Những Người Hàng Xóm – Seri Truyện Dài Siêu Phẩm ( Phần 2 END )

HAI MƯƠI MỐT

Minh Phương và Hiểu Dung đang ngồi trong nhà cô giáo Hiền.

Hơn một tuần nay cả ba người phụ nữ trẻ xinh đẹp đều không gặp được người đàn ông của mình. Tới bây giờ họ vẫn không hề biết cả ba người có chung một người đàn ông. Trong số này, Minh Phương là người lớn tuổi hơn và do công việc, nàng cũng hay quan sát rồi đặt ra nhiều vấn đề để suy nghĩ, đự đoán… Trong chuyện quan hệ tình cảm này dù nàng cũng đón bắt được vài ba chi tiết đáng để suy nghĩ nhưng không dám khẳng định… Tình cờ chiều nay cả ba người lại gặp nhau ngoài con đường nhỏ trong xóm. Hiền mở lời mời hai người phụ nữ hàng xóm vô nhà chơi, uống nước…

Con gái nhỏ của Hiền được ông bà ngoại đón về chơi mấy bữa nay nên cô ở nhà một mình, đi ra đi vô, làm cái gì rồi trong đầu cô cũng hướng về Ba Nguyên… Bao nhiêu đêm nằm suy nghĩ thật kỹ, cô vẫn không thể xác định được vì sao cô lại yêu mến ông nhiều như vậy? Dù cô luôn nhớ rõ là ông có vợ, ông không chỉ một mình! Nhưng, trái tim của cô đã nghiêng hẳn về ông! Cô nhớ ông, không chỉ nhớ những cảm giác khoái lạc mà ông và cô mang đến cho nhau, mà cô còn nhớ những ánh mắt, từng lời nói ân cần, sự quan tâm săn sóc của ông…

Minh Phương cũng vậy. Dù trước đây đối với đàn ông nàng vẫn luôn có ý đề phòng sau một lần bị phản bội, phải làm người mẹ cô đơn khi chưa đầy 19 tuổi… May mắn là nàng có gia đình luôn ở một bên.

Trong công việc của nàng, nhiều khi do muốn tìm kiếm sự thuận lợi nên sau khi cân nhắc, tính toán… nàng vẫn có thể chung giường với một kẻ nào đó, miễn là lợi ích sau đó mà nàng nhận được đúng hoặc hơn sự tính toán của nàng… Nhưng nàng luôn đưa ra những yêu cầu buộc đối phương phải tuân theo, nàng tuyệt đối không cho hôn môi, phải mang bao cao su… Dù đôi khi yêu cầu của nàng có kẻ không ưng ý nhưng sự xinh đẹp, quyến rũ của nàng quá sức chịu đựng… họ không thể không muốn một lần cùng nàng ân ái, hoan lạc trên thân thể mượt mà, khiêu gợi của nàng, cuối cùng rồi cũng phải chấp nhận…

Nhưng khi dọn về đây ở… rồi tình cờ được một lần bên cạnh Ba Nguyên thì Minh Phương có cảm giác như đã kết chắc cuộc đời nàng vói ông. Cho dù cũng như Hiền, nàng biết ông còn có bà Ba!

Hiểu Dung cũng không khác gì Hiền và Minh Phương, nhất là ông Ba lại có nhiều cái khơi gợi cho nàng nhớ về người chồng đã mất, người chồng nàng rất mực yêu thương… Ngoài chuyện nàng cảm thấy rất gần gũi ông qua hình bóng của quá khứ, khi gần ông nàng nhận được vô vàn cảm giác khoái lạc mà lâu lắm nàng tưởng chừng như đã quên mất… Kể cả cái lần nàng có một đêm cuồng dại với ông Dũng thì cảm giác đêm đó cũng không như khi nàng ở bên cạnh ông Ba… Nó còn hơn cả đủ đầy, nó lưu lại trong thân thể nàng những cảm giác rất khó quên để mỗi khi chợt nhớ, nàng chỉ ao ước đang ở bên mình ông…

***

Kéo một tấm vải mỏng đắp trên thân hình trần truồng của cả hai vì Ba Nguyên cảm thấy hơi lạnh từ bên ngoài rừng cây len vào. Tiểu Anh nằm nghiêng người quay mặt về phía ông, một bàn tay cô đặt dưới má. Cô thở đều và nhẹ trong giấc ngủ, mệt mỏi và mãn nguyện. Đôi mắt cô nhắm lại khi ngủ làm hai rèm mi khép lại cong vút, đôi môi đầy đặn đỏ mọng với môi dưới hơi bĩu ra như nũng nịu ngay trong giấc ngủ. Nhẹ tay vén mấy sợi tóc ra sau vành tai trắng nhỏ, ông lặng lẽ ngắm nhìn cô với trái tim ngập tràn yêu thương…

Mấy ngày nay ông cứ vấn vương với ý nghĩ, ông có cảm giác rất quen thuộc với cô… Môt khuôn mặt nhiều nét thân quen, đôi mắt với ánh nhìn dịu dàng, ấm áp. Miệng cười, giọng nói rồi cả dáng đi… Cho đến sáng nay khi cùng cô gạt bỏ tất cả những ngăn cách tạm thời và ập vô nhau như một đôi vợ chồng mới cưới đi hưởng tuần trăng mật. Tất cả những biểu hiện của cô khi làm tình, những nét cau mày, những tiếng rền rĩ nho nhỏ và cả cái cách biểu lộ khi được cực khoái của cô… ông mới sực tỉnh và biết rằng cô giống ai trong cuộc đời ông! Tiểu Anh y như là bản sao thời con gái của… bà Ba!

Cô gái Đặng Diệu Huyền ngày xa xưa đó cũng có rất nhiều nét giống với cô gái Trương Tiểu Anh đang nằm bên cạnh ông. Ông có cảm nhận rất kỳ lạ, dù ông biết Tiểu Anh là cháu của cô Diệu Huyền là bà Ba bây giờ, khi làm tình với cô, mối liên quan trong tâm hồn và trái tim ông không giống với những người phụ nữ khác, nó dịu dàng, đằm thắm và nồng nàn hơn… Cho dù đối với những người phụ nữ kia, và cả với những cô gái nhỏ, ông cũng có những tình cảm nhất định, không phải là coi nhẹ họ, nhưng nó vẫn nặng chuyện tình dục, thỏa mãn thèm muốn của thân xác hơn… Nhưng với Tiểu Anh, không phải là không có ham muốn thể xác nhưng lồng trong ham muốn đó là niềm hạnh phúc được hoan lạc với người mình yêu thương… Và cái cảm nhận hạnh phúc đó nó cứ êm đềm ở lại trong trái tim ông rất lâu sau khi tinh dịch đã bắn phọt ra sâu trong người cô…

Tiểu Anh chợt mở mắt, hơi nheo nheo vì ánh sáng đột ngột chói mắt, thấy ông đang nhìn cô đăm đăm, hai má cô chợt nong nóng :

– Sao chú không ngủ? Chú đang nhìn gì con vậy…?

Ông âu yếm xoa nhẹ trên má cô :

– Chú phải tranh thủ ngắm con chớ… Mấy ngày nữa con đi rồi… biết khi nào chú mới lại nhìn thấy con đầy đủ da thịt như bây giờ…

Cô chợt duỗi người thẳng ra, áp sát và vòng tay ôm ông :

– Con không muốn đi nữa, hay là… con ở lại luôn nghe chú…

Ông cười khẽ, hơi đẩy người cô ra, ôm mặt cô trong lòng hai bàn tay :

– Chú cũng muốn vậy, nhưng mà… cuộc đời mình sống thường thì nó ít khi theo ý muốn của mình con à… Nói vậy, chớ con còn cả tương lai và cuộc đời phải sống phía trước… Ước muốn là một chuyện, mà phải sống ra sao lại là chuyện khác, con gái à…

Cô chợt chống cùi tay, nhổm người dậy, tấm vải đắp tuột xuống cho một bầu vú tròn căng, trắng nuột nà với đầu núm vú đỏ khoe ra, cô mỉm cười tinh nghịch :

– Bây giờ mà chú còn kêu con là “con gái” hả? Con gái gì mà dám ở truồng nằm chung giường với… “ông già” nó…

– Ờ… vậy chớ con cũng còn kêu chú xưng con đó thôi…

– Thì… con quen miệng rồi…

Ông kéo cho cô ngả đầu nằm trên ngực ông, tay ông vuốt ve trên chiếc vai trần mượt mà :

– Nói vậy chớ chú nghĩ xưng hô không quan trọng lắm đâu. Điều chú thích là ngay ở trong tim chú, tim con nghĩ về nhau ra sao thôi… Mà con có biết vì sao chú… yêu thương con nhiều vậy không ?

– Vì sao, hả chú?

– Vì sau mấy ngày cứ ngờ ngợ rồi tìm kiếm hoài trong trí nhớ… sau khi được… đụ con rồi… chú mới phát hiện ra là con rất giống cô Ba của con… Dĩ nhiên là có nhiều cái không giống, nhưng chung chung là vậy… Bây giờ, chú có cảm tưởng giống như đang đi hưởng… tuần trăng mật với cô vợ xinh đẹp mới cưới quyến rũ kinh khủng như vầy…

Tiểu Anh lại ngóc đầu lên nhìn ông :

– Thiệt hả chú, giống tuần trăng mật lắm hả… Hồi đó, chú với cô đi hưởng tuần trăng mật rồi… rồi…

Nói tới đây cô ngập ngừng, mặt cô đỏ lên. Ông cười :

– Rồi… rồi cái gì sao không nói tiếp?

Cô nói nhỏ thật nhỏ :

– Rồi… chú với cô… với nhau… ý con là… chú với cô… đụ nhau một ngày mấy lần?…

Ông cười thành tiếng :

– Thì cứ vầy nè… không mặc quần áo gì hết… xong thì nghỉ… hết mệt thì lại làm… tiếp…

Tiểu Anh nhìn ông với ánh mắt đã bắt đầu mênh mang, gọi mời :

– Bây giờ… chú hết mệt chưa ?

– Hết rồi… con muốn nữa hả ?

Cô không trả lời, lật lên nằm úp trên người ông, mu lồn cô áp sát trên thân con cu ông đang nghỉ ngơi, hai bầu vú trắng ngần, tràn căng áp trên ngực ông, cô đưa đôi môi đỏ mọng đụng nhẹ trên môi ông… Hai thân thể trần truồng lại bắt đầu cuống quýt, lăn lộn bên nhau, thêm lần nữa hòa lẫn vô nhau, không có ý niệm gì sự chênh lệch tuổi tác của một cô gái tươi trẻ 25 tuổi với một người đàn ông đã bước vào tuổi 50… Nhưng sự thật là họ hòa hợp đầy tràn với nhau…

***

Cô giáo Hiền đang nhớ ông Ba Nguyên thật quay quắt. Không chỉ nhớ về những cảm giác khi chung đụng thể xác với ông, mà cô đang nghĩ, đang nhớ về ông với tâm trạng và tình cảm như nhớ một người chồng yêu quý! Đang miên man với những hồi tưởng về ông Ba, Hiền chợt giật bắn mình vì một tiếng hét nhỏ sát bên tai nhưng cũng đủ dứt cô ra khỏi cơn suy nghĩ :

– Hiền! Đang nhớ anh Ba hả?

Chưa kịp định thần, cô buột miệng :

– Dạ, sao chị biết… á… mà… không… em đâu có nhớ ảnh…

Minh Phương và Hiểu Dung phá ra cười, khuôn mặt xinh đẹp của Hiền đỏ rần vì mắc cỡ, trong cơn thảng thốt cô vô tình để lộ tâm tư của mình ra cho hai người phụ nữ đang ngồi trước mặt cô. Minh Phương và Hiều Dung nhìn nhau, rồi nhìn lại Hiền, trong lòng hai người phụ nữ chợt dâng lên một cảm xúc lạ kỳ, có một chút hờn ghen, có một chút u sầu, nhưng chỉ một thoáng dù chưa nói ra nhưng họ cũng hiểu mình không phải là người duy nhất của Ba Nguyên.

Minh Phương nháy nháy mắt với Hiểu Dung rồi quay qua Hiền cười cười :

– Nè, em gái, khai thiệt đi. Em với anh Ba làm sao rồi… mấy lần rồi… Đừng có giấu nghe cưng, người ta biết hết rồi đó…

Hiền càng mắc cỡ, ấp úng :

– Khai… là khai cái gì… em có biết đâu…

Minh Phương càng ráo riết :

– Nè cưng, làm như tụi chị không biết hả. Hôm mà con bé nó khóc đòi ở nhà chơi không cho em đi dạy… Tại sao anh Ba qua «dỗ» em tới… mấy tiếng đồng hồ mới về?… Khai mau…

Hiền càng lúng túng :

– Thì… em… ảnh… ngồi chơi… lâu thôi… chớ có gì đâu…

Tới lượt Hiểu Dung lên tiếng, cô nheo mắt nhìn Hiền :

– Chớ không phải em khóc… «ướt» chèm mem nên ảnh phải «dỗ» cho tới khi em «khô» hả…

Bị dí quá, không biết làm sao để bịt miệng hai bà chị hàng xóm quỷ quái, Hiền đành lật bài ngửa :

– Thì cũng có… Ảnh «dỗ» em vì em «ướt». Nhưng mà, hai chị cũng có khóc đâu mà em biết ảnh cũng «dỗ» kìa… Xí… làm như em không thấy, không biết á… Nên nhớ, người ta là… cô giáo nghe… quan sát, phân tích «tình hình» rất giỏi đó…

Tới lượt Minh Phương và Hiểu Dung ngọng nghịu… Hai khuôn mặt xinh đẹp chín mùi của hai người phụ nữ từ từ đỏ ửng lên như gấc chín. Hiền ra tiếp một «đòn» :

– Đúng không? Hôm em đi dạy về trễ, ngừng xe nghe điện thoại, ai ở trong nhà ảnh đi ra lúc trời vừa tối rồi quẹo vô nhà chị Phương ? Rồi bữa tối cách đây khoảng chục ngày, lúc gần nửa đêm, ai đưa chị Dung từ nhà ảnh về, khi ảnh quay về lại trên tay còn cầm thêm cái áo khoác? Mà em còn thấy cái áo đó lúc đi về chị khoác trên vai nữa kìa… Không lẽ là… em luôn á… hihi…

Nghe xong những điều Hiền nói, Minh Phương và Hiểu Dung im thin thít nhìn nhau… Rồi không hẹn cả hai cùng bật lên :

– Thì là chị…

– Thì là chị…

Không khí chợt lặng yên, sau sự tình phát giác ra, cả ba người phụ nữ xinh đẹp đều bị cuốn theo những cảm tính và suy nghĩ bất chợt đó… Họ phát hiện cả ba người họ đều yêu thích cùng một người đàn ông.

Hiền lên tiếng phá tan bầu không khí lặng im đó :

– Em không giấu diếm gì đâu, nói thiệt là em thích ảnh. Con người ảnh luôn quan tâm tới mọi người chung quanh, hiền lành, vui tính… Em không biết hai chị cảm nhận ra sao, còn với em, khi ở bên cạnh ảnh, em thấy mình được bình yên và thoải mái, bao nhiêu mệt mỏi như biến mất vì những điều ảnh nói, những việc ảnh làm cho em…

Giọng Minh Phương tiếp nối :

– Ừ, chị cũng có cảm giác như em. Nhiều đêm chị cứ nghĩ lan man không biết mình làm vậy có đúng với chị Ba không nữa… Nhưng khi gần ảnh, bị cuốn đi vì cảm tính, lúc đó chị quên mất tiêu hết, chị chỉ biết có mỗi một mình ảnh à…

Hiểu Dung góp tiếng :

– Biết làm sao bây giờ… Cũng tại mình chớ… Ê, nhưng mà chị Phương với Hiền có công nhận không? Ảnh biết làm cho mình sung sướng đến nơi đến chốn ha…

Cả ba người phụ nữ thoáng một cái quay qua chọc ghẹo nhau, lôi hết những cảm giác thầm kín khi ở bên cạnh Ba Nguyên ra kể cho nhau nghe… Ba khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng vì vui cười, vì những điều cần giấu kín nhưng lại nói ra và cả do những cảm giác âm thầm trong thân xác khi khơi gợi lại những điều tuyệt diệu đó…

Hiền chợt lắng tiếng cười :

– Hai chị có để ý không… Em nghĩ chuyện chị Thủy đi học với chuyện chị Ba đi nước ngoài thăm bà con có cái gì đó kỳ kỳ, lạ lạ…

Hiểu Dung chen vô :

– Ừ… đã vậy còn giao chị em con bé Thu cho anh Ba nữa, sao không nhờ chị em phụ nữ tụi mình… Em nghĩ chuyện này hình như chị Ba, chỉ tính toán chuyện gì đó…

Minh Phương chợt vỗ hai tay vô nhau :

– Hai em có để ý từ bữa cô gì cháu chị Ba về chơi, ảnh đi đâu mất tăm mất dạng với nó luôn… Mấy ngày nay chị để ý nhà ảnh lúc nào cũng vắng hoe à…

Hiền cười :

– Thì bữa nào ảnh về mình bu vô điều tra là rõ chớ gì…

Minh Phương ngồi suy nghĩ một hồi, rồi nàng nhìn Hiểu Dung, nhìn qua Hiền, cười cười có vẻ đắc ý :

– Chị tính như vầy, hai đứa có đồng ý không nghe…

Ba mái đầu chụm lại bắt đầu xì xào nho nhỏ… Một “âm mưu” được đặt ra để moi bí mật từ ông Ba được ba người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp vạch ra!

***

Nói là chỉ đi chơi nghỉ ngơi ngoài không gian thiên nhiên và chỉ ở một đêm, nhưng cuối cùng, những cảm xúc của trái tim và ham muốn thân xác của nhau đã níu giữ Ba Nguyên và Tiểu Anh tới ba đêm trọn vẹn cho nhau. Trước ngày cô ra nước ngoài lại hai ngày thì cô và ông mới quay về. Khuôn mặt Tiểu Anh rạng rỡ tươi hồng hơn khi cô mới về, nụ cười vui vẻ và ẩn chứa niềm hạnh phúc tỏa trên môi cô như không có gì có thể xóa được… Chỉ có điều, khi ngày ra đi càng tới gần thì cô cũng không giấu được nỗi buồn phiền và những giọt nước mắt tiếc nuối lại lăn tròn trên đôi má cô…