Những Người Hàng Xóm – Seri Truyện Dài Siêu Phẩm ( Phần 2 END )

CUỐI CÙNG

Khi giật mình tỉnh lại vì cơn lạnh phủ trên hai thân thể trần truồng, ông Ba kéo một tấm mền mỏng đắp cho cả hai, chợt nhớ điều gì, ông hỏi Hồng Thủy :

– Ờ, hồi nãy sao em không rủ chị Ba em cùng lên…

Nàng lắc đầu :

– Em có rủ chị cũng không lên đâu.

Ông thắc mắc :

– Sao vậy? Bộ chị Ba em kỳ này không còn coi anh là chồng nữa hả, hay là kỳ này bả chê anh…

Nàng đưa tay bịt miệng ông :

– Không. Em cấm anh không được nói chị Ba như vậy nghe. Chị Ba đau… anh có biết không?

Ông vụt ngồi dậy, không cần biết khí lạnh đang se se trong phòng :

– Đau? Chị em bị đau cái gì, sao từ bữa về tới giờ về mà không cho anh biết? Chị em em kỳ này chắc coi anh không ra gì rồi…

Hồng Thủy cũng ngồi lên, kéo tấm mền mỏng khoác lên vai ông :

– Không phải đâu anh. Chị Ba đau cái kiểu của phụ nữ lớn tuổi thôi mà…

Nàng rủ rỉ kể cho ông nghe… Trong thời gian ở với Hồng Thủy, sau khi nàng sinh thằng Nguyên con được gẩn ba tháng thì bà Ba bị một cơn choáng phải mời bác sĩ tới nhà khám. Kết quả là bà Ba tới thời kỳ tiền mãn kinh của phụ nữ nên bị máu nóng bốc lên đầu, huyết áp hơi cao, tim bà cũng không ổn lắm… Bác sĩ khuyên bà phải giữ gìn sức khỏe và uống thuốc hàng ngày… Và cũng từ ngày hôm đó, bà Ba hoàn toàn không còn cảm giác ham muốn tình dục nữa. Âm đạo bà không còn tiết ra chất dịch bôi trơn cho việc làm tình, hai bầu vú xinh đẹp căng tràn của bà ngày nào cũng có dấu hiệu lão hóa, trĩu xuống…

Trái tim ông Ba chợt thắt lại, ông có cảm giác mình có lỗi rất nhiều với bà. Sức khỏe của bà đã thay đổi mà tại sao ông không để ý quan tâm. Ngày mai ông phải kề cận bên bà để hỏi han chăm sóc cho bà thôi…

Ông kéo Hồng Thủy nằm xuống, nàng quay lưng lại và nép sát vô bụng ông. Kéo tấm mền mỏng lên đắp cho cả hai. Ông cứ nghĩ là sẽ ôm nàng và ngủ thôi. Nhưng chuyện phản ứng, đụng chạm giữa hai thân thể trần truồng nó không như ông nghĩ! Ôm tấm thân mềm mại, ấm áp thân thuộc trong lòng, mùi hương từ người nàng tỏa ra làm ông không thể ngủ yên được. Đã vậy, Hồng Thủy còn nghịch ngợm, kéo một bàn tay ông ấp trên một bầu vú nàng… Con cu ông không chịu ngủ yên trong tình cảnh này, nó rục rịch ngong ngóc vươn ra, cưng cứng lên ép vô mông nàng… Một bàn tay mịn ấm chợt ôm lấy thân cu đang thay đổi hình dáng vuốt ve, sục sục nhè nhẹ… Ông cười :

– Làm cái gì vậy, vợ?

Giọng nàng nũng nịu :

– Tại anh chớ, cái đồ gì cứng ngắc mà nóng hổi cứ đâm vô mông em… làm sao em nằm yên được!

Chống tay nhổm người lên, ông cúi đầu nhay nhay vành tai nhỏ xinh của nàng :

– Không nằm yên được thì bây giờ em biết mình phải làm gì không?

Nàng mỉm cười, mặt nàng hồng hồng lên :

– Thì làm… cái gì mà anh thích đi…

Ông thở hơi nóng hổi vô tai nàng :

– Chớ em không thích hả?

Nàng ngoái đầu đưa hàm răng trắng xinh cạp cạp trên cằm ông :

– Vợ không thích mà chồng làm sao cho vợ thích mới giỏi…

Ông cười hì hì rồi lật người nằm lên trên mình nàng. Môi ông áp xuống trên đôi môi nàng. Hai tay Hồng Thủy vươn lên ôm siết lấy lưng ông. Họ lại một lần nữa…

***

Một tuần trôi qua thật nhanh, hôm nay đầu tháng Hồng Thủy bắt đầu đi làm trở lại. Tối hôm qua trước khi đưa thằng Nguyên con lại cho bà Ba để nàng và chị em Hồng Thu về nhà, bà chợt giữ tay nàng lại rồi dặn dò đủ thứ, ngoài chuyện chăm sóc cho thằng Nguyên con, bà lại còn dặn nàng nhớ để ý chăm sóc cho cả ông Ba nữa, rồi cả chuyện nhà cửa nữa… Tự nhiên, lưng nàng ớn lạnh, nghe bà Ba dặn dò nàng linh cảm có chuyện gì đó không hay sẽ xảy ra, nhưng nàng không dám nói với bà…

Và cái linh cảm của nàng đã không sai!

Khi bước vô nhà bà Ba, nàng ngờ ngợ sao nhà rất vắng, không nghe tiếng bà Ba nựng nịu, cười nói với thằng Nguyên con như mọi ngày. Bước chân vô tới cửa phòng bà và thằng Nguyên con ở, cảnh tượng vừa nhìn thấy làm nàng hét thất thanh :

– Trời ơi! Chị ơi… Anh Ba ơi… chị Ba bị làm sao nè…

Nàng ào tới quỳ xuống đất, ôm đầu bà Ba lên, vừa vỗ vỗ má bà, nàng vừa khóc nấc :

– Chị ơi… chị ơi… dậy đi chị ơi… trời ơi… chị bị làm sao vậy nè…

Bà Ba mắt vẫn nhắm nghiền, nằm im trong lòng Hồng Thủy… Ông Ba đang tắm rửa trên lầu, trên mình vẫn còn mặc cái áo thun và quần xà lỏn như mọi khi ào vô :

– Chị Ba bị làm sao? Thủy, Thủy… chị bị làm sao?…

Hồng Thủy trả lời trong tiếng nấc :

– Em… em không biết… em tính vô thăm con như mấy bữa… Bữa nay em đi làm, tính vô thăm con rồi đi… Ai ngờ vô thì em thấy chị nằm dưới đất từ hồi nào… Anh ơi… chị bị làm sao… thì sao em sống được… Chị ơi!…

Ông Ba dù sao cũng còn tỉnh táo hơn, ông cúi xuống lắng nghe hơi thở bà, thấy bà vẫn còn thở nhẹ và tim vẫn còn đập dù rất yếu, ông đứng dậy chạy vội lên lầu gọi xe cấp cứu và mặc quần áo dài vô…

15 phút sau, còi hụ xe cấp cứu vang khắp cái xóm nhỏ. Xe vừa dừng, mấy bóng áo trắng có cầm theo một chiếc băng ca bước nhanh vô nhà ông Ba. Nghe tiếng còi hụ xôn xao, cả xóm chạy ra và ùa vô nhà ông…

Lúc này bà Ba đã được ông Ba và Hồng Thủy đỡ lên giường. Bà vẫn chưa tỉnh lại. Hai người bác sĩ đang đứng bên bà làm những thủ thuật cấp cứu trong thinh lặng. Không khí trong nhà như đặc quánh lại, một sự yên lặng vô cùng đáng sợ bao phủ khắp ngôi nhà và tất cả những người đang hiện diện… Chỉ có một mình ông Ba được ở trong phòng. Hồng Thủy đã được dìu ra ngoài với Hiểu Dung, Hiền và mấy cô gái nhỏ vây quanh. Nàng vẫn cứ khóc nấc cho dù nhưng người chung quanh an ủi vỗ về nàng. Thấy mẹ khóc tức tửi, Hồng Thu và Hồng Thanh cũng mủi lòng khóc theo mẹ, cho dù các cô vẫn chưa ý thức được rõ ràng chuyện gì đang xảy ra…

Cả tiếng đồng hồ sau, ông Ba cùng một người bác sĩ đi ra ngoài. Mặt ông lộ rõ vẻ thất thần, nước mắt chảy dài trên mặt ông… Vị bác sĩ đứng trước mọi người, giọng ông khẽ khàng nhưng mọi người nghe rất rõ ràng :

– Bà bị đột quỵ, nhồi máu não rất nặng. Hiện giờ máu đã tràn ra gần kín não. Khả năng cứu bà chỉ là Một phần Trăm. Nhưng hiện giờ do tình trạng nguy cấp của bà chúng tôi không dám chở bà đi, sợ bà nằm trên xe sẽ bị ảnh hưởng khi chuyển dịch. Chúng tôi đã chích cho bà thuốc trợ sức, trợ tim mạnh nhất mà chúng tôi có được, hy vọng bà sẽ tỉnh lại sớm. Còn sau đó mọi chuyện ra sao, chúng tôi chưa dám nói…

Ông bác sĩ vừa nói tới đây thì có tiếng gõ cửa từ phía phòng bà Ba vang lên, người bác sĩ trong phòng ra hiệu với ông bác sĩ ngoài này. Bước vô phòng vài phút, ông quay ra :

– Mọi người có thể vô với bà… tình hình bà rất nguy hiểm, bà có thể đi bất cứ lúc nào…

Mọi người ùa nhau chen vô phòng bà Ba. Bà đã mở mắt ra nhưng không thể nói được nữa! Nước mắt bà chảy dài hai bên khóe mắt thấm xuống gối… Rất khó nhọc bà quay đầu nhìn quanh rồi dừng lại ở ông Ba, ông bước tới quỳ xuống bên cạnh bà, hai tay ông nắm chặc tay bà đưa lên môi, nước mắt ông tràn ra, ông không nói được lời nào… Đôi mắt sáng rực tinh anh đượm đầy nét vui vẻ của bà giờ đã mất đi vẻ linh hoạt ngày thường, bà cố nhìn nữa, rồi bà dừng lại với Hồng Thủy, bà nháy nháy mắt ra hiệu cho nàng. Nàng bước ào tới rồi quỳ xuống bên cạnh ông bật khóc nức nở… Thật khó nhọc nhưng bà Ba vẫn cố gắng rút bàn tay ra khỏi tay ông Ba đang cầm, bà với tới cầm bàn tay Hồng Thủy rồi bà đặt tay nàng vào bàn tay ông, bà nhìn cả hai người, đầu bà gật gật… Hồng Thủy khóc nức lên. Cả nàng và ông Ba đều hiểu bà muốn gì… Đôi môi đỏ rực như bôi máu của bà mấp máy nửa như muốn nói nửa như muốn cười… Bà cố cử động mái đầu nhìn quanh một lượt. Hai chị em Như Yến – Như Oanh đang đứng sát tường cạnh Hiểu Dung đang bồng thằng Nguyên con rồi tới thằng Chương. Cô giáo Hiền đứng giữa và ôm hai chị em Hồng Thu – Hồng Thanh cũng đang khóc nức nở vì tình yêu thương của hai cô dành cho bà lâu nay… Hai vị bác sĩ đứng thụt lùi ra phía sau nhường chỗ cho mọi người…

Môi bà Ba lại mấp máy. Nước mắt lại trào ra khỏi đôi mắt đang dại dần đi của bà. Bà nhắm mắt lại như ngủ. Bàn tay đang cầm tay Hồng Thủy bỗng lơi ra rồi rơi xuống nệm giường… Như sực tỉnh, ông Ba bật khóc, kêu to :

– Huyền ơi!…

Ông ôm lấy khuôn mặt bà và khóc ngon lành như một đứa trẻ. Hồng Thủy lay lay bàn tay bà :

– Chị ơi… chị ơi… đừng đi chị ơi…

Nàng cũng bật khóc trong đau đớn… Nàng chưa làm gì cho bà để đáp lại một chút xíu thôi với những gì bà đã dành cho nàng, nhưng giờ thì bà không cần nữa rồi!

Một người bác sĩ bước tới, đặt máy đo huyết áp và áp ống nghe lên ngực bà… Rất lâu sau, ông thở một hơi dài, gỡ máy, lấy ống nghe lên, nhìn vị bác sĩ còn lại lắc đầu…

***

Ba tháng sau.

Giỗ một trăm ngày bà Ba.

Hồng Thủy chính thức dọn qua ở chung với ông Ba theo ý nguyện của bà Ba. Cho dù ngay sau khi bà Ba mất, nàng đã phải ở thường xuyên ở nhà ông để chăm sóc thằng Nguyên con. Hai chị em Hồng Thu – Hồng Thanh vẫn ở bên nhà. Cả nàng và ông Ba đều không thể biết được ý định của bà Ba là sẽ tìm dịp để nói cho chị em Hồng Thu biết thằng Nguyên là em trai của hai cô… Yêu quý và kính trọng bà Ba, nàng không cho phép bất cứ ai gọi nàng là “bà Ba”. Nàng yêu cầu cứ gọi nàng là Thủy như trước giờ…

Cuộc sống trong cái xóm nhỏ vẫn bình lặng trôi đi như chưa hề xảy ra chuyện gì… Nhưng Hồng Thủy từ từ cũng đã phát hiện bằng trực giác và linh cảm của một người phụ nữ thông minh có óc quan sát. Nàng đã biết được lờ mờ mối quan hệ giữa ông Ba với Hiểu Dung và cô giáo Hiền. Nhưng sống với bà Ba nhiều ngày, nàng cũng đã học được cái tính bao dung, rộng lượng của bà nên nàng cứ coi như không có gì… Nếu ông Ba còn có sức mà “cưng” những người phụ nữ xinh đẹp đó thì nàng cũng không phản đối, miễn ông đừng quên “cưng” nàng là được…

***

Năm năm sau đó nữa…

Một cuộc trùng phùng hội ngộ như đã được tạo hóa sắp đặt.

Sống ở hai thành phố khác nhau trên cùng một đất nước xa xôi, nhưng ông Ba vẫn hiện diện bên cạnh họ khi có những cô gái nhỏ xíu quấn quýt mỗi ngày bên họ…

Sau ngày rời ông, Tiểu Anh trở về nước ngoài và có bầu. Gia đình nàng cũng muốn biết cha đứa bé là ai nhưng cô không hề cho biết. Cô là người đã trưởng thành nên họ cũng tôn trọng sự riêng tư của cô và cũng sẵn sàng cưu mang cô đến khi cô sinh ra một cô bé gái xinh xắn, mạnh khỏe… Cô đi làm và tự nuôi con cho đến khi cô đem con trở về nước một lần nữa…

Ở cách xa Tiểu Anh hơn một ngàn cây số. Khi phát hiện Phương Thảo có bầu, Minh Phương rất bực tức và gạn hỏi nhưng cô một mực không nói gì về tác giả của cái bầu đó… Còn ông bà ngoại và cậu cô thì rất yêu thương cô nên la ngược lại Minh Phương. Anh nàng phải kêu nàng ra ngoài nói chuyện riêng thì nàng mới giật mình nghĩ lại. Vì chính ngày xưa, nàng cũng đã rất gan lì để một mình sinh ra và nuôi lớn Phương Thảo, bây giờ nàng không có lý do gì để gây khó khăn cho cô… Khi Phương Thảo sinh ra một cô công chúa trắng trẻo xinh xắn hay cười thì nàng mừng như bắt được vàng, cưng chìu cháu ngoại hết mực… Khi Phương Thảo đi học thì chính nàng là người dành phần chăm sóc cháu ngoại không cho ông cậu cũng như ông bà cố đụng con bé chắt xinh đẹp này… Đến khi Phương Thảo ra trường và có việc làm thì Minh Phương cũng được một người đàn ông góa vợ là bạn của anh nàng gặp gỡ và nàng cũng quyết định lấy ông ta. Phương Thảo vẫn ở cùng ông bà ngoại…

Năm nay tự nhiên cô cũng nảy ra ý định đưa con gái mình quay về thăm lại cái xóm nhỏ đã để lại cho cô biết bao điều đáng nhớ và có cả một thiên thần bé nhỏ…

***

Tiểu Anh và Phương Thảo trở về trên cùng một chuyến bay nhưng lại không ngờ mình sẽ về chung một ngôi nhà. Hai chiếc taxi cùng lúc dừng lại trước cổng nhà ông Ba. Hai người mẹ trẻ dắt hai cô con gái nhỏ xinh nhìn nhau thật lâu, người mẹ này nhìn đứa trẻ của người mẹ kia và cùng bật cười khi phát hiện ra rằng hai cô bé nhỏ có những nét vô cùng giống nhau… Họ cùng ôm chầm lấy nhau trong niềm cảm thông đến vô cùng. Vì Tiểu Anh nhận ra người mẹ trẻ đối diện chính là cô nhỏ hàng xóm của ông Ba năm nào. Còn Phương Thảo cũng kịp nhận ra người mẹ trước mặt lớn hơn cô vài tuổi chính là người đã dẫn ông Ba đi chơi mất biệt suốt mấy ngày năm đó…

Khi hai người mẹ trẻ nắm tay nhau đi sau hai cô bé tung tăng chạy vô nhà ông Ba thì chính Hồng Thủy là người phát hiện ra chuyện kỳ lạ này. Nàng đã đoán biết mọi chuyện cho dù suốt từng đó năm, ông Ba không hề biết gì để nói với nàng…

Ông Ba ngồi khóc ròng và tự trách mình vô tâm khi chừng đó năm ông không hề biết mình có được hai cô công chúa xinh đẹp như vậy. Hồng Thủy thì cứ nhìn ông mỉm cười, và trong đầu nàng có một ý nghĩ y như bà Ba ngày trước : “Ừ, thì chồng mình vẫn còn đẹp trai phong độ nên phụ nữ mới yêu được chớ…!”

***

Giỗ năm năm của bà Ba.

Hồng Thủy đứng trước bàn thờ bà trong bộ áo dài màu tím nhạt ôm gọn thân hình đã hơi sồ ra của nàng. Bên cạnh nàng, thằng Nguyên con hai tay nắm tay hai cô em gái xinh đẹp dễ thương như hai thiên thần. Cũng lạ, lần đầu tiên được quây quần bên nhau, thằng Nguyên con như đã biết hai cô bé nhỏ là em mình nên đi đâu nó cũng dắt hai đứa đi theo, bày trò chơi với em và rất chìu chuộng hai đưa em gái. Bây giờ nó cũng đứng trước bàn thờ bà Ba nắm tay hai cô em và dáng vẻ nó giống như sẵn sàng dắt em nó đương đầu với cuộc đời…

Ông Ba bùi ngùi đứng sau lưng Hồng Thủy, mọi người nói ông đứng với nàng nhưng ông như cảm thấy mình có lỗi nên dứt khoát không chịu. Mà thiệt, ông cảm thấy không được hoàn thiện với Hồng Thủy. Ông quá đa tình nên tình yêu của ông dành cho nàng không được trọn vẹn, cứ nghĩ như vậy nên ông mặc cảm trước nàng. Cho dù rất nhiều lần nàng khẳng định với ông, nàng chẳng nghĩ gì nhiều về chuyện ông có những người phụ nữ khác nữa. Nàng nói với ông, nàng luôn cảm ơn bà Ba, vì nếu bà Ba không bao dung, nhân hậu với nàng thì làm sao nàng có được hạnh phúc như bây giờ với ông. Và nàng muốn mình cũng phải sống như bà Ba, miễn sao ông vẫn thật tâm yêu thương nàng là đủ!

Vì vậy nên trước bàn thờ bà Ba hôm nay, phía sau lưng ông Ba cũng có bốn tà áo dài khác. Mỗi màu áo dài khác nhau, nhưng đều rất đẹp, không sặc sỡ, phù hợp với sự thành kính, nghiêm trang trước bàn thờ bà Ba và cũng làm tôn thêm vẻ đẹp vốn đã có sẵn của những người phụ nữ này… Cô giáo Hiền bên cạnh Hiểu Dung, Tiểu Anh nắm chặc tay Phương Thảo…

Chị em Hồng Thu – Hồng Thanh và thằng Chương không có mặt vì đi học đại học từ xa không về được. Chị em Như Yến – Như Oanh đã ra trường và trở về quê…

Ba nén nhang tỏa những sợi khói thơm thơm ngoằn ngoèo bay lên trong tay Hồng Thủy, nàng cất tiếng khấn vái trước bàn thờ bà Ba nhưng cũng như một lời khẳng định với mọi người hiện diện :

– Chị ơi… Năm năm rồi từ ngày chị đột ngột bỏ mọi người lại ra đi. Hôm nay là ngày tưởng nhớ chị, em cảm ơn chị về mọi điều chị đã làm cho em, cho anh Ba và tất cả mọi người. Hôm nay chị không chỉ có một thằng con trai, mà chị còn là mẹ của hai cô gái bé bỏng xinh đẹp, là con của anh Ba nữa… Em được chị chọn để làm vợ của anh Ba, nhưng hôm nay em xin phép chị cũng chấp nhận để em được nhận những người này, vốn đã có một chút quan hệ thân thiết với anh để làm người trong một nhà, làm chị em với em… Là Hiểu Dung, là Hiền, là Tiểu Anh, là Phương Thảo. Xin chị chứng giám và phù hộ cho mọi người trong gia đình luôn được mạnh khỏe, bình an…

Hồng Thủy cúi lạy trước di ảnh bà Ba, mọi người cúi lạy theo. Từng người cùng thắp nhang rồi cắm lên bát nhang trên bàn thờ bà… Khi Phương Thảo là người cuối cùng cắm nhang xong, lui xuống thì… những cây nhang trong bát nhang vụt cháy thành ngọn lửa, lờ mờ sau đốm lửa đó và khói nhang, ánh mắt bà Ba trong bức di ảnh như ánh lên vẻ tinh anh, sáng rỡ và có một nụ cười ẩn trong đôi mắt…

***

Căn nhà của Hồng Thủy trước giờ vẫn để cho chị em Hồng Thu ở. Sau khi hai chị em vô đại học thì để trống nhưng vẫn rất sạch sẽ, sáng sủa, do mỗi ngày Hồng Thủy và ông Ba đều qua dọn dẹp, lau chùi. Thời gian này căn nhà trở thành «tổ ấm» cho ông Ba và những người phụ nữ trong trái tim ông. Ông đã nhiều tuổi nên họ cũng không đòi hỏi nhiều ở ông trong chuyện ân ái… Dù sao thì Hồng Thủy và Hiểu Dung cũng đã hơn bốn mươi tuổi rồi, nhu cầu của họ không nhiều như trước, họ thích chơi với ba đứa trẻ con hơn… Họ chỉ muốn yêu thương và được yêu thương, với họ vậy là đủ !

Cô giáo Hiền thì có gần gũi ông nhiều hơn nhưng cô không dám sinh cho ông đứa con nào vì sợ ông phải suy nghĩ chuyện «cha già, con mọn»… Và cô cũng quyết định ở vậy với con gái và yêu thương ông mỗi ngày là được rồi, cô không muốn gì hơn…

Chỉ có tối nay, trên chiếc giường rộng trong nhà Hồng Thủy. Tiểu Anh và Phương Thảo nằm cùng ông Ba… Ba thân hình đều trần truồng lõa lồ bên nhau… Hai tay dang qua hai bên cho hai cô gái gối đầu, ông Ba bỗng bật cười :

– Nè, bây giờ con gái của hai đứa kêu ông Ba này là «Ba», còn hai đứa vẫn cứ kêu «ổng» là «Chú» thì hiểu làm sao đây ?…

Cả hai thân hình trần truồng đều chồm lên :

– Thôi kệ đi, như chú nói kêu cái gì không quan trọng, miễn sao trong lòng mình hiểu là được rồi mà…

– Mà cũng phải tập đổi cách xưng hô thôi… mai mốt mấy đứa nhỏ lớn lên nó lại thắc mắc… phải không chú «anh»… «anh» chú…

Tiếng cười khúc khích vang lên. Ông Ba bắt đầu những nụ hôn trên hai đôi môi tưởng như không còn bao giờ được gặp lại. Hai bàn tay ông lại chu du trên khắp hai thân thể vẫn cứ láng mịn, ấm nóng như ngày nào… Hai bầu vú căng mềm với những núm vú cứng tròn quyến dụ đôi môi ông… Hai vòm mu căng với mảnh lông đen mềm mượt như nhung, dâm thủy đã tràn trề với sự khao khát nôn nao chờ đợi khúc gân thịt to cứng đi vô và mài dũa trong âm đạo đã lâu rồi như bị lãng quên…

Trong đêm tối, tiếng thở dồn, tiếng rên rĩ sảng khoái, tiếng da thịt chạm nhau, tiếng dâm dịch «nhép… nhép…» vang rõ trong căn phòng…

…………

– Chị ơi… chị ơi… em sướng… chú đụ em… sướng quá… chú ơi… con sướng… em… sướng… ô… a… xong… em… xong… chú ơi… chị ơi… chồng ơi… a… ưm…

…………

– Thảo ơi… chị đụ… thấy không… chị đang… đụ chú… đang đụ.. chồng của tụi mình… sướng lắm… con cu chú cứng… to lắm… con sướng…

– Thôi… con mỏi rồi… con nằm xuống đây… chú đụ con đi… đụ con nghe… bắn vô lồn con… ui… a… đúng rồi… đụng chỗ đó… ui… a… sướng quá đi… bắn đi chú… bắn đi… chồng ơi… a… a…

……………………………………………………….

– HẾT –