Nữ Cảnh Sát Xinh Đẹp – Update Chương 19

Chương 2: Mồi nhử

Trong căn phòng yên tĩnh của Đại úy Thành Trung, Hà Nhi ngồi một mình, tâm trạng rối bời và nặng nề. Nàng cảm thấy hối tiếc và đầy lỗi lầm với cấp trên của mình, với anh Thành Trung…

… Sau sự việc áp giải gã đàn ông đó về trụ sở, Hà Nhi đã hy vọng vào một lời khen ngợi, một sự công nhận cho sự thành công của mình trong việc bắt giữ tội phạm ngay trong ngày đầu tiên đi làm. Nhưng thất vọng ập đến khi hành động vội vã của nàng trước khi tên tội phạm thực sự phạm tội, cùng với sự thiếu chứng cứ cụ thể và vắng mặt của cô gái bị xàm sở, đã khiến mọi nỗ lực của nàng trở nên vô ích. Kẻ xâm hại cuối cùng được thả ra sau chỉ một giờ bị tạm giam tại trụ sở. May mắn cho Hà Nhi, Đại úy Thành Trung đã đứng ra nói đỡ cho cô, giúp cô tránh được sự trách móc quá đáng từ cấp trên.

Tuy nhiên, điều đó cũng đủ để làm cho Hà Nhi, một cảnh sát mới ra trường với lòng nhiệt huyết và khao khát cống hiến cho xã hội cảm thấy thất vọng về bản thân. Nàng ngồi lại, suy tư về cách Thành Trung đã giữ nàng lại, hiểu rõ rằng anh ấy đã muốn cô không nên hành động quá vội vàng. Nhưng vì sự hiếu thắng và thiếu kinh nghiệm của bản thân mà nàng đã bất tuân mệnh lệnh.

Sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, Hà Nhi quyết định phải đối diện với Thành Trung và thổ lộ sự xin lỗi của mình.

Hà Nhi đứng trước Thành Trung, trái tim như đập lớn trong lòng, bởi nàng biết rằng lời xin lỗi của mình không chỉ là việc thừa nhận sai lầm mà còn là sự thú nhận về sự non dạ giữa dòng máu nóng bỏng của tuổi trẻ và trách nhiệm nặng nề của một người bảo vệ công lý.

“Đại úy,” Hà Nhi nói, giọng điệu của nàng trầm lắng nhưng chắc chắn. “Tôi xin lỗi về hành động của mình hôm nay. Tôi đã làm mọi thứ một cách vội vã, thiếu suy nghĩ và không tuân thủ lệnh của Đại úy. Đó là một sai lầm và tôi chịu trách nhiệm hoàn toàn.”

Thành Trung nhìn vào ánh mắt của Hà Nhi, đôi mắt như đậm chất của người lính, biểu hiện sự chân thành mà anh đã thấy ở nàng từ ngày đầu tiên. Anh cảm thấy lòng tin và sự kính trọng dành cho nàng.

“Em không cần phải cảm thấy ngượng ngùng, Hà Nhi,” Thành Trung trả lời, giọng điệu ân cần. “Chúng ta đều từng trải qua những thời kỳ khó khăn và học hỏi từ những sai lầm của mình. Quan trọng là em hiểu được điều đó và sẵn lòng rút ra bài học từ những kinh nghiệm đó.”

Hà Nhi cảm thấy nhẹ nhõm khi nhận được sự thông cảm từ Thành Trung. Nàng cảm ơn anh và hứa rằng sẽ học từ sai lầm và không lặp lại chúng trong tương lai.

Thành Trung cười nhẹ và đặt một bàn tay nhẹ lên vai của Hà Nhi. “Anh tin tưởng rằng em sẽ trở nên mạnh mẽ hơn và hiểu rõ hơn về con đường mà mình đã chọn. Hãy nhớ rằng, sự kiên nhẫn và bình tĩnh sẽ luôn là vũ khí mạnh nhất của một người cảnh sát.”

Hà Nhi nhìn Thành Trung với ánh mắt trầm ngâm, cảm nhận sự tự tin và uyển chuyển trong từng cử động của anh. Anh ta thật sự là một cảnh sát ưu tú, nổi danh trong ngành, không chỉ về khả năng làm việc mà còn về sự đẹp trai và phong thái lịch lãm.

Những lời khuyên và sự hỗ trợ ân cần của Thành Trung đã khiến Hà Nhi cảm thấy một sự rung động nhẹ từ trong lòng. Nàng không thể phủ nhận rằng, ngay cả lúc này, có một cảm giác mới mẻ và đặc biệt đang hiện hữu trong tâm trí nàng. Nàng không biết nó là gì, nhưng cảm giác này khiến nàng muốn được gần gũi hơn với Thành Trung, muốn được học hỏi và làm việc cùng anh ta nhiều hơn.

Hà Nhi nhẹ nhàng mỉm cười, trong lòng bùng cháy những ý nghĩ và cảm xúc chưa từng có. Nàng biết rằng hành trình của mình trong ngành cảnh sát sẽ không chỉ là việc đấu tranh cho công lý, mà còn là một cuộc hành trình khám phá về chính bản thân mình và về những mảnh ghép mới trong cuộc sống.

Sau hai tuần làm việc, Hà Nhi liên tục được gắn bó với Đại úy Thành Trung trong mọi nhiệm vụ. Anh là một người chỉ huy tuyệt vời, dành thời gian và công sức để chỉ bảo nàng. Nhờ vào tố chất cần cù và sự quyết tâm từ thời ở học viện, Hà Nhi dần hòa nhập vào môi trường làm việc và nhận được sự đánh giá cao từ cấp trên.

Trong thời gian này, mối quan hệ giữa Hà Nhi và Thành Trung cũng trở nên thân thiết hơn. Trong đơn vị, có những lời đồn đoán về mối quan hệ không chỉ là cấp trên cấp dưới giữa họ, và Hà Nhi đã nghe thấy những điều này, nhưng nàng luôn tập trung vào công việc. Dù cảm nhận được sự đặc biệt trong lòng, nhưng nàng biết rõ rằng công việc luôn được đặt lên hàng đầu. Nàng không muốn để bất kỳ cảm xúc nào ảnh hưởng đến nhiệm vụ của mình.

Hôm nay là thứ Hai, một ngày bắt đầu mới đầy hứng khởi. Hà Nhi nhận thông báo rằng đơn vị sẽ tiếp nhận một tân binh mới, Nguyễn Hữu Phúc. Bởi vì có một nhiệm vụ quan trọng đột xuất, Đại úy Thành Trung và những cảnh sát kinh nghiệm khác đều được đều động tham gia, để lại Hà Nhi làm nhiệm vụ chào đón tân binh.

Dù bận rộn với nhiệm vụ, Thành Trung vẫn sắp xếp cho buổi chào đón của Hữu Phúc. Anh chỉ đơn giản yêu cầu Hà Nhi hỗ trợ tân binh như anh đã từng hướng dẫn nàng. Hà Nhi được giao nhiệm vụ tuần tra cùng Hữu Phúc, quan sát và ghi chép lại các sự kiện, không tham gia vào bất kỳ hành động nào trừ khi cần thiết.

Hà Nhi chấp nhận lệnh từ Thành Trung và chào đón Hữu Phúc với niềm hân hoan. Nàng truyền đạt sự chào đón với tinh thần của một người mentor, giống như cách Thành Trung đã từng làm với nàng. Trong lòng, nàng cảm thấy một cảm xúc mới lạ khi lần đầu tiên được làm hướng dẫn cho người khác. Đó là một cảm giác phấn khích và đầy trách nhiệm, làm cho Hà Nhi thêm sự quyết tâm và sẵn sàng để trải qua những thách thức mới trong hành trình của mình.

Hà Nhi: “Chào mừng Thiếu úy Hữu Phúc đến với đội ngũ của chúng tôi! Tôi là Hà Nhi, rất vui được làm quen và làm việc cùng Thiếu úy.” – Hà Nhi vì là học viên tốt nghiệp xuất sắc của Học viện cảnh sát Nhân Dân nên trên lý thuyết dù đều cùng là lính mới nhưng cấp bậc của nàng lại cao hơn Hữu Phúc một bậc.

Hữu Phúc: “Chào Trung úy Hà Nhi, cảm ơn đã chào đón tôi. Tôi rất háo hức được làm việc trong đội ngũ này và học hỏi từ mọi người.”

Khi Hữu Phúc ngẫng cao đầu nhìn Hà Nhi, anh cảm thấy như bị mê hoặc khi lần đầu tiên nhìn thấy nàng. Vẻ xinh đẹp và tự tin của nàng làm anh có phần lúng túng. Tuy nhiên, sự nhiệt tình và hòa nhã của Hà Nhi đã khiến anh cảm thấy thoải mái hơn.

Hà Nhi nhận ra biểu hiện lúng túng trên gương mặt Hữu Phúc và cười nhẹ: “Đừng lo lắng, Hữu Phúc. Tôi cũng đã từng như vậy khi mới gia nhập. Chúng ta sẽ cùng nhau hỗ trợ và học hỏi lẫn nhau, được không?”

“Được… được chứ, cảm ơn Trung úy,” Hữu Phúc trả lời, giọng điệu còn chứa đựng sự lúng túng.

“Không cần phải xưng hô theo cấp bậc như vậy đâu, Phúc cứ gọi Nhi là được, tụi mình cùng tuổi mà.” Câu nói đầy thân thiện của Hà Nhi đi kèm với nụ cười tỏa nắng làm cho Hữu Phúc cảm thấy thêm phần lúng túng.

“Được, cảm ơn Nhi.”

Mỗi lần Hữu Phúc nhìn sâu vào mắt Hà Nhi, anh cảm thấy như bị thôi miên bởi vẻ đẹp của nàng. Dù anh không muốn bị đánh giá là thiếu tế nhị khi cứ liên tục nhìn nàng, nhưng thực sự, anh không thể kiểm soát được bản năng đàn ông của mình trước một cô gái quá đẹp. Đôi khi, anh lén lút nhìn Hà Nhi mà không để nàng nhận ra.

Sau khi chào hỏi, Hà Nhi và Hữu Phúc cùng nhau đi thay thường phục để chuẩn bị cho buổi tuần tra. Hà Nhi chọn một chiếc váy năng động, dài tới gối và kết hợp cùng áo thun trắng bó sát cơ thể. Tuy nhiên, điều này vô tình làm cho hình thể “siêu mẫu” của nàng hiện ra trước mắt Hữu Phúc. Ban đầu, Hà Nhi không để ý, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Hữu Phúc dừng lại trên cơ thể mình trong bộ đồ làm nàng chợt đỏ mặt. Nàng nhận ra mình đã quá sơ ý.

Nhẹ nhàng, Hà Nhi khoác thêm cho mình một chiếc áo dài tay bên ngoài để che đi bớt sự hấp dẫn đến từ hình thể của mình. Cảm giác bất an xen lẫn với sự cảm kích khi được người khác chú ý đã làm cho nàng cảm thấy có chút không thoải mái. Đối với Hà Nhi, việc mặc đồ phù hợp và không gây phản cảm là điều quan trọng nhất khi làm nhiệm vụ.

Hà Nhi sau đó cùng Hữu Phúc ngồi trên xe ô tô để bắt đầu buổi tuần tra. Hà Nhi ân cần thuật lại mọi thứ mình đã học được trong thời gian qua cho Hữu Phúc nghe. Cô chia sẻ về các quy trình làm việc, kinh nghiệm thực tế, và những bài học từ những tình huống khó khăn đã gặp phải. Hữu Phúc lắng nghe và gật đầu đồng ý, cho thấy sự tiếp thu và hiểu biết.

Dần dần, sự ngượng ngùng ban đầu khi mới gặp cũng dần tan biến khi cả hai cùng tập trung vào nhiệm vụ. Sự hiểu biết và tin cậy giữa Hà Nhi và Hữu Phúc dần được củng cố qua những lời trò chuyện và sự hợp tác trong công việc.

Mọi thứ diễn ra thuận lợi cho đến khi Hà Nhi nhìn thấy bến xe bus, nơi mà ngày đầu tiên cùng Thành Trung đi làm nhiệm vụ. Bất chợt, một suy nghĩ táo bạo nảy lên trong đầu Hà Nhi. Nàng biết rằng mệnh lệnh hôm nay chỉ là đi tuần tra trên ô tô và không được phép hành động gì khác trừ khi bắt buộc. Tuy nhiên, sự việc về gã xàm sỡ vẫn đang được tọa ngoại làm cho nàng cảm thấy đắn đo một chút.

“Có chuyện gì sao Nhi? Chúng ta đi tiếp chứ?” – Hữu Phúc nhìn thấy Hà Nhi trầm ngâm suy nghĩ nên buộc miệng hỏi.

Lúc này, Hà Nhi bỗng ra quyết định: “Hay là chúng ta xuống xe ở đây, phía trước có một bến xe bus, chúng ta hãy lên xe đó và tuần tra nhé.”

Hữu Phúc hơi bất ngờ với đề nghị của Hà Nhi nhưng vì anh là lính mới nên cứ làm theo đề nghị của nàng.

“Được, vậy để tôi đỗ xe lại rồi chúng ta cùng lên chuyến xe bus kia nhé.”

Vậy là Hà Nhi cùng Hữu Phúc xuống xe và đứng chờ ở bến xe bus. Lúc này Hà Nhi chợt nhận ra một gương mặt quen thuộc mà nàng vô cùng căm ghét, đó là gã đàn ông biến thái mà nàng đã từng bắt hụt. Hà Nhi không ngờ rằng việc chỉ muốn tuần tra xe bus lại đưa nàng đến gần tên tội phạm mà nàng căm ghét. Cơ hội này, nàng nhất định không thể bỏ qua. Hà Nhi lập tức lấy khẩu trang che mặt, xõa tóc dài ra để che đi khuôn mặt của mình.

Hữu Phúc thấy hành động kỳ lạ của Hà Nhi nên tỏ ra thắc mắc, nhưng lại nhận được câu nói từ nàng: “Một lát nữa lên xe, anh chỉ ở phía sau quan sát thôi nhé. Dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng đừng hành động cho đến khi thấy hiệu lệnh của Nhi, được chứ!”

Hữu Phúc gật đầu hiểu ý dù rằng có nhiều thắc mắc trong đầu.

*Két* – Tiếng thắng xe bus vang lên, cánh cửa xe mở rộng để đoàn người đứng chờ bước lên.

Hà Nhi vội vã đến nỗi nắm tay Hữu Phúc, lập tức chen lên để đi về phía ghế cuối xe. Nàng muốn ngồi ở vị trí này để dễ quan sát mọi thứ xảy ra trên xe. May mắn cho cả hai khi lúc này còn đúng 2 chỗ ngồi ở hàng ghế cuối. Sau khi cả hai ngồi xuống, Hà Nhi mới nhận ra rằng chuyến xe hôm nay vô cùng đông đúc, mọi người không đủ chỗ ngồi đến nỗi phải đứng đầy hàng giữa xe.

Sau khi hành khách đã lên xe hết, chuyến xe bắt đầu lăn bánh. Ánh mắt của Hà Nhi vẫn từ phía sau tập trung quan sát gã tội phạm trong tầm ngắm. Hắn ta đứng ở giữa xe, xung quanh chỉ toàn những người đàn ông khác. Hà Nhi nhận ra rằng chuyến xe lần này không có hành khách nữ, hay nói đúng hơn, nàng là nữ hành khách duy nhất trên xe. Cảm giác nôn nóng và căng thẳng bắt đầu len lỏi vào tâm trí của Hà Nhi, nhưng nàng vẫn giữ vững tư duy lạnh lùng và tập trung vào mục tiêu của mình.

Hữu Phúc từ nãy giờ vẫn luôn được Hà Nhi nắm tay, nhưng nàng tập trung đến mức không để ý đến việc anh vừa vui vừa ngại thể hiện trên gương mặt khi được nắm tay người đẹp. Tuy nhiên, với việc thấy Hà Nhi vô cùng tập trung, Hữu Phúc không thể không lên tiếng thắc mắc:

“Có chuyện gì sao Nhi? Phúc có cần phải làm gì không?”

Hà Nhi lúc này mới nhận ra rằng nàng vẫn đang nắm tay Hữu Phúc, nên nàng bất chợt buông tay ra, làm cho anh lính trẻ có phần hụt hẫn.

“À… Nhi phát hiện ra trên chuyến xe này đang có một tên tội phạm. Nhi nghĩ đây là cơ hội tốt để chúng ta bắt hắn, nhưng tình hình hiện tại, Nhi không nghĩ hắn sẽ ra tay…” – Hà Nhi giải thích tình hình cho Hữu Phúc biết, nhấn mạnh lên lối e ngại của mình.

“Vậy sao? Hắn ta là ai? Hắn ta phạm tội gì? Chúng ta phải làm gì để bắt hắn?” – Với tinh thần háo hức truy bắt tội phạm của một lính mới, Hữu Phúc khi nghe Hà Nhi nói cũng tỏ ra nôn nóng. Ánh mắt anh đầy sự quyết tâm và sẵn sàng thực hiện mọi yêu cầu của cấp trên.

“Hắn…” – Hà Nhi toan nói nhưng lại ấp úng vì trong đầu nàng đang nghĩ đến một quyết định táo bạo, nàng lo ngại khi nói ra tính chất tội phạm của gã đàn ông thì Hữu Phúc sẽ ngăn nàng thực hiện hành động tiếp theo.

Hà Nhi chợt nhìn thẳng vào mắt Hữu Phúc, sự tự tin trong ánh mắt nàng làm cho Hữu Phúc có phần ngưỡng mộ. “Hãy tin Nhi, Phúc chỉ cần biết rằng tên tội phạm này cần phải được bắt giữ để hắn không thể làm hại người khác nữa. Nhi sẽ tiếp cận hắn để dụ hắn ra tay… Nhưng Phúc phải hứa rằng khi chưa thấy tín hiệu từ Nhi thì tuyệt đối không được hành động, dù có chuyện gì xảy ra cũng tuyệt đối đừng manh động, Phúc hứa với Nhi được chứ!”

Sự nghiêm nghị trong lời nói của Hà Nhi làm cho Hữu Phúc có phần lo lắng, nhưng cũng đồng thời đặt niềm tin tuyệt đối vào người đẹp, “Được, Phúc hứa!”

Hà Nhi bỗng híp mắt cười với Hữu Phúc để tỏ lời cảm ơn anh, điều này vô tình làm Phúc “rối loạn nhịp tim”. Ánh mắt của anh nhìn Hà Nhi với sự kích động và sự ngưỡng mộ không giấu diếm.

Lúc này, Hà Nhi liền đứng dậy và di chuyển về phía trước, hàng giữa của xe bus. Khi nàng vừa đứng dậy đi, lập tức có một người khác ngồi xuống chỗ của nàng. Hà Nhi khó khăn chen thân mình qua hàng người phía trước. Khi đến được phía sau của mục tiêu, nàng cuối thấp đầu để hắn không nhận ra mình, rồi lặng lẽ bước lên đứng xoay lưng về phía hắn.

Gã đàn ông đang chán nản đứng giữa đám đông bất ngờ thấy một bóng dáng thon thả từ phía sau bước lên đứng trước mặt. Ánh mắt dâm tà của hắn sáng lên khi hắn quét nhanh từ đầu đến chân của Hà Nhi để đánh giá. Mặc dù không thể nhìn thấy mặt của cô gái đứng phía trước, nhưng hắn chắc chắn rằng đây phải là một đại mỹ nhân. Hắn nở nụ cười gian tà, sau đó quay đầu nhìn quanh xe một lượt, không thấy gì bất thường. Với việc chuyến xe quá đông, hắn biết đây là cơ hội để hắn “giải trí”.

Hắn bắt đầu áp sát Hà Nhi từ phía sau, hơi thở của hắn phả vào sau gáy nàng, khiến nàng dù biết mình đang làm mồi nhử nhưng cũng cảm thấy lo lắng. Nhịp tim của Hà Nhi bỗng đập liên hồi, nàng chợt cảm thấy lo lắng bất thường…

Gã đàn ông sau khi “thử” nhẹ Hà Nhi và không thấy phản ứng từ nàng thì bắt đầu mạnh dạn hơn. Với việc hắn ta đã quá quen thuộc với việc quấy rối các cô gái khi đi xe bus như vậy nên lần này với hắn cũng không phải ngoại lệ. Hắn từ từ dùng một tay vờ như sơ ý chạm nhẹ vào mông Hà Nhi từ phía sau qua lớp vải mỏng của chiếc váy…

Tác động này làm cho Hà Nhi biết là tên tội phạm đã bắt đầu ra tay, dù rằng nàng có hơi lo lắng nhưng nàng tự tin với kỹ năng của mình cùng sự hỗ trợ từ Hữu Phúc ở phía sau, nàng có thể đối phó với tên tội phạm khi thời cơ đến.

Nhưng Hà Nhi không hay biết rằng ở phía đằng xa sau xe, Hữu Phúc không thể quan sát được chuyện gì xảy ra ở vị trí của nàng vì xe lúc này quá đông đúc. Anh thậm chí không biết Hà Nhi đang đứng ở đâu trên xe, anh chỉ chờ đợi một tín hiệu nào đó từ Hà Nhi rồi mới hành động như những gì nàng đã căn dặn.

Ở vị trí của Hà Nhi, lúc này nàng cảm nhận được gã tội phạm đã mạnh dạn hơn, hắn không còn giả vờ đụng nhẹ vào phía sau nàng nữa mà đã dùng hẳn một tay để xoa nắn bên ngoài bờ mông tròn trịa của nàng… Bàn tay hắn ta điêu luyện nhẹ nhàng xoa bóp qua lớp vải mỏng để cảm nhận độ căng của mông Hà Nhi, hắn cảm nhận được cô gái này chắc hẳn phải thường xuyên tập gym lắm nên mới có được một bờ mông căng mọng như vậy.

Không kìm chế được bản thân nữa, gã tội phạm hơi hạ thấp người, dùng 2 tay vuốt dọc 2 bên đùi Hà Nhi từ dưới lên trên, trên đường đi, đôi bàn tay hắn chầm chậm cảm nhận sự mịn màng và mát lạnh đến từ làn da trắng hồng của Hà Nhi…cuối cùng cả hai tay hắn mất tích hẳn bên trong chiếc váy của nàng, chính thức hắn được tự do xoa nắn 2 bờ mông tròn trịa của người đẹp.

Hà Nhi lúc này nắm chặt hai tay, hạ thể nàng cảm nhận được sự dơ bẩn đến từ đôi bàn tay của gã tội phạm phía sau. Kể từ lúc được giáo dục về việc nam nữ, đây là lần đầu tiên mà Hà Nhi để một người đàn ông lạ mặt chạm vào cơ thể ngọc nữ của nàng, cho dù Hà Nhi được rèn luyện để trở thành một cảnh sát với tinh thần và ý chí hơn người nhưng về căn bản nàng vẫn là một cô gái chưa từng tiếp xúc gần gũi với đàn ông… và với việc chưa có kinh nghiệm thực tế cộng với đánh giá thấp khả năng của tên tội phạm, Hà Nhi gần như rơi vào thế bị động trong tình thế lúc này.

Hà Nhi liên tục tự nhủ với bản thân là phải ráng thêm chút nữa, nàng biết hiện tại chưa phải là lúc ra tay bắt tên tội phạm vì chưa đủ chứng cứ, nàng không muốn sai lầm trước đây của mình lặp lại.

Tên tội phạm khi thấy Hà Nhi không dám chống cự thì biết chắc đây là con mồi dễ ăn, hắn nở nụ cười đắc ý rồi dùng 1 tay rời khỏi mông nàng và tấn công lên phía trước, nơi bộ ngực căng đầy của Hà Nhi đang nhấp nhô sau lớp áo thun mỏng.

Bị bóp ngực từ phía sau một cách đầy bất ngờ, Hà Nhi toan phản xạ để chống lại nhưng lý trí mách bảo nàng phải cố gắng kìm nén bản thân. Nàng chỉ có thể dùng 1 tay của mình nắm chặt tay tên tội phạm ngăn cho hắn không được xoa bóp ngực nàng. Tên tội phạm nhận thấy sự chống trả yếu ớt từ con mồi thì càng hăng máu, với kinh nghiệm chinh phục con mồi của mình, hắn biết mình đã hơi vội vàng, lập tức hắn dùng tay còn lại áp sát vị trí đáy quần lót của Hà Nhi mà miết nhẹ…

“Uh…” – Một tiếng rên nhỏ phát ra từ cổ họng của Hà Nhi, nàng hoàn toàn bị bất ngờ với sự kích thích đến từ tên tội phạm, cảm giác cô bé bị đụng chạm làm cho Hà Nhi không kiểm soát được bản thân mà run nhẹ cơ thể.

Thấy con mồi bị chính kỹ năng của mình kích thích, tên tội phạm hé răng cười tươi, hắn dùng ngón tay liên tục ma sát vào đáy quần lót Hà Nhi, dần dần hắn cảm nhận được một sự ươn ướt nơi đầu ngón tay. Hắn biết con mồi đã hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay hắn.

Ở phía Hà Nhi, tâm trí nàng lúc này cực kỳ hoản loạn, khác với sự điềm tỉnh và tự tin hằng ngày, lúc này đây nàng không biết phải xử lý tình huống này ra sao. “Ngay lập tức bắt hắn dừng tay và để tuột con mồi” hay “Mạo hiểm để hắn tiến thêm một bước và mới ra tay khi đủ chứng cứ”.

Trong lúc đầu óc Hà Nhi còn đang phân vân không biết phải lựa chọn thế nào, thì ở dưới hạ thể, nàng cảm nhận rõ một sự mát mẻ lạ thường bất ngờ ập đến với cô bé của mình… và cũng trong tích tắc sau đó, một thứ gì đó ghê tởm lập tức áp sát vào cô bé của nàng.

“Không, đừng…” – Hà Nhi chỉ kịp thốt lên như vậy, lập tức có một bàn tay bịt kín miệng nàng qua lớp khẩu trang. Hai bàn tay khác từ 2 phía cũng lập tức giữ chặt hai tay nàng. Hà Nhi sững sờ mở to mắt chưa kịp nhận ra chuyện gì vừa xảy ra thì từ phía sau giọng nói của tên tội phạm vang lên đủ lớn thì thầm vào bên tai nàng:

“Em gái đừng có manh động, tụi anh sẽ giúp em cảm thấy sung sướng ngay thôi mà, hehehe”.

Một cơn sợ hãi lập tức chạy dọc sóng lưng Hà Nhi, nàng biết mình lúc này không còn đối phó với chỉ một tên xàm sỡ mà có thể đã rơi vào cái bẫy của cả một băng nhóm tội phạm. Có ít nhất 2 tên trong bọn chúng đang giữ chặt lấy nàng để cho tên ở phía sau giở trò đồi bại…

Nhưng Hà Nhi cũng chỉ kịp suy luận đến đó thì dòng suy nghĩ của nàng đã bị cắt ngang vì sự kích thích đến từ hạ thể truyền lên cho nàng.

“Um…” – Tiếng rên trong cổ họng Hà Nhi không thể thoát ra do miệng nàng bị bịt kín khi nàng cảm nhận bên dưới cô bé của mình đang liên tục bị chà sát bởi những ngón tay của tên tội phạm phía sau lưng. Hắn ta trước đó đã dùng tay vén quần lót của nàng sang một bên và hả hê trêu đùa với cảm xúc của Hà Nhi bằng cách liên tục kích thích phía bên ngoài cô bé của nàng. Hắn không vội vã, không hấp tấp, hắn như muốn dùng kỹ năng của mình để chinh phục cô gái xinh đẹp đã xui xẻo rơi vào tay hắn.

Khi cảm nhận được cô bé của Hà Nhi liên tục tiết ra dâm thủy để bôi trơn cho những ngón tay của mình, tên tội phạm thích thú dùng một ngón tay để quẹt một vệt chất nhờn để đưa lên cho Hà Nhi xem…

“Xem ra em cũng dâm lắm à nha, anh mới rờ bên ngoài có xíu thôi mà em đã ra ướt hết tay anh rồi nè. Để coi nếu anh thật sự đút hết ngón tay vào bên trong thì em còn ra tới mức nào nữa, hehehe.”

Những lời nói tục tiểu và lăng mạ của tên tội phạm làm cho Hà Nhi cảm thấy căm phẫn và nhục nhã vô cùng, nàng cố gắng dùng sức để thoát ra nhưng vô dụng, tay nàng hoàn toàn bị khóa chặt bởi những gã đàn ông xung quanh. Nàng lúc này thầm trách bản thân sao lại quá tự tin và đánh giá thấp lũ tội phạm, đồng thời tự hỏi sao bản thân mình lúc này lại “đồng lõa” với chúng mà không biết rằng những phản ứng của nàng chỉ là điều tự nhiên khi bị kích thích.

Sau khi nói nhỏ với Hà Nhi, tên tội phạm chậm rãi dùng chính ngón tay nhầy nhụa nước nhờn mà đưa xuống phía dưới hạ thể của nàng. Hắn ta từ từ di chuyển ngón tay một vòng quanh 2 mép môi của cô bé Hà Nhi, di chuyển lên tới điểm G nhạy cảm, hắn tận hưởng hạ thể đầy ẩm ướt đến trơn tuột của Hà Nhi rồi đưa ngón tay lên miệng nếm thử thứ “nước thánh” ngon tuyệt của nàng.

Nét mặt tên tội phạm đê mê sau khi mút sạch chất nhờn từ 2 ngón tay của chính mình, sau đó ánh mắt hắn lóe lên tia quyết đoán. Hai ngón tay từ miệng hắn di chuyển thẳng đến vị trí chính giữa 2 mép thịt của Hà Nhi… từ từ tiến sâu vào bên trong để khám phá nơi thầm kín nhất của nàng…

“Khô… n… g…” – Hà Nhi trợn trắng mắt cố gắng la lên thật lớn để như là hy vọng cuối cùng ngăn chặn những ngón tay của tên tội phạm xâm nhập vào cơ thể trong trắng của nàng, nhưng tiếng la của nàng căn bản là không thể thoát ra thành tiếng.

Tưởng chừng như sự trinh trắng của Hà Nhi sẽ bị vấy bẩn bởi tên tội phạm mà nàng căm ghét nhất thì đúng lúc này, chiếc xe bus đã cập đến bến tiếp theo. Chiếc xe thắng gấp làm cho những hành khách bên trong nhào cả người về phía trước, trong đó có cả những kẻ đang giữ chặt Hà Nhi. Điều này vô tình tạo ra cơ hội để nàng thoát ra khỏi vòng vây của lũ tội phạm, và với bản năng của một nữ cảnh sát được rèn luyện xuất sắc, Hà Nhi đã nhận ra cơ hội của mình và lập tức rút tay và xoay người thoát ra khỏi thế kìm kẹp của những tên tội phạm.

“PHÚC! GIÚP NHI!”

Tiếng la lớn của Hà Nhi cùng lúc với động tác giật cùi chỏ của nàng đánh thẳng vào ngực tên xàm sỡ phía sau nàng…

“Ah!” – Tên xàm sỡ la lên đau đớn, ngón tay hắn lúc nãy chỉ kịp nông rộng âm đạo Hà Nhi ra một ít thì đã bị quán tính của chiếc xe bus làm lệch hướng, ngay khi hắn chưa kịp lấy lại thăng bằng thì đã bị dính ngay một cú thúc đến từ Hà Nhi.

Dù rằng dính một đòn cực đau nhưng tên tội phạm vẫn kịp thời thủ thế và tung 1 cước ngược lại vào người nàng. Cú đạp này tuy Hà Nhi đã đỡ được nhưng người nàng cũng bị đẩy về phía sau. Ngay lập tức 2 tên đồng phạm khác ập vào giữ lấy người nàng để cho tên xàm sở trốn thoát lúc cửa xe bus mở ra.

Lúc này Hữu Phúc cũng đã tiếp cận khi thấy tín hiệu từ Hà Nhi, khi anh thấy Hà Nhi bị giữ chặt bởi 2 gã đàn ông thì lập tức đến ứng cứu. Nhưng khi định giúp Hà Nhi thoát ra khỏi 2 gã kia thì nàng lại hét lớn:

“KHÔNG! Bắt lấy tên kia, đừng để hắn thoát!” – Hà Nhi nói với Hữu Phúc đồng thời nhìn về phía tên xàm sỡ vừa rời khỏi xe. Tuy nhiên Hữu Phúc vì không biết chuyện gì đã xảy ra nên anh chỉ khựng lại đôi chút rồi lại áp sát một tên bên trái của Hà Nhi và tung cước làm hắn ngã nhào vào những người trên xe. Tên bên phải thấy tình hình không ổn thì lập tức buông tay Hà Nhi và chạy thoát thân.

Hà Nhi lúc này vẫn chỉ tập trung vào tên đã giở trò đồi bại với mình, nàng lập tức lao xuống xe bỏ mặc Hữu Phúc ra sức khống chế tên tội phạm bị anh đá ngã, nàng nhìn quanh tìm kiếm hắn nhưng những người khách vì thấy đánh nhau nên ai nấy đều đồng loạt tìm đường xuống xe vô tình làm cho tình cảnh vô cùng hỗn loạn… và Hà Nhi một lần nữa đã để tên tội phạm trốn thoát.

Sự căm phẫn tột độ pha trộn với sự nhục nhã chợt bùng lên trong lòng Hà Nhi khi nàng biết mình một lần nữa thất bại trong việc bắt hắn, không những vậy lần này thất bại còn nặng nề hơn lần trước… Nước mắt Hà Nhi chợt tuông ra trên gương mặt thanh tú của nàng, cảm giác chua chát khi sự “trong trắng” của bản thân lại bị một tên cặn bã của xã hội cướp lấy làm Hà Nhi đau đớn và tuyệt vọng vô cùng.