên Vương” dưới trướng của anh Thiên, dạo gần đây ra lệnh cho đàn em hoạt động cực kỳ năng nổ, tất cả cũng vì muốn thể hiện cho anh Thiên thấy bản lĩnh của họ. Họ không muốn đến khi người anh em Đài Loan kia trở về, sẽ thay thế mất chỗ của họ.”

Sẵn tiện nói về Tứ đại thiên vương này, Hồ Nổ tỏ ra có chút hiểu biết, hắn tự hào giới thiệu từng người cho Hà Nhi nghe:

“Em chia sẽ cho chị hai một ít thông tin về bộ tứ này nhé!

Đầu tiên là Hồng tỷ, chị ấy thông minh và xinh đẹp, là người phụ nữ duy nhất trong hàng ngủ lãnh đạo của anh Thiên. Chị ấy chủ trì các hoạt động kinh doanh như Karaoke và vũ trường của xã đoàn.

Tiếp theo là anh Tam Báo, hay còn được biết đến với cái tên là Ba Báo, anh Tam Báo trước đây từng là một đại ca trong băng nhóm Hắc Long cũ, nhưng có tin đồn sau đó anh Báo đã phản bội và đầu quân cho Vạn Phát. Anh Báo chủ trì kinh doanh massage, gái mại dâm và cả việc cho vay nặng lãi. Tiệm massage này cũng là của anh ấy quản lý.

Người đứng trên anh Tam Báo là Joker, nổi tiếng là một tên lưu manh nổi tiếng, nhưng lại rất quyết đoán trong công việc. Joker chủ trì các hoạt động như đòi nợ, bán chất kích thích và các hoạt động bảo kê của xã đoàn.

Và cuối cùng, kẻ mạnh nhất trong bộ tứ là Vệ Ca, người này không phải ai cũng biết. Không nhiều người tiếp cận được anh ta, nhưng đây lại là tay sai đắc lực nhất của anh Thiên. Là cánh tay phải chuyên giúp anh Thiên thực hiện các phi vụ lớn.”

Hồ Nổ ngưng lại một chút, sau đó tỏ vẻ suy đoán: “… Mà em cũng có nghe đồn, các hoạt động gần đây của Tứ đại thiên vương, thật ra là chỉ thị đến từ anh Thiên.”, hắn sau đó chồm người tới trước, như sợ có ai nghe thấy những gì mình sắp nói: “Nghe nói anh Thiên đang muốn tạo ra một cơn ác mộng cho cảnh sát, vì cuối tuần này chính là lúc người anh em từ Đài Loan trở về!”

“Anh Thiên muốn thúc đẩy đàn em làm nhiều tội ác hơn, dù cảnh sát có bắt giữ họ đi nữa, thậm chí càng nhiều càng tốt. Mục tiêu là làm cho cảnh sát bị sa lầy, không có đủ nguồn lực để quản lý số lượng lớn tội phạm bị bắt.

Anh ấy treo thưởng cho những kẻ đàn em, ai chấp nhận để cảnh sát giam giữ trong thời gian này sẽ được thưởng lớn. Sau đó anh ấy sẽ có cách bảo lãnh tất cả ra ngoài sau khi mọi chuyện trôi qua.”

Sau khi nghe những lời của Hồ Nổ, Hà Nhi cảm thấy áp lực nặng nề đè lên vai, nàng hiểu rằng cuộc chiến chống lại Vạn Phát đang trở nên nguy hiểm hơn bao giờ hết. Lý Thế Thiên không chỉ là một tên trùm tội phạm thông thường, mà còn là một người có chiến lược, đầy mưu mô và nguy hiểm. Và sự xuất hiện của người anh em từ Đài Loan càng làm cho tình hình trở nên căng thẳng hơn nữa.

Trái ngược với sự lo âu trên gương mặt Hà Nhi, Thành Trung tỏ ra bình thản hơn nhiều, có vẻ như anh đã nắm những thông tin này từ trước, anh sau đó hỏi thêm Hồ Nổ:

“Được rồi, cảm ơn cậu về thông tin của Vạn Phát. Nhưng ngoài chuyện đó ra, chúng tôi còn cần biết thêm về một số hoạt động tội phạm có phần biến tướng gần đây…”

Thành Trung ngưng lại, anh hơi liếc nhìn sang Hà Nhi, sau đó tiếp tục: “Đó là những hành động quấy rối tình dục nơi công cộng. Thông thường những việc này bọn tội phạm không dám làm, nhưng có vẻ bọn này lại manh động hơn trước rất nhiều?”

Hồ Nổ nhìn Thành Trung đăm chiêu, sau đó trả lời: “Đúng là em có nghe nói về mấy vụ này, nhưng có vẻ bọn chúng không phải là người của Vạn Phát!”

“Không phải Vạn Phát sao?” – Hà Nhi tỏ vẻ ngạc nhiên và có chút hoài nghi.

“Phải, vì em nghe nói bên phía anh Tam Báo cũng đang cho đàn em kiểm tra chuyện này, xem thử tụi quấy rồi này là ai mà dám đến địa bàn của anh ấy lộng hành. Theo em suy đoán, có vẻ tụi này là tự phát, chúng nó nhân cơ hội xã đoàn đang muốn phá cảnh sát nên ra tay xàm sỡ con gái nhà lành.”

Thành Trung và Hà Nhi cùng nhìn nhau vì họ nghĩ suy đoán của Hồ Nổ cũng có căn cứ.

Sau một hồi trao đổi, Thành Trung để ý Hồ Nổ cứ hướng ánh mắt nhìn vào giữa ngực và hai chân bắt chéo của Hà Nhi, anh có chút không thoải mái với thằng nhóc đưa tin của mình.

“Được rồi, hôm nay tới đây thôi. Những thông tin của cậu rất tốt. Khi nào cần thêm tin tức, tôi sẽ liên lạc sau.” – Thành Trung cắt ngang, anh đứng dậy, nắm tay Hà Nhi và dẫn nàng ra ngoài.

Ánh mắt Hồ Nỗ vẫn không ngừng liếc từ trên xuống dưới Hà Nhi, hắn phải thừa nhận nàng là cô gái đẹp nhất mà hắn đã từng gặp.

10 phút sau,

Thành Trung và Hà Nhi đã mặc lại trang phục và rời khỏi tiệm massage. Trước khi đi, Thành Trung còn dúi vào tay Hồ Nổ vài tờ 500k như phần thưởng cho tin tức của hắn.

Hồ Nổ vui cười tiễn hai người ra về, ánh mắt tiếc nuối nhìn theo bóng dáng Hà Nhi dần khuất xa.