Những Người Hàng Xóm – Seri Truyện Dài Siêu Phẩm ( Phần 2 END )
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Những Người Hàng Xóm – Seri Truyện Dài Siêu Phẩm ( Phần 2 END )
Tác Giả : Đang cập nhật
Danh Mục: Truyện Sex Người Lớn, Hiếp Dâm, Học Sinh, Loạn Luân, Máy Bay, Ông Già, Seri, Tập Thể, Vụng Trộm
Lượt Xem: 3284 Lượt Xem
HAI MƯƠI BỐN
Ông Ba lẳng lặng rời khỏi giường để yên cho ba người phụ nữ nghỉ ngơi sau cơn hoan lạc thống khoái. Sau khi đi ra ngoài phòng tắm rửa sạch con cu dính đầy dâm thủy của ba người phụ nữ và chính tinh dịch của mình, ông cầm theo một cuộn giấy vệ sinh quay vô phòng mặc quần áo vô cho chỉnh tề. Như một người hộ lý chu đáo, ông giở nhẹ từng đôi chân trắng dài lên, xé giấy lau sạch sẽ từng cái lồn cho họ… Làm sao mà không đánh thức họ được, cho dù ông rất nhẹ nhàng, gượng nhẹ nhưng những cái đụng chạm dù rất khẽ khàng trên vùng đất nhạy cảm nhất đều làm họ tỉnh thức… Lúc đầu, trong cơn ngái ngủ mê mệt, họ cứ tưởng ông Ba lại muốn “làm” họ nữa… Nhưng khi hé mắt nhìn và tỉnh táo hẳn, cả ba người phụ nữ đều trào dâng cảm xúc biết ơn. Họ không nghĩ đến cái cảnh này. Chưa người đàn ông nào đi qua đời họ lại có sự quan tâm, chăm sóc họ đến cùng như vậy. Mà nói cho cùng hết lý lẽ, họ chẳng là gì của ông hết! Chỉ là những phụ nữ trần truồng ham mê nhục dục tự nguyện đến với ông mà thôi. Bây giờ dù cho sau cơn thỏa mãn ông có để họ đó và rời đi thì họ cũng không thể trách móc gì ông… Ô… nhưng còn kế hoạch đã bàn của họ còn chưa thực hiện xong… Chuyện cả ba cùng làm tình với ông tối nay chỉ là một phần của “âm mưu” đó mà thôi…
Ra hiệu rồi cả ba cùng ngồi dậy trước mặt ông. Ông hơi giật mình rồi nhìn cả ba cười ngượng nghịu thật dễ thương, ông ấp úng :
– Anh xin lỗi… anh làm các cô giật mình…
Minh Phương đưa tay kéo ông lên nằm chung với cả ba người. Ông lắp bắp :
– Gì… nữa… bộ em muốn… nữa hả?…
Nàng phá lên cười to :
– Haha… Không… tụi em biết mà… anh đâu phải sức thanh niên mà chìu ba “con quỷ cái” này… Chỉ muốn anh nằm xuống đây với tụi em, nói chuyện thôi…
– Nhưng mà… mấy “đứa” cứ… lông nhông… vầy… chết anh…
Hiểu Dung cũng cười :
– Thì anh tập cho quen đi… Mai mốt chị Ba về, tụi em kéo nhau qua “tự thú” với chỉ, xin chỉ cho tụi em về ở chung…
Ba Nguyên giật mình thảng thốt, trố mắt nhìn cả ba người phụ nữ xinh đẹp trần truồng trước mắt, ông ngọng nghịu không thốt được lời nào. Tội nghiệp ông, Hiền lên tiếng :
– Thôi đi Dung, chị đừng có hù, tội nghiệp ảnh… Không có đâu anh. Biết chị Ba là người hào phóng, không tính toán thiệt hơn, nhưng mà tụi em không có lợi dụng chỉ dễ dàng để làm anh khó xử đâu… Nhưng mà có nhiều điều thắc mắc, tụi em muốn hỏi và muốn chính từ miệng anh nói ra, được không, anh?
Ông qua cơn thảng thốt, gật đầu mỉm cười nhìn Hiểu Dung rồi nhìn cả ba :
– Hay quá ha… Bữa nay Dung dám hù dọa anh ha… Được rồi, các cô thắc mắc cái gì, cứ hỏi, cái gì nói được anh nói, cái gì không nói được thì… anh nín… vậy thôi…
Minh Phương lên tiếng :
– Cái cô gì cháu chị Ba đó, mấy ngày nay quan hệ với anh là sao?
Ông trầm ngâm :
– Thì đúng Tiểu Anh là cháu bà con bên ngoại của Huyền…
Hiểu Dung chặn ngang :
– Em xin lỗi, nhưng mà Huyền là ai?
Ông cười, mắt ông ánh lên vẻ tự hào và đong đầy yêu thương :
– Thì chị Ba của các cô tên Đặng Diệu Huyền. Lâu nay ai cũng kêu là chị Ba riết quên luôn tên cúng cơm của bả…
Cả ba người phụ nữ gật gù :
– À… tên chị Ba đẹp ghê… hợp với người nữa…
Ông tiếp :
– Tiểu Anh là cháu kêu Huyền là cô, nhưng bà con xa lắm. Ba của Tiểu Anh cũng chỉ là anh bà con xa lắc bên ngoại của Huyền thôi. Lần này về cốt để thăm cô Ba… Nhưng…
Hiền sốt ruột :
– Sao nữa anh? Nhưng… cái gì?
– Nhưng Tiểu Anh cứ đòi ở với anh khi biết cô Ba đi vắng, lúc đầu anh cũng muốn gửi Tiểu Anh qua ở với một trong các cô mà nó không chịu… Ở với anh riết rồi…
Ông trầm trầm kể cho ba người phụ nữ nghe cái quan hệ trái khoáy của ông với họ… Nghe xong, cả bốn người đều im lặng, biết là chuyện đời có nhiều cái không bình thường vẫn hay xảy ra, nhưng chuyện này lại xảy ra với chính người đàn ông mà có những lúc trong thâm tâm họ lại coi như chính là chồng của họ…
Một lúc rất lâu sau, Hiền mới mở lời :
– Còn chuyện này nữa, nếu không tiện thì thôi, còn nếu được, anh Ba nói cho tụi em biết. Thiệt tình, biết không để làm gì, dù đã… ăn nằm với anh Ba như chồng của mình nhưng mấy chị em em biết mình là ai và giới hạn của tụi em là ở đâu… Mà biết là để tụi em liệu đường cư xử cho nó đàng hoàng, vui vẻ thôi… Đó là chuyện chị Hồng Thủy. Sao tự nhiên tụi em thấy có cái gì là lạ khi mà chị Thủy đi học cùng lúc chị Ba bỏ anh ở đây một mình đi chơi thăm bà con tới cả năm… Có cái gì đó liên can, dính dáng giữa chị Ba với chị Thủy không, anh?
Ông Ba nhìn cô bật cười :
– Đúng là cô giáo có khác, nói năng lọt lỗ tai dữ à…
Hiền cười ngượng nghịu. Bản chất ông là một người trung thực, thẳng thắn, không ưa thích chuyện dối trá, vẽ vời… Dù sao thì như Hiền nói, cả ba đều coi ông như thân thiết, mà ông cũng coi họ như những người vợ, dù chỉ là khi quan hệ thân xác. Không phải thỏa mãn rồi là xong mà trong ông cũng có những mối dây tình cảm nhất định với họ… Suy nghĩ một chặp ông gật gù :
– Được… anh sẽ nói. Nhưng anh có một yêu cầu, các cô không được nói gì về mối quan hệ giữa anh với các cô cho chị Ba các cô biết. Anh không sợ bả làm gì vì anh hiểu bả rất bao dung độ lượng, nhưng làm bả tổn thương thì đó là điều anh không hề muốn. Thêm nữa, cũng không cho đám trẻ trong xóm này biết gì hết. Anh cũng không muốn đầu óc tụi nhỏ phải suy nghĩ gì về những mối dây lăng nhằng, lung tung beng này của mấy anh em mình, được không?
Khi thấy cả ba người phụ nữ đều thẳng thắn nhìn vô mặt ông gật đầu, lúc đó ông mới từ từ kể lại câu chuyện giữa ông và Hồng Thủy, chuyện bà Ba buồn phiền bao năm vì không sinh đẻ được, chuyện bà Ba có ý muốn nhường nhịn, tạo cơ hội để Hồng Thủy dính bầu với ông và đã sinh cho ông thằng Nguyên con làm sao.. ông kể hết…
Khi đã dứt câu chuyện từ lâu mà không nghe thấy phản ứng gì từ ba người phụ nữ đang ngồi cùng ông trên giường, ông ngẩng nhìn mới hay họ đang nắm chặc tay nhau, nước mắt chan hòa trên ba khuôn mặt xinh đẹp, đáng yêu… Ông hoảng hốt :
– Sao… sao mà tự nhiên… khóc?… Anh nói gì để “mấy đứa” buồn hả?…
Minh Phương lắc lắc đầu :
– Không… không, anh không có nói gì cho tụi em buồn đâu… Tụi em nghe chuyện xong cứ tưởng là chuyện cổ tích, anh Ba ơi… Em cứ nghĩ chị Ba không phải là người trần mắt thịt như tụi em, chỉ phải là tiên trên trời mắc đọa xuống ở với anh em mình…
Hiểu Dung nói theo :
– Thiệt đó anh. Có được mấy người phụ nữ như chị Ba đâu, anh. Đem tình yêu thương của mình san sẻ cho người khác, chịu đựng, hy sinh, cốt để chồng mình được vui… dù có tan nát trái tim cũng chịu… Nếu là em, chắc em không làm được như chị Ba đâu, anh…
Hiền vẫn còn thút thít, cô sà tới ôm chầm lấy ông Ba, bất kể mình vẫn chưa mặc lại quần áo :
– Em ước được như chị Hồng Thủy… Có bầu với anh Ba, được chị Ba cưng chìu…
Minh Phương vỗ vỗ vô mông Hiền :
– Thôi đi cô… một Hồng Thủy được rồi… thêm một Hiền Hồng Thủy nữa chắc chị Ba cho ăn đòn a…
Hiền ngúc ngắc :
– Em nói vậy thôi, chớ em biết mình đâu thể lợi dụng tấm lòng của chị Ba được đâu…
Hiểu Dung lại nghĩ tới chuyện khác :
– Anh… một tháng nữa chị Ba với chị Thủy về… rồi anh em mình làm sao thỉnh thoảng gặp nhau… tới đó… em nhớ anh chịu sao nổi…
Nói xong mặt mũi nàng đỏ bừng. Minh Phương với Hiền cũng nhìn ông Ba như đồng tình với câu nói của Hiểu Dung. Ông mỉm cười :
– Nếu giữa mấy anh em mình có một chút duyên, một chút nợ với nhau thì thể nào cũng có lúc được gần nhau… Còn mà không duyên không nợ thì cho dù chị Ba các cô có ký giấy cho phép thì mình cũng chẳng được gặp nhau… Với lại, anh… cũng còn… mê các cô lắm mà…
Minh Phương chợt tuột ra khỏi giường :
– Thôi được rồi. Hai cô làm ơn đi tắm rửa giùm tui đi, mặc quần áo vô… Chị đi tắm trước rồi về đây không thôi con bé Thảo nó chờ cửa… Nó không biết mẹ nó đi đâu… ai ngờ… mẹ nó đi… tìm trai già…
Nói hết câu nàng bật cười ha hả, ôm ông Ba và đặt đôi môi lúc nào cũng đỏ mọng lên môi ông và hôn ông thật lâu, tự nhiên trước mặt Hiểu Dung và Hiền…
Trong khi chờ Minh Phương tắm xong, Hiểu Dung và Hiền ngồi hai bên ông Ba, ôm ông và thay nhau âu yếm, vuốt ve ông… nhưng khi ông đưa tay sờ soạng lên đôi vú và cặp mông thì cả hai kêu lên :
– Thôi… đừng anh… em còn thèm anh lắm, nhưng mà em biết sức anh… đừng có cố… nên anh đừng có làm em “lên cơn”… tội nghiệp em…
Ông Ba cười “khà khà…” rồi đứng lên nói đi về trước… Mà thật sự ông cũng muốn một mình nghỉ ngơi…
***
Hai tuần lặng lẽ trôi qua. Cứ đôi ba ngày, ông Ba lại nhận được một tín hiệu gọi mời gặp gỡ một trong ba phụ nữ trẻ xinh đẹp kia. Khi thì ở nhà họ, khi thì ở nhà ông. Nhưng thường thì ở nhà ông nhiều hơn. Chỉ riêng với cô giáo Hiền thì cuộc gặp gỡ thường ở nhà cô mỗi khi con gái Hiền về bên ngoại. Còn với Minh Phương và Hiểu Dung thì ở nhà ông vẫn an toàn hơn khỏi sự để ý của đám trẻ…
Ông cố tình lãng tránh các cô gái nhỏ vì ông không muốn các cô và kể cả ông sa đà vô những cảm xúc xác thịt nhiều quá e sẽ trở thành nghiện mất! Ông thì không sao, bởi ông còn có cách, có chỗ để giải tỏa, chớ mấy cô nhỏ đó thì sẽ ra sao nếu cứ lăn lộn hoài trong chuyện ân ái xác thịt… Ông cố tránh, nhưng vẫn không được. Còn có một cô gái nhỏ không hiểu vô tình hay cố ý lại cùng ông bước thêm một đoạn đường tính ái nhục dục nữa…
Đang đắm chìm trong suy nghĩ ông chợt giật mình khi có tiếng kêu lớn từ ngoài cổng :
– Bác Ba, bác Ba ơi… bác có nhà không?
Ông vội vàng bước ra, trong cảnh nhá nhem khi trời vừa tối, ông thấy bóng một đứa con gái đang chạy vô nhà ông, khi tới gần ông hỏi :
– Ai đó? Như Oanh hả?
Đứa con gái lên tiếng :
– Dạ không. Con là Như Yến. Mà bác Ba nhanh lên. bên nhà cô Hiền… có ai đó giống như đang ăn hiếp cô Hiền đó…
Như Yến vừa nói vừa thở hổn hên vì phải chạy lật đật… Nghe chưa hết câu ông Ba không chờ cô, ông chạy nhanh qua nhà Hiền…
Vừa bước vô nhà, ông nổi giận. Bóng một người đàn ông không có quần áo trên người đang ép Hiền vô một góc nhà, cái váy mặc trong nhà của cô bị giật rách một bên vai và tét một đường dài trước ngực. Cô vừa khóc không ra tiếng, vừa dùng hai tay cố níu giữ cái áo rách trước vẻ hung hăng thô bạo của gã đàn ông. Ba Nguyên vội vàng xông tới, nắm vai gã, khi gã vừa quay lại, chưa kịp nhận biết gã là ai, ông đã lấy hết sức bình sinh đấm ngay vô giữa mặt gã. :
– Á… sao ông đánh tui…
Ông Ba nhìn kỹ lại. Dưới ánh đèn sáng trưng, gã đàn ông trần truồng đang có ý định bức hiếp cô giáo Hiền chính là… chồng cũ của cô, thầy giáo Thiện!
Máu mũi của gã tuôn ra do cú đấm của ông. Thiện đang ôm mặt không nhớ ra gã đang trần truồng. Ông Ba nhìn quanh, quần áo của gã vứt rải rác đầy nền nhà. Ông bước tới ôm Hiền vô lòng, vỗ vỗ vai cô :
– Được rồi, không sao rồi… Có anh đây, nó làm gì cô?
Vừa lúc đó, Hiểu Dung, Minh Phương thêm chị em Hồng Thu và Như Oanh cũng ào vô… Thấy cảnh tượng giữa nhà, mọi người đồng thanh “A…” lên một tiếng. Ông Ba ngoắc Minh Phương và Hiểu Dung lại ra hiệu cho hai nàng chỉnh sửa, lấy áo khác cho Hiền mặc rồi ông lên tiếng :
– Mấy đứa nhỏ đi về. Còn thằng thầy kia, mày mặc quần áo vô nghe tao hỏi đây!
Cũng là con cu, là dương vật đàn ông. Nhưng khi nó cương cứng, dựng lên ngạo nghễ thì các cô gái nhìn thấy hồi hộp, khao khát. Nhưng khi nó nằm teo lại giữa háng gã đàn ông mặt mũi máu me thì các cô lại thấy gớm ghiếc nên không đợi ông Ba nói lại lần thứ hai, các cô líu ríu bước ra ngoài, vừa đi vừa rúc rích cười giỡn với nhau…
Sau khi đã bình tĩnh và qua sự tra gạn của ông Ba, mọi người mới hay là chiều nay Thiện buồn tình vì Lan Chi đã nằm một chỗ do mới sinh con. Gã không được gần gũi phụ nữ lâu ngày đâm ra bức bối, lang thang đi uống vài ly rượu, Thiện bỗng nhớ đến cô vợ cũ, vậy là gã nảy sinh ý định giả bộ tìm về thăm con gái để khi vô nhà Hiền rồi sẽ tìm cách khơi gợi lại dĩ vãng, nếu Hiền từ khước, gã sẽ dũng vũ lực để ăn nằm với cô… Và khi thấy Hiền vẫn cương quyết không cho gã đụng vô người cô, có chút men rượu trong người, gã không nghĩ gì đến sĩ diện của một thầy giáo nên đã đứng dậy tự cởi hết quần áo trên người… Gã cứ nghĩ khi thấy thân thể trần truồng của gã, Hiền sẽ động tình mà đáp ứng, dù sao cô cũng có một mình gần một năm nay, có lẽ sẽ rất thèm khát đàn ông và dù sao cô cũng đã có bao nhiêu năm ân ái cùng gã nên cô sẽ bằng lòng thôi… đó là gã nghĩ vậy. Nhưng không ngờ phản ứng quyết liệt của Hiền đã kích thích làm cho cơn động tình của gã càng cao hơn nên gã đã mạnh tay muốn lột cái váy của cô ra để thỏa mãn cơn hứng tình như đã lên tới đỉnh đầu, không còn biết phải trái là gì…
Nhưng, may mắn cho Hiền, Như Yến lại đang tình cờ đi dạo lòng vòng quanh xóm như cô vẫn thường hay đi mỗi khi cần thư giãn nên khi đi ngang qua nhà Hiền cô nghe có tiếng la, tiếng khóc… Vừa tò mò, vừa lo nghĩ cho mẹ con cô Hiền, Như Yến nhanh chân bước vô… Vừa tới cửa, cô đã suýt hét lên khi nhìn thấy rõ cảnh tượng trong nhà cô Hiền. Một người đàn ông trần truồng với con cu dài ngoằng, rung rinh đang rượt đuổi theo cô Hiền, rồi xé rách cái váy cô Hiền đang mặc… Ngờ ngợ đây là một chuyện không đúng nên Như Yến hoảng hốt quay ra, người đầu tiên cô nghĩ đến là ông Ba Nguyên nên cô vội chạy tới báo cho ông…
Khi ông lật đật chạy đi, Như Yến cũng tính chạy theo nhưng cô vừa mệt, lại thấy ông Ba không kịp đóng cửa nên sau một hồi ngẫm nghĩ cô quyết định ngồi xuống chiếc ghế trước hiên nhà để vừa nghỉ mệt, vừa ngó nhà cho ông…
Ngồi trước hiên nhà ông Ba, Như Yến vừa nhớ lại những gì vừa xảy ra. Con cu cương to của Thiện cứ ám ảnh trong cái đầu vốn đã hay thích mấy chuyện làm tình ân ái của cô. Khúc gân thịt đó làm cô kích thích và nhen nhúm sự thèm muốn được âu yếm, vuốt ve… Lâu lắm rồi, từ sau ngày cô và thằng Chương đụ nhau bị cô Hiểu Dung bắt gặp. Cô và thằng Chương đều sợ nên không dám tìm nhau nữa, cho dù Hiểu Dung không bao giờ nhắc nhở tới, vẫn đối xử rất bình thường với cô.
Nhưng bây giờ, cô chỉ có một mình ngồi trong bóng tối, nghĩ đến con cu của Thiện lúc rượt đuổi cô Hiền rồi nhớ tới những gì đã xảy ra giữa cô với thằng Chương… làm trong lòng cô bật lên nỗi khát khao được làm tình rất mãnh liệt. Đầu vú cô cương tức, dưới háng cô, bên trong âm đạo nóng rực lên và bắt đầu ẩm ướt… Cô bất giác dựa ngửa trên lưng ghế, nhắm mắt lại để tưởng tượng ra một cuộc làm tình với một ai đó, hai tay cô thò vô trong váy vo bóp, xoa nắn, vuốt day… trên hai bầu vú và giữa cái khe đã bắt đầu rỉ nước… đôi môi hồng mọng của cô hé ra rên rĩ nho nhỏ “Ư… ưm…”…
***
Thấy Hiền đã tỉnh hồn trở lại, bên cạnh có Minh Phương và Hiểu Dung chăm sóc. ông Ba bước tới đứng trước mặt Thiện rành rọt từng tiếng :
– Mày nghe đây, hồi trước tao luôn gọi mày là em, bởi tao coi mày như em tao thiệt, với lại mày còn là thầy giáo nữa. Nhưng hôm nay tao và mọi người ở cái xóm này đã thấy rõ bộ mặt cũng như bản chất đê tiện, xấu xa của mày rồi… Thiệt sự là tao cũng không ngờ một thằng thầy giáo, mặt mũi cũng không phải là xấu xa gì, đẹp trai là đằng khác… Tưởng mày sau cái chuyện của con nhỏ học trò đó mày sẽ sáng mắt ra mà chăm lo cho vợ con mới của mày… Ai ngờ bữa nay mày lại quay về đây tính giở trò cưỡng bức đàn bà con gái, nếu tao đem chuyện này lên báo với trường mày dạy hay báo thẳng lên sở giáo dục thì hỏi mày có còn mặt mũi nào nữa không…
Thiện nghe tới đây giật mình, gã không cần biết mình là ai, làm gì, nhân cách tới đâu… nhưng khi nghe ông Ba nói tới việc tố cáo việc làm của gã tối nay, gã hoảng hốt run sợ, hai đầu gối gã rơi phịch xuống đất, gã quỳ trước mặt ông Ba, chắp tay van xin :
– Em lạy anh Ba, em biết tội em rồi, từ giờ trở đi em không dám làm chuyện này lần nữa đâu… anh Ba với mọi người tha cho em… anh Ba đừng có báo cho ai, em không còn đường quay đầu, anh Ba ơi…
Gã bật khóc hu hu như con nít :
– Hiền ơi, anh xin lỗi em… em làm ơn nói với anh Ba tha cho anh… dù gì anh với em cũng đã từng…
Hiền đứng vụt dậy, trừng trừng nhìn gã, nạt ngang :
– Anh im đi! Anh còn dám nhắc lại chuyện ngày xưa hả? Tui nói cho anh biết, cái người đó chết từ lâu rồi, anh biết không? Khi nào con gái tui nó lớn tui sẽ nói với nó là ba nó chết rồi, anh hiểu không?…
Quá uất ức, Hiền ngồi thụp xuống bưng mặt khóc òa lên, Minh Phương và Hiểu Dung lại phải ôm cô vỗ về cho cô nguôi đi…
Ông Ba chỉ mặt gã nói tiếp :
– Kể từ giờ trở đi tao cấm mày tuyệt đối không được bén mảng về cái xóm nhỏ này. Hễ tao mà thấy mày xuất hiện ở đây một lần nữa thì mày đừng có than thân trách phận nữa, mày đừng có kêu tao với mọi người ở đây hết tình hết nghĩa với mày. Bây giờ mày lập tức biến khỏi đây ngay!
Gã lật đật đứng lên không dám nhìn ai, len lén như mèo cụt đuôi chạy một mạch ra khỏi nhà Hiền rồi mất hút…
Quay lại hỏi han Hiền vài câu, ông Ba nói Hiểu Dung ở lại ngủ với Hiền đêm nay cho cô bình tĩnh hoàn toàn trở lại. Ngó trước ngó sau không thấy ai, ông lần lượt ôm từng người phụ nữ vô lòng, hôn mỗi người một nụ hôn dài thật nồng nàn, hai bàn tay ông cũng không chịu yên, khi hôn họ hai bàn tay ấp trên hai bầu vú nắn nắn vài cái, ông phát hiện cả ba người phụ nữ xinh đẹp của ông đều không ai chịu mặc nịt vú! Con cu nhạy cảm nhận được cảm giác căng mềm, no đủ trong lòng bàn tay ông rục rịch ngong ngóc lên… Dù rất muốn ôm ấp một người phụ nữ nào đó trong số ba người để cùng nhau ru ngủ qua một đêm và ông biết sức mình chỉ đáp ứng được một, bây giờ cả ba đều ở đây, thương ai bỏ ai… nghĩ vậy nên ông rời họ ra quay lưng về nhà… Nhìn theo ông, cả ba đôi mắt đều ánh lên tình yêu thương dạt dào dành cho ông…