Những Người Hàng Xóm – Seri Truyện Dài Siêu Phẩm ( Phần 2 END )

NHỮNG NGƯỜI HÀNG XÓM – P.2​

MỘT​

Ánh đèn vàng rực rỡ ấm áp chiếu toả khắp căn phòng bếp và soi sáng chiếc bàn ăn hình chữ nhật. Ở đó có bốn người đang ngồi quây quần bên nhau, trên mặt bàn những món ăn ngon lành toả khói thơm nồng mùi thức ăn…
Một bên bàn là một người phụ nữ đã lớn tuổi, mái tóc bạc trắng thật dày búi cao sau gáy. Khuôn mặt bà trắng trẻo, phúc hậu với đôi mắt to vẫn còn đầy nét tinh anh, ánh mắt hiền hậu, hạnh phúc. Cho dù đã lớn tuổi nhưng chắc chắn khi còn xuân thì, bà phải có một khuôn mặt rất đẹp… Ngồi bên cạnh bà là một chàng trai có khuôn mặt kiên nghị, sáng sủa và có nét đẹp hao hao giống bà. Đôi mắt anh cũng toả sáng với đôi mày đen rậm. Mỗi khi nở nụ cười, hàm răng trắng với đôi môi anh không thể mau quên được, nhất là mấy cô gái, có lẽ đêm về khi nhớ tới nụ cười của anh khó mà ngủ được…
Bên kia bàn, một người phụ nữ cũng đã có tuổi nhưng mái tóc vẫn còn đen nhánh, khuôn mặt nàng có lẽ chỉ chưa tới tuổi 50. Cũng mang đầy nét xinh đẹp, lôi cuốn của một đôi mắt to long lanh dưới đôi lông mày đen vòng cung như nhấn thêm cho đôi mắt xinh đẹp. Chiếc mũi thanh tú và đôi môi hồng đầy đặn vẫn còn căng mọng, hồng hào so với tuổi của nàng… Ngồi bên cạnh nàng là một cô gái như một bản sao của chính nàng. Chỉ có điều bản sao này trẻ trung, tươi tỉnh hơn và có phần xinh đẹp hơn…
Người phụ nữ lớn tuổi tóc bạc lên tiếng sau khi bỏ chén xuống bàn :
– Mấy bữa nữa chị phải đi Saigon một thời gian, Hiền ở nhà chăm sóc nhà cửa với thằng Nhiên giùm chị nghe…
Người phụ nữ ngồi đối diện cũng để chén đũa xuống bàn, nhìn người phụ nữ kia :
– Ủa, chị Thủy đi có việc gì ?
Bà Thủy thở dài nhưng không có vẻ mệt mỏi :
– Thì con bé Thanh tuần sau là sinh con rồi. Mà cũng lạ, chị em nó như hẹn nhau bắt chị phải ở với hai chị em nó vậy đó… Theo như tụi nó dự tính thì con bé Thanh sinh trước rồi gần ba tháng sau tới con bé Thu cũng sinh…
Chàng trai ngồi bên cạnh chợt lên tiếng :
– Trời trời… hai bà chị con khôn dữ… Hai bà rủ nhau sinh để bắt mẹ xuống đó… thả thằng con trai của mẹ ở nhà chắc đói mà chết quá…
Bà mẹ thò tay cú lên đầu anh, bật cười :
– Thôi đi, ông con… Mẹ không sợ con chết vì đói, tại mẹ Hiền với chị Hạnh sẽ cho con ăn như từ hồi nào tời giờ… Mẹ chỉ sợ con chết vì… ăn ở bầy hầy, làm biếng dọn dẹp thôi à…
Người con gái trẻ ngồi đối diện nhăn nhăn cái mũi xinh :
– Thôi, mẹ Thuỷ khỏi nói… lần nào mẹ đi đâu vài ngày là con với mẹ con phải qua dọn dẹp, giắt giũ cho «ổng»… Thiếu điều tắm cho «ổng» luôn á mẹ… Làm biếng trời sợ…
Chàng trai nhe răng cười :
– Tại… tại chị Hạnh với mẹ Hiền hay qua dọn… em mà cản lại thì sợ… mẹ với chị buồn nên em mới để yên cho hai người làm chớ bộ…
Cô gái trợn mắt, dứ dứ ngón tay trước mặt anh :
– Nhớ nghe Nhiên… bữa nào mẹ Thuỷ mà đi, chị nói mẹ chị khỏi qua đây luôn, coi đứa nào năn nỉ cho biết…
Chàng trai gãi đầu, cười cười :
– Em nói vậy thôi… chớ em biết Hạnh có bao giờ bỏ rơi em đâu… xưa giờ là vậy mà… hì hì…
Hai người mẹ nhìn hai đứa trẻ, mỉm cười lắc đầu…
Rồi bữa cơm cũng xong. Cô gái dọn hết chén đĩa tới bồn rửa. Trong khi cô rửa thì chàng trai cũng lăng xăng lau bàn, rót nước cho hai bà mẹ… Bà Thuỷ nhìn con trai nở nụ cười :
– Chà… bữa nay ông con siêng dữ ha, mà chắc được mấy bữa… mai mốt lấy vợ cho tui nhờ đi…
Nhiên khựng lại, nhìn mẹ :
– Mẹ… con còn nhỏ hít… mới hai mươi mấy mà vợ con gì… Mẹ biểu chị Hạnh kìa… sắp già rồi mà chưa chịu lấy chồng kìa…
Vừa rửa chén xong, Hạnh quay lại trừng Nhiên :
– Ê… đụng chạm gì ngươi ?… Hả ?… Ta không thích thì ta chưa lấy chồng, có sao không ?… Mẹ Thuỷ biểu ngươi lấy vợ thì lo phần ngươi đi… bán cái giỏi lắm…
Nhiên cười khì :
– Thì… khi nào… Hạnh lấy chồng… em mới lấy vợ… vậy đi…
Hai người mẹ lại bật cười với hai cô cậu thanh niên nhộn nhạo này… Nhưng mà, Mỹ Hạnh nghe câu nói giỡn này của Nhiên, trong lòng cô lại chợt có một thoáng không bình tâm…
***​
Người phụ nữ tên Thuỷ chính là bà Hồng Thuỷ ngày trước…
Từ sau khi bà Ba Nguyên chết đi vì đột quỵ thì bà đã chính thức về ở với ông Ba cho tới cách đây ba năm ông cũng đã qua đời vì bệnh tật. Bà ở vậy cùng đứa con trai chung của hai người là chàng trai tên Nhiên này.
Nhiên vừa học xong đại học và đã đi làm được hơn năm nay. Chàng trai đã 23 tuổi này rất yêu thương mẹ và hai chị gái cùng mẹ khác cha của mình, Hồng Thu và Hồng Thanh. Giờ thì hai chị của anh đã có gia đình riêng và đều sinh sống ở Saigon. Bà Hồng Thuỷ chuẩn bị đến ở với hai đứa con gái để giúp chăm sóc em bé khi hai đứa con gái của bà sinh con.
Người phụ nữ còn lại là cô giáo Hiền ngày xưa…
Trong âm thầm, nàng như là chung một chồng với bà Hồng Thuỷ. Nhưng khác một chỗ là nàng không ở chung nhà và cũng không dám sinh cho ông một đứa con nào. Mỹ Hạnh là đứa con chung của nàng với người chồng trước đã ly dị từ khi bé Hạnh mới lên ba…
Cuộc sống đưa đẩy, thay đổi theo thời gian… Cái xóm nhỏ ngày xưa không còn yên ắng, vắng vẻ như trước mà đã trở nên đông đúc, ồn ào và đông người ở hơn… Thay qua đổi lại, xê dịch chuyển đổi một hồi thì nhà của cô giáo Hiền lại dời sát tới nhà bà Hồng Thuỷ. Cái hàng rào nhỏ ngăn hai căn nhà đã do chính tay Hồng Thuỷ kêu người tới cắt bỏ để sự qua lại giữa hai nhà thuận tiện hơn…
Còn căn nhà bên cạnh nhà Ba Nguyên mà ngày xưa hai mẹ con Minh Phương và Phương Thảo đã từng ở rồi bán đi để đi nước ngoài cuối cùng bà Hồng Thuỷ đã mua lại, sửa sang và cho người ta thuê nguyên căn. Hiện bây giờ do hai cô gái người Mỹ thuê lại để học đại học và nghiên cứu về ngôn ngữ tiếng Việt… Nhưng giờ lại vắng vẻ vì hai cô gái này về nhà, phải gần hai tháng nữa mới qua lại, thỉnh thoảng mẹ con Hiền và Hồng Thủy phải qua mở cửa cho thoáng và lau chùi bụi bặm.
Trước mặt nhà đối diện bên kia con đường nhỏ, là một dãy nhà hai tầng 10 căn hộ cho thuê mà Hồng Thuỷ và Hiền góp chung tiền mua đất và xây lên để cho những người cần thiết thuê ở…
Cái xóm này trở nên có nhiều chuyện, nhiều người hơn từ lúc nào không biết! Nhưng có lẽ từ ngày Mỹ Hạnh và Nhiên lớn lên cùng nhau đã nhìn thấy rồi… Có những cái mà hai người trẻ này không cần nghe thấy nhưng lỡ thấy, lỡ nghe thì cũng chẳng ảnh hưởng gì nhiều vì vốn dĩ cả hai đã được hai bà mẹ dạy cho những điều tốt lành và hiểu biết từ trước đó…
Mỹ Hạnh là cô giáo, cô dạy lại chính ngôi trường ngày trước mà mẹ cô đã từng dạy. Khi cô vừa tốt nghiệp thì Hiền đã đề nghị xin cho con gái vô dạy và đổi lại nàng tự nguyện xin nghỉ hưu trước tuổi. Mỗi khi Mỹ Hạnh khoác lên thân hình cân đối mềm mại bộ áo dài, nhìn cô không khác cô giáo Hiền xinh đẹp, quyến rũ ngày xưa…

***​

Mỹ Hạnh và Nhiên lớn lên cùng bên nhau. Đã vậy, cái quan hệ tưởng như bình thường mà người bên ngoài lầm tưởng là hai gia đình họ chỉ là hàng xóm thân thiết… Thật ra lại có những mối dây ràng buộc mà chỉ người trong cuộc mới biết.
Trong thâm tâm Mỹ Hạnh, từ khi nào không biết, cô đã mặc nhiên cố định cuộc đời cô sau này sẽ gắn bó với Nhiên, cho dù cô lớn hơn anh ba tuổi.. Không phải chỉ vì cô và anh gần gũi, gắn bó với nhau từ nhỏ, mà sâu xa là từ cô… Cô thích Nhiên là vì Nhiên là con của Ba Nguyên. Là hình ảnh người đàn ông của mẹ cô. Là hình ảnh mà từ lúc 14 tuổi đã in đậm trong tiềm thức cô như một vị quân vương đẹp trai, lôi cuốn mà cho dù bao nhiêu ngày tháng qua, cô không thể xoá nhoà được… Riết rồi hình ảnh người đàn ông đó và của Nhiên đã nhập làm một từ lúc nào không biết, để rồi trong trái tim cô, chỉ còn một hình ảnh duy nhất, là Nhiên… Đến giờ, anh vẫn không biết điều này, anh vẫn coi cô như một người chị gái để yêu thương, nhờ vả và tâm sự tình cảm gia đình…
Không phải là Nhiên không biết gì về tình yêu nam nữ hay là chuyện quan hệ tình dục giữa con trai con gái, mà vì anh cũng mang đậm một hình ảnh từ khi còn là cậu trai 13 tuổi… Hình ảnh của một lần bắt gặp ba mình và mẹ Hiền quấn quít bên nhau… Sau này khi vô đại học, cậu trai cũng đã từng có quan hệ với một bạn nữ sinh viên cùng trường, nhưng hình như cảm xúc không có, nhất là hình ảnh người bạn gái giường chiếu đó không có nét gì của mẹ Hiền nên sau khi ra trường về nhà, mọi chuyện cũng dần quên mất…
Cậu chỉ ước ao được một lần với… mẹ Hiền thôi…
Cả Mỹ Hạnh cũng vậy, không phải cô không biết gì về chuyện nam nữ trong thời buổi hiện đại này, nhưng cô vẫn còn nguyên vẹn là một cô gái cho dù không ít lần cô cũng tự làm mình… sướng khi mà thỉnh thoảng cô nhớ tới những hình ảnh thời trẻ con, khi cô nhìn thấy mẹ và người đàn ông của mẹ ôm ấp bên nhau…
Dù rằng Hiền và ông Ba những lúc đó rất kín đáo và đề phòng tụi trẻ con nhưng làm sao không có lúc sơ xuất… có điều cả Mỹ Hạnh, con gái của Hiền và Nhiên, con trai của ông đều chưa dám đi sâu tìm hiểu và… thực hành theo những gì bọn nhỏ đã nhìn thấy và đã nghe…
………………………………………………….
Hồng Thuỷ đang ngồi sửa soạn đồ đạc và sắp xếp công việc cho chuyến đi dài ngày của bà sắp tới. Trong bụng bà đang thầm thắc mắc không hiểu Hiền đi đâu mà lâu chưa thấy về. Bà dặn nàng qua để bà dặn dò công việc, gửi gấm nhà cửa cùng đứa con trai của bà… Nhiên dù đã trưởng thành, ra dáng một chàng thanh niên cao lớn, đẹp trai và giỏi giang trong công việc nhưng đối với bà, anh vẫn là thằng Nguyên con như khi mới sinh, rồi lớn lên trong vòng tay yêu thương của cha mẹ, của mẹ Hiền. Nhất là Hiền, không phải con của nàng nhưng do sự gắn bó cộng với mối quan hệ như là một người vợ của cha Nhiên, từ nhỏ cho đến giờ trong thâm tâm nàng, thàng Nguyên con như là một phần cuộc sống của nàng, ngoài đứa con gái ruột xinh xắn dễ thương.
Hồng Thuỷ vốn dĩ chấp nhận Ba Nguyên làm chồng bà, ngoài tình yêu của bà dành cho ông và cảm phục sự đối xử cao thượng của bà Ba Nguyên hồi đó nên bà cũng không hề đắn đo chấp nhận những quan hệ bên ngoài của chồng như với Hiền, với Tiểu Anh… và cả mẹ con Minh Phương – Phương Thảo ngày xưa… Mỗi lần Tiểu Anh hay Phương Thảo đưa con gái về thăm, thì người ngoài không thể biết được những người phụ nữ này đều có dính dáng ít nhiều tới ông Ba… Họ cứ nghĩ đây là những chị em trong một gia đình…
Hay một điều là tất cả những đứa trẻ đều gọi những người phụ nữ này là «Mẹ»… Kể cả những đứa lớn như chị em Hồng Thu, trừ Phương Thảo thì cùng lứa với chị em Hồng Thu nên dứt khoát không cho kêu nàng như vậy. Cuối cùng thì chỉ có Nhiên, Mỹ Hạnh, hai đứa con gái của Tiểu Anh và Phương Thảo là kêu bằng «Mẹ» thôi…
Nghĩ tới đây, đôi môi Hồng Thuỷ chợt mỉm cười, bà lắc đầu cho cuộc đời rối rắm, phức tạp mà cũng đong đầy niềm vui hạnh phúc của chồng bà và những người phụ nữ chung quanh…
Tiếng cửa mở làm bà không lạ vì bà đoán Hiền đã về. Nhưng chờ một lúc lâu bà không nghe nàng lên tiếng mới đứng dậy quay lại… Bà giật mình khi nhìn thấy Hiền lộ vẻ mệt mỏi, buồn chán đang đứng dựa vô khung cửa. Hai hàng nước mắt chảy dài trên má nàng… Bà bước tới bên cạnh nàng, ôm đôi vai nàng :
– Chuyện gì vậy Hiền? Sao em khóc?… Lại ngồi đây, nói chị nghe coi… Chuyện gì ?
Theo bà, nàng ngồi xuống bên cạnh bà trên ghế salon. Hít một hơi như lấy lại bình tĩnh, Hiền khẽ khàng :
– Chị… em mới đi gặp… ba bé Hạnh về…
Hồng Thuỷ ngạc nhiên, nắm chặc tay Hiền :
– Là sao?… Lâu nay hắn có tìm gặp em đâu?… Hơn hai chục năm nay có khi nào hắn ngó ngàng, thăm hỏi gì con nhỏ mà giờ gặp em để làm gì?… Bộ hắn… muốn quay lại với em sau chừng đó năm …
Hiền lắc đầu :
– Không đâu chị. Ổng gặp em để nói về chuyện con bé Hạnh…
Ra là suốt lâu nay, từ ngày ly dị Hiền để cưới cô học trò tên Lan Chi mà Thiện, chồng cũ của Hiền, đã dan díu đến cho cô ta có bầu, bị gia đình cô ta có chút quyền thế làm áp lực… Từ đó cho đến giờ Thiện chưa một lần về thăm con gái, cũng không hề chu cấp cho con gái đồng nào để sinh sống, ăn học… Nhưng vừa rồi, có người biết Mỹ Hạnh là con gái của Thiện, muốn giới thiệu cho cô một gia đình Việt kiều ở nước ngoài và hứa sẽ có chút quà cho Thiện nên hắn sinh lòng tham lam, muốn lấy quyền làm cha của Mỹ Hạnh để ép Hiền phải đồng ý gả con gái… Nếu không được, hắn hăm dọa sẽ tới trường làm xấu mặt Mỹ Hạnh…
Cũng dễ hiểu là từ ngày phải lấy Lan Chi vì bị ép buộc, Thiện gần như mất hẳn quyền làm đàn ông chân chính, hắn luôn phụ thuộc nhà vợ… Lương làm giáo viên của hắn cũng bị Lan Chi quản lý, khó mà dễ dàng tiêu pha nếu không được vợ cho phép… Tới bây giờ, nếu tìm cách gả được Lan Chi cho Việt kiều, hắn sẽ có thể thay đổi được cuộc sống gò bó, tù túng nhục nhã hiện thời…
Nghe chuyện, Hồng Thủy an ủi Hiền :
– Em đừng có lo. Bé Hạnh lớn rồi, năm nay nó hai sáu, hai bảy tuổi rồi. Nó có quyền quyết định cuộc đời nó, chẳng ai ép nó được đâu, huống chi người cha vô trách nhiệm, không còn sỉ diện như hắn… Nhưng mà để đề phòng, để chị dặn thằng Nhiên kỳ này phải thường xuyên tranh thủ công việc rồi đưa đón chị nó, tránh chuyện không hay…
Bà chép miệng :
– Chà… không biết nó có ai để ý chưa… Chắc hối nó lấy chồng được rồi…
Nghe bà khuyên nhủ, Hiền cũng tạm yên tâm, nàng lắc đầu :
– Cái con nhỏ đó cũng lạ… Em có hỏi nó về chuyện đó mà nó cứ cười cười lắc đầu, có khi thì nó cự nự em rồi đi chỗ khác… em cũng bó tay… mà em cũng chẳng hối nó đâu chị… em cứ sợ lỡ mà nó gặp trúng cái thằng đàn ông như đời em thì khổ… nên thôi, em kệ nó… khi nào chuyện tới thì hay…
Hồng Thủy cười :
– Ừ, thôi kệ tụi nhỏ đi… Thời buổi bây giờ, cứ để cho tự nhiên đi em… Khi nào tới lúc là tụi nó lấy vợ lấy chồng, chẳng cần chị em mình lo giùm đâu… Chỉ mong sao cho bé Hạnh nhà em với thằng Nhiên nhà chị gặp được người đàng hoàng tử tế, gắn bó suốt cả đời với nhau, yêu thương nhau… chứ đừng như chị em mình… đứa nào cũng dở dang, lỡ làng…
Hiền gật đầu :
– Dạ… em cũng mong vậy. May mà chị em mình còn gặp được anh Ba…
Hồng Thủy đưa tay vỗ nhẹ lên vai Hiền :
– Nhưng mà chị thương em nhất, ai cũng có với ảnh đứa con an ủi… phần em thiệt thòi…
Hiền cười, lắc đầu :
– Không đâu chị. Em cảm thấy hạnh phúc với những ngày tháng đó… Hồi còn sống, anh Ba cũng hay nói với em như vậy nhưng mà em đã xác định từ lâu rồi, miễn là trong trái tim ảnh có một chút dành cho em… với lại em cũng có con bé Hạnh rồi… em chẳng ân hận, tiếc nuối gì đâu…
Hồng Thủy gật đầu :
– Thôi, được rồi… ngày mốt chị đi, Hiền ở nhà để ý chăm sóc thằng Nhiên giùm chị với, nhất là dặn nó phải lo cho con bé Hạnh đó… chẳng biết được thằng cha Thiện lại giở trò gì đâu, cứ cẩn thận đề phòng là hơn…
– Dạ… chị yên tâm…
Tối hôm đó, Hồng Thủy dặn dò, nhắc nhở Nhiên rất nhiều điều… Bà không kịp nghĩ ra sau khi bà đi, ở nhà lại xảy ra quá nhiều chuyện không ngờ…

***​

Tiếng xe máy chạy vô sân lúc Hiền đang nấu bữa cơm trưa, nàng biết là Nhiên đã đi làm về. Phần Mỹ Hạnh thì sáng nay đã nói cho nàng biết trưa nay cô không về vì công việc ở trường, tới chiều Nhiên sẽ đi đón cô.
Hiền làm cơm xong rồi dọn ra bàn, nàng chờ một lúc lâu vẫn chưa thấy Nhiên qua ăn cơm như mọi lần nên nàng bước qua nhà Hồng Thủy kêu Nhiên… Hai căn nhà cùng chung một sân rộng nên nàng cũng chẳng cần đóng cửa…
Trong nhà im lặng chẳng thấy bóng Nhiên đâu, Hiền kêu nhưng cũng chẳng nghe anh trả lời. Nghĩ trong đầu sợ thằng nhỏ về nằm chơi ngủ quên nên rất tự nhiên nàng nhẹ bước lên lầu… Tiếng nước chảy róc rách ở phòng tắm cuối hành lang làm Hiền mới nhận ra anh chàng đang tắm rửa… Tính lại gõ cửa để kêu Nhiên tắm xong qua ăn cơm nhưng khi bước sát tới cửa phòng tắm Hiền mới giật mình khựng lại…
Anh chàng Nhiên đi tắm nhưng lại không đóng kín cửa, giữa cánh cửa và khung cửa còn ở ra một khoàng rất rộng mà nép từ bên ngoài Hiền có thể nhìn thấy rõ gần hết khung cảnh trong phòng tắm mà bên trong Nhiên không hề hay biết…
Rất tự nhiên vì trong thâm tâm, Hiền có một thoáng cho là anh vẫn còn nhỏ như ngày xưa thỉnh thoảng nàng vẫn tắm rửa cho anh nên nàng đưa mắt nhìn vô bên trong… Không nhìn thì thôi, khi đôi mắt nàng đã thấy thì Hiền không còn giữ được vẻ bình thản, tự nhiên nữa…
Nước từ vòi sen vẫn rì rào dội xuống nên gạch, còn Nhiên thì đang đứng dựa vô tường… Một bàn tay của anh đang nắm vuốt trên con cu đã cương cứng, vuốt dọc theo thân nó… Nước miếng trong miệng Hiền chợt khô đi, nàng giật mình không nghĩ ra được con cu của Nhiên rất to và dài như vậy… Hình như còn lớn hơn của ông Ba nữa… Gần năm năm trôi qua, từ trước ngày ông Ba chết, nàng không có được lần nào gẫn gũi thể xác với ai… Nàng cứ tưởng rồi sẽ quên đi chuyện ân ái vì tuổi nàng cũng đã gần 50… Nhưng trưa nay, hình như không phải vậy nữa rồi… Khi nhìn thấy con cu của Nhiên, tự nhiên trong bụng nàng chợt gò cứng lại và thót lên một cơn nóng âm ĩ… nguồn mạch sâu tít bên trong như bị khơi động, nàng có cảm giác ở đó có một dòng nước nhỏ ri rỉ rịn ra… Trong vô thức, Hiền đưa một bàn tay xuống úp lên giữa hai chân nàng bên ngoài lớp vải váy và lớp quần lót, bóp lại thật chặc như muốn ngăn chận cơn bộc phát của thân thể nàng…
Làm như Nhiên biết nàng đang đứng bên ngoài, anh tuột lớp da cho đầu khấc con cu lộ hết ra, từ chỗ nàng đứng tới chỗ Nhiên chỉ chừng khoảng 2 mét nên nàng thấy thật rõ cái đầu thịt tròn căng, đỏ au, bóng lưỡng vì nước… Bất giác Hiền luồn bàn tay xuống dưới gấu váy, mấy ngón tay nàng vách lớp quần lót mỏng đè lên giữa khe thịt mềm đã bắt đầu nhơn nhớt vì dâm thủy rịn ra, mấy ngón tay vừa đè ép vừa vuốt dọc theo khe nước ấm, trơn tuột… Mắt nàng vẫn không rời khỏi con cu cương to, dài một khúc của Nhiên… Hiền chợt rùng mình, nàng thầm nghĩ nếu khúc thịt cứng đó chui vô âm đạo nàng thì cảm giác sẽ ra sao?…
Hiền chợt lắc mạnh đầu như muốn xua đi cái ý nghĩ như tội lỗi, lạ lùng đó… Nàng nghĩ tới ông Ba Nguyên… Không lẽ nàng đã từng ăn nằm với ông hơn hai chục năm trước, bây giờ lại muốn con trai ông sao?… Đằng này Nhiên cũng vẫn kêu nàng là «Mẹ» đó thôi ?… Liệu có được không?… Bàn tay vẫn vuốt mạnh trên gò mu với lớp lông đen mịn, trên khe lồn sũng nước, mà trong đầu nàng nghĩ ngợi lung tung… Nhưng rồi, nàng giật mình, lật đật đưa tay còn lại lên bịt chặc miệng mình để không thốt ra tiếng kêu kinh ngạc, mặt nàng chợt nóng rừng rực vì trong phòng tắm vọng ra thật rõ ràng tiếng rên của Nhiên:
– A… a… sướng quá… mẹ ơi… con sướng… con đang nắc vô lồn mẹ… sướng quá…
Hiền giật mình, nàng lại nghĩ không lẽ thằng Nhiên dám cả gan vừa thủ dâm vừa nghĩ tời đang… đụ Hồng Thủy sao? Trời…
Nhưng không phải… hai chân nàng chợt run lên, bụng nàng quặn lại bởi nàng lại nghe Nhiên rên nữa, anh vừa vuốt mạnh con cu thật nhanh, vừa kêu lên :
– A… con ra… mẹ Hiền ơi… con bắn vô lồn mẹ Hiền đây… a… a… sướng… sướng quá…
Từ đầu cu Nhiên, một tia tinh dịch trắng đục phọt ra, rơi xuống nền phòng tắm, thêm một tia nữa, tia nữa…
Trong bụng Hiền chợt thót lại, nàng như có cảm giác mấy tia tinh dịch đó đang bắn sâu trong âm đạo nàng… Hiền hít nhẹ một hơi thở… Nàng không ngờ Nhiên vừa thủ dâm lại vừa đang nghĩ tới nàng, nó tưởng tượng đang… làm tình với nàng sao ?… Nhiên chợt quay người bước vô dưới làn nước, Hiền vội vàng bước thật nhanh, thật nhẹ quay ra… Nàng không thể nhìn thấy Nhiên đứng ngay giữa khung cửa phòng tắm nhìn theo sau lưng nàng… Thật ra, Nhiên biết Hiền đứng bên ngoài từ lâu, và anh cố tình vừa thủ dâm vừa kêu réo tên nàng…

***​

Khuôn mặt Nhiên tỉnh bơ ngồi ăn cơm đối diện với Hiền, anh tỏ vẻ bình thản làm như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Nhưng Hiền thì không được như vậy. Khuôn mặt nàng đỏ bừng, thỉnh thoảng lại lén nhìn Nhiên thật nhanh… Nhiên chợt lên tiếng :
– Mẹ Hiền…
Nàng giật mình :
– Hả? Chuyện gì con ?
Nhiên nhìn thẳng lên mặt nàng :
– Bữa nay có chuyện gì… con thấy mẹ khác khác sao á…
Khuôn mặt Hiền đỏ thêm chút nữa, nàng vội lắc đầu :
– Đâu có gì đâu con, mẹ bình thường mà… Bộ con thấy mẹ có gì hả?
Nhiên gật đầu, không rời mắt khỏi nàng :
– Con thấy mặt mẹ sao tự nhiên đỏ lên, bộ mẹ bị đau cái gì sao? Có cần con lấy thuốc cho mẹ uống không?…
Nàng lắc đầu :
– Không, mẹ có đau cái gì đâu ? Chắc tại mẹ đứng trong bếp, trời nóng nên mặt mẹ nó vậy á… Con cứ ăn cơm đi, mẹ không sao đâu…
Nhiên gật đầu :
– Dạ… con tưởng mẹ bị đau…
Trong đầu Hiền chợt xuất hiện trở lại hình ảnh rõ nét con cu cứng ngắc của Nhiên, nàng rủa thầm : «Anh làm sao biết tui đau cái gì… cái đồ quỷ của anh làm tui đau con mắt thì có… đồ quỷ con!…»