Nữ Cảnh Sát Xinh Đẹp – Update Chương 19

Chương 3: “Yêu”

Hà Nhi sau khi lấy lại bình tĩnh thì liền giúp Hữu Phúc áp giải tên đồng phạm bị bắt được về trụ sở cảnh sát. Tuy nhiên, tên này không ngừng phủ nhận tội ác. Hắn ta chỉ biện hộ bằng việc nói rằng chỉ là can thiệp vào một cuộc đánh nhau để hòa giải, nhưng không ngờ lại bị Hữu Phúc đá một cú mạnh. Hắn còn đe dọa sẽ kiện Hữu Phúc ngược lại, nói rằng mình đã bị đánh mà.

Điều này làm cho Hà Nhi và Hữu Phúc rơi vào thế khó, họ không thể buộc tội gã đồng phạm vì thiếu chứng cứ, chỉ lời nói của Hà Nhi là không đủ và những sự việc xảy ra với nàng cũng chỉ có mình nàng biết, không ai đứng ra làm nhân chứng, kể cả Hữu Phúc cũng không tận mắt chứng kiến.

Ngoài ra, Hà Nhi còn phải viết bản tường trình chi tiết sự việc, báo cáo cho cấp trên biết. Thường thì việc này đơn giản với nàng, nhưng lần này lại khác biệt. Hà Nhi cầm bút mà lòng lo lắng đầy bất an. Nàng không có dũng khí để kể lại những điều đã xảy ra, ngay cả khi Hữu Phúc hỏi thì nàng cũng chỉ nói dối cho qua. Căn bản, những sự việc đó là một sự xỉ nhục quá lớn với nàng.

Nhưng rồi với bản tính trung thực của mình, Hà Nhi biết mình phải chịu trách nhiệm với những hành động của bản thân, nàng cay đắng viết lại từng chi tiết của sự việc từ chuyện cố tình làm sai lệnh mà đi tuần ở chuyến xe bus đến việc nàng tự ý làm mồi nhử để dụ tên tội phạm ra tay, rồi từng hành động xàm sở của hắn với nàng…

Sau khi viết xong bản tường trình, Hà Nhi không thể kiềm chế được nước mắt và khóc nức nở trên bàn. Đây là lần đầu tiên nàng khóc thành tiếng kể từ cái ngày nàng lên 14 tuổi, khi cha nàng qua đời, để lại hai mẹ con trong tang thương.

Trong lúc này, Đại úy Thành Trung sau khi hoàn thành nhiệm vụ đã trở về. Anh nghe được một ít về tình hình của Hà Nhi thông qua Hữu Phúc và muốn kiểm tra nàng một cách trực tiếp. Khi anh mở cửa bước vào, Hà Nhi đang trong cơn khóc nức…

Nhìn thấy sự xuất hiện của Thành Trung, Hà Nhi ngay lập tức nắm chặt sự bình tĩnh. Cô kiềm chế cảm xúc và nhanh chóng lau khô nước mắt, tỏ ra bình tĩnh trước cấp trên. Nhưng đương nhiên, Thành Trung đã thấy tất cả. Anh chậm rãi tiến lại và vỗ nhẹ lên lưng của Hà Nhi.

“Em… không sao chứ?” – Anh muốn hỏi thăm thêm, nhưng với tâm trạng rối bời của Hà Nhi, anh không biết phải nên hỏi như thế nào. Trong suốt thời gian qua, Hà Nhi trong mắt anh luôn là một người mạnh mẽ, và phải là một sự việc nặng nề lắm mới có thể đánh gục nàng như vậy.

Thành Trung nhìn vào bản tường trình của Hà Nhi, anh từ từ cầm lên và đọc, bởi đó là điều Hà Nhi phải báo cáo cho anh…

Anh cảm thấy máu nóng dâng lên trong người khi đọc đến đoạn Hà Nhi bị xâm hại. Lúc này, anh hiểu rõ lý do khiến Hà Nhi phải khóc. Anh ngồi xuống bên cạnh nàng một cách nhẹ nhàng và nói:

“Em không cần phải ghi những chi tiết này vào bản tường trình đâu. Chỉ cần ghi qua loa là được, anh sẽ đảm bảo không ai tra hỏi thêm về những chi tiết này với em.”

Hà Nhi nhìn lên Thành Trung, ánh mắt của anh vẫn dịu dàng và quan tâm như ngày nào, không hề có dấu hiệu nào tỏ ra ghê tởm nàng dù anh đã biết rõ mọi chuyện.

“Nhưng…” – Hà Nhi muốn nói gì đó nhưng Thành Trung đã ngăn nàng lại, “Đừng nói gì cả. Với tư cách là cấp trên, anh vẫn sẽ ghi nhận lần này là một lỗi lớn của em khi cố tình làm sai mệnh lệnh. Ngoài ra, những vấn đề khác anh sẽ coi như không biết gì cả… và đương nhiên, với tư cách là một cấp trên, anh cũng phải có trách nhiệm với những hành động của em. Từ hôm nay, anh hứa sẽ không để em phải đối mặt một mình nữa. Chúng ta sẽ cùng nhau cố gắng bắt được những kẻ quấy rối đó. Không để bọn chúng gây hại thêm cho bất kỳ ai nữa. Được chứ!”

Hà Nhi nghe những lời của Thành Trung không chỉ cảm thấy nhẹ nhõm mà còn cảm thấy một làn sóng ấm áp tràn ngập trong lòng. Sự rung động nhẹ lúc đầu của nàng đã hoàn toàn biến thành ngưỡng mộ và thích anh. Trong nháy mắt, Hà Nhi nhận ra rằng có lẽ nàng đã thích Thành Trung mất rồi.

Cảm xúc lan tỏa từ trái tim tưởng chừng như vừa bị vỡ tan của nàng khiến cho ánh mắt của Hà Nhi nhìn vào Thành Trung trở nên ấm áp hơn. Nàng cảm thấy mình may mắn khi có được sự quan tâm và bảo vệ của một người như anh. Trái tim nàng bắt đầu đập mạnh, không chỉ vì lo lắng và bất an mà còn bởi sự kích thích mà Thành Trung đem lại cho nàng.

“Em cảm ơn anh,” Hà Nhi tỏ ra ngại ngùng trong lời nói của mình.

“Đừng cảm ơn anh vội, em vẫn phải viết lại một bản tường trình khác để anh nộp lên cấp trên đó nhé. Còn nếu sau đó vẫn còn muốn cảm ơn anh thì sau giờ làm anh sẽ đợi em ở ngoài xe, tối nay chúng ta sẽ bàn về lời cảm ơn đó sau,” Thành Trung nói, nửa đùa nửa thật cùng với nụ cười ma mảnh, điều đó làm cho Hà Nhi như quên đi những điều tiêu cực nàng vừa trải qua và bật cười theo anh.

“Được, vậy tường trình thì em sẽ viết lại… Cùng lúc đó em sẽ nghĩ cách để cảm ơn anh vào tối nay. Hihi,” Hà Nhi nói như muốn xác nhận rằng nàng đồng ý “hẹn hò” với anh tối nay. Ánh mắt của nàng tràn ngập sự hứng khởi và hi vọng cho những gì sắp tới, với một chút cảm giác bất ngờ nhưng cũng rất hạnh phúc.

Sau giờ làm, Hà Nhi cảm thấy tim đập mạnh khi Thành Trung đề xuất mời nàng đến nhà anh ta để nấu ăn cùng nhau. Mặc dù nàng cảm thấy một chút ngại ngùng và bối rối, nhưng cảm xúc hạnh phúc và sự hứng khởi vẫn lan tỏa trong lòng. Đó là lần đầu tiên nàng được “hẹn hò” với người mà nàng có chút thích từ lâu, mặc dù nàng không biết việc này sẽ dẫn đến đâu và chưa thật sự hiểu rõ cảm xúc của mình đối với Thành Trung.

“Em nói muốn cảm ơn anh, phải không?” Thành Trung nói, ánh mắt của anh đầy mời gọi khiến cho Hà Nhi không thể từ chối. “Vậy sao không đến nhà anh và nấu một bữa tối cùng nhau? Em sẽ là người vào bếp và anh sẽ là người phụ giúp.”

“Hihi, thật ra em cũng đã nghĩ đến việc mời anh đi ăn gì đó… nhưng nếu có thể nấu cho anh một bữa thì càng thể hiện lòng biết ơn của em hơn. Em đồng ý.” – Nàng đồng ý với một nụ cười nhẹ nhàng, trong đó ẩn chứa một chút bối rối và sự mong đợi không biết điều gì sẽ xảy ra.

Bước vào xe cùng với Thành Trung, Hà Nhi cảm thấy như đang lạc vào một thế giới mới, nơi mà sự rung động và hạnh phúc đang chờ đợi nàng. Cả hai cùng nhau tiến về nhà riêng của Thành Trung.

Khi Thành Trung đưa Hà Nhi đến căn biệt thự ở khu Thảo Điền quận 2, Hà Nhi không khỏi ngạc nhiên trước sự sang trọng của ngôi nhà này. Cảnh quan xung quanh biệt thự rộng lớn, với sân vườn xanh mướt và hồ bơi lấp lánh dưới ánh trăng.

“Wow, nhà của anh đẹp thật” Hà Nhi ngưỡng mộ nói, ánh mắt ngạc nhiên chưa hết trong khi nàng nhìn quanh.

Thành Trung chỉ cười nhẹ và giới thiệu, “Em quá khen rồi, anh chỉ sống ở đây một mình thôi. Cha mẹ anh đều ở trên Đà Lạt sinh sống vì họ muốn tận hưởng không khí trong lành khi về già. Thực sự, anh cũng thích sự yên bình ở đây.”

Hà Nhi cảm thấy ấm áp và gần gũi khi biết được một phần nhỏ cuộc sống cá nhân của Thành Trung. Nàng không khỏi ngưỡng mộ và cảm thấy mình may mắn được đến thăm ngôi nhà này, nơi đậm chất của sự thành đạt và thanh bình.

Sau khi thảo luận một chút về kế hoạch nấu ăn với Thành Trung, họ cùng nhau đi một vòng quanh căn biệt thự. Thành Trung tự hào giới thiệu từng phần của ngôi nhà, giải thích về thiết kế và không gian của mỗi phòng, cũng như chia sẻ những kỷ niệm của anh từ khi anh chuyển đến đây.

Sau khi thăm quan, hai người cùng nhau bước vào bếp. Hà Nhi không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy tủ lạnh của Thành Trung luôn đầy đủ đồ ăn, từ các loại rau củ tươi sống cho đến các loại thịt và hải sản.

“Trông tủ lạnh anh thật là ấn tượng,” Hà Nhi nói, ánh mắt lấp lánh khi nhìn quanh.

Thành Trung chỉ cười và trả lời, “Anh cũng thích nấu ăn và luôn muốn đảm bảo có đủ nguyên liệu để tự do sáng tạo trong bếp.”

Với một cảm xúc hào hứng và quyết tâm, Hà Nhi quyết định làm một món beefsteak. Nàng bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu và bắt tay vào công việc, cùng với sự giúp đỡ nhẹ nhàng từ Thành Trung, cả hai cùng nhau tạo ra một bữa tối đặc biệt và đáng nhớ.

Khi món beefsteak được hoàn thành và đưa ra bàn ăn, Hà Nhi và Thành Trung cùng ngồi lại để thưởng thức bữa tối. Hà Nhi không thể không cảm thấy hạnh phúc khi nhìn thấy Thành Trung thưởng thức món ăn mà nàng đã nấu.

Thành Trung không ngần ngại bày tỏ sự ngạc nhiên và ấn tượng của mình. “Wow, món này thật ngon! Nếu không phải làm cảnh sát, em có thể đi làm một đầu bếp đầy tài năng đấy,” anh nói đùa, ánh mắt rạng rỡ nhìn vào Hà Nhi.

Hà Nhi cảm thấy lòng tràn đầy niềm vui và tự hào khi nghe lời khen của Thành Trung. Mặc dù nàng đã cố gắng giữ cho bản thân mình bình tĩnh, nhưng sự mãn nguyện và hạnh phúc vẫn lan tỏa trong lòng. Đây là lần đầu tiên Hà Nhi cảm nhận được những kích thích mãnh liệt đến từ sự chăm sóc và quan tâm của người khác.

Hai người cùng nhau nói chuyện, cười đùa vui vẻ trong không khí ấm áp của căn bếp. Đó là một bữa tối đặc biệt, đánh dấu bước khởi đầu cho mối quan hệ mới đầy hứa hẹn giữa Hà Nhi và Thành Trung.

Sau khi thưởng thức bữa tối ngon lành, Thành Trung đề xuất một cách đùa cợt, “Em có muốn xem phòng ngủ của anh không?”

Hà Nhi, dường như bị một chút ngạc nhiên bởi đề xuất này, nhưng ánh mắt nàng tỏ ra hứng thú khi trả lời, “Vâng, em muốn xem.”

Bước vào phòng ngủ của Thành Trung, Hà Nhi không thể không ngạc nhiên trước vẻ xa hoa và đẹp đẽ của nó. Mỗi chi tiết trong phòng đều được bày trí một cách tỉ mỉ và tinh tế, từ những bức tranh treo trên tường đến những chiếc đèn lồng trang trí tỉ mỉ.

Trong lúc Thành Trung giới thiệu phòng ngủ của mình cho Hà Nhi, ánh mắt của cả hai vô tình gặp nhau. Một cảm giác lạ lẫm và hồi hộp len lỏi trong tâm trí của Hà Nhi, khi nàng nhận ra rằng có một sự hòa hợp đặc biệt và một kết nối không thể giải thích được đang tồn tại giữa cả hai.

Hà Nhi có một chút ngại ngùng nhưng không hề rời mắt khỏi ánh nhìn của Thành Trung, nàng cảm nhận được những rung động mạnh mẽ trong lòng mình. Dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng nó đủ để gợi lên những cảm xúc sâu sắc và đặc biệt trong tâm hồn của nàng. Đó là sự hứng thú, sự hồi hộp, và cảm giác ngọt ngào khi phát hiện ra một mối quan hệ mới mẻ và có tiềm năng, mà nàng không thể giải thích bằng lời.

Trong bầu không khí dường như đang ngưng trệ, Thành Trung từ tốn tiến lại gần Hà Nhi, bước chậm rãi và tỏ ra nhẹ nhàng. Anh đưa tay lên vén tóc nàng, chạm nhẹ vào từng sợi tóc mềm mại. Hai đôi mắt nhìn thẳng vào nhau, không ai nói lời nào, nhưng trong khoảnh khắc ấy, cảm xúc lan tỏa và tràn ngập không gian.

Nhịp tim của Hà Nhi đập liên hồi, mỗi nhịp đập đều đầy ý nghĩa và đầy ý thức. Nàng biết rằng có điều gì đó đang diễn ra, một điều gì đó quan trọng và thật sự đặc biệt, nhưng nàng quyết định để cảm xúc dẫn lối.

Trong khoảnh khắc yên bình ấy, không gian xung quanh dường như lắng đọng lại, chỉ còn lại tiếng đập của những trái tim đang rung động. Hà Nhi cảm nhận được sự ấm áp từ tay của Thành Trung, sự gần gũi và an toàn trong cõi lòng của anh.

Khi Thành Trung hơi cuối đầu như muốn trao cho Hà Nhi một nụ hôn, không khí trở nên căng thẳng và tình cảm dường như đang đến rất gần. Nhưng bất ngờ, Hà Nhi bỗng rụt người lại, tạo ra một khoảng cách giữa hai người.

Không phải vì nàng chê bai Thành Trung, cũng không phải vì nàng không muốn, mà bởi những ký ức nhục nhã về sự việc sáng nay bỗng hiện về. Những cảm xúc tiêu cực và những suy tư tự ti bắt đầu xâm chiếm tâm trí của Hà Nhi. Nàng cảm thấy bản thân mình không xứng đáng với Thành Trung, không xứng đáng với tình yêu và sự quan tâm của anh.

Trong khoảnh khắc im lặng, Hà Nhi cảm thấy như nàng đang chìm trong một biển cả của sự hoang mang và tự trách bản thân. Ánh mắt của nàng nhìn xuống, không dám đối diện với Thành Trung, và nàng cảm thấy mình đang mất đi một phần của mình – mất đi niềm tin vào bản thân và vào khả năng có thể đứng vững trước một mối quan hệ mới.

Thành Trung nhìn thấy rõ lý do tại sao Hà Nhi lại từ chối anh trong giây phút quyết định. Anh lên tiếng hỏi nàng liệu có phải là do chuyện sáng nay đã làm nàng cảm thấy ái ngại không.

Hà Nhi không trả lời mà chỉ thầm xác nhận bằng ánh mắt. Nàng nói, “Em không còn xứng đáng với anh, cơ thể em không còn sạch sẽ nữa.”

Bất chấp những lời tự ti của Hà Nhi, Thành Trung cố gắng an ủi nàng. Anh khuyên nàng đừng để những việc đó ăn mòn ý chí của mình. Anh không những không cảm thấy ghê tởm mà còn ngưỡng mộ Hà Nhi vì dám hy sinh bản thân vì công lý.

Sau đó, Thành Trung nhẹ nhàng nắm lấy tay Hà Nhi. Sự ấm áp từ đôi bàn tay của anh truyền cho Hà Nhi cảm giác an ủi và bình yên. Nước mắt của nàng tuôn ra, nhưng ngay lập tức được Thành Trung lau đi. Anh sau đó trao cho nàng một nụ hôn nồng cháy, biểu hiện cho tình yêu và sự ủng hộ vững chắc từ anh dành cho Hà Nhi.

Trong giây phút môi chạm môi, cảm xúc của Hà Nhi tràn ngập sự mãnh liệt. Đây là nụ hôn đầu tiên của nàng, và nó được trao cho người mà nàng thích. Một làn sóng vui sướng không thể tả được trào dâng khắp cơ thể Hà Nhi, làm cho trái tim nàng đập mạnh và nhanh hơn bao giờ hết. Mỗi cảm giác, mỗi xúc cảm đều trở nên sâu sắc và thăng hoa hơn bao giờ hết, khi Hà Nhi hiểu rằng đây chính là khoảnh khắc mà nàng đã chờ đợi.

Sau một khoảnh khắc đứng hình, Hà Nhi bắt đầu đáp trả nụ hôn của Thành Trung một cách say đắm. Bằng cách này, nàng muốn truyền đạt cho anh biết rằng tình cảm của nàng dành cho anh là thật sự sâu sắc và chân thành.

Trong giây phút này, cả hai quấn chặt lấy nhau, nụ hôn đầy mãnh liệt của một cô gái lần đầu biết yêu làm cho Thành Trung cũng có chút bất ngờ, anh không ngần ngại mà trám chặt đôi môi thơm mềm của người đẹp, chiếc lưỡi của Thành Trung cũng bắt đầu mò mẫm xâm chiếm chiếc miệng nhỏ xinh của nàng.

“Ưm…” – Hà Nhi khi cảm nhận được chiếc lưỡi điêu luyện của Thành Trung thì cũng không thể kìm chế được âm thanh phát ra từ cổ họng mình.

Nàng cho phép lưỡi anh quấn lấy lưỡi mình, thậm chí còn đáp trả mãnh liệt hơn. Những cảm xúc bùng cháy như muốn thiêu đốt lý trí của Hà Nhi, cảm giác yêu là đây sao? Nếu yêu là vậy thì nàng sẵn sàng cho phép bản thân chắm chìm trong nó.

Hương vị ngọt ngào từ đôi môi và chiếc lưỡi của Thành Trung làm Hà Nhi không muốn chuyện này dừng lại, nàng hôn anh, ngấu nghiến anh, những điều này nàng thậm chí chỉ mới được thử lần đầu nhưng bản năng lại thể hiện nó một cách vô cùng điêu luyện.

Về phía Thành Trung, sự đáp trả nồng nhiệt của Hà Nhi làm anh cũng có phần bị bất ngờ. Nhưng con tim anh từ lâu đã bị vẻ đẹp vừa thuần khiết vừa mạnh mẽ của Hà Nhi chinh phục nên giây phút này đây anh cũng để cho cảm xúc tuông trào…

Hai tay Thành Trung di chuyển từ phía sau lưng Hà Nhi dần dần tiến ra phía trước, anh biết mình phải hành động một cách có chừng mực, anh cố gắng đấu tranh với sự thiêu đốt mãnh liệt đến từ Hà Nhi, cố gắng không quá vội vã vì anh biết nàng vẫn còn bị ám ảnh bởi việc bị đụng chạm cơ thể.

Những ngón tay của Thành Trung chậm rãi chạm vào hai bên ngực Hà Nhi bên ngoài lớp áo thun mỏng, vòng một căng tròn của nàng làm cho nhịp tim Thành Trung lúc này đập mạnh, anh bỗng trở nên hồi hộp như chàng trai tân lần đầu được chạm vào người phụ nữ. Anh quan sát thấy Hà Nhi không có phản ứng gì bất thường mà vẫn chỉ tập trung hôn anh một cách nồng cháy, lúc này Thành Trung bạo dạn hơn dùng cả bàn tay ôm trọn bộ ngực của nàng và bắt đầu xoa nắn nhè nhẹ…

Hà Nhi lúc này bỗng cảm thấy có điều bất thường trước ngực mình, nụ hôn say đắm của Thành Trung vô tình đánh lạc hướng mọi giác quan của nàng, chỉ cho đến khi bộ phận nhạy cảm bị tác động thì nàng mới chợt bình tĩnh lý trí. Hai tay nàng ngay lập tức đưa lên nắm lấy cổ tay Thành Trung như muốn anh dừng lại, nhưng đôi môi vẫn không ngừng trao cho anh hụ hôn…

Thành Trung biết Hà Nhi vẫn chưa chấp nhận đi xa đến vậy, nhưng ngọn lửa trong anh đang bùng cháy dữ dội, anh cũng không biết nên dừng lại hay tiếp tục… để rồi chỉ vài giây sau khi nhận được cử chỉ kháng cự của Hà Nhi, anh từ tốn buông rơi bờ môi của nàng và nói nhỏ:

“Không sao đâu, hãy tin anh!”

Lời nói đầy nhẹ nhàng của Thành Trung như một liều thuốc thôi miên đối với Hà Nhi, rõ ràng nàng biết mình chưa sẵn sàng để “tiến xa” hơn với anh nhưng không hiểu sao nàng lại không thể từ chối… Hà Nhi chỉ dám bẻn lẻn di chuyển ánh nhìn của mình xuống đất rồi nhắm hẳn mắt lại, nàng không dám nhìn vào mắt anh vào lúc này.

Khi thấy Hà Nhi cho phép mình tiếp tục, Thành Trung từ từ áp sát bờ môi đến bên vành tai của nàng, anh từ tốn hôn nhẹ lên nó phần nào để giúp Hà Nhi bớt căng thẳng, đồng thời đều đặn di chuyển bàn tay xoa nắn nhẹ nhàng hai bên ngực nàng…

Hà Nhi lúc này liên tục bị kích thích ở những điểm nhạy cảm làm cho đôi chân nàng như không thể đứng vững được nữa. Bỗng nhiên lúc này, nàng cảm nhận được cả thân người của mình được nhất bổng lên không trung… Thành Trung đã bế Hà Nhi đến bên chiếc giường của mình và nhẹ nhàng đặt nàng nằm xuống chiếc nệm êm ái của anh.

Hà Nhi vẫn nhắm chặt hai mắt, nàng cảm nhận được Thành Trung vừa trao cho nàng một nụ hôn thoáng qua… và rồi hai tay anh chậm rãi đặt ở hai bên bờ eo thon thả của nàng, một cảm giác mát lạnh ập đến làn da trắng hồng của Hà Nhi cũng là lúc nàng nhận ra chiếc áo thun của mình đang được Thành Trung từ từ kéo cao qua đầu.

Tim nàng lúc này đập nhanh hơn bao giờ hết, làn da trắng sáng và bờ ngực căng mọng của nàng gần như phơi bày ra trước mắt của Thành Trung, những gì thầm kín nhất của đời con gái nàng giờ sẵn sàng trao cho người đàn ông mà nàng tin tưởng nhất.

Dù mắt Hà Nhi vẫn nhắm chặt trong lúc này nhưng nàng cảm nhận được hơi thở nóng ấm của Thành Trung đang áp sát đến trước bờ ngực phập phồng vì lo lắng của mình – “Em đừng sợ, hãy thả lỏng cơ thể thôi nhé!” – Giọng nói của Thành Trung vang lên, ngay lập tức Hà Nhi cảm nhận được một vật ẩm ướt, nham nhám chậm rãi quét lên khe ngực sâu thẳm của mình…

“Ưm…” – Hà Nhi bất giác rên khẽ khi ngực nàng được Thành Trung liếm nhẹ. Chiếc lưỡi điêu luyện khi nãy đã chinh phục đôi môi nàng giờ đây đang ra sức chinh phục nốt bộ ngực căng đầy của nàng.

Thành Trung lúc này áp sát mặt mình vào giữa khe ngực Hà Nhi, anh cảm nhận rõ sự mềm mại và căng tròn của cặp tuyết lê trời ban… không cầm được lòng mình, Thành Trung đưa hai tay ra sau lưng Hà Nhi để cởi nốt chiếc cúp ngực của nàng.

Nét mặt Hà Nhi ửng đỏ khi chiếc áo ngực của nàng được Thành Trung kéo hẳn sang một bên, cặp đào tiên căng đầy, hoàn hảo đến từng đường nét hiện ra trước mắt chàng Đại úy, hai núm hồng nhỏ bé xinh xắn phối hợp tuyệt hảo với sự tròn trịa săn chắc của cặp ngực làm Thành Trung không thể rời mắt. Nước miếng trong cổ họng anh bỗng dâng trào như muốn tuông ra khỏi miệng… Anh nhanh chóng cúi đầu, há to bờ môi… ngặm chặt lấy một bên ngực Hà Nhi mà mút nhẹ…

“Ah… Anh… Trung…” – Hà Nhi ưỡng cao ngực vì bị kích thích vô tình như muốn dâng trọn toàn bộ vòng một của mình cho Thành Trung ngậm mút.

Không một chút chừng chừ, Thành Trung đánh lưỡi thật nhanh lên núm hồng nhỏ xinh của Hà Nhi. Tay anh cũng liên tục xoa nắn bên ngực còn lại của nàng. Cơn nóng lan tỏa khắp người Thành Trung lúc này, anh vừa giúp Hà Nhi kích thích ngực nàng, vừa nhanh chóng tự cởi bớt đồ trên người mình.

Từng động tác uống éo vì lần đầu cảm nhận được những xúc giác mới lạ làm cho Hà Nhi như một con lăn quăn nằm trên giường, Thành Trung hôn đến đâu thì nàng run rẩy đến đó. Dần dần chiếc lưỡi của anh di chuyển chầm chậm từ phía trên ngực xuống đến vùng bụng phẳng lì thon gọn của nàng, nó dừng lại ở đó một lát để Thành Trung có thể nếm trãi từng centimet da thịt trên cơ bụng hoàn hảo của Hà Nhi. Sau đó, chiếc lưỡi kia lại tiếp tục đi xuống…

Đôi tay của Thành Trung cũng phối hợp nhịp nhàng với chiếc lưỡi của anh, khi tiến đến vùng tam giác mê hoặc cũng là lúc anh dùng tay kéo nhẹ chiếc váy của Hà Nhi xuống qua đầu gối…

Hà Nhi vô thức đưa tay như muốn cản Thành Trung lại nhưng cánh tay nàng lúc này không có chút sức lực, nàng đành buông lỏng để mặc cảm xúc chỉ đường dẫn lối. Lúc này, Thành Trung biết Hà Nhi đã sẵn sàng trao cho anh tất cả, vì thế Thành Trung không ngần ngại dùng tay nắm lấy hai bên chiếc quần lót cuối cùng còn sót lại trên người nàng… và từ từ kéo xuống…

Khi vùng nhạy cảm thiên liên của Hà Nhi thấp thoáng hiện ra trước mặt Thành Trung, tim anh như muốn ngừng đập. Vùng tam giác đầy ma mị kết hợp với một nhúm lông đen nho nhỏ như vẽ lên một bức tranh tuyệt mỹ trước mắt Thành Trung. Tay anh run run chạm khẽ vào nơi đó… anh cảm nhận được sự run động kích thích đến từ Hà Nhi, nàng lúc này đang nắm chặt hai tay, bấu mạnh vào tấm ga giường…

Thành Trung khẽ cúi đầu, hôn nhẹ xung quanh vùng nhạy cảm của Hà Nhi. Từng nụ hôn của anh làm cho cảm xúc của Hà Nhi tuông trào mạnh mẽ, nàng cảm nhận được ở dưới cô bé của mình đang dần trở nên ẩm ướt, từng đợt dâm thủy đang trực chờ tuông ra bôi lấy hai mép thịt hồng xinh đẹp của nàng.

“Anh Trung…” – Hà Nhi khẽ gọi tên Thành Trung trong cơn đê mê khó tả. Để rồi trong khoảng khắc đó, Hà Nhi cảm nhận được đôi chân thon dài khỏe khoắn của mình được chính anh dần dần mở rộng. Nàng bất giác đưa một tay xuống như muốn che đi cô bé của mình, nhưng vừa chạm đến cô bé, Hà Nhi nhận ra hạ thể mình đã ướt đẫm từ khi nào.

“Ah… em xin lỗi…” – Hà Nhi ngại ngùng xấu hổ vì cô bé của mình quá hư đốn. Nhưng nàng đâu biết rằng điều này càng làm cho nàng trở nên đặc biệt trong mắt Thành Trung. Anh nở một nụ cười, khẽ cầm lấy bàn tay đang che đậy hờ hững cô bé của Hà Nhi… rồi nhẹ nhàng nhất bàn tay đó qua một bên…

Hai mép môi hồng ẩm ướt đang nửa đóng nửa mở hiện ra rõ ràng trước mắt Thành Trung, tim anh một lần nữa ngưng nhịp, hạ thể anh lập tức cương cứng bên dưới.

“Nhi à, em thật sự đẹp lắm…” – Lời nói của Thành Trung lúc này làm cho Hà Nhi cảm thấy lân lân khó tả, nàng biết anh đang nhìn vào cô bé của mình… đôi chân nàng bất giác tự động mở rộng ra hai bên. Thành Trung cũng lập tức áp sát bờ môi mình vào hai mép hồng gợi cảm của Hà Nhi.

“AAA… Anh… Trung!” – Chính giây phút mà Thành Trung ngậm chặt lấy cô bé của Hà Nhi, nàng rên lên sung sướng.

“Anh ơi… chỗ đó dơ bẩn lắm…” – Hà Nhi run rẩy lên tiếng, nhưng mặc cho nàng nói gì, đây chính là nơi tuyệt vời nhất mà Thành Trung từng được nếm trãi. Anh liên tục ngậm mút âm đạo Hà Nhi, lưỡi anh đánh lên điểm G của nàng, cố gắng len lỏi vào trong khe hở sâu ngoáy, lưỡi anh vừa tiến vào, một dòng thác lũ như muốn tuông ra từ bên trong đó…

-“Anh… ơi, dừng… lại…” – Hà Nhi không ngừng uống éo và rên rỉ

Hà Nhi càng rên thì Thành Trung càng áp sát mặt mình vào hạ thể nàng, anh dùng tay banh nhẹ hai mép thịt của Hà Nhi ra rồi cho hẳn chiếc lưỡi đi sâu vào đó. Chiếc lưỡi anh như một con rắn càng lúc càng đi sâu hơn để khám phá nơi thánh địa tuyệt vời này. Chiếc lưỡi đó không ngừng làm cho Hà Nhi cảm thấy sung sướng, nó khác hẳn với lúc sáng nay khi nàng bị xàm sỡ, cùng là bị kích thích cô bé nhưng một bên là sự nhục nhã ê chề, một bên là thăng hoa cảm xúc.

Đúng lúc này, Thành Trung bỗng ngồi hẳn dậy, anh nhanh chóng cởi bỏ chiếc quần của mình. Khúc dương vật to lớn căng cứng chĩa ra ngoài trông thật hùng dũng. Thành Trung áp sát hạ thể để cho khúc thịt tiến lại gần hai mép hồng đang mời chào rộng mở. Anh nhìn lên Hà Nhi như xin phép và chờ đợi…

Hà Nhi lúc này cũng cảm nhận được một vật cứng nóng, tràn đầy khao khát đang áp sát cô bé của mình. Dù rằng chưa có kinh nghiệm nam nữ nhưng nàng cũng biết chuyện gì đang diễn ra, biết được quyết định quan trọng sắp tới của mình…

Nàng mở mắt ra, và nhìn thấy ánh mắt van xin nhưng vẫn chờ đợi của Thành Trung. Trái tim đã bị chinh phục hoàn toàn của nàng lúc này gần như đã chiến thắng lý trí bé nhỏ còn sót lại… Nàng khẽ gật đầu và lắng nghe nhịp tim có phần rối loạn của mình…

Thành Trung nở một nụ cười như muốn cảm ơn Hà Nhi, anh hạ thấp hạ thể, không cần dùng tay cố định thằng nhóc uy dũng của mình mà dùng nó để giữ chặt hai bên bờ eo thon của nàng. Thành Trung dù phấn khích nhưng anh biết đây là lầm đầu của Hà Nhi, anh biết mình phải thật từ tốn để không làm nàng bị đau…

“Anh vào nhé.” – Câu nói cuối cùng trước khi Thành Trung chầm chậm đẩy nhẹ dương vật mình tiến sâu vào trong âm đạo nhòe nước của Hà Nhi.

Cảm giác chật chội nhưng trơn ướt bên trong âm đạo Hà Nhi làm cho Thành Trung như muốn nổ tung đầu mình. Cơn sướng bao trùm lên khúc dương vật làm cho Thành Trung không thể kìm nén mà rên lên sung sướng: “Nhi ơi, anh sướng!”

Câu nói này nếu là người khác thì sẽ bình thường, nhưng đây là lần đầu của Hà Nhi, nó làm nàng có chút ngượng ngùng xấu hổ. Hà Nhi chỉ biết nắm chặt hai tay, tận hưởng từng thớ thịt ấm nóng của dương vật Thành Trung từ từ tiến vào lắp kính âm đạo nàng.

Khi Thành Trung tiến đến đủ sâu, anh cảm nhận được một tấm màng chắn bên trong cô bé Hà Nhi. Biết được việc tiếp tục đi sâu vào sẽ làm nàng đau, anh nhẹ nhàng nói nhỏ:

“Sẽ hơi đau một chút, em cố lên nhé… Nhưng sẽ qua nhanh thôi.”

Nói rồi, Thành Trung nắm lấy hai tay Hà Nhi, thu người ra sau một chút để kéo dương vật ra ngoài… sau đó chậm rãi đâm lại vào bên trong. Lần này, anh từ tốn đâm sâu đến khi dương vật căng dài của mình mất hút bên trong cô bé Hà Nhi.

“AAA!” – Hà Nhi la lên đau đớn khi tấm màn trinh khiết của đời con gái bị lấy đi. Nước mắt nàng tuông dài trên má một cách vô thức.

Nhưng rồi cơn đau cũng nhanh chóng qua đi, Thành Trung với kinh nghiệm của mình, anh biết đây là lúc phải làm cho Hà Nhi cảm thấy thoải mái nhất có thể. Anh chống hai tay mình xuống giường rồi liên tục nhấp nhả phía dưới hạ thể Hà Nhi.

Tốc độ của anh tăng dần đều nhưng vẫn từ tốn nhịp nhàng làm cho Hà Nhi quên mất cơn đau lúc đầu mà chỉ còn lại sự đê mê sung sướng lạ kỳ.

Bằng những lý trí cuối cùng, nàng tự nhủ đây là “yêu” sao? Nếu thật là vậy thì nàng nguyện “yêu” Thành Trung đến hết đời.

*Bạch Bạch Bạch…* – Từng tiếng va chạm xác thịt vang lên mạnh mẽ khắp căn phòng ngủ sang trọng của Thành Trung. Mồ hôi anh chảy dài khắp cơ thể cường tráng, từng cú thúc ngày càng mạnh mẽ của anh làm cho cơ thể Hà Nhi bên dưới đung đưa theo từng ngịp đẩy.

“Ư… Ưm… A… A… A…” – Tiếng rên của Hà Nhi cũng không còn kìm nén như trước, nàng chính thức thả lỏng cơ thể để cho cơn đê mê dẫn lối, miệng nàng mở rộng, phát ra những âm thanh đầy nhục dục.

Trong giây phút cả hai cùng trao cho nhau tất cả, để xúc cảm hòa quyện vào nhau. Thành Trung không thể kìm nén bản thân được nữa, anh gồng mình nhấp nhả thật nhanh vào trong âm đạo Hà Nhi làm cho nàng rên la thật lớn…

“Anh RA…”

Thành Trung thét lớn, đồng thời rút nhanh dương vật của mình ra khỏi âm đạo đẫm nước Hà Nhi rồi hướng nó về phía cặp ngực căng tròn của nàng mà xuất tinh.

“A… Anh Trung…” – Hà Nhi rên lên khi nàng cảm nhận được một lượng lớn chất nhờn đục trắng phủ đầy lên ngực mình.

“Anh xin lỗi.” – Thành Trung vội chạy đi lấy khăn giấy lau sạch cho nàng.

Sau khi lau chùi sạch sẽ, Thành Trung nhìn sâu vào mắt Hà Nhi, anh trao cho nàng một nụ hôn nhẹ nhàng rồi nằm xuống cạnh người đẹp. “Cảm ơn em,” Thành Trung nói khi anh tiếp tục hôn nhẹ lên tráng nàng…

Còn về Hà Nhi, nàng vẫn còn lân lân sau những cảm xúc mới lạ đầy kích thích, nàng nằm trọn trong vòng tay anh, không muốn nghĩ đến điều gì khác. Tối nay, nàng chỉ muốn là của anh.