Những Người Bạn Vợ – Seri Truyện Dài Cực Hay ( Update Chap 65 )

Chap 40: Cá Lăng Việt Trì

Đêm cuối trước khi lên đường xử lý việc của bố vợ, Thìn thao thức trong khi Thanh Dương đã say giấc ngủ. Bao giờ cũng vậy, quá 10h là Thanh Dương díu cả mắt, có cố cũng chỉ tới 10h rưỡi là ngủ, do vậy bao năm giao thừa hai vợ chồng cũng hầu như chưa đi chơi cùng nhau. Có cố lắm, Thanh Dương sẽ ngủ sớm và dậy độ 1 tiếng quanh khoảng giờ giao niên của một năm rồi lại ngủ tới tận trưa hôm sau.

Ting ting…

Tiếng mesenger kêu lên, Thìn bật điện thoại lên, chuyển chế độ im lặng tránh đánh thức vợ.

– Anh ơi, anh biết chỗ ăn lẩu hải sản ngon mà rẻ trong thành phố không ?

– Anh không biết, em search xem ?

Sau khi type đúng mật mã, Thìn nhẹ nhàng ra ngoài phòng khách, cẩn thận vẫn là hơn. Anh chưa sẵn sàng với việc Thanh Dương biết anh có mối quan hệ bên ngoài dù cô vẫn ủng hộ, nhất lại là bạn thân của mình.

– Em nhớ anh !

– Nhớ thế nào ?

– Nhiều lắm, không tả nổi. Nay chồng em về !

– Thế không nói chuyện hay chơi với chồng đi à ?

– Nói gì, đi ăn được bữa thì kêu sao chọn quán đắt thế này nọ. Xong về được lúc đè em ra .

– Sướng thế còn gì ?

– Sướng gì, chẳng thấy gì luôn, chẳng dạo đầu, bóp vú em chán chê rồi hùng hục nhét vào được chục phút rồi lăn quay ra ngủ.

– Èo …

– Đang ngáy khò khò đây này, em còn chưa kịp có cảm giác thì đã xong rồi.

– Thế em phải dạy chồng chứ ! Hi hi

– Dạy kiểu gì, em cứ động nói là tự ái rồi bảo em dâm này nọ. Lâu rồi chả thèm nói gì nữa.

– Thì em dâm thật còn gì ? Chồng em có nói sai đâu !

– Em chỉ dâm với anh thôi nhé ?

– Thật ?

– Lại còn nói vậy, không sợ người ta buồn à ?

– Anh đùa mà , xin lỗi em yêu !

– Yêu thật không ?

– Thật chứ !

– Nãy chồng em làm em cứ tưởng tượng ra anh để có cảm xúc mới xong được đó.

– Tưởng tượng thế nào ?

– Tưởng tượng anh đang làm tình với em !

– Làm như thế nào ?

– Anh liếm lồn em , chọc lưỡi vào lồn em

– Gì nữa ?

– Em bú cặc anh , mút cặc anh thật ngon lành.

– Rồi sau đó ?

– Sau đó anh địt vào lồn em, địt sưng lồn em, bắn tinh ngập lồn em luôn.

– Èo….

– Èo cái gì, người ta thèm mình lắm đây này, chả biết bao giờ gặp ý.

– Anh đi có việc độ chục ngày, xong về gặp nhé !

– Đi đâu lâu thế, cái lồn của em nhớ cặc anh chết mất đó.

– Thôi nào, công việc quan trọng. Mai sẽ có người liên hệ em về công việc anh nói nhé.

– Dạ anh !

– Được rồi ngủ đi, cẩn thận không chồng biết lại to chuyện

– Ôi dào, ngủ như lợn rồi. Thế anh yêu đi ngủ nhé ! Yêu anh.

Thìn đứng dậy định trở lại phòng ngủ, anh chợt quay sang nhìn cửa phòng tắm chung. Lại nhìn về phía cánh cửa đã đóng chặt của phòng Thùy Dung. Lắc nhẹ cái đầu, anh đi thẳng vào phòng, nằm xuống cạnh Thanh Dương và thiếp đi.

Bị đánh thức bởi vài tiếng lạch cạch và tiếng nói cười loáng thoáng. Thìn thức dậy, anh nhanh chóng làm vệ sinh rồi ra phòng khách. Thùy Dung và Thanh Dương đang cùng dọn bữa sáng ra ngoài. Khác với Thanh Dương thích mặc đồ ngủ, Thùy Dung lúc nào cũng thích mặc quần vải hoặc bò ngắn khoe ra đôi chân nhỏ nhắn trắng trẻo của mình. Vì ngực có vẻ rất bé nên ở nhà cô chẳng bao giờ mặc áo ngực, tuy thế nhưng rất khó có thể thấy được hai đầu vú vì áo phông đã là quá rộng để chúng có thể xuất hiện ra ngoài.

Ba người nhanh chóng ăn sáng, hai chị em thì nói đủ chuyện trên đời, chuyện công việc, chuyện ở cơ quan, ở trường học…. Thìn không tham gia vào câu chuyện, chỉ cắm cúi ăn, thi thoảng len lén nhìn trộm khuôn mặt của Thùy Dung. Cô ngồi đối diện chị mình, chéo góc ngồi của anh, khuôn mặt tròn tròn và ánh mắt thông minh, đôi môi dày hơn của chị nhưng vừa phải, thi thoảng cái lưỡi xinh xắn thò ra nhẹ nhàng liếm môi lau đi những vệt thức ăn. Cái cổ cao và thanh thanh , cái trán dô ra thể hiện tính cách nghịch ngợm của mình. Thìn như lần đầu tiên nhìn thấy cô gái mình yêu vậy, anh ngẩn ngơ ăn trong vô thức và tự hỏi tại sao lại như thế ? Chẳng phải anh yêu Thanh Dương nhiều hay sao ? Tại sao giờ mỗi khi nhìn thấy Thùy Dung, trong lòng anh chỉ nghĩ tới cô ?

– Anh lo lắng về chuyến công tác à ? _ Thanh Dương thấy ánh mắt ngơ ngơ của Thìn thì gặng hỏi

– Không có gì, anh đang nghĩ vài việc thôi.

– Anh đi cẩn thận nhé, cái gì khó quá thì không cần cố anh ạ ! _ Thanh Dương bóng gió, cô sợ việc này ít nhiều có nguy hiểm.

– Ukm, anh biết rồi. Hai chị em dọn dẹp nhé anh cũng chuẩn bị đi đây.

– Dạ, anh đi mạnh giỏi !

Thanh Dương cũng đứng dậy theo Thìn, không ngại ngùng đặt một nụ hôn nhẹ lên môi anh chúc may mắn. Thùy Dung thì cười khúc khích

– Gớm, hai ông bà tình cảm quá, đi công tác mấy ngày mà làm như đi đánh trận.

– Tôi đánh cô thì có _ Thìn quay sang nói, như là tìm cớ để được nói chuyện với Thùy Dung.

– Đố ! Không mang quà về cho em là ăn đấm đấy _ Thùy Dung dứ dứ cú đấm về phía Thìn.

– Thách 10 lần cả cô với Dũng nhé !

– Không biết đâu, đi phải có quà cho người ta đấy !

Trêu ghẹo vài câu với em vợ , Thìn nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Anh nhanh chóng xách túi đồ chuẩn bị từ hôm qua , chào vợ lần nữa rồi ra khỏi nhà. Phía dưới, một chiếc limousine 12 chỗ đã chờ sẵn. Thìn lên xe ngồi ngay sau người lái, trên xe Tam Sắc và một số giáo chúng đã chờ sẵn. Ra hiệu không cần chào hỏi tránh có người nghe thấy, Thìn bắt đầu bàn bạc công việc khi xe lăn bánh.

………..

– Theo bố chúng ta cứ ngồi chờ thế này hay sao ? _ Một thanh niên cao lớn , hơi có chút mập mạp, mặt mày lo lắng cất tiếng hỏi.

Hắn là Đức Việt, con trai của Đức Toàn, bố hắn là người đã đứng ra đút lót và nhờ vả để công ty của hắn nhận thầu việc xây dựng các hạng mục trong vụ rắc rối bố vợ của Thìn đang vướng phải. Từ 2 ngày trước, khi nhận được bức tối hậu thư từ một tổ chức bí ẩn hắn đã ăn ngủ không yên. Hai cha con vẫn tranh cãi , hắn thì muốn trốn đi, thu gom lại toàn bộ tiền trong tài khoản nhà hắn. Bố hắn thì không chịu cuối cùng vẫn là ở lại vì quyền đa phần về tài sản nhà hắn là trong tay bố hắn. Công ty hắn làm tổng giám đốc cũng chỉ là chức danh và để làm việc, còn người thực sự đứng tên sở hữu là bố hắn.

– Ta nói rồi, ta đoán đây không phải là tổ chức bình thường mà chúng ta có thể gây sự đâu. Hơn nữa lại không có ác ý, có vẻ như trong những người liên quan vụ đấu thầu này, có ai đó có thế lực khổng lồ phía sau mà ta không biết.

– Chỉ là mấy thằng ranh đầu đường xó chợ thôi mà bố, con đã triệu tập hơn chục anh em có cả hàng nóng rồi. Chúng nó giở trò gì mình cũng không sợ.

– Sao mãi mày không học được đức tính biết trước biết sau hả Việt ? vì mày tao đã phải đứng ra nhờ vả quan hệ, đút lót để mày được nhận thầu. Tao đã dặn mày làm thì cho nó khéo, ăn bớt cũng phải biết điểm dừng. Giờ lòi hết cả cọc sắt với xi măng ra như thế thì ai cứu được nhà mình đây ?

– Chính bố là người gợi ý còn gì, nếu còn không mau trốn đi, tuần sau phanh phui ra cả thì đi tù cả nút đấy bố ạ.

– Muốn đi thì cũng phải gặp cuộc gặp hôm nay xem thế nào đã !

– Bố lo gì mấy thằng xã hội đen đó, nếu thích để con xử đẹp.

– Nếu là xã hội đen thì tao đã rút hết tiền cùng cả nhà trốn đi rồi. Nhưng kẻ tới đây thông báo, mày không cảm nhận được đây là một thế lực rất khác biệt à ? nếu vậy kẻ đứng đằng sau là ai, nếu là những tổ chức tao suy đoán thì có trốn lên mặt trăng cũng không thoát đâu con ạ !

– Là sao ?

Hít rồi phả một hơi xì gà đầy khói. Ông Toàn trầm tư.

– Khi tao lên được cái chức này thì việc được gặp gỡ với nhiều cán bộ chính phủ không có gì khó khăn. Có một lần ngồi với vài thứ trưởng bộ trưởng trong một cuộc giao lưu, tao có nghe vài câu trao đổi, rằng ở đất Đại Việt này có những tổ chức bí ẩn nằm ngoài sự kiểm soát của chính phủ. Tuy ít người nhưng đều là những tổ chức hùng mạnh, trong đó có những tổ chức chuyên đi giải quyết những việc đen tối mà chính phủ không muốn nhúng tay vào. Như là truy sát một kẻ bán nước, giết đi một thằng tham nhũng chạy ra nước ngoài.

– Vậy, những vụ chết ở nước ngoài rồi bệnh tật, tai nạn…

– Đúng, đều là do các tổ chức đó ra tay.

– Nếu vậy, bố con mình…._ Tên Đức Toàn vốn rất nhát chết, là một doanh nhân tham lam nhưng không phải không có đầu óc. Chỉ có điều thường hắn tham quá nên lú lẫn cả đầu.

– Nên tao mới bảo cứ gặp 1 lần xem thế nào đã. Nếu không thấy nguy hiểm cả nhà mình sẽ trốn đi, vẫn còn đủ thời gian.

– Được , con theo bố !

Tên Đức Toàn ngồi lại ghế làm việc, kéo trong ngăn kéo ra một khẩu súng lục mà hắn mới học được cách sử dụng hôm qua. Gạt cần an toàn và đặt trên mặt bàn, che lên trên nó một tập giấy mỏng.

– Ha ha ! Ít ra bố con ngươi còn có lương tri, không đến nỗi sợ quá hay tự phụ quá mà bỏ trốn !!!

Tiếng nói phát ra từ sau cánh cửa chính, Đức Toàn lập tức cầm lại khẩu súng trong tư thế sẵn sàng bóp cò. Cánh cửa được khóa trái rõ ràng, vậy mà như là đã mở sẵn, từ từ mở ra. Một nam nhân không cao lắm mặc một y phục trắng hoàn toàn che kín mặt bước vào. Đằng sau còn hai người nữa cũng như vậy nhưng cao lớn hơn hẳn.

– Các hạ là ai ? _ Đức Toàn lên tiếng.

– Là người tới cứu bố con ông và cả một đống những tên sâu mọt khác !

– Làm sao ngươi vượt qua được bọn bảo vệ ? _ Đức Việt thắc mắc.

– Có thêm 100 tên bảo vệ cũng không cản được ta. Bọn chúng chưa nhìn thấy ta đã ngủ hết rồi.

Giọng nói khè khè , trầm trầm như vọng từ một thế giới khác, thế giới âm u và tràn đầy sát khí khiến Đức Việt run lên, hơn chục tên hắn thuê là dạng đâm thuê chém mướn sẵn sàng giết người vì tiền. Tất nhiên hắn không có ý sẽ giết người tới đây nhưng cũng để yên tâm hơn và có biến gì còn ứng phó được. Ai ngờ hơn chục tên xoen xoét cái mồm không sợ trời đất kia lại để người ta nhẹ nhàng lên tận đây đường đường chính chính. Nếu là tới để giết bố con hắn thì….

Người mặc y phục áo trắng cũng chính là Thìn bước vào phòng, đảo mắt nhìn qua căn phòng, tự chọn cho mình một cái ghế bành, kéo tới và ngồi xuống đối diện xa xa với Đức Toàn.

– Ta không muốn vòng vo. Nói tóm lại, toàn bộ vụ thầu và xây dựng rút ruột công trình của cha con ngươi đã nằm trên bờ vực bị phát giác. Tất nhiên các ngươi thừa hiểu sau đó sẽ là truy tố và tù tội. Nếu trong trường hợp khác, các ngươi có thể ôm tiền bỏ chạy. May thì trốn được cả đời, không may thì sẽ bị người ta bắt lại, giết chết .

– Thú thực, bình thường mà nói, các ngươi có rút tiền của chính phủ bao nhiêu, sống chết thế nào ta chẳng quan tâm, mặc dù tiền đó từ dân mà ra nhưng bản thân ta không đóng thuế nên ta không cần để ý. Nhưng vì trong số các nhân vật liên quan tới vụ việc này lại có người ta được ủy nhiệm giúp đỡ. Do vậy, một người đứng đầu tổ chức bí ẩn lớn nhất Đại Việt như cha con ngươi vừa nói chuyện là ta lại phải đích thân tham gia giải quyết chuyện này. Âu cũng coi như là may mắn của tất cả các ngươi.

– Vào tình thế lúc này các ngươi đã ở lại sau khi nhận được tối hậu thư từ ta. Coi như bước đầu hợp tác thuận lợi. Vậy ta ra một đề nghị thế này liệu các ngươi có đồng ý ?

……………….

– Trả lại 80% số tiền và hoàn toàn thoát tội ?

Bảy tám người đàn ông trong căn phòng lớn của một nhà hàng tại Việt Trì đứng cả dậy, tiếng trò chuyện trao đổi liên tục vang lên. Trong đó có ông Trung – bố vợ của Thìn.

Trong căn phòng lúc này gồm đủ 18 người, trừ chiếc ghế ở chính giữa bàn họp lớn nhất để trống thì không thiếu một ai trong vụ việc ăn đút lót tham gia đấu thầu các hạng mục của thành phố. Bố con Đức Toàn, Đức Việt thậm chí là người tới sớm nhất , cũng là người vừa đưa ra đề nghị đối với tất cả 16 người được ăn tiền mà thông qua vụ đấu thầu chỉ định kia.

– Bố con chúng tôi còn phải đưa ra 100% số tiền đã thu lợi được kìa.

– Mẹ kiếp, bố con ông ăn tiền cả nghìn tỷ , cho chúng tôi mấy miếng xương giờ đến lúc sống chết lại đòi lại tiền là thế nào. Ai đảm bảo các người trả lại hết số tiền ăn cắp được.

– Tất cả bình tĩnh

Ông Trung , bố vợ Thìn xua 2 tay về phía trước lên tiếng, trong số những người ở căn phòng này, ông có thể nói cũng là người có tiếng nói nhất nhì. Bầu không khí ở đây tuy căng thẳng, lộn xộn nhưng không đến nỗi không có nguyên tắc. Những người có mặt đều là quan chức các cấp ở thành phố này nên đều biết mặt và có sự tôn trọng lẫn nhau. Cho dù việc tham gia cuộc họp này đã phơi bày bộ mặt của từng người. Nhưng so với cái án tù 20 30 năm nếu mọi chuyện vỡ lở thì không phải là điều cần bận tâm. Tất cả bọn họ lúc này đều muốn moi ruột hai cha con nhà Đức Toàn và nhất là thằng con. Dù gì, Đức Toàn cũng là chiến hữu đồng nghiệp quen biết vài ba chục năm, đều có sự hiểu biết, tôn trọng lẫn nhau. Vì vậy khi tham gia vào vụ tham nhũng này, các ông trên bà dưới đều nghĩ Đức Toàn biết ăn biết để, không đến lỗi để mọi thứ bung bét. Ai ngờ ông ta lại giao cho thằng con ngu ngốc, tham lam quá mức dẫn tới tình trạng như bây giờ.

– Cứ cho là tất cả chúng ta, cả cha con ông trả lại hết 100% số tiền đi nữa, thì làm sao có cách thoát khỏi việc truy cứu trách nhiệm. Khác nào ăn cắp xong đem tiền đưa lại cho người bị hại và được vô tội ? Điều này vô lý ! _ Ông Trung đặt câu hỏi.

– Các vị ! Các vị ! _ Lão Đức Toàn lại đứng dậy khua tay khi đám đông ồn ảo trở lại.

– Các vị đang có mấy hiểu lầm. Thứ nhất, tôi không hề là người triệu tập cuộc họp này, chắc các vị đều được một nhóm 3 người mặc đồ trắng bí ẩn tới đàm phán thuyết phục tham gia cuộc họp này. Thứ 2, đề nghị tôi đưa ra cũng không phải của tôi mà do người đứng đầu tổ chức kia đưa ra cho tôi. Thứ 3, cách giải quyết vấn đề như thế nào cũng là do ông ta quyết định, họ có lẽ tới muốn một chút, còn tôi chỉ là nói sớm một câu. Thành thật rơi vào tình thế này, tôi thật sự xin lỗi các vị , chỉ vì thằng con ngu ngốc của tôi nên mọi chuyện mới vỡ lở. Nhưng còn nước còn tát, tôi không rõ tổ chức kia là thế nào nhưng tôi đã dám tin họ có năng lực giải quyết vấn đề thì mọi người cũng nên cùng cha con tôi chờ đợi. Nếu phương án khả thi thì tôi tin 100 hay 120% số tiền mỗi người chúng ta đã kiếm được cũng xứng đáng.

– Cha con các người còn phải đền bù cho chúng tôi. Giúp cha con ông giờ chúng tôi mang vạ, mấy chục năm làm chiến hữu lại bị ông hại tới sắp rũ tù rồi ! _ Một bà trung tuần quang quác cái miệng.

Đám đông tiếp tục ồn ào, mỗi người một tâm trạng, nhưng hầu hết là không tin vào việc có thể giải quyết vấn đề, nhiều người đặt nghi ngại lại là một vụ lừa đảo, ôm tiền rồi chạy. Chứ cái tượng sừng sững 50 60m như thế, cái khu tưởng liệm xây bê thông xong như thế. Làm sao trong 1,2 tuần có thể giấu đi những cọc thép kém chất lượng, bé tí xíu bị tráo đổi lòi ra, làm sao xử lý được những chỗ nứt, lún khắp nơi.

Đúng 7 giờ tối 1 phút. Cánh cửa chính của căn phòng được đẩy mạnh sang hai bên, bước vào trong phòng họp kín là 1 đoàn người áo trắng che kín mặt. Cha con Đức Toàn thì nhận ra ngay người dẫn đầu đã gặp gỡ ban trưa. Hơn chục người đứng thành vòng tròn quanh căn phòng , nghiêm nghị như lính canh chuyên nghiệp. Một người đàn ông dáng người nhỏ nhắn nhất ngồi vào chiếc ghế trống chính giữa, hai người khác đứng hai bên. Tất cả im lặng chờ đợi, hầu hết bọn họ đều đã được gặp và tiếp xúc với thành viên của nhóm người này. Có người thì cho là do cha con Đức Toàn đưa tới, có người thì cũng đoán mơ hồ có thế lực khác nhúng tay vào. Còn riêng ông Trung thì đoán ngay đây là thế lực đặc biệt mà anh con rể của ông quen biết đang giúp đỡ.

Tựu chung lại, bán tín bán nghi, nhưng trong nhiều lựa chọn không khả thi, việc gặp gỡ để cùng tìm cách giải quyết vấn đề vẫn dễ dàng được chấp nhận. Thêm cơ hội thoát tội, có quan chức nào mà không muốn cơ chứ ?

Người đàn ông áo trắng với con mắt lanh lẹ nở một nụ cười trước toàn thể 18 kẻ chờ vào tù này. Anh vỗ tay thật mạnh :

– Thế này, các vị chắc nóng lòng nên đều đến sớm. Đói cả rồi, may quá ở nhà hàng này có món cá Lăng nổi tiếng của đất Việt Trì, tôi cũng muốn ăn thử nên đã gọi món từ trước. Mời các vị dùng bữa rồi ta vào việc .

Giọng của người này khè khè, khàn khàn, âm u. Ai cũng đoán ông ta phải 60 70 tuổi, nhưng kỳ là đôi mắt còn rất trẻ trung, miệng còn rất tươi và đôi tay trần tuy hơi xạm nắng mưa nhưng rất chắc chắn.

– Chúng tôi không tới đây vì miếng ăn, mong ngài nói rõ về việc triệu tập chúng tôi lại đây !

– Cách giải quyết của ngài là thế nào ? làm sao để chúng tôi thoát được vụ việc này ?

– Các người là ai ? tôi không hợp tác với người giấu mặt, ít ra hãy bỏ mặt nạ ra và giới thiệu đầy đủ.

– Phải đấy, nếu các người tới đây vì lợi ích thì cũng phải cho chúng tôi đủ tin tưởng mà hợp tác.

RẦM !!! một cú đập tay xuống bàn của Thìn, chiếc bàn phòng vip vốn làm bằng đá Tây Ban Nha cắt vài khối lớn ghép lại với nhau hình bầu dục vốn rất vững chắc bỗng vỡ tan tành toàn bộ phần đầu bàn nơi Thìn vừa đập tay xuống. Mười hai hộ vệ xung quanh nhanh như chớp rút 12 thanh kiếm ra, chỉ nghe một tiếng két chói tai thì xung quanh đã loang loáng ánh sáng phản chiếu từ những thanh kiếm sắc nhọn.

18 người như chết đứng, có ông tý nữa thì đái luôn trong quần. Tim đập thình thịch, cái thứ người nào mà có thể tay không đập tan cả chiếc bàn đá nặng và cứng như thế này chỉ với một tay ? Đây là loại sức mạnh nằm ngoài hiểu biết của tất cả những kẻ cả đời chỉ biết học hành, giấy tờ, chạy tiền, quan hệ, rượu chè gái mú để mà lên được chức tước. Lên được rồi thì lại cố gắng vơ vét càng nhiều càng tốt đút túi bù cho những vất vả và tiền bạc bỏ ra trước đó. Đối mặt với một sức mạnh thô tục, áp đảo họ không thể không sợ hãi và bàng hoàng.

– Các người nghe cho rõ đây. Muốn nhẹ nhàng ta sẽ nhẹ nhàng, còn không hợp tác, một người cũng không ra được khỏi đây. Các ngươi chỉ cần biết, ta đứng đầu một tổ chức có sức mạnh vượt qua mọi sự hiểu biết của các ngươi. Dù các ngươi có trốn tới tận cùng thế giới nếu muốn ta cũng có thể tìm ra mà giết chết trong vài ngày.

– Ta nhận được sự ủy thác của một người bạn, tới đây để cứu những kẻ tham nhũng sâu mọt như các ngươi khỏi vụ đấu thầu ngu ngốc này. Vì nể bạn ta nên ta phải bỏ công cũng như huy động hàng ngàn nhân lực, xây dựng công xưởng để giải cứu mấy cái công trình này. Do vậy các ngươi lên biết điều một chút.

– Giờ, cứ cùng ta dùng bữa xong rồi nói chuyện ! _ giọng Thìn trở lên nhẹ nhàng , quay ngoắt 180 độ so với cái giọng dọa dẫm mạnh mẽ và đầy sát khí tới mức làm lạnh hết cả căn phòng trước đó.

Tất cả 18 người không ai bảo nhau, ngồi im đúng vị trí, răm rắp tuân lệnh người áo trắng kia. Thìn khoát tay, 12 thanh kiếm được cho lại vào vỏ rồi biến mất trên người 12 lính canh như chưa từng xuất hiện. Từ bên ngoài, một số phục vụ bắt đầu bê đồ ăn vào, thêm vào vài người bê ra ngoài những mảnh vỡ và thay vào vị trí đó một chiếc bàn gỗ nhỏ để đặt thức ăn trước mặt Thìn. Khi thức ăn đã đầy đủ trước mặt, nhìn theo cử chỉ của Thìn, không ai bảo ai lập tức chấp hành, đều cầm đũa lên đưa về phía trước gắp lấy những miếng cá ngon lành, đặc sản nổi tiếng của vùng đất này.